Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
-
Chương 226
Chúng tôi đã điều tra qua, trong vụ án của cha cô, cô cũng không bị liên quan, tuy nhiên anh trai và chị dâu của cô không tránh khỏi có liên quan, tội danh ám sát Tổng Thống như thế, không cần tôi nói cô cũng có thể hiểu được nghiệm trọng biết bao, cha cô chỉ có hai người con là cô và anh trai cô, vốn cô không bị liên quan vào đã xem là vô cùng may mắn rồi, nhưng bây giờ cô lại tự chui đầu vào rọ, cô nói cha cô còn biết trông cậy vào ai đây?" Chuyên gia tâm lý thấy hai tay của Lý Mỹ Ngôn đang để trên bàn chợt thả thay xuống nắm chặt đùi mình, lập tức hiểu được giờ phúc này tâm trạng của cô ta vô cùng khẩn trương, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi, vì vì mới nhẹ nhàng chà qua chà lại trên đùi.
"Chẳng lẽ cô muốn cha và anh trai của cô đều giam giữ cả đời sao?" Chuyên gia thẩm vấn thấy Lý Mỹ Ngôn hơi bị lay động, tiếp tục hù dọa cô ta.
"Nếu bây giờ cô chịu hợp tác với chúng tôi, khai tung tích của con tin, chúng tôi có thể giúp cô nói chuyện với mẹ của con tin, cô và phu nhân Đào Du Du có quan hệ rất tốt, cô ấy là một người có tâm lòng lương thiện, nếu cô ấy đồng ý cầu xin với quan tòa nhất định cô sẽ được giảm hình phạt, chúng tôi sẽ mời luật sư đến đàm phán với quan tòa, cho cô hạn tù mười năm trở xuống." Chuyên gia đàm phán vứt bỏ miếng mồi ngon, anh ta biết rõ cô gái trước mắt này vốn không muốn chịu chết, trạng thái khẩn trương vào lúc này của cô đã nói rõ cô ta còn muốn sống, cô ta muốn sống, có lẽ cô ta đã bắt đầu cảm thấy hối hận về hành động của mình.
"Vừa rồi lúc chúng tôi đi vào, phu nhân Đào Du Du còn nói với chúng tôi, chỉ cần cô nói ra tung tích của Tiểu Bồ Đào, chỉ cần biết hiện tại Tiểu Bồ Đào đang bình an vô sự, cô ấy sẽ tha thứ cho cô." Chuyên gia tâm lý thấy lúc này Lý Mỹ Ngôn không nói gì, vẻ mặt hơi đau khổ, giống như rất khó để lựa chỏn, vì vậy anh ta bắt đầu lấy tình bạn giữa cô ta và Đào Du Du ra, quyết định tiếp tục đánh thức bản chất lương thiện của cô ta: "Tôi nghe nói sau khi cô Đào Du Du biết con gái của mình bị người bạn thân bắt cóc, cho tới bây giờ một giọt nước cũng chưa uống, thời gian này vì bị kích động quá mức nên đã bất tỉnh hai lần, hôm nay tình trạng của cô ấy rất kém, là bạn thân của cô ấy, chẳng lẽ cô không thông cảm cho tâm trạng của một người làm mẹ sao? Cô ấy chỉ là mẹ của một đứa bé, cô ấy đã làm sai chuyện gì? Tại sao nhiều chuyện đau khổ lại rơi trên đầu cô ấy như thế? Muốn cô ấy phải nhận chịu đựng thế nào đây?"
"Tôi không muốn như thế, ai bảo cô ấy và Tổng Thống, trừ bỏ làm việc này ra, tôi thật sự không có cách nào để cứu cha tôi ra......." Lý Mỹ Ngôn nghe chuyên gia tâm lý nói Đào Du Du như thế, lập tức cũng nôn nóng, cô vừa khóc vừa giải thích cho bản thân.
"Chúng tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cô, nhưng bây giờ tình hình trước mắt cô, cha cô phạm tôi là đúng, cô muốn cứu ông ta là không thể nào. Mà đứa bé bị cô bắt cóc, chẳng qua con bé chỉ là công cụ để cô cứu cha cô, trên thực tế con bé không làm sai chuyện gì, chẳng lẽ cô thật sự muốn để con bé làm vật hy sinh?" Chuyên gia đàm phán thấy thế, lập tức dẫn dắt đến suy nghĩ của cô ta: "Cô suy nghĩ xem, cho dù lần này chúng tôi không tìm được địa chỉ của cô, cô may mắn được gặp mặt cha cô, cho cô một chiếc máy bay và người điều khiển, các người có thể trốn ở đâu? Cô làm tất cả như thế thật sự có nghĩa không?"
"Bây giờ đứa bé kia chỉ hơn bốn tuổi, cuộc đời của cô bé chỉ mới bắt đầu thôi, cô nhờ có sự yêu thương của mẹ và anh trai mình, cuộc sống của cô bé vốn rất vui vẻ, nhưng cô vì muốn trả thù mà đã phá hủy tất cả. Cô cảm thấy mình nhẫn tâm không? Chẳng lẽ cô thật sự muốn trơ mắt nhìn mẹ con họ chia lìa, để cho bạn thân của cô đau lòng đến chết, mà cô bé kia chỉ có thể tuyệt vọng ở một chỗ, cũng vĩnh viễn không thể chờ đợi mẹ cô bé đến sao?" sau đó chuyên gia đàm phán tiếp lời chuyên gia tâm lý ra đòn tấn công cuối cùng, anh ta biết, lúc này hàng phòng ngự trong lòng Lý Mỹ Ngôn sắp sụp đổ.
"Tôi không có, chẳng qua tôi chỉ muốn dùng Tiểu Bồ Đào để uy hiếp Tổng Thống thôi, tôi không muốn làm tổn thương đến Du Du và Tiểu Bồ Đào, tôi không muốn....." Lý Mỹ Ngôn bị chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm lý làm cho muốn chết, cô cào tóc của mình, vừa khóc vừa hét to.
"Nếu không thật sự không muốn, vậy nhanh chóng nói tung tích của con tin cho chúng tôi biết, cô nghe rõ rồi đó, bây giờ mọi người chúng tôi đều muốn giúp cô, nếu cô chủ động hợp tác với chúng tôi, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp lại cha và anh trai của cô, nếu không phải như thế, con tin có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô chính là kẻ mưu sát, cả đời này của cô coi như kết thúc rồi." Cuối cùng chuyên gia tâm lý từ trên ghế đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn tâm trạng Lý Mỹ Ngôn bắt đầu tan rã, cất cao giọng cảnh cáo.
'Tôi nói......Tôi nói.....Cái gì tôi cũng nói cho các người biết......" Lý Mỹ Ngôn không chịu được, toàn bị tinh thần bị sụp đổ, cô ta úp mặt lên bàn, rất đau khổ đập đầu mình, nước mắt lan tràn.
Mà Đào Du Du đứng trước màn hình theo dõi đã lệ rơi đầy mặt, sau khi cô nghe Lý Mỹ Ngôn nói ra tung tích của Tiểu Bồ Đào, cúi cùng vui mừng tựa vào lòng Vũ Văn Vĩ Thần.
Từ lúc bắt đầu thẩm vấn đến giờ, Lý Mỹ Ngôn chưa từng nói Tiểu Bồ Đào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc gặp bất trắc gì, vì vậy mọi người kết luận hiện tại Tiểu Bồ Đào rất tốt.
"Được rồi, không sao đâu, lập tức có thể nhìn thấy Tiểu Bồ Đào rồi, đừng khóc......" Gắt gao ôm chặt Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó dựa vào theo địa chỉ của Lý Mỹ Ngôn đưa cho, thì ra cô ta đưa Tiểu Bồ Đào cho một người bạn chăm sóc, với lại còn nói cho cô ấy biết, nếu trước tám giờ tối hôm nay vẫn chưa thấy cô ta liên lạc, thì đưa đứa bé này đến biệt thự nhà họ Ngô.
Đào Du Du thấy Tiểu Bồ Đào tự mình làm quen và chơi đùa rất vui với bạn mới thì trái tim đang treo lơ lững của cô cũng thả lỏng xuống, vì không để cho Tiểu Bồ Đào thấy khó hiểu, cô cố nén nước mắt, ôm Tiểu Bồ Đào vào lòng.
"Mẹ, lần sau con có thể đến nhà dì chơi không? Con rất thích con chó nhỏ của dì." Trên đường về nhà, Tiểu Bồ Đào luôn nở nụ cười tươi, nói với Đào Du Du.
"Mẹ mua cho con một con chó nhỏ giống như vậy được không?" Trên mặt Đào Du Du lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nói.
"Có thật không? Thật tốt quá." Tiểu Bồ Đào nghe vậy liền vui vẻ vỗ tay, biểu tình trên mặt giống như ánh mặt trời tháng sáu, một chút ám ảnh cũng không có.
Sau đó, từ miệng Tiểu Bồ Đào thì Đào Du Du mới biết được, thì ra đoạn ghi âm tiếng kêu cứu mạng kinh khủng kia là vì chơi trò kéo búa bao với Lý Mỹ Ngôn bị thua, sau đó phải nói theo Lý Mỹ Ngôn.
Sự việc đến đây là kết thúc, cả người Đào Du Du xem như giải thoát rồi, đối với Lý Mỹ Ngôn, tuy cô hận cô ta đã lợi dụng Tiểu Bồ Đào làm con cờ, nhưng nghĩ đến Lý Mỹ Ngôn không làm tổn thương đến Tiểu Bồ Đào, vì vậy quyết định bỏ qua cho cô ta, hơn nữa cũng để cho Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ mọi cách dựa theo lời hứa hẹn trong lúc nói với Lý Mỹ Ngôn, giảm nhẹ hình phạt cho cô ta.
... ...... ...... ........
Ba ngày sau, Phủ Tổng Thống.
Vì lúc trước Ngô Định Thiện gọi điện thoại cầu cứu Vũ Văn Vĩ Thần nhưng bị Ngả Cầm Thị từ chối, đúng lúc bà đang nói chuyện điện thoại thì bị một nữ giúp việc đi ngang qua nghe được, vì vậy Ngả Cầm Thị rất không hài lòng về Đào Du Du, quyết định muốn ngăn cản Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần nên trong thời gian này lời đồn đãi được lan truyền trong Phủ Tổng Thống, tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này xôn xao, tất cả mọi người đều quyết định nói với Đào Du Du.
Một buổi chiều nọ, Đào Du Du đang làm việc, chợt trong bộ đàm truyền đến giọng nói Bộ trưởng Trương của Bộ lễ nghi. "Quản gia Đào, có chuyện không hay rồi, phu nhân đưa con trai và con gái của cô đến đây, cô nói cuối cùng phu nhân muốn làm cái gì đây?"
"Cái gì?" Đào Du Du nghe vậy, lập tức khẩn trương, cô vội vàng bỏ công việc trong tay, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi phòng làm việc, đi đến đại sảnh, cô nhìn thấy Ngả Cầm Thị đón bọn trẻ, với lại một tay dẫn một đứa, chuẩn bị đi qua đại sảnh, vào trong vườn hoa.
"Phu.....Phu nhân....." Đào Du Du chợt xuất hiện, bỗng chốc cản đường họ, cô hơi khẩn trương nhìn Ngả Cầm Thị, không biết nên mở miệng nói thế nào.
"Buổi chiều chuẩn bị vài món ăn mà bọn trẻ thích." Ngả Cầm Thị hờ hững nhìn Đào Du Du, phân phó một câu, sau đó không để ý đến cô, đưa bọn trẻ đi ngang qua người cô, đi vào trong vườn hoa.
Đào Du Du hơi đờ người ra nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tiểu Bồ Đào còn quay đầu chớp mắt làm mặt quỷ với cô, tại sao Ngả Cầm Thị thay đổi, lại thân thiết với bọn trẻ như thế.
"Bà nội, vừa rồi bà nói muốn dẫn con và anh hai đến ngôi nhà thật đẹp ở nước ngoài, có thật không?" Tiểu Bồ Đào vừa đi, vừa nói chuyện với Ngả Cầm Thị.
"Đúng vậy." Ngả Cầm Thị cười ôn hòa với cô bé, sau đó trả lời. Đào Du Du nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nghĩ rằng mình đang xuất hiện ảo giác, lập tức xoay người chạy về phòng làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần trên lầu hai.
Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đang bàn công việc với vài bộ trưởng, thấy Đào Du Du xuất hiện ở cửa phòng nên vệ sĩ không dám ngăn cả, cô trực tiếp vọt vào, vừa mở cửa vừa nói: "Tổng Thống, không xong rồi, mẹ của ngài có điểm gì lạ lạ."
Cô rống to, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng đổ mồ hôi như mưa, biểu tình trên mặt sắp gặp tai họa đến nơi.
Mà Đào Du Du vừa hét xong đã vào thư phòng, khi cô nhìn thấy trong phòng còn có các nhân vật quan trọng, trong lúc nhất thời cũng bị dọa sợ hãi, đứng ở đó không biết nên làm cái gì cho đúng.
Vẫn là Bộ trưởng bộ quốc phòng thức thời, ông ta thấy thế lập tức đứng lên nói: “Được rồi Tổng Thống, nếu việc đã quyết định như vậy, chúng tôi sẽ không làm phiền ngài nữa, chúng tôi đi trước.”
“Đi đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ra hiệu cho họ có thể rời đi.
Các vị bộ trưởng đều đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu với Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua Đào Du Du, Đào Du Du xấu hổ xoay người gật đầu với họ, mà mấy vị bộ trưởng kia cũng mỉm cười gật đầu với cô, không có tỏ ra bất mãn nào.
Đợi đến khi mọi người đi đến, Vũ Văn Vĩ Thần mới ngoắc tay về phía Đào Du Du, ý bảo đi đến bên cạnh anh.
“Vừa rồi em nói cái gì?” Sau khi Đào Du Du đến trước mặt anh, anh ôm lấy eo cô, rồi hỏi.
“Mẹ của anh đó, không biết làm sao nữa, hôm nay lại bảo lái xe đến đón Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyện đến Phủ Tổng Thống, còn bảo em buổi tối phải chuẩn bị thật nhiều món ăn mà bọn trẻ thích, với lại em còn nghe Tiểu Bồ Đào hỏi mẹ của anh, có phải muốn dẫn con bé và Đào Dục Huyên ra nước ngoài sống, mẹ của anh nói được, bà ấy còn nói được, anh nói xem đây là thế nào? Cuối cùng mẹ anh muốn làm cái gì? Bà ấy….Có khi nào bà ấy…. Không phải muốn bán con của em ra nước ngoài chứ, sau đó…. Sau đó….” Đào Du Du nghĩ đến đây thì không dám nghĩ tiếp, cô đau khổ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hy vọng anh có thể cho cô câu trả lời.
“Sau đó thế nào? Đầu óc của em suy nghĩ lung tung quá, yên tâm đi, có lẽ mẹ anh đã suy nghĩ thông suốt, em xem Đào Dục Huyên và Tiểu Bồ Đào đáng yêu như thế, mẹ anh nhất định thích hai đứa.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thế, gõ nhẹ vào đầu Đào Du Du, sau đó cất giọng đầy cưng chiều.
“Có thật không? Nhưng mà….. nhưng mà…..” Đào Du Du vẫn có chút không yên tâm.
“Nhưng mà cái gì? Nếu mẹ thật sự đưa hai tiểu tử kia đi, như vậy chúng ta có thể sống trong thể giới chỉ có hai người, có phải không?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, ôm Đào Du Du chặt hơn, gương mặt cọ cọ vào cổ cô.
“Cái gì…. Gì mà thế giới của hai người? Ai muốn cùng hai trải qua thế giới của hai người chứ?” Đào Du Du vừa nghe anh nói đến thế giới của hai người, lập tức đỏ mặt.
“Đời này, trừ anh muốn em ra, em nghĩ rằng trên đời này còn có ai muốn em? Vì vậy em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, hầu hạ anh thật thoải mái, hiểu chưa?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, bàn tay xấu xa bắt đầu chạy loạn trên người cô.
“Anh… Lưu manh….Ưm…..” Đào Du Du muốn giãy dụa, nhưng không ngờ môi của cô bị chặn lại, hai người hôn nhau thật sâu.
Tiếp theo, lượt bỏ một nghìn từ.
………………..
Nửa tháng sau, biệt thự nhà họ Ngô.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Lâm vì liên quan đến Lý Trường Dũng nên vẫn tiếp nhận điều tra của sở cảnh sát, dưới sự giúp đỡ của Thác Ngọc Mộ Dã cuối cùng cô được chứng minh là bị Lý Trường Dũng giam lỏng, với lại trên thực tế cô không có bất kỳ quan hệ nào với Lý Trường Dũng.
Khi giây phút cô bước vào biệt thự nhà họ Ngô, cô cảm thấy trong khoảng nửa tháng này cô như đang nằm mơ.
Nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của Đào Dục Huyên, sợ rằng lúc này cô còn bị Lý Trường Dũng giam lỏng.
Nhưng cuộc chiến đêm đó còn là ký ức mới mẻ đối với cô, hôm nay tuy tất cả đã qua, nhưng bước vào chỗ nào, cô luôn hơi khẩn trương.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, cô đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Đào Tú Quyên từ trên lầu đi xuống.
“Cô Mạc, xin chào.” Ngồi đối diện với Mạc Lâm, Đào Tú Quyên mở miệng chào hỏi cô trước.
“Phu nhân Ngô, xin chào.” nhìn sơ qua giương mặt nhỏ nhắn của Mạc Lâm hơi xanh xao lộ ra nụ cười thản nhiên, nói với Đào Tú Quyên.
Lúc này, có người giúp việc bưng cà phê lên, đặt trên bàn trước mặt Mạc Lâm.
“Có đến tìm Dục Huyên nhà tôi? Nó và Tiểu Bồ Đào đi nước ngoài với bà nội tương lai rồi.” Đào Tú Quyên biết ý của Mạc Lâm, vì vậy không chờ cô hỏi, thì mở miệng nói trước.
“Ra nước ngoài sao?” Mạc Lâm nghe vậy, trên gương mặt xanh xao bỗng tràn đầy thất vọng.
“Nhưng trước khi đi, Dục Huyên có đưa cho tôi một bức thư, để tôi giao cho cô, nói cô xem thư rồi sẽ rõ.” Đào Tú Quyên nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Mạc Lâm, vì vậy vội vàng lấy bức thư ra đưa cho Mạc Lâm.
Mạc Lâm nhận lấy bức thư, nhìn thấy chữ viết bên ngoài, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống, lúc này mở bức thư ra, trên mặt giấy chỉ có một câu cũng đã đủ rồi.
“Anh ở trên trời sẽ nhìn theo em, lúc đau khổ hãy ngẩng đầu lên trời, anh ở cách em một đám mây, đang mỉm cười với em, giữ gìn sức khỏe!”
Đúng vậy, Lý Doãn Trạch đã chết rồi, có lẽ đã chết vào năm năm trước, cũng có thể đã chết vào nửa tháng trước, tóm lại, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi, vĩnh viễn không xuất hiện nữa………..
Mạc Lâm bình tĩnh lại, cô im lặng cất kỹ bức thư, đứng lên cúi đầu thật sâu với Đào Tú Quyên, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô.
Doãn Trạch, em sẽ sống thật tốt, tuy thế giới không có anh như không có màu sắc, nhưng vì không phụ lòng anh, em sẽ kiên cường sống, cảm ơn anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời em, con đường kế tiếp em sẽ đi một mình, cuối cùng sẽ có một ngày chung ta sẽ gặp nhau, cho dù là ở trên trời…..
HOÀN
"Chẳng lẽ cô muốn cha và anh trai của cô đều giam giữ cả đời sao?" Chuyên gia thẩm vấn thấy Lý Mỹ Ngôn hơi bị lay động, tiếp tục hù dọa cô ta.
"Nếu bây giờ cô chịu hợp tác với chúng tôi, khai tung tích của con tin, chúng tôi có thể giúp cô nói chuyện với mẹ của con tin, cô và phu nhân Đào Du Du có quan hệ rất tốt, cô ấy là một người có tâm lòng lương thiện, nếu cô ấy đồng ý cầu xin với quan tòa nhất định cô sẽ được giảm hình phạt, chúng tôi sẽ mời luật sư đến đàm phán với quan tòa, cho cô hạn tù mười năm trở xuống." Chuyên gia đàm phán vứt bỏ miếng mồi ngon, anh ta biết rõ cô gái trước mắt này vốn không muốn chịu chết, trạng thái khẩn trương vào lúc này của cô đã nói rõ cô ta còn muốn sống, cô ta muốn sống, có lẽ cô ta đã bắt đầu cảm thấy hối hận về hành động của mình.
"Vừa rồi lúc chúng tôi đi vào, phu nhân Đào Du Du còn nói với chúng tôi, chỉ cần cô nói ra tung tích của Tiểu Bồ Đào, chỉ cần biết hiện tại Tiểu Bồ Đào đang bình an vô sự, cô ấy sẽ tha thứ cho cô." Chuyên gia tâm lý thấy lúc này Lý Mỹ Ngôn không nói gì, vẻ mặt hơi đau khổ, giống như rất khó để lựa chỏn, vì vậy anh ta bắt đầu lấy tình bạn giữa cô ta và Đào Du Du ra, quyết định tiếp tục đánh thức bản chất lương thiện của cô ta: "Tôi nghe nói sau khi cô Đào Du Du biết con gái của mình bị người bạn thân bắt cóc, cho tới bây giờ một giọt nước cũng chưa uống, thời gian này vì bị kích động quá mức nên đã bất tỉnh hai lần, hôm nay tình trạng của cô ấy rất kém, là bạn thân của cô ấy, chẳng lẽ cô không thông cảm cho tâm trạng của một người làm mẹ sao? Cô ấy chỉ là mẹ của một đứa bé, cô ấy đã làm sai chuyện gì? Tại sao nhiều chuyện đau khổ lại rơi trên đầu cô ấy như thế? Muốn cô ấy phải nhận chịu đựng thế nào đây?"
"Tôi không muốn như thế, ai bảo cô ấy và Tổng Thống, trừ bỏ làm việc này ra, tôi thật sự không có cách nào để cứu cha tôi ra......." Lý Mỹ Ngôn nghe chuyên gia tâm lý nói Đào Du Du như thế, lập tức cũng nôn nóng, cô vừa khóc vừa giải thích cho bản thân.
"Chúng tôi có thể hiểu cho tâm trạng của cô, nhưng bây giờ tình hình trước mắt cô, cha cô phạm tôi là đúng, cô muốn cứu ông ta là không thể nào. Mà đứa bé bị cô bắt cóc, chẳng qua con bé chỉ là công cụ để cô cứu cha cô, trên thực tế con bé không làm sai chuyện gì, chẳng lẽ cô thật sự muốn để con bé làm vật hy sinh?" Chuyên gia đàm phán thấy thế, lập tức dẫn dắt đến suy nghĩ của cô ta: "Cô suy nghĩ xem, cho dù lần này chúng tôi không tìm được địa chỉ của cô, cô may mắn được gặp mặt cha cô, cho cô một chiếc máy bay và người điều khiển, các người có thể trốn ở đâu? Cô làm tất cả như thế thật sự có nghĩa không?"
"Bây giờ đứa bé kia chỉ hơn bốn tuổi, cuộc đời của cô bé chỉ mới bắt đầu thôi, cô nhờ có sự yêu thương của mẹ và anh trai mình, cuộc sống của cô bé vốn rất vui vẻ, nhưng cô vì muốn trả thù mà đã phá hủy tất cả. Cô cảm thấy mình nhẫn tâm không? Chẳng lẽ cô thật sự muốn trơ mắt nhìn mẹ con họ chia lìa, để cho bạn thân của cô đau lòng đến chết, mà cô bé kia chỉ có thể tuyệt vọng ở một chỗ, cũng vĩnh viễn không thể chờ đợi mẹ cô bé đến sao?" sau đó chuyên gia đàm phán tiếp lời chuyên gia tâm lý ra đòn tấn công cuối cùng, anh ta biết, lúc này hàng phòng ngự trong lòng Lý Mỹ Ngôn sắp sụp đổ.
"Tôi không có, chẳng qua tôi chỉ muốn dùng Tiểu Bồ Đào để uy hiếp Tổng Thống thôi, tôi không muốn làm tổn thương đến Du Du và Tiểu Bồ Đào, tôi không muốn....." Lý Mỹ Ngôn bị chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm lý làm cho muốn chết, cô cào tóc của mình, vừa khóc vừa hét to.
"Nếu không thật sự không muốn, vậy nhanh chóng nói tung tích của con tin cho chúng tôi biết, cô nghe rõ rồi đó, bây giờ mọi người chúng tôi đều muốn giúp cô, nếu cô chủ động hợp tác với chúng tôi, có lẽ sau này còn có cơ hội gặp lại cha và anh trai của cô, nếu không phải như thế, con tin có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô chính là kẻ mưu sát, cả đời này của cô coi như kết thúc rồi." Cuối cùng chuyên gia tâm lý từ trên ghế đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn tâm trạng Lý Mỹ Ngôn bắt đầu tan rã, cất cao giọng cảnh cáo.
'Tôi nói......Tôi nói.....Cái gì tôi cũng nói cho các người biết......" Lý Mỹ Ngôn không chịu được, toàn bị tinh thần bị sụp đổ, cô ta úp mặt lên bàn, rất đau khổ đập đầu mình, nước mắt lan tràn.
Mà Đào Du Du đứng trước màn hình theo dõi đã lệ rơi đầy mặt, sau khi cô nghe Lý Mỹ Ngôn nói ra tung tích của Tiểu Bồ Đào, cúi cùng vui mừng tựa vào lòng Vũ Văn Vĩ Thần.
Từ lúc bắt đầu thẩm vấn đến giờ, Lý Mỹ Ngôn chưa từng nói Tiểu Bồ Đào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc gặp bất trắc gì, vì vậy mọi người kết luận hiện tại Tiểu Bồ Đào rất tốt.
"Được rồi, không sao đâu, lập tức có thể nhìn thấy Tiểu Bồ Đào rồi, đừng khóc......" Gắt gao ôm chặt Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó dựa vào theo địa chỉ của Lý Mỹ Ngôn đưa cho, thì ra cô ta đưa Tiểu Bồ Đào cho một người bạn chăm sóc, với lại còn nói cho cô ấy biết, nếu trước tám giờ tối hôm nay vẫn chưa thấy cô ta liên lạc, thì đưa đứa bé này đến biệt thự nhà họ Ngô.
Đào Du Du thấy Tiểu Bồ Đào tự mình làm quen và chơi đùa rất vui với bạn mới thì trái tim đang treo lơ lững của cô cũng thả lỏng xuống, vì không để cho Tiểu Bồ Đào thấy khó hiểu, cô cố nén nước mắt, ôm Tiểu Bồ Đào vào lòng.
"Mẹ, lần sau con có thể đến nhà dì chơi không? Con rất thích con chó nhỏ của dì." Trên đường về nhà, Tiểu Bồ Đào luôn nở nụ cười tươi, nói với Đào Du Du.
"Mẹ mua cho con một con chó nhỏ giống như vậy được không?" Trên mặt Đào Du Du lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nói.
"Có thật không? Thật tốt quá." Tiểu Bồ Đào nghe vậy liền vui vẻ vỗ tay, biểu tình trên mặt giống như ánh mặt trời tháng sáu, một chút ám ảnh cũng không có.
Sau đó, từ miệng Tiểu Bồ Đào thì Đào Du Du mới biết được, thì ra đoạn ghi âm tiếng kêu cứu mạng kinh khủng kia là vì chơi trò kéo búa bao với Lý Mỹ Ngôn bị thua, sau đó phải nói theo Lý Mỹ Ngôn.
Sự việc đến đây là kết thúc, cả người Đào Du Du xem như giải thoát rồi, đối với Lý Mỹ Ngôn, tuy cô hận cô ta đã lợi dụng Tiểu Bồ Đào làm con cờ, nhưng nghĩ đến Lý Mỹ Ngôn không làm tổn thương đến Tiểu Bồ Đào, vì vậy quyết định bỏ qua cho cô ta, hơn nữa cũng để cho Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ mọi cách dựa theo lời hứa hẹn trong lúc nói với Lý Mỹ Ngôn, giảm nhẹ hình phạt cho cô ta.
... ...... ...... ........
Ba ngày sau, Phủ Tổng Thống.
Vì lúc trước Ngô Định Thiện gọi điện thoại cầu cứu Vũ Văn Vĩ Thần nhưng bị Ngả Cầm Thị từ chối, đúng lúc bà đang nói chuyện điện thoại thì bị một nữ giúp việc đi ngang qua nghe được, vì vậy Ngả Cầm Thị rất không hài lòng về Đào Du Du, quyết định muốn ngăn cản Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần nên trong thời gian này lời đồn đãi được lan truyền trong Phủ Tổng Thống, tất cả mọi người đều bàn tán chuyện này xôn xao, tất cả mọi người đều quyết định nói với Đào Du Du.
Một buổi chiều nọ, Đào Du Du đang làm việc, chợt trong bộ đàm truyền đến giọng nói Bộ trưởng Trương của Bộ lễ nghi. "Quản gia Đào, có chuyện không hay rồi, phu nhân đưa con trai và con gái của cô đến đây, cô nói cuối cùng phu nhân muốn làm cái gì đây?"
"Cái gì?" Đào Du Du nghe vậy, lập tức khẩn trương, cô vội vàng bỏ công việc trong tay, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi phòng làm việc, đi đến đại sảnh, cô nhìn thấy Ngả Cầm Thị đón bọn trẻ, với lại một tay dẫn một đứa, chuẩn bị đi qua đại sảnh, vào trong vườn hoa.
"Phu.....Phu nhân....." Đào Du Du chợt xuất hiện, bỗng chốc cản đường họ, cô hơi khẩn trương nhìn Ngả Cầm Thị, không biết nên mở miệng nói thế nào.
"Buổi chiều chuẩn bị vài món ăn mà bọn trẻ thích." Ngả Cầm Thị hờ hững nhìn Đào Du Du, phân phó một câu, sau đó không để ý đến cô, đưa bọn trẻ đi ngang qua người cô, đi vào trong vườn hoa.
Đào Du Du hơi đờ người ra nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tiểu Bồ Đào còn quay đầu chớp mắt làm mặt quỷ với cô, tại sao Ngả Cầm Thị thay đổi, lại thân thiết với bọn trẻ như thế.
"Bà nội, vừa rồi bà nói muốn dẫn con và anh hai đến ngôi nhà thật đẹp ở nước ngoài, có thật không?" Tiểu Bồ Đào vừa đi, vừa nói chuyện với Ngả Cầm Thị.
"Đúng vậy." Ngả Cầm Thị cười ôn hòa với cô bé, sau đó trả lời. Đào Du Du nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nghĩ rằng mình đang xuất hiện ảo giác, lập tức xoay người chạy về phòng làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần trên lầu hai.
Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đang bàn công việc với vài bộ trưởng, thấy Đào Du Du xuất hiện ở cửa phòng nên vệ sĩ không dám ngăn cả, cô trực tiếp vọt vào, vừa mở cửa vừa nói: "Tổng Thống, không xong rồi, mẹ của ngài có điểm gì lạ lạ."
Cô rống to, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng đổ mồ hôi như mưa, biểu tình trên mặt sắp gặp tai họa đến nơi.
Mà Đào Du Du vừa hét xong đã vào thư phòng, khi cô nhìn thấy trong phòng còn có các nhân vật quan trọng, trong lúc nhất thời cũng bị dọa sợ hãi, đứng ở đó không biết nên làm cái gì cho đúng.
Vẫn là Bộ trưởng bộ quốc phòng thức thời, ông ta thấy thế lập tức đứng lên nói: “Được rồi Tổng Thống, nếu việc đã quyết định như vậy, chúng tôi sẽ không làm phiền ngài nữa, chúng tôi đi trước.”
“Đi đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ra hiệu cho họ có thể rời đi.
Các vị bộ trưởng đều đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu với Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua Đào Du Du, Đào Du Du xấu hổ xoay người gật đầu với họ, mà mấy vị bộ trưởng kia cũng mỉm cười gật đầu với cô, không có tỏ ra bất mãn nào.
Đợi đến khi mọi người đi đến, Vũ Văn Vĩ Thần mới ngoắc tay về phía Đào Du Du, ý bảo đi đến bên cạnh anh.
“Vừa rồi em nói cái gì?” Sau khi Đào Du Du đến trước mặt anh, anh ôm lấy eo cô, rồi hỏi.
“Mẹ của anh đó, không biết làm sao nữa, hôm nay lại bảo lái xe đến đón Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyện đến Phủ Tổng Thống, còn bảo em buổi tối phải chuẩn bị thật nhiều món ăn mà bọn trẻ thích, với lại em còn nghe Tiểu Bồ Đào hỏi mẹ của anh, có phải muốn dẫn con bé và Đào Dục Huyên ra nước ngoài sống, mẹ của anh nói được, bà ấy còn nói được, anh nói xem đây là thế nào? Cuối cùng mẹ anh muốn làm cái gì? Bà ấy….Có khi nào bà ấy…. Không phải muốn bán con của em ra nước ngoài chứ, sau đó…. Sau đó….” Đào Du Du nghĩ đến đây thì không dám nghĩ tiếp, cô đau khổ nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, hy vọng anh có thể cho cô câu trả lời.
“Sau đó thế nào? Đầu óc của em suy nghĩ lung tung quá, yên tâm đi, có lẽ mẹ anh đã suy nghĩ thông suốt, em xem Đào Dục Huyên và Tiểu Bồ Đào đáng yêu như thế, mẹ anh nhất định thích hai đứa.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe thế, gõ nhẹ vào đầu Đào Du Du, sau đó cất giọng đầy cưng chiều.
“Có thật không? Nhưng mà….. nhưng mà…..” Đào Du Du vẫn có chút không yên tâm.
“Nhưng mà cái gì? Nếu mẹ thật sự đưa hai tiểu tử kia đi, như vậy chúng ta có thể sống trong thể giới chỉ có hai người, có phải không?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, ôm Đào Du Du chặt hơn, gương mặt cọ cọ vào cổ cô.
“Cái gì…. Gì mà thế giới của hai người? Ai muốn cùng hai trải qua thế giới của hai người chứ?” Đào Du Du vừa nghe anh nói đến thế giới của hai người, lập tức đỏ mặt.
“Đời này, trừ anh muốn em ra, em nghĩ rằng trên đời này còn có ai muốn em? Vì vậy em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, hầu hạ anh thật thoải mái, hiểu chưa?” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, bàn tay xấu xa bắt đầu chạy loạn trên người cô.
“Anh… Lưu manh….Ưm…..” Đào Du Du muốn giãy dụa, nhưng không ngờ môi của cô bị chặn lại, hai người hôn nhau thật sâu.
Tiếp theo, lượt bỏ một nghìn từ.
………………..
Nửa tháng sau, biệt thự nhà họ Ngô.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Lâm vì liên quan đến Lý Trường Dũng nên vẫn tiếp nhận điều tra của sở cảnh sát, dưới sự giúp đỡ của Thác Ngọc Mộ Dã cuối cùng cô được chứng minh là bị Lý Trường Dũng giam lỏng, với lại trên thực tế cô không có bất kỳ quan hệ nào với Lý Trường Dũng.
Khi giây phút cô bước vào biệt thự nhà họ Ngô, cô cảm thấy trong khoảng nửa tháng này cô như đang nằm mơ.
Nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của Đào Dục Huyên, sợ rằng lúc này cô còn bị Lý Trường Dũng giam lỏng.
Nhưng cuộc chiến đêm đó còn là ký ức mới mẻ đối với cô, hôm nay tuy tất cả đã qua, nhưng bước vào chỗ nào, cô luôn hơi khẩn trương.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, cô đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sô pha, Đào Tú Quyên từ trên lầu đi xuống.
“Cô Mạc, xin chào.” Ngồi đối diện với Mạc Lâm, Đào Tú Quyên mở miệng chào hỏi cô trước.
“Phu nhân Ngô, xin chào.” nhìn sơ qua giương mặt nhỏ nhắn của Mạc Lâm hơi xanh xao lộ ra nụ cười thản nhiên, nói với Đào Tú Quyên.
Lúc này, có người giúp việc bưng cà phê lên, đặt trên bàn trước mặt Mạc Lâm.
“Có đến tìm Dục Huyên nhà tôi? Nó và Tiểu Bồ Đào đi nước ngoài với bà nội tương lai rồi.” Đào Tú Quyên biết ý của Mạc Lâm, vì vậy không chờ cô hỏi, thì mở miệng nói trước.
“Ra nước ngoài sao?” Mạc Lâm nghe vậy, trên gương mặt xanh xao bỗng tràn đầy thất vọng.
“Nhưng trước khi đi, Dục Huyên có đưa cho tôi một bức thư, để tôi giao cho cô, nói cô xem thư rồi sẽ rõ.” Đào Tú Quyên nhìn vẻ mặt tràn đầy thất vọng của Mạc Lâm, vì vậy vội vàng lấy bức thư ra đưa cho Mạc Lâm.
Mạc Lâm nhận lấy bức thư, nhìn thấy chữ viết bên ngoài, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống, lúc này mở bức thư ra, trên mặt giấy chỉ có một câu cũng đã đủ rồi.
“Anh ở trên trời sẽ nhìn theo em, lúc đau khổ hãy ngẩng đầu lên trời, anh ở cách em một đám mây, đang mỉm cười với em, giữ gìn sức khỏe!”
Đúng vậy, Lý Doãn Trạch đã chết rồi, có lẽ đã chết vào năm năm trước, cũng có thể đã chết vào nửa tháng trước, tóm lại, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi, vĩnh viễn không xuất hiện nữa………..
Mạc Lâm bình tĩnh lại, cô im lặng cất kỹ bức thư, đứng lên cúi đầu thật sâu với Đào Tú Quyên, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô.
Doãn Trạch, em sẽ sống thật tốt, tuy thế giới không có anh như không có màu sắc, nhưng vì không phụ lòng anh, em sẽ kiên cường sống, cảm ơn anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời em, con đường kế tiếp em sẽ đi một mình, cuối cùng sẽ có một ngày chung ta sẽ gặp nhau, cho dù là ở trên trời…..
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook