Chậm Rãi Tiên Đồ
-
Chương 39: Thùng rửa chân
Ra khỏi đại viện, Tiêu Dao đang định trở lại Tiên Vũ Môn thì nhớ ra “Thùng rửa chân” trong tay vẫn chưa xử lý, nàng đành phải tiếp tục đảo một vòng quanh thị phường, hy vọng có thể tìm được một món thay thế khác từ cửa hàng kém nổi tiếng hoặc quầy nhỏ của tu sĩ nào đó.
Nàng đang tùy ý dạo quanh ngã tư đường, trùng hợp nhìn lướt qua một cửa hàng rất nhỏ bên tay trái, tấm biển treo trên cửa viết ba chữ “ Lai Bảo Bảo” sơn vàng rất to, xem ra là cửa hàng chuyên rèn pháp bảo, cứ như thế một cửa hàng nho nhỏ đã hấp dẫn ánh mắt của nàng, một cái liếc mắt tùy ý lại khiến nàng run rẩy một cái.
Không vì gì khác, mà vì trong cửa hàng kia một đống “Thùng rửa chân” xếp thành hàng ngay ngắn, quả thực là khiêu chiến giới hạn tinh thần của nàng.
Để xác minh mình không nhìn lầm, Tiêu Dao nhanh chóng đi vào bên trong, ôi thần linh ơi, một loạt các anh em của “Thùng rửa chân” có lớn có nhỏ, màu sắc hay dáng vẻ đều khác nhau lẳng lặng nằm đó, cho dù anh có thấy hay không thì chúng nó vẫn cứ nằm đó, khiêu chiến giới hạn thị giác của anh.
“Đạo hữu, đạo hữu muốn mua pháp bảo phi hành sao? Đây là “Thùng thần tiên” duy chỉ tiệm tôi mới có, nếu đạo hữu hứng thú có thể tùy ý nhìn xem, có gì không rõ thì cứ hỏi tôi.”
Trong lúc Tiêu Dao bị một đống anh em của “Thùng rửa chân” làm cho sững sờ, một vị lão đạo tóc râu hoa râm chậm rãi đi từ trong cửa hàng ra tiếp đón nàng, nói.
Nghe vậy, Tiêu Dao mới hoàn hồn, tùy ý đánh giá cửa hàng này một vòng, phát hiện ra chỗ này ngoại trừ các thể loại “Thùng rửa chân”, thì không thấy bất cứ loại pháp bảo nào khác, trong cửa hàng nhỏ hẹp chứa đầy thùng, chỉ có duy nhất một thứ còn sống là – lão đạo.
Thấy ánh mắt Tiêu Dao nhìn mình có chút quái dị, lão đạo hơi xấu hổ tiếp tục nói: “Đạo hữu, tiệm tôi giữ độc quyền về pháp bảo phi hành, tuy rằng mấy cái Thùng thần tiên này không được đẹp mắt cho lắm nhưng thắng ở chỗ vô cùng thực dụng, không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã vào xem. Tiệm tôi còn căn cứ vào yêu cầu của khách hàng mà nhận đặt riêng, giá cũng không quá đắt, hơn nữa ở các thị phường lớn đều có chi nhánh của chúng tôi, nếu pháp bảo có hỏng thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể mang tới chỗ chúng tôi sửa chữa.”
Nghe xong, Tiêu Dao dở khóc dở cười, nàng từng nghĩ cái thứ đồ xấu xí đáng khinh như vậy sao Cơ Hạo Nhiên có thể dùng, tám phần là cướp của tu sĩ nào đó, cảm thấy quái dị nên giữ lại nghiên cứu chăng? Ấy thế mà không ngờ, cái thứ này lại còn có chi nhánh chuyên môn bán hàng cơ đấy.
Nàng lấy “Thùng rửa chân” từ trong túi trữ vật ra, đặt trước mặt lão đạo hỏi: “Đạo hữu, ta vô tình nhặt được một chiếc thùng như vậy, không biết có phải do Lai Bảo Bảo các người rèn không?”
Lão đạo tùy ý nhìn một cái rồi gật đầu: “Hẳn là Lai Bảo Bảo chúng tôi rèn, chỉ là không biết được làm ra bởi tay vị sư phụ luyện khí nào, để tôi nhìn kĩ xem.”
Ông ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát chiếc “Thùng rửa chân”, ban đầu vẻ mặt của ông vẫn bình tĩnh nhưng sau khi nhìn vào bên trong “Thùng rửa chân”, lập tức sắc mặt biến đổi, đứng bật dậy hét to về phía sau cửa hàng:
“Đại bảo! Đại bảo! Con mau ra đây.”
Theo tiếng kêu thất thanh của lão đạo, một tráng hán cao to trẻ tuổi đi vào từ phía sau cửa hàng, tu vi tráng hán này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, bộ mặt đầy râu, quần áo cởi xuống đến hông lộ ra nửa người trên đầy cơ bắp. Nhìn cả người hắn đầy mồ hôi liền biết chắc hẳn ban nãy đang luyện khí ở phía sau.
Tráng hán lau hết mồ hôi trên trán, giọng nói vừa thô vừa to:
“Cha, xảy ra chuyện gì mà gọi con gấp vậy?”
Thấy con nhà mình đi ra, lão đạo vội vàng kéo hắn đến trước mặt “Thùng rửa chân”.
“Đại bảo, con xem này..”
Theo tay lão đạo, ánh mắt tráng hán rơi về phía “Thùng rửa chân”, lập tức vẻ mặt biến đổi, kinh ngạc không tin nổi kêu lên:
“Tiểu Bảo! Sao có thể chứ? Mày về bằng cách nào?”
Tráng hán có chút vui quá hóa khóc, kích động đến mức muốn tiến lên ôm chặt “Thùng rửa chân” vào lòng, lúc này, “Thùng rửa chân” từ nãy đến giờ vẫn im lặng mặc người xử trí đột nhiên tự động đậy, lặng lẽ náu sau lưng Tiêu Dao. Rõ ràng là nó không vui sướng gì!
Ba người đều ngây người, Tiêu Dao biết pháp bảo bình thường đều có linh tính, thậm chí một vài pháp bảo cực phẩm đặc thù sau khi trải qua ngàn năm lắng đọng có thể sinh ra linh trí không khác gì nhân loại, nhưng pháp bảo cấp bậc thấp mà lại có linh tính mười phần như “Thùng rửa chân” thì chưa bao giờ gặp qua. Hơn nữa trong khoảng thời gian nàng ở cùng “Thùng rửa chân”, ngoại trừ lần đầu tiên nghe tiếng gọi “Thùng rửa chân” nó tỏ vẻ vui mừng thì đến tận bây giờ vẫn chưa biểu lộ sắc thái gì khác, hôm nay đúng là kỳ quái.
Thấy “Thùng rửa chân” ghét bỏ mình, tráng hán ngại ngùng cười cười, nói: “Ha ha, nó vẫn không thích ta như trước. Đúng rồi, đạo hữu, không biết đạo hữu lấy được Tiểu Bảo từ đâu?”
Thấy một già một trẻ kích động như vậy, hẳn là cái “Thùng rửa chân” này cũng có chút đặc biệt, nhưng liên quan tới chuyện riêng tư Tiêu Dao không muốn nói thẳng liền úp úp mở mở nói: “ Một người bạn đưa cho ta, cụ thể hắn lấy từ đâu thì ta cũng không biết.”
“Thì ra là thế” Tráng hán giật mình gãi gãi ót “ Vừa rồi ta và gia phụ thất thố, thật khiến đạo hữu chê cười rồi. Chủ yếu là vì chiếc thùng này có chút đặc biệt, lúc trước ta mới rèn được một nửa thì nó liền trộm chạy đi, giờ lại nhìn thấy, ta và phụ thân khó tránh khỏi ngạc nhiên. Không biết hôm nay đạo hữu mang nó tới đây làm gì? Hay là lúc dùng xảy ra vấn đề?”
Nghe tráng hán nói chuyện, Tiêu Dao liền biết người này trời sinh là một kẻ cuồng luyện khí, tất cả câu hỏi của hắn đều liên quan tới pháp bảo. Pháp bảo mất đi giờ gặp lại nhưng ngay cả ý định lấy lại cũng không có, tính cách thành thật chất phác không quái gở cao ngạo như luyện khí sư bình thường. Phải biết rằng giới tu tiên hiện nay càng ngày càng suy thoái đạo đức, người có thể giữ lại được tính khiêm tốn thuần phác như cũ thật khiến người ta bội phục, trong lòng Tiêu Dao vô cùng tán thưởng.
Nàng cười cười trả lời:“Tại hạ chỉ là ngẫu nhiên phát hiện nơi này, nhìn thấy nhiều pháp bảo giống chiếc “Thùng rửa chân” này như vậy liền không nhịn được tiến vào xem. Nghe đạo hữu vừa rồi có nói pháp bảo này tự mình rời đi, thật khiến tại hạ vô cùng tò mò, pháp bảo chưa từng nhận chủ sao có thể tự mình chạy trốn?”
Tráng hán cười ha ha, có chút ngượng ngùng nói:“Lúc trước, khi ta rèn Tiểu Bảo vô tình có được kim loại Lưu Sa chưa bao giờ thấy hay nghe qua ở nhân gian giới. Thứ này vô cùng thần bí, ta nghiên cứu rất lâu mà vẫn chưa phát hiện nó có gì đặc biệt, vì thí nghiệm nên lúc rèn Tiểu Bảo ta đã rót toàn bộ loại kim loại này vào lô luyện, kết quả là Tiểu Bảo không có gì khác so với những cái khác, chỉ là hơi có linh tính hơn một chút, sau đó, nó bắt đầu vô cùng ghét ta, nhân lúc ta nghỉ ngơi không đóng cửa nó liền trốn mất.”
Thiên hạ to lớn, đúng là không có chuyện gì không thể xảy ra, không ngờ cái “Thùng rửa chân” đáng khinh như vậy mà cũng có một câu chuyện xưa khó bề tưởng tượng. Tiêu Dao cạn lời liếc mắt nhìn “Thùng rửa chân” vẫn rất ra dáng chiếc thùng trốn sau lưng mình, tiếp tục hỏi:
“Hình như đạo hữu từng nói, nó vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện. Hôm nay gặp lại âu cũng là duyên phận, không biết đạo hữu có thể giúp ta tiếp tục hoàn thành chiếc “Thùng rửa chân” này không? Tốt nhất là làm cho tốc độ nó nhanh hơn chút nữa, dáng vẻ thay đổi một chút. Phí rèn cùng với giá vốn có của nó ta sẽ đều trả đủ.”
Vừa nghe Tiêu Dao nói muốn trả cả giá bán lúc trước của Tiểu Bảo, tráng hán ngượng ngùng khoát tay:“Đạo hữu không cần làm vậy đâu, Tiểu Bảo vốn chỉ là một món bán thành phẩm, ta cảm thấy ngại quá, khiến đạo hữu phải dùng một món thứ phẩm. Hoàn thành Tiểu Bảo cũng không tốn bao nhiêu linh thạch, nếu đạo hữu muốn dùng tài liệu tốt hơn một chút thì giá là ba mươi khối linh thạch trung phẩm, còn nếu tài liệu bình thường thì mười khối linh thạch trung phẩm là được.”
Cái giá này có thể nói là vô cùng rẻ, Tiêu Dao cũng không muốn chiếm lợi của người thành thật, nàng lấy ra một chiếc túi đựng trăm khối linh thạch trung phẩm, nói: “Muốn rèn xong thì cần bao lâu?”
Tráng hán ngẫm nghĩ trả lời:“Chậm nhất không quá mười ngày.”
Xem ra hôm nay không thể lấy được, không sao, đợi trước khi tới Cơ gia lại vòng qua đây một chuyến vậy.
Nàng đem túi linh thạch ném vào tay tráng hán, sau đó xách “Thùng rửa chân” tới trước mặt hắn.
“Đây là tiền phí, còn lại đều nhờ vào đạo hữu, mười ngày sau ta sẽ quay lại lấy nó.”
Cuối cùng nàng cười nhìn chiếc “Thùng rửa chân” đang định rục rịch, trấn an: “Không phải không cần ngươi nữa, chờ ta tới đón nhé.”
Tráng hán ước lượng túi to trong tay một chút, phát hiện số lượng đoán chừng gấp đôi, đang định mở miệng gọi Tiêu Dao lại, không ngờ nàng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Từ đầu tới cuối cô gái này chỉ đưa ra yêu cầu của mình mà chưa hề tỏ vẻ hoài nghi, hoàn toàn tin tưởng hắn. Đối với luyện khí sư như bọn họ, không gì có thể so với sự tin tưởng của khách hàng vào tay nghề của mình. Hốc mắt tráng hắn hơi nóng lên, gắt gao nắm chặt túi tiền trong tay, âm thầm thề trong lòng: Nhất định sẽ rèn Tiểu Bảo càng thêm hoàn mỹ!
Vì không có pháp bảo phi hành trợ giúp nên lúc Tiêu Dao từ thị phường trở lại động phủ của mình đã là nửa đêm. Tu sĩ một khi tu đến Trúc Cơ kỳ thì có thể ích cốc không cần ăn uống, cũng không cần ngủ.
Đầu tiên nàng tiến vào Hư không, điều chính trạng thái của mình thật tốt, sau đó tiến hành lấy máu nhận chủ với Như Ý Kim Cô Bổng. Sau khi hoàn thành một đống việc, nàng liền đặt sự chú ý lên món đồ cuối cùng tương đối khó giải quyết – Gấm Băng Oánh Cẩm Tú
Nghiêm chỉnh mà nói, quả thực là nàng đã cướp lấy món pháp bảo này mà vẫn chưa biến nó thành vật sở hữu của mình, bởi vì nếu chủ nhân ban đầu của pháp bảo chưa chết thì bên trên vẫn còn thần thức bao trùm, khó có thể sử dụng. Để giải quyết tình trạng này chỉ có hai cách: một là giết chết chủ nhân trước của nó, điều này trước mắt Tiêu Dao không làm được, cách thứ hai là lau đi thần thức của người sở hữu ở trên đó.
Như vậy mấu chốt nằm ở độ mạnh yếu của thần thức bao trùm lên pháp bảo. Nếu thần thức trên đó yếu hơn thần thức của nàng thì có thể lau đi, nhưng nếu thần thức trên đó mạnh hơn nàng thì sẽ phản tác dụng, chẳng những không thể xóa đi thần thức mà thậm chí còn khiến thần thức của nàng bị thương. Một khi thần thức bị thương thì cũng không dễ dàng khôi phục như khi thân thể bị thương được.
Pháp bảo này vốn thuộc về Tiêu Vũ Hà, Tiêu Dao tin tưởng mình hoàn toàn có thể lau đi ấn kí trên đó.
Tiêu Dao đem thần thức của mình bao lấy Gấm Băng Oánh Cẩm Tú, bắt đầu ngồi xuống luyện hóa, cứ như thế ước chừng qua khoảng vài canh giờ, Tiêu Dao mặt hiện nét cười, đem Gấm Băng Oánh Cẩm Tú đặt trước mặt mình. Nhìn đoạn gấm màu lam nhạt trong suốt không còn chút hơi thở của Tiêu Vũ Hà, nàng vừa lòng gật đầu duỗi duỗi người.
Những ngày còn lại, Tiêu Dao nếu không phải tu luyện thì luôn tập trung nghiên cứu những món pháp bảo mới có này.
Ngày hôm đó, nàng gọi Báo Nanh Kiếm ra, nói với nó: “Hình như lâu rồi chúng ta chưa từng đấu pháp? Hay là hôm nay giúp ta nhìn xem mấy món pháp bảo này uy lực thế nào?”
Báo Nanh Kiếm nhìn vẻ mặt chờ mong nóng lòng muốn thử mấy thứ đồ rác này của nàng thì không nhịn được nói thầm: “Đều là mấy thứ rác rưởi, có thể có uy lực kinh người đến đâu? Lão tử cũng không có chuyện gì giết thời gian, thôi thì cùng ngươi chơi đùa chút vậy.”
Trước hết, Tiêu Dao lấy ra Tử đao sư phụ tặng. Lần đầu tiên thấy nó, nàng đã muốn thử xem bên trong rốt cuộc có pháp thuật phụ trợ gì, nhưng không ngờ có quá nhiều việc cần làm khiến chuyện này bị hoãn cho tới giờ.
Nàng khua lượt đao đầu tiên, vẫn chưa sử dụng pháp thuật mà đánh về phía Báo Nanh Kiếm, muốn thử độ cứng của đao. Báo Nanh Kiếm thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng đuôi dễ dàng cản lại. Hai người bọn họ có chung tu vi, mạnh yếu không khác nhau là mấy, đúng là đối tượng tuyệt hảo để luận bàn.
Thấy Tử đao bị cản lại, nàng chỉ mỉm cười, tiện đà bắt đầu rót linh khí vào trong đao, lúc Tử đao tụ đầy linh khí, thân đao run nhè nhẹ, Tiêu Dao và Báo Nanh Kiếm đều tò mò trừng lớn mắt, cùng chờ đợi chuyện xảy ra sau đó.
Thoáng chốc, khí tức của Tử đao đột nhiên phóng ra toàn bộ, một ánh sáng màu tím cường độ lớn đến mức ngay cả mặt trời cũng phải thất sắc phụt ra. Từ trong Hư không xa xa trông lại, giống như một tinh vân đột nhiên vỡ vụn, ánh sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ Hư không.
Tiêu Dao và Báo Nanh Kiếm nhanh chóng chia ra phóng vội về hai hướng, cả hai đều bi kịch che lại đôi mắt gần như bị cường quang làm mù, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục lại.
Đợi đến khi hai mắt bắt đầu nhìn rõ mọi vật, Báo Nanh Kiếm là người đầu tiên nổi giận lôi đình, mắng: “Mẹ nó! Cái thứ rách nát gì đây? Thằng nào nghĩ ra loại pháp thuật lừa đảo thế này?! Đùa lão tử chắc?!”
Báo Nanh Kiếm tức giận mắng chửi, nhưng ngược lại, Tiêu Dao có cái nhìn tương đối khác, nàng vuốt cằm có chút đăm chiêu.
“Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có lẽ đây là bí kĩ trong truyền thuyết: chọc mù mắt chó của ngươi chăng? Bất ngờ sử dụng có thể đem lại hiệu quả không tưởng, nhưng trước khi dùng nhất định phải nhớ tự nhắm mắt trước.”
Báo Nanh Kiếm run rẩy, hé mắt nhìn nàng.
“Còn tâm trạng đùa giỡn hả? Còn pháp bảo gì thì nhanh nhanh lấy ra đây, để lão tử đánh cho ngươi hoa rơi nước chảy!”
Năng lực Gấm Băng Oánh Cẩm Tú thế nào nàng đã thấy qua, cũng không tính thử lại, pháp bảo duy nhất còn lại là Như Ý Kim Cô Bổng.
Tiêu Dao cởi bỏ cấm chế niêm phong trên thân bổng, Kim Cô Bổng lập tức tỏa ra hào quang mãnh liệt, khí tức nóng nảy và bạo ngược tràn ngập không gian xung quanh, nó nằm trong tay nàng, ngửi được hơi thở chiến đấu mà bắt đầu rục rịch.
Chiến ý thật mạnh! Thậm chí ngay cả Tiêu Dao cũng bị nó lây nhiễm, muốn vui vẻ thỏa thuê đại chiến một trận.
Lần này nàng không dò xét mà trực tiếp rót linh khí vào Kim Cô Bổng rồi vung về phía Báo Nanh Kiếm.
Lúc đầu, Báo Nanh Kiếm cũng không quá để tâm, nhưng đến tận khi trường bổng mang theo khí tức thô bạo và sức mạnh lôi đình tới gần trước mặt, nó mới cảm nhận rõ ràng rằng với cảnh giới hiện nay nó không cách nào chống đỡ nổi.
Trên Hư không, nó thành công tránh khỏi đòn công kích của trường bổng, những vẫn bị dư uy trên thân bổng ảnh hưởng, sức mạnh quá lớn khiến nó bị bắn ngược một khoảng, cộng thêm lôi điện của Tiêu Dao, cho dù chỉ bị lan tới một chút nhưng cũng đủ khiến cả người nó vừa tê vừa đau, nếu thực sự bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ bị lôi điện thiêu cháy.
Tiêu Dao nhìn một kích mình vừa đánh ra cũng giật mình, thử rồi mới biết Như Ý Kim Cô Bổng này còn mạnh hơn nàng nghĩ. Nhìn Báo Nanh Kiếm ăn đau, nàng trêu nó:
“Chân Tiên đại nhân, cái thứ rác này có lọt vào pháp nhãn của ngài không? Hay là lại thêm hai chiêu nữa?”
Báo Nanh Kiếm chải chải bộ lông dựng đứng vì điện giật, khuôn mặt thối hoắc: “Hừ, nếu là cảnh giới trước kia của lão tử thì chỉ cần thổi một cái cũng có thể khiến nó gãy làm đôi, nhưng nếu Kim Đan kỳ như cô dùng thì món pháp bảo này miễn cưỡng xem như đủ tư cách. Không cần tỷ thí nữa, chuẩn bị xong rồi thì sớm xuất phát tới Cơ gia thôi, đừng quên chúng ta còn phải đi lấy cái “Thùng rửa chân” đáng khinh kia nữa.”
Nàng đang tùy ý dạo quanh ngã tư đường, trùng hợp nhìn lướt qua một cửa hàng rất nhỏ bên tay trái, tấm biển treo trên cửa viết ba chữ “ Lai Bảo Bảo” sơn vàng rất to, xem ra là cửa hàng chuyên rèn pháp bảo, cứ như thế một cửa hàng nho nhỏ đã hấp dẫn ánh mắt của nàng, một cái liếc mắt tùy ý lại khiến nàng run rẩy một cái.
Không vì gì khác, mà vì trong cửa hàng kia một đống “Thùng rửa chân” xếp thành hàng ngay ngắn, quả thực là khiêu chiến giới hạn tinh thần của nàng.
Để xác minh mình không nhìn lầm, Tiêu Dao nhanh chóng đi vào bên trong, ôi thần linh ơi, một loạt các anh em của “Thùng rửa chân” có lớn có nhỏ, màu sắc hay dáng vẻ đều khác nhau lẳng lặng nằm đó, cho dù anh có thấy hay không thì chúng nó vẫn cứ nằm đó, khiêu chiến giới hạn thị giác của anh.
“Đạo hữu, đạo hữu muốn mua pháp bảo phi hành sao? Đây là “Thùng thần tiên” duy chỉ tiệm tôi mới có, nếu đạo hữu hứng thú có thể tùy ý nhìn xem, có gì không rõ thì cứ hỏi tôi.”
Trong lúc Tiêu Dao bị một đống anh em của “Thùng rửa chân” làm cho sững sờ, một vị lão đạo tóc râu hoa râm chậm rãi đi từ trong cửa hàng ra tiếp đón nàng, nói.
Nghe vậy, Tiêu Dao mới hoàn hồn, tùy ý đánh giá cửa hàng này một vòng, phát hiện ra chỗ này ngoại trừ các thể loại “Thùng rửa chân”, thì không thấy bất cứ loại pháp bảo nào khác, trong cửa hàng nhỏ hẹp chứa đầy thùng, chỉ có duy nhất một thứ còn sống là – lão đạo.
Thấy ánh mắt Tiêu Dao nhìn mình có chút quái dị, lão đạo hơi xấu hổ tiếp tục nói: “Đạo hữu, tiệm tôi giữ độc quyền về pháp bảo phi hành, tuy rằng mấy cái Thùng thần tiên này không được đẹp mắt cho lắm nhưng thắng ở chỗ vô cùng thực dụng, không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã vào xem. Tiệm tôi còn căn cứ vào yêu cầu của khách hàng mà nhận đặt riêng, giá cũng không quá đắt, hơn nữa ở các thị phường lớn đều có chi nhánh của chúng tôi, nếu pháp bảo có hỏng thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể mang tới chỗ chúng tôi sửa chữa.”
Nghe xong, Tiêu Dao dở khóc dở cười, nàng từng nghĩ cái thứ đồ xấu xí đáng khinh như vậy sao Cơ Hạo Nhiên có thể dùng, tám phần là cướp của tu sĩ nào đó, cảm thấy quái dị nên giữ lại nghiên cứu chăng? Ấy thế mà không ngờ, cái thứ này lại còn có chi nhánh chuyên môn bán hàng cơ đấy.
Nàng lấy “Thùng rửa chân” từ trong túi trữ vật ra, đặt trước mặt lão đạo hỏi: “Đạo hữu, ta vô tình nhặt được một chiếc thùng như vậy, không biết có phải do Lai Bảo Bảo các người rèn không?”
Lão đạo tùy ý nhìn một cái rồi gật đầu: “Hẳn là Lai Bảo Bảo chúng tôi rèn, chỉ là không biết được làm ra bởi tay vị sư phụ luyện khí nào, để tôi nhìn kĩ xem.”
Ông ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát chiếc “Thùng rửa chân”, ban đầu vẻ mặt của ông vẫn bình tĩnh nhưng sau khi nhìn vào bên trong “Thùng rửa chân”, lập tức sắc mặt biến đổi, đứng bật dậy hét to về phía sau cửa hàng:
“Đại bảo! Đại bảo! Con mau ra đây.”
Theo tiếng kêu thất thanh của lão đạo, một tráng hán cao to trẻ tuổi đi vào từ phía sau cửa hàng, tu vi tráng hán này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, bộ mặt đầy râu, quần áo cởi xuống đến hông lộ ra nửa người trên đầy cơ bắp. Nhìn cả người hắn đầy mồ hôi liền biết chắc hẳn ban nãy đang luyện khí ở phía sau.
Tráng hán lau hết mồ hôi trên trán, giọng nói vừa thô vừa to:
“Cha, xảy ra chuyện gì mà gọi con gấp vậy?”
Thấy con nhà mình đi ra, lão đạo vội vàng kéo hắn đến trước mặt “Thùng rửa chân”.
“Đại bảo, con xem này..”
Theo tay lão đạo, ánh mắt tráng hán rơi về phía “Thùng rửa chân”, lập tức vẻ mặt biến đổi, kinh ngạc không tin nổi kêu lên:
“Tiểu Bảo! Sao có thể chứ? Mày về bằng cách nào?”
Tráng hán có chút vui quá hóa khóc, kích động đến mức muốn tiến lên ôm chặt “Thùng rửa chân” vào lòng, lúc này, “Thùng rửa chân” từ nãy đến giờ vẫn im lặng mặc người xử trí đột nhiên tự động đậy, lặng lẽ náu sau lưng Tiêu Dao. Rõ ràng là nó không vui sướng gì!
Ba người đều ngây người, Tiêu Dao biết pháp bảo bình thường đều có linh tính, thậm chí một vài pháp bảo cực phẩm đặc thù sau khi trải qua ngàn năm lắng đọng có thể sinh ra linh trí không khác gì nhân loại, nhưng pháp bảo cấp bậc thấp mà lại có linh tính mười phần như “Thùng rửa chân” thì chưa bao giờ gặp qua. Hơn nữa trong khoảng thời gian nàng ở cùng “Thùng rửa chân”, ngoại trừ lần đầu tiên nghe tiếng gọi “Thùng rửa chân” nó tỏ vẻ vui mừng thì đến tận bây giờ vẫn chưa biểu lộ sắc thái gì khác, hôm nay đúng là kỳ quái.
Thấy “Thùng rửa chân” ghét bỏ mình, tráng hán ngại ngùng cười cười, nói: “Ha ha, nó vẫn không thích ta như trước. Đúng rồi, đạo hữu, không biết đạo hữu lấy được Tiểu Bảo từ đâu?”
Thấy một già một trẻ kích động như vậy, hẳn là cái “Thùng rửa chân” này cũng có chút đặc biệt, nhưng liên quan tới chuyện riêng tư Tiêu Dao không muốn nói thẳng liền úp úp mở mở nói: “ Một người bạn đưa cho ta, cụ thể hắn lấy từ đâu thì ta cũng không biết.”
“Thì ra là thế” Tráng hán giật mình gãi gãi ót “ Vừa rồi ta và gia phụ thất thố, thật khiến đạo hữu chê cười rồi. Chủ yếu là vì chiếc thùng này có chút đặc biệt, lúc trước ta mới rèn được một nửa thì nó liền trộm chạy đi, giờ lại nhìn thấy, ta và phụ thân khó tránh khỏi ngạc nhiên. Không biết hôm nay đạo hữu mang nó tới đây làm gì? Hay là lúc dùng xảy ra vấn đề?”
Nghe tráng hán nói chuyện, Tiêu Dao liền biết người này trời sinh là một kẻ cuồng luyện khí, tất cả câu hỏi của hắn đều liên quan tới pháp bảo. Pháp bảo mất đi giờ gặp lại nhưng ngay cả ý định lấy lại cũng không có, tính cách thành thật chất phác không quái gở cao ngạo như luyện khí sư bình thường. Phải biết rằng giới tu tiên hiện nay càng ngày càng suy thoái đạo đức, người có thể giữ lại được tính khiêm tốn thuần phác như cũ thật khiến người ta bội phục, trong lòng Tiêu Dao vô cùng tán thưởng.
Nàng cười cười trả lời:“Tại hạ chỉ là ngẫu nhiên phát hiện nơi này, nhìn thấy nhiều pháp bảo giống chiếc “Thùng rửa chân” này như vậy liền không nhịn được tiến vào xem. Nghe đạo hữu vừa rồi có nói pháp bảo này tự mình rời đi, thật khiến tại hạ vô cùng tò mò, pháp bảo chưa từng nhận chủ sao có thể tự mình chạy trốn?”
Tráng hán cười ha ha, có chút ngượng ngùng nói:“Lúc trước, khi ta rèn Tiểu Bảo vô tình có được kim loại Lưu Sa chưa bao giờ thấy hay nghe qua ở nhân gian giới. Thứ này vô cùng thần bí, ta nghiên cứu rất lâu mà vẫn chưa phát hiện nó có gì đặc biệt, vì thí nghiệm nên lúc rèn Tiểu Bảo ta đã rót toàn bộ loại kim loại này vào lô luyện, kết quả là Tiểu Bảo không có gì khác so với những cái khác, chỉ là hơi có linh tính hơn một chút, sau đó, nó bắt đầu vô cùng ghét ta, nhân lúc ta nghỉ ngơi không đóng cửa nó liền trốn mất.”
Thiên hạ to lớn, đúng là không có chuyện gì không thể xảy ra, không ngờ cái “Thùng rửa chân” đáng khinh như vậy mà cũng có một câu chuyện xưa khó bề tưởng tượng. Tiêu Dao cạn lời liếc mắt nhìn “Thùng rửa chân” vẫn rất ra dáng chiếc thùng trốn sau lưng mình, tiếp tục hỏi:
“Hình như đạo hữu từng nói, nó vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện. Hôm nay gặp lại âu cũng là duyên phận, không biết đạo hữu có thể giúp ta tiếp tục hoàn thành chiếc “Thùng rửa chân” này không? Tốt nhất là làm cho tốc độ nó nhanh hơn chút nữa, dáng vẻ thay đổi một chút. Phí rèn cùng với giá vốn có của nó ta sẽ đều trả đủ.”
Vừa nghe Tiêu Dao nói muốn trả cả giá bán lúc trước của Tiểu Bảo, tráng hán ngượng ngùng khoát tay:“Đạo hữu không cần làm vậy đâu, Tiểu Bảo vốn chỉ là một món bán thành phẩm, ta cảm thấy ngại quá, khiến đạo hữu phải dùng một món thứ phẩm. Hoàn thành Tiểu Bảo cũng không tốn bao nhiêu linh thạch, nếu đạo hữu muốn dùng tài liệu tốt hơn một chút thì giá là ba mươi khối linh thạch trung phẩm, còn nếu tài liệu bình thường thì mười khối linh thạch trung phẩm là được.”
Cái giá này có thể nói là vô cùng rẻ, Tiêu Dao cũng không muốn chiếm lợi của người thành thật, nàng lấy ra một chiếc túi đựng trăm khối linh thạch trung phẩm, nói: “Muốn rèn xong thì cần bao lâu?”
Tráng hán ngẫm nghĩ trả lời:“Chậm nhất không quá mười ngày.”
Xem ra hôm nay không thể lấy được, không sao, đợi trước khi tới Cơ gia lại vòng qua đây một chuyến vậy.
Nàng đem túi linh thạch ném vào tay tráng hán, sau đó xách “Thùng rửa chân” tới trước mặt hắn.
“Đây là tiền phí, còn lại đều nhờ vào đạo hữu, mười ngày sau ta sẽ quay lại lấy nó.”
Cuối cùng nàng cười nhìn chiếc “Thùng rửa chân” đang định rục rịch, trấn an: “Không phải không cần ngươi nữa, chờ ta tới đón nhé.”
Tráng hán ước lượng túi to trong tay một chút, phát hiện số lượng đoán chừng gấp đôi, đang định mở miệng gọi Tiêu Dao lại, không ngờ nàng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Từ đầu tới cuối cô gái này chỉ đưa ra yêu cầu của mình mà chưa hề tỏ vẻ hoài nghi, hoàn toàn tin tưởng hắn. Đối với luyện khí sư như bọn họ, không gì có thể so với sự tin tưởng của khách hàng vào tay nghề của mình. Hốc mắt tráng hắn hơi nóng lên, gắt gao nắm chặt túi tiền trong tay, âm thầm thề trong lòng: Nhất định sẽ rèn Tiểu Bảo càng thêm hoàn mỹ!
Vì không có pháp bảo phi hành trợ giúp nên lúc Tiêu Dao từ thị phường trở lại động phủ của mình đã là nửa đêm. Tu sĩ một khi tu đến Trúc Cơ kỳ thì có thể ích cốc không cần ăn uống, cũng không cần ngủ.
Đầu tiên nàng tiến vào Hư không, điều chính trạng thái của mình thật tốt, sau đó tiến hành lấy máu nhận chủ với Như Ý Kim Cô Bổng. Sau khi hoàn thành một đống việc, nàng liền đặt sự chú ý lên món đồ cuối cùng tương đối khó giải quyết – Gấm Băng Oánh Cẩm Tú
Nghiêm chỉnh mà nói, quả thực là nàng đã cướp lấy món pháp bảo này mà vẫn chưa biến nó thành vật sở hữu của mình, bởi vì nếu chủ nhân ban đầu của pháp bảo chưa chết thì bên trên vẫn còn thần thức bao trùm, khó có thể sử dụng. Để giải quyết tình trạng này chỉ có hai cách: một là giết chết chủ nhân trước của nó, điều này trước mắt Tiêu Dao không làm được, cách thứ hai là lau đi thần thức của người sở hữu ở trên đó.
Như vậy mấu chốt nằm ở độ mạnh yếu của thần thức bao trùm lên pháp bảo. Nếu thần thức trên đó yếu hơn thần thức của nàng thì có thể lau đi, nhưng nếu thần thức trên đó mạnh hơn nàng thì sẽ phản tác dụng, chẳng những không thể xóa đi thần thức mà thậm chí còn khiến thần thức của nàng bị thương. Một khi thần thức bị thương thì cũng không dễ dàng khôi phục như khi thân thể bị thương được.
Pháp bảo này vốn thuộc về Tiêu Vũ Hà, Tiêu Dao tin tưởng mình hoàn toàn có thể lau đi ấn kí trên đó.
Tiêu Dao đem thần thức của mình bao lấy Gấm Băng Oánh Cẩm Tú, bắt đầu ngồi xuống luyện hóa, cứ như thế ước chừng qua khoảng vài canh giờ, Tiêu Dao mặt hiện nét cười, đem Gấm Băng Oánh Cẩm Tú đặt trước mặt mình. Nhìn đoạn gấm màu lam nhạt trong suốt không còn chút hơi thở của Tiêu Vũ Hà, nàng vừa lòng gật đầu duỗi duỗi người.
Những ngày còn lại, Tiêu Dao nếu không phải tu luyện thì luôn tập trung nghiên cứu những món pháp bảo mới có này.
Ngày hôm đó, nàng gọi Báo Nanh Kiếm ra, nói với nó: “Hình như lâu rồi chúng ta chưa từng đấu pháp? Hay là hôm nay giúp ta nhìn xem mấy món pháp bảo này uy lực thế nào?”
Báo Nanh Kiếm nhìn vẻ mặt chờ mong nóng lòng muốn thử mấy thứ đồ rác này của nàng thì không nhịn được nói thầm: “Đều là mấy thứ rác rưởi, có thể có uy lực kinh người đến đâu? Lão tử cũng không có chuyện gì giết thời gian, thôi thì cùng ngươi chơi đùa chút vậy.”
Trước hết, Tiêu Dao lấy ra Tử đao sư phụ tặng. Lần đầu tiên thấy nó, nàng đã muốn thử xem bên trong rốt cuộc có pháp thuật phụ trợ gì, nhưng không ngờ có quá nhiều việc cần làm khiến chuyện này bị hoãn cho tới giờ.
Nàng khua lượt đao đầu tiên, vẫn chưa sử dụng pháp thuật mà đánh về phía Báo Nanh Kiếm, muốn thử độ cứng của đao. Báo Nanh Kiếm thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng đuôi dễ dàng cản lại. Hai người bọn họ có chung tu vi, mạnh yếu không khác nhau là mấy, đúng là đối tượng tuyệt hảo để luận bàn.
Thấy Tử đao bị cản lại, nàng chỉ mỉm cười, tiện đà bắt đầu rót linh khí vào trong đao, lúc Tử đao tụ đầy linh khí, thân đao run nhè nhẹ, Tiêu Dao và Báo Nanh Kiếm đều tò mò trừng lớn mắt, cùng chờ đợi chuyện xảy ra sau đó.
Thoáng chốc, khí tức của Tử đao đột nhiên phóng ra toàn bộ, một ánh sáng màu tím cường độ lớn đến mức ngay cả mặt trời cũng phải thất sắc phụt ra. Từ trong Hư không xa xa trông lại, giống như một tinh vân đột nhiên vỡ vụn, ánh sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ Hư không.
Tiêu Dao và Báo Nanh Kiếm nhanh chóng chia ra phóng vội về hai hướng, cả hai đều bi kịch che lại đôi mắt gần như bị cường quang làm mù, nửa ngày sau vẫn chưa khôi phục lại.
Đợi đến khi hai mắt bắt đầu nhìn rõ mọi vật, Báo Nanh Kiếm là người đầu tiên nổi giận lôi đình, mắng: “Mẹ nó! Cái thứ rách nát gì đây? Thằng nào nghĩ ra loại pháp thuật lừa đảo thế này?! Đùa lão tử chắc?!”
Báo Nanh Kiếm tức giận mắng chửi, nhưng ngược lại, Tiêu Dao có cái nhìn tương đối khác, nàng vuốt cằm có chút đăm chiêu.
“Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có lẽ đây là bí kĩ trong truyền thuyết: chọc mù mắt chó của ngươi chăng? Bất ngờ sử dụng có thể đem lại hiệu quả không tưởng, nhưng trước khi dùng nhất định phải nhớ tự nhắm mắt trước.”
Báo Nanh Kiếm run rẩy, hé mắt nhìn nàng.
“Còn tâm trạng đùa giỡn hả? Còn pháp bảo gì thì nhanh nhanh lấy ra đây, để lão tử đánh cho ngươi hoa rơi nước chảy!”
Năng lực Gấm Băng Oánh Cẩm Tú thế nào nàng đã thấy qua, cũng không tính thử lại, pháp bảo duy nhất còn lại là Như Ý Kim Cô Bổng.
Tiêu Dao cởi bỏ cấm chế niêm phong trên thân bổng, Kim Cô Bổng lập tức tỏa ra hào quang mãnh liệt, khí tức nóng nảy và bạo ngược tràn ngập không gian xung quanh, nó nằm trong tay nàng, ngửi được hơi thở chiến đấu mà bắt đầu rục rịch.
Chiến ý thật mạnh! Thậm chí ngay cả Tiêu Dao cũng bị nó lây nhiễm, muốn vui vẻ thỏa thuê đại chiến một trận.
Lần này nàng không dò xét mà trực tiếp rót linh khí vào Kim Cô Bổng rồi vung về phía Báo Nanh Kiếm.
Lúc đầu, Báo Nanh Kiếm cũng không quá để tâm, nhưng đến tận khi trường bổng mang theo khí tức thô bạo và sức mạnh lôi đình tới gần trước mặt, nó mới cảm nhận rõ ràng rằng với cảnh giới hiện nay nó không cách nào chống đỡ nổi.
Trên Hư không, nó thành công tránh khỏi đòn công kích của trường bổng, những vẫn bị dư uy trên thân bổng ảnh hưởng, sức mạnh quá lớn khiến nó bị bắn ngược một khoảng, cộng thêm lôi điện của Tiêu Dao, cho dù chỉ bị lan tới một chút nhưng cũng đủ khiến cả người nó vừa tê vừa đau, nếu thực sự bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ bị lôi điện thiêu cháy.
Tiêu Dao nhìn một kích mình vừa đánh ra cũng giật mình, thử rồi mới biết Như Ý Kim Cô Bổng này còn mạnh hơn nàng nghĩ. Nhìn Báo Nanh Kiếm ăn đau, nàng trêu nó:
“Chân Tiên đại nhân, cái thứ rác này có lọt vào pháp nhãn của ngài không? Hay là lại thêm hai chiêu nữa?”
Báo Nanh Kiếm chải chải bộ lông dựng đứng vì điện giật, khuôn mặt thối hoắc: “Hừ, nếu là cảnh giới trước kia của lão tử thì chỉ cần thổi một cái cũng có thể khiến nó gãy làm đôi, nhưng nếu Kim Đan kỳ như cô dùng thì món pháp bảo này miễn cưỡng xem như đủ tư cách. Không cần tỷ thí nữa, chuẩn bị xong rồi thì sớm xuất phát tới Cơ gia thôi, đừng quên chúng ta còn phải đi lấy cái “Thùng rửa chân” đáng khinh kia nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook