Nấu cơm, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó khăn thì cũng rất khó khăn.

Lúc mới bắt đầu, cho dù là học bá cũng sẽ luống cuống tay chân. Chi Chi nhìn cậu cắt cà chua nát bét mềm nhũn như con chi chi, xương thì chặt to nhỏ không đều nhau, thở dài thật sâu: “Bỏ đi, em giúp anh.” LQĐ

“Không sao, để anh tự làm.” Cậu có chút xấu hổ, không để cô thế chân.

Chi Chi nói: “Ngửi một hơi không thể mập được, hai chúng ta phải chuẩn bị nhanh lên, nếu không không kịp ăn cơm trưa đâu.”

Trang Gia Minh không phải là người ưa sĩ diện, nghe cô nói như vậy lập tức đồng ý, nhưng vẫn không cho cô chạm vào vào, chỉ cho cô đánh trứng gà.

Chi Chi rất mắc cười: “Nói không chừng em dùng dao còn thuận hơn cả anh đó.”

“Em gọt táo cũng gọt vào tay, em quên à?” Trang Gia Minh hỏi ngược lại.

Chi Chi rất hận. Sống lại cách cả mười năm, cô sớm quên hết sạch chuyện quá khứ, bây giờ muốn tìm một chuyện để đả kích cậu cũng không có cách nào, thật sự là buồn cười!

“Trang Giang Minh, chị Chi Chi của em sẽ cho em xem cái gì gọi là kỹ thuật!” Cô đẩy cậu ra, lấy con dao thái thức ăn sáng bóng trên kệ dao, “Xem em đây.”

Cô canh chuẩn miếng sườn, băm mạnh xuống.

Cái thớt gỗ động đậy, xương sườn đứt ra từng miếng, rồi sau đó…. Bay lên giữa không trung, nặng nề rơi xuống, hơn nữa vừa khéo rơi vào trong thùng rác.

Trang Gia Minh lẳng lặng nhìn cô, “Rất chính xác.”

Chi Chi: “…. Ngoài ý muốn thôi.”

Cô cắt miếng thịt bình thường thì không thành vấn dề, nhưng xương sườn thì hơi cứng, cô đoán lực tay mình bây giờ không thể dễ chặt đứt, cho nên hơi mạnh tay.

“Để anh chặt cho.” Trang Gia Minh không cười nhạo cô, “Sức nữ sinh bọn em yếu, một lát là mỏi tay.”

Trên thực tế thì bây giờ hơi mỏi. Chi Chi xoa cổ tay, quyết định nâng cánh tay thiên nga lên để bảo vệ nó.

Lúc sau quá trình làm việc đơn giản hơn rất nhiều, Chi Chi đánh xong trứng, bỏ gia vị vào, sau đó mở nắp dầu ăn. Trang Gia Minh nắm tay nắm nồi, cẩn thận đổ dầu và trứng vào, vung thìa xào xào.

“Mau lật đi! Sắp cháy rồi!” Chi Chi thúc giục.

Cậu luống cuống tay chân đổ trứng ra nhưng đã quá muộn, trên lớp trứng tráng vàng óng ánh, có một mảng cháy sém, hiển nhiên đã quá lửa.

Chi Chi sợ cậu nổi giận, trái lương tâm nói: “Không tệ không tệ, cháy một tý càng ngon, xào cà chua đi.”

Trang Gia Minh nhìn cô, theo lời cô bắt đầu xào cà chua, qua vài phút sau, lại đổ trứng vào xào chung – Hiển nhiên, không thể tránh được là càng cháy hơn.

Bản thân cậu nhìn còn chả muốn ăn, tất nhiên ngại bảo Chi Chi nếm: “Để anh nếm thử.”

Ăn một miếng, trứng cháy mà lại mặn, cà chua thì còn nguyên miếng, vị khó có thể mà hình dung ra. Cậu thả đũa xuống than thở: “Thử lại món xương sườn đi.”

Xương chần qua nước, vớt bọt nổi lên ra. Lại thêm dầu, gia vị và xương sườn đổ vào xào chung, rồi vớt ra. Rửa sạch nồi, lại thêm nước tương, đường trắng và nước rồi đổ xương vào, chờ cạn nước.

Cả quá trình tối đa hai mươi phút, nhưng cả người Trang Gia Minh đổ đầy mồ hôi, cảm thấy vất cả hơn cả chạy 800 mét.

Còn Chi Chi không làm gì cả, chỉ bận đưa gia vị mà cũng tốn sức mệt mỏi vô cùng: “Thật phiền phức quá, lại còn phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, không phải sườn kho làm rất đơn giản sao? Ba em làm nhanh lắm.”

Trang Gia Minh: “.. Anh cũng không ngờ.”

Trước kia cậu cảm thấy nấu đồ ăn thì chỉ cần đổ nguyên liệu và gia vị vào đảo chung với nhau là được, bây giờ suy nghĩ kỹ hơn, hình như quá ngây thơ rồi.

Hai người thở hồng hộc nhìn nhau một lúc, Chi Chi chống nạnh: “Em mệt quá, nghỉ một lúc, chúng ta ăn kem đi.”

“Em ăn đi, anh dọn dẹp đã.” Trang Gia Minh khó mà chịu được cảnh bếp núc lộn xộn, xắn tay áo lên rửa chén trước.

Chi Chi rất không có lương tâm bỏ lại cậu, một mình bóc que kem Quang Minh ăn, vừa ăn vừa nói: “Đồ ăn cũng nấu rồi, trưa em sẽ ăn cơm ở nhà anh, dầu gì cũng có một phần công lao của em.”

“Không cần.” Trang Gia Minh hiểu cô có ý tốt, đồ ăn làm ra tóm lại là muốn người ta ăn, nhưng biến thành như vậy, quả thật cậu rất ngại bảo chịu tội cùng mình, “Anh ăn hết được.”



“Thôi đi, mùa hè nóng như vậy, đồ ăn tốt nhất không nên để qua đêm, em ăn với anh.” Cô ngáp một cái, sau đó gọi cho ba mẹ nói trưa không qua ăn.

Ba Quan, mẹ Quan nghĩ rằng cô ra ngoài nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói “Đã biết” rồi cúp điện thoại. Chờ đến tối về, Chi Chi lại nói với họ “Mai không qua ăn,” lúc này mới nghi ngờ, “Con đi đâu vậy?”

Bà nội Trang có truyền thống không thích cho đàn ông vào bếp, nhưng nhà họ Quan không có quy định này, cầm muỗng vẫn là ba Quan. Nên Chi Chi cũng không giấu giếm, nói thẳng ra chuyện Trang Gia Minh học nấu ăn.

Mẹ Quan chấn động: “Như vậy sao được? Nó vẫn còn đang đi học!”

“Sao lại không được, ông nội Trang và bà nội Trang tuổi cũng đã lớn, ngộ nhỡ trong người không khỏe, thì cũng không thể bắt cụ già mang bệnh đi nấu ăn đúng không?” Chi Chi thuận miệng nói, “Hơn nữa, nếu sau này anh ấy ra nước ngoài du học, thì chẳng phải phải tự lực cánh sinh à?”

Đạo lý này, không phải mẹ Quan không biết, nhưng vẫn đau lòng như cũ – Theo bà, bọn nhỏ có nhiệm vụ chính duy nhất chính là chăm chỉ học hành, mấy cái khác đều không cần quan tâm tới. Nhưng nghĩ lại, cuộc sống của đứa bé không có mẹ khác biệt, phải học cách tự chăm sóc bản thân, không nhịn được lại buông tiếng thở dài, “Gia Minh số khổ.”

“Được rồi, em bớt nói vài câu đi, Gia Minh nghe được sẽ rất khó chịu.” Ba Quan đứng bên công hút thuốc, đối diện là một gia đình đang sáng đèn. Nhà đối diện kia, một đôi vợ chồng đang đuổi theo đứa bé mấy tuổi để đút cơm, khiến ông nhớ lại bộ dạng con gái và Gia Minh khi còn bé.

Chi Chi rất nghịch ngợm, không thích ăn cơm, lần nào đút cô bé ăn cũng phải vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, ăn xong bữa cơm thì ông và vợ cũng mệt gần đứt hơi. Gia Minh thì lại rất ngoan, một mình ngồi trên ghế từ từ xúc cơm ăn, thình thoảng còn nói “Em gái ăn đi,” hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Ông thở dài, nghiêm mặt nói: “Các con mới mấy tuổi, ở nhà động dao động dầu quá nguy hiểm, mai con bảo nó tới trong quán, ba dạy nó.”

Chi Chi kinh ngạc, “Hả?”

“Hả cái gì mà hả, cứ quyết định vậy đi.” Ba Quan giải quyết dứt khoát.

Chi Chi không thể làm gì khác hơn là “Ồ” một tiếng, truyền đạt lại tin tức này.

Trang Gia Minh rất ngại, từ chối nói: “Vậy không tốt lắm đâu, chú còn phải làm ăn, dạy anh quá lãng phí thời gian.”

“Tay nghề ba em nấu ăn bao nhiêu năm nay, anh để ông ấy chỉ cho anh mấy hôm, tiết kiệm được không biết bao nhiêu chuyện.” Chi Chi cố gắng thuyết phục, “Chín mười giờ sáng chúng ta đi, chưa có khách khứa, không cản trở gì tới công việc.”

Cậu còn đang do dự.

Chi Chi hùa dọa cậu, “Họ đều cảm thấy anh làm ở nhà quá nguy hiểm, nếu anh không đồng ý, chắc chắn quay qua nói lại với ba anh, đến lúc đó lại không vui.”

Trang Gia Minh nghe cũng có lý, lập tức đồng ý.

*********************

Một người chỉ cần chịu bỏ thời gian đi làm một chuyện, cho dù không thể thập toàn thập mỹ, thì cũng không đến nỗi hỏng bét. Hơn nữa, ba Quan dạy rất cẩn thận, Trang Gia Minh học rất nghiêm túc, chưa tới một tuần, làm học trò có thể một mình làm được mấy món ăn đơn giản rồi.

Trang Gia Minh không biết nên làm thế nào để cảm ơn trưởng bối tốt bụng thế này, chần chừ tới chần chừ lui, dùng tiền tiêu vặt mua trái cây mang sang, sợ họ không nhận nên đặc biệt nói đưa cho Chi Chi.

Ba Quan rất vui mừng, nhận trái cây xong, gọi cậu ra ban công nói chuyện: “Gia Minh à, đồ chú xin nhận, xã hội này chính là coi trọng tình người lui tới, con hiểu đạo lý này, chú rất vui.”

Trang Gia Minh ngượng ngùng cúi đầu.

“Nhưng chỉ lần này thôi, con là người bọn ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng ta và dì con, con giống như một đứa con khác của bọn ta vậy.” Công việc của ba Quan không đồ sộ hơn Trang Minh Huy, thu nhập cũng không nhiều hơn, nhưng lại hiểu thế thái nhân tình hơn, lúc này rủ rỉ nói, đều có sức thuyết phục: “Con khách sáo với bọn ta quá, ngược lại sẽ xa cách, hiểu chưa?”

Trang Gia Minh gật đầu một cái, lỗ tai ửng đỏ: “Con xin lỗi…..”

“Đứa ngốc, con thì có lỗi gì chứ, con làm rất tốt.” Ba Quan cười, vỗ vỗ vai cậu, “Nếu Chi Chi hiểu chuyện bằng một nửa con, thì chú và mẹ nó không biết sẽ bớt được bao nhiêu lo lắng.”

Trang Gia Minh không nhịn được giải thích thay cô: “Chi Chi rất hiểu chuyện ạ.”

“So với trước kia thì tốt hơn một chút.” Ba Quan khen con người khác thì không hề kiềm chế, nhưng đối với con gái mình thì lại hết sức keo kiệt, chỉ nói: “Tốt hơn một chút,” “Nếu không phải như vậy, nó và con chia học hai lớp, chú thật sự không yên lòng.”

“Không yên lòng gì ạ?” Chi Chi thò đầu vào, vừa lúc nghe thấy câu như thế: “Lại đang nói xấu con à?”

“Gì mà nói xấu với không xấu.” Ba Quan trừng nhìn cô, “Con gái lớn rồi, vẫn chẳng hiểu chuyện chút nào.”

Chi Chi: “…” Nói xấu cô mà còn muốn chối, có thiên lý hay không hả?

Trang Gia Minh khẽ bật cười.

*********************************



Một khi đã xuất đạo, Trang Gia Minh lại bắt đầu kế hoạch nấu cơm cho ba. Suy tính đến chuyện Trang Gia Minh đi làm từ sáng sớm, cậu chọn xuống bếp buổi tối, nấu chín thức ăn rồi bỏ vào tủ lạnh, sáng mai mang tới đơn vị hâm nóng lên là có thể ăn.

Trong lúc rãnh rỗi, Chi Chi tới nhà cậu xem.

Chưa tới mười ngày ngắn ngủi, thiếu niên tay chân luống cuống ở trong phòng bếp đã thay đổi bộ dáng, cắt khoai tây và cà rốt đâu ra đấy. Mặc dù động tác hơi chậm, nhưng cắt từng miếng khoai tây và cà rốt đều nhau, ít bị gãy.

Khi bỏ vào nồi xào, đối với trên sách dạy nấu ăn có nói “Thêm muối dấm rượu” thì cũng có đong đếm, không giống lúc trước, thấy miêu tả cái này thì chỉ thấy mờ mịt.

Ngoài món khoai tây cắt sợi chua cay ra, cậu còn làm thử món sườn xào chua ngọt.

Thịt sườn phải ướp qua gia vị và lòng trắng trứng, tỷ lệ từng nhà khác nhau, Trang Gia Minh thì theo chân sư phụ Quan học, tất nhiên cũng dựa theo thực đơn nhà họ Quan.

Không lâu sau, Chi Chi liền ngửi thấy mùi thơm quen thuộc.

Trang Gia Minh xúc ra đĩa, bảo cô nếm thử. Cô cũng không khách sáo, cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Cậu rất hồi hộp: “Thấy sao?”

Có hơi chua, bỏ hơi nhiều sốt cà chua, đường thì bỏ hơi ít, nhưng đối với người mới xuống bếp mà nói, chút khuyết điểm này vốn không tính là gì, không quá không thiếu vốn đã rất tuyệt rồi. Chi Chi nuốt xuống, khoa trương khen: “Rất ngon, rất đáng khen, nhất định chú sẽ cảm động chết mất.”

Trong lòng Trang Gia Minh thở phào nhẹ nhóm, lấy hộp tiện lợi mới mua ra, xới cơm và thức ăn bỏ vào trong hộp xong, còn dùng sợi cà rốt sắp thành hình mặt cười trên cơm. Cập nhật truyện nhanh tại _ TRUMtг uyen.m e _

Chi Chi bật cười vì tính trẻ con của cậu, nhưng cười một lúc, đột nhiên không thể cười nữa.

Thiếu niên mười bảy tuổi trước mặt, chồng chéo lên thanh niên về nước trong trí nhớ. Cô còn nhớ, ngày đó cô vâng lời mẹ qua nhà Trang Gia Minh xin hành, vừa vào cửa đã thấy một bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cậu mới về tới nhà, đang nhào mì, đánh trứng, cắt chân giò hun khói, động tác nhẹ nhàng linh hoạt mà thuần thục, vừa nhìn là biết hay làm.

Lúc ấy cô lập tức ngây người.

Cậu thấy cô, lập tức đoán được suy nghĩ của cô, cười nói: “Không ăn được đồ ăn bên ngoài nên anh học tự làm, em muốn ăn không?”

Cô do dự, xa cách lắc đầu: Em qua xin hành.”

Trang Gia Minh như nhận ra được điều gì đó, im lặng một lúc, mới làm như không có việc gì, nói:” “Ở ngoài ban công, em tự ra nhổ đi.” Nói xong vớt mì ra khỏi nồi. Sợi mì trắng như tuyết rắc thêm hành lá màu xanh, chân giò hun khói màu đỏ, trứng gà vàng óng ánh, lại thêm mấy giọt dầu vừng, làm khẩu vị người ta động đậy.

Cô rất đói bụng, nhưng vẫn nhịn được, nói câu: “Mẹ em đang chờ em về ăn cơm” rồi chạy mất dạng.

Thời gian quay ngược trở lại, Trang Gia Minh mười bảy tuổi cũng hỏi cô: “Em muốn ăn không?”

Trong thoáng chốc, Chi Chi có ảo giác, những lời này tựa như ma chú, đang ám chỉ cô: Tất cả còn chưa xảy ra, mày vẫn có thể thay đổi đáp án?

Đây là một vấn đề hết sức hấp dẫn. Tại sao không thay đổi đi? Cậu còn rất trẻ, rất dễ bị người bên cạnh ảnh hưởng, còn cô bây giờ là người mà cậu ỷ lại nhất ngoài người thân, muốn thừa chỗ trống xen vào cũng không phải là việc gì khó.

Cô hiểu Trang Gia Minh, nếu mình hư hỏng một chút, không ngừng bày tỏ không có cậu thì sống không nổi, chắc chắn cậu sẽ không đẩy cô ra. Mà một khi xác định quan hệ (Bất kể là quan hệ loại nào), cô cẩn thận hành động, hai người không có lý do gì để chia tay.

Sống lại thành người lớn tuổi hơn, một đường ôm bắp đùi bay lên, sướng hay không? Sướng quá chứ!

Ai không muốn một đêm giàu lên, ai không muốn trời giáng chó trung thành xuống, Quan Tri Chi chỉ là người bình thường, nói không động lòng thì tuyệt đối là đang lừa mình dối người. Mọi người không nhớ là chuyện đầu tiên khi cô sống lại là nhớ số của tờ vé số à (Khụ khụ, mặc dù không trúng.)

Nhưng đối với Trang Gia Minh, cô không muốn như vậy.

Cô cải biến, phải tránh chuyện vì thanh mai nhờ giúp đỡ khiến cùng bạn gái tan rã trong không vui, phải khiến cậu trở nên lợi hại hơn, phải có sân khấu tốt hơn rộng rãi hơn, phải để cậu tự do, phải để cậu chọn người thật sự yêu thích nhất.

Yêu là kiềm chế, không phải là phóng túng.

Chiếm lấy tuy tốt, nhưng khó mà thành toàn.

Chi Chi im lặng một lúc, để đũa xuống nói: “Không, hôm nay ba em nấu món em thích.”

Mặc dù biết, bây giờ theo cậu khổ luyện tài nấu nướng, nhưng bữa cơm trong tương lai cũng sẽ không làm cho cô ăn, có điều, chuyện này thì liên quan gì? Lúc cậu giúp đỡ Quan Tri Chi, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn báo đáp.

Cho nên cô không hối hận, chẳng sợ kết quả cuối cùng, vẫn là làm quần áo cưới cho người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương