Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương
-
Chương 38: Cần anh có lợi ích gì?
Bên cạnh nông trại nhà họ Ngụy có một con sông rất nhỏ.
Hai bờ sông mọc đầy cỏ dại, bị đám học sinh giẫm đạp đổ xiêu vẹo, sông không rộng không hẹp, nước trong hơn sông trong thành phố rất nhiều, loáng thoáng có thể thấy bóng cá di chuyển. Châu chấu, bọ rùa, bướm trắng nằm trên lá cây, lúc thì đậu lại, lúc thì bay lên trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Mặc dù chỉ là cảnh tượng ở thôn quê bình thường, nhưng đối với mấy đứa trẻ lớn lên trong thành phố mà nói, thì đã là chuyện rất thú vị rồi. Mấy nam sinh có ý xấu, đứng trên đất bắt được mấy con giun, cố ý lắc lắc trước mặt nữ sinh, “A a, cẩn thận rơi xuống người cậu đấy!”
Con giun mềm mềm nằm úp sấp, bị nhốt trong tay cong người giãy dụa, nhìn đã thấy rất ghê tởm. Mấy nữ sinh thét lên không ngừng, vừa né vừa đánh: “Lấy ra lấy ra! Đừng tới đây!”
Mấy nam sinh tựa như làm được chuyện đại sự gì đó, vui vẻ cười ha ha.
“Đừng làm loạn.” Trang Gia Minh vừa tới đã thấy cảnh như vậy, vội vàng ngăn lại, “Bờ sông trơn, các cậu cẩn thận ngã giờ.”
Cậu nhiều lần thi đứng đầu lớp, tự có uy nghiêm trong cảm nhận của học sinh. Mấy nam sinh dừng lại, cười hì hì nói: “Bọn tôi đang đào mồi câu mà.”
“Ai muốn mồi câu của mấy cậu.” Ninh Mân nghiêng đầu nói: “Bẩn chết đi được.”
“Không có mồi câu các cậu câu cá thế nào hả?”
Ninh Mân nhấc túi nilong nhỏ lên. “Mình có mồi câu.”
“Vậy của cậu chẳng phải cũng làm từ giun à?”
“Nói bậy, đây là giả.” Mồi của Ninh Mân là con cá nhựa rất sống động. Cô ta từng theo ông ngoại học câu cá, móc mồi vung cần rất ra dáng ra hình, khiến đám nữ sinh đi cùng khen nức nở: “Ninh Mân đúng là giỏi, bọn mình có thể ăn cá hay không đều trông cả vào cậu đấy.”
“Túi trên người mình.” Cô ta hất hàm, nụ cười ngọt như đường, “Lớp trưởng cũng tới câu cá à?”
Trang Gia Minh nói rõ: “Cô Lâm bảo tôi tới xem sao, sợ có người té xuống.”
“Không sao không sao, có thầy đây.” Giáo viên vật lý cũng rất hứng thú với việc câu cá, đang cầm túi lưới vớt tôm khắp nơi, “Em về đi, tôi trông chừng cho.”
Trang Gia Minh nói: “Phiền thầy ạ.” Nói xong muốn rời đi.
Ninh Mân gọi cậu lại, cười híp mắt hỏi: “Đã nấu cơm cháy rừng chưa? Đừng để bọn mình câu cá được rồi mà các cậu còn chưa nhóm được lửa đấy.”
“Bọn họ đã vo gạo xong rồi.” Trang Gia Minh cười nói: “Cũng có người dạy nên không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.” Ninh Mân nói xong, mồi câu vừa động đậy, vội vàng kêu lên: “Ôi trời ơi, ôi trời ơi mắc câu rồi, cậu mau tới giúp mình một tay, mình sợ không kéo nổi.”
Tất nhiên Trang Gia Minh sẽ không từ chối, đi tới kéo cần giúp cô ta, ngón tay Ninh Mân chạm phải cậu, buông ra như chạm phải lửa, lại giấu đầu hở đuôi, giả vờ quay đi cuộn dây câu.
“Cậu quay từ từ.” Trang Gia Minh dặn dò, “Mình kéo giúp cậu.”
“Ừ.” Cô gái cười, từ từ cuộn dây câu lại.
Cá bị lôi lên mặt nước, là một con cá trắm cỏ bình thường, ước chừng bằng một bàn tay, cái đuôi ra sức vung vẩy dưới ánh mặt trời, bọt nước trong suốt bắn tung tóe, giống như chặt đứt dây chuyền bằng thuỷ tinh.
“A a a Ninh Mân giỏi thật!” Đám nữ sinh òa lên hét chói tai.
Hàn Tông kêu theo: “Nói nhỏ thôi, các cậu hù dọa cá của mình rồi!”
Không ai nghe cậu ta nói.
Mặc dù chỉ là một con cá bé, không đủ cho một người ăn, nhưng mọi người nhiệt huyết dâng trào, nhất trí quyết định mang cá về, hơn nữa lời thề son sắt cho là, kế đó nhất định có thể câu được con lớn hơn.
Nhân viên công tác chắp tay sau lưng, cười mà không nói, trong lòng OS: Ha ha, nghĩ khá lắm.
Nhưng anh ta không nói gì, vỗ tay tỏ vẻ: “Các bạn học thật là lợi hại, ở chỗ tôi cũng có cho thuê cần câu, những người khác có muốn thử không?”
Bị thắng lợi một con cái khiến đầu óc u mê, học sinh rối rít bỏ tiền ra.
Ninh Mân hỏi: “Lớp trưởng có muốn câu không? Mình cho cậu mượn.”
Trang Gia Minh từ trong vui sướng lấy lại tinh thần, nhớ tới Chi Chi vẫn còn chờ cậu giúp một tay, vội vàng nói: “Không được, tôi phải về phụ một tay, các cậu chơi đi, cẩn thận một chút đừng ghé sát quá.”
“Ninh Mân, nói với cậu đấy.” Một nữ sinh cười hì hì trêu ghẹo.
Hai gò má Ninh Mân hơi đỏ, “Nói với các cậu đó, đừng ồn ào nữa, cẩn thận kẻo té xuống ướt hết giờ.”
“Ồ!” Mọi người cùng kêu lên.
Trang Gia Minh đi chầm chậm trở về, vừa nhìn xuống đồng hồ đeo tay thì rất kinh ngạc, rõ ràng cậu chỉ đứng bên bờ sông một lát thôi, sao lại đã nửa tiếng trôi qua, lần này có thể hỏng bét rồi.
Quả nhiên, Chi Chi đang trộn gia vị trong chén, sâu kín liếc cậu một cái, không nhẹ không nặng hừ một tiếng: “Đưa anh ra ngoài thôn nhỏ, có câu phải dặn dò, mặc dù trăm hoa đua nở, anh đừng nên hái hoa dại ven đường …..”
Mặt Trang Gia Minh từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang đen, không thể nhịn được nữa, “Quan Tri Chi!” Giọng vừa cao vừa vang, dọa người bên cạnh giật mình, cô Lâm đang phụ trong nhà nhô đầu ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không ạ.” Chi Chi bình tĩnh nói, “Anh ấy kêu em giúp một tay ạ.”
“Làm cô sợ hết hồn.” Cô Lâm vỗ ngực một cái, lớn tuổi không chịu được hù dọa, “Không ai rơi xuống sông đấy chứ?”
Trang Gia Minh khống chế được tâm trạng, trả lời nói, “Không ạ, giáo viên vật lý đang ở đấy.”
Vừa nghe có giáo viên khác bám đuôi, cô Lâm tạm thời yên tâm, kêu cậu: “Em qua đây bưng cái khay này đi đi, bọn cô xiên xong rồi, gọi Quan Tri Chi nướng đi.”
“Dạ.” Trang Gia Minh bưng khay lên đi ra chỗ Chi Chi đang quạt gió bên ngoài.
Cô canh cánh trong lòng: “Làm gì trừng em?”
“Em hát gì vậy?” Trang Gia Minh càng để ý hơn cô , phía sau là “Nhớ tình của ta, nhớ yêu của ta,” nghe thế nào cũng như đang trách móc.
Chi Chi hù cậu: “Anh chột dạ à.”
“Anh không có!” Cậu phản ứng kịch liệt.
Chi Chi trừng mắt: “Không có thì anh gấp gáp như vậy làm gì? Bảo anh nhanh trở lại giúp một tay, kết quả lửa em đã nhóm xong, cần anh có lợi ích gì?”
Trang Gia Minh khựng lại: “Em đang nói chuyện này à…. Anh giúp bên kia chút việc, đều là bạn học.”
“Chứ không thì nói chuyện nào?” Cô buồn bực ngẩng đầu lên, ném ra ánh mắt nghi ngờ.
Trang Gia Minh cũng không biết, theo bản năng nhìn cô. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim cậu đập mạnh như sấm, giống như làm chuyện xấu nào đó, nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, cầm khay xiên nướng như che giấu, “Nướng cái nào trước?”
“Cho em mấy xâu lạp xưởng, cái này không cần bôi gia vị.” Chi Chi cầm dao gọt trái cây lên khứa cho lạp xưởng bung ra, sau đó vứt qua một bên cho nó từ từ chín, “Anh muốn ăn món nào?”
Trang Gia Minh đang đói bụng, cầm xiên thịt ba chỉ: “Cái này chắc mau chín?”
“Cũng mau, nướng cùng đi.” Cô xếp một hàng ba bốn xiên, quết gia vị lên. Lửa than vừa đượm, mùi thơm của thịt theo hơi khói bay khắp nơi, “Phải lật liên tục, anh qua giúp em đi, em quết gia vị.”
“Ừ.”
Mùi nướng rất đặc trưng, không đầy một lát đã thu hút một nhóm người. Giáo viên ngữ văn tới đầu tiên, bày tỏ mong muốn lấy thân thử độc, “Để tôi nếm thử xem chín chưa.”
Sau đó bà ăn một que lạp xưởng, còn bình luận: “Không tệ không tệ, tay nghề rất khá, hai người các em có thể mở tiệm rồi.”
“…….” Chi Chi lập tức cầm xiên thịt ba chỉ chín cho Trang Gia Minh: “Ăn, ăn luôn đi.”
Cô quá hung dữ, Trang Gia Minh không dám phản đối, cầm lên thổi cho nguội, cẩn thận cắn một ngụm. Chi Chi hỏi cậu, “Sao, tay nghề của em cũng không tệ lắm đúng không?”
“Ừ.” Cậu cắn thêm một miếng, lại nói: “Em cũng ăn đi.”
Chi Chi không bạc đãi mình, “Em cũng nếm xem chín chưa.” Sau đó ăn hết một xiên thịt cuộn nấm kim châm, ặc, hơi sống, không thể làm gì khác hơn là phun nấm ra, “Cái này phải nướng thêm chút nữa.”
Trang Gia Minh do dự, đưa xiên của mình qua: “Bên dưới anh chưa chạm vào, em ăn đi.”
“Không cần, người nướng đồ còn sợ không được ăn?” Cô cầm xiên nướng chín lên, “Đưa cho mấy người bên cô Lâm đi, à đúng rồi, cả xiên như này khó chia, bảo họ kẹp rau và thịt lẫn vào nhau.”
Trang Gia Minh nhanh chóng ăn hết thịt ba chỉ nướng, cầm một xiên tre đi vào, một lúc sau, bưng một ly coca ra ngoài cho cô: “Uống chút đi, phơi nắng ở đây coi chừng bị cảm nắng.”
“Đợi một chút.” Cô vội vàng quết gia vị, lật hai xiên nướng, hai tay không rảnh.
Trang Gia Minh bưng ly đứng đợi, thấy cô mãi chưa có thời gian rảnh, dứt khoát đưa tới bên miệng cô: “Há miệng.”
Nam thần tự tay đút nước uống, cảnh giống thiếu nữ thần tượng trong phim cỡ nào, quả thật là đi kèm với nền bong bóng màu hồng. Ít nhất lúc Trình Uyển Ý tới đây thì chụp được hình ảnh như vậy, nhưng một giây sau, cô ấy lập tức ý thức được thực tế và câu chuyện hư cấu khác xa nhau.
Chi Chi thét chói tai: “A a a anh cản tầm nhìn của em!”
Trang Gia Minh bị cô hét một tiếng, dọa sợ đến mức vội vàng cầm ly về, kết quả đúng lúc một giọt dầu bắn lên mu bàn tay của Chi Chi. Cô bị đau thụt tay lại, vừa khéo lại đánh vào tay cậu.
Coca cứ như vậy bị đổ, giội ướt thân trước của hai người.
Chi Chi giận đến bốc khói: “Trang Gia Minh! Cần anh có lợi ích gì!!!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Cậu rút giấy lau cho cô, mới vừa chạm vào cảm thấy không đúng, không cẩn thận chạm vào ngực cô, lại lúng túng giữ im ở đó, “Hay là tự em lau…..”
Chi Chi: “…….” Hoài niệm cậu 27 tuổi biết bao nhiêu, nghe đâu đã sớm tôi luyện thành một người nấu nướng tài giỏi.
Tại sao sống lại chỉ có một mình cô? Tức quá đi!!!
Tách tách. Trình Uyển Ý chụp được cảnh thanh mai trúc mã “Trở mặt thành thù.”
“Uyển Uyển cậu tới rồi à.” Chi Chi quyết định đơn phương tuyệt giao với cậu mấy phút, thân thiết kêu Trình Uyển Ý ngồi cùng bàn, “Mau tới đây ăn đi, sắp hết.”
Ở nhà họ Trình, đồ nướng thuộc loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe. Trình Uyển Ý từ chối: “Mình chờ ăn cơm cháy.”
“Cậu đi chụp hình đúng không.” Chi Chi sáng tỏ. Vì Trình Uyển Ý có kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, được kêu làm nhiếp ảnh gia trong ngày, cũng không cần làm gì, chụp hình mọi nơi là được, “Bên cơm cháy rừng nấu sao rồi?”
Trình Uyển Ý mím môi cười: “Cũng không tệ lắm, có mấy người trong lớp chúng ta nấu.”
Trong lớp có mấy học sinh đến từ nông thôn, ví dụ như Tâm Di chung phòng với bọn cô (Trường nào cũng có người tên Tâm Di), năm đó lúc ba mẹ cô ấy đưa cô ấy tới trường, còn mang theo táo và trứng gà của nhà mình, khiến lòng tự ái cao của cô gái nhỏ rất khó chịu.
Nấu cơm cháy rừng khó khăn nhất chính là kỹ thuật đốt lửa, từ nhỏ cô ấy đã giúp việc ở nhà, nấu hay đốt lò đất, công việc này đối với cô ấy mà nói chỉ như một bữa ăn sáng.
“Cho cậu xem hình này.” Trình Uyển Ý mở màn hình cho họ nhìn.
Trong khung ảnh màn hình nho nhỏ, Lưu Tâm Di quỳ một chân trên đất, nghiêm túc thêm củi, trên mặt tràn đầy nụ cười vẫn còn vẻ hơi tự ti, đôi mắt lóe sáng, giống như sao nhỏ rơi xuống.
Cô gái nhỏ này hàng ngày trầm lắng ít nói, sợ xuất thân của mình sẽ bị người ta cười nhạo, hôm nay rốt cuộc trở thành nhân vật ngôi sao trong lớp.
“Ôi trời ơi, anh qua hỏi han mấy cô ấy đi.” Chi Chi nghĩ kế, “Mang hai lon coca qua.”
Trang Gia Minh hỏi: “Vậy em có bận rộn quá không?”
“Đại trượng phu.” Cô giơ ngón tay cái lên.
Trang Gia Minh suy nghĩ một chút, đợi đến lúc mẻ xiên nướng mới ra lò, mới cầm quen xiên và coca đi hỏi thăm tổ nấu cơm. Có hai nữ sinh đang ngồi một bên tám chuyện, thỉnh thoảng hỏi một câu: “Lưu Tâm Di, cơm chín chưa?”
Trước lò làm bằng gạch, Lưu Tâm Di phủi tay bụi bặm, “Chờ một chút, đồ nhiều nên chín hơi chậm.”
“Không sao, cứ từ từ thôi.” Trang Gia Minh nhìn mấy nữ sinh chơi bời lêu lổng một cái, không nói gì, chỉ mở nắp coca đổ đầy ly đưa cho Lưu Tâm Di, “Cực rồi, uống nước nghỉ ngơi một lát đi.”
Lưu Tâm Di nhìn cậu luống cuống tay chân theo bản năng, “Không sao, không sao.”
“Ăn chút lót dạ.” Cậu ngồi xổm trước mặt cô ấy, bảo cô ấy chọn xiên nướng trước, “Chi Chi nướng, cũng không tệ lắm.”
Cô ấy do dự, cầm lấy xiên khoai tây cắn từ từ.
“Lấy thêm một xiên đi.” Cậu đưa xiên thịt bò qua, thấy cô ấy nhận mới đưa cho những người khác, “Các cậu lấy một phần đi.”
“Thơm quá.” Một trong các nữ sinh chơi không làm gì không thể chờ đợi cầm lạp xưởng lên, cắn một miếng rồi nói: “Sao không ướp cay? Mình thích ăn cay.”
“Lúc nướng đâu biết người khác có ăn cay hay không.” Trang Gia Minh có chút tức giận, oán hận nói với cô ta, “Muốn thêm thì tự mà thêm đi.”
Nữ sinh bị cậu lạnh mặt, ngẩn người, lẩm bẩm một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trang Gia Minh quay đầu hỏi: “Lưu Tâm Di, còn khoảng bao lâu nữa, lát nữa mình qua giúp cậu.”
“Không cần không cần.” Cô ấy khoát tay lung tung, “Tự mình làm được mà.”
“Cô Lâm cũng đang hỏi bên này đấy.” Cậu mang chủ nhiệm lớp ra.
Lúc này Lưu Tâm Di mới nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được, tý mình qua.” Cậu gật đầu, rồi nói với mấy nam sinh, “Toàn để nữ sinh làm việc, các cậu không biết xấu hổ à.”
Mấy nam sinh hi hi ha ha, ngang nhiên xông qua tham gia náo nhiệt: “Nhìn lửa thêm củi đúng không, mình tới mình tới.” Nói xong lập tức đút thêm củi vào, dáng vẻ tiêu sái, bình tĩnh.
Sau đó, lửa trong lò tắt ngúm.
Lưu Tâm Di: “…….”
Hai bờ sông mọc đầy cỏ dại, bị đám học sinh giẫm đạp đổ xiêu vẹo, sông không rộng không hẹp, nước trong hơn sông trong thành phố rất nhiều, loáng thoáng có thể thấy bóng cá di chuyển. Châu chấu, bọ rùa, bướm trắng nằm trên lá cây, lúc thì đậu lại, lúc thì bay lên trời, biến mất không thấy bóng dáng.
Mặc dù chỉ là cảnh tượng ở thôn quê bình thường, nhưng đối với mấy đứa trẻ lớn lên trong thành phố mà nói, thì đã là chuyện rất thú vị rồi. Mấy nam sinh có ý xấu, đứng trên đất bắt được mấy con giun, cố ý lắc lắc trước mặt nữ sinh, “A a, cẩn thận rơi xuống người cậu đấy!”
Con giun mềm mềm nằm úp sấp, bị nhốt trong tay cong người giãy dụa, nhìn đã thấy rất ghê tởm. Mấy nữ sinh thét lên không ngừng, vừa né vừa đánh: “Lấy ra lấy ra! Đừng tới đây!”
Mấy nam sinh tựa như làm được chuyện đại sự gì đó, vui vẻ cười ha ha.
“Đừng làm loạn.” Trang Gia Minh vừa tới đã thấy cảnh như vậy, vội vàng ngăn lại, “Bờ sông trơn, các cậu cẩn thận ngã giờ.”
Cậu nhiều lần thi đứng đầu lớp, tự có uy nghiêm trong cảm nhận của học sinh. Mấy nam sinh dừng lại, cười hì hì nói: “Bọn tôi đang đào mồi câu mà.”
“Ai muốn mồi câu của mấy cậu.” Ninh Mân nghiêng đầu nói: “Bẩn chết đi được.”
“Không có mồi câu các cậu câu cá thế nào hả?”
Ninh Mân nhấc túi nilong nhỏ lên. “Mình có mồi câu.”
“Vậy của cậu chẳng phải cũng làm từ giun à?”
“Nói bậy, đây là giả.” Mồi của Ninh Mân là con cá nhựa rất sống động. Cô ta từng theo ông ngoại học câu cá, móc mồi vung cần rất ra dáng ra hình, khiến đám nữ sinh đi cùng khen nức nở: “Ninh Mân đúng là giỏi, bọn mình có thể ăn cá hay không đều trông cả vào cậu đấy.”
“Túi trên người mình.” Cô ta hất hàm, nụ cười ngọt như đường, “Lớp trưởng cũng tới câu cá à?”
Trang Gia Minh nói rõ: “Cô Lâm bảo tôi tới xem sao, sợ có người té xuống.”
“Không sao không sao, có thầy đây.” Giáo viên vật lý cũng rất hứng thú với việc câu cá, đang cầm túi lưới vớt tôm khắp nơi, “Em về đi, tôi trông chừng cho.”
Trang Gia Minh nói: “Phiền thầy ạ.” Nói xong muốn rời đi.
Ninh Mân gọi cậu lại, cười híp mắt hỏi: “Đã nấu cơm cháy rừng chưa? Đừng để bọn mình câu cá được rồi mà các cậu còn chưa nhóm được lửa đấy.”
“Bọn họ đã vo gạo xong rồi.” Trang Gia Minh cười nói: “Cũng có người dạy nên không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.” Ninh Mân nói xong, mồi câu vừa động đậy, vội vàng kêu lên: “Ôi trời ơi, ôi trời ơi mắc câu rồi, cậu mau tới giúp mình một tay, mình sợ không kéo nổi.”
Tất nhiên Trang Gia Minh sẽ không từ chối, đi tới kéo cần giúp cô ta, ngón tay Ninh Mân chạm phải cậu, buông ra như chạm phải lửa, lại giấu đầu hở đuôi, giả vờ quay đi cuộn dây câu.
“Cậu quay từ từ.” Trang Gia Minh dặn dò, “Mình kéo giúp cậu.”
“Ừ.” Cô gái cười, từ từ cuộn dây câu lại.
Cá bị lôi lên mặt nước, là một con cá trắm cỏ bình thường, ước chừng bằng một bàn tay, cái đuôi ra sức vung vẩy dưới ánh mặt trời, bọt nước trong suốt bắn tung tóe, giống như chặt đứt dây chuyền bằng thuỷ tinh.
“A a a Ninh Mân giỏi thật!” Đám nữ sinh òa lên hét chói tai.
Hàn Tông kêu theo: “Nói nhỏ thôi, các cậu hù dọa cá của mình rồi!”
Không ai nghe cậu ta nói.
Mặc dù chỉ là một con cá bé, không đủ cho một người ăn, nhưng mọi người nhiệt huyết dâng trào, nhất trí quyết định mang cá về, hơn nữa lời thề son sắt cho là, kế đó nhất định có thể câu được con lớn hơn.
Nhân viên công tác chắp tay sau lưng, cười mà không nói, trong lòng OS: Ha ha, nghĩ khá lắm.
Nhưng anh ta không nói gì, vỗ tay tỏ vẻ: “Các bạn học thật là lợi hại, ở chỗ tôi cũng có cho thuê cần câu, những người khác có muốn thử không?”
Bị thắng lợi một con cái khiến đầu óc u mê, học sinh rối rít bỏ tiền ra.
Ninh Mân hỏi: “Lớp trưởng có muốn câu không? Mình cho cậu mượn.”
Trang Gia Minh từ trong vui sướng lấy lại tinh thần, nhớ tới Chi Chi vẫn còn chờ cậu giúp một tay, vội vàng nói: “Không được, tôi phải về phụ một tay, các cậu chơi đi, cẩn thận một chút đừng ghé sát quá.”
“Ninh Mân, nói với cậu đấy.” Một nữ sinh cười hì hì trêu ghẹo.
Hai gò má Ninh Mân hơi đỏ, “Nói với các cậu đó, đừng ồn ào nữa, cẩn thận kẻo té xuống ướt hết giờ.”
“Ồ!” Mọi người cùng kêu lên.
Trang Gia Minh đi chầm chậm trở về, vừa nhìn xuống đồng hồ đeo tay thì rất kinh ngạc, rõ ràng cậu chỉ đứng bên bờ sông một lát thôi, sao lại đã nửa tiếng trôi qua, lần này có thể hỏng bét rồi.
Quả nhiên, Chi Chi đang trộn gia vị trong chén, sâu kín liếc cậu một cái, không nhẹ không nặng hừ một tiếng: “Đưa anh ra ngoài thôn nhỏ, có câu phải dặn dò, mặc dù trăm hoa đua nở, anh đừng nên hái hoa dại ven đường …..”
Mặt Trang Gia Minh từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang đen, không thể nhịn được nữa, “Quan Tri Chi!” Giọng vừa cao vừa vang, dọa người bên cạnh giật mình, cô Lâm đang phụ trong nhà nhô đầu ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không ạ.” Chi Chi bình tĩnh nói, “Anh ấy kêu em giúp một tay ạ.”
“Làm cô sợ hết hồn.” Cô Lâm vỗ ngực một cái, lớn tuổi không chịu được hù dọa, “Không ai rơi xuống sông đấy chứ?”
Trang Gia Minh khống chế được tâm trạng, trả lời nói, “Không ạ, giáo viên vật lý đang ở đấy.”
Vừa nghe có giáo viên khác bám đuôi, cô Lâm tạm thời yên tâm, kêu cậu: “Em qua đây bưng cái khay này đi đi, bọn cô xiên xong rồi, gọi Quan Tri Chi nướng đi.”
“Dạ.” Trang Gia Minh bưng khay lên đi ra chỗ Chi Chi đang quạt gió bên ngoài.
Cô canh cánh trong lòng: “Làm gì trừng em?”
“Em hát gì vậy?” Trang Gia Minh càng để ý hơn cô , phía sau là “Nhớ tình của ta, nhớ yêu của ta,” nghe thế nào cũng như đang trách móc.
Chi Chi hù cậu: “Anh chột dạ à.”
“Anh không có!” Cậu phản ứng kịch liệt.
Chi Chi trừng mắt: “Không có thì anh gấp gáp như vậy làm gì? Bảo anh nhanh trở lại giúp một tay, kết quả lửa em đã nhóm xong, cần anh có lợi ích gì?”
Trang Gia Minh khựng lại: “Em đang nói chuyện này à…. Anh giúp bên kia chút việc, đều là bạn học.”
“Chứ không thì nói chuyện nào?” Cô buồn bực ngẩng đầu lên, ném ra ánh mắt nghi ngờ.
Trang Gia Minh cũng không biết, theo bản năng nhìn cô. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim cậu đập mạnh như sấm, giống như làm chuyện xấu nào đó, nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác, cầm khay xiên nướng như che giấu, “Nướng cái nào trước?”
“Cho em mấy xâu lạp xưởng, cái này không cần bôi gia vị.” Chi Chi cầm dao gọt trái cây lên khứa cho lạp xưởng bung ra, sau đó vứt qua một bên cho nó từ từ chín, “Anh muốn ăn món nào?”
Trang Gia Minh đang đói bụng, cầm xiên thịt ba chỉ: “Cái này chắc mau chín?”
“Cũng mau, nướng cùng đi.” Cô xếp một hàng ba bốn xiên, quết gia vị lên. Lửa than vừa đượm, mùi thơm của thịt theo hơi khói bay khắp nơi, “Phải lật liên tục, anh qua giúp em đi, em quết gia vị.”
“Ừ.”
Mùi nướng rất đặc trưng, không đầy một lát đã thu hút một nhóm người. Giáo viên ngữ văn tới đầu tiên, bày tỏ mong muốn lấy thân thử độc, “Để tôi nếm thử xem chín chưa.”
Sau đó bà ăn một que lạp xưởng, còn bình luận: “Không tệ không tệ, tay nghề rất khá, hai người các em có thể mở tiệm rồi.”
“…….” Chi Chi lập tức cầm xiên thịt ba chỉ chín cho Trang Gia Minh: “Ăn, ăn luôn đi.”
Cô quá hung dữ, Trang Gia Minh không dám phản đối, cầm lên thổi cho nguội, cẩn thận cắn một ngụm. Chi Chi hỏi cậu, “Sao, tay nghề của em cũng không tệ lắm đúng không?”
“Ừ.” Cậu cắn thêm một miếng, lại nói: “Em cũng ăn đi.”
Chi Chi không bạc đãi mình, “Em cũng nếm xem chín chưa.” Sau đó ăn hết một xiên thịt cuộn nấm kim châm, ặc, hơi sống, không thể làm gì khác hơn là phun nấm ra, “Cái này phải nướng thêm chút nữa.”
Trang Gia Minh do dự, đưa xiên của mình qua: “Bên dưới anh chưa chạm vào, em ăn đi.”
“Không cần, người nướng đồ còn sợ không được ăn?” Cô cầm xiên nướng chín lên, “Đưa cho mấy người bên cô Lâm đi, à đúng rồi, cả xiên như này khó chia, bảo họ kẹp rau và thịt lẫn vào nhau.”
Trang Gia Minh nhanh chóng ăn hết thịt ba chỉ nướng, cầm một xiên tre đi vào, một lúc sau, bưng một ly coca ra ngoài cho cô: “Uống chút đi, phơi nắng ở đây coi chừng bị cảm nắng.”
“Đợi một chút.” Cô vội vàng quết gia vị, lật hai xiên nướng, hai tay không rảnh.
Trang Gia Minh bưng ly đứng đợi, thấy cô mãi chưa có thời gian rảnh, dứt khoát đưa tới bên miệng cô: “Há miệng.”
Nam thần tự tay đút nước uống, cảnh giống thiếu nữ thần tượng trong phim cỡ nào, quả thật là đi kèm với nền bong bóng màu hồng. Ít nhất lúc Trình Uyển Ý tới đây thì chụp được hình ảnh như vậy, nhưng một giây sau, cô ấy lập tức ý thức được thực tế và câu chuyện hư cấu khác xa nhau.
Chi Chi thét chói tai: “A a a anh cản tầm nhìn của em!”
Trang Gia Minh bị cô hét một tiếng, dọa sợ đến mức vội vàng cầm ly về, kết quả đúng lúc một giọt dầu bắn lên mu bàn tay của Chi Chi. Cô bị đau thụt tay lại, vừa khéo lại đánh vào tay cậu.
Coca cứ như vậy bị đổ, giội ướt thân trước của hai người.
Chi Chi giận đến bốc khói: “Trang Gia Minh! Cần anh có lợi ích gì!!!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Cậu rút giấy lau cho cô, mới vừa chạm vào cảm thấy không đúng, không cẩn thận chạm vào ngực cô, lại lúng túng giữ im ở đó, “Hay là tự em lau…..”
Chi Chi: “…….” Hoài niệm cậu 27 tuổi biết bao nhiêu, nghe đâu đã sớm tôi luyện thành một người nấu nướng tài giỏi.
Tại sao sống lại chỉ có một mình cô? Tức quá đi!!!
Tách tách. Trình Uyển Ý chụp được cảnh thanh mai trúc mã “Trở mặt thành thù.”
“Uyển Uyển cậu tới rồi à.” Chi Chi quyết định đơn phương tuyệt giao với cậu mấy phút, thân thiết kêu Trình Uyển Ý ngồi cùng bàn, “Mau tới đây ăn đi, sắp hết.”
Ở nhà họ Trình, đồ nướng thuộc loại thực phẩm không tốt cho sức khỏe. Trình Uyển Ý từ chối: “Mình chờ ăn cơm cháy.”
“Cậu đi chụp hình đúng không.” Chi Chi sáng tỏ. Vì Trình Uyển Ý có kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, được kêu làm nhiếp ảnh gia trong ngày, cũng không cần làm gì, chụp hình mọi nơi là được, “Bên cơm cháy rừng nấu sao rồi?”
Trình Uyển Ý mím môi cười: “Cũng không tệ lắm, có mấy người trong lớp chúng ta nấu.”
Trong lớp có mấy học sinh đến từ nông thôn, ví dụ như Tâm Di chung phòng với bọn cô (Trường nào cũng có người tên Tâm Di), năm đó lúc ba mẹ cô ấy đưa cô ấy tới trường, còn mang theo táo và trứng gà của nhà mình, khiến lòng tự ái cao của cô gái nhỏ rất khó chịu.
Nấu cơm cháy rừng khó khăn nhất chính là kỹ thuật đốt lửa, từ nhỏ cô ấy đã giúp việc ở nhà, nấu hay đốt lò đất, công việc này đối với cô ấy mà nói chỉ như một bữa ăn sáng.
“Cho cậu xem hình này.” Trình Uyển Ý mở màn hình cho họ nhìn.
Trong khung ảnh màn hình nho nhỏ, Lưu Tâm Di quỳ một chân trên đất, nghiêm túc thêm củi, trên mặt tràn đầy nụ cười vẫn còn vẻ hơi tự ti, đôi mắt lóe sáng, giống như sao nhỏ rơi xuống.
Cô gái nhỏ này hàng ngày trầm lắng ít nói, sợ xuất thân của mình sẽ bị người ta cười nhạo, hôm nay rốt cuộc trở thành nhân vật ngôi sao trong lớp.
“Ôi trời ơi, anh qua hỏi han mấy cô ấy đi.” Chi Chi nghĩ kế, “Mang hai lon coca qua.”
Trang Gia Minh hỏi: “Vậy em có bận rộn quá không?”
“Đại trượng phu.” Cô giơ ngón tay cái lên.
Trang Gia Minh suy nghĩ một chút, đợi đến lúc mẻ xiên nướng mới ra lò, mới cầm quen xiên và coca đi hỏi thăm tổ nấu cơm. Có hai nữ sinh đang ngồi một bên tám chuyện, thỉnh thoảng hỏi một câu: “Lưu Tâm Di, cơm chín chưa?”
Trước lò làm bằng gạch, Lưu Tâm Di phủi tay bụi bặm, “Chờ một chút, đồ nhiều nên chín hơi chậm.”
“Không sao, cứ từ từ thôi.” Trang Gia Minh nhìn mấy nữ sinh chơi bời lêu lổng một cái, không nói gì, chỉ mở nắp coca đổ đầy ly đưa cho Lưu Tâm Di, “Cực rồi, uống nước nghỉ ngơi một lát đi.”
Lưu Tâm Di nhìn cậu luống cuống tay chân theo bản năng, “Không sao, không sao.”
“Ăn chút lót dạ.” Cậu ngồi xổm trước mặt cô ấy, bảo cô ấy chọn xiên nướng trước, “Chi Chi nướng, cũng không tệ lắm.”
Cô ấy do dự, cầm lấy xiên khoai tây cắn từ từ.
“Lấy thêm một xiên đi.” Cậu đưa xiên thịt bò qua, thấy cô ấy nhận mới đưa cho những người khác, “Các cậu lấy một phần đi.”
“Thơm quá.” Một trong các nữ sinh chơi không làm gì không thể chờ đợi cầm lạp xưởng lên, cắn một miếng rồi nói: “Sao không ướp cay? Mình thích ăn cay.”
“Lúc nướng đâu biết người khác có ăn cay hay không.” Trang Gia Minh có chút tức giận, oán hận nói với cô ta, “Muốn thêm thì tự mà thêm đi.”
Nữ sinh bị cậu lạnh mặt, ngẩn người, lẩm bẩm một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trang Gia Minh quay đầu hỏi: “Lưu Tâm Di, còn khoảng bao lâu nữa, lát nữa mình qua giúp cậu.”
“Không cần không cần.” Cô ấy khoát tay lung tung, “Tự mình làm được mà.”
“Cô Lâm cũng đang hỏi bên này đấy.” Cậu mang chủ nhiệm lớp ra.
Lúc này Lưu Tâm Di mới nói: “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”
“Được, tý mình qua.” Cậu gật đầu, rồi nói với mấy nam sinh, “Toàn để nữ sinh làm việc, các cậu không biết xấu hổ à.”
Mấy nam sinh hi hi ha ha, ngang nhiên xông qua tham gia náo nhiệt: “Nhìn lửa thêm củi đúng không, mình tới mình tới.” Nói xong lập tức đút thêm củi vào, dáng vẻ tiêu sái, bình tĩnh.
Sau đó, lửa trong lò tắt ngúm.
Lưu Tâm Di: “…….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook