Chậm Rãi Tiên Đồ
-
Chương 45
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây tớ có đọc bộ "Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt", trong đấy có một đoạn về nữ quan Đổng Tiêu Dật mà tớ rất thích đó là:
"Hôm Đổng Tiêu Dật rời cung, thời tiết đã ấm dần, dương liễu đâm chồi, vạn vật sống lại, hoàn toàn là điềm tốt. Nàng không giống Mạnh Cảnh Xuân, biết cách hưởng thụ năm tháng yên vui; cũng không giống Thẩm Thời Linh, của nặng hơn người, một lòng chỉ cầu làm ăn phát đạt, không hề ỷ lại nhà chồng. Con đường mà nàng muốn đi, vào thời niên thiếu nàng đã vẽ xong phương hướng. Người đã tới ba mươi, trong phút mỏi mệt ngắn ngủi, nàng mong muốn được ở cạnh người mình yêu, cố gắng thỏa hiệp, nhưng rồi lại phát hiện lòng mình vẫn còn đặt trên con đường thời niên thiếu kia."
Edited by Diệp Nhược Giai-
Cảm thấy rất thán phục Đổng Tiêu Dật, một cô gái vào triều làm quan hơn mười năm bởi chí hướng của nàng chính là đem đến một cuộc sống ấm no cho người dân đất Sở.
P/S: Ngoài ra đêm qua tớ mới đọc thêm bộ "Trở về nơi tình yêu bắt đầu" thấy hay quá đi mất, ai chưa đọc thì thử tham khảo xem sao nhé
Chương 45: Chiếc thùng thần kì
Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài vàng nhạt hơi bĩu môi chạy về phía bọn họ, đảo mắt đã đi tới trước mặt Cơ Hạo, vô cùng thân thiết túm ống tay áo của hắn lắc lắc: “Hạo ca ca, không phải đã nói là cùng đi sao? Sao không báo cho Chân Chân một tiếng mà đã lén lút chạy đi rồi? Nếu không phải tiền bối bên cạnh phụ hoàng nói với Chân Chân thì chỉ sợ lần lịch lãm này ta đã bị Hạo ca ca bỏ rơi rồi.”
Thấy cô gái không coi ai ra gì mà làm nũng với Cơ Hạo, ngoại trừ Tiêu Dao, ba người còn lại trong đội đều nhăn mi nhíu mày, Liễu Mị Nương cười lạnh nheo mắt đánh giá cô gái.
“Lần này là nhiệm vụ, không phải lịch lãm. Nơi chúng ta phải đến là đại hoang của yêu tu, vô cùng nguy hiểm, tu vi Trúc Cơ kỳ như cô không thể tiến vào.”
Cơ Hạo làm biếng không trả lời, vẻ mặt vẫn như cũ, bất luận là vẻ không vui của mọi người hay cô gái vẫn làm nũng bên cạnh đều không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.
“Có Hạo ca ca ở đây, Chân Chân không sợ. Ta tin Hạo ca ca nhất định sẽ bảo vệ ta thật tốt, nếu không lúc đó Chân Chân bị thương, phụ hoàng sẽ nổi giận, hì hì, Hạo ca ca cũng sợ đúng không?”
Cô gái cười đến thiên chân rực rỡ, hoàn toàn không biết lời mình vừa nói nực cười cỡ nào. Ngay cả Triệu Hiển vốn không coi ai ra gì cũng không nhịn được liếc nàng ta vài lần.
Tu sĩ trong giới tu tiên Thái Cổ đều biết trong mắt tu sĩ bọn họ phàm nhân chẳng qua chỉ là con kiến, chứ đừng nói là đại gia tộc tu tiên như Cơ gia. Cho dù là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ thì cũng không đặt đám phàm nhân vào trong mắt, cho dù người đó là có hoàng đế đi chăng nữa!
“Hạo ca ca, huynh mang ta đi đi mà, cả ngày đều ở trong cung tu luyện, Chân Chân sắp buồn chết rồi, Chân Chân cam đoan tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho Hạo ca ca.”
Cô gái mở to mắt, đáng thương khẩn cầu, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì chỉ sợ đến lúc mặt trời lặn cũng không khởi hành được. Triệu Hiển là người đầu tiên không kiên nhẫn nói: “Cơ đạo hữu, rốt cuộc là đi hay không đây? Nếu đạo hữu còn chuyện chưa xử lý xong thì bốn người chúng ta đi trước, đợi đến đại hoang rồi hội họp được chứ?”
Nhìn sắc mặt không tốt của Triệu Hiển, lại nhìn cô gái đầy chờ mong lôi kéo tay áo của mình, Cơ Hạo cười nói: “Triệu đạo hữu nói gì vậy, thân là đội trưởng, tại hạ không thể trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên phải cùng đi với chư vị. Vậy bây giờ xuất phát luôn đi.”
Triệu Hiển hừ lạnh một tiếng không thèm nhắc lại, trong chớp mặt vò hồ lô đã biến thành một vệt hồng quang độn khỏi Cơ gia.
Hiển nhiên Lữ Phượng cũng có chút khó chịu, lắc đầu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cái thế đạo gì thế này? Cũng chẳng phải du ngoại đạp thanh, thế mà còn mang theo người nhà.”
Sau đó lão cũng tế ra pháp bảo phi hành của mình – một chiếc quải trượng làm từ cây mây, sau đó vững vàng ngồi lên đuổi theo bước chân Triệu Hiển.
Hai người còn lại là Tiêu Dao và Liễu Mị Nương đều nhìn về phái Cơ Hạo, xem hắn quyết định thế nào.
“Muội muốn đi theo cũng được, chỉ là nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tự chịu trách nhiệm. Tả Cảnh, trông coi nàng ấy cẩn thận!” Cơ Hạo thản nhiên bỏ lại một câu, vỗ vỗ túi trữ vật, một chiếc thuyền rồng hoa lệ liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô gái le lưỡi, làm mặt quỷ về phía hắn.
“Hừ, thật nhỏ mọn, ta không tin đến lúc đó huynh sẽ không bảo vệ ta. Cho dù huynh không bảo vệ ta thì cũng đừng quên còn có Tả Cảnh nữa!”
Mặc dù nàng nói thầm nhưng mấy người đều nghe được. Tiêu Dao thở dài trong lòng: Đúng là cô công chúa ngây thơ khờ khạo. Người không rành thế sự như vậy nếu không phải từ nhỏ đã được bảo vệ vô cùng cẩn thận thì chính là trời sinh ngu ngốc. Hiển nhiên, cô nương này là loại người đầu tiên, nàng ấy thậm chí còn đơn thuần hơn Tiêu Dao trước kia.
Liễu Mị Nương cũng nhìn thấu bản tính của cô gái, khi thấy đối phương chẳng thể trở thành mối uy hiếp cho mình, nàng quyến rũ cười cười lắc thân mình như rắn nước đi tới bên cạnh Cơ Hạo, nũng nịu nhỏ giọng nói: “Cơ công tử, pháp bảo phi hành này là đạo khí trung phẩm sao?”
“Ánh mắt Liễu đạo hữu quả thực vô cùng sắc bén. Đây quả thật là một món đạo khí phi hành trung phẩm.” Cơ Hạo lễ độ cười cười đáp lời nàng.
“Ôi, đúng là làm tiểu nữ ghen tị muốn chết. Như tiểu nữ đây cũng chỉ có một món pháp bảo phi hành, mà lại còn là bảo khí thượng phẩm, tốc độ kia chậm đến mức tiểu nữ cũng xấu hổ không muốn lấy ra. Khiến cho người khác chê cười là chuyện nhỏ, nhưng chậm trễ hành trình mới là chuyện lớn.”
Liễu Mị Nương giả bộ thở dài, mắt lại vụng trộm nhìn sắc mặt Cơ Hạo
Ám chỉ rõ ràng như vậy sao Cơ Hạo lại không hiểu, hắn cười mời nói: “Đạo khí trung phẩm này tuy rằng tốc độ không bằng một vài món đạo khí hạ phẩm khác nhưng thắng ở chỗ rộng rãi, lúc phi hành cũng rất vững vàng. Nếu Liễu đạo hữu chỉ có một món bảo khí phi hành thượng phẩm lại không chê pháp bảo của ta nhiều người thì mời đạo hữu cùng lên.”
“Pháp bảo thoải mái như vậy, nếu không ngồi nhất định bị trời phạt, vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Cơ đạo hữu đã cứu nạn.”
Nàng cười quyến rũ, yêu kiều khom người tạ lễ, vì ngoại bào trễ ngực nên bộ ngực sữa như dương chi bạch ngọc cứ thế hiện ra sinh động, ngay cả Tiêu Dao cách đó không xa còn nhìn rõ mồn một chứ đừng nói là Cơ Hạo gần ngay trước mặt.
Nhưng Cơ Hạo vẫn bình tĩnh, từ đầu tới cuối trên mặt vẫn là nụ cười lười biếng. Đột nhiên hắn xoay người nói với Tiêu Dao: “Giờ chỉ còn lại Tiêu đạo hữu, không biết đạo hữu có muốn ngồi chung với tại hạ?”
Nói thật, Tiêu Dao đợi đến lúc này không phải vì muốn xem diễn hoặc ngồi ké đạo khí trung phẩm gì cả. Chẳng qua là pháp bảo phi hành của nàng thật sự quá đáng khinh, ngại không muốn người khác nhìn thấy, hơn nữa còn một nguyên nhân khác đó là: Chỉ sợ trước kia Cơ Hạo đã nhìn thấy pháp bảo của nàng, sau đó theo ấn tượng mà nhìn ra manh mối nào đó. Nàng vốn định chờ bọn họ rời đi mới lấy ra “Thùng rửa chân” rồi yên lặng theo sau là được, không ngờ đối phương lại đột nhiên “tốt bụng” xen vào việc người khác, đi mời mình cùng đồng hành.
Nàng hơi lúng túng nói:“Đa tạ ý tốt của Cơ đạo hữu, chỉ là tại hạ có pháp bảo phi hành của riêng mình nên không cần.”
Nghe xong Cơ Hạo gật đầu làm thế tay mời.
“Được rồi, vậy mời Tiêu đạo hữu đi trước, tại hạ là đội trường đi cuối cùng là được.”
Tuy rằng trên mặt Tiêu Dao vẫn là nụ cười ôn hòa hoàn mỹ nhưng trong lòng buồn bực vô cùng, rối rắm mà chậm chạp gọi là “Thùng rửa chân” nhà mình.
Khi chiếc thùng tròn vo phía trên đậy nắp xuất hiện trước mặt bốn người, rõ ràng hơi thở trong không khí hơi ngưng lại.
Liễu Mị Nương trừng lớn mắt hạnh, mặt hơi dại ra không phản ứng kịp. Mà Tả Cảnh thì mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác. Toàn trường duy chỉ có Cơ Hạo là không gợn sóng cũng không kinh hãi, chỉ hơi nhíu mày.
Về phần cô gái tên Chân Chân kia, đầu tiên là nghiêng đầu tò mò quan sát “Thùng rửa chân” từ đầu đến chân rồi cuối cùng không chút cố kỵ ôm bụng cười ha hả.
“Ha ha ha, đây không phải là thùng thần tiên bảo bảo sao?!!! Lúc trước khi ta nhìn thấy cửa hàng này còn nghĩ, pháp bảo phi hành độc đáo như vậy, thật sự sẽ có người mua sao? Không nhờ hôm nay lại gặp được một vị. Tỷ tỷ, nhìn bề ngoài của tỷ đúng là nhìn không ra mà!! Ha hạ, ta cười đau bụng quá.”
Cô gái nhỏ cười đến mức chảy cả nước mắt, còn không ngừng lắc lắc tay áo Cơ Hạo hỏi: “Hạo ca ca, huynh xem có buồn cười không này. Ngay cả cái thứ bảo bảo này cũng có người muốn mua, chắc chỉ có mấy tu sĩ nghèo kiết muốn tiết kiệm mấy khối linh thạch mới mua đúng không?”
“Đừng hỗn!”
Lần này ngay cả Cơ Hạo cũng có chút không vui vung tay cô gái ra, thay nàng xin lỗi Tiêu Dao: “Ngay từ nhỏ Chân Chân đã lớn lên trong cung, Hoàng thượng vô cùng sủng ái cưng chiều cho nên nàng ấy chưa bao giờ tiếp xúc với giới tu tiên bên ngoài, mong Tiêu đạo hữu thứ lỗi.”
Ngoại trừ cô gái bị hất tay ra, đáng thương nhìn chằm chằm Hạo ca ca nhà mình, ba người khác cùng nín thở nhìn phản ứng của Tiêu Dao.
Trong giới tu tiên không nói bối cảnh, tu sĩ cảnh giới ngang nhau có thể vì một câu nói mà ngươi sống ta chết, về phần tu sĩ cảnh giới thấp cười nhạo tu sĩ cảnh giới cao thì chỉ cần có một chút đầu óc cũng không ai dám làm chuyện “tự sát” như vậy. Cường giả vi tôn là nguyên tắc của giới tu tiên, bất luận bối cảnh gia tộc có mạnh đến đâu thì tu sĩ cấp thấp trong gia tộc cũng sẽ không tùy tiện mạo phạm tu sĩ cấp cao của gia tộc nhỏ khác, thậm chí là tán tu. Còn chưa nói đến chuyện bối cảnh của cô gái này chẳng qua chỉ là công chúa thế tục, có chút quan hệ chủ tớ với Cơ gia mà thôi.
Tiêu Dao tạm thời không nhúc nhích, phải nói là nàng đã bị câu nói của cô nương này làm kinh hãi đến nhảy dựng, thầm lau mồ hôi lạnh: Cô nương ơi là cô nương, cô thật sự không phải cố ý đấy chứ? Tâm tính như vậy mà vẫn sống được trong giới tu tiên đến giờ, quả đúng là một đóa hoa lạ.
Mặc dù nàng vẫn tiếp tục giả tình tĩnh, nhưng bản thân “Thùng rửa chân” bên mép váy nàng không cách nào bình tĩnh nổi. Đúng như Tiêu Dao đã từng nghĩ, cái “Thùng rửa chân” này quả thật là một cái thùng trông mặt mà bắt hình dong. Bị một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp ghét bỏ, thân là một pháp bảo có linh tính, hiển nhiên nó không chịu nổi, thân hình tròn vo xê đến xê đi bên chân Tiêu Dao, không ngừng cọ cọ làn váy nàng, muốn được chủ nhân an ủi.
Trước cảnh này, ngoại trừ cô gái, ba người còn lại đều sáng ngời ánh mắt: Không ngờ pháp bảo này lại có linh tính như con người, điều này đúng là hiếm có trong giới tu tiên. Chẳng trách Tiêu Dao lại chịu sử dụng, phải biết rằng pháp bảo càng có linh tính thì càng hòa hợp với chủ nhân, thậm chí có thể phát huy ra năng lực vượt cấp, là thứ mà không biết bao nhiêu tu sĩ khao khát.
Mặt khác, trong giới tu tiên, trông mặt mà bắt hình dong là tối kỵ, nhìn nhầm nhất thời có khả năng khiến mình mất luôn mạng nhỏ, nhưng đây không phải thứ cô gái trước mặt có thể lý giải, nàng chỉ hoang mang nhìn Cơ Hạo hỏi:“Hạo ca ca, Chân Chân làm sai chuyện gì? Sao ca ca phải xin lỗi?”
“Không sao, Cơ đạo hữu không cần lo lắng, Chân Chân cô nương chỉ nói ra suy nghĩ thật của mình thôi, cũng không có ác ý.” Tiêu Dao cười nhẹ nhàng sờ thân hình tròn vo của “Thùng rửa chân”, trấn an: “ Mấy thứ như pháp bảo chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, tùy theo nhu cầu mỗi người mà thôi. Nếu Cơ đạo hữu đã đi chót thì tại hạ đi trước nhé.”
* nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau
Tiêu Dao ngồi vào trong chiếc “Thùng rửa chân” rộng lớn, ngay cả nắp thùng cũng đóng lại, bay về phía hai người đằng trước.
“Ôi, Tiêu đạo hữu đúng là dễ tính mà, nếu đổi lại là ta, ta đã vả nát miệng kẻ nào đó từ lâu rồi.”
Sau đó Liễu Mị Nương là người đầu tiên mở miệng, nói xong còn không quên liếc cô gái một cái.
“Cô nói cái gì?!” Cô gái nghe xong lập tức trừng mắt tức giận nói:“Thứ..”
Bốn chữ “đàn bà lẳng lơ” còn chưa nói ra miệng đã bị Cơ Hạo vung tay áo đưa vào trong thuyền rồng, sau đó hắn nhìn Liễu Mị Nương cười nhạt: “Thỉnh Liễu đạo hữu nể mặt tại hạ vài phần, đừng so đo với loại người không kiến thức như nàng ta, tại hạ cam đoan, nếu có lần sau ta tuyệt đối không nhúng tay vào, tùy đạo hữu xử trí.”
Lại nhìn Liễu Mị Nương, mày liễu cùng mắt hạnh vẫn kiều mỵ động lòng người như cũ nhưng tay phải đặt bên người lại đang nắm chặt mấy thanh ngân châm lóe sáng.
“Vây nể tình quan hệ tốt đẹp giữa ta và thiếu chủ, bỏ qua cho nàng ta một lần vậy, nhưng mà” Thân hình mềm mại không xương cố ý vô tình áp sát Cơ Hạo “...không có lần sau đâu nhé. Hơn nữa ta cũng khuyên thiếu chủ một câu, xem tính tình nàng ta thì cho dù thiếu chủ có thể bảo vệ nàng ta một lúc nhưng cũng không cách nào bảo vệ nàng ta cả đời.”
Cơ Hạo tươi cười không đổi:“Đa tạ Liễu đạo hữu nhắc nhở, tại hạ đều có chừng mực. Giờ không thể chậm trễ thêm nữa, mời Liễu đạo hữu lên pháp bảo.”
Trước đây tớ có đọc bộ "Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt", trong đấy có một đoạn về nữ quan Đổng Tiêu Dật mà tớ rất thích đó là:
"Hôm Đổng Tiêu Dật rời cung, thời tiết đã ấm dần, dương liễu đâm chồi, vạn vật sống lại, hoàn toàn là điềm tốt. Nàng không giống Mạnh Cảnh Xuân, biết cách hưởng thụ năm tháng yên vui; cũng không giống Thẩm Thời Linh, của nặng hơn người, một lòng chỉ cầu làm ăn phát đạt, không hề ỷ lại nhà chồng. Con đường mà nàng muốn đi, vào thời niên thiếu nàng đã vẽ xong phương hướng. Người đã tới ba mươi, trong phút mỏi mệt ngắn ngủi, nàng mong muốn được ở cạnh người mình yêu, cố gắng thỏa hiệp, nhưng rồi lại phát hiện lòng mình vẫn còn đặt trên con đường thời niên thiếu kia."
Edited by Diệp Nhược Giai-
Cảm thấy rất thán phục Đổng Tiêu Dật, một cô gái vào triều làm quan hơn mười năm bởi chí hướng của nàng chính là đem đến một cuộc sống ấm no cho người dân đất Sở.
P/S: Ngoài ra đêm qua tớ mới đọc thêm bộ "Trở về nơi tình yêu bắt đầu" thấy hay quá đi mất, ai chưa đọc thì thử tham khảo xem sao nhé
Chương 45: Chiếc thùng thần kì
Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài vàng nhạt hơi bĩu môi chạy về phía bọn họ, đảo mắt đã đi tới trước mặt Cơ Hạo, vô cùng thân thiết túm ống tay áo của hắn lắc lắc: “Hạo ca ca, không phải đã nói là cùng đi sao? Sao không báo cho Chân Chân một tiếng mà đã lén lút chạy đi rồi? Nếu không phải tiền bối bên cạnh phụ hoàng nói với Chân Chân thì chỉ sợ lần lịch lãm này ta đã bị Hạo ca ca bỏ rơi rồi.”
Thấy cô gái không coi ai ra gì mà làm nũng với Cơ Hạo, ngoại trừ Tiêu Dao, ba người còn lại trong đội đều nhăn mi nhíu mày, Liễu Mị Nương cười lạnh nheo mắt đánh giá cô gái.
“Lần này là nhiệm vụ, không phải lịch lãm. Nơi chúng ta phải đến là đại hoang của yêu tu, vô cùng nguy hiểm, tu vi Trúc Cơ kỳ như cô không thể tiến vào.”
Cơ Hạo làm biếng không trả lời, vẻ mặt vẫn như cũ, bất luận là vẻ không vui của mọi người hay cô gái vẫn làm nũng bên cạnh đều không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.
“Có Hạo ca ca ở đây, Chân Chân không sợ. Ta tin Hạo ca ca nhất định sẽ bảo vệ ta thật tốt, nếu không lúc đó Chân Chân bị thương, phụ hoàng sẽ nổi giận, hì hì, Hạo ca ca cũng sợ đúng không?”
Cô gái cười đến thiên chân rực rỡ, hoàn toàn không biết lời mình vừa nói nực cười cỡ nào. Ngay cả Triệu Hiển vốn không coi ai ra gì cũng không nhịn được liếc nàng ta vài lần.
Tu sĩ trong giới tu tiên Thái Cổ đều biết trong mắt tu sĩ bọn họ phàm nhân chẳng qua chỉ là con kiến, chứ đừng nói là đại gia tộc tu tiên như Cơ gia. Cho dù là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ thì cũng không đặt đám phàm nhân vào trong mắt, cho dù người đó là có hoàng đế đi chăng nữa!
“Hạo ca ca, huynh mang ta đi đi mà, cả ngày đều ở trong cung tu luyện, Chân Chân sắp buồn chết rồi, Chân Chân cam đoan tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho Hạo ca ca.”
Cô gái mở to mắt, đáng thương khẩn cầu, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì chỉ sợ đến lúc mặt trời lặn cũng không khởi hành được. Triệu Hiển là người đầu tiên không kiên nhẫn nói: “Cơ đạo hữu, rốt cuộc là đi hay không đây? Nếu đạo hữu còn chuyện chưa xử lý xong thì bốn người chúng ta đi trước, đợi đến đại hoang rồi hội họp được chứ?”
Nhìn sắc mặt không tốt của Triệu Hiển, lại nhìn cô gái đầy chờ mong lôi kéo tay áo của mình, Cơ Hạo cười nói: “Triệu đạo hữu nói gì vậy, thân là đội trưởng, tại hạ không thể trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên phải cùng đi với chư vị. Vậy bây giờ xuất phát luôn đi.”
Triệu Hiển hừ lạnh một tiếng không thèm nhắc lại, trong chớp mặt vò hồ lô đã biến thành một vệt hồng quang độn khỏi Cơ gia.
Hiển nhiên Lữ Phượng cũng có chút khó chịu, lắc đầu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cái thế đạo gì thế này? Cũng chẳng phải du ngoại đạp thanh, thế mà còn mang theo người nhà.”
Sau đó lão cũng tế ra pháp bảo phi hành của mình – một chiếc quải trượng làm từ cây mây, sau đó vững vàng ngồi lên đuổi theo bước chân Triệu Hiển.
Hai người còn lại là Tiêu Dao và Liễu Mị Nương đều nhìn về phái Cơ Hạo, xem hắn quyết định thế nào.
“Muội muốn đi theo cũng được, chỉ là nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tự chịu trách nhiệm. Tả Cảnh, trông coi nàng ấy cẩn thận!” Cơ Hạo thản nhiên bỏ lại một câu, vỗ vỗ túi trữ vật, một chiếc thuyền rồng hoa lệ liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô gái le lưỡi, làm mặt quỷ về phía hắn.
“Hừ, thật nhỏ mọn, ta không tin đến lúc đó huynh sẽ không bảo vệ ta. Cho dù huynh không bảo vệ ta thì cũng đừng quên còn có Tả Cảnh nữa!”
Mặc dù nàng nói thầm nhưng mấy người đều nghe được. Tiêu Dao thở dài trong lòng: Đúng là cô công chúa ngây thơ khờ khạo. Người không rành thế sự như vậy nếu không phải từ nhỏ đã được bảo vệ vô cùng cẩn thận thì chính là trời sinh ngu ngốc. Hiển nhiên, cô nương này là loại người đầu tiên, nàng ấy thậm chí còn đơn thuần hơn Tiêu Dao trước kia.
Liễu Mị Nương cũng nhìn thấu bản tính của cô gái, khi thấy đối phương chẳng thể trở thành mối uy hiếp cho mình, nàng quyến rũ cười cười lắc thân mình như rắn nước đi tới bên cạnh Cơ Hạo, nũng nịu nhỏ giọng nói: “Cơ công tử, pháp bảo phi hành này là đạo khí trung phẩm sao?”
“Ánh mắt Liễu đạo hữu quả thực vô cùng sắc bén. Đây quả thật là một món đạo khí phi hành trung phẩm.” Cơ Hạo lễ độ cười cười đáp lời nàng.
“Ôi, đúng là làm tiểu nữ ghen tị muốn chết. Như tiểu nữ đây cũng chỉ có một món pháp bảo phi hành, mà lại còn là bảo khí thượng phẩm, tốc độ kia chậm đến mức tiểu nữ cũng xấu hổ không muốn lấy ra. Khiến cho người khác chê cười là chuyện nhỏ, nhưng chậm trễ hành trình mới là chuyện lớn.”
Liễu Mị Nương giả bộ thở dài, mắt lại vụng trộm nhìn sắc mặt Cơ Hạo
Ám chỉ rõ ràng như vậy sao Cơ Hạo lại không hiểu, hắn cười mời nói: “Đạo khí trung phẩm này tuy rằng tốc độ không bằng một vài món đạo khí hạ phẩm khác nhưng thắng ở chỗ rộng rãi, lúc phi hành cũng rất vững vàng. Nếu Liễu đạo hữu chỉ có một món bảo khí phi hành thượng phẩm lại không chê pháp bảo của ta nhiều người thì mời đạo hữu cùng lên.”
“Pháp bảo thoải mái như vậy, nếu không ngồi nhất định bị trời phạt, vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Cơ đạo hữu đã cứu nạn.”
Nàng cười quyến rũ, yêu kiều khom người tạ lễ, vì ngoại bào trễ ngực nên bộ ngực sữa như dương chi bạch ngọc cứ thế hiện ra sinh động, ngay cả Tiêu Dao cách đó không xa còn nhìn rõ mồn một chứ đừng nói là Cơ Hạo gần ngay trước mặt.
Nhưng Cơ Hạo vẫn bình tĩnh, từ đầu tới cuối trên mặt vẫn là nụ cười lười biếng. Đột nhiên hắn xoay người nói với Tiêu Dao: “Giờ chỉ còn lại Tiêu đạo hữu, không biết đạo hữu có muốn ngồi chung với tại hạ?”
Nói thật, Tiêu Dao đợi đến lúc này không phải vì muốn xem diễn hoặc ngồi ké đạo khí trung phẩm gì cả. Chẳng qua là pháp bảo phi hành của nàng thật sự quá đáng khinh, ngại không muốn người khác nhìn thấy, hơn nữa còn một nguyên nhân khác đó là: Chỉ sợ trước kia Cơ Hạo đã nhìn thấy pháp bảo của nàng, sau đó theo ấn tượng mà nhìn ra manh mối nào đó. Nàng vốn định chờ bọn họ rời đi mới lấy ra “Thùng rửa chân” rồi yên lặng theo sau là được, không ngờ đối phương lại đột nhiên “tốt bụng” xen vào việc người khác, đi mời mình cùng đồng hành.
Nàng hơi lúng túng nói:“Đa tạ ý tốt của Cơ đạo hữu, chỉ là tại hạ có pháp bảo phi hành của riêng mình nên không cần.”
Nghe xong Cơ Hạo gật đầu làm thế tay mời.
“Được rồi, vậy mời Tiêu đạo hữu đi trước, tại hạ là đội trường đi cuối cùng là được.”
Tuy rằng trên mặt Tiêu Dao vẫn là nụ cười ôn hòa hoàn mỹ nhưng trong lòng buồn bực vô cùng, rối rắm mà chậm chạp gọi là “Thùng rửa chân” nhà mình.
Khi chiếc thùng tròn vo phía trên đậy nắp xuất hiện trước mặt bốn người, rõ ràng hơi thở trong không khí hơi ngưng lại.
Liễu Mị Nương trừng lớn mắt hạnh, mặt hơi dại ra không phản ứng kịp. Mà Tả Cảnh thì mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác. Toàn trường duy chỉ có Cơ Hạo là không gợn sóng cũng không kinh hãi, chỉ hơi nhíu mày.
Về phần cô gái tên Chân Chân kia, đầu tiên là nghiêng đầu tò mò quan sát “Thùng rửa chân” từ đầu đến chân rồi cuối cùng không chút cố kỵ ôm bụng cười ha hả.
“Ha ha ha, đây không phải là thùng thần tiên bảo bảo sao?!!! Lúc trước khi ta nhìn thấy cửa hàng này còn nghĩ, pháp bảo phi hành độc đáo như vậy, thật sự sẽ có người mua sao? Không nhờ hôm nay lại gặp được một vị. Tỷ tỷ, nhìn bề ngoài của tỷ đúng là nhìn không ra mà!! Ha hạ, ta cười đau bụng quá.”
Cô gái nhỏ cười đến mức chảy cả nước mắt, còn không ngừng lắc lắc tay áo Cơ Hạo hỏi: “Hạo ca ca, huynh xem có buồn cười không này. Ngay cả cái thứ bảo bảo này cũng có người muốn mua, chắc chỉ có mấy tu sĩ nghèo kiết muốn tiết kiệm mấy khối linh thạch mới mua đúng không?”
“Đừng hỗn!”
Lần này ngay cả Cơ Hạo cũng có chút không vui vung tay cô gái ra, thay nàng xin lỗi Tiêu Dao: “Ngay từ nhỏ Chân Chân đã lớn lên trong cung, Hoàng thượng vô cùng sủng ái cưng chiều cho nên nàng ấy chưa bao giờ tiếp xúc với giới tu tiên bên ngoài, mong Tiêu đạo hữu thứ lỗi.”
Ngoại trừ cô gái bị hất tay ra, đáng thương nhìn chằm chằm Hạo ca ca nhà mình, ba người khác cùng nín thở nhìn phản ứng của Tiêu Dao.
Trong giới tu tiên không nói bối cảnh, tu sĩ cảnh giới ngang nhau có thể vì một câu nói mà ngươi sống ta chết, về phần tu sĩ cảnh giới thấp cười nhạo tu sĩ cảnh giới cao thì chỉ cần có một chút đầu óc cũng không ai dám làm chuyện “tự sát” như vậy. Cường giả vi tôn là nguyên tắc của giới tu tiên, bất luận bối cảnh gia tộc có mạnh đến đâu thì tu sĩ cấp thấp trong gia tộc cũng sẽ không tùy tiện mạo phạm tu sĩ cấp cao của gia tộc nhỏ khác, thậm chí là tán tu. Còn chưa nói đến chuyện bối cảnh của cô gái này chẳng qua chỉ là công chúa thế tục, có chút quan hệ chủ tớ với Cơ gia mà thôi.
Tiêu Dao tạm thời không nhúc nhích, phải nói là nàng đã bị câu nói của cô nương này làm kinh hãi đến nhảy dựng, thầm lau mồ hôi lạnh: Cô nương ơi là cô nương, cô thật sự không phải cố ý đấy chứ? Tâm tính như vậy mà vẫn sống được trong giới tu tiên đến giờ, quả đúng là một đóa hoa lạ.
Mặc dù nàng vẫn tiếp tục giả tình tĩnh, nhưng bản thân “Thùng rửa chân” bên mép váy nàng không cách nào bình tĩnh nổi. Đúng như Tiêu Dao đã từng nghĩ, cái “Thùng rửa chân” này quả thật là một cái thùng trông mặt mà bắt hình dong. Bị một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp ghét bỏ, thân là một pháp bảo có linh tính, hiển nhiên nó không chịu nổi, thân hình tròn vo xê đến xê đi bên chân Tiêu Dao, không ngừng cọ cọ làn váy nàng, muốn được chủ nhân an ủi.
Trước cảnh này, ngoại trừ cô gái, ba người còn lại đều sáng ngời ánh mắt: Không ngờ pháp bảo này lại có linh tính như con người, điều này đúng là hiếm có trong giới tu tiên. Chẳng trách Tiêu Dao lại chịu sử dụng, phải biết rằng pháp bảo càng có linh tính thì càng hòa hợp với chủ nhân, thậm chí có thể phát huy ra năng lực vượt cấp, là thứ mà không biết bao nhiêu tu sĩ khao khát.
Mặt khác, trong giới tu tiên, trông mặt mà bắt hình dong là tối kỵ, nhìn nhầm nhất thời có khả năng khiến mình mất luôn mạng nhỏ, nhưng đây không phải thứ cô gái trước mặt có thể lý giải, nàng chỉ hoang mang nhìn Cơ Hạo hỏi:“Hạo ca ca, Chân Chân làm sai chuyện gì? Sao ca ca phải xin lỗi?”
“Không sao, Cơ đạo hữu không cần lo lắng, Chân Chân cô nương chỉ nói ra suy nghĩ thật của mình thôi, cũng không có ác ý.” Tiêu Dao cười nhẹ nhàng sờ thân hình tròn vo của “Thùng rửa chân”, trấn an: “ Mấy thứ như pháp bảo chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, tùy theo nhu cầu mỗi người mà thôi. Nếu Cơ đạo hữu đã đi chót thì tại hạ đi trước nhé.”
* nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau
Tiêu Dao ngồi vào trong chiếc “Thùng rửa chân” rộng lớn, ngay cả nắp thùng cũng đóng lại, bay về phía hai người đằng trước.
“Ôi, Tiêu đạo hữu đúng là dễ tính mà, nếu đổi lại là ta, ta đã vả nát miệng kẻ nào đó từ lâu rồi.”
Sau đó Liễu Mị Nương là người đầu tiên mở miệng, nói xong còn không quên liếc cô gái một cái.
“Cô nói cái gì?!” Cô gái nghe xong lập tức trừng mắt tức giận nói:“Thứ..”
Bốn chữ “đàn bà lẳng lơ” còn chưa nói ra miệng đã bị Cơ Hạo vung tay áo đưa vào trong thuyền rồng, sau đó hắn nhìn Liễu Mị Nương cười nhạt: “Thỉnh Liễu đạo hữu nể mặt tại hạ vài phần, đừng so đo với loại người không kiến thức như nàng ta, tại hạ cam đoan, nếu có lần sau ta tuyệt đối không nhúng tay vào, tùy đạo hữu xử trí.”
Lại nhìn Liễu Mị Nương, mày liễu cùng mắt hạnh vẫn kiều mỵ động lòng người như cũ nhưng tay phải đặt bên người lại đang nắm chặt mấy thanh ngân châm lóe sáng.
“Vây nể tình quan hệ tốt đẹp giữa ta và thiếu chủ, bỏ qua cho nàng ta một lần vậy, nhưng mà” Thân hình mềm mại không xương cố ý vô tình áp sát Cơ Hạo “...không có lần sau đâu nhé. Hơn nữa ta cũng khuyên thiếu chủ một câu, xem tính tình nàng ta thì cho dù thiếu chủ có thể bảo vệ nàng ta một lúc nhưng cũng không cách nào bảo vệ nàng ta cả đời.”
Cơ Hạo tươi cười không đổi:“Đa tạ Liễu đạo hữu nhắc nhở, tại hạ đều có chừng mực. Giờ không thể chậm trễ thêm nữa, mời Liễu đạo hữu lên pháp bảo.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook