Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
-
Chương 20: Mới Đến Phủ Tổng Thống
Trời nhá nhem tối ngày hôm đó, lúc Đào Du Du theo Vũ Văn Vĩ Thần từ trên máy bay riêng đi xuống, cũng là lúc cô đứng trên quê hương Thương Quốc của mình, trong lòng cô do dự một hồi, đối với tương lai phía trước lại rất mờ mịt.
Bắt đầu từ sân bay quốc tế, một hàng xe sang trọng từ từ chạy đến phủ Tổng thống.
Đào Du Du làm quản gia, được sắp xếp ngồi ở chiếc xe phía sau Vũ Văn Vĩ Thần.
Khi xe chạy xuyên qua hai bên đường cô từng quen thuộc, từng hình ảnh cuộc sống trong thành phố này hiện lên trước mắt cô.
Nếu như cha cô còn sống, không biết sẽ thế nào?
Đến bây giờ, hung thủ năm đó ám sát ba cô vẫn chưa bị đem ra công lý, nếu có cơ hội, cô sẽ đem tên hung thủ cầm thú kia đưa lên đoạn đầu đài.
Xe chạy hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đến phủ Tổng thống.
Trên cánh cửa sắt hoa lệ đẹp đẽ điêu khắc hình sư tử đồng biểu trưng cho sự uy nghiêm, từ ngoài cổng có một con đường lớn dẫn vào tòa thành trước mặt, hai bên đường trồng những hàng cây xanh thẳng tắp cao vút đến tận trời, khiến cho con đường trước mặt rợp bóng cây xanh.
Xe chậm rãi tiến vào phủ Tổng thống, đi qua đường lớn, vòng qua một bồn phun nước, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Lúc này tại căn phòng ngoài đã có hai hàng người hầu xếp ở hai bên nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần đại giá.
Khi Đào Du Du xuống xe, bất chợt bị hấp dẫn bởi hình ảnh tòa thành từng thấy trên TV, cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bị thiết kế khoáng đạt sâu sắc của phủ Tổng thống thu hút.
Vũ Văn Vĩ Thần xuống xe trực tiếp đi thẳng vào phòng trong, khi đi vào cửa được một lúc, phát hiện bên cạnh thiếu mất một người, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đào Du Du giống như khách tham quan đang nhìn ngắm toàn khu nhà.
“Cô đang lo là đêm nay sẽ bị đuổi khỏi đây sao?” Anh nhìn cô, giọng điệu có chút buồn cười hỏi.
“Hả? Cái gì?” Đào Du Du trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, có chút sửng sốt.
Vũ Văn Vĩ Thần không thèm nói lại với cô, xoay người, tiếp tục đi vào phòng trong.
Đào Du Du lập tức phản ứng lại ý tứ câu nói của anh, nhất thời mặt đầy hắc tuyến, vội buông suy nghĩ khẩn trương bước nhanh vào nhà.
Sau khi bước vào phòng tiếp khách, Vũ Văn Vĩ Thần cởi áo khoác ném qua chỗ Đào Du Du, sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh nói: ”Vị này là Dương quản gia, sau này cô cần thay thế ông ấy, ông ấy sẽ hướng dẫn cô những điều cần chú ý ở phủ tổng thống, cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi hy vọng cô có thể tự đảm đương công việc.”
“Xin chào, Đào quản gia, rất hân hạnh có thể cùng làm việc với cô.” Dương quản gia đợi Vũ Văn Vĩ Thần nói xong mỉm cười chào cô.
“Xin chào, sau này mong được chú chiếu cố nhiều hơn.” Đào Du Du lập tức tươi cười chào hỏi ông, xong lại cúi đầu nhìn áo khoác Vũ Văn Vĩ Thần vừa ném ra trên tay cô, sau đó hỏi, “Xin hỏi, cái này mang đến phòng giặt sao?”
Bắt đầu từ sân bay quốc tế, một hàng xe sang trọng từ từ chạy đến phủ Tổng thống.
Đào Du Du làm quản gia, được sắp xếp ngồi ở chiếc xe phía sau Vũ Văn Vĩ Thần.
Khi xe chạy xuyên qua hai bên đường cô từng quen thuộc, từng hình ảnh cuộc sống trong thành phố này hiện lên trước mắt cô.
Nếu như cha cô còn sống, không biết sẽ thế nào?
Đến bây giờ, hung thủ năm đó ám sát ba cô vẫn chưa bị đem ra công lý, nếu có cơ hội, cô sẽ đem tên hung thủ cầm thú kia đưa lên đoạn đầu đài.
Xe chạy hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đến phủ Tổng thống.
Trên cánh cửa sắt hoa lệ đẹp đẽ điêu khắc hình sư tử đồng biểu trưng cho sự uy nghiêm, từ ngoài cổng có một con đường lớn dẫn vào tòa thành trước mặt, hai bên đường trồng những hàng cây xanh thẳng tắp cao vút đến tận trời, khiến cho con đường trước mặt rợp bóng cây xanh.
Xe chậm rãi tiến vào phủ Tổng thống, đi qua đường lớn, vòng qua một bồn phun nước, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Lúc này tại căn phòng ngoài đã có hai hàng người hầu xếp ở hai bên nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần đại giá.
Khi Đào Du Du xuống xe, bất chợt bị hấp dẫn bởi hình ảnh tòa thành từng thấy trên TV, cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bị thiết kế khoáng đạt sâu sắc của phủ Tổng thống thu hút.
Vũ Văn Vĩ Thần xuống xe trực tiếp đi thẳng vào phòng trong, khi đi vào cửa được một lúc, phát hiện bên cạnh thiếu mất một người, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đào Du Du giống như khách tham quan đang nhìn ngắm toàn khu nhà.
“Cô đang lo là đêm nay sẽ bị đuổi khỏi đây sao?” Anh nhìn cô, giọng điệu có chút buồn cười hỏi.
“Hả? Cái gì?” Đào Du Du trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, có chút sửng sốt.
Vũ Văn Vĩ Thần không thèm nói lại với cô, xoay người, tiếp tục đi vào phòng trong.
Đào Du Du lập tức phản ứng lại ý tứ câu nói của anh, nhất thời mặt đầy hắc tuyến, vội buông suy nghĩ khẩn trương bước nhanh vào nhà.
Sau khi bước vào phòng tiếp khách, Vũ Văn Vĩ Thần cởi áo khoác ném qua chỗ Đào Du Du, sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh nói: ”Vị này là Dương quản gia, sau này cô cần thay thế ông ấy, ông ấy sẽ hướng dẫn cô những điều cần chú ý ở phủ tổng thống, cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi hy vọng cô có thể tự đảm đương công việc.”
“Xin chào, Đào quản gia, rất hân hạnh có thể cùng làm việc với cô.” Dương quản gia đợi Vũ Văn Vĩ Thần nói xong mỉm cười chào cô.
“Xin chào, sau này mong được chú chiếu cố nhiều hơn.” Đào Du Du lập tức tươi cười chào hỏi ông, xong lại cúi đầu nhìn áo khoác Vũ Văn Vĩ Thần vừa ném ra trên tay cô, sau đó hỏi, “Xin hỏi, cái này mang đến phòng giặt sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook