Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương
Chương 36: Kế hoạch chơi xuân.

Sau khi tiết học thể dục kết thúc, đám học sinh tốp năm tốp ba trở về lớp học. Ánh mặt trời ngày xuân rực rỡ, gió thổi nhẹ nhàng, Trang Gia Minh và Hàn Tông không biết nói chuyện gì mà cười cong cả khóe miệng.

Đám nữ sinh không thể chịu được khuôn mặt giống thần tiên như vậy, liên tục dùng hình thức đùa giỡn lướt qua bên cạnh cậu, rồi vụng về nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

Trang Gia Minh dĩ nhiên sẽ nói “Không sao.”

Vì vậy đoạn đường trở về phòng học, cậu bị đụng ít nhất năm sáu lần.

Chi Chi cười điên cuồng, nằm úp trên bàn học đập đập hồi lâu, thiếu chút nữa không thể nhịn nổi: “Cười, cười chết em mất, nhìn và giết chết Vệ Giới, ha ha ha ha, nếu làm điều này lặp lại một vài lần là có thể hóa thân thành Venus.”

(Nhìn và giết chết Vệ Giới có nghĩa nói về người đàn ông tên Vệ Giới, tuy có vẻ ngoài điển trai nhưng thể chất lại không tốt và rất yếu. Anh ấy thích đọc sách vào các ngày trong tuần, đây là một công việc tiêu tốn rất nhiều sức lực, ngoài ra anh ấy thường cố gắng thoát ra khỏi đám đông người xem nên càng tiêu hao nhiều sức lực và thể lực. Sau một thời gian dài, cuối cùng Vệ Giới cũng không khỏi bệnh. Sau một thời gian điều trị, Vệ Giới vẫn ra đi đầy tiếc nuối.

Sau khi Vệ Giới qua đời, người ta nói rằng anh ấy đã bị nhìn đến chết, vì vậy có câu "Nhìn và giết chết Vệ Giới". Sau này, người ta thường dùng thuật ngữ này để mô tả một số người đàn ông xuất chúng và đẹp trai.)

Trang Gia Minh đá chiếc ghế cô đang ngồi: “Đừng cười nữa.”

“Em cứ cười.” Cô xoa bụng, “Có bản lĩnh thì anh đánh em đi.”

Dĩ nhiên Trang Gia Minh không dám đánh cô, chỉ có nguyên buổi sáng không nói chuyện với cô.

Chi Chi: Ngây thơ!

Cô không muốn bỏ qua cơ hội tám chuyện quý báu của quãng thời gian học sinh, mượn thời gian dùng cơm trưa, cùng Vương Thi Di vui vẻ tán gẫu: “Thật sự không biết mấy cô kia làm vậy có ý gì, dám dùng thủ đoạn lừa bịp dưới mắt giáo viên, thật đúng là ‘Ông cụ thắt cổ sợ mệnh quá dài.’ Có can đảm này, tốt hơn hết là học hỏi Viên Tương Cầm một chút.”

“Vậy không ổn, bị từ chối ngay tại chỗ thì lúng túng vô cùng.” Vương Thi Di lại cảm thấy là một ý kiến hay, “Như vậy tương đối an toàn.” truyện chính chủ LÊQUYDDON, trang khác là copy vô liêm sỉ

Chi Chi cảm thấy việc này hơi giống tỏ tình vào Cá tháng tư, tấn công có thể vào, rút lui có thể thủ, nhưng không mấy thành tâm, xem chừng không có cách nào đả động Trang Gia Minh.

“Hơn nữa rất lãng mạn.” Đối mặt với canh thừa thịt nguội còn dư lại, Vương Thi Di bưng mặt, không chút áp lực bắt đầu mặc sức tưởng tượng, “Có cảm giác tình yêu gián điệp.”

“……” Chi Chi bắt đầu suy nghĩ trước kia mình từng có ảo tưởng giống vậy không.

Hình như có, ôi trời ơi….. Cô tự YY (Tự sướng) không phải là kiểu dùng mật mã Morse nói chuyện yêu đương, mà là mang giày cao gót và lễ phục tham gia tiệc rượu, đến lúc quan trọng thì vén váy lên móc súng ra, một phát tất trúng, rồi sau đó thừa dịp hỗn loạn ưu nhã rời đi.

(Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dits và dahs. ... Mỗi biểu tượng mã Morse được hình thành bởi một chuỗi các dấu chấm và dấu gạch ngang.)

Được.

Mặc dù khoảng cách giữa tỏ tình tương phản và chiến tranh gián điệp xa như từ trái đất tới mặt trăng, nhưng đều nhìn trên phân lượng thiếu nữ YY, cô nói trái lương tâm: “Cậu nói đúng, rất kích thích, nhưng mình cảm thấy không kéo dài được bao lâu.”

Một câu thành sấm.

Nhất Trung là trường trọng điểm của tỉnh, không phải trường tư, cũng không phải là trường quốc tế, trọng tâm nhất là tỷ số lên lớp, những chuyện làm phân tâm học tập, trong mắt lãnh đạo nhà trường đều là đối tượng quan trọng để đả kích.

Không tới một tuần, trường học liền phát thông báo cấm nam sinh nữ sinh dùng đồ trang sức ngoại trừ đồng hồ, hàng ngày học sinh trực nhật sẽ tới các lớp kiểm tra, một khi phát hiện sẽ bị trừ điểm.

Mấy nữ sinh bị buộc phải cất nhiều kiểu lắc tay, nhưng bước chân mùa xuân đã tới, chẳng có gì ngăn cản được quyết tâm theo đuổi cái đẹp của các thiếu nữ.

Không được đeo đồ trang sức đúng không? Chúng ta cứ hóa trang!

Trong cửa hàng mỹ phẩm nhanh chóng xuất hiện túi trang điểm, tầm khoảng 20 đồng, bên trong có một cặp lông mi giả, một bút kẻ lông mày, một cây son môi đổi màu, cao cấp hơn thì có thêm phấn mắt và phấn má, giá tiền lên tới 70 đồng.

Các bạn học còn nhớ chuyện Chi Chi đại triển thần uy ở hội diễn Tết Nguyên đán, vì vậy tôn sùng cô làm bậc thầy trang điểm, rối rít xin chỉ bảo kỹ xảo.

Chi Chi suy nghĩ, cảm thấy đánh mắt và má quá khoa trương, lông mi giả cũng không cần thiết, cho nên chỉ mở lớp dạy kẻ lông mày, sau đó vì chủ nhật rảnh rỗi không có việc gì làm thì tết vài kiểu tóc độc đáo, lại được thăng chức thành nhà tạo mẫu tóc, dẫn dắt cả lớp đi đầu trào lưu tết tóc.

Mấy bạn học cũng ‘Bánh ít đi bánh quy lại,’ có người mua cơm giúp cô, có người mời cô ăn trái cây, thậm chí đi toilet cũng có người nguyện ý nhường cô đi trước. Chi Chi chưa từng được hoan nghênh như vậy, rất ‘Được sủng ái mà lo sợ,’ rốt cuộc cũng có chút trải nghiệm nữ chính sống lại – Cũng không dễ dàng.

Đáng tiếc chính là, cũng giống như phong trào lắc tay, phong trào trang điểm cũng chỉ nổi được gần nửa tháng thì bị nhà trường tiêu diệt.

“Các cô cậu đó, muốn tôi nói gì cho phải bây giờ.” Trong tiết sinh hoạt lớp, cô Lâm hận luyện sắt không thành thép nhìn đám học sinh của mình tuyên bố lệnh cấm mới, “Mười bảy mười tám tuổi, chính là quãng thời gian tốt nhất để học hành, tâm tư không đặt vào việc học hành, cả ngày lẫn đêm toàn làm mấy chuyện vớ vẩn, đợi mười năm sau, các em nhất định sẽ hối hận.”

Đây là lời tâm huyết của người từng trải, đáng tiếc thiếu niên nào có thể ý thức được đây? Phần đông nữ sinh cúi thấp đầu, mãi chìm đắm trong bất mãn như cũ, còn một số người không thích việc buôn bán, việc không liên quan tới mình, hai tai không nghe thấy. Mấy nam sinh thì càng không quan trọng, vào tai này ra tai kia, chim sẻ ngoài cửa sổ líu ríu còn thú vị hơn lời tận tình khuyên bảo của giáo viên.

Chỉ có Chi Chi vô cùng đau khổ gật đầu: Đúng, đúng là có chuyện như vậy! Nhưng có nói cũng không có tác dụng gì, mấy người già kinh nghiệm nói cả trăm nghìn lần, cũng không bằng trải qua một lần mới thấu hiểu.

Nhưng, sống lại chỉ có một mình cô.

Cho nên phần lớn mọi người vẫn đang lãng phí thanh xuân của mình.

Cô Lâm thở dài, chắc hiểu là nói nhiều cũng vô ích, lập tức ném một tin tức nặng ký khác: “Sang tuần sau, nhà trường muốn tổ chức chơi xuân.”

Lớp học yên tĩnh lập tức nổ tung.

“Thưa cô, chúng ta đi đâu ạ?”

“Đi mấy ngày?”

“Tính là kỳ nghỉ sao ạ?”

Cô Lâm đập đập tấm bảng đen trên bục giảng: “Im lặng.”

Ồn ào phía dưới tạm ngừng lại.

“Đi một ngày, ngày 23.” Cô Lâm thấy vẻ mặt học sinh thất vọng, từ từ nói: “Vốn trường tính cho các em đi dạo một vòng ngoài vườn trái cây, nhưng, nghĩ tới gần đây mọi người tương đối “Hoạt bát,” nên chúng tôi quyết định thay đổi một chút, về vùng nông thôn nấu cơm, cháy, rừng.”

(Cơm cháy rừng là cơm được nấu trong tự nhiên, được cho là để tưởng nhớ sự tiếp nối phong tục truyền thống của tổ tiên loài người sống trên núi và cỏ. Nguyên liệu của món cơm cháy rừng đều được sản xuất tại địa phương, nguyên liệu chính là gạo, nguyên liệu cổ điển gồm có 4 loại thịt ba chỉ, măng, đậu Hà Lan và hành kiều mạch, còn có tỏi, đậu tằm, trứng vịt muối.)

Mấy bạn học sửng sốt một lúc, ngay sau đó bùng nổ hứng thú vô cùng – Vườn cây thì có gì hay mà chơi? Không phải chỉ là ngắm hoa, ngắm cây, ăn này nọ thôi sao. So sánh thì, tự mình ra tay nấu cơm, càng khiến đám học sinh gần như chưa từng sờ qua bếp núc này cảm thấy thú vị hơn.

“Thưa cô, cơm cháy rừng nấu thế nào ạ?”

“Phải mang thứ gì đi ạ?

“Về vùng nông thôn là nấu bằng lò đất sao ạ?”

Cô Lâm bình tĩnh nói: “Là các em đi chơi xuân chứ đâu phải chúng tôi đi chơi xuân, muốn mang gì đi, nấu thế nào thì các em tự xem mà làm. Có quỹ lớp chỗ lớp trưởng, các em tự lập kế hoạch đi.”

Sau đó, bà rất hớn hở kết thúc cuộc nói chuyện, chậm rãi ngồi xuống uống trà, quan sát đám học sinh thì thầm với nhau. Bà nhìn thấy lớp trưởng hơi suy tư, lập tức vỗ vỗ thành ghế: “Chi Chi, em có ý kiến gì không?”

Phần tử tân tiến bạn học Quan Tri Chi nói: “Theo tập tục, nấu cơm cháy rừng chỉ có thể tự mình mang nồi bát muôi chậu, mấy thứ gạo, đậu, thịt, măng cũng phải tới nhà người khác xin hoặc trộm. Thưa cô, như vậy đâu được đúng không ạ?”

“Trộm tất nhiên là không được rồi.”

“Bây giờ ngoài ruộng đang vào mùa, hơn nữa đồ tươi ăn mới ngon, mua trước sẽ bị già.” Dù sao Chi Chi cũng từng về quê ở mấy mùa hè, nói rõ ràng đâu ra đấy, “Thưa cô, cô nói về vùng nông thôn là thật sự về vùng nông thôn hay là trang trại nhà nông ạ?”

Lúc này cô Lâm mới nói: “Trang trại nhà nông.”

“Có bếp lò sao? Hay là mình phải đắp? Có phải có vĩ nướng thịt hay là tiện thể chúng ta ăn đồ nướng….”

Cô càng nói các bạn học càng hăng hái, hơn nữa tới lúc nghe được có thể còn ăn đồ nướng, hận không thể nhảy dựng lên, “Đồ nướng tuyệt vời! Chúng tôi muốn ăn đồ nướng!”

Trang Gia Minh giữ vững lý trí: “Ai sẽ nướng đồ hoặc nấu cơm?”

Chi Chi an ủi cậu: “Yên tâm đi, em sẽ làm.” Công ty mà cô từng làm việc tương đối keo kiệt, đoàn lãnh đạo không chịu đi Nhật Bản Hàn Quốc du lịch, chỉ cho tới một trang trại nông thôn, kỹ thuật leo núi, nướng thị xiên, chính là cô tôi luyện hàng năm ở chỗ này.

Khiến trúc mã lạ lẫm: “Sao anh không biết?”

“Anh không biết còn nhiều.” Chi Chi bình tĩnh nói.

Cô Lâm cũng không hiểu tình hình cụ thể lắm: “Để cô đi hỏi thử xem, chắc có.”

“Vậy hay là để chắc chắn một chút, nghĩ mấy thứ khác đi.” Trang Gia Minh tương đối cẩn thận.

Ninh Mân không cam lòng danh tiếng bị bỏ quên, tích cực lên tiếng: “Chẳng phải trang trại nhà nông có thể câu cá hoặc hái trái cây sao? Nếu có thể tự nướng cá mình câu được, chắc vô cùng thú vị.”

Có một nam sinh nhanh trí nói: “Chúng ta còn có thể câu tôm hùm nhỏ, hoặc là mang lưới kéo cá.”

Chuyện này nghe có vẻ chơi vui hơn nướng đồ ăn! Hàn Tông lập tức cao giọng nói: “Nhà mình có cần câu.”

“Nhà tôi cũng có, ba tôi mê câu cá lắm.” Kỷ Khả Nhân cũng lên tiếng theo.

Tình cảm quần chúng hăng hái, sinh hoạt lớp 20’ đã trôi qua.

Cô Lâm vỗ tay một cái: “Được rồi, chuyện này cuối tuần bàn bạc lại, tâm tư các em vẫn nên đặt nhiều vào việc học hành. Có rảnh rỗi thì có thể nghĩ tới chuyện phân ban, tháng năm chắc sẽ họp phụ huynh.”

Nhưng mà, tất cả mọi người trải qua thời kỳ học sinh đều hiểu rõ, lời nói này nhất định không có bất cứ tác dụng gì.

Chơi xuân đã trở thành đề tài hấp dẫn của cả đám học sinh lớp mười. Nhất là mọi người hỏi thăm được, học sinh lớp mười một sang năm sẽ lên lớp mười hai, hoạt động năm nay chỉ có đãi ngộ xem phim phóng sự trong lễ đường trường học, còn lớp mười hai thì hoàn toàn không tồn tại chuyện chơi xuân này nọ, thì càng thêm hăng hái.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất đi du lịch tập thể trong quãng thời gian học trung học phổ thông.

Dưới sức thúc giục của bạn học cả lớp, cuối cùng thứ hai cô Lâm đưa ra tin tức chuẩn xác: “Ở đó có bếp lò, có mười mấy chiếc, chắc đủ rồi. Nhưng các em phải tự nhóm lửa, đậu thì có thể bẻ ở ngoài ruộng bên cạnh, nồi và giá nướng đồ thì có thể mượn, những thứ đồ khác đều phải tự mình mang theo, lớp trưởng sắp xếp một chút đi.”

“Vâng.” Trang Gia Minh bắt đầu lên danh sách.

Chi Chi giơ tay, “Thưa cô, mấy lớp đi ạ? Một nồi cơm nhiều nhất mười mấy người ăn, có phải chia tổ hay không ạ?”

Cô Lâm lại tiếc hận mình nhìn lầm lần nữa, cô gái nhỏ có thành tích học tập ngược lại lúc tựu trường làm việc rất biết nắm bắt trọng điểm, không nằm trong ban cán bộ thật đáng tiếc: “Tám lớp đi vào thứ 7, những lớp khác đi vào chủ nhật, không chia tổ, các em tự bàn bạc đi.”

Chi Chi cảm thấy nấu cơm cháy rừng cần thiết nhất là nấu chín ăn no, cho nên từng tổ sẽ tự nấu cơm tổ mình, tất cả đều tham gia, có thừa người nữa thì làm mấy việc khác. Nhưng Ninh Mân không đồng ý, cô ta cho rằng vì sở thích và sở trường mọi người khác nhau, hẳn nên phân công theo nội dung, nấu cơm, câu cá, nướng đồ, hái trái cây, cũng nên có người chuyên phụ trách.

Rõ ràng, mấy bạn học thiên về việc lựa chọn công việc mình cảm thấy hứng thú hơn, bỏ phiếu cho Ninh Mân.

Chi Chi từ tốn nói: “Vậy không bằng mọi người giơ tay đăng ký đi, xem thử đủ người hay không.”

Kết quả tốt hơn nhiều so với cô tưởng tượng, có lẽ tuổi trẻ nên đối với chuyện gì cũng cảm thấy hứng thú, đăng ký nấu cơm cháy rừng không ít hơn số người đăng ký nướng thịt, nhìn sơ qua, người trong mấy tổ coi như chia đều nhau.

“Mình nói này.” Ninh Mân rất đắc ý.

Chi Chi vốn lo lắng có người không muốn làm việc cực nhọc, bây giờ nếu mọi người chủ động đăng ký, tất nhiên vui vẻ nói: “Được, cứ làm như thế - Không đúng, mình đâu phải ban cán sự lớp, hỏi mình làm gì?”

Ninh Mân dừng lại.

Trang Gia Minh: “Em cũng là một thành phần của lớp.”

“Nói rất có lý tất nhiên em không phản bác được.” Chi Chi nghiêm túc bày tỏ, “Em đã hết sức của một thành phần lớp rồi, chuẩn bị làm bài tập, không có gì đừng làm phiền em.”

Nhưng cô quên vị trí may mắn của mình.

Cách lối đi nhỏ là Ninh Mân, ngồi cùng bàn là Trình Uyển Ý, bàn sau là Trang Gia Minh, mấy bạn khác trong lớp tất nhiên ngồi vây xung quanh bọn họ, bàn bạc này nọ vẫn bay vào trong tai cô.

Kỷ Khả Nhân nói: “Lạp sườn nướng, xiên que có thể mua trong siêu thị, mình từng thấy.”

“Mình cũng thấy, còn có nguyên liệu lẩu nữa.” Ninh Mân đột phát ý tưởng, “Nếu có thể ăn lẩu thì tuyệt.”

Trình Uyển Ý nói: “Còn phải mua một ít đồ ăn vặt, chắc mọi người muốn ăn tráng miệng.”

“Đồ ăn vặt gì? Hạt dưa, quýt?”

“Trái cây thì được, mấy thứ khác thì không tiện lắm.”

“Trong tiệm bánh bao có bánh ngọt nhỏ, hai ba miếng là có thể ăn hết một cái.”

Bút viết công thức của Chi Chi dừng lại, không thể nhịn được nữa: “Các cậu chưa từng mua đồ ăn à? Sáu mươi người phải mua bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn các cậu có biết không? Một bữa ăn hết mấy cân gạo tính qua chưa?”

Mấy người khác nghiêng đầu nhìn cô, má trái viết “Không biết gì,” má phải viết “Nhiều không?”

Chi Chi: “……”

Trang Gia Minh chắc chắn chưa từng mua đồ ăn, Trình Uyển Y là thiên kim đại tiểu thư, đoán chừng trứng gà mấy đồng cũng không biết, ba mẹ Ninh Mân đều là giáo viên, điều kiện gia định chắc chắn không tồi…. Ngay cả nhà cô như vậy, dù không tính là gia đình giàu có, nhưng cũng kiểu sẽ không khiến con cái vào bếp.

“Tầm tuổi của chúng ta, một bữa cơm món chính chắc khoảng 3,4 lượng, cũng chính là 150 gram đến 200 gram.” Đừng hỏi tại sao cô phải giải thích rõ ràng như vậy, mọi người giảm cân sẽ hiểu, “Tính tới đã có những thứ đồ ăn khác, dù ít hơn 150 gram, thì cũng phải 18 cân, một túi gạo to là 10 cân, gạo rẻ là 30 đồng, đắt thì 70-80 đồng cũng có.”

(Bên Trung 1 cân = 0.5 ký)

Chi Chi hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Quỹ lớp còn bao nhiêu tiền?”

Trang Gia Minh im lặng một lúc, từ tốn nói ra đáp án, “Tết Nguyên đán năm ngoái xài rất nhiều, còn dư lại khoảng 600 đồng.”

Chi Chi nhỏ nhẹ nói: “Một túi chắc khoảng 10 người ăn, thịt bò chắc hơn một trăm đồng.”

Người ở đây không hẹn mà cùng cảm thấy hít thở không thông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương