Cố Thanh Bùi sau khi về đến nhà, không biết bị chập dây nào, bật máy tính mình lên, tìm kiếm một email cũ nhiều năm trước, mở ra.

Bên trong là tấm hình của hắn bị lưu truyền ra ngoài.

Hắn bao năm nay vẫn luôn trốn tránh không muốn nhìn lại, chính là sợ ảnh hưởng đến tâm tình bản thân. Hiện tại nghiêm túc nhìn tấm hình, cảm giác nhục nhã đến đầu óc phát cuồng, gò má phát nhiệt năm đó đã không còn nữa. Có lẽ do thời gian đã qua rất lâu, đã muốn chết lặng, hoặc là tâm lý đã vượt qua được sự lo âu đối với sự kiện này, tâm tình hiện tại của Cố Thanh Bùi lại bình lặng đến vượt ngoài dự liệu của bản thân.

Nếu không phải lần này gặp phải vụ bắt cóc, hắn đối với chuyện ảnh chụp này, thật sự đã muốn phai nhạt.

Hắn tự giễu cười cười, tắt web đi.

Như vậy là tốt nhất, chỉ cần chính hắn nghĩ thoáng, kỳ thật chuyện gì cũng đều dễ dàng.

Cố Thanh Bùi ở nhà tĩnh dưỡng  hai ngày, hắn không muốn mang cái đầu nham nhở này xuất môn, quá khó coi. Ngày thứ sáu, trợ lý cùng mấy quản lý cao cấp của hắn chạy đến nhà hắn mở họp, thuận tiện thăm hỏi luôn.

Buổi tối mấy người đang ăn cơm, di động của Cố Thanh Bùi kêu vang. Hắn cầm lên liền thấy, là Vương Tấn gọi cho hắn.

Hắn đi đến phòng ngủ tiếp điện thoại, "Alo, anh Vương."

"Thanh Bùi, tôi hỏi cậu, cậu không phải là đang cùng Nguyên Dương làm cái vụ quỹ tín dụng công nông đấy chứ?"

"Đúng vậy."

"Chỗ tôi có được chút tin tức, cảm thấy nhất thiết phải nhắc nhở cậu."

"Tin tức gì vậy?"

"Nguyên Lập Giang cùng Tiết hội trưởng không biết dùng thủ đoạn gì thu phục cấp cao của tập đoàn XX, tập đoàn hiện tại XX kéo dài thời gian, không chịu  ký hiệp thương đảm bảo cùng Nguyên Dương. Hiệp thương không được ký, tiền từ ngân hàng X lấy ra không được, Nguyên Dương sẽ chẳng có cách nào chuyển khoản vào thời điểm đầu tuần, hợp đồng kia của các cậu sẽ không thành."

Trong lòng Cố Thanh Bùi trầm xuống, "Anh Vương, tin tức này có đáng tin không."

"Đáng tin hay không, cậu gọi điện thoại hỏi Nguyên Dương một chút chẳng phải sẽ rõ sao. Cậu ta hai năm nay, đấu từ trên trời xuống đất với cha ruột của mình, trong thành Bắc Kinh không ai không biết. Cũng thật có ý tứ, cha con ruột biến thành thù địch, năm trước Nguyên Dương hớt mất hợp đồng hơn sáu trăm triệu của Nguyên Lập Giang, năm nay ông bố liền phát uy. Thanh bùi, cậu mau rút cổ phần đi, bên Nguyên Lập Giang khẳng định là có vốn trù bị, chỉ cần có thể trì hoãn chuyển khoản cho các cậu, vị trí đại cổ đông sẽ thành của ông ta. Ông ta vì vụ quỹ tín dụng này mà vận động lâu như thế, sao có thể nhìn Nguyên Dương chơi trò ngư ông đắc lợi chứ."

Cố Thanh Bùi trầm ngâm giây lát, "Anh Vương, anh còn biết gì nữa, nói hết cho tôi đi."

Vương Tấn thở dài, "Tuy rằng rất không muốn nói ra, nhưng tôi còn biết, Nguyên Dương cùng Nguyên Lập Giang mâu thuẫn thành như vậy, đều là bởi vì cậu."

Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Anh Vương, tôi chỉ muốn biết chuyện làm ăn, còn chuyện này, anh không cần phải nói."

"Chuyện làm ăn, tôi chỉ biết đến vậy, tập đoàn XX là xí nghiệp quốc doanh, cấp bảo đảm khoản vay kim ngạch lớn như vậy cho Nguyên Dương, mặt mũi của Nguyên Dương cũng đủ lớn lắm rồi, bất quá xem ra vẫn là không so được với ông già nhà cậu ta. Tôi đồ rằng Nguyên Lập Giang vẫn đang chờ đợi, chờ Nguyên Dương lập kế hoạch xong xuôi trước, rồi mới khiến cậu ta phải nếm trải tư vị thất bại tại phút chót*."

* Nguyên văn:  功败垂成  ( công bại thùy thành):  sắp thành lại bại; suýt nữa thì được; việc sắp thành lại hỏng (tỏ ý luyến tiếc)

Cố Thanh Bùi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, thanh đới có sự run rẩy rất nhỏ.

"Thanh Bùi, rút lui đi, đừng dây dưa với bọn họ nữa. Tôi nói câu này không dễ nghe, Nguyên Dương muốn chiếm đại cổ đông, mà lại không kiếm ra được nhiều tiền như thế, cho nên tay trái ôm một cô bạn gái, tay phải ôm cậu, ba bên hợp tác, vừa vặn có thể chống đỡ Nguyên Lập Giang. Chúng ta bỏ ích lợi qua một bên không bàn đến, cậu bị Nguyên Dương lợi dụng như vậy, bản thân chẳng lẽ không thấy khó chịu hay sao?"

Cố Thanh Bùi cứng ngắc cười cười, "Anh Vương, chuyện này đâu thể bỏ qua lợi ích không bàn đến được. Lợi ích mới là thứ duy nhất tôi theo đuổi trong toàn bộ sự kiện này, sao có thể bỏ qua không bàn được chứ? Giả như đã đều lấy lợi ích làm điểm khởi đầu, sao có thể nói là lợi dụng cho được."

"Cậu chính là không muốn thừa nhận thôi. Thanh Bùi, thử tự hỏi bản thân mình chút xem, thời điểm Nguyên Dương ôm con gái của ông tổng Diệu Tín, dùng tư thái thông gia hợp tác cùng Diệu Tín, trong lòng cậu suy nghĩ cái gì. Người ta nói không chừng chẳng bao lâu nữa, sẽ trở thành người một nhà, cậu là thứ gì bên trong đó chứ? Cổ phần công ty bọn họ nắm giữ lớn hơn cậu, sau này có rất nhiều biện pháp bức ép cậu nhượng lại cổ quyền, đến lúc đó Nguyên Dương cùng cô bé kia kết hôn, cậu ta sẽ chính là chủ tịch danh chính ngôn thuận của quỹ tín dụng. Nói cho tôi hay, cậu cho tới bây giờ thật sự chưa từng nghĩ tới ngày đó sao?"

Tay Cố Thanh Bùi chậm rãi xiết thành nắm đấm, hắn khẽ cười nói: "Anh Vương, bất kỳ một dự án đầu tư tương lai nào cũng có thể nảy sinh mạo hiểm, tôi đều đã nghĩ tới rồi. Anh muốn tôi bỏ qua lợi ích để bàn về chuyện này, song tôi lại chỉ muốn anh bỏ tình cảm qua một bên để bàn bạc. Nếu bỏ qua tình cảm mà nói, thứ nhất, sau khi quỹ tín dụng đăng kí thành công, cổ phần công ty tôi nắm giữ, cũng đủ chống đỡ nguồn vốn lưu động cần có để phát triển cho tương lai công ty ba đến năm năm. Thứ hai, muốn Cố Thanh Bùi tôi nhượng lại cổ quyền, sẽ phải trả một cái giá rất lớn, thứ ba, nếu cái giá kia thật sự khả quan, như vậy tương đương với chứng minh rằng tôi đã đầu tư hoàn toàn thành công, chuyện này dù nhìn thế nào, đối tôi cũng đều có lợi. Anh Vương, nói qua nói lại, chẳng phải vẫn là hợp tác thương nghiệp hay sao? Có chỗ nào dính đến vấn đề tình cảm chứ."

Vương Tấn cười hai tiếng, "Thanh Bùi, cậu đã nói vậy, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Kỳ thật sau khi từ bỏ theo đuổi cậu, tôi phát hiện mình ngược lại càng thêm thấu hiểu cậu. Trong lòng cậu suy nghĩ cái gì, chúng ta không tranh luận nữa, tôi chỉ hy vọng cậu có thể thuận gió xuôi dòng, đừng vấp ngã trên bất luận người nào nữa."

Cố Thanh Bùi cười nói: "Anh cứ yên tâm, trong lòng tôi đều tỏ cả."

"Chuyện quỹ tín dụng kia, cậu tính toán làm gì đây?"

"Tôi sẽ liên hệ với Nguyên Dương, dù sao dự án này tôi là thật sự muốn làm, tôi sẽ cùng cậu ấy suy nghĩ biện pháp."

"Cậu...... Ai, quên đi." Vương Tấn dừng một chút, chất giọng ôn hòa êm tai, "Nếu cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ gắng sức giúp đỡ."

Cố Thanh Bùi cũng không để tâm lời Vương Tấn có vài phần là khách sáo, hắn vẫn như cũ thực cảm động, "Cám ơn anh Vương."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi lao ra phòng khách, "Sự tình có biến, lập tức đi nghe ngóng một chút xem tập đoàn XX cùng Nguyên Lập Giang gần đây có quan hệ qua lại gì hay không."

"Cố tổng, sao vậy?"

"Bên kia cố ý trì hoãn, không ký hiệp nghị đảm bảo cùng Nguyên Dương. Tôi ra ngoài một chuyến, mọi người mau chóng kiểm tra đi."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, mắt thấy Cố Thanh Bùi choàng áo xuất môn.

Hắn một bên lái xe một bên gọi điện thoại cho Nguyên Dương.

Điện thoại nửa ngày mới được tiếp, đầu kia đang bật nhạc nhẹ thư thái, thanh âm của Nguyên Dương thực ổn định, "Alo? Cố tổng."

"Cậu ở đâu vậy? Tôi có được tin tức, chúng ta hiện giờ gặp mặt một chuyến, thương lượng đối sách xem sao."

"Tôi hiện tại không rảnh."

"Cậu đang bàn công chuyện à?"

Nguyên Dương đang định nói, Cố Thanh Bùi chợt nghe đầu kia truyền đến một giọng nam trung niên, "Là Cố tổng nào vậy? Cố tổng của đầu tư Thanh Diễn phải không?"

Nguyên Dương trả lời: "Phải"

Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Cậu đang bàn chuyện cùng ai vậy?"

"Cố tổng nếu không có chuyện gì, thì mời cậu ấy lại đây dùng một bữa cơm đi, chúng ta cũng coi như là ba nhà gián tiếp hợp tác, hẳn cũng nên gặp mặt chứ." Giọng nam kia lại nói.

Nguyên Dương dừng một chút mới nói: "Tôi đang ở cùng chỗ với Lưu tổng của Diệu Tín, khách sạn XX, ngài đến cùng dùng chung một bữa đi."

Cố Thanh Bùi ngẩn ra, nhẹ giọng nói: "Nhạc phụ tương lai của cậu hả?"

Nguyên Dương từ chối cho ý kiến, "Chúng ta sau này chính là đồng bạn hợp tác, qua đây làm quen chút đi."

Ánh mắt Cố Thanh Bùi sầm tối, hắn nói: "Được, giờ tôi qua đây." Hắn treo điện thoại, mu bàn tay nắm bánh lái bởi dùng sức quá mạnh mà nổi đầy gân xanh.

Cố Thanh Bùi tiến vào gian phòng, liền thấy ông tổng Diệu Tín ngồi một bên, Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn ngồi bên kia, nghiễm nhiên là tư thế con gái mang theo bạn trai gặp cha vợ, đâm vào mắt Cố Thanh Bùi đau nhói.

Hắn vào phòng, ba người đều đứng dậy.

Lưu tổng Diệu Tín cười tiến lại bắt tay với hắn, "Cố tổng, ngưỡng mộ đã lâu. Ôi, đầu bị làm sao vậy?"

"Ha ha, gặp phải cướp ấy mà, không phải chuyện lớn gì. Từ xưa tôi đã nghe đại danh Lưu tổng, trước kia chỉ có thể xem trên báo, hôm nay có thể kết giao cùng Lưu tổng, thật sự là vinh hạnh."

Hai người khách sáo một phen, Lưu tổng liền dẫn hắn sang ngồi vị trí bên cạnh mình.

Bốn người, hai bên đối diện, Cố Thanh Bùi lập tức được chuyển sang vai vế trưởng bối. Hắn có chút nhớ nhung cười, hắn biết trong mắt bất cứ người bình thường nào, sự tình vốn đều là nên như vậy. Cặp tình nhân trời đất tạo nên, trẻ trung đầy hứa hẹn ngồi ở một bên, thế hệ đi trước ngồi một bên, hợp tình hợp lý.

Cố Thanh Bùi lại cùng Lưu tổng tán dương nhau vài câu, xong hắn liền đưa đề tài về chính sự, "Kỳ thật tôi hôm nay tìm Nguyên Dương là bởi vì nghe được một ít tin tức bất lợi đối với chúng ta. Hiện tại Lưu tổng ở đây, chúng ta vừa vặn thương lượng chút xem sao."

Nguyên Dương khẽ kéo khóe miệng cười, "Tôi hôm nay cũng là vì chuyện này mà gặp Lưu tổng."

Lưu tổng thở dài, "Chuyện này rất phiền toái, kỳ thật ngay từ đầu tôi đối với vụ đầu tư này còn có chút lưỡng lự. Nói thật nha Nguyên tổng, nếu không phải bởi vì chúng ta có tầng quan hệ này, vụ đầu tư lớn như vậy tôi thật muốn cân nhắc thêm một tháng nữa, hiện tại xảy ra chuyện, nói không chừng chính là cho chúng ta thời gian để ngẫm nghĩ lại một chút."

Nguyên Dương nói: "Nếu thật sự kéo dài thêm tháng nữa, một nửa cổ phần công ty chúng ta chưa chắc đã nắm được, sự tình đã vận hành đến bước đầu, tôi vẫn muốn kiên trì bước tiếp."

Lưu tổng nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn con gái mình, khôn khéo đưa đẩy nói: "Nguyên tổng, tôi không phải không tín nhiệm cậu, tôi ngay cả con gái cũng đều nguyện ý giao cho cậu. Nhưng cậu biết đấy, đây là công ty niêm yết, tuy rằng là chủ tịch, song để đảm bảo cho cậu không phải một mình tôi có thể quyết định, cần phải thảo luận ban giám đốc, phải triệu tập hội đồng quản trị.  Chí ít phải thông báo trước ngày mười lăm, hội nghị nhanh chậm gì tháng sau cũng mới có thể mở, mà mở rồi thì còn phải để ban điều hành cân nhắc, thời gian quyết sách, sao có thể kịp để ký hợp đồng ngày thứ hai chứ."

Nguyên Dương cười cười, "Nếu Lưu tổng khó xử, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng."

Cố Thanh Bùi vừa nghe liền minh bạch, Nguyên Dương đây là trông cậy Diệu Tín có thể đảm bảo khoản vay, mà rõ ràng Lưu tổng căn bản không muốn đảm bảo cho y. Kết cấu hội đồng quản trị của Diệu Tín, ba người bên trong đều là thân thích của ông ta, hơn nữa cổ phần bản thân Lưu tổng nắm giữ đã vượt hơn sáu mươi phần trăm, đây là tin tức Cố Thanh Bùi có được vào thời điểm điều tra Diệu Tín lúc trước. Giả như thật sự muốn nghị quyết, kỳ thật chỉ cần ông ta gật đầu, sẽ liền có biện pháp, nhưng chỉ cần không muốn, sẽ có cả một đống lý do.

Cố Thanh Bùi hoàn toàn có thể lý giải quyết định của Lưu tổng. Đổi lại là hắn, cũng không có khả năng liều lĩnh chấp thuận đảm bảo cho một người, vạn nhất tiền thật sự không kiếm được, vậy thực sự là mất trắng vốn gốc.

Hắn nhìn nhìn Nguyên Dương, Nguyên Dương vừa vặn cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt trong nháy mắt tiếp xúc, Cố Thanh Bùi thấy được một tia lạnh trong mắt Nguyên Dương.

Lưu tổng trấn an nói: "Nguyên tổng, tuy chuyện này tôi thật sự bất lực, song chỉ cần cậu có thể lấy được tiền ngày thứ hai, tôi vẫn nguyện ý thực hiện hợp đồng, tiếp tục hợp tác vụ quỹ tín dụng này cùng mọi người."

Cố Thanh Bùi nhìn ra được, Lưu tổng đã muốn nhận định  Nguyên Dương không có khả năng lấy được tiền ra.

Nguyên Dương gật gật đầu, "Có những lời này tôi an tâm rồi. Lưu tổng, Tư Văn, tôi cùng Cố tổng đi trước, chúng tôi còn có việc cần làm."

Lưu Tư Văn từ đầu tới đuôi giống như món đồ trang trí không chen vào lấy một câu, lúc này cũng chỉ thản nhiên gật đầu, giống như chuyện mấy người nói không có bất cứ quan hệ gì với cô.

Lưu tổng thân thiện tiễn bọn họ tới tận cửa.

Sau khi hai người bước khỏi nhà hàng, Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng ra coi."

Nguyên Dương hỏi ngược lại: "Là ai nói cho ông tin tức?"

Cố Thanh Bùi nói: "Vương Tấn."

Nguyên Dương cười nhạo  một tiếng, "Hắn vẫn đang chờ để cười tôi đây."

Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Cậu bây giờ còn có tâm tình nghĩ đến người ta chê cười cậu hay không à? Tôi hiện tại chỉ muốn biết cậu có biện pháp gì giải quyết chưa."

Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Không có, tôi hiện tại còn chưa nghĩ ra."

"Hôm nay đã là thứ sáu, buổi sáng hai ngày nữa cho dù có hiệp nghị đảm bảo, ngân hàng cũng sẽ không giải ngân."

"Chỉ cần có thể nắm được hiệp nghị đảm bảo, bất cứ lúc nào cũng có thể giải ngân, nhưng tập đoàn XX trì hoãn, tôi trước mắt quả thật không có biện pháp." Trong con ngươi Nguyên Dương lộ ra hàn quang, lẩm bẩm nói: "Quá coi thường ông ta rồi."

Cố Thanh Bùi cười lạnh hai tiếng, "Không có biện pháp, thật sự là đáp án hay."

"Tôi còn có thời gian hai ngày, để tôi nghĩ chút đi." Nguyên Dương trầm giọng nói: "Ông về trước đi, tôi không rảnh giải thích với ông."

Cố Thanh Bùi nói: "Tôi quen một công ty đầu tư mạo hiểm, buổi tối hẹn người ra gặp chút đi."

Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Chính ông cũng biết vô dụng mà, đảm bảo khoản vay lớn như vậy, không có công ty nào đưa ra được quyết định trong vòng hai ngày."

Cố Thanh Bùi thở dài, cảm giác đầu lại bắt đầu đau.

Nguyên Dương đang định đi, điện thoại lại gọi tới. Nguyên Dương lấy điện thoại ra nhìn, nhíu nhíu đầu mày, y do dự một chút, tiếp lấy lãnh đạm nói: "Ba."

Cố Thanh Bùi nhíu mày, quay đầu nhìn y.

Chỉ thấy Nguyên Dương ngẩng đầu nhìn ra xa, sau đó nói: "Có việc gì không."

Bên ngoài xe đến xe đi, Cố Thanh Bùi nghe không được Nguyên Lập Giang đang nói gì, hắn cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn cùng Nguyên Dương, lại thấy được Nguyên Lập Giang bên cửa sổ lầu ba.

Nguyên lai ông ta cũng dùng cơm tại đây.

Nguyên Dương cúp điện thoại, nhìn Cố Thanh Bùi nói: "Ba tôi bảo chúng ta đi lên."

Cố Thanh Bùi cũng nhìn y, không nói gì.

Nguyên Dương nói: "Nếu không muốn gặp ông ấy thì đừng lên, mình tôi đi được rồi, tôi muốn xem ông ấy sẽ nói gì."

"Không sao, tôi đi cùng cậu." Ánh mắt Cố Thanh Bùi đóng băng, "Tôi cũng muốn biết, ông ấy sẽ nói gì."

Hai người lên lầu, vừa vặn lúc Nguyên Lập Giang ra ngoài tiễn khách, trong phòng một bàn tiệc tàn, xem ra Nguyên Lập Giang xuất hiện tại đây, thật sự là trùng hợp.

Đám người đi hết rồi, Nguyên Lập Giang đứng phía trước cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Trong phòng tín hiệu không tốt, vừa rồi đi đến cửa sổ tiếp điện thoại, liền nhìn thấy hai người, thật khéo quá."

Nguyên Dương toạc móng heo nói: "Ba, có gì thì mau nói đi."

Nguyên Lập Giang nhìn y một cái, giễu cợt nói: "May mà mày còn biết gọi tao một tiếng ‘ ba ’. Mày vì một người đàn ông, nhà cửa không cần, ba mẹ không cần, em trai em gái cũng không cần, mày sao còn không biết ngượng mà gọi tao một tiếng ‘ ba ’ chứ."

Nguyên Dương bình tĩnh đáp: "Nếu không muốn để tôi gọi nữa, thì sau này tôi không gọi nữa là được."

Hàng mày của Nguyên Lập Giang dựng đứng, tựa hồ muốn phát hỏa, song gắng gượng nhịn xuống. Ông nhìn băng vải trên đầu Cố Thanh Bùi cùng bên mặt sưng phù, giải thích nói: " Chuyện Tiết Lâm làm, không có liên quan đến tôi, dù rằng chứng tôi có lợi ích chung."

Cố Thanh Bùi nói: "Chuyện này vĩnh viễn không có khả năng không liên quan đến ngài. Không có chuyện ngài đã làm, thì đã không có quân bài để những người đó uy hiếp tôi."

Sắc mặt Nguyên Lập Giang trầm xuống, ông dừng một chút, mới nói: "Cậu nói không sai." Ông nhìn về phía Nguyên Dương, "Cho nên hơn hai năm nay, con vẫn oán hận ta."

Nguyên Dương từ chối cho ý kiến, "Bảo chúng tôi lên đây đến tột cùng là chuyện gì, ba vẫn là nói thẳng đi."

Nguyên Lập Giang khe khẽ thở dài, "Ta vẫn rất muốn biết, con đối nghịch với ta khắp chốn, đoạt mối làm ăn, đào bới góc tường, đến tột cùng là muốn để làm gì. Con là con ta, chẳng lẽ những thứ đó sau này không phải của con sao?"

Nguyên Dương yên lặng nhìn ông, không đáp lời.

Nguyên Lập Giang nheo mắt nhìn y, "Ta thử phân tích một chút, con là muốn chứng minh bản thân mạnh hơn ta phải không."

Nguyên Dương nói: "Ba, tôi không rành nghe những điều này, nếu ba không thể nói chính sự, chúng tôi sẽ đi."

Nguyên Lập Giang đột nhiên ha ha cười hai tiếng, tiếng cười thực tang thương, ông nhìn hai người thật sâu, nói câu ý vị thâm trường, "Nguyên Dương, con có từng nghĩ, Cố Thanh Bùi đối với con có mấy phần cảm tình hay không? Con có thể vì cậu ta mà náo loạn với ta như vậy, thế cậu ta đã làm cho con cái gì? Đã làm cái gì chưa?"

Sắc mặt Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi đều cùng biến đổi.

Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Ba, tôi nghĩ người không có tư cách nghị luận chuyện này nhất chính là ba." Y nói với Cố Thanh Bùi: "Đi thôi".

"Gượm đã." Nguyên Lập Giang nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nguyên Dương, cảm thấy được mục đích của bản thân đã đạt được, ông nói: "Hiện tại ta sẽ nói chính sự. Dự án này con làm không được đâu, tập đoàn XX sẽ không ký hiệp nghị kia, hiện tại không, sau này cũng sẽ không, con sẽ chẳng lấy được món tiền đó. Chỉ cần con không thể gia nhập cổ đông, Diệu Tín sẽ rút vốn, đến lúc đó chỉ còn lại có một mình Cố tổng. Ta chính là có biện pháp để trì hoãn, nên cả hai hãy từ bỏ đi."

Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Thời gian còn chưa đến khắc cuối cùng, xin chớ nói đến quá vẹn toàn."

"Bằng không con còn có biện pháp gì?"

"Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."

"Nguyên Dương, đừng cậy mạnh, làm gì có công ty nào trong vòng hai ngày quyết định đảm báo khoản vay lớn như vậy cho con chứ. Công ty đó phải đồng thời thỏa mãn mấy điều kiện dưới dây, thứ nhất, tài sản tổng ngạch công ty có thể bao trùm mức cần vay, thứ hai, cổ phần khống chế trong tay một người, ông chủ lập tức có thể đập bàn chấp thuận, thứ ba, nhắm mắt mới dám đổ tiền cho con. Ái chà, trên thế giới này ngược lại chỉ có duy nhất một, chính là ông cha già của con đây, tiếc rằng......"

"Còn có một nữa." Cố Thanh Bùi bình tĩnh nhìn Nguyên Lập Giang.

Ánh mắt sắc bén của Nguyên Lập Giang dừng lại trên người Cố Thanh Bùi.

Cố Thanh Bùi thong dong nói: "Tôi đảm bảo cho Nguyên Dương."

Lời vừa nói ra, hai cha con Nguyên gia đều chẳng thể thốt lên lời.

Nguyên Lập Giang không dám tin nhìn Cố Thanh Bùi, nắm tay Nguyên Dương xiết đến vang lên răng rắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương