Editor: Heo cuteThân thể người đàn ông bị người kia ôm lấy, hô hấp càng lúc càng dồn dập.

Bộ ngực mềm mại cọ nhè nhẹ vào ngực anh, động tác ám muội vô cùng.Lâm Dật không chịu nổi mà rên lên một tiếng.

Vào ngay lúc dục vọng dâng trào, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.“Dật……đừng để ý…..tiếp tục đi…..” Phạm Thiên Du thở hổn hển, ôm lấy cánh tay anh.

Cô ta không muốn Lâm Dật bị phân tâm vào lúc này.Lâm Dật thở ra một hơi dài.

Vài giây sau, khuôn mặt vốn đang nhuộm đẫm dục vọng đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo thâm sâu ngày thường.

Phạm Thiên Duở một bên lôi lôi kéo kéo anh.

Lâm Dật khẽ nhíu mày, nhưng không đẩy ra.

Một tay anh ôm thân thể trần truồng của cô ta tựa vào ngực, tay kia mò lấy điện thoại rồi ấn nghe.Cơn kích tình của Phạm Thiên Du chưa lui.

Cô ả uốn éo người trên người anh tìm kiếm khoái cảm, muốn khơi gợi ham muốn của anh.Có câu “chơi lâu với lửa cũng có ngày chết cháy”.

Phạm Thiên Du tự chuyển động cơ thể của cô ta trên người Lâm Dật.

Chẳng những hành động ấy không khơi gợi được ham muốn của anh mà cô ta lại rơi vào hoàn cảnh tiến không được mà lui cũng không xong.“A…a..aa~~…… Dật……”“Chú Lâm, ở chỗ của chú có người khác sao ạ? Có phải con đã quấy rầy đến chú không?” Điền Bảo Bảo không hề biết bên kia đang xảy ra việc gì, giọng nói vô cùng bình tĩnh.“Không có.” Lâm Dật phủ nhận ngay lập tức.

Trong lòng anh tự nhiên cảm thấy khó chịu, làm một cái khẩu hình miệng “đừng quậy” với Phạm Thiên Du rồi cầm cái khăn tắm quấn quanh eo, rời khỏi giường.“Có việc gì sao?” Lâm Dật nói rất ôn hoà.

Đây là giọng điệu mà Phạm Thiên Du chưa bao giờ nghe qua.


Cô ta liền sinh ra nghi ngờ.

Lâm Dật là người luôn luôn cao ngạo và lạnh lùng.

Cái khuôn mặt ấy đã quyến rũ không biết bao nhiêu cô gái.

Thế nhưng bây giờ, anh lại nói chuyện với người khác bằng giọng điệu kia, không phải là quá kì lạ hay sao?Bởi vì biết rõ Lâm Dật không thích có người quấy rầy khi anh gọi điện thoại, Phạm Thiên Du đành phải lẳng lặng ngồi ở trên giường.

Nhưng hai lỗ tai cô ta vẫn dựng lên, cố gắng lắng nghe.“Con có thể thương lượng với chú một chút về việc đi cửa sau không?” Điền Bảo Bảo muốn tìm mọi cách để Điền Kỳ Kỳ chịu ở lại Trung Quốc.“Ý nhóc là gì?” Lâm Dật nghe câu nói của Điền Bảo Bảo qua điện thoại thì ngu ngơ không hiểu chuyện gì.“Là thế này.

Mẹ con tới công ty của chú xin việc, làm nhà thiết kế.

Con hy vọng chú sẽ cho mẹ con một cơ hội.

Nếu không mẹ con sẽ đi Mỹ, con cũng sẽ phải đi theo, chú không thể gặp con nữa.

Với lại mẹ con rất có năng lực, con xin thề là chú nhận mẹ con về làm việc sẽ là việc làm đúng đắn nhất.”Lâm Dật không ngờ là cậu nhóc lại có ý này.

Nhưng anh nhớ không nhầm thì lần trước chính mẹ của cậu nhóc này đi lạc rồi để con mình đi kiếm, người như vậy chắc chắn là IQ không cao.

Vậy thì làm sao có thể “có năng lực” như cậu nhóc vừa nói, làm sao có thể thiết kế ra những sản phẩm đẹp được?“Chuyện này chú sợ không thể đáp ứng được nhóc rồi.

Nếu mà nếu mẹ con có năng lực thật sự, công ty của chú nhất định sẽ không bỏ qua một nhân tài.” Trong chuyện công việc, Lâm Dật là người rất có nguyên tắc.“Vậy con có thể nhờ chú Lâm xem thử mẹ con có trúng tuyển được không ạ? Nếu có thông tin sớm thì con có thêm thời gian để lo liệu mọi chuyện.” Nếu kế hoạch không thành, Điền Bảo Bảo sẽ phải nghĩ ra cách khác.

Dù sao hai mẹ con cậu nhất định phải ở lại Trung Quốc.


Còn lời hẹn ước với An Tiểu Mễ nữa.

Mình là nam tử hán, tuyệt đối không thể nuốt lời!“Nhóc muốn lo liệu chuyện gì?”Lâm Dật rất tò mò về suy nghĩ của Điền Bảo Bảo.

Anh muốn nhìn xem đầu óc của mấy người thiên tài từ nhỏ chứa cái gì.

Anh đã tiếp xúc với nhiều loại người nhưng chuyện một đứa trẻ bảy tuổi tìm việc cho mẹ là lần đầu thấy.“Con tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách.

Thực sự con rất hy vọng mẹ con có thể ở công ty của chú làm việc, như vậy con cũng tương đối yên tâm.” Điền Bảo Bảo còn nhỏ nhưng miệng lưỡi khéo léo như người lớn.Lâm Dật thấy thằng nhóc chỉ mới là trẻ con mà nói chuyện dõng dạc, tự tin như vậy thì một ý cười hiện ra trong đôi mắt anh.

Anh có thể tưởng tượng ra được, ở bên đầu kia điện thoại, biểu cảm của Điền Bảo Bảo như thế nào.

Khuôn mặt lạnh lùng liền trở nên ấm áp.“Chuyện này chú sẽ coi cho.

Nhóc ngủ sớm đi.” Giấc ngủ đối với một đứa trẻ mà nói thì rất quan trọng, Lâm Dật nghiêm túc nhắc nhở cậu bé đi ngủ.Điền Bảo Bảo hài lòng dập điện thoại.

Cậu luôn tin tưởng về năng lực thiết kế của mẹ.

Nếu tập đoàn Điền Lâm thật sự chỉ quan tâm đến năng lực thì mẹ có thể xin việc được rồi!.

Nhưng nếu công ty kiểm tra EQ nữa thì cậu nhóc cũng không chắc mẹ mình sẽ được nhận hay không nữa!“Điện thoại của ai vậy anh?” Phạm Thiên Du đang thấp thỏm trên giường.

Lúc nãy nghe lén, mặc dù chữ được chữ mất nhưng cô ta chắc chắn một trăm phần trăm là không liên quan đến chuyện công việc.

Cái giọng điệu ôn hoà và thái độ kiên nhẫn của Lâm Dật hồi nãy khiến Phạm Thiên Du rất ghen ghét với người bên kia đầu dây.“Một người bạn nhỏ.” Lâm Dật trả lời qua loa, rồi nhặt lấy quần áo mặc vào.“Đêm nay anh phải đi sao ~~? ” Phạm Thiên Du có chút không cam lòng, cho dù bây giờ cô là bạn gái của anh, cũng không có ai biết đến chuyện này.


Anh trước nay đều không cho phép truyền thông truyền đi bất cứ tin tức gì về cô, chỉ có những người thân cận biết mà thôi.

Nhưng cái làm cho cô ta khó chịu nhất chính là, cô ta bên cạnh Lâm Dật gần ba năm rồi, nhưng anh lại chưa từng qua đêm ở nơi này.

Mỗi khi hai người họ quấn quít bên nhau, cô đều lo lắng rằng có phải giây tiếp theo anh sẽ rời đi hay không.Cô là bạn gái anh, nhưng cô chưa bao giờ giữ được anh ở lại.“Ừ, còn có một ít chuyện.

Em ngủ sớm đi.” Lâm Dật đã mặc đồ xong, khôi phục lại bản chất ưu nhã của anh, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy xa cách.“Dật, anh—— hay là anh ở lại đi, đêm nay ở lại chiều người ta đi!!” Phạm Thiên Du xưa nay đều cao ngạo, tự phụ, bây giờ lại hạ mình, lôi kéo ống tay áo của anh.

Cô ta làm ra vẻ mặt tội nghiệp, giống một người chịu uỷ khuất, lại càng giống một con hồ ly.“Anh còn có việc.” Lâm Dật vỗ vỗ tay cô, hôn một cái nhẹ trên trán của cô ta.

“Lần sau lại chiều em, được chứ?” Anh từ chối một cách ám muội.Biết xụ mặt hay mặt dày giữ anh ở lại cùng không thay đổi được gì, Phạm Thiên Du đành phải từ bỏ.Vừa rời khỏi chung cư của Phạm Thiên Du, Lâm Dật liền gọi cho trợ lí Alan.

Người trợ lý đã quen với việc giám đốc của mình gọi và lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng không trách móc gì “Giám đốc, có chuyện không ạ?”“Tra một chút, Điền Kỳ Kỳ có trúng tuyển hay không?” Lâm Dật ngồi vào trong xe, thanh âm lạnh lùng giống như ngày thường.Trợ lý Alan nghe một câu không đầy không đuổi như thế thì mờ mịt.

Điền Kỳ Kỳ là ai? Là người ra làm sao?“Lâm tổng, anh nói ai cơ?” Người mà giám đốc để ý chắc chắn không phải dạng vừa đâu.

Anh ta có chút cảnh giác.“Tập đoàn chúng ta thông báo tuyển dụng nhà thiết kế, người tên là Điền Kỳ Kỳ có được trúng tuyển không?” Lâm Dật khởi động xe, hỏi lại.

Anh lái xe chạy băng băng trên đường giữa đêm khuya.Alan nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ trong đầu, Điền Kỳ Kỳ chẳng lẽ thiết kế giỏi lắm à? Nhưng cái tên này anh lại chưa từng nghe qua.“Danh sách còn được chưa gửi lên, ngày mai mới có danh sách chính xác.

Bây giờ tôi sẽ báo với phòng nhân sự……”Mọi việc đều phải xử lí nhanh nhẹn, đặc biệt là lúc giám đốc đột ngột đưa ra yêu cầu.

Đây chính là tố chất cần có của một trợ lí giám đốc.“Thôi bỏ đi.

Ngày mai rồi nói sau.” Lâm Dật nhất định sẽ không vì người nào đó mà phá vỡ quy tắc của mình.Điền Bảo Bảo…..

nhớ tới đứa bé lanh lợi thông minh này, anh liền trở nên dịu dàng trong chốc lát.

Anh duỗi tay ấn ấn huyệt thái dương, trong lòng đaunhói.


Y Ninh, em đã vô tình rời bỏ anh bảy năm, tại sao bây giờ anh lại nhớ em đến như vậy? Nếu anh cả đời đều quên không được em thì anh phải làm sao bây giờ? Em thật tàn nhẫn, sao em lại nhẫn tâm như thế chứ? Em biết không, mỗi khi nhìn đến đứa nhóc đó, trong lòng anh lại có cảm giác khác thường.

Anh sẽ không kiềm lòng được mà đối tốt với nó, mà cưng chiều nó.

Đứa bé đó xuất hiện trong cuộc đời anh có phải là do em sắp xếp không? Nếu lúc trước em không rời đi, có lẽ con của chúng ta cũng lớn như vậy rồi.

Con chúng ta nhất định sẽ giống ba nó, thông minh và đáng yêu….Trời đất tối tăm, Lâm Dật dẫm phanh xe, dừng xe trước cửa một quán bar.“Lôi Vũ, mày dẫn tao tới quán bar làm gì vậy?” Điền Kỳ Kỳ nhìn toàn cảnh nơi ăn chơi bạt mạng này, đôi mắt hoa hết cả lên.“Uống mấy chén, tao mời!” Lôi Vũ biết Dịch Thần là khách quen ở chỗ này, cho nên cô cũng thường “ngẫu nhiên” tới đây.

Dần dần cũng thành thói quen.

Cô thích ở một góc hẻo lánh, không có kẻ nào đến quấy rầy, nhìn rất thanh lịch, không giống như Dịch Thần ở chỗ này cùng người cùng đẳng cấp, liền trở thành dân chơi, cao cao tại thượng, uống rượu say sẽ không giảm đi nét đẹp trai, mà còn tăng thêm phần mị lực mê người.“Tốn thời gian quá, tao không đi đâu.

Con trai tao ở nhà sẽ lo lắng.” Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên nhớ tới Điền Bảo Bảo, liền lấy cậu nhóc ra làm cái cớ.Chiêu này mà xài ở nước Mỹ thì lúc nào cũng thành công.“Úi dời, mày ở trước mặt tao không cần bịa chuyện.

Con trai mày có kể với tao là lúc ở nước Mỹ, nếu có ai mời mày mà mày thích thì mày phắn đi ngay, còn mày mà không thích thì lại lôi nó ra làm cái cớ.

Haizzz tao thật thấy tội cho con trai nuôi của tao, bị mẹ lợi dụng …” Lôi Vũ không hề nể nang mà vạch trần cô.

Điền Kỳ Kỳ thì đỏ mặt xấu hổ.Điền Bảo Bảo, cái đồ bất hiếu! Điền Kỳ Kỳ chửi thầm trong bụng, nhưng chửi là chửi thế thôi chứ khi bị Lôi Vũ kéo vào quán bar thì cũng ngoan ngoãn đi theo.“Người anh em, uống đi rồi cảm nhận cuộc đời … Uống đi….

Đờ phắt… Mày làm gì mà nhăn nhó thế kia.

Yên tâm đi, tao đã báo trước với con traimày rồi.

Nó hoàn toàn đồng ý cho tao mang mày đi trải nghiệm cuộc đời.” Lôi Vũ đưa một ly Vodka cho Điền Kỳ Kỳ, rồi mở miệng nói.

Thực ra là Lôi Vũ gào thét với Điền Kỳ Kỳ, bởi vì xung quanh ồn ào vô cùng.“Kỳ Kỳ, mày nhìn đi.

Người kia là Lâm Dật, có thể là ông chủ của mày đó!!” Lôi Vũ chỉ vào một người dáng dấp cao lớn, lớn tiếng nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương