Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
-
Chương 224
Vợ chồng Ngô Định Thiện nghe xong nhìn nhau một cái, cuối cùng Đào Tú Quyên bất đắc dĩ nói: "Cô không quan tâm các con, chính các con lo liệu đi, dù sao Du Du cũng lớn như vậy rồi, có rất nhiều chuyện nhìn vào cũng hiểu được, chuyện tình cảm này, vốn như người uống nước nóng lạnh tự biết."
"Cô....." Đào Du Du không ngờ Đào Tú Quyên lại không ngăn cản họ nữa, trong lúc nhất thời hơi ngạc nhiên.
"Du Du, dượng và cô thật sự cũng hy vọng sau này con được hạnh phúc, nếu Tổng Thống chính là hạnh phúc thuộc về con, với lại chính con cũng xác định, vậy dượng và cô chỉ biết chúc phúc cho con." Ngô Định Thiện nói.
Giờ phút này trong mắt Đào Tú Quyên hàm chứa nước mắt, dường như rất vui mừng, nhưng lại có chút không muốn, Ngô Định Thiện liền đưa tay nắm chặt bàn tay của bà.
Đào Du Du nghe vậy, im lặng đứng lên, cúi đầu thật sâu với hai người rồi nói: "Con nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Đào Tú Quyên lau nước mắt trên mặt, sau đó gật nhẹ đầu, cuối cùng lại nở nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại trên tay Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa.
"Hồ Ứng, thế nào? Đã tìm được địa chỉ rồi sao?" Ấn phím trả lời, Vũ Văn Vĩ Thần lập tức hỏi.
"Vâng, đã tìm được rồi, tôi lập tức gửi đến di động của ngài, bên Cục cảnh sát đã phái lực lượng đến đó, bây giờ tôi đang trên đường đi." Giọng nói của Hồ Ứng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, kèm theo một vài tiếng còi xe, có thể đoán được anh ta đang trên đường đi.
"Được, vậy lập tức gửi qua đây, tôi cũng đuổi theo." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu nói với Đào Du Du: "Đã tìm được địa chỉ của Lý Mỹ Ngôn rồi, chúng ta đi đến đó đi."
"Có thật không? Đi nhanh đi." Đào Du Du nghe vậy, trên mặt lộ ra một niềm vui bất ngờ, sau đó lập tức đứng lên, kéo tay Vũ Văn Vĩ Thần đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô thì nhận được địa chỉ do Hồ Ứng gửi tới, lần này vẫn là Vũ Văn Vĩ Thần lái xe, Đào Du Du ngồi ở bên ghế lái phụ, đi theo phía sau là vài chiếc xế hộp, bên trong đều là vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần.
Dựa theo địa chỉ ghi trên tin nhắn, nửa giờ sau, Vũ Văn Vĩ Thần đã đến khu biệt thự khác ở ngoại ô thành phố, lúc này cả căn biệt thự bị cảnh sát bao vây xung quanh, vì không dám bứt dây động rừng, ngay cả còi báo động bọn họ cũng không dám bật lên.
Hồ Ứng ở bên ngoài khu biệt thự chờ Vũ Văn Vĩ Thần, khi anh ta nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đến, lập tức ra đón.
Dừng xe lại, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du nhanh chóng xuống xe, Hồ Ứng đến trước mặt hai người, nói: "Vào đi thôi, cảnh sát trưởng Triệu đã đưa nghi phạm đứng ở trước cửa ngôi biệt thự, có thể nhìn thấy tình hình ở biệt thự đối diện, ông ấy chỉ huy giải cứu dễ dàng hơn."
Nhanh đưa tôi đi." Đào Du Du hơi nông nóng, cô vừa nghe nói có thể nhìn thấy Lý Mỹ Ngôn, lập tức nói.
Hồ Ứng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi trước dẫn đường.
Vượt qua tuyến phong tỏa, bên trong có một chiếc xe đang đậu, Hồ Ứng ngồi trên ghế lái, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du ngồi ở ghế sau.
Xe chạy vào khu biệt thự khoảng ba phút, dừng lại trong vườn hoa nhỏ trước tòa nhà lớn.
"Chính là chỗ này." Hồ Ứng quay đầu nói với Vũ Văn Vĩ Thần, nói xong liền xuống xe trước.
Hai người ngồi phía sau cũng xuống xe, sau đó đi vào trong vườn hoa nhỏ, đi đến tòa nhà Tiểu Dương.
Hồ Ứng đưa họ đi thẳng lên lầu hai của tòa nhà Tiểu Dương, sau đó kéo tấm rèm trong phòng ngủ, Đào Du Du nhìn thấy cảnh sát trưởng Triệu cùng với trợ thủ đang bàn luận làm sao để giải cứu.
Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện đột ngột cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, cảnh sát trưởng Triệu lập tức đứng lên cúi chào anh nói: "Tổng Thống, Cảnh sát trưởng Trung ương Triệu Khôn kính chào ngài."
"Cảnh sát trưởng Triệu cực khổ rồi, tình hình bây giờ thế nào? có nắm rõ tình huống bên nghi phạm không?" Vũ Văn Vĩ Thần khoát tay, ý bảo ông không cần khách sáo, bắt đầu đi thẳng vào chuyện chính.
"Vâng, dựa theo chúng tôi điều tra sơ bộ khu vực này cùng với chủ của căn biệt thự kia là đúng, bây giờ ngôi biệt thự nghi phạm đang ở là mượn của một người bạn, mà theo bộ phận giám sát của căn biệt thự cho thấy, mấy ngày gần đây chỉ có một mình nghi phạm ra vào, mãi đến xế chiều hôm nay cô ta lái xe đi vào, nhưng vì cửa sổ xe đóng kín, nên không thấy rõ có con tin trên xe hay không…” Cảnh sát trưởng Triệu báo cáo với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Một lúc? Sao có thể? Mười một giờ rưỡi thì Tiểu Bồ Đào đã bị cô ấy đưa đi, tại sao lại mới đến đây được một lúc?” Đào Du Du vừa nghe ông ta báo cáo thời gian, đã cảm thấy có chỗ bất thường.
“Cảnh sát trưởng, nghi phạm đã đến ban công rồi.” Đúng lúc này, một nhân viên do thám cao cấp vẫn luôn nhìn trộm từ ống nhòm lập tức báo cáo tình huống.
“Thật không? Cho tôi xem một chút.” Cảnh sát trưởng Triệu nghe vậy, lập tức xoay người đi đến, nhận lấy ống nhòm trên tay nhân viên do thám, sau khi nhìn vài giây, lại giao ống nhòm cho đối phương, sau đó vội vàng báo cáo tình hình với Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần: “Nếu dựa theo lời nói này, từ biệt thự nhà họ Ngô đến đây mất khoảng nửa giờ, vậy nói cách khác, trong khoảng một giờ trống không biết nghi phạm đã đi đâu.”
“Ông vừa nhìn về phía đối diện, có thấy Tiểu Bồ Đào không?” Lòng Đào Du Du nóng như lửa đốt trong lòng cô xuất hiện dự cảm xấu.
“Không có, phía đối diện chỉ có một mình nghi phạm đi tới đi lui trên sân thượng, dường như hơi lo lắng, giống như đang chờ cái gì đó…..” Lắc lắc đầu, cảnh sát trưởng Triệu cũng biết được tình hình càng phức tạp hơi so với sự tưởng tượng của ông.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức ra lệnh: “Điều tra toàn bộ camera ở tất cả thành phố Định Không, nhất định phải điều tra rõ sau khi xe của cô ta rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô đã đi đâu.”
“Vâng, Tổng Thống, nhưng….”Cảnh sát trưởng Triệu nghe thế, gấp đến độ bên trái đổ mồ hôi, ông dừng lại một chút, sau đó nói: “Dựa theo chúng tôi điều tra lúc trước, sau khi nghi phạm xuất hiện ở biệt thự nhà họ Ngô, thì đi về phía tây thành phố, nhưng khi đi ngang qua khu dệt lụaa, có một đoạn đường gắn camera nên khám sát không tới chiếc xe biến mất ở đâu, mà cô ta lái xe tới chỗ này, vốn không phải là chiếc xe sau khi cô ta rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô, nói cách khác, không biết cô ta đã đổi xe ở đâu, thậm chí….”
“Thậm chí, ngay cả Tiểu Bồ Đào cũng bị thả xuống ở đó sao?” Chân mày của Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhếch lên, suy đoán nói.
“Sẽ không, Tiểu Bồ Đào nhất định đi cùng với cô ấy, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Hơn bốn mươi phút trước, cô ấy còn gọi điện thoại cho chúng ta, anh còn nghe được giọng nói của Tiểu Bồ Đào mà.” Đào Du Du nghe vậy lập tức ngắt lời anh, vội vàng nói.
Lúc này trong lòng cô đã rối tung rối mù, bất kỷ tình huống nào xấu nhất cũng xuất hiện trong đầu cô khiến cô thật sự không thể chịu được.
“Chúng ta phái người đến phường dệt lụa điều tra một lần đi, nếu chiếc xe biến mất ở chỗ đó, còn những vùng lân cận lại không có camera, chúng ta căn cứ vào địa điểm hôm nay chiếc xe xuất hiện sau đó đến khu vực xung quanh phường dệt lụa tìm kiếm, nếu con tin bị cô ta thả xuống, vậy chúng ta sẽ tìm được chiếc xe, có thể tìm được con tin.” Lúc cảnh sát trưởng Triệu biết Đào Du Du đã sốt ruột muốn chết, vì vậy ông lập tức nói sự bố trí cho cô biết, muốn cô bình tĩnh lại.
“Du Du đừng nóng vội, cô ta sẽ nhanh chóng gọi điện thoại lại thôi, đến lúc đó chúng ta nghe giọng nói của Tiểu Bồ Đào lần nữa để xác định xem Tiểu Bồ Đào có bên cạnh cô ta hay không.” Vũ Văn Vĩ Thần vỗ nhẹ vai Đào Du Du, trấn an nói.
Đào Du Du lập tức im lặng, cô biết mình lo lắng thế nào cũng vô dụng, không thể tiếp tục tạo áp lực cho Vũ Văn Vĩ Thần nữa, tâm tình anh bây giờ nhất định cũng lo lắng giống như cô.
Ngoan ngoãn gật đầu với anh, cô im lặng đi đến lên ghế sô pha ngồi xuống, cầm điện thoại di động của mình lên, xem ảnh chụp lúc Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên đùa giỡn.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du đã im lặng, vì vậy anh bắt đầu bàn luận hành động kế tiếp với Cảnh sát trưởng Triệu và nhân viên do thám.
Năm phút sau, điện thoại của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa, anh nhìn dãy số, cũng biết là Lý Mỹ Ngôn gọi đến, không chút do dự, ra dấu cho tất cả mọi người im lặng, sau đó nhấn phím trả lời: “Tôi là Vũ Văn Vĩ Thần.”
“Tổng thống, thời gian giao hẹn của chúng ta sắp đến rồi, bây giờ cha tôi đang ở đâu?” Giọng nói của Lý Mỹ Ngôn mang theo tia lo lắng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, giống như đang phạm nhân đang chờ đợi xét xử.
“Cha cô đã đưa ra khỏi nhà giam, máy bay và người điều khiển đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết đưa bọn họ đi đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói chuyện, vừa đứng lên đi đến trước cửa sổ dùng tay ra hiệu cho nhân viên do thám đưa ống nhòm cho anh.
"Cô....." Đào Du Du không ngờ Đào Tú Quyên lại không ngăn cản họ nữa, trong lúc nhất thời hơi ngạc nhiên.
"Du Du, dượng và cô thật sự cũng hy vọng sau này con được hạnh phúc, nếu Tổng Thống chính là hạnh phúc thuộc về con, với lại chính con cũng xác định, vậy dượng và cô chỉ biết chúc phúc cho con." Ngô Định Thiện nói.
Giờ phút này trong mắt Đào Tú Quyên hàm chứa nước mắt, dường như rất vui mừng, nhưng lại có chút không muốn, Ngô Định Thiện liền đưa tay nắm chặt bàn tay của bà.
Đào Du Du nghe vậy, im lặng đứng lên, cúi đầu thật sâu với hai người rồi nói: "Con nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Đào Tú Quyên lau nước mắt trên mặt, sau đó gật nhẹ đầu, cuối cùng lại nở nụ cười.
Đúng lúc này, điện thoại trên tay Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa.
"Hồ Ứng, thế nào? Đã tìm được địa chỉ rồi sao?" Ấn phím trả lời, Vũ Văn Vĩ Thần lập tức hỏi.
"Vâng, đã tìm được rồi, tôi lập tức gửi đến di động của ngài, bên Cục cảnh sát đã phái lực lượng đến đó, bây giờ tôi đang trên đường đi." Giọng nói của Hồ Ứng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, kèm theo một vài tiếng còi xe, có thể đoán được anh ta đang trên đường đi.
"Được, vậy lập tức gửi qua đây, tôi cũng đuổi theo." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu nói với Đào Du Du: "Đã tìm được địa chỉ của Lý Mỹ Ngôn rồi, chúng ta đi đến đó đi."
"Có thật không? Đi nhanh đi." Đào Du Du nghe vậy, trên mặt lộ ra một niềm vui bất ngờ, sau đó lập tức đứng lên, kéo tay Vũ Văn Vĩ Thần đi ra ngoài.
Hai người ra khỏi biệt thự nhà họ Ngô thì nhận được địa chỉ do Hồ Ứng gửi tới, lần này vẫn là Vũ Văn Vĩ Thần lái xe, Đào Du Du ngồi ở bên ghế lái phụ, đi theo phía sau là vài chiếc xế hộp, bên trong đều là vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần.
Dựa theo địa chỉ ghi trên tin nhắn, nửa giờ sau, Vũ Văn Vĩ Thần đã đến khu biệt thự khác ở ngoại ô thành phố, lúc này cả căn biệt thự bị cảnh sát bao vây xung quanh, vì không dám bứt dây động rừng, ngay cả còi báo động bọn họ cũng không dám bật lên.
Hồ Ứng ở bên ngoài khu biệt thự chờ Vũ Văn Vĩ Thần, khi anh ta nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đến, lập tức ra đón.
Dừng xe lại, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du nhanh chóng xuống xe, Hồ Ứng đến trước mặt hai người, nói: "Vào đi thôi, cảnh sát trưởng Triệu đã đưa nghi phạm đứng ở trước cửa ngôi biệt thự, có thể nhìn thấy tình hình ở biệt thự đối diện, ông ấy chỉ huy giải cứu dễ dàng hơn."
Nhanh đưa tôi đi." Đào Du Du hơi nông nóng, cô vừa nghe nói có thể nhìn thấy Lý Mỹ Ngôn, lập tức nói.
Hồ Ứng nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi trước dẫn đường.
Vượt qua tuyến phong tỏa, bên trong có một chiếc xe đang đậu, Hồ Ứng ngồi trên ghế lái, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Du Du ngồi ở ghế sau.
Xe chạy vào khu biệt thự khoảng ba phút, dừng lại trong vườn hoa nhỏ trước tòa nhà lớn.
"Chính là chỗ này." Hồ Ứng quay đầu nói với Vũ Văn Vĩ Thần, nói xong liền xuống xe trước.
Hai người ngồi phía sau cũng xuống xe, sau đó đi vào trong vườn hoa nhỏ, đi đến tòa nhà Tiểu Dương.
Hồ Ứng đưa họ đi thẳng lên lầu hai của tòa nhà Tiểu Dương, sau đó kéo tấm rèm trong phòng ngủ, Đào Du Du nhìn thấy cảnh sát trưởng Triệu cùng với trợ thủ đang bàn luận làm sao để giải cứu.
Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện đột ngột cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, cảnh sát trưởng Triệu lập tức đứng lên cúi chào anh nói: "Tổng Thống, Cảnh sát trưởng Trung ương Triệu Khôn kính chào ngài."
"Cảnh sát trưởng Triệu cực khổ rồi, tình hình bây giờ thế nào? có nắm rõ tình huống bên nghi phạm không?" Vũ Văn Vĩ Thần khoát tay, ý bảo ông không cần khách sáo, bắt đầu đi thẳng vào chuyện chính.
"Vâng, dựa theo chúng tôi điều tra sơ bộ khu vực này cùng với chủ của căn biệt thự kia là đúng, bây giờ ngôi biệt thự nghi phạm đang ở là mượn của một người bạn, mà theo bộ phận giám sát của căn biệt thự cho thấy, mấy ngày gần đây chỉ có một mình nghi phạm ra vào, mãi đến xế chiều hôm nay cô ta lái xe đi vào, nhưng vì cửa sổ xe đóng kín, nên không thấy rõ có con tin trên xe hay không…” Cảnh sát trưởng Triệu báo cáo với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Một lúc? Sao có thể? Mười một giờ rưỡi thì Tiểu Bồ Đào đã bị cô ấy đưa đi, tại sao lại mới đến đây được một lúc?” Đào Du Du vừa nghe ông ta báo cáo thời gian, đã cảm thấy có chỗ bất thường.
“Cảnh sát trưởng, nghi phạm đã đến ban công rồi.” Đúng lúc này, một nhân viên do thám cao cấp vẫn luôn nhìn trộm từ ống nhòm lập tức báo cáo tình huống.
“Thật không? Cho tôi xem một chút.” Cảnh sát trưởng Triệu nghe vậy, lập tức xoay người đi đến, nhận lấy ống nhòm trên tay nhân viên do thám, sau khi nhìn vài giây, lại giao ống nhòm cho đối phương, sau đó vội vàng báo cáo tình hình với Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần: “Nếu dựa theo lời nói này, từ biệt thự nhà họ Ngô đến đây mất khoảng nửa giờ, vậy nói cách khác, trong khoảng một giờ trống không biết nghi phạm đã đi đâu.”
“Ông vừa nhìn về phía đối diện, có thấy Tiểu Bồ Đào không?” Lòng Đào Du Du nóng như lửa đốt trong lòng cô xuất hiện dự cảm xấu.
“Không có, phía đối diện chỉ có một mình nghi phạm đi tới đi lui trên sân thượng, dường như hơi lo lắng, giống như đang chờ cái gì đó…..” Lắc lắc đầu, cảnh sát trưởng Triệu cũng biết được tình hình càng phức tạp hơi so với sự tưởng tượng của ông.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, lập tức ra lệnh: “Điều tra toàn bộ camera ở tất cả thành phố Định Không, nhất định phải điều tra rõ sau khi xe của cô ta rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô đã đi đâu.”
“Vâng, Tổng Thống, nhưng….”Cảnh sát trưởng Triệu nghe thế, gấp đến độ bên trái đổ mồ hôi, ông dừng lại một chút, sau đó nói: “Dựa theo chúng tôi điều tra lúc trước, sau khi nghi phạm xuất hiện ở biệt thự nhà họ Ngô, thì đi về phía tây thành phố, nhưng khi đi ngang qua khu dệt lụaa, có một đoạn đường gắn camera nên khám sát không tới chiếc xe biến mất ở đâu, mà cô ta lái xe tới chỗ này, vốn không phải là chiếc xe sau khi cô ta rời khỏi biệt thự nhà họ Ngô, nói cách khác, không biết cô ta đã đổi xe ở đâu, thậm chí….”
“Thậm chí, ngay cả Tiểu Bồ Đào cũng bị thả xuống ở đó sao?” Chân mày của Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhếch lên, suy đoán nói.
“Sẽ không, Tiểu Bồ Đào nhất định đi cùng với cô ấy, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Hơn bốn mươi phút trước, cô ấy còn gọi điện thoại cho chúng ta, anh còn nghe được giọng nói của Tiểu Bồ Đào mà.” Đào Du Du nghe vậy lập tức ngắt lời anh, vội vàng nói.
Lúc này trong lòng cô đã rối tung rối mù, bất kỷ tình huống nào xấu nhất cũng xuất hiện trong đầu cô khiến cô thật sự không thể chịu được.
“Chúng ta phái người đến phường dệt lụa điều tra một lần đi, nếu chiếc xe biến mất ở chỗ đó, còn những vùng lân cận lại không có camera, chúng ta căn cứ vào địa điểm hôm nay chiếc xe xuất hiện sau đó đến khu vực xung quanh phường dệt lụa tìm kiếm, nếu con tin bị cô ta thả xuống, vậy chúng ta sẽ tìm được chiếc xe, có thể tìm được con tin.” Lúc cảnh sát trưởng Triệu biết Đào Du Du đã sốt ruột muốn chết, vì vậy ông lập tức nói sự bố trí cho cô biết, muốn cô bình tĩnh lại.
“Du Du đừng nóng vội, cô ta sẽ nhanh chóng gọi điện thoại lại thôi, đến lúc đó chúng ta nghe giọng nói của Tiểu Bồ Đào lần nữa để xác định xem Tiểu Bồ Đào có bên cạnh cô ta hay không.” Vũ Văn Vĩ Thần vỗ nhẹ vai Đào Du Du, trấn an nói.
Đào Du Du lập tức im lặng, cô biết mình lo lắng thế nào cũng vô dụng, không thể tiếp tục tạo áp lực cho Vũ Văn Vĩ Thần nữa, tâm tình anh bây giờ nhất định cũng lo lắng giống như cô.
Ngoan ngoãn gật đầu với anh, cô im lặng đi đến lên ghế sô pha ngồi xuống, cầm điện thoại di động của mình lên, xem ảnh chụp lúc Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên đùa giỡn.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du đã im lặng, vì vậy anh bắt đầu bàn luận hành động kế tiếp với Cảnh sát trưởng Triệu và nhân viên do thám.
Năm phút sau, điện thoại của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên lần nữa, anh nhìn dãy số, cũng biết là Lý Mỹ Ngôn gọi đến, không chút do dự, ra dấu cho tất cả mọi người im lặng, sau đó nhấn phím trả lời: “Tôi là Vũ Văn Vĩ Thần.”
“Tổng thống, thời gian giao hẹn của chúng ta sắp đến rồi, bây giờ cha tôi đang ở đâu?” Giọng nói của Lý Mỹ Ngôn mang theo tia lo lắng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, giống như đang phạm nhân đang chờ đợi xét xử.
“Cha cô đã đưa ra khỏi nhà giam, máy bay và người điều khiển đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết đưa bọn họ đi đâu.” Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói chuyện, vừa đứng lên đi đến trước cửa sổ dùng tay ra hiệu cho nhân viên do thám đưa ống nhòm cho anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook