Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
-
Chương 83
Đây là cái yêu cầu quỷ gì a!
Mặc dù biết được đứa bé trong bụng Gina là con của Andre, mà Andre đã chết trong tay bọn họ, ba người đàn ông ở đây trong nháy mắt đều có chút xúc động vì dù sao đây cũng là đứa bé vô tội, nhưng tâm địa của bọn họ cũng đủ cứng rắn để khôi phục vẻ bình thản ung dung, hơn nữa trên mặt mẹ đứa nhỏ không có nửa điểm bi thương, ngược lại còn có vẻ trấn định thoải mái.
Trác Thư Nhiên vẫn như cũ thay mặt cả ba lên tiếng “Chuyện này không có liên can gì tới chúng tôi.”
“Các người nhẫn tâm để một đứa nhỏ vô tội vừa mới sinh ra đã không có cha sao?” Gina nói.
“Tôi tin, với thanh danh của gia tộc Chelsey, sẽ có không ít người nguyện ý làm cha của đứa con trong bụng cô.” Đối mặt với sự bất y bất nhiêu của Gina, Trác Thư Nhiên không hề có ý nhượng bộ.
(bất y bất nhiêu: nếu không đạt được ý nguyện thì sẽ không buông tha)
“Chỉ là, tôi chỉ chấp nhận người giết chết Andre làm cha nó thôi.” Gina chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, toát ra vẻ tự tin nhất định sẽ đạt được ý nguyện.
“Đó là chuyện của cô.” Trác Thư Nhiên nói “Hiện tại, thả Ân phu nhân, chúng tôi có thể để cô lông tóc vô thương mà rời đi.”
“Nếu các người làm hại tôi, an toàn của Ân phu nhân cũng không thể đảm bảo.” Gina nói.
Trác Thư Nhiên nở nụ cười “Có vẻ cô đánh giá quá cao tầm quan trọng của Ân phu nhân đối với chúng tôi rồi. Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng chúng ta sẽ vì một bệnh nhân mà để người ta trói buộc đòi gì đưa nấy sao?”
Gina nhìn Ân Triệu Lan “Ân tiên sinh cũng cho là vậy sao?”
Ánh mắt Ân Triệu Lan sắc bén nhìn chằm chằm cô ta “…Ý của cậu ấy cũng là ý của tôi.”
Trác Thư Nhiên đẩy đẩy gọng kính mắt trên mũi, nói tiếp “Chúng tôi đến đây là bởi vì cô gây hấn với chúng tôi trước. Cô dám động tới một cọng tóc của Ân phu nhân, thì cả tộc Chelsey cứ chờ hậu quả đi.”
Thái độ không khoan nhượng của Trác Thư Nhiên thật sự chọc Gina tức giận, hơn nữa uy hiếp của y đúng là đạp ngay điểm yếu của cô.
“Một Ân phu nhân không đủ, vậy thêm một người nữa thì sao?”
Gina đột nhiên vỗ vỗ tay. Hai người đàn ông vạm vỡ kéo một người mềm nhũn từ trong phòng ra, đứng sau Gina. Một trong hai người đàn ông thô lỗ nâng mặt người bị bọn họ kéo lên, tên còn lại thì giơ súng đặt ngay thái dương người nọ.
Đó rõ ràng là Trịnh Phỉ!
Chỉ thấy y lúc nào cũng tinh lực tràn đầy hiện giờ nhắm nghiền hai mắt, bên phải mặt, trên khóe môi đều sưng thành một cục, tứ chi vô lực bị hai tên đàn ông kẹp ở giữa.
Đồng tử Trịnh Liệt co rút lại, hắn tức giận!
Tuy rằng hắn không biết Trịnh Phỉ tại sao lại ở đây, nhưng hắn biết hắn chán ghét bộ dạng này của Trịnh Phỉ! Điều đó làm cho hắn nhớ tới lúc Trịnh Phỉ trúng ba phát đạn, thiếu chút nữa không giữ được tính mạng!
Trịnh Liệt nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nhìn chằm chằm Gina, chân mày Gina nhảy dựng, không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, vội vàng lên tiếng “Tôi chỉ thỉnh tiểu Trịnh tiên sinh tới làm khách, có thể là có hiểu lầm gì đó…vì để cậu ấy hợp tác mà có hơn mười người của tôi còn đang nằm trong bệnh viện, không thể không để cậu ấy nghỉ ngơi một chút…” Cô ta càng nói càng nhỏ giọng.
“Cô rốt cuộc muốn cái gì?” Trịnh Liệt mở miệng.
Gina nói rõ ràng từng chữ “Các người ba lưu lại một, tôi thả Ân phu nhân và tiểu Trịnh tiên sinh.”
“Cô nói cái chết của Andre có liên quan tới chúng tôi. Như vậy, cô hẳn cũng biết Trịnh Phỉ là một trong “chúng tôi”. Cô để cho nó đi, như vậy trong lòng cô đã chọn ra người phải lưu lại rồi, đúng không?” Trịnh Liệt nói.
Gina sửng sốt, trong mắt lộ vẻ chật vật vì bị nhìn thấu, dứt khoát phá quán tử phá suất, ngẩng đầu nhìn thẳng Trịnh Liệt “Tôi phải thừa nhận là anh nói đúng.”
(phá quán tử phá suất: vò mẻ chẳng sợ nứt)
Ân Triệu Lan đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
“Là ai?” Trịnh Liệt hơi nhíu mi hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán được đáp án.
“Ân tiên sinh.” Gina vươn ngón tay sơn móng đỏ tươi, chỉ thẳng hướng Ân Triệu Lan.
“Rõ ràng, ngay từ đầu mục tiêu của cô chính là cậu ta.” Trịnh Liệt nói “Cho nên, người cô bắt là Ân phu nhân. Chúng tôi sẽ không vì Ân phu nhân mà đáp ứng nhu cầu của cô, chỉ có Ân Triệu Lan sẽ, bởi Ân phu nhân là mẹ ruột cậu ta.”
Gina phát hiện mấy trò xiếc của mình không giấu được Trịnh Liệt, vì thế thoải mái thừa nhận “Không tồi. Tôi chỉ là tò mò về mấy người, nhưng người tôi muốn vẫn là Ân tiên sinh. Anh ta thực quá xuất sắc.” Đôi mắt lướt qua từng người trong nhóm Trịnh Liệt, Gina giải thích “Đương nhiên, ý của tôi không phải là mấy người không đủ xuất sắc, chỉ là đại Trịnh tiên sinh tôi kham không nổi, Trác tiên sinh thì lại quá đáng sợ, tiểu Trịnh tiên sinh thì lại quá….lùn….” Trịnh Phỉ là người trong hắc đạo, vốn rất phù hợp với cô. Nhưng cô cao gần một mét tám, cao thiêu kiện mĩ(thiêu = gầy), mà Trịnh Phỉ chỉ có một mét bảy, mày rậm mắt to, mặt như con nít, dáng người cũng có vẻ hơi gầy yếu, đứng chung với cô, Gina u sầu phát hiện mình chả khác gì con tinh tinh mẹ. Ân Triệu Lan thì lại có dáng người dong dỏng cao như người mẫu, đường nét xinh đẹp rõ ràng, bất luận là khí chất hay ngoại hình đều tương đương với cô, hai người đứng chung một chỗ hẳn là thập phần xứng đôi…
Câu nói sau của Gina làm không khí giương cung bạt kiếm dịu đi một ít, nhưng chỉ là một ít thôi. Trịnh Liệt nhìn Gina như có điều suy nghĩ. Trác Thư Nhiên từ lúc Trịnh Liệt mở miệng, nghe được người Gina muốn là Ân Triệu Lan, trong mắt hiện lên sự giật mình và chút cười cợt. Sắc mặt Ân Triệu Lan không tốt lắm. Y đã từng được rất nhiều người theo đuổi, nam có nữ có, tuy rằng lúc đó vì sự chiếm dục của Trịnh Liệt mà không ai thành công, nhưng không có nghĩa là y sẽ thích một cô gái bắt cóc mẹ mình rồi ép y đổ vỏ.
“Yêu cầu này của cô căn bản là cố tình gây sự.” Trịnh Liệt nói.
“Tôi mặc kệ! Dù sao nếu hôm nay Ân Triệu Lan không ở lại, Ân phu nhân và tiểu Trịnh tiên sinh đừng hòng rời đi!” Đến đường cùng, Gina dứt khoát chơi xỏ.
Cô ta vừa dứt lời, từ trong phòng lại có ba người đàn ông vạm vỡ tay cầm súng đi ra.
Song phương giằng co, không khí cực kỳ căng thẳng.
Sắc mặt Trịnh Liệt trầm xuống, đang muốn nói gì đó thì Ân Triệu Lan lại đột nhiên bước tới, bình tĩnh nói “Tôi ở lại. Cô để mọi người an toàn rời khỏi đây.”
Trịnh Liệt nghiêm mặt mím môi, theo dõi bóng dáng y, ánh mắt không được tốt.
Gina nói “Ân tiên sinh, anh qua đây, tôi để tiểu Trịnh tiên sinh qua đó.”
Ân Triệu Lan dừng một chút, chậm rãi bước từng bước tới bên cạnh Gina. Gina cười duyên với y. Ân Triệu Lan nghiêng mặt qua một bên, rũ mi mắt.
Gina ngoắc tay để hai tên đại hán kéo Trịnh Phỉ giao cho Trịnh Liệt.
Hai tên này vừa kéo Trịnh Phỉ đi được một nửa, Trịnh Liệt không hề báo trước xoay người rời đi. Trác Thư Nhiên liếc nhìn Ân Triệu Lan, ôn hòa lại thâm ý nhếch môi cười, rất nhanh đuổi theo Trịnh Liệt.
Gina và người của cô ả sửng sốt, không rõ ràng lắm đưa mắt nhìn nhau.
“Ách! Ba! Đừng có bỏ con lại chớ!” Trịnh Phỉ đang bị hai đại hán kéo vốn nên “hôn mê” lại đột nhiên mạnh ngẩng đầu, đứng bật dậy kêu to, khiến Gina bên kia hoảng sợ!
Trịnh Phỉ nhân cơ hội nhanh nhẹn vặn mình, nháy mắt thoát khỏi sự khống chế của đối phương, khi quay người lại thì đã cách hai tên kia hơn ba bước chân, hai tay nắm súng nhắm ngay giữa trán hai tên bắt giữ mình vừa nãy!
“Đoàng!” Trịnh Phỉ dùng khẩu hình mô phỏng tiếng súng, khiến hai tên đại hán sợ hãi vội vàng mò kiếm súng, nhưng chỉ sờ vào khoảng không, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra!
Trịnh Phỉ cười ha ha, nhìn chằm chằm từng người trong bọn Gina, ánh mắt hung ác bén nhọn!
“Mày…” Gina vội vàng che bụng, lui về sau từng bước, ẩn ẩn trốn sau lưng Ân Triệu Lan. Cô ta trong lòng sợ hãi không thôi, Trịnh Phỉ thế nhưng lại thanh tỉnh! Nhớ tới đám thuộc hạ thương tích không hề nhẹ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cô ả không tự chủ được mà da đầu run lên.
Nhưng Trịnh Phỉ cũng không có ý làm gì. Y chỉ đùa cợt nhìn Ân Triệu Lan một cái, nắm chặt súng từng bước một thối lui về sau, lùi đến khoảng cách an toàn liền quay đầu đuổi theo Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đã đi xa…
“Mày sao lại ở đây? Còn bị cô ả kia bắt?” Trịnh Liệt híp mắt nhìn Trịnh Phỉ cà lơ phất phơ chơi đùa với khẩu súng trên tay, bày ra bộ dáng “nếu không thành thật thì chuẩn bị nhận phạt đi”.
Trịnh Liệt mất hứng, Trịnh Phỉ so với hắn lại càng không cao hứng. Đối diện với chất vấn của Trịnh Liệt, y nháy mắt xù lông, nhảy lên sô pha, một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ thẳng Trác Thư Nhiên “Ông bỏ tui đi chơi với tên này, giải thích rõ cho tui nghe!”
Trác Thư Nhiên được gọi là “tên này” cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh đứng sau quầy bar lấy ra café bột hôm qua mua được khi đi dạo phố, chậm rãi bắt đầu pha.
“Leo xuống!” Trịnh Liệt chụp được cái tay thô lỗ của Trịnh Phỉ, quát.
Trịnh Phỉ ngạnh cổ “Không xuống!”
“Cho dù mày có nhảy lên sô pha thì vẫn chỉ có mét bảy thôi.” Trịnh Liệt lạnh lùng khoanh tay trước ngực nói.
Bị trạc đúng tử huyệt, Trịnh Phỉ ngao ô một tiếng nhảy về phía Trịnh Liệt! Chiều cao vĩnh viễn là nỗi đau của y, nếu không phải vừa rồi nghe được Gina ngại y lùn, trong lòng tức giận giật mình khiến Trịnh Liệt phát giác, phỏng chừng y còn có thể giả bộ đáng thương trước mặt Trịnh Liệt, hiện giờ thì khỏi diễn nữa! Trịnh Liệt còn dám hoài nghi y cố y thông đồng với Gina hãm hại Ân Triệu Lan!
Trịnh Liệt lúc nào cũng thiên vị Ân Triệu Lan! Trịnh Phỉ thiệt phẫn nộ hết sức rồi!
Trịnh Liệt nhất thời né tránh không kịp bị Trịnh Phỉ nhào tới, phải lui về sau vài bước mới giữ vững cơ thể. Hắn theo bản năng muốn ném tên này xuống, vừa cúi đầu lại nhìn thấy thương tích trên mặt Trịnh Liệt, động tác không khỏi ngừng lại.
Trịnh Phỉ luôn là một tấc lại muốn tiến một thước, cắn vai Trịnh Liệt, ô ô kêu “Ba bá ca! Ba bá ca!” [phiên dịch: Đồ bất công! Đồ bất công!]
Tuy rằng có lớp quần áo ngăn cách, Trịnh Liệt bị cắn không cảm thấy đau lắm. Nhưng tên hỗn đản treo trên người hắn chỉ dựa vào hành vi bản năng đã đủ khiến hắn trợn trắng mắt, im lặng hỏi trời xanh.
“….Mày không thể nói chuyện đường hoàng sao?”
“¥@#¥%#......” [phiên dịch: tôi chính là như vậy! Có gan ông cắn lại đi!] Trịnh Phỉ cắn Trịnh Liệt không thả, mặc kệ gió đông gió tây gió nam gió bắc.
Trịnh Liệt tự nhiên nghe không hiểu tiếng ngoài hành tinh này, bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Rốt cuộc kiếp trước hắn tạo bao nhiêu nghiệt mà để kiếp này gặp phải tên dở hơi như vầy?
Trác Thư Nhiên thừa dịp bọn họ nghỉ giải lao không tranh cãi, thực hợp thời xen vào “Cha nuôi, café anh muốn bỏ mấy viên đường? Café này rất đắng.”
Trịnh Liệt liếc y. Đừng tưởng hắn nhìn y không ra sự chế nhạo trong mắt y!
Trác Thư Nhiên bình tĩnh nói “Ân, đã biết. Tôi nhớ rõ khẩu vị của anh, tự tôi sẽ cho đường.”
Trịnh Liệt trợn trắng mắt, không nói gì quay đầu, lại gặp ánh mắt uất hận của Trịnh Phỉ.
“Mày lại bị gì vậy?” Tuy rằng vóc dáng Trịnh Phỉ nhỏ bé, thân thể gầy yếu, nhưng y xương cốt rắn chắc, so ra không nhẹ hơn Trịnh Minh Bảo. Nhưng đeo bám trên người trong thời gian dài, Trịnh Liệt cũng phải cảm thấy nặng.
Lần này Trịnh Phỉ rốt cuộc nhả ra, không cắn nữa, chỉ là ngữ khí nghiến răng nghiến lợi “Tui còn trên người ông, ông lại còn nhìn tên đó! Nhìn ít đi mấy phút thì chết sao? Ông là muốn nhân cơ hội ném tui đi, đúng không?” Mùi giấm chua bay xa mười dặm.
Trịnh Liệt “……….”
Mặc dù biết được đứa bé trong bụng Gina là con của Andre, mà Andre đã chết trong tay bọn họ, ba người đàn ông ở đây trong nháy mắt đều có chút xúc động vì dù sao đây cũng là đứa bé vô tội, nhưng tâm địa của bọn họ cũng đủ cứng rắn để khôi phục vẻ bình thản ung dung, hơn nữa trên mặt mẹ đứa nhỏ không có nửa điểm bi thương, ngược lại còn có vẻ trấn định thoải mái.
Trác Thư Nhiên vẫn như cũ thay mặt cả ba lên tiếng “Chuyện này không có liên can gì tới chúng tôi.”
“Các người nhẫn tâm để một đứa nhỏ vô tội vừa mới sinh ra đã không có cha sao?” Gina nói.
“Tôi tin, với thanh danh của gia tộc Chelsey, sẽ có không ít người nguyện ý làm cha của đứa con trong bụng cô.” Đối mặt với sự bất y bất nhiêu của Gina, Trác Thư Nhiên không hề có ý nhượng bộ.
(bất y bất nhiêu: nếu không đạt được ý nguyện thì sẽ không buông tha)
“Chỉ là, tôi chỉ chấp nhận người giết chết Andre làm cha nó thôi.” Gina chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, toát ra vẻ tự tin nhất định sẽ đạt được ý nguyện.
“Đó là chuyện của cô.” Trác Thư Nhiên nói “Hiện tại, thả Ân phu nhân, chúng tôi có thể để cô lông tóc vô thương mà rời đi.”
“Nếu các người làm hại tôi, an toàn của Ân phu nhân cũng không thể đảm bảo.” Gina nói.
Trác Thư Nhiên nở nụ cười “Có vẻ cô đánh giá quá cao tầm quan trọng của Ân phu nhân đối với chúng tôi rồi. Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng chúng ta sẽ vì một bệnh nhân mà để người ta trói buộc đòi gì đưa nấy sao?”
Gina nhìn Ân Triệu Lan “Ân tiên sinh cũng cho là vậy sao?”
Ánh mắt Ân Triệu Lan sắc bén nhìn chằm chằm cô ta “…Ý của cậu ấy cũng là ý của tôi.”
Trác Thư Nhiên đẩy đẩy gọng kính mắt trên mũi, nói tiếp “Chúng tôi đến đây là bởi vì cô gây hấn với chúng tôi trước. Cô dám động tới một cọng tóc của Ân phu nhân, thì cả tộc Chelsey cứ chờ hậu quả đi.”
Thái độ không khoan nhượng của Trác Thư Nhiên thật sự chọc Gina tức giận, hơn nữa uy hiếp của y đúng là đạp ngay điểm yếu của cô.
“Một Ân phu nhân không đủ, vậy thêm một người nữa thì sao?”
Gina đột nhiên vỗ vỗ tay. Hai người đàn ông vạm vỡ kéo một người mềm nhũn từ trong phòng ra, đứng sau Gina. Một trong hai người đàn ông thô lỗ nâng mặt người bị bọn họ kéo lên, tên còn lại thì giơ súng đặt ngay thái dương người nọ.
Đó rõ ràng là Trịnh Phỉ!
Chỉ thấy y lúc nào cũng tinh lực tràn đầy hiện giờ nhắm nghiền hai mắt, bên phải mặt, trên khóe môi đều sưng thành một cục, tứ chi vô lực bị hai tên đàn ông kẹp ở giữa.
Đồng tử Trịnh Liệt co rút lại, hắn tức giận!
Tuy rằng hắn không biết Trịnh Phỉ tại sao lại ở đây, nhưng hắn biết hắn chán ghét bộ dạng này của Trịnh Phỉ! Điều đó làm cho hắn nhớ tới lúc Trịnh Phỉ trúng ba phát đạn, thiếu chút nữa không giữ được tính mạng!
Trịnh Liệt nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nhìn chằm chằm Gina, chân mày Gina nhảy dựng, không hiểu sao cảm thấy hoảng sợ, vội vàng lên tiếng “Tôi chỉ thỉnh tiểu Trịnh tiên sinh tới làm khách, có thể là có hiểu lầm gì đó…vì để cậu ấy hợp tác mà có hơn mười người của tôi còn đang nằm trong bệnh viện, không thể không để cậu ấy nghỉ ngơi một chút…” Cô ta càng nói càng nhỏ giọng.
“Cô rốt cuộc muốn cái gì?” Trịnh Liệt mở miệng.
Gina nói rõ ràng từng chữ “Các người ba lưu lại một, tôi thả Ân phu nhân và tiểu Trịnh tiên sinh.”
“Cô nói cái chết của Andre có liên quan tới chúng tôi. Như vậy, cô hẳn cũng biết Trịnh Phỉ là một trong “chúng tôi”. Cô để cho nó đi, như vậy trong lòng cô đã chọn ra người phải lưu lại rồi, đúng không?” Trịnh Liệt nói.
Gina sửng sốt, trong mắt lộ vẻ chật vật vì bị nhìn thấu, dứt khoát phá quán tử phá suất, ngẩng đầu nhìn thẳng Trịnh Liệt “Tôi phải thừa nhận là anh nói đúng.”
(phá quán tử phá suất: vò mẻ chẳng sợ nứt)
Ân Triệu Lan đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
“Là ai?” Trịnh Liệt hơi nhíu mi hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán được đáp án.
“Ân tiên sinh.” Gina vươn ngón tay sơn móng đỏ tươi, chỉ thẳng hướng Ân Triệu Lan.
“Rõ ràng, ngay từ đầu mục tiêu của cô chính là cậu ta.” Trịnh Liệt nói “Cho nên, người cô bắt là Ân phu nhân. Chúng tôi sẽ không vì Ân phu nhân mà đáp ứng nhu cầu của cô, chỉ có Ân Triệu Lan sẽ, bởi Ân phu nhân là mẹ ruột cậu ta.”
Gina phát hiện mấy trò xiếc của mình không giấu được Trịnh Liệt, vì thế thoải mái thừa nhận “Không tồi. Tôi chỉ là tò mò về mấy người, nhưng người tôi muốn vẫn là Ân tiên sinh. Anh ta thực quá xuất sắc.” Đôi mắt lướt qua từng người trong nhóm Trịnh Liệt, Gina giải thích “Đương nhiên, ý của tôi không phải là mấy người không đủ xuất sắc, chỉ là đại Trịnh tiên sinh tôi kham không nổi, Trác tiên sinh thì lại quá đáng sợ, tiểu Trịnh tiên sinh thì lại quá….lùn….” Trịnh Phỉ là người trong hắc đạo, vốn rất phù hợp với cô. Nhưng cô cao gần một mét tám, cao thiêu kiện mĩ(thiêu = gầy), mà Trịnh Phỉ chỉ có một mét bảy, mày rậm mắt to, mặt như con nít, dáng người cũng có vẻ hơi gầy yếu, đứng chung với cô, Gina u sầu phát hiện mình chả khác gì con tinh tinh mẹ. Ân Triệu Lan thì lại có dáng người dong dỏng cao như người mẫu, đường nét xinh đẹp rõ ràng, bất luận là khí chất hay ngoại hình đều tương đương với cô, hai người đứng chung một chỗ hẳn là thập phần xứng đôi…
Câu nói sau của Gina làm không khí giương cung bạt kiếm dịu đi một ít, nhưng chỉ là một ít thôi. Trịnh Liệt nhìn Gina như có điều suy nghĩ. Trác Thư Nhiên từ lúc Trịnh Liệt mở miệng, nghe được người Gina muốn là Ân Triệu Lan, trong mắt hiện lên sự giật mình và chút cười cợt. Sắc mặt Ân Triệu Lan không tốt lắm. Y đã từng được rất nhiều người theo đuổi, nam có nữ có, tuy rằng lúc đó vì sự chiếm dục của Trịnh Liệt mà không ai thành công, nhưng không có nghĩa là y sẽ thích một cô gái bắt cóc mẹ mình rồi ép y đổ vỏ.
“Yêu cầu này của cô căn bản là cố tình gây sự.” Trịnh Liệt nói.
“Tôi mặc kệ! Dù sao nếu hôm nay Ân Triệu Lan không ở lại, Ân phu nhân và tiểu Trịnh tiên sinh đừng hòng rời đi!” Đến đường cùng, Gina dứt khoát chơi xỏ.
Cô ta vừa dứt lời, từ trong phòng lại có ba người đàn ông vạm vỡ tay cầm súng đi ra.
Song phương giằng co, không khí cực kỳ căng thẳng.
Sắc mặt Trịnh Liệt trầm xuống, đang muốn nói gì đó thì Ân Triệu Lan lại đột nhiên bước tới, bình tĩnh nói “Tôi ở lại. Cô để mọi người an toàn rời khỏi đây.”
Trịnh Liệt nghiêm mặt mím môi, theo dõi bóng dáng y, ánh mắt không được tốt.
Gina nói “Ân tiên sinh, anh qua đây, tôi để tiểu Trịnh tiên sinh qua đó.”
Ân Triệu Lan dừng một chút, chậm rãi bước từng bước tới bên cạnh Gina. Gina cười duyên với y. Ân Triệu Lan nghiêng mặt qua một bên, rũ mi mắt.
Gina ngoắc tay để hai tên đại hán kéo Trịnh Phỉ giao cho Trịnh Liệt.
Hai tên này vừa kéo Trịnh Phỉ đi được một nửa, Trịnh Liệt không hề báo trước xoay người rời đi. Trác Thư Nhiên liếc nhìn Ân Triệu Lan, ôn hòa lại thâm ý nhếch môi cười, rất nhanh đuổi theo Trịnh Liệt.
Gina và người của cô ả sửng sốt, không rõ ràng lắm đưa mắt nhìn nhau.
“Ách! Ba! Đừng có bỏ con lại chớ!” Trịnh Phỉ đang bị hai đại hán kéo vốn nên “hôn mê” lại đột nhiên mạnh ngẩng đầu, đứng bật dậy kêu to, khiến Gina bên kia hoảng sợ!
Trịnh Phỉ nhân cơ hội nhanh nhẹn vặn mình, nháy mắt thoát khỏi sự khống chế của đối phương, khi quay người lại thì đã cách hai tên kia hơn ba bước chân, hai tay nắm súng nhắm ngay giữa trán hai tên bắt giữ mình vừa nãy!
“Đoàng!” Trịnh Phỉ dùng khẩu hình mô phỏng tiếng súng, khiến hai tên đại hán sợ hãi vội vàng mò kiếm súng, nhưng chỉ sờ vào khoảng không, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra!
Trịnh Phỉ cười ha ha, nhìn chằm chằm từng người trong bọn Gina, ánh mắt hung ác bén nhọn!
“Mày…” Gina vội vàng che bụng, lui về sau từng bước, ẩn ẩn trốn sau lưng Ân Triệu Lan. Cô ta trong lòng sợ hãi không thôi, Trịnh Phỉ thế nhưng lại thanh tỉnh! Nhớ tới đám thuộc hạ thương tích không hề nhẹ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cô ả không tự chủ được mà da đầu run lên.
Nhưng Trịnh Phỉ cũng không có ý làm gì. Y chỉ đùa cợt nhìn Ân Triệu Lan một cái, nắm chặt súng từng bước một thối lui về sau, lùi đến khoảng cách an toàn liền quay đầu đuổi theo Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đã đi xa…
“Mày sao lại ở đây? Còn bị cô ả kia bắt?” Trịnh Liệt híp mắt nhìn Trịnh Phỉ cà lơ phất phơ chơi đùa với khẩu súng trên tay, bày ra bộ dáng “nếu không thành thật thì chuẩn bị nhận phạt đi”.
Trịnh Liệt mất hứng, Trịnh Phỉ so với hắn lại càng không cao hứng. Đối diện với chất vấn của Trịnh Liệt, y nháy mắt xù lông, nhảy lên sô pha, một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ thẳng Trác Thư Nhiên “Ông bỏ tui đi chơi với tên này, giải thích rõ cho tui nghe!”
Trác Thư Nhiên được gọi là “tên này” cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh đứng sau quầy bar lấy ra café bột hôm qua mua được khi đi dạo phố, chậm rãi bắt đầu pha.
“Leo xuống!” Trịnh Liệt chụp được cái tay thô lỗ của Trịnh Phỉ, quát.
Trịnh Phỉ ngạnh cổ “Không xuống!”
“Cho dù mày có nhảy lên sô pha thì vẫn chỉ có mét bảy thôi.” Trịnh Liệt lạnh lùng khoanh tay trước ngực nói.
Bị trạc đúng tử huyệt, Trịnh Phỉ ngao ô một tiếng nhảy về phía Trịnh Liệt! Chiều cao vĩnh viễn là nỗi đau của y, nếu không phải vừa rồi nghe được Gina ngại y lùn, trong lòng tức giận giật mình khiến Trịnh Liệt phát giác, phỏng chừng y còn có thể giả bộ đáng thương trước mặt Trịnh Liệt, hiện giờ thì khỏi diễn nữa! Trịnh Liệt còn dám hoài nghi y cố y thông đồng với Gina hãm hại Ân Triệu Lan!
Trịnh Liệt lúc nào cũng thiên vị Ân Triệu Lan! Trịnh Phỉ thiệt phẫn nộ hết sức rồi!
Trịnh Liệt nhất thời né tránh không kịp bị Trịnh Phỉ nhào tới, phải lui về sau vài bước mới giữ vững cơ thể. Hắn theo bản năng muốn ném tên này xuống, vừa cúi đầu lại nhìn thấy thương tích trên mặt Trịnh Liệt, động tác không khỏi ngừng lại.
Trịnh Phỉ luôn là một tấc lại muốn tiến một thước, cắn vai Trịnh Liệt, ô ô kêu “Ba bá ca! Ba bá ca!” [phiên dịch: Đồ bất công! Đồ bất công!]
Tuy rằng có lớp quần áo ngăn cách, Trịnh Liệt bị cắn không cảm thấy đau lắm. Nhưng tên hỗn đản treo trên người hắn chỉ dựa vào hành vi bản năng đã đủ khiến hắn trợn trắng mắt, im lặng hỏi trời xanh.
“….Mày không thể nói chuyện đường hoàng sao?”
“¥@#¥%#......” [phiên dịch: tôi chính là như vậy! Có gan ông cắn lại đi!] Trịnh Phỉ cắn Trịnh Liệt không thả, mặc kệ gió đông gió tây gió nam gió bắc.
Trịnh Liệt tự nhiên nghe không hiểu tiếng ngoài hành tinh này, bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Rốt cuộc kiếp trước hắn tạo bao nhiêu nghiệt mà để kiếp này gặp phải tên dở hơi như vầy?
Trác Thư Nhiên thừa dịp bọn họ nghỉ giải lao không tranh cãi, thực hợp thời xen vào “Cha nuôi, café anh muốn bỏ mấy viên đường? Café này rất đắng.”
Trịnh Liệt liếc y. Đừng tưởng hắn nhìn y không ra sự chế nhạo trong mắt y!
Trác Thư Nhiên bình tĩnh nói “Ân, đã biết. Tôi nhớ rõ khẩu vị của anh, tự tôi sẽ cho đường.”
Trịnh Liệt trợn trắng mắt, không nói gì quay đầu, lại gặp ánh mắt uất hận của Trịnh Phỉ.
“Mày lại bị gì vậy?” Tuy rằng vóc dáng Trịnh Phỉ nhỏ bé, thân thể gầy yếu, nhưng y xương cốt rắn chắc, so ra không nhẹ hơn Trịnh Minh Bảo. Nhưng đeo bám trên người trong thời gian dài, Trịnh Liệt cũng phải cảm thấy nặng.
Lần này Trịnh Phỉ rốt cuộc nhả ra, không cắn nữa, chỉ là ngữ khí nghiến răng nghiến lợi “Tui còn trên người ông, ông lại còn nhìn tên đó! Nhìn ít đi mấy phút thì chết sao? Ông là muốn nhân cơ hội ném tui đi, đúng không?” Mùi giấm chua bay xa mười dặm.
Trịnh Liệt “……….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook