Nguyên Dương cúi đầu nhìn nhìn quần áo của Cố Thanh Bùi, hơi chút ngẩn người.

Cố Thanh Bùi cười nói: "Còn kéo nữa là tôi kêu sàm sỡ đó a." Nói xong chậm rãi đem áo mình tóm lại từ trong tay Nguyên Dương, không còn khuy để cài, hắn đơn giản liền để mở vạt áo trước, nói thẳng vào trọng tâm: "Cậu không muốn làm trợ lý hay lái xe, vậy cậu cảm thấy bản thân có thể làm cái gì? Cho cậu làm ông chủ, cậu có thể quản người sao? Có thể quản công ty sao?"

"Tôi mẹ nó cái gì cũng không muốn làm, tôi coi như là đến nơi này chấp hành nhiệm vụ. Tự tôi tùy tiện chọn một chỗ để ngồi, ông cứ coi như tôi không tồn tại là đủ rồi."

Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Nguyên Đại công tử, chính miệng tôi đã đáp ứng Nguyên đổng phải giúp cậu đi vào nề nếp. Tôi là người rất có trách nhiệm, tôi sẽ không để cậu ăn không ngồi rồi ở công ty, tôi sẽ đem hết những gì mình có thể dạy để chỉ giáo cho cậu. Nếu cậu không muốn học, thì hãy đi xin phép Nguyên đổng, tôi không làm chủ nổi đâu." Nói xong không thèm để ý tới sắc mặt tái mét của Nguyên Dương, xoay người tiến vào phòng tắm.

Hắn vào tắm hết năm phút, thay quần áo, thời điểm đi ra, phát hiện Nguyên Dương đang ngồi trên sofa, ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần, cho dù là thời khắc uể oải như vậy, cũng không hể cong thân mình, lưng cùng sofa dán sát vào nhau, đôi chân dài tùy ý gác lên, thật là một bức họa mỹ nam có phần đẹp mắt.

Cố Thanh Bùi nheo mắt, tán thưởng thêm hai giây, sau đó nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Đi nào, mau đi họp thôi."

Nguyên Dương mở một con mắt, khiêu khích liếc nhìn hắn, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, rất không tình nguyện đi ra ngoài.

Thời điểm hai người đi vào phòng họp, hơn hai mươi nhân viên cấp quản lý đã toàn bộ ngồi vào chỗ của mình chờ đợi. Cố Thanh Bùi tiến vào, cười nói câu "Chào mọi người", trong phòng lập tức bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày, y phi thường không thích những nơi chốn trịnh trọng thế này. Trước kia ba y muốn dẫn y xuất môn, y đều là có thể trốn liền trốn, chẳng ngờ đến cuối cùng vẫn là không trốn thoát được.

Cố Thanh Bùi ngồi ở trên ghế giám đốc chủ trì. Mọi người không biết Nguyên Dương là làm gì, nhưng là nhìn y phong thái hiên ngang, lại là tổng tài mang đến, cũng không dám chậm trễ, một nữ quản lý tầm hơn ba mươi tuổi tính toán nhường lại vị trí ghế trợ lý, Cố Thanh Bùi khoát tay, "Không cần, tiểu Nguyên, cậu cứ tìm chỗ trống mà ngồi."

Nguyên Dương ngược lại không để tâm ngồi chỗ nào, chỉ cần cách Cố Thanh Bùi càng xa càng tốt. Y liền chọn một vị trí đặc biệt xa ngồi xuống, bất quá bởi vì y vóc dáng cao, Cố Thanh Bùi sau khi ngồi xuống, đưa mắt quét qua, vẫn là thấy Nguyên Dương rõ ràng.

Cố Thanh Bùi nhìn xung quanh  một vòng, lộ ra nụ cười hiền hoà: "Chào mọi người, tôi trước xin tự giới thiệu, tôi họ Cố, Cố Thanh Bùi, thanh trong thanh thảo, phi y bùi*. Từ hôm nay trở đi, tôi cũng giống như mọi người, đều là thành viên của tập đoàn Trác Nghiệp. Tôi sẽ cùng mọi người nỗ lực, cống hiến hết mình, vì mục tiêu khôi phục tên tuổi trên bảng niêm yết chính của tập đoàn Trác Nghiệp."

*Chữ Phi ( 非), thêm chữ Y ( 衣) bên dưới, tạo thành chữ Bùi (  裴)

Mọi người lại bắt đầu vỗ tay, ánh mắt nhìn Cố Thanh Bùi của đám nhân viên nữ đều cùng phát sáng.

Cố Thanh Bùi hắng giọng, bắt đầu bài phát biểu nhậm chức của hắn, "Đây là ngày đầu tiên tôi tới Trác Nghiệp, sự nhiệt tình của mọi người làm cho tôi thực cảm động, thực vui mừng. Dù cho danh tính của tuyệt đại đa số người ở đây tôi còn chưa biết, song tôi tin tưởng, Trác Nghiệp dưới sự nỗ lực chung sức của mọi người, nhất định sẽ trở thành một  tập thể đoàn kết kiên cố có đủ nội lực đủ gắn kết, chung cuộc sẽ phát triển thành đại diện xí nghiệp ưu tú kiểu mẫu của Trung Quốc. Vì mục tiêu này, Nguyên đổng đưa tôi đến công ty, chính là muốn tôi mạnh tay dứt khoát chỉnh đốn lỗ hổng trong việc quản lý công ty. 

Nhân tài khuyết thiếu, nợ nần hỗn loạn, hiện tại có hàng loạt chướng ngại chắn trước mặt chúng ta, ngăn cản chúng ta phục hồi niêm yết. Song những chướng ngại này, theo ý tôi đều chỉ là hổ giấy, mọi người không dám phá vỡ, chỉ là do sợ hãi biểu hiện hung ác giả dối của nó. Kỳ thật chỉ cần mọi người dồn hết dũng khí quét sạch những chướng ngại này, mọi người sẽ phát hiện, răng nanh của nó, vuốt sắc của nó, ở trước mắt một tập thể sung mãn trí tuệ, sẽ không chịu nổi một kích. 

Đại khái hai ba năm trước đây, Nguyên đổng đã gửi lời mời cho tôi, tôi dùng ngần đó thời gian, đối với Nguyên đổng, đối với tiền đồ công ty của Nguyên đổng, đều đã tiến hành nghiên cứu cùng hiểu biết đầy đủ. Tôi cho rằng đây là một công ty ngập tràn triển vọng, tương lai sẽ có phát triển bộc phá, vậy nên tôi mới buông tha cho công việc cống hiến hết mười năm tại xí nghiệp quốc doanh ổn định thanh nhàn, đi tới nơi này, cùng mọi người một lần nữa gây dựng sự nghiệp. Điều tôi muốn nói với các vị không gì khác chính là, các vị đồng nghiệp, không có gì thứ gì có thể ngăn cản sự tiến bước của Trác Nghiệp, chỉ cần chúng ta trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng*!"

* chúng chí thành thành:  Kiểu kiểu thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn ấy:D

Trong phòng hội nghị lần thứ hai bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt Cố Thanh Bùi vẫn lộ nụ cười đẹp mắt như cũ, bất động thanh sắc quan sát phản ứng của mỗi người.

"Đương nhiên, muốn đạt thành mục tiêu như vậy, với trạng thái hiện tại của chúng ta là không được. Tôi trước khi đến đây, đã được Nguyên đổng giới thiệu mấy vị nhân viên lão thành của công ty, cũng tính là có hiểu biết về tình hình công ty. Muốn thỏa mãn điều kiện niêm yết, chỉ có vốn tài sản tốt cùng nghiệp vụ kinh doanh chính là không đủ, những thứ đó chỉ vẻn vẻn thỏa mãn điều kiện tài chính. Ngoại trừ điều đó, thứ chúng ta còn phải thỏa mãn, là điều kiện quản lý. 

Chế độ quản lý trước mắt của công ty chúng ta là rối loạn. Bắt đầu từ hôm nay, từ giờ khắc này, tôi muốn cùng mọi người, thành lập văn hóa cùng quy chế cho tập đoàn Trác Nghiệp. Tôi, cùng các vị đang ngồi đây, đều cần trở thành người đặt nền móng quy phạm kiến thiết cai quản tập đoàn Trác Nghiệp. Điều này đối với việc chúng ta phục hồi niêm yết, là mấu chốt trọng yếu. Nếu mọi người đã từng đầu cơ cổ phiếu, hẳn là biết, một công ty muốn niêm yết ở phương diện quản lý cần phải đạt đến trình độ chuẩn mực như thế nào, chỉ cần đạt yêu cầu quy chế điều lệ của ủy ban CSRC*, thì sẽ liền có cơ hội cao hơn hẳn. 

Công ty trước kia của tôi, tin chắc tất cả mọi người không xa lạ, chiếm đến ba phần tư thị trường dầu mỏ tự nhiên Trung Quốc.Lúc ấy chúng tôi chỉ có một chế độ quy định quản lý chấm công đơn giản, dài tầm ba bốn mươi trang. Nếu là đề cập đến phương diện thể chế sản xuất kinh doanh hoặc là trao quyền tài vụ, thì lại có thể dài đến mấy trăm trang. Đây mới là bộ dáng một công ty chuẩn hoá kinh doanh cần phải có để đưa ra niêm yết. Tập đoàn Trác Nghiệp của chúng ta, có một ngày cũng sẽ bước ra thế giới đó, đến lúc đấy, tôi tin tưởng, các vị ngồi đây, vì tiền đồ cá nhân, tất nhiên cũng sẽ sớm được ngồi vào một cương vị khác."

*CSRC: China securities regulatory commission: Ủy ban trách nhiệm xã hội doanh nghiệp TQ.

Cố Thanh Bùi đã đạt được kinh nghiệm cùng thành quả qua nhiều năm, để hắn khích lệ nhân tâm, vẽ nên một viễn cảnh sáng sủa cho người khác là một chiêu đã vận dụng đến thành thục*. Trên cơ bản sau khi hắn diễn thuyết xong, sĩ khí những người bên dưới đã có sự khác biệt lớn, huống chi những lời hiện tại của hắn, đều là xuất phát từ nội tâm. Nếu không phải đã thấy được triển vọng huy hoàng của tập đoàn này, hắn sẽ không tới đây, lại nói đã có nguồn vốn hùng mạnh cùng các dự án chống lưng, lực lượng của hắn lại càng thêm dồi dào.

*lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

Hắn nói tiếp: "Mọi người cảm thấy chúng ta hiện cấp bách nhất là cái gì? Là tài chính? Là làm dự án? Hay là khôi phục nghiệp vụ kinh doanh chủ đạo? Tôi nói cho các vị hay, tất cả đều không phải. Nguyên đổng vì duy trì Trác Nghiệp phục hồi niêm yết, đã muốn chuẩn bị đầu tư nguồn tài chính vượt quá trăm triệu, không phải chỉ có để khôi phục nghiệp vụ kinh doanh mậu dịch, mà còn muốn mở rộng sang mảng điền sản cùng mảng năng lượng, làm luyện hóa dầu mỏ, khai thác khoáng sản. Đó cũng tính là sở trường của tôi, tôi chính là học qua ngành này tại đại học, cho nên tôi cùng Nguyên đổng mới có thể ăn khớp với nhau. Vậy nên đối với tương lai của Trác Nghiệp, tôi mới có thể có sự tin tưởng như thế, bởi vì hết thảy của ngành sản xuất này tôi đều quen thuộc, tôi biết nên dùng tiền chỗ nào, rút tiền chỗ nào. 

Trước mắt,Nnguyên đổng vì muốn để cho Trác Nghiệp thỏa mãn điều kiện niêm yết, dự định đem cổ phần khống chế* hai công ty khác của ông ấy hợp nhất lại đây. Tình hình kinh doanh của hai công ty này đều rất tốt, có có nguồn thu nhập tiền mặt ổn định, lập tức rót vào Trác Nghiệp nguồn vốn có hạng mức đạt đến bốn tỷ, giải quyết  được một bộ phận nợ nần lỗ vốn rất lớn của Trác Nghiệp. Để xử lý hết phần nợ nần còn sót lại của Trác Nghiệp, bất quá chỉ  trong vòng một năm, Trác Nghiệp lập tức có thể quẳng hết nợ nần, nhẹ gánh ra trận, có được một chỗ đứng nhất định trong thị trường vốn. Hết thảy những phát triển này, dài nhất cũng không vượt quá ba năm. Chính là các đồng chí, có cảm thấy bản thân cùng công ty đã chuẩn bị tốt hay chưa? Mọi người đã làm đủ tốt, để treo biển niêm yết, tiếp nhận khiêu chiến của thị trường vốn, tiếp nhận sự quan sát kỹ càng từ mọi phương hướng của cơ quan quản lý cùng các chủ đầu tư hay chưa?

Văn hóa cùng hệ thống quy định của chúng ta, căn bản không có kết quả. Chúng ta như vậy, có thể trở thành một công ty đủ tư cách niêm yết hay không? Hiển nhiên không thể, cho nên, việc cấp bách nhất của chúng ta, không phải tài chính, không phải làm dự án, không phải tuyển mộ người, mà là thành lập văn hóa, thành lập chế độ, mở ra cánh cửa chuyển đổi từ Nhân trị đến Pháp trị** của tập đoàn Trác Nghiệp. Hiện tại Trác Nghiệp đang nằm trong giai đoạn quản lý xí nghiệp Nhân trị cực không chuẩn mực. Vậy nên quản lý hỗn loạn, quyền hạn phân công không nghiêm ngặt, dẫn đến rất nhiều người có thể chui vào lỗ hổng quản lý mưu cầu lợi ích cá nhân, đó đều là điều kiên quyết không thể cho phép. Chúng ta hiện tại phải làm, chính là phải đem xí nghiệp nhân cách hoá, cảm xúc hóa, lấy pháp trị thay thế nhân trị, quy phạm quản lý của chúng ta, đảm bảo cho công ty khỏe mạnh, vận hành kinh doanh đạt hiệu suất cao."

*Cổ phần khống chế: nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty

**Nhân trị: Cách cai trị dựa vào đạo đức của con người thuở Nho giáo thịnh hành cách đây mấy ngàn năm. Họ đưa ra bốn biện pháp quản lý xã hội: lễ, nhạc, chính, hình. Như vậy lễ, nhạc đứng đầu rồi mới đến hành chính và hình pháp. Yếu tố con người được đề cao, nhất hàng ngũ lãnh đạo. Nhân trị cho rằng “lãnh đạo thích gì thì đó là luật”. Trong xã hội dựa vào Nhân, không có hạn chế về sự việc lẫn phương cách nhà lãnh đạo có thể làm. Vua chúa phong kiến thời xưa và các quốc gia độc tài thời nay là điển hình của xã hội Nhân trị.

Pháp trị: Trong thể chế Pháp trị, luật pháp phải độc lập. Pháp trị là công cụ điều chỉnh quyền lực, đảm bảo sự bình đẳng trước pháp luật và có quyền tài phán. Không ai có quyền ngồi trên pháp luật. Pháp trị giúp giới hạn sự chuyên quyền và lạm quyền, giúp cho lãnh đạo sáng suốt và tạo ra được những chính sách khôn ngoan. Các nước văn minh phương Tây đang đi theo thể chế pháp trị, tam quyền phân lập, và lấy báo chí là quyền lực thứ 4 (wiki)

Cố Thanh Bùi nói tới đây, trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng. Bởi vì trên mặt Cố Thanh Bùi đã thay đổi sang biểu tình nghiêm túc, nhìn rất có uy nghiêm, lời nói âm vang hữu lực, không ai dám xen miệng vào.

Cố Thanh Bùi lấy ngón chỉ chỉ lên bàn, "Như vậy, các vị biết chúng ta hiện tại bắt đầu phải làm gì chưa?" Ánh mắt hắn nhìn quét một vòng, có vài người dám nhìn hắn, đại bộ phận thì dời ánh mắt sang bên cạnh.

Cố Thanh Bùi vừa lòng cười cười, "Bước đầu tiên chúng ta phải làm, chính là thành lập chế độ điều lệ của công ty, tương lai chúng ta còn phải có văn hóa xí nghiệp của riêng mình, còn phải có cơ cấu tổ chức hoàn chỉnh. Hiện tại, tôi giao cho mọi người sắp xếp nhiệm vụ thứ nhất, chính là trong vòng 3 ngày lập ra chế độ quản lý chấm công hoàn chỉnh, tôi không muốn lại nhìn thấy việc đi đến chỗ máy chấm công tùy tiện rút một tấm card ra nữa. Đại bộ phận mọi người đều đi làm vào khoảng tám giờ rưỡi cùng chín giờ, tôi nghĩ, công ty chúng ta quy định thời gian làm việc là tám giờ rưỡi đi, về sau đến trễ phải phạt, bất cứ hành vi vi phạm đều phải bị xử phạt. Chúng ta không thể có thái độ lười nhác, thờ ơ không đếm xỉa đến công tác, đến công ty cùng tiền đồ của từng cá nhân nữa. Sau này, mỗi buổi sáng thứ hai cần đi sớm nửa giờ để họp giao ban thường kỳ, người phụ trách mỗi bộ phận sẽ phải báo cáo công tác. Tôi yêu cầu mọi người bắt đầu từ giờ khắc này, vứt bỏ cái bản ngã lười nhác, được chăng hay chớ của mình đi, đổi mới bản thân, nghênh đón khiêu chiến!"

Sau khi tan họp, tất cả mọi người vội vàng đi ra ngoài, đến cuối cùng, chỉ còn lại có hai người Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi uống ngụm trà, nhìn về phía Nguyên Dương, "Tuy rằng cậu hiện tại nhìn thấy vẫn chỉ là một công ty nhỏ nhoi gồm hai mươi nhân viên quản lý bàn họp ngồi không hết chỗ, nhưng mà tương lai phát triển của công ty tuyệt đối không có hạn chế. Cậu có biết gây dựng một công ty như vậy, nhìn thấy nó vươn cành xòe lá, là rất có cảm giác thành tựu hay không? Kí lai chi tắc an chi*, nếu cậu có thể thay đổi tâm tính ôn hòa, tĩnh tâm lưu lại nơi này, cậu cũng sẽ không khó chịu, Nguyên đổng cũng sẽ không sốt ruột như vậy nữa. Chuyện này đối tất cả mọi người đều có lợi, cậu nói có phải hay không?"

*Ký lai chi tắc an chi: Tương tự "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng"

Nguyên Dương hiếm khi không tỏ vẻ khinh thường, chính là trấn định nói: "Tôi đối với những thứ này hoàn toàn không có hứng thú. Tôi là trước khi bà nội lâm chung bị ép buộc đáp ứng bà rời khỏi quân ngũ, nhưng cho dù có xuất ngũ, tôi cũng có những việc khác để làm. Kinh doanh buôn bán giống ba tôi, là chuyện tôi không muốn làm nhất, ông khỏi phải khuyên tôi nữa, chỉ cần ông không nhiều chuyện, chúng ta có thể cùng chung sống bình an vô sự. "

Cố Thanh Bùi thất vọng lắc lắc đầu, "Cậu đúng là một cậu bé quá cố chấp."

Nguyên Dương nhìn nhìn đồng hồ, "Diễn thuyết thực động lòng người, đáng tiếc đám người đó cũng không dễ dàng quản như vậy đâu, ông bận rộn rồi, tôi đi đây."

"Cậu muốn đi đâu vậy?" Cố Thanh Bùi đứng dậy theo.

"Về nhà ngủ." Nguyên Dương không quay đầu lại đi về phía cửa.

Cố Thanh Bùi vội bám theo, "Không được, cậu không thể cứ rời vị trí vô tội vạ thế được. Bất cứ quy định nào của công ty, chỉ cần ta không tuân thủ, tất cả mọi người cũng sẽ không tuân thủ. Nếu muốn tuân thủ, mỗi người đều phải tuân thủ, cậu không có lý do chính đáng, không thể đi."

Nguyên Dương quay đầu, nheo mắt nhìn hắn, "Tôi vừa rồi đã nói gì? Đừng có nhiều chuyện."

Cố Thanh Bùi hơi hơi hất cằm, "Nguyên Dương, cậu không hiểu quản công ty như thế nào, tôi sẽ đến dạy cậu, nòng cốt của việc quản công ty, chính là quản người. Cậu cũng là một thành viên của công ty, cậu nhất định phải hoạt động trong khuôn khổ trật tự của công ty, nếu không cậu buộc phải ra đi."

"Vậy ông cứ để tôi đi a."

"Tôi không có biên pháp để đuổi cậu đi. Cậu nếu muốn đi, tự mình đến nói với Nguyên đổng, đi không được, thì hãy thành thật ở lại đây đi."

Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, "Họ Cố kia, ông nói những lời này là có ý, là muốn nói cho tôi biết, ông muốn quản thúc tôi?"

"Đúng vậy, tôi là tổng tài, cậu là trợ lý, đương nhiên là tôi quản cậu. Tôi lặp lại lần nữa, chỉ cần cậu là một thành viên của công ty, sẽ chịu ràng buộc của quy định, phải nhận sự giám thị của tôi, trừ phi cậu rời khỏi công ty. Mà cậu có bản lĩnh rời khỏi công ty hay không, hiển nhiên không phải chuyện tôi có thể quyết định."

Nguyên Dương một cước đạp đổ ghế ngồi, cho dù mặt đất trải thảm, tiếng vang vẫn như cũ rất lớn. Y sải mấy bước tới trước mặt Cố Thanh Bùi, một phen tóm lấy áo Cố Thanh Bùi, nghiến răng nói: "Họ Cố kia, đừng mẹ nó cứ lấy ba tôi để chèn ép tôi, ông còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi sẽ cho ông phải ân hận."

"Cậu muốn đánh tôi? Vậy hạ thủ nhẹ chút thôi nha, bằng không lại khó mà giải thích với Nguyên đổng."

Nguyên Dương tức giận đến trên trán nổi đầy gân xanh, nắm tay vang lên răng rắc, song lại không hạ thủ.

Nếu như trước kia, y không biết đã chém chết Cố Thanh Bùi biết bao nhiêu lần, song y hiện tại phải nhẫn. Một khi y thật sự động thủ, hàng đống nhược điểm của y sẽ rơi vào tay ông già nhà y, như vậy có khả năng cả đời y cũng không có cách nào vùng lên.

Vô luận là Nguyên Dương hay là Cố Thanh Bùi, đều hy vọng đối phương là người chủ động rời khỏi trận đọ sức này, như vậy bọn họ sẽ không phải gánh chịu chỉ trích đến từ phía Nguyên Lập Giang. Đáng tiếc, nếu so bì ý chí kiên định, bọn họ chẳng ai kém ai.

Nguyên Dương dùng lực dưới tay, đem Cố Thanh Bùi đẩy đến nghiêng ngả, y chỉ vào mũi Cố Thanh Bùi lạnh giọng nói: "Họ Cố kia, ông nếu dám khiêu chiến với tôi, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, tôi xem ông đến tột cùng có mấy lá gan đây."

Cố Thanh Bùi mỉm cười, "Sẵn lòng chờ đợi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương