Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
-
Chương 196
Trong phòng khách, không khí giống như bị đóng băng lại, lạnh lẽo thấm xương, làm cho người ta không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Liệp Ưng tái xanh, vẻ mặt rất khó coi, "Sao lại không tìm được? Chẳng lẽ Thược Thược còn có thể biến mất hay sao!"
"Tiểu Liệt, không được. Mẹ nhất định phải tự mình đi tìm Thược Thược, mẹ vẫn cảm thấy trong lòng rất không yên, bất ổn!" Hàn Mộ lập tức đứng lên từ trên ghế salon, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng, "Mẹ không thể tiếp tục chờ đợi, cứ tiếp tục như thế, mẹ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!"
"Không được!" Ninh Doãn Ngân theo Hàn Mộ đứng lên, giữ tay cô lại, "Chỉ một mình em thì phải đi đâu tìm Thược Thược? Italy lớn như vậy, em nói cho anh biết, em phải đi đâu tìm Thược Thược?"
Dựa theo thế lực lớn mạnh của Ninh Khuynh Liệt ở Italy, nhưng hiện giờ một chút tin tức cũng không có, càng không nói tới, phạm vi khống chế thế lực của bọn họ vốn cũng ở Italy, muốn tìm ra Thược Thược, tựa hồ khó càng thêm khó.
Đây vốn là chuyện không thể nào xảy ra!
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân, "Ninh Nhị, làm thế nào đây? Không biết vì sao trong lòng em rất lo lắng, làm thế nào đây?"
"Không sao, không sao!" Ninh Doãn Ngân ôm Hàn Mộ vào trong ngực của mình, vỗ nhè nhẹ bả vai của cô, an ủi cô, "Không sao, có lẽ là Thược Thược đang nháo tình tình trẻ con với chúng ta, nó đang trốn chúng ta đấy!"
Trí tuệ của con bé còn chín chắn hơn đứa bé mười tuổi, có lẽ nó nhìn thấy Ninh Khuynh Liệt nhận tổ quy tông, sợ sẽ phân chia sự yêu thương của nó, mà một mình núp ở góc nào đó bực tức cũng không chừng!
Có lẽ đợi lát nữa con bé Thược Thược sẽ trở lại thoi!
"Không đúng." Hàn Mộ lắc đầu, "Thược Thược rất thích tiểu Liệt, sao có thể bài xích nó chứ?"
"Có lẽ, cô nhóc Thược Thược vốn cũng không phải bài xích Liệp Ưng!" Thanh Lưu đột nhiên lên tiếng, Dieenndkdan/leeequhydonnn một tay mân mê khóe miệng có chút máu, "Cô nhóc Thược Thược thích Ưng, mọi người thấy thế nào?"
Lời của Thanh Lưu khiến mọi người lập tức im lặng.
Ninh Khuynh Liệt càng chấn kinh đến hơi căng thẳng.
Thanh Lưu nói lời này, là có ý gì?
Cái gì gọi là thích này, mọi người thấy thế nào?
Không thể không thừa nhận, Thược Thược quả thật rất thích quấn lấy cậu, cũng rất dính cậu.
Nhưng mà. . . . . .
Nhưng mà, cái này không thể nào có được hay không!
Thược Thược không phải vẫn luôn cho cậu là anh trai, không phải sao?
Toàn thân Liệp Ưng cứng đờ, tựa hồ không có cách nào tưởng tượng được chuyện này!
"Anh nói là. . . . . . nói là, Thược Thược thích tiểu Liệt, loại thích này cũng không phải đơn thuần là thích?" Hàn Mộ che miệng của mình, lời này khiến cho cô kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể?
Sao Thược Thược lại có thể thích Tiểu Liệt? Bọn nó là anh em ruột mà!
"Tiểu Mộ, em yên tĩnh một chút!" Ninh Doãn Ngân nắm tay Hàn Mộ, "Thược Thược. . . . . . Thược Thược nó. . . . . . haiz. . . . . ."
Thật ra thì, hắn cũng không biết phải nói thế nào!
Hắn rất ưa thích con bé Thược Thược này.
Nhưng không thể không nói, hắn cũng không hiểu rõ Thược Thược.
"Tiểu Mộ, em thấy thế nào?" Ninh Doãn Ngân lôi kéo Hàn Mộ ngồi xuống.
"Em suy nghĩ, em suy nghĩ xem!" Hàn Mộ vuốt vuốt trán có hơi đau, "Để em suy nghĩ lại một chút!"
Thược Thược muốn gia nhập tổ chức Đệ Nhất mà nguyên nhân cũng bởi vì nơi này có động lực khiến nó ở lại!
Động lực!
Như vậy xem ra, chẳng lẽ động lực này chính là tiểu Liệt sao?
Thật sự đúng vậy sao?
Thược Thược muốn gia nhập tổ chức Đệ Nhất, cô vốn cảm thấy có chút kỳ lạ!
Kể từ khi Thược Thược gặp tiểu Liệt, dfienddn lieqiudoon cô đã cảm thấy từng hành động của Thược Thược có hơi kỳ lạ.
Thời gian nó ở nhà càng ít đi, thời gian theo cô càng ít đi.
Có lúc, cô còn cảm thấy khó hiểu.
Nhưng cô loay hoay choáng váng, vốn cũng không chăm sóc được cho nó!
Cho nên nói, Thược Thược thật sự thích tiểu Liệt!
"Thật ra thì, từ khi Thược Thược chung sống với Ưng đã thấy được một chút mờ ám rồi!" Thanh Lưu gãi gãi đầu của mình.
Lặng yên!
Thật im ắng!
Sẽ không phải chỉ một mình hắn phát hiện chứ?
Nhìn Chu Tiêu im lặng không nói, lại nhìn Ngũ Nhật không nói một lời, Thanh Lưu ngẩng đầu, "Các anh cảm thấy thế nào?"
Chu Tiêu lắc đầu, lại gật đầu, "Tôi không rõ lắm!"
Hắn lại chưa từng trải qua tình yêu, đối với tình yêu có chút không thích.
Trừ phi để cho hắn bây giờ lập tức đi tìm một người, lập tức trải một tình yêu oanh oanh liệt liệt!
Nhưng mà. . . . . .
Đây dường như không thể nào!
"Tôi cũng không rõ!" Ngũ Nhật lắc đầu, "Tiêu như thế nào, tôi cũng thế đấy! Hai người chúng tôi vẫn luôn là trạng thái độc thân!"
"Cho nên nói, cô nhóc Thược Thược bị kích thích?" Chu Tiêu nhìn Ninh Khuynh Liệt.
Bởi vì thích chính anh trai ruột của mình, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận.
Cho nên, Thược Thược mới có thể trốn bọn họ!
"Nhưng, Thược Thược cũng không thể tránh né chúng ta lâu như vậy!" Hàn Mộ đột nhiên có chút kinh hồn bạt vía, dinendian.lơqid]on "Hơn nữa, nó sẽ trốn ở chỗ nào? Thế lực của tiểu Liệt lại không tìm được nó?"
"Đây cũng là chỗ tôi cảm thấy khó hiểu! Dù Thược Thược trốn rất bí mật, chúng ta cũng không thể không tìm được cô!" Ngũ Nhật lắc đầu, "Tôi thật sự không nghĩ ra!"
"Không cần suy nghĩ." Giọng Liệp Ưng lạnh lùng, "Như vậy chỉ có một điều, Thược Thược có thể đã nguy hiểm!"
"Nguy hiểm?" Hàn Mộ lập tức nhảy dựng từ trên ghế sa lon, "Nơi này là phạm vi thế lực của tiểu Liệt con, nơi này là Italy, có người nào dám ở chỗ này càn rỡ?"
"Có!" Chu Tiêu nhíu mày, "Mặc dù nơi này là Italy, nhưng lại có một người dám ở chỗ này làm xằng làm bậy, đối nghịch chúng ta, hắn ước gì được như vậy!"
"Hừ. . . . . ." Ngũ Nhật cũng lạnh lùng khẽ hừ, "Lại là Lộ Á Sâm! Lần trước là Tiểu Thất, lần này là cô nhóc Thược Thược. Chúng ta cũng còn chưa tìm hắn tính sổ, thế nhưng hắn lại lên tục bức bách chúng ta! Đúng là đáng chết. . . . . ."
"Đi, lần này lão tử không cho nổ nơi ở của hắn, lão tử Chu Tiêu sẽ mang họ của Lộ Á Sâm!" Chu Tiêu khó có được tính khí nóng nảy như thế, giận đùng đùng đứng lên, sắp đi ra phía ngoài.
Con bà nó, ở đây không hành động, người ta đã muốn khi dễ đến trên đầu ngươi rồi.
Ngươi còn có thể thờ ơ hay sao?
Ngươi còn có thể nhịn tức giận, tiếp tục để người ta khi dễ sao?
"Đứng lại!" Ninh Khuynh Liệt hét bảo Chu Tiêu ngừng lại, "Tiêu, lần này, anh không tỉnh táo!"
Chu Tiêu vẫn là người rất điềm tĩnh nhất trong mấy người bọn họ.
Lần này đoán chừng là bị Lộ Á Sâm bức cho nóng nảy!
"Đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, chúng ta phải xác định trước!" Liệp Ưng lắc đầu, da.nlze.qu;ydo/nn "Chúng ta sớm muộn gì cũng phải tìm Lộ Á Sâm tính tính toán toán cho rõ ràng. Chẳng lẽ, giờ phút này chúng ta còn có thể nóng vội sao?"
Cho dù bọn họ không có hành động với Lộ Á Sâm trước, cái tên biến thái Lộ Á Sâm đó, rõ ràng nhìn trúng mẹ của cậu, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng buông tay như vậy!
( mỗ Phàm: trẻ nhỏ tiểu Liệt, làm người phải phúc hậu! Không phải quậy nước Mĩ của người ta đến gà chó không yên rồi sao? Cái gì gọi là các ngươi còn chưa hành động? Mỗ Liệt: mỗ Phàm, bên kia rất lạnh, ngươi qua đó đợi đi! )
"Tôi xem thử có thể xác định vị trí cụ thể bây giờ của Lộ Á Sâm không!" Thanh Lưu chạy tới bên máy tính, kéo cái ghế ra, ngồi xuống, sau đó hai tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím.
"Thanh Lưu, anh cũng tra thử con chip trên người Thược Thược, có thể nhận được tín hiệu gì hay không!" Liệp Ưng cau mày.
Kể từ lúc Thược Thược tính toán muốn gia nhập tổ chức Đệ Nhất, cậu đã dựa vào thân thể của em ấy mà cấy một con chip mini, có con chip này, bất kể Thược Thược đi tới chỗ nào, bọn họ cũng có thể tìm được em ấy!
Haiz, đều do cậu không tốt!
Nếu như không phải là cậu lằng nhằng, nếu như không phải cậu dây dưa, có lẽ cậu đã sớm nhận cha mẹ của cậu rồi.
Như vậy, nói không chừng, hiểu lầm của Thược Thược đối với cậu cũng sẽ ít đi một chút.
Cậu thật không biết, thì ra là Thược Thược lại thích cậu!
Nhưng, cậu là anh trai long phượng thai với em ấy mà!
"Mẹ, thật xin lỗi!" Liệp Ưng đứng lên, đi tới bên cạnh Hàn Mộ, "Mẹ, thật xin lỗi!"
Nếu không phải bởi vì cậu, Thược Thược cũng không thể tự mình chạy ra ngoài, càng không thể nào sẽ gặp nguy hiểm, cũng sẽ không rõ tung tích như bây giờ!
Hàn Mộ lắc đầu, một tay ôm Ninh Khuynh Liệt vào trong lòng mình, dieendaanleequuydonn "Tiểu Liệt, chớ dại dột! Làm sao có thể trách con?"
Đây vốn không phải lỗi của tiểu Liệt!
Nếu như nói Thược Thược quá yêu tiểu Liệt chính là một sai lầm, như vậy trên thế giới này còn tình yêu gì có thể nói sao?
Như vậy, mỗi một đoạn tình yêu, mỗi một người đối với người yêu đều là sai lầm!
Đây vốn không thể làm được!
Tình yêu nói đến là đến, vốn phải ngươi muốn ngăn cản là có thể ngăn cản!
"Nhưng. . . . . ." Ninh Khuynh Liệt vừa muốn nói chuyện, lại bị Hàn Mộ cắt đứt một lần nữa.
"Tiểu Liệt, nếu như là Lộ Á Sâm, nguyên nhân rất đơn giản, nhất định là bởi vì mẹ!" Sắc mặt Hàn Mộ cũng không tốt, khẽ nhắm mắt, lắc đầu.
Tại sao Lộ Á Sâm phải khổ sở dây dưa cô?
Cô không phải đã từng nói với hắn rồi sao?
Cô sẽ không trở về Mĩ với hắn, hiện tại, tất cả người nhà của cô đều ở thành phố A.
Cha của cô, chồng của cô, đứa bé của cô, tất cả tất cả của cô, làm sao cô có thể vứt bỏ những người cô yêu, những người cô thương đi theo cô, đi Mĩ chứ?
"Mẹ!" Ninh Khuynh Liệt ôm Hàn Mộ thật chặt, "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
Nếu quả như thật là Lộ Á Sâm, nếu như Thược Thược thật sự ở trên tay Lộ Á Sâm, như vậy Lộ Á Sâm nhất định sẽ có hành động, như vậy mẹ cô nhất định cũng phải có hành động!
"Mẹ muốn đi gặp hắn!" Hàn Mộ đứng lên, giọng nói hết sức kiên định.
"Không được!" Tiếng phản đối cùng vang lên, Ninh Doãn Ngân lại kéo tay Hàn Mộ lại một lần nữa, "Tiểu Mộ, anh không cho phép em đi tìm tên Lộ Á Sâm đó!"
Mẹ nó, bọn họ dĩ nhiên cũng biết hắn theo lời Hàn Mộ là ai!
Để cho bà xã của mình đi gặp cái tên biến thái kia, chẳng phải là lấy bánh bao thịt đánh chó không trả?
"Mẹ, không được!" Ninh Khuynh Liệt nhìn Hàn Mộ, lắc đầu, "Chúng ta biết rõ mục đích của Lộ Á Sâm, chúng ta càng không thể cho mẹ đi gặp hắn!"
"Đúng, nếu như Thược Thược thật sự ở trên tay Lộ Á Sâm, hắn chính là muốn dẫn mẹ ra ngoài, nếu không hắn không thể nào có ý định tốn sức như vậy!" Die nd da nl e q uu ydo n Chu Tiêu gật đầu "Nếu như, Lộ Á Sâm ở Italy, nhất định chúng ta có thể tìm ra hắn , nhưng mà chúng ta lại phải cần thời gian!"
Bọn họ cần chỉ là thời gian, chỉ cần cho bọn hắn thời gian, như vậy dựa vào thế lực của bọn họ muốn tìm ra Thược Thược vẫn cực kỳ đơn giản!
Lộ Á Sâm cũng không biết mức độ thế lực ở Italy của bọn họ, nhưng mà ở Italy, nếu muốn đấu thắng người của bọn họ gần như vẫn không có cơ hội đấy!
"Nhưng, tôi rất lo lắng!" Hàn Mộ lắc đầu, "Lộ Á Sâm nham hiểm không phải như chúng ta có thể tưởng tượng, tôi lo lắng hắn sẽ đối với Thược Thược. . . . . ."
"Tạm thời sẽ không!" Giọng điệu Ninh Khuynh Liệt hết sức khẳng định, "Nếu như hắn muốn dùng Thược Thược dẫn mẹ ra ngoài, hắn nhất định sẽ không làm khó Thược Thược!"
Thược Thược là máu thịt của mẹ, điểm này Lộ Á Sâm hẳn rất rõ ràng.
"Không tốt!" Thanh Lưu ngồi trước bàn máy vi tính đột nhiên kêu lên, "Ưng, cậu nhanh qua đây xem một chút!"
Ninh Khuynh Liệt nghe tiếng, liền đi tới trước bàn máy tính.
Chỉ thấy trên màn hình máy tính, từng phòng lũy đang bị hủy diệt, điều này có ý nghĩa hệ thống máy tính của bọn họ đang bị xâm nhập.
Ninh Khuynh Liệt nhướng mày, hai mắt tối sầm lại, "Tôi tới!"
Thanh Lưu lập tức đứng dậy, để Ninh Khuynh Liệt ngồi xuống.
Ninh Khuynh Liệt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Die nd da nl e q uu ydo n hai tay nhanh chóng thao tác gõ trên máy tính.
"Cạch. . . . . ."
"Cạch. . . . . ."
Từng tiếng gõ rất nhỏ vang lên, từng điểm đỏ trên màn hình máy tính đang từ từ biến mất.
Đột nhiên Ninh Khuynh Liệt nhíu chặt mày, sau đó nhìn về phía màn hình khổng lồ treo trên vách tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook