Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
-
Chương 191
Chỉ thấy sắc mặt Y Sâm đột nhiên nhanh chóng thay đổi, Die nd da nl e q uu ydo n "Là anh có đúng hay không? Nhất định là anh động tay động chân ở trên người Tiểu Thất......"
Y Sâm kéo Thanh Lưu lại, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng.
Nhất định là Thanh Lưu, nhất định là hắn!
Nếu hắn có cách khiến ký ức không chịu nổi của Tiểu Thất bị xóa đi, hắn cũng có thể động tay chân ở trên người Tiểu Thất.
Nếu không, Tiểu Thất không thể nào sợ hắn như vậy.
Tiểu Thất yêu hắn như vậy, làm sao có thể lộ ra vẻ sợ hãi hắn.
"Nói, anh đã làm gì Tiểu Thất?" Y Sâm giống như điên rồi, xốc Thanh Lưu lên, hung hăng đánh một quyền lên trên mặt hắn, "Cái tên khốn kiếp này, tại sao anh lại đối với tôi như vậy, tại sao lại đối với Tiểu Thất như vậy?"
"Anh là tên khốn kiếp......"
"Thanh Lưu, tôi muốn giết chết anh......"
"Lão tử giết chết anh......"
Thanh Lưu nhận một quyền, sau đó té xuống trên đất, khóe miệng cũng tràn ra một vết máu.
"Thanh Lưu!" Tiểu Thất nhìn Thanh Lưu té lăn trên đất, dieendaanleequuydonn ánh mắt mang theo bi thương sâu đậm, "Anh làm sao vậy, không sao chứ?"
"Không sao!" Thanh Lưu kéo tay Tiểu Thất lại, đứng lên từ trên mặt đất.
"Thanh Lưu, anh chảy máu, anh chảy máu!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Thất mang theo nước mắt, đau lòng nhìn Thanh Lưu, "Có đau hay không?"
"Không đau." Thanh Lưu lắc đầu, "Tiểu Thất không phải lo lắng!"
Tiểu Thất bĩu môi, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Thanh Lưu.
Một màn này lần nữa thương tổn lòng Y Sâm, thương tổn tới tận đáy lòng hắn.
"Ha ha ha ha......" Y Sâm nở nụ cười, trong giọng điệu mang theo căm phẫn, "Ha ha ha ha...... Tôi sai lầm rồi, tại sao tôi có thể tin tưởng anh? Tại sao tôi có thể tin tưởng anh, Thanh Lưu? Chúng ta còn là anh em sao? Có phải không?"
"Thanh Lưu, anh....." Ngũ Nhật nhìn Thanh Lưu, bên trong đôi mắt mang theo ý xét hỏi.
Chẳng lẽ Thanh Lưu thật sự làm gì trên người Tiểu Thất sao?
Mặc dù Thanh Lưu yêu Tiểu Thất như vậy, khi hắn biết người trong lòng Tiểu Thất, hắn có thể cứ buông tay như vậy, không chút do dự.
Hắn sẽ có hành vi như thế, thật sựu chẳng lẽ đã làm gì với Tiểu Thất, mới khiến Tiểu Thất sợ Y Sâm như vậy?
Thật sự là Thanh Lưu động tay chân?
Ngũ Nhật nhếch miệng.
Ma lực của tình yêu thần kỳ như thế, bọn họ nên tin tưởng ai đây?
Làm sao lại biến thành cái bộ dáng này? Dfienddn lieqiudoon Bọn họ vốn là người thân, là anh em tốt!
"Haiz......" Ngũ Nhật thở dài, "Thanh Lưu, anh nói đi!"
Hắn thật sự không thể tin được Thanh Lưu, hắn càng không muốn tin tưởng!
"Tôi không có!" Thanh Lưu nhếch miệng, ba chữ ‘tôi không có’ này, nhưng lại nói hết sức có khí phách, "Tôi nói, tôi không có!"
Thanh Lưu nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên nói rõ ý khinh thường.
Thanh Lưu hắn khinh thường làm ra chuyện như vậy, hắn trơ trẽn, cho nên chuyện như vậy, hắn kiên quyết sẽ không làm!
"Ha ha......" Y Sâm nhún vai, nhìn bộ dạng Thanh Lưu, trong ánh mắt nhiều hơn một phần giễu cợt, "Anh không có? Tôi không tin!"
Hôm nay Tiểu Thất biến thành bộ dáng này, mà người có khả năng gây ra nhất lại bây giờ nói hắn không có!
Không phải Thanh Lưu hắn, như vậy sẽ là ai?
"Thanh Lưu, tôi muốn anh trả Tiểu Thất lại cho tôi, ta muốn một Tiểu Thất bình thường. Anh có nghe hay không?" Y Sâm tức giận đùng đùng nhìn Thanh Lưu, từng bước từng bước đi về phía hắn.
"Tiểu Thất, em đợi ở bên kia một lúc có được hay không?" Thanh Lưu nhẹ nhàng nói nhỏ mấy câu ở bên tai Tiểu Thất.
"Ừ." Trong ánh mắt Tiểu Thất nhìn Thanh Lưu mang theo lo lắng, "Được."
"Ngoan!" Thanh Lưu hôn lên trên trán Tiểu Thất. da.nlze.qu;ydo/nn Sau đó đi tới trước mặt Y Sâm, "Tôi nói, tôi không có!"
"Không có!" Khóe miệng Y Sâm nhếch lên, "Như vậy trước hết anh phải để cho quả đấm của tôi tin tưởng đã!"
Vừa nói xong, quả đấm của Y Sâm trực tiếp đánh vào trên mặt Thanh Lưu.
Tay mắt Thanh Lưu lanh lẹ, hơi nghiêng đầu, tránh thoát một quyền của Y Sâm.
Hai bóng dáng nhanh chóng giao thủ, nhanh chóng đánh vào một chỗ.
"Kẻ điên!" Chu Tiêu vô lực liếc mắt nhìn, sau đó tựa người vào trên ghế sa lon.
Hắn sắp bị tên điên kia làm cho tức chết, hắn mới không có hơi sức đi quản tên điên đó!
"Các anh......" Ngũ Nhật nhíu chặt chân mày.
Sao hai người đó lại đánh nhau rồi?
"Ưng." Ngũ Nhật quay đầu nhìn Liệp Ưng.
Chỉ thấy vẻ mặt Liệp Ưng vẫn bình thản, không có chút phản ứng.
Đột nhiên trước mặt Ngũ Nhật bỗng tối sầm, nhìn kỹ, Liệp Ưng mới vừa còn không nhúc nhích lúc này bóng dáng đã vọt đến chỗ hai người đang đánh nhau, ngăn lại động tác của hai người.
"Y Sâm, tôi tin tưởng Thanh Lưu!" Giọng điệu Liệp Ưng có khí phách, không nghi ngờ chút nào lại cho Y Sâm một kích nặng nề.
"Ha ha......" Y Sâm ngừng động tác trong tay mình lại, nhìn Liệp Ưng, "Cậu tin tưởng anh ta, cậu tin tưởng anh ta! Tất cả mọi người đều tin tưởng anh ta! Dieenndkdan/leeequhydonnn Cho nên tôi nhất định vô duyên với Tiểu Thất đến năm phần đúng không? Tôi không cam lòng......"
"A......" Gầm lên giận dữ, quả đấm của Y Sâm chuyển sang Liệp Ưng, "Các người cũng đã hướng về phía hắn, vậy thì cũng không tin tôi!"
Quả đấm của Y Sâm nhào tới trên mặt Liệp Ưng, sắp ập tới!
Liệp Ưng hơi nghiêng đầu, nhanh chóng tránh được một quyền của Y Sâm.
"Y Sâm, tôi thấy điên thật rồi!" Giọng nói của Liệp Ưng mang theo không khỏi tức giận.
Đúng là điên rồi, cho nên mới không có thuốc nào cứu được như vậy!
"Tôi chính là điên rồi!" Một quyền không thành, Y Sâm lại đánh một quyền, quả đấm vung ra, lại cùng trên chân ra ngoài.
"Tới đi, đánh với tôi, đánh với tôi đi!" Y Sâm nở nụ cười, nhanh chóng tập kích Liệp Ưng.
Liệp Ưng không trốn không tránh, liền đón lấy quả đấm của Y Sâm, và một cú đá trên chân.
Đột nhiên, Y Sâm lay động, vung một tay, thừa dịp Liệp Ưng không chú ý, một tay tiếp tục vung ra, dĩ nhiên cũng làm bay cái mặt nạ của Liệp Ưng đi.
Cả khuôn mặt của Liệp Ưng hoàn toàn bại lộ ở trong không khí.
Người chung quanh hít khí một hồi, "Hí......"
Liệp Ưng nhìn mặt nạ bị quăng xuống đất, cặp mắt quét qua Y Sâm, vẻ mặt không chút thay đổi.
Lúc này, bên cửa cũng truyền đến một hồi tiếng hút khí không thể tưởng tượng nổi, dienndnle,qu.y don "Tại sao lại có thể như vậy......"
Y Sâm kéo Thanh Lưu lại, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng.
Nhất định là Thanh Lưu, nhất định là hắn!
Nếu hắn có cách khiến ký ức không chịu nổi của Tiểu Thất bị xóa đi, hắn cũng có thể động tay chân ở trên người Tiểu Thất.
Nếu không, Tiểu Thất không thể nào sợ hắn như vậy.
Tiểu Thất yêu hắn như vậy, làm sao có thể lộ ra vẻ sợ hãi hắn.
"Nói, anh đã làm gì Tiểu Thất?" Y Sâm giống như điên rồi, xốc Thanh Lưu lên, hung hăng đánh một quyền lên trên mặt hắn, "Cái tên khốn kiếp này, tại sao anh lại đối với tôi như vậy, tại sao lại đối với Tiểu Thất như vậy?"
"Anh là tên khốn kiếp......"
"Thanh Lưu, tôi muốn giết chết anh......"
"Lão tử giết chết anh......"
Thanh Lưu nhận một quyền, sau đó té xuống trên đất, khóe miệng cũng tràn ra một vết máu.
"Thanh Lưu!" Tiểu Thất nhìn Thanh Lưu té lăn trên đất, dieendaanleequuydonn ánh mắt mang theo bi thương sâu đậm, "Anh làm sao vậy, không sao chứ?"
"Không sao!" Thanh Lưu kéo tay Tiểu Thất lại, đứng lên từ trên mặt đất.
"Thanh Lưu, anh chảy máu, anh chảy máu!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Thất mang theo nước mắt, đau lòng nhìn Thanh Lưu, "Có đau hay không?"
"Không đau." Thanh Lưu lắc đầu, "Tiểu Thất không phải lo lắng!"
Tiểu Thất bĩu môi, đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Thanh Lưu.
Một màn này lần nữa thương tổn lòng Y Sâm, thương tổn tới tận đáy lòng hắn.
"Ha ha ha ha......" Y Sâm nở nụ cười, trong giọng điệu mang theo căm phẫn, "Ha ha ha ha...... Tôi sai lầm rồi, tại sao tôi có thể tin tưởng anh? Tại sao tôi có thể tin tưởng anh, Thanh Lưu? Chúng ta còn là anh em sao? Có phải không?"
"Thanh Lưu, anh....." Ngũ Nhật nhìn Thanh Lưu, bên trong đôi mắt mang theo ý xét hỏi.
Chẳng lẽ Thanh Lưu thật sự làm gì trên người Tiểu Thất sao?
Mặc dù Thanh Lưu yêu Tiểu Thất như vậy, khi hắn biết người trong lòng Tiểu Thất, hắn có thể cứ buông tay như vậy, không chút do dự.
Hắn sẽ có hành vi như thế, thật sựu chẳng lẽ đã làm gì với Tiểu Thất, mới khiến Tiểu Thất sợ Y Sâm như vậy?
Thật sự là Thanh Lưu động tay chân?
Ngũ Nhật nhếch miệng.
Ma lực của tình yêu thần kỳ như thế, bọn họ nên tin tưởng ai đây?
Làm sao lại biến thành cái bộ dáng này? Dfienddn lieqiudoon Bọn họ vốn là người thân, là anh em tốt!
"Haiz......" Ngũ Nhật thở dài, "Thanh Lưu, anh nói đi!"
Hắn thật sự không thể tin được Thanh Lưu, hắn càng không muốn tin tưởng!
"Tôi không có!" Thanh Lưu nhếch miệng, ba chữ ‘tôi không có’ này, nhưng lại nói hết sức có khí phách, "Tôi nói, tôi không có!"
Thanh Lưu nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên nói rõ ý khinh thường.
Thanh Lưu hắn khinh thường làm ra chuyện như vậy, hắn trơ trẽn, cho nên chuyện như vậy, hắn kiên quyết sẽ không làm!
"Ha ha......" Y Sâm nhún vai, nhìn bộ dạng Thanh Lưu, trong ánh mắt nhiều hơn một phần giễu cợt, "Anh không có? Tôi không tin!"
Hôm nay Tiểu Thất biến thành bộ dáng này, mà người có khả năng gây ra nhất lại bây giờ nói hắn không có!
Không phải Thanh Lưu hắn, như vậy sẽ là ai?
"Thanh Lưu, tôi muốn anh trả Tiểu Thất lại cho tôi, ta muốn một Tiểu Thất bình thường. Anh có nghe hay không?" Y Sâm tức giận đùng đùng nhìn Thanh Lưu, từng bước từng bước đi về phía hắn.
"Tiểu Thất, em đợi ở bên kia một lúc có được hay không?" Thanh Lưu nhẹ nhàng nói nhỏ mấy câu ở bên tai Tiểu Thất.
"Ừ." Trong ánh mắt Tiểu Thất nhìn Thanh Lưu mang theo lo lắng, "Được."
"Ngoan!" Thanh Lưu hôn lên trên trán Tiểu Thất. da.nlze.qu;ydo/nn Sau đó đi tới trước mặt Y Sâm, "Tôi nói, tôi không có!"
"Không có!" Khóe miệng Y Sâm nhếch lên, "Như vậy trước hết anh phải để cho quả đấm của tôi tin tưởng đã!"
Vừa nói xong, quả đấm của Y Sâm trực tiếp đánh vào trên mặt Thanh Lưu.
Tay mắt Thanh Lưu lanh lẹ, hơi nghiêng đầu, tránh thoát một quyền của Y Sâm.
Hai bóng dáng nhanh chóng giao thủ, nhanh chóng đánh vào một chỗ.
"Kẻ điên!" Chu Tiêu vô lực liếc mắt nhìn, sau đó tựa người vào trên ghế sa lon.
Hắn sắp bị tên điên kia làm cho tức chết, hắn mới không có hơi sức đi quản tên điên đó!
"Các anh......" Ngũ Nhật nhíu chặt chân mày.
Sao hai người đó lại đánh nhau rồi?
"Ưng." Ngũ Nhật quay đầu nhìn Liệp Ưng.
Chỉ thấy vẻ mặt Liệp Ưng vẫn bình thản, không có chút phản ứng.
Đột nhiên trước mặt Ngũ Nhật bỗng tối sầm, nhìn kỹ, Liệp Ưng mới vừa còn không nhúc nhích lúc này bóng dáng đã vọt đến chỗ hai người đang đánh nhau, ngăn lại động tác của hai người.
"Y Sâm, tôi tin tưởng Thanh Lưu!" Giọng điệu Liệp Ưng có khí phách, không nghi ngờ chút nào lại cho Y Sâm một kích nặng nề.
"Ha ha......" Y Sâm ngừng động tác trong tay mình lại, nhìn Liệp Ưng, "Cậu tin tưởng anh ta, cậu tin tưởng anh ta! Tất cả mọi người đều tin tưởng anh ta! Dieenndkdan/leeequhydonnn Cho nên tôi nhất định vô duyên với Tiểu Thất đến năm phần đúng không? Tôi không cam lòng......"
"A......" Gầm lên giận dữ, quả đấm của Y Sâm chuyển sang Liệp Ưng, "Các người cũng đã hướng về phía hắn, vậy thì cũng không tin tôi!"
Quả đấm của Y Sâm nhào tới trên mặt Liệp Ưng, sắp ập tới!
Liệp Ưng hơi nghiêng đầu, nhanh chóng tránh được một quyền của Y Sâm.
"Y Sâm, tôi thấy điên thật rồi!" Giọng nói của Liệp Ưng mang theo không khỏi tức giận.
Đúng là điên rồi, cho nên mới không có thuốc nào cứu được như vậy!
"Tôi chính là điên rồi!" Một quyền không thành, Y Sâm lại đánh một quyền, quả đấm vung ra, lại cùng trên chân ra ngoài.
"Tới đi, đánh với tôi, đánh với tôi đi!" Y Sâm nở nụ cười, nhanh chóng tập kích Liệp Ưng.
Liệp Ưng không trốn không tránh, liền đón lấy quả đấm của Y Sâm, và một cú đá trên chân.
Đột nhiên, Y Sâm lay động, vung một tay, thừa dịp Liệp Ưng không chú ý, một tay tiếp tục vung ra, dĩ nhiên cũng làm bay cái mặt nạ của Liệp Ưng đi.
Cả khuôn mặt của Liệp Ưng hoàn toàn bại lộ ở trong không khí.
Người chung quanh hít khí một hồi, "Hí......"
Liệp Ưng nhìn mặt nạ bị quăng xuống đất, cặp mắt quét qua Y Sâm, vẻ mặt không chút thay đổi.
Lúc này, bên cửa cũng truyền đến một hồi tiếng hút khí không thể tưởng tượng nổi, dienndnle,qu.y don "Tại sao lại có thể như vậy......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook