“Thật chứ, ông nội Lý không nói dối đâu.”

Cô bé lại nức nở khe khẽ, vâng một tiếng.

Đại Cương: “Được rồi, nhanh làm việc đi, cháu ở chỗ này xem cha cháu...”

“Dược Hạp Tử, thanh niên trí thức Lâm ngất rồi...”

“Tới liền tới liền!”

Nắng gắt cuối thu không thể so với nắng gắt của mùa hè, nhưng thu hoạch vụ thu cũng cực kì khó khăn, Dược Hạp Tử gọi học trò nhỏ của mình là Cẩu Đản, nói: “Đi nhanh đi, tới chỗ thanh niên trí thức bên kia...”

Chạy được hai bước liền quay đầu lại, đem một cái ống trúc đưa cho Bảo Nha, nói: “Ông nội Lý giao cho cháu một nhiệm vụ, cháu phải đút cho cha cháu, cháu có làm được không?”

Bảo Nha liền gật đầu, đôi mắt hạnh tròn xoe, thận trọng gật đầu đáp: “Cháu làm được ạ?”

Dược Hạp Tử gật đầu, sau đó vọt tới chỗ của thanh niên trí thức nọ.

Ông vừa đi, Đại Cương cũng vội vàng quay lại làm việc, không thể chậm trễ được. Vừa rồi bọn họ còn tụm lại thành một đoàn, hiện tại đã tản đi, chỉ còn lại hai cha con ngồi dưới gốc cây. Bảo Nha lo lắng nhìn cha mình, một lúc sau giơ bàn tay nhỏ bé chọc chọc vào mặt cha, nhỏ giọng nói: “Cha đừng giả vờ nữa.”

Vương Nhất Thành vừa rồi còn đang nằm bất tỉnh nhân sự, giờ thoáng cái đã mở mắt ra, nhưng cả người vẫn không nhúc nhích, anh chớp mắt nhìn con gái mình, sau đó lại nhắm mắt lại, nói: “Đậu phộng ở trong túi áo có mảnh vá ấy, đút cho cha mấy hạt.”

Bảo Nha liền nở một nụ cười hạnh phúc, nhanh nhẹn móc đậu phộng rồi nhét vào miệng cha mình. Sau đó lại bỏ vào miệng mình, khuôn mặt nhỏ của cô bé lập tức biến thành một cái bánh bao nhỏ.

Đầu nhỏ vùi vào trong đầu gối, che mặt lại.



Bảo Nha mải mê nhai đậu phộng, bàn tay nhỏ lấy một hạt đậu phộng tươi khác nhét vào miệng mình, mặc dù đậu phộng này còn sống nhưng ăn rất thơm. Hai mắt cô bé cong cong như lưỡi liềm, ăn hết ngụm này đến ngụm khác, mông nhỏ bị chọc mấy cái, Vương Nhất Thành phàn nàn: “Sao con lại ăn mảnh một mình vậy hả? Cho cha thêm mấy hạt đi.”

Bảo Nha cười nịnh nọt, lập tức nhét thêm vài hạt đậu phộng cho cha. Hai cha con trốn dưới gốc cây ăn vụng đậu phộng.

Cô bé lanh lảnh nói: “Cha ơi, đậu phộng này ăn ngon quá.”

Vương Nhất Thành đắc ý cười nói: “Đó là do cha con giỏi, nếu không lấy đâu ra đậu phộng cho con ăn? Vương Đại Cương kia đúng là đồ hung ác, còn đánh lên mặt cha.” Khi nói đến đây, anh không quên tố khổ với con gái mình: “Bảo Nha, con xem cha cực khổ chưa kìa, vì lấy đậu phộng cho con ăn mà chịu thiệt quá trời, giả bộ ngất còn bị người ta đánh, mặt cũng sưng vù lên rồi, đau quá đi. Cha chính là người cha tốt nhất trên đời, sau này con phải hiếu thuận với cha đấy.”

Cặp má hồng của Bảo Nha nhíu lại, nói: “Con biết cha thiệt thòi rồi.”

Vương Nhất Thành hừ lạnh một tiếng, nói: “Con biết là tốt, trong cái nhà này cha thương con nhất.”

Bảo Nha chớp mắt nhìn Vương Nhất Thành: “Bởi vì cha là cha của con mà.”

Móng vuốt nhỏ của cô bé sờ soạng một hồi, nói: “Còn đậu nữa này, cha ăn thêm đi.”

Vương Nhất Thành vui vẻ đáp: “Đưa cho cha.”

“Được ạ!”

Vương Nhất Thành rất tự hào, không ngừng khoe khoang: “Cha thì khỏi nói rồi, con nhìn mấy người bác của con xem, ai là người biết dạy con nhất trong nhà? Theo cha thấy ấy hả, con người của cha đúng đỉnh, không chỉ lớn lên đẹp trai, còn đối tốt với con gái. Con thấy có lần nào cha không mang theo con không? Ăn gì cũng không quên phần của con, nếu không con đã sớm thành bộ xương khô rồi, chứ làm gì có da có thịt như hiện tại?”

Bảo Nha cười khúc khích, cười như một con gà mái già: “Cha đúng là trùm lải nhải mà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương