Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)
-
Chương 10
…Rengggg…
Chuông báo vào lớp nhưng tất cả vẫn bất động… cô giáo bước vào, thấy cảnh trước mắt cũng lạnh sống lưng.
Bất chợt, Thiên Ngạo chụp lấy tay Miêu Nguyệt,không nói không rằng kéo ra ngoài lớp, cả lớp tròn mắt nhìn theo, cũng không ai ngăn cản, Hoàng Vũ cắn chặt răng, tay siết chặt thành nắm đấm, cũng không đuổi theo, chỉ yên lặng ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa sổ, xa xăm.
….
Ngoài sân trường, Thiên Ngạo lôi cô đi không có chút gì gọi là nhẹ tay, Miêu Nguyệt cũng không nói gì, mặc hắn kéo đi. Tên này thật khó hiểu, nhưng… cô vẫn muốn biết về hắn nhiều hơn.
Thiên Ngạo kéo cô đến bên bức tường phía sau trường, ngoảnh lại nhìn cô nói:
-Có muốn đi cùng không? Nếu không cô có thể quay lại lớp học
Miêu Nguyệt ngẩn ra, đúng là vớ vẩn, kéo cô đi giờ lại bảo muốn về lớp thì về. Ở lớp, Hoàng Vũ chắc đang rất lo lắng cho cô, nhưng mà cô nghĩ a sẽ hiểu, cô muốn biết về hắn.
Miêu Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn hắn gật đầu, ánh mắt tỏ sự đồng ý. Hắn tự nhiên nhìn vào mắt cô, cô đang che giấu mình trong một cái vỏ bọc rất chắc chắn. Nhưng mà hắn lại muốn tháo cái vỏ bọc ấy ra.
-Vậy thì nhớ giữ bí mật- Thiên Ngạo lạnh lùng nói. Hắn xoay người một cái liền nhảy lên bức tường.
Cái gì? Trốn học sao? Chắc hắn ta là cao thủ trốn học đây rồi,trèo tường chuyên nghiệp như thế. Miêu Nguyệt khẽ cười thầm. hắn trở mình, đưa tay xuống phía cô vẫn đang còn ở trong sân trường. Cô tròn mắt nhìn? Hừ! cái tường này mà cũng phải có người giúp cô qua sao? Chỉ là..trước mặt hắn, cô không nên thể hiện quá nhiều. Miêu Nguyệt đưa tay nắm lấy tay hắn nhảy lên.
Cả hai cùng vượt ra khỏi bờ tường, trước mắt cô là một khu rừng thông, cô quay sang nhìn hắn. Thiên Ngạo không nói gì, chỉ lẳng lặng bước vào khu rừng. Miêu Nguyệt cũng bước sau hắn.
…. Vào sâu trong rừng khoảng hơn 200 mét, hắn nhìn cô cười ẩn ý, kéo tay cô về phía đám cỏ cao ngập đầu người ( Cấm nghĩ bậy >.<). Miêu Nguyệt nhăn mặt, trong ống tay áo phải liền lộ một thanh chủy thủ ( kiếm ngắn, như dao). Hừ! Nếu hắn dám động đến cô, bất luận thế nào, cô cũng sẽ giết hắn
Hắn vén đám cỏ ra, trước mắt cô hiện ra….là một thiên đường. Chủy thủ trong tay liền thu hồi lại
Một thác nước nhỏ phía trên, bên dưới là một dòng suối cạn, khá nhiều đá. Xung quanh con suối là cây tầm xuân mọc trải dài, hoa nở rộ nhuộm tím cả ven bở ( tầm xuân hay còn gọi là hoa hồng dại, dã tường vi)
Cô liền không tự chủ được bước lên phía trước. Nhìn phong cảnh xung quanh Miêu Nguyệt ngồi xuống một tảng đá, thả ngập chân xuống con suối, hương thơm dịu nhẹ của tầm xuân hòa quyện cùng tiếng chim hót, dòng suối trong mát chảy róc rách khiến con người thật khó kìm lòng.
Không biết hắn đến gần cô từ bao giờ, ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn xa xăm:
-Thế nào?
-Đẹp
-…
-Sao a biết nơi này
-Một lần trốn học
-…sao đưa tôi đến đây
-Là cô tự đi theo mà
-…- Miêu Nguyệt không trả lời, đưa chân đung đưa dưới dòng suối
…
- Nhưng mà… tôi cần biết… Cô là ai?
Từng câu từng chữ, rất nhẹ nhàng, không lớn tiếng nhưng đủ khiến Miêu Nguyệt thất sắc, quay mặt lại nhìn hắn.
Lấy lại bình tĩnh, cô cười lạnh đáp
-Giống anh thôi! học sinh bình thường
-Cô không bình thường
-Vậy theo anh thì thế nào?
-Cô đến đây với mục đích gì?
Miêu Nguyệt nhăn mặt lại, lạh lùng nói
-anh và tôi, nước sông không phạm nước giếng, chuyện vừa nãy, tôi cám ơn, nhưng sau này tốt nhất mặc kệ tôi
-Không được,…Những thứ tôi đã hứng thú, nhất định sẽ không bỏ qua
-Hừ… anh đừng quá ngạo mạn
-Không tin? Tôi sẽ chứng minh cho cô xem
-Tôi sẽ đợi…
...
Không ai nói gì, chỉ có những suy nghĩ bao phủ
- Trở về thôi…gần đến giờ tan học rồi- Hắn đứng dậy
Sau này không được đến đây với bất kì ai…trừ tôi – Thiên Ngạo nhìn cô, trong ánh mắt chứa sự đe dọa, cũng có sự cầu khẩn
-Ừ…
-Vậy được
Miêu Nguyệt cũng đứng dậy theo hắn trở về.
Chuông báo vào lớp nhưng tất cả vẫn bất động… cô giáo bước vào, thấy cảnh trước mắt cũng lạnh sống lưng.
Bất chợt, Thiên Ngạo chụp lấy tay Miêu Nguyệt,không nói không rằng kéo ra ngoài lớp, cả lớp tròn mắt nhìn theo, cũng không ai ngăn cản, Hoàng Vũ cắn chặt răng, tay siết chặt thành nắm đấm, cũng không đuổi theo, chỉ yên lặng ngồi xuống, mắt nhìn ra cửa sổ, xa xăm.
….
Ngoài sân trường, Thiên Ngạo lôi cô đi không có chút gì gọi là nhẹ tay, Miêu Nguyệt cũng không nói gì, mặc hắn kéo đi. Tên này thật khó hiểu, nhưng… cô vẫn muốn biết về hắn nhiều hơn.
Thiên Ngạo kéo cô đến bên bức tường phía sau trường, ngoảnh lại nhìn cô nói:
-Có muốn đi cùng không? Nếu không cô có thể quay lại lớp học
Miêu Nguyệt ngẩn ra, đúng là vớ vẩn, kéo cô đi giờ lại bảo muốn về lớp thì về. Ở lớp, Hoàng Vũ chắc đang rất lo lắng cho cô, nhưng mà cô nghĩ a sẽ hiểu, cô muốn biết về hắn.
Miêu Nguyệt không trả lời, chỉ nhìn hắn gật đầu, ánh mắt tỏ sự đồng ý. Hắn tự nhiên nhìn vào mắt cô, cô đang che giấu mình trong một cái vỏ bọc rất chắc chắn. Nhưng mà hắn lại muốn tháo cái vỏ bọc ấy ra.
-Vậy thì nhớ giữ bí mật- Thiên Ngạo lạnh lùng nói. Hắn xoay người một cái liền nhảy lên bức tường.
Cái gì? Trốn học sao? Chắc hắn ta là cao thủ trốn học đây rồi,trèo tường chuyên nghiệp như thế. Miêu Nguyệt khẽ cười thầm. hắn trở mình, đưa tay xuống phía cô vẫn đang còn ở trong sân trường. Cô tròn mắt nhìn? Hừ! cái tường này mà cũng phải có người giúp cô qua sao? Chỉ là..trước mặt hắn, cô không nên thể hiện quá nhiều. Miêu Nguyệt đưa tay nắm lấy tay hắn nhảy lên.
Cả hai cùng vượt ra khỏi bờ tường, trước mắt cô là một khu rừng thông, cô quay sang nhìn hắn. Thiên Ngạo không nói gì, chỉ lẳng lặng bước vào khu rừng. Miêu Nguyệt cũng bước sau hắn.
…. Vào sâu trong rừng khoảng hơn 200 mét, hắn nhìn cô cười ẩn ý, kéo tay cô về phía đám cỏ cao ngập đầu người ( Cấm nghĩ bậy >.<). Miêu Nguyệt nhăn mặt, trong ống tay áo phải liền lộ một thanh chủy thủ ( kiếm ngắn, như dao). Hừ! Nếu hắn dám động đến cô, bất luận thế nào, cô cũng sẽ giết hắn
Hắn vén đám cỏ ra, trước mắt cô hiện ra….là một thiên đường. Chủy thủ trong tay liền thu hồi lại
Một thác nước nhỏ phía trên, bên dưới là một dòng suối cạn, khá nhiều đá. Xung quanh con suối là cây tầm xuân mọc trải dài, hoa nở rộ nhuộm tím cả ven bở ( tầm xuân hay còn gọi là hoa hồng dại, dã tường vi)
Cô liền không tự chủ được bước lên phía trước. Nhìn phong cảnh xung quanh Miêu Nguyệt ngồi xuống một tảng đá, thả ngập chân xuống con suối, hương thơm dịu nhẹ của tầm xuân hòa quyện cùng tiếng chim hót, dòng suối trong mát chảy róc rách khiến con người thật khó kìm lòng.
Không biết hắn đến gần cô từ bao giờ, ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn xa xăm:
-Thế nào?
-Đẹp
-…
-Sao a biết nơi này
-Một lần trốn học
-…sao đưa tôi đến đây
-Là cô tự đi theo mà
-…- Miêu Nguyệt không trả lời, đưa chân đung đưa dưới dòng suối
…
- Nhưng mà… tôi cần biết… Cô là ai?
Từng câu từng chữ, rất nhẹ nhàng, không lớn tiếng nhưng đủ khiến Miêu Nguyệt thất sắc, quay mặt lại nhìn hắn.
Lấy lại bình tĩnh, cô cười lạnh đáp
-Giống anh thôi! học sinh bình thường
-Cô không bình thường
-Vậy theo anh thì thế nào?
-Cô đến đây với mục đích gì?
Miêu Nguyệt nhăn mặt lại, lạh lùng nói
-anh và tôi, nước sông không phạm nước giếng, chuyện vừa nãy, tôi cám ơn, nhưng sau này tốt nhất mặc kệ tôi
-Không được,…Những thứ tôi đã hứng thú, nhất định sẽ không bỏ qua
-Hừ… anh đừng quá ngạo mạn
-Không tin? Tôi sẽ chứng minh cho cô xem
-Tôi sẽ đợi…
...
Không ai nói gì, chỉ có những suy nghĩ bao phủ
- Trở về thôi…gần đến giờ tan học rồi- Hắn đứng dậy
Sau này không được đến đây với bất kì ai…trừ tôi – Thiên Ngạo nhìn cô, trong ánh mắt chứa sự đe dọa, cũng có sự cầu khẩn
-Ừ…
-Vậy được
Miêu Nguyệt cũng đứng dậy theo hắn trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook