Bà không còn kiên nhẫn để phân tích cho hắn hiểu, nói: “Không có quy củ thì sao có phép tắc được, hôm nay con nghỉ ngơi nửa buổi chiều, vậy thì chỉ được cho một nửa lương khô thôi!”
Vương Nhất Thành giương đôi mắt tội nghiệp nhìn mẹ già nhà mình, ánh mắt dần đỏ lên, mang theo tia cầu xin.
Mấy cô con dâu nghe vậy liền hít vào một hơi, trong lòng thầm cảm thán Tiểu Ngũ Tử này còn hay làm ra vẻ hơn cả mấy cô gái trong thôn nữa! Bọn họ cũng không thích chú em chồng này, nhưng nhìn cảnh tội nghiệp vẫn không nhịn được, cũng may mẹ chồng vốn là người có ý chí sắt đá.
Không có ai trong nhà này có thể chiếm được chỗ tốt từ bà ấy cả.
Quả nhiên, Điền Xảo Hoa lạnh lùng lướt qua, dáng vẻ rất kiên quyết: “Không thích ăn thì đừng ăn nữa.”
Nói xong bà liền lạnh nhạt bảo: “Mấy đứa đi rửa tay ăn cơm đi.”
Cả nhà đều im như gà mà nhanh chân đi rửa tay, rất nhanh liền ngồi vào bàn, Bảo Nha không biết đã ngồi cạnh bên người cha mình từ lúc nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ chờ được ăn.
Điền Xảo Hoa liếc mắt nhìn cô bé một cái, chỉ là không nói gì.
Nhà họ Vương chia cơm theo khẩu phần ăn, người lớn thì mỗi người được một cái bánh bắp, trẻ nhỏ thì được nửa cái, đồ ăn đều giống nhau chỉ là người lớn được nhiều hơn. Bởi vì hôm nay Vương Nhất Thành lười biếng nửa buổi chiều nên khẩu phần ăn cũng bằng với bọn nhỏ.
Điền Xảo Hoa chia cho từng người một, mắt sáng như đuốc.
Đừng nói giao việc này cho con dâu, ngay cả mấy đứa con trai của bà còn không có cửa đụng vào đâu.
Chỗ bánh này đều do một tay bà làm, có thể nói là chuẩn như đo thước, cái nào cũng có trọng lượng như nhau, ngay cả đồ ăn kèm cũng được chia y hệt, không hơn không kém.
Thu hoạch vụ thu rất mệt, cả nhà đều tập trung ăn, không có ai buồn nói chuyện. Cả đám há to mồm ăn cơm, một cái bánh bắp cũng miễn cưỡng no được ba bốn phần, còn chưa dọn bàn mà người một nhà đã nghĩ xem sáng mai nên ăn gì.
Điền Xảo Hoa nhìn xung quanh một vòng, nói: “Ăn xong thì về nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đi lung tung, tiêu hoá nhanh còn phải đi kiếm cái để lấp bụng, lương thực trong nhà cũng không dư dả gì đâu.”
“Chúng con biết rồi mẹ!”
“Mẹ, giờ con về phòng ngủ liền đây.” Vương Nhất Thành cười lấy lòng nói với bà Điền.
Điền Xảo Hoa lại hừ lạnh một tiếng, cất giọng đáp: “Ngủ cái gì mà ngủ, hôm nay đến phiên anh dọn dẹp rửa bát đấy, lo mà làm đi.”
“Vâng mẹ!” Vương Nhất Thành đáp với vẻ nịnh nọt.
Cả nhà đều nghe theo lời bà Điền, một lúc sau, từng người lục tục đi về phòng mình. Thật ra cũng không phải mình nhà bọn họ mới vậy, những nhà khác cũng tương tự, thu hoạch vụ thu vừa vội vừa mệt, đừng thấy thời gian ngắn mà lầm, dù chỉ mười ngày nửa tháng nhưng cũng khiến ai nấy phải gầy đi một vòng, cạn kiệt sức lực.
Nhà bọn họ vốn luân phiên làm việc, hôm nay đến phiên một phòng của Vương Nhất Thành, anh chỉ huy con gái: “Bảo Nha, con rửa chén trước đi, cha đi rửa mặt cái.”
Còn chưa kịp đi đã bị Bảo Nha túm góc áo, nói: “Cha phải phụ con làm việc, không được lười biếng.”
Vương Nhất Thành lẩm bẩm: “Con bé này làm sao vậy, không biết thương cha gì cả, con nhìn xem cha nuôi con dễ dàng lắm chắc? Nhờ con có tí việc mà con còn không chịu, thật uổng công cha thương con…”
Bảo Nha chép miệng nhỏ, thoáng do dự, nói: “Chúng ta chơi kéo bao búa đi. Ai thua phải làm việc.”
Vương Nhất Thành lập tức bật cười: “Được thôi.”
“Một hai ba!”
Bảo Nha ra kéo, Vương Nhất Thành lại ra búa.
Vương Nhất Thành cười đắc ý: “Cha thắng rồi, con mau đi làm việc đi.”
Nói rồi liền ngâm nga hát, thong thả bước sang một bên.
Bảo Nha cúi đầu nhìn tay mình, thất vọng thở dài một hơi, nhưng có chơi thì có chịu.
Chỉ là cô bé không hiểu sao mình vẫn luôn thua?
Đương nhiên cô bé không nghĩ tới, đó là vì Vương Nhất Thành đã nhìn lén.
Vương Nhất Thành giương đôi mắt tội nghiệp nhìn mẹ già nhà mình, ánh mắt dần đỏ lên, mang theo tia cầu xin.
Mấy cô con dâu nghe vậy liền hít vào một hơi, trong lòng thầm cảm thán Tiểu Ngũ Tử này còn hay làm ra vẻ hơn cả mấy cô gái trong thôn nữa! Bọn họ cũng không thích chú em chồng này, nhưng nhìn cảnh tội nghiệp vẫn không nhịn được, cũng may mẹ chồng vốn là người có ý chí sắt đá.
Không có ai trong nhà này có thể chiếm được chỗ tốt từ bà ấy cả.
Quả nhiên, Điền Xảo Hoa lạnh lùng lướt qua, dáng vẻ rất kiên quyết: “Không thích ăn thì đừng ăn nữa.”
Nói xong bà liền lạnh nhạt bảo: “Mấy đứa đi rửa tay ăn cơm đi.”
Cả nhà đều im như gà mà nhanh chân đi rửa tay, rất nhanh liền ngồi vào bàn, Bảo Nha không biết đã ngồi cạnh bên người cha mình từ lúc nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ chờ được ăn.
Điền Xảo Hoa liếc mắt nhìn cô bé một cái, chỉ là không nói gì.
Nhà họ Vương chia cơm theo khẩu phần ăn, người lớn thì mỗi người được một cái bánh bắp, trẻ nhỏ thì được nửa cái, đồ ăn đều giống nhau chỉ là người lớn được nhiều hơn. Bởi vì hôm nay Vương Nhất Thành lười biếng nửa buổi chiều nên khẩu phần ăn cũng bằng với bọn nhỏ.
Điền Xảo Hoa chia cho từng người một, mắt sáng như đuốc.
Đừng nói giao việc này cho con dâu, ngay cả mấy đứa con trai của bà còn không có cửa đụng vào đâu.
Chỗ bánh này đều do một tay bà làm, có thể nói là chuẩn như đo thước, cái nào cũng có trọng lượng như nhau, ngay cả đồ ăn kèm cũng được chia y hệt, không hơn không kém.
Thu hoạch vụ thu rất mệt, cả nhà đều tập trung ăn, không có ai buồn nói chuyện. Cả đám há to mồm ăn cơm, một cái bánh bắp cũng miễn cưỡng no được ba bốn phần, còn chưa dọn bàn mà người một nhà đã nghĩ xem sáng mai nên ăn gì.
Điền Xảo Hoa nhìn xung quanh một vòng, nói: “Ăn xong thì về nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đi lung tung, tiêu hoá nhanh còn phải đi kiếm cái để lấp bụng, lương thực trong nhà cũng không dư dả gì đâu.”
“Chúng con biết rồi mẹ!”
“Mẹ, giờ con về phòng ngủ liền đây.” Vương Nhất Thành cười lấy lòng nói với bà Điền.
Điền Xảo Hoa lại hừ lạnh một tiếng, cất giọng đáp: “Ngủ cái gì mà ngủ, hôm nay đến phiên anh dọn dẹp rửa bát đấy, lo mà làm đi.”
“Vâng mẹ!” Vương Nhất Thành đáp với vẻ nịnh nọt.
Cả nhà đều nghe theo lời bà Điền, một lúc sau, từng người lục tục đi về phòng mình. Thật ra cũng không phải mình nhà bọn họ mới vậy, những nhà khác cũng tương tự, thu hoạch vụ thu vừa vội vừa mệt, đừng thấy thời gian ngắn mà lầm, dù chỉ mười ngày nửa tháng nhưng cũng khiến ai nấy phải gầy đi một vòng, cạn kiệt sức lực.
Nhà bọn họ vốn luân phiên làm việc, hôm nay đến phiên một phòng của Vương Nhất Thành, anh chỉ huy con gái: “Bảo Nha, con rửa chén trước đi, cha đi rửa mặt cái.”
Còn chưa kịp đi đã bị Bảo Nha túm góc áo, nói: “Cha phải phụ con làm việc, không được lười biếng.”
Vương Nhất Thành lẩm bẩm: “Con bé này làm sao vậy, không biết thương cha gì cả, con nhìn xem cha nuôi con dễ dàng lắm chắc? Nhờ con có tí việc mà con còn không chịu, thật uổng công cha thương con…”
Bảo Nha chép miệng nhỏ, thoáng do dự, nói: “Chúng ta chơi kéo bao búa đi. Ai thua phải làm việc.”
Vương Nhất Thành lập tức bật cười: “Được thôi.”
“Một hai ba!”
Bảo Nha ra kéo, Vương Nhất Thành lại ra búa.
Vương Nhất Thành cười đắc ý: “Cha thắng rồi, con mau đi làm việc đi.”
Nói rồi liền ngâm nga hát, thong thả bước sang một bên.
Bảo Nha cúi đầu nhìn tay mình, thất vọng thở dài một hơi, nhưng có chơi thì có chịu.
Chỉ là cô bé không hiểu sao mình vẫn luôn thua?
Đương nhiên cô bé không nghĩ tới, đó là vì Vương Nhất Thành đã nhìn lén.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook