Cha Tui Nói Ổng Là Thần
-
Chương 42: Phản kích nhà tử thần
Khi tử thần số hai về nhà, liền thấy con gái nhỏ nhà người ta bước đôi chân ngắn, rất vui vẻ chạy về phía Kim tiên sinh ——
“Ba ba, ba ba, ba về rồi!”
Sau đó anh ta thấy Kim tiên sinh bế người lên rồi đi vào trong.
Tử thần số hai liếc mắt nhìn con mình, ném vài ánh mắt ngầm ra hiệu qua. Nhưng Hồ Thừa Khiếu hoàn toàn không có ý muốn tiến lên để anh ta ôm cậu về nhà.
“Ba ba ơi, lần sau ba ra ngoài phải nói với con nha.” Chúc Chúc vừa nói vừa hôn bẹp một cái lên mặt ba ba.
Tử thần số hai nhìn hai cha con trước mặt, rồi đi đến bế con trai mình lên.
Tử thần số hai hỏi: “Con không hôn hôn ba ba à?”
Hồ Thừa Khiếu đưa mắt nhìn ba ba, dùng âm sữa giòn tan nói vô cùng nghiêm túc: “Ba ba, con đâu phải trẻ con ạ.”
Tử thần số hai nhìn cậu con trai nhỏ mập mạp lại giả vờ là người lớn đã trưởng thành nhà mình, liền muốn chửi bậy: “...” Vậy con ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đi.
Thôi quên đi, dù sao cũng là con trai mình, có biện pháp nào đâu?
“Được thôi, không hôn thì không hôn.” Trẻ con ấy mà, lúc đáng yêu nhất vĩnh viễn chỉ có mấy năm đầu thôi. Nhớ lại lúc cu cậu mới ba tuổi, ngày nào cũng như cún con đi theo bên cạnh anh ta, còn muốn ba ba ôm ôm, hôn hôn, nâng lên cao cao. Bây giờ cu cậu đã ghét bỏ cha già này cơ đấy.
Hồ Thừa Khiếu cũng nhìn ba mình với vẻ bất đắc dĩ. Cậu đã như người lớn cùng chia sẻ gánh nặng với cha mẹ, nhưng ba ba vẫn đối xử với cậu như một đứa con nít.
Hồ Thừa Khiếu nói rất nghiêm túc: “Ba ba, hôm nay vẫn rất bận ạ? Có phải đã bắt được rất nhiều người xấu không ạ?”
Mỗi lần tử thần số hai ra ngoài thu linh thể, đều sẽ nói dối là đi bắt người xấu.
Tử thần số hai đã giao nhiệm vụ ngày hôm nay cho bóng đen làm. Anh ta và Kim Sân đều đang tìm chó ba đầu, thú cưng của Thần.
Nên lúc này, dĩ nhiên anh ta sẽ nói: “Đương nhiên ba ba đã bắt được rất nhiều người xấu rồi. Con ở nhà có nghe lời mẹ không? Có bảo vệ em gái thật tốt không đó?”
Hồ Thừa Khiếu suy nghĩ rồi ra sức gật đầu, kiêu ngạo mà nói: “Con rất nghe lời ạ.”
Lúc tử thần số hai ôm con trai mình tiến vào phòng khách, thì thấy hai cha con Kim Sân đã ngồi trong phòng ăn để ăn cơm rồi.
Bé cầm đũa tập ăn, đang không ngừng gắp thức ăn cho ba ba.
Tử thần số hai nhìn cậu con trai bên cạnh, đã đến lúc luyện tài khoản phụ rồi.
Buổi tối, tử thần số hai vẫn đang tra xem rốt cuộc là chó ba đầu đã chạy đến chỗ nào, thì điện thoại của Kim Sân vang lên.
Tử thần số hai vốn cho rằng app Tử thần có thông báo gì, kết quả lấy điện thoại của mình ra thì anh ta phát hiện không có thông báo nào cả.
Sau đó thì nghe được Kim Sân nói: “Anh ta tới rồi.”
Tử thần số hai hơi bối rối: “Ai?”
“Nhân viên chăn nuôi chó ba đầu.”
Tử thần số hai: “Có nhân viên chăn nuôi chó ba đầu? Không phải anh để tôi nuôi à? Vì sao Thần lại còn phái một nhân viên chăn nuôi đến?”
Kim Sân nhìn tử thần số hai gấp đến độ xoay vòng trong phòng sách, thì không nhanh không chậm mở miệng nói: “Mục đích chủ yếu của ông ta là giám sát tôi.”
“Cho nên, đầu tiên là cha anh để chó ba đầu lại cho anh. Mấy ngày sau lại lấy cớ chăm sóc chó ba đầu, cử nhân viên chăn nuôi đến giám sát anh. Mục đích chủ yếu không phải vì chăm sóc chó ba đầu, mà để xem xem anh có nuôi bug nhỏ thật tốt hay không?”
Tử thần số hai cũng không ngốc, chỉ nghĩ một chút đã hiểu. Dù sao vấn đề bây giờ của Kim Sân không còn là không chăm sóc bug nhỏ cho tốt nữa, mà là chăm sóc quá tốt. Nên tất nhiên Thần sẽ lo lắng, lo rằng cuối cùng Kim Sân sẽ không nỡ trơ mắt nhìn con gái nhỏ của mình chết đi. Cho nên, lúc này ông ta mới sẽ cử người tới giám thị.
Nhưng vấn đề là, đây là chuyện của hai cha con họ. Một kẻ qua đường vô tội như anh ta, chẳng hiểu tại sao nằm cũng ăn đạn.
Tử thần số hai đã muốn phát điên nói: “Nhưng vấn đề bây giờ là bug nhỏ vẫn tốt, còn chó ba đầu thì biến mất rồi. Chó ba đầu đã không phải mục đích chủ yếu, thì anh cảm thấy bọn họ có thể thả cho chúng ta một con ngựa à?”
Kim tiên sinh quay đầu nhìn tử thần số hai rồi cười lạnh: “Con bé có tên.”
Tử thần số hai giật nảy mình, giờ mới ý thức được câu này của đối phương có ý gì?
Tử thần số hai bó tay rồi. Anh ta nói: “Được thôi, Chúc Chúc, Chúc Chúc, Kim Chúc Chúc. Anh hài lòng chưa? Đến lúc nào rồi mà anh còn xoắn xuýt vấn đề này?”
Kim Sân hài lòng, lấy một viên kẹo từ trong túi ra bỏ vào miệng, vị ngọt lan khắp người. Anh nhìn tử thần số hai rồi mở miệng nói: “Dù sao cũng không phải tôi làm mất chó ba đầu.”
Tử thần số hai: “...” Con gái anh chỉ nhét vào túi cho anh có hai viên kẹo mà thôi, đã làm anh vui như điên thế à!
Thế là tử thần số hai phải chờ người này ăn xong viên kẹo mới được nói chuyện tiếp. Ngay lúc này, tử thần số hai nghe được tiếng quát mắng truyền đến từ tầng dưới.
Ngay sau đó là tiếng khóc của Chúc Chúc: “Ba ba —— “
Tử thần số hai liền thấy vẻ mặt vốn đang nhẹ nhõm của Thần, lập tức khẩn trương lên. Một giây sau, Kim Sân đã không còn trong phòng sách nữa.
Hai tiếng trước, Chúc Chúc đưa ba ba về phòng sách, rồi nhét vào trong túi ba ba hai viên kẹo, “Ba ba, nếu ba không vui thì ăn một viên nhé.”
Sau đó nhóc con chạy đi tìm anh Thừa Khiếu để cùng chơi. Hành lang bên ngoài phòng sách luôn vọng lại giọng nói ngọt ngào của bé ——
“Anh Thừa Khiếu, chúng ta đi làm việc lớn thôi!”
Hồ Thừa Khiếu nhanh chóng cầm túi công chúa đến, sau đó mở ra cho Chúc Chúc nhìn ——
Bên trong là một cái máy tính bảng.
Sau khi Chúc Chúc thấy được, bé nói: “Ba em cũng có cái này nè.”
“Đây là của mẹ anh. Anh lấy trộm đó. Lát nữa bọn mình có thể dựa theo cái này để tìm nhà cho quái vật lớn.”
Hồ Thừa Khiếu lôi kéo Chúc Chúc đi ra vườn sau nhà. Chúc Chúc hơi lo lắng nên nói: “Anh Thừa Khiếu, anh sẽ dùng cái này à?”
Mặc dù Chúc Chúc có một tòa lâu đài lớn, nhưng trên thực tế cuộc sống của bé thật sự giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy. Bé không chơi điện thoại, không chơi máy tính, không xem tivi.
Hồ Thừa Khiếu nói: “Anh sẽ dùng.”
Thế là, hai đứa nhóc đã nhanh chóng đi tới trước mặt chó ba đầu. Hồ Thừa Khiếu vô cùng thuần thục mở bảng ra.
Ba cái đầu của chó ba đầu đều vây quanh người Chúc Chúc. Thật ra trong lòng Chúc Chúc vẫn có hơi sợ hãi. Bé nhặt một chiếc lá từ dưới đất lên rồi đưa cho chó ba đầu ăn. Một cái đầu bên trái của chó ba đầu vô cùng ngoan ngoãn há miệng chuẩn bị ăn món lá.
Ngay lúc này, đột nhiên một quả táo xuất hiện giữa trời, đập vào cánh tay đang cầm chiếc lá của nhóc con. Nhóc con lập tức đau đến hỏng, lá cũng rơi mất.
Từ sau khi Chúc Chúc về đây đã được nuông chiều thành quen, tay bé đau đến mức nước mắt chảy ra. Sau đó bé thấy một chú cao lớn đứng một bên, hung ác nói: “Đồ con nít không biết gì! Dám dùng thứ này cho thần thú ăn!”
Chúc Chúc nghe không hiểu. Nhưng tay bé đang đau mà cái chú này còn hung dữ với bé. Bé lập tức tủi thân đến hỏng, oa một tiếng khóc lên: “Ba ba ơi —— “
Gần như trong nháy mắt, Kim Sân đã xuất hiện trước mặt Chúc Chúc. Anh thấy trên mặt bé con đầy nước mắt, cứ nức nở: “Ba... Ba ba ơi... Đau quá...”
Bé vừa nói vừa dùng tay trái đỡ tay phải, có thể thấy được trên mu bàn tay phải múp máp của bé đã bị bầm một mảng lớn, có thể thấy cả tơ máu.
Kim Sân lập tức nổi giận, nhìn về phía người ngoài duy nhất ở đây.
“Kim tiên sinh, tôi không hề thương tổn đến tính mệnh của nó. Tại nó lấy lá cho thần thú ăn!”
“Tôi tìm cậu đòi lý do rồi à?” Kim Sân cười lạnh.
Một giây sau, nhân viên chăn nuôi liền cảm giác được áp bức ùn ùn kéo đến, sau đó tay phải của anh ta tê rần.
Nhân viên chăn nuôi cắn răng, nói: “Tôi là bán thần! Anh dám!”
Kim Sân lạnh lùng nói: “Không phải ông ta muốn thăm dò à? Trở về nói với ông ta, tôi sẽ không can thiệp vào tuổi thọ của nhân loại, nhưng ai cũng đừng nghĩ sẽ động được vào con bé.”
“Cút về cùng con chó ngu xuẩn này đi!”
Lúc tử thần số hai ra tới nơi, thì nghe thấy Kim Sân nói như vậy. Anh ta bỏ lỡ vở kịch trước mặt, nhưng lại thấy được chó ba đầu bên cạnh.
Tử thần số hai hiểu Kim Sân cũng không hề biết chó ba đầu ở vườn sau nhà họ. Nhưng anh ta hoàn toàn không nhìn ra Kim tiên sinh còn có loại kỹ xảo diễn này.
Người kia cắn răng, đi tới dắt chó ba đầu về. Kết quả, anh ta không ngờ chó ba đầu lại có phòng bị. Nó nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm gừ. Âm thanh đó chỉ xuất hiện vào lúc nó hù dọa kẻ thù.
Nhân viên chăn nuôi hoàn toàn không thể tới gần, tay phải của anh ta còn bị thương nữa. Mặc dù anh ta là bán thần, thì cũng phải trở về tiến hành điều trị. Anh ta vốn định cưỡng chế dẫn chó ba đầu đi, nhưng không ngờ chó ba đầu lại bắt đầu ra sức phản kháng.
Nhân viên chăn nuôi bị cắn hai lần vào tay phải, thì chán nản chạy đi.
Kim Sân quay đầu nhìn về phía chó ba đầu, thì thấy nó cụp đầu, nhìn nhóc con trong ngực anh.
Vết thương trên tay Chúc Chúc nhìn rất đáng sợ, nhưng trên thực tế không hề bị thương đến xương cốt. Thế là vết thương trên trán nhóc con vừa khỏi không lâu, thì tay lại phải thoa thuốc.
Lúc Kim Sân thoa thuốc cho bé, bé không hề khóc. Rõ ràng rất đau, nhưng có ba ba ở đây thì bé không khóc nữa.
Dường như nhóc con đã có loại tiềm thức, chỉ cần bé khóc gọi ba ba, ba ba sẽ lập tức xuất hiện.
Cho nên, tuy rằng bây giờ vẫn đau, nhưng có ba ba ở đây nên bé sẽ không khóc. Không chỉ không khóc, bé còn nói với ba ba: “Ba ba ơi, chú kia là người xấu! Sau này chú ấy chắc chắn sẽ không phải là ba ba tốt đâu ạ!”
“Ừm?” Kim Sân thoa thuốc, lau nước mắt trên mặt bé: “Vì sao không phải ba ba tốt?”
“Bởi vì chú ấy đánh trẻ con ạ. Vừa nãy con nghe được mà, chú ấy nói con không được cho chó ăn lá. Chú ấy nói với con là được, con sẽ không cho nó ăn nữa, sao lại đánh con ạ?”
Chúc Chúc nói câu cuối vô cùng tủi thân.
Kim Sân nói: “Bởi vì chú đó là người xấu. Người xấu đều không cần lý do. Sau này nếu con gặp người xấu, thì phải gọi ba ba ngay, biết chưa?”
Chúc Chúc gật đầu: “Biết rồi ạ! Ba ba thật lợi hại! Cũng đánh chú ấy, làm chú ấy cũng bị đau đau!”
Kim Sân bế bé lên. Anh biết tình cảm của mình với đứa bé này đã sắp bằng tình cảm cha mẹ đối với con cái của nhân loại rồi. Cha anh đã nhận ra điểm này, nên mới cử người đến thăm xét. Ông ta sợ khi bé được tám tuổi, anh sẽ từ chối việc dùng bé để sửa bù vào hệ thống bug.
Kim Sân nghĩ rằng, anh sẽ không can thiệp vào tuổi thọ của đứa bé này. Nhưng thời gian còn lại của bé, anh phải bảo đảm rằng bé sống vui vẻ và an toàn. Đây cũng là lý do anh không sợ đắc tội với cha mình. Anh không vui vì cha mình đã lén lút có hành động tổn thương con gái anh.
Đây là chuyện duy nhất mà một người cha có thể làm.
Kim Sân nhìn con gái mình, cam đoan: “Sau này ba ba sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương con.”
Chúc Chúc gật đầu rồi nói: “Vậy con cũng sẽ bảo vệ ba ba ạ! Chờ con lớn rồi, chắc chắn sẽ lợi hại giống hệt ba ba luôn...”
Kim Sân xoa đầu nhỏ của bé, đột nhiên anh không dám đối mặt.
Từ đầu tới cuối anh đều bỏ qua một chuyện, anh có thể khoanh tay đứng nhìn trước cái chết của bé ư?
Làm tử thần đã nhiều năm, anh luôn đứng bên cạnh nhìn những nhân loại khác thống khổ bất lực trước cái chết.
Nhưng anh có thể khoanh tay đứng nhìn khi đối mặt với cảnh con gái mình đau đớn cuộn thành một đống, khóc gọi ba ba ư?
“Ba ba, ba ba, ba về rồi!”
Sau đó anh ta thấy Kim tiên sinh bế người lên rồi đi vào trong.
Tử thần số hai liếc mắt nhìn con mình, ném vài ánh mắt ngầm ra hiệu qua. Nhưng Hồ Thừa Khiếu hoàn toàn không có ý muốn tiến lên để anh ta ôm cậu về nhà.
“Ba ba ơi, lần sau ba ra ngoài phải nói với con nha.” Chúc Chúc vừa nói vừa hôn bẹp một cái lên mặt ba ba.
Tử thần số hai nhìn hai cha con trước mặt, rồi đi đến bế con trai mình lên.
Tử thần số hai hỏi: “Con không hôn hôn ba ba à?”
Hồ Thừa Khiếu đưa mắt nhìn ba ba, dùng âm sữa giòn tan nói vô cùng nghiêm túc: “Ba ba, con đâu phải trẻ con ạ.”
Tử thần số hai nhìn cậu con trai nhỏ mập mạp lại giả vờ là người lớn đã trưởng thành nhà mình, liền muốn chửi bậy: “...” Vậy con ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đi.
Thôi quên đi, dù sao cũng là con trai mình, có biện pháp nào đâu?
“Được thôi, không hôn thì không hôn.” Trẻ con ấy mà, lúc đáng yêu nhất vĩnh viễn chỉ có mấy năm đầu thôi. Nhớ lại lúc cu cậu mới ba tuổi, ngày nào cũng như cún con đi theo bên cạnh anh ta, còn muốn ba ba ôm ôm, hôn hôn, nâng lên cao cao. Bây giờ cu cậu đã ghét bỏ cha già này cơ đấy.
Hồ Thừa Khiếu cũng nhìn ba mình với vẻ bất đắc dĩ. Cậu đã như người lớn cùng chia sẻ gánh nặng với cha mẹ, nhưng ba ba vẫn đối xử với cậu như một đứa con nít.
Hồ Thừa Khiếu nói rất nghiêm túc: “Ba ba, hôm nay vẫn rất bận ạ? Có phải đã bắt được rất nhiều người xấu không ạ?”
Mỗi lần tử thần số hai ra ngoài thu linh thể, đều sẽ nói dối là đi bắt người xấu.
Tử thần số hai đã giao nhiệm vụ ngày hôm nay cho bóng đen làm. Anh ta và Kim Sân đều đang tìm chó ba đầu, thú cưng của Thần.
Nên lúc này, dĩ nhiên anh ta sẽ nói: “Đương nhiên ba ba đã bắt được rất nhiều người xấu rồi. Con ở nhà có nghe lời mẹ không? Có bảo vệ em gái thật tốt không đó?”
Hồ Thừa Khiếu suy nghĩ rồi ra sức gật đầu, kiêu ngạo mà nói: “Con rất nghe lời ạ.”
Lúc tử thần số hai ôm con trai mình tiến vào phòng khách, thì thấy hai cha con Kim Sân đã ngồi trong phòng ăn để ăn cơm rồi.
Bé cầm đũa tập ăn, đang không ngừng gắp thức ăn cho ba ba.
Tử thần số hai nhìn cậu con trai bên cạnh, đã đến lúc luyện tài khoản phụ rồi.
Buổi tối, tử thần số hai vẫn đang tra xem rốt cuộc là chó ba đầu đã chạy đến chỗ nào, thì điện thoại của Kim Sân vang lên.
Tử thần số hai vốn cho rằng app Tử thần có thông báo gì, kết quả lấy điện thoại của mình ra thì anh ta phát hiện không có thông báo nào cả.
Sau đó thì nghe được Kim Sân nói: “Anh ta tới rồi.”
Tử thần số hai hơi bối rối: “Ai?”
“Nhân viên chăn nuôi chó ba đầu.”
Tử thần số hai: “Có nhân viên chăn nuôi chó ba đầu? Không phải anh để tôi nuôi à? Vì sao Thần lại còn phái một nhân viên chăn nuôi đến?”
Kim Sân nhìn tử thần số hai gấp đến độ xoay vòng trong phòng sách, thì không nhanh không chậm mở miệng nói: “Mục đích chủ yếu của ông ta là giám sát tôi.”
“Cho nên, đầu tiên là cha anh để chó ba đầu lại cho anh. Mấy ngày sau lại lấy cớ chăm sóc chó ba đầu, cử nhân viên chăn nuôi đến giám sát anh. Mục đích chủ yếu không phải vì chăm sóc chó ba đầu, mà để xem xem anh có nuôi bug nhỏ thật tốt hay không?”
Tử thần số hai cũng không ngốc, chỉ nghĩ một chút đã hiểu. Dù sao vấn đề bây giờ của Kim Sân không còn là không chăm sóc bug nhỏ cho tốt nữa, mà là chăm sóc quá tốt. Nên tất nhiên Thần sẽ lo lắng, lo rằng cuối cùng Kim Sân sẽ không nỡ trơ mắt nhìn con gái nhỏ của mình chết đi. Cho nên, lúc này ông ta mới sẽ cử người tới giám thị.
Nhưng vấn đề là, đây là chuyện của hai cha con họ. Một kẻ qua đường vô tội như anh ta, chẳng hiểu tại sao nằm cũng ăn đạn.
Tử thần số hai đã muốn phát điên nói: “Nhưng vấn đề bây giờ là bug nhỏ vẫn tốt, còn chó ba đầu thì biến mất rồi. Chó ba đầu đã không phải mục đích chủ yếu, thì anh cảm thấy bọn họ có thể thả cho chúng ta một con ngựa à?”
Kim tiên sinh quay đầu nhìn tử thần số hai rồi cười lạnh: “Con bé có tên.”
Tử thần số hai giật nảy mình, giờ mới ý thức được câu này của đối phương có ý gì?
Tử thần số hai bó tay rồi. Anh ta nói: “Được thôi, Chúc Chúc, Chúc Chúc, Kim Chúc Chúc. Anh hài lòng chưa? Đến lúc nào rồi mà anh còn xoắn xuýt vấn đề này?”
Kim Sân hài lòng, lấy một viên kẹo từ trong túi ra bỏ vào miệng, vị ngọt lan khắp người. Anh nhìn tử thần số hai rồi mở miệng nói: “Dù sao cũng không phải tôi làm mất chó ba đầu.”
Tử thần số hai: “...” Con gái anh chỉ nhét vào túi cho anh có hai viên kẹo mà thôi, đã làm anh vui như điên thế à!
Thế là tử thần số hai phải chờ người này ăn xong viên kẹo mới được nói chuyện tiếp. Ngay lúc này, tử thần số hai nghe được tiếng quát mắng truyền đến từ tầng dưới.
Ngay sau đó là tiếng khóc của Chúc Chúc: “Ba ba —— “
Tử thần số hai liền thấy vẻ mặt vốn đang nhẹ nhõm của Thần, lập tức khẩn trương lên. Một giây sau, Kim Sân đã không còn trong phòng sách nữa.
Hai tiếng trước, Chúc Chúc đưa ba ba về phòng sách, rồi nhét vào trong túi ba ba hai viên kẹo, “Ba ba, nếu ba không vui thì ăn một viên nhé.”
Sau đó nhóc con chạy đi tìm anh Thừa Khiếu để cùng chơi. Hành lang bên ngoài phòng sách luôn vọng lại giọng nói ngọt ngào của bé ——
“Anh Thừa Khiếu, chúng ta đi làm việc lớn thôi!”
Hồ Thừa Khiếu nhanh chóng cầm túi công chúa đến, sau đó mở ra cho Chúc Chúc nhìn ——
Bên trong là một cái máy tính bảng.
Sau khi Chúc Chúc thấy được, bé nói: “Ba em cũng có cái này nè.”
“Đây là của mẹ anh. Anh lấy trộm đó. Lát nữa bọn mình có thể dựa theo cái này để tìm nhà cho quái vật lớn.”
Hồ Thừa Khiếu lôi kéo Chúc Chúc đi ra vườn sau nhà. Chúc Chúc hơi lo lắng nên nói: “Anh Thừa Khiếu, anh sẽ dùng cái này à?”
Mặc dù Chúc Chúc có một tòa lâu đài lớn, nhưng trên thực tế cuộc sống của bé thật sự giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy. Bé không chơi điện thoại, không chơi máy tính, không xem tivi.
Hồ Thừa Khiếu nói: “Anh sẽ dùng.”
Thế là, hai đứa nhóc đã nhanh chóng đi tới trước mặt chó ba đầu. Hồ Thừa Khiếu vô cùng thuần thục mở bảng ra.
Ba cái đầu của chó ba đầu đều vây quanh người Chúc Chúc. Thật ra trong lòng Chúc Chúc vẫn có hơi sợ hãi. Bé nhặt một chiếc lá từ dưới đất lên rồi đưa cho chó ba đầu ăn. Một cái đầu bên trái của chó ba đầu vô cùng ngoan ngoãn há miệng chuẩn bị ăn món lá.
Ngay lúc này, đột nhiên một quả táo xuất hiện giữa trời, đập vào cánh tay đang cầm chiếc lá của nhóc con. Nhóc con lập tức đau đến hỏng, lá cũng rơi mất.
Từ sau khi Chúc Chúc về đây đã được nuông chiều thành quen, tay bé đau đến mức nước mắt chảy ra. Sau đó bé thấy một chú cao lớn đứng một bên, hung ác nói: “Đồ con nít không biết gì! Dám dùng thứ này cho thần thú ăn!”
Chúc Chúc nghe không hiểu. Nhưng tay bé đang đau mà cái chú này còn hung dữ với bé. Bé lập tức tủi thân đến hỏng, oa một tiếng khóc lên: “Ba ba ơi —— “
Gần như trong nháy mắt, Kim Sân đã xuất hiện trước mặt Chúc Chúc. Anh thấy trên mặt bé con đầy nước mắt, cứ nức nở: “Ba... Ba ba ơi... Đau quá...”
Bé vừa nói vừa dùng tay trái đỡ tay phải, có thể thấy được trên mu bàn tay phải múp máp của bé đã bị bầm một mảng lớn, có thể thấy cả tơ máu.
Kim Sân lập tức nổi giận, nhìn về phía người ngoài duy nhất ở đây.
“Kim tiên sinh, tôi không hề thương tổn đến tính mệnh của nó. Tại nó lấy lá cho thần thú ăn!”
“Tôi tìm cậu đòi lý do rồi à?” Kim Sân cười lạnh.
Một giây sau, nhân viên chăn nuôi liền cảm giác được áp bức ùn ùn kéo đến, sau đó tay phải của anh ta tê rần.
Nhân viên chăn nuôi cắn răng, nói: “Tôi là bán thần! Anh dám!”
Kim Sân lạnh lùng nói: “Không phải ông ta muốn thăm dò à? Trở về nói với ông ta, tôi sẽ không can thiệp vào tuổi thọ của nhân loại, nhưng ai cũng đừng nghĩ sẽ động được vào con bé.”
“Cút về cùng con chó ngu xuẩn này đi!”
Lúc tử thần số hai ra tới nơi, thì nghe thấy Kim Sân nói như vậy. Anh ta bỏ lỡ vở kịch trước mặt, nhưng lại thấy được chó ba đầu bên cạnh.
Tử thần số hai hiểu Kim Sân cũng không hề biết chó ba đầu ở vườn sau nhà họ. Nhưng anh ta hoàn toàn không nhìn ra Kim tiên sinh còn có loại kỹ xảo diễn này.
Người kia cắn răng, đi tới dắt chó ba đầu về. Kết quả, anh ta không ngờ chó ba đầu lại có phòng bị. Nó nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gầm gừ. Âm thanh đó chỉ xuất hiện vào lúc nó hù dọa kẻ thù.
Nhân viên chăn nuôi hoàn toàn không thể tới gần, tay phải của anh ta còn bị thương nữa. Mặc dù anh ta là bán thần, thì cũng phải trở về tiến hành điều trị. Anh ta vốn định cưỡng chế dẫn chó ba đầu đi, nhưng không ngờ chó ba đầu lại bắt đầu ra sức phản kháng.
Nhân viên chăn nuôi bị cắn hai lần vào tay phải, thì chán nản chạy đi.
Kim Sân quay đầu nhìn về phía chó ba đầu, thì thấy nó cụp đầu, nhìn nhóc con trong ngực anh.
Vết thương trên tay Chúc Chúc nhìn rất đáng sợ, nhưng trên thực tế không hề bị thương đến xương cốt. Thế là vết thương trên trán nhóc con vừa khỏi không lâu, thì tay lại phải thoa thuốc.
Lúc Kim Sân thoa thuốc cho bé, bé không hề khóc. Rõ ràng rất đau, nhưng có ba ba ở đây thì bé không khóc nữa.
Dường như nhóc con đã có loại tiềm thức, chỉ cần bé khóc gọi ba ba, ba ba sẽ lập tức xuất hiện.
Cho nên, tuy rằng bây giờ vẫn đau, nhưng có ba ba ở đây nên bé sẽ không khóc. Không chỉ không khóc, bé còn nói với ba ba: “Ba ba ơi, chú kia là người xấu! Sau này chú ấy chắc chắn sẽ không phải là ba ba tốt đâu ạ!”
“Ừm?” Kim Sân thoa thuốc, lau nước mắt trên mặt bé: “Vì sao không phải ba ba tốt?”
“Bởi vì chú ấy đánh trẻ con ạ. Vừa nãy con nghe được mà, chú ấy nói con không được cho chó ăn lá. Chú ấy nói với con là được, con sẽ không cho nó ăn nữa, sao lại đánh con ạ?”
Chúc Chúc nói câu cuối vô cùng tủi thân.
Kim Sân nói: “Bởi vì chú đó là người xấu. Người xấu đều không cần lý do. Sau này nếu con gặp người xấu, thì phải gọi ba ba ngay, biết chưa?”
Chúc Chúc gật đầu: “Biết rồi ạ! Ba ba thật lợi hại! Cũng đánh chú ấy, làm chú ấy cũng bị đau đau!”
Kim Sân bế bé lên. Anh biết tình cảm của mình với đứa bé này đã sắp bằng tình cảm cha mẹ đối với con cái của nhân loại rồi. Cha anh đã nhận ra điểm này, nên mới cử người đến thăm xét. Ông ta sợ khi bé được tám tuổi, anh sẽ từ chối việc dùng bé để sửa bù vào hệ thống bug.
Kim Sân nghĩ rằng, anh sẽ không can thiệp vào tuổi thọ của đứa bé này. Nhưng thời gian còn lại của bé, anh phải bảo đảm rằng bé sống vui vẻ và an toàn. Đây cũng là lý do anh không sợ đắc tội với cha mình. Anh không vui vì cha mình đã lén lút có hành động tổn thương con gái anh.
Đây là chuyện duy nhất mà một người cha có thể làm.
Kim Sân nhìn con gái mình, cam đoan: “Sau này ba ba sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương con.”
Chúc Chúc gật đầu rồi nói: “Vậy con cũng sẽ bảo vệ ba ba ạ! Chờ con lớn rồi, chắc chắn sẽ lợi hại giống hệt ba ba luôn...”
Kim Sân xoa đầu nhỏ của bé, đột nhiên anh không dám đối mặt.
Từ đầu tới cuối anh đều bỏ qua một chuyện, anh có thể khoanh tay đứng nhìn trước cái chết của bé ư?
Làm tử thần đã nhiều năm, anh luôn đứng bên cạnh nhìn những nhân loại khác thống khổ bất lực trước cái chết.
Nhưng anh có thể khoanh tay đứng nhìn khi đối mặt với cảnh con gái mình đau đớn cuộn thành một đống, khóc gọi ba ba ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook