Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
-
Chương 11: Quả đào mật
Bước vào bên trong phòng tiệc, tất cả mọi người đều đã vào chỗ ngồi.
Bởi vì những vị khách tham gia bữa tiệc này đều có thân phận tương đối đặc biệt, cho nên lần này Đào Du Du rất thông minh sử dụng bàn tròn làm bàn ăn chứ không phải bàn dài truyền thống như trước kia nữa.
Ở giữa bàn tròn đặt một bó hoa hồng đỏ tươi, giá cắm nến bằng bạc được bày ở bốn phía bàn ăn, bên trên cắm một cây nến màu trắng, khung cảnh này vừa lãng mạn lại vừa cao quý.
Tiệc tối sử dụng bộ đồ ăn bằng bạc phối hợp với gốm sứ, thể hiện được phẩm vị tôn quý của chủ nhân.
Những chén đĩa trắng thanh khiết được sử dụng đều là hàng nhập khẩu từ trấn Cảnh Đức của Trung Quốc, phối hợp với dao nĩa bằng bạc, ở dưới ánh nến, nhìn rất có phong cách.
Đào Du Du đứng lẳng lặng ở một bên, mỗi lần bưng lên một món ăn mới, cô đều giới thiệu sơ qua cho mọi người.
Trong bữa tiệc, bởi vì sự có mặt của hai vị Tổng thống, cho nên nội dung cuộc nói chuyện khẳng định là không tách ra khỏi các vấn đề liên quan đến chính trị cùng kinh tế .
Tiêu Dịch là một nhà lãnh đạo ưu tú của quốc gia, vào lúc này lại càng thể hiện được những thủ đoạn chính trị đặc biệt của mình. Khi cùng Vũ Văn Vĩ Thần trao đổi, không ngừng nói bóng nói gió đến chuyện hợp tác cùng phát triển sau này giữa Thành quốc và Thương quốc, mà Vũ Văn Vĩ Thần chỉ duy trì nụ cười thản nhiên nghe Tiêu Dịch nói chuyện.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, bữa tối căn bản là kết thúc. Khi đĩa salad trái cây cuối cùng được bưng lên, Tiêu Dịch có chút nhíu mày nhìn về phía Đào Du Du hỏi:
"Sao hôm nay salad trái cây lại không có dâu tây vậy?"
Đào Du Du vẫn biết Tổng thống Tiêu Dịch rất thích ăn dâu tây. Vốn dĩ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối này, cô đã đặc biệt dặn dò muốn mua loại dâu tây tươi ngon nhất, nhưng ông trời lại trêu ngươi, dâu tây không được tươi. Cô cho là thay bằng loại quả khác thì có thể thuận lợi qua cửa, không ngờ lại bị Tổng thống điểm mặt chỉ thẳng ra thế này.
Nghị trưởng Tiêu Triệt nghe vậy, lúc này mới chú ý tới, ông cúi thấp đầu khẽ hỏi Đào Du Du: "Chẳng lẽ cô không biết Tổng thống thích ăn dâu tây sao? Như thế này là sao hả?"
Đào Du Du nghe xong, vừa định mở miệng giải thích, lại nghe được giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần bay vào trong tai cô: "Đây là quả đào mật à? Rất tốt, tôi rất thích."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quả đào mật ăn rất ngon. Ngày nào cũng ăn dâu tây, có hơi ngán rồi." Ngay sau đó là giọng nói thanh thúy của một người phụ nữ vang lên. Đào Du Du khẽ ngẩng đầu, cô thấy phu nhân Tổng thống vừa ăn quả đào mật, vừa tinh nghịch nháy mắt với cô, hành động này dường như đang an ủi vậy.
Tiêu Dịch vừa nghe thấy phu nhân xinh đẹp của mình nói chán ăn dâu tây, ông lập tức quay đầu lại, nói thật nhỏ bên tai Đào Du Du câu gì đó.
Đào Du Du kinh hãi phát hiện, phu nhân Tổng thống vậy mà lại đỏ mặt.
Cô ngay lập tức trở nên đen tối, trong đầu không ngừng hiện lên những từ ngữ ái muội. . . . . .
Bởi vì những vị khách tham gia bữa tiệc này đều có thân phận tương đối đặc biệt, cho nên lần này Đào Du Du rất thông minh sử dụng bàn tròn làm bàn ăn chứ không phải bàn dài truyền thống như trước kia nữa.
Ở giữa bàn tròn đặt một bó hoa hồng đỏ tươi, giá cắm nến bằng bạc được bày ở bốn phía bàn ăn, bên trên cắm một cây nến màu trắng, khung cảnh này vừa lãng mạn lại vừa cao quý.
Tiệc tối sử dụng bộ đồ ăn bằng bạc phối hợp với gốm sứ, thể hiện được phẩm vị tôn quý của chủ nhân.
Những chén đĩa trắng thanh khiết được sử dụng đều là hàng nhập khẩu từ trấn Cảnh Đức của Trung Quốc, phối hợp với dao nĩa bằng bạc, ở dưới ánh nến, nhìn rất có phong cách.
Đào Du Du đứng lẳng lặng ở một bên, mỗi lần bưng lên một món ăn mới, cô đều giới thiệu sơ qua cho mọi người.
Trong bữa tiệc, bởi vì sự có mặt của hai vị Tổng thống, cho nên nội dung cuộc nói chuyện khẳng định là không tách ra khỏi các vấn đề liên quan đến chính trị cùng kinh tế .
Tiêu Dịch là một nhà lãnh đạo ưu tú của quốc gia, vào lúc này lại càng thể hiện được những thủ đoạn chính trị đặc biệt của mình. Khi cùng Vũ Văn Vĩ Thần trao đổi, không ngừng nói bóng nói gió đến chuyện hợp tác cùng phát triển sau này giữa Thành quốc và Thương quốc, mà Vũ Văn Vĩ Thần chỉ duy trì nụ cười thản nhiên nghe Tiêu Dịch nói chuyện.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, bữa tối căn bản là kết thúc. Khi đĩa salad trái cây cuối cùng được bưng lên, Tiêu Dịch có chút nhíu mày nhìn về phía Đào Du Du hỏi:
"Sao hôm nay salad trái cây lại không có dâu tây vậy?"
Đào Du Du vẫn biết Tổng thống Tiêu Dịch rất thích ăn dâu tây. Vốn dĩ để chuẩn bị cho bữa tiệc tối này, cô đã đặc biệt dặn dò muốn mua loại dâu tây tươi ngon nhất, nhưng ông trời lại trêu ngươi, dâu tây không được tươi. Cô cho là thay bằng loại quả khác thì có thể thuận lợi qua cửa, không ngờ lại bị Tổng thống điểm mặt chỉ thẳng ra thế này.
Nghị trưởng Tiêu Triệt nghe vậy, lúc này mới chú ý tới, ông cúi thấp đầu khẽ hỏi Đào Du Du: "Chẳng lẽ cô không biết Tổng thống thích ăn dâu tây sao? Như thế này là sao hả?"
Đào Du Du nghe xong, vừa định mở miệng giải thích, lại nghe được giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần bay vào trong tai cô: "Đây là quả đào mật à? Rất tốt, tôi rất thích."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quả đào mật ăn rất ngon. Ngày nào cũng ăn dâu tây, có hơi ngán rồi." Ngay sau đó là giọng nói thanh thúy của một người phụ nữ vang lên. Đào Du Du khẽ ngẩng đầu, cô thấy phu nhân Tổng thống vừa ăn quả đào mật, vừa tinh nghịch nháy mắt với cô, hành động này dường như đang an ủi vậy.
Tiêu Dịch vừa nghe thấy phu nhân xinh đẹp của mình nói chán ăn dâu tây, ông lập tức quay đầu lại, nói thật nhỏ bên tai Đào Du Du câu gì đó.
Đào Du Du kinh hãi phát hiện, phu nhân Tổng thống vậy mà lại đỏ mặt.
Cô ngay lập tức trở nên đen tối, trong đầu không ngừng hiện lên những từ ngữ ái muội. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook