Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
-
Chương 11: Hàn Khuynh Thược
Sân bay quốc tế thành phố A
"Hỗn đãn... thật sự đáng chết!" Một tiểu cô nương khoảng 6 tuổi đứng ở đại sảnh sân bay. Áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh biển, một đôi giày da nhỏ bé trên người tiểu cô nương không lộ ra chút nào kỳ quái, ngược lại còn có một chút hương vị khác.
Tay Hàn Khuynh Thược nắm chặt thành quả đấm, khẽ cau mày, "Cái nơi quái quỹ này, người nhiều đến như vậy! Cuối cùng là mẹ ở nơi nào?"
Thật là tức giận! Tức giận quá...
Hàn Khuynh Thược tức giận liếc mắt nhìn tới nhìn lui các lữ khách một cái, mày nhíu lại bất mãn.
Hừ... Nếu mẹ không cưỡng bức dụ dỗ, nó cũng không muốn tới nơi này! Tại Mỹ nó đã quen, đột nhiên bắt nó trở lại sống ở thành phố A, nó thật sự điên mất rồi! Loại sinh hoạt nhàm chán ở thành phố A này làm sao có thể sánh được với nước Mỹ hứng thú của nó chứ???
Còn có.... Đáng chết, cuối cùng mẹ ở nơi nào?
"Ầm ầm...." Một tiếng vang thật lớn vang bên tai Hàn Khuynh Thược.
Nguy hiểm!
Phản ứng của Hàn Khuynh Thược căn bản không giông như phản ứng của đứa con nít sáu tuổi nên có. Miệng nó nhẹ nhàng hướng lên trên thành một vạch, cừ thật, vừa đến cái nơi quái quỷ này lại gặp chuyện kích thích như vậy! Nếu nó không nghe sai, tiếng vang này chính là tiếng nổ bom thật lớn.
"A..." Đám người nghe tiếng nổ liền hoàn toàn nổi loạn, bắt đầu chạy trốn chung quanh.
Hàn Khuynh Thược thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, không có một tia sợ hãi.
Đại não Hàn Khuynh Thược thấp xuống, một đôi tròng mắt đẹp hơi híp lại, dường như đang tự hỏi cái gì.
"Không tốt!" Hàn Khuynh Thược giật mình một cái. Trận nổ mạnh này không phải là hướng về phía mẹ đang đi tới sao?
Thân phận mẹ đặc biệt, không chỉ có tại Mỹ một số người muốn sinh mệnh của mẹ. Tại các nước không có chổ nào là không có người muốn mẹ chết đi! Nhưng mà...
Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua bốn phía, hừ lạnh ra tiếng, "Hừ..."
Có lẽ nó đánh giá cao nhóm người này rồi! Chuyện nó cùng mè đến thành phố A số người biết đếm trên đầu ngón tay, tin tức của bọn họ chẳng phải nhanh, như thế nào chuẩn bị được rồi! CHo nên, tiếng nổ mạnh này...
Dù sao, chỉ cần mẹ an toàn, không chỉ nói tiếng nổ mạnh, liền bị ném bom nguyên tử cũng không liên quan đến nó.
"Ầm ầm..." Lại một tiếng vang thật lớn.
"A.." Đám người lại hỗn loạn một lần nữa, chạy từ nhiều hướng hướng tới Hàn Khuynh Thược.
"Đáng chết..." Hàn Khuynh Thược khẽ nguyền rũa một tiếng. Dù sao nó vẫn là đứa bé sáu tuổi. Tuy nhiên, tại mỹ mỗi ngày nó đều phải tiến hành một loại huấn luyện năng lực ma quỷ, thân thể của nó so với một đứa bé cùng tuổi có bộ dáng nhanh nhẹn hơn, nhưng ma, lúc này một đám người hỗn loạn có thể đè nó thành miếng đậu hủ thúi mắc cạn thôi.
"Hỗn đãn... thật sự đáng chết!" Một tiểu cô nương khoảng 6 tuổi đứng ở đại sảnh sân bay. Áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh biển, một đôi giày da nhỏ bé trên người tiểu cô nương không lộ ra chút nào kỳ quái, ngược lại còn có một chút hương vị khác.
Tay Hàn Khuynh Thược nắm chặt thành quả đấm, khẽ cau mày, "Cái nơi quái quỹ này, người nhiều đến như vậy! Cuối cùng là mẹ ở nơi nào?"
Thật là tức giận! Tức giận quá...
Hàn Khuynh Thược tức giận liếc mắt nhìn tới nhìn lui các lữ khách một cái, mày nhíu lại bất mãn.
Hừ... Nếu mẹ không cưỡng bức dụ dỗ, nó cũng không muốn tới nơi này! Tại Mỹ nó đã quen, đột nhiên bắt nó trở lại sống ở thành phố A, nó thật sự điên mất rồi! Loại sinh hoạt nhàm chán ở thành phố A này làm sao có thể sánh được với nước Mỹ hứng thú của nó chứ???
Còn có.... Đáng chết, cuối cùng mẹ ở nơi nào?
"Ầm ầm...." Một tiếng vang thật lớn vang bên tai Hàn Khuynh Thược.
Nguy hiểm!
Phản ứng của Hàn Khuynh Thược căn bản không giông như phản ứng của đứa con nít sáu tuổi nên có. Miệng nó nhẹ nhàng hướng lên trên thành một vạch, cừ thật, vừa đến cái nơi quái quỷ này lại gặp chuyện kích thích như vậy! Nếu nó không nghe sai, tiếng vang này chính là tiếng nổ bom thật lớn.
"A..." Đám người nghe tiếng nổ liền hoàn toàn nổi loạn, bắt đầu chạy trốn chung quanh.
Hàn Khuynh Thược thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mắt, không có một tia sợ hãi.
Đại não Hàn Khuynh Thược thấp xuống, một đôi tròng mắt đẹp hơi híp lại, dường như đang tự hỏi cái gì.
"Không tốt!" Hàn Khuynh Thược giật mình một cái. Trận nổ mạnh này không phải là hướng về phía mẹ đang đi tới sao?
Thân phận mẹ đặc biệt, không chỉ có tại Mỹ một số người muốn sinh mệnh của mẹ. Tại các nước không có chổ nào là không có người muốn mẹ chết đi! Nhưng mà...
Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua bốn phía, hừ lạnh ra tiếng, "Hừ..."
Có lẽ nó đánh giá cao nhóm người này rồi! Chuyện nó cùng mè đến thành phố A số người biết đếm trên đầu ngón tay, tin tức của bọn họ chẳng phải nhanh, như thế nào chuẩn bị được rồi! CHo nên, tiếng nổ mạnh này...
Dù sao, chỉ cần mẹ an toàn, không chỉ nói tiếng nổ mạnh, liền bị ném bom nguyên tử cũng không liên quan đến nó.
"Ầm ầm..." Lại một tiếng vang thật lớn.
"A.." Đám người lại hỗn loạn một lần nữa, chạy từ nhiều hướng hướng tới Hàn Khuynh Thược.
"Đáng chết..." Hàn Khuynh Thược khẽ nguyền rũa một tiếng. Dù sao nó vẫn là đứa bé sáu tuổi. Tuy nhiên, tại mỹ mỗi ngày nó đều phải tiến hành một loại huấn luyện năng lực ma quỷ, thân thể của nó so với một đứa bé cùng tuổi có bộ dáng nhanh nhẹn hơn, nhưng ma, lúc này một đám người hỗn loạn có thể đè nó thành miếng đậu hủ thúi mắc cạn thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook