Nhưng Vương Thù vẫn chưa từ bỏ ý định, dù sao cái cây hái ra tiền Tần Trăn này quả thực là quá sức mê người đi “Trịnh thiếu, nhân vãng cao xử tẩu, tiền đồ của Tần Trăn là vô lượng, nếu S&S không thích hợp với cậu ấy, cậu ấy muốn đi thì anh miễn cưỡng cậu ấy ở lại làm gì?” Vương Thù không phải không biết chuyện Trịnh Liệt là cổ đông của S&S, nhưng Trịnh Liệt thường không nhúng tay vào sự vụ của S&S, nên hắn vẫn nuôi chút hy vọng.

(Nhân vãng cao xử tẩu: nguyên câu tục ngữ đầy đủ là “nhân vãng cao xử tẩu, thủy vãng đê xử lưu”, người hướng chỗ cao đi, nước theo chỗ thấp chảy, “Người hướng chỗ cao đi” là nói về việc theo đuổi chí hướng, bản tính của con người là muốn trội hơn đồng loại, hướng về phía trước. “Nước theo chỗ thấp chảy” là một quy luật tự nhiên khách quan, nước theo trọng lực sẽ chảy xuống dưới. Ý nói nếu người không cố gắng sẽ như nước chảy xuống dưới. Nguồn: Khói)

Trịnh Liệt tựa tiếu phi tiếu “Tôi có thể gọi cậu ấy quay về một lần thì cũng có thể gọi cậu ấy về lần hai. Ông không sợ việc đó tái diễn à?”

Sắc mặt Vương Thù khẽ biến. Chuyện Tần Trăn quay về S&S giống như xương cá mắc trong cổ họng hắn. Hắn thực hối hận ngày trước đặt điều kiện hợp đồng quá hậu đãi! Đáng lý ra nên thêm vài số không vào khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng!

Song Vương Thù vẫn còn hoài nghi sự chắc chắn của Trịnh Liệt. Nghệ sỹ là kẻ bạc tình, Tần Trăn vẫn còn theo Trịnh Liệt là do hắn có tài có thế. Một khi Tần Trăn leo được lên cành khác cao hơn, Vương Thù không tin Trịnh Liệt còn có thể sai bảo Tần Trăn chỉ hướng nào y phải đi hướng đó!

“Trịnh thiếu thực sự có lực ảnh hưởng với A Trăn như vậy?” Vương Thù thử hỏi.

Trịnh Liệt khoanh tay trước ngực “Ông không tin? Tôi cho ông hết hy vọng. Tần Trăn.”

Tần Trăn bật cười liếc nhìn Trịnh Liệt, nhưng vẫn biết nghe lời quay sang nói với Vương Thù “Cảm ơn Vương tổng đã khen ngợi. Nhưng mọi thứ tôi đều nghe lời Trịnh thiếu.”

Vương Thù buột miệng nói “Vậy nếu sau này hai người chia tay?”

Mặt Trịnh Liệt nhất thời trầm xuống.

Tần Trăn hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh lạ thường đáp “Tôi vẫn sẽ nghe lời Trịnh thiếu.”

Trịnh Liệt nhìn hắn, hừ một tiếng “Được rồi, có chuyện gì sau này hẵng nói. Tôi không muốn tiếp tục đứng đây để bị người ta vây xem.” Dứt lời, hắn không buồn đánh tiếng với Vương Thù đã kéo Tần Trăn đi trước.

Tần Trăn gật gật đầu với Vương Thù, bước nhanh chân để đuổi kịp cước bộ Trịnh Liệt.

Vương Thù có chút hậm hực trong lòng, nhưng quả thật bọn họ đứng nói chuyện đã thu hút vài ánh nhìn tò mò, nhất là khi gương mặt bọn họ dễ khiến người ta chú ý, nếu tiếp tục thì có khả năng sẽ dẫn tới vài phiền toái không cần thiết. Cho nên hắn thân mật ôm eo Phùng Hiên, dẫn cậu ta đi hướng khác.

Tuy rằng Vương Thù cố gắng thổi phồng về Phùng Hiên, nhưng tạm thời với thân phận của cậu ta, Trịnh Liệt và Tần Trăn căn bản sẽ không để cậu ta vào mắt. Hơn nữa Phùng Hiên không biết Tần Trăn có ấn tượng đặc biệt xấu về mình vì mối quan hệ giữa cậu ta và Lăng Thụy An, vẫn còn đang cân nhắc xem nên lợi dụng Tần Trăn như thế nào, hòng nâng tiếng tăm của mình lên.

Khi Trịnh Liệt và Tần Trăn cơm nước xong xuôi trở lại biệt thự thì Trần Hàm đang vén tay áo chỉ huy công cuộc dọn dẹp tủ lạnh. Trịnh Liệt đã hạ thông điệp với Trần Hàm, nếu lần sau hắn còn phát hiện trong tủ lạnh của Tần Trăn có đồ ăn quá hạn sử dụng, hắn sẽ tìm Trần Hàm tính sổ.

Trần Hàm giận mà không dám nói gì. Hắn luôn hết lòng quan tâm Tần Trăn, đối với Trịnh Liệt cũng không đến nỗi. Đáng tiếc Tần Trăn không có chí tiến thủ, khăng khăng bám lấy gấu quần Trịnh Liệt, nguyện làm thuộc hạ của hắn. Trần Hàm chỉ có thể ôm hận tiếc nuối. Đã vậy, khi phải đứng ra chống lại Trịnh thiếu cường hào ác bá, hắn thực đáng xấu hổ rụt cổ. Không phải ai cũng có dũng khí chống lại cường quyền a, hơn nữa, xuất phát điểm của Trịnh Liệt cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của Tần Trăn.

Cũng đừng trông cậy Tần Trăn đứng lên khởi nghĩa làm gì. Tần Trăn vừa phát hiện Trịnh Liệt quan tâm mình như vậy, đến cả khi cười nhìn cũng có chút ngu ngu, hai con mắt chỉ dính trên người Trịnh Liệt, hoàn toàn coi Trần Hàm như không khí.

Trịnh Liệt trực tiếp coi Trần Hàm như công nhân mà sai bảo. Thấy trong biệt thự có nhiều người, không có không gian riêng tư cho cả hai, hắn liền kéo Tần Trăn ra ngoài, nói sẽ dẫn y tới một chỗ.

Trước đây, trừ lúc phải xuất ngoại quay phim, hoặc khi Trịnh Liệt đi công tác thì phần lớn thời gian họ đều ở biệt thự, hay chính xác hơn là phòng ngủ biệt thự. Lâu lâu mới được Trịnh Liệt dẫn đi “hẹn hò”, Tần Trăn không cần suy nghĩ đã đáp ứng!

Nơi Trịnh Liệt dẫn Tần Trăn tới chính là câu lạc bộ Kim Cương.

Vì đang là ban ngày nên câu lạc bộ Kim Cương không hoạt động. Nhưng Trịnh thiếu đại giá quang lâm, quản lý câu lạc bộ lập tức chuẩn bị nghênh đón.

Thấy Trịnh Liệt mang Tần Trăn đến, quản lý trừng lớn mắt, thiếu chút nữa bệnh nghề nghiệp phát tác mà thốt lên “Em ơi 50 vạn một đêm”, với tư sắc và khí chất của Tần Trăn, tuyệt đối không thành vấn đề!

May mắn hắn nghĩ đến đây là bạn Trịnh Liệt, hơn nữa còn nhận ra thân phận ảnh đế của Tần Trăn, mới có thể phanh kịp, vì thế biểu tình trở nên quái dị.

“Bị sao vậy?” Trịnh Liệt có quen biết với hắn, nhướn mi hỏi.

Quản lý lanh lẹ, thật cẩn thận hỏi “Trịnh thiếu, vị này là…chị dâu?”

Trịnh Liệt sửng sốt, bĩu môi “Cũng có thể gọi là Tần nhị thiếu.” Cư nhiên không phủ nhận cái danh xưng “chị dâu” này?!

Quản lý lập tức cung kính chào hỏi Tần Trăn “Chào chị dâu… có thể ký tên cho tôi không?”

Tần Trăn cho dù đối mặt với truyền thông cũng không đổi sắc giờ lại đỏ mặt, thân thiện ký tên cho quản lý, còn cho phép hắn chụp ảnh với mình. Quản lý khéo léo miệng lưỡi ngon ngọt lập tức gọi thêm vài chữ “chị dâu”.

Chờ quản lý thỏa mãn cất kỹ chữ ký và di động, Trịnh Liệt mới xoa mũi hỏi hắn “Người vẫn còn ở tầng hầm ngầm?”

Ánh mắt quản lý chợt lóe “Vẫn còn. Trịnh thiếu muốn gặp hắn?”

Trịnh Liệt nhìn Tần Trăn, gật gật đầu.

Quản lý lấy bộ đàm ra nói vài câu, một người đàn ông nhỏ thó trầm tĩnh từ chỗ tối đi ra, dẫn Trịnh Liệt và Tần Trăn xuống tầng hầm ngầm.

Có câu nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Tầng hầm ngầm của câu lạc bộ Kim Cương chính là “nhà tù” của Tiêu gia, thường dùng để giam giữ một vài thuộc hạ vi phạm gia quy hoặc một vài người chưa cần diệt trừ ngay lập tức.

Phòng số 7 của tầng hầm chính là nơi giam giữ người thừa kế của gia tộc Doyle mất tích bấy lâu nay, Andre Galisco Doyle.

Lúc ấy Andre bị Trịnh Phỉ bắn thuốc mê ngã xuống đất, Trịnh Phỉ dẫn Tần Trăn rời khỏi hiện trường. Sau đấy người của Andre tới tìm Andre, đem hắn trở về cứ điểm của bọn chúng, nhưng lại không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, người của Tiêu Sân vẫn đang bám theo bọn chúng, rất nhanh tóm gọn ổ Andre và người của hắn ở Nam Phong thị. Đầu sỏ nhiễu loạn trật tự thế lực Nam Phong thị, Andre, được mời tới tầng hầm ngầm của câu lạc bộ Kim Cương, nhận sự “chiêu đãi” nhiệt tình của Tiêu gia.

Chỉ qua một thời gian ngắn, quý công tử ngoại quốc tóc vàng mắt xanh nay gầy yếu tiều tụy đến không thể nhận ra. Trịnh Liệt không hiểu tên quỷ dương chỉ tiếp xúc với mình một lần này tại sao lại thù hận hắn tới vậy, nhưng Trịnh Liệt cũng không ngần ngại hoàn trả hắn gấp bội!

Trong mộng, hắn oan ức bao nhiêu mới chết không minh bạch như vậy, ngay cả hung thủ thật sự muốn giết hắn cũng không rõ ràng, sau khi tỉnh lại cũng bởi vậy mà nghẹn khuất đủ điều. Thật vất vả điều tra ra toàn bộ manh mối, còn bắt được Andre, Trịnh Liệt cuối cùng mới có đối tượng để xả giận!

“…Tôi tưởng hắn ta chết rồi.” Biết Trịnh Liệt dẫn mình đi nhìn thảm trạng của Andre, Tần Trăn thực kinh ngạc, ánh mắt chợt lóe một mạt phức tạp. Khi đó Trịnh Phỉ nổ súng bắn Andre, Tần Trăn cứ ngỡ Andre đã chết. Chẳng qua lúc ấy y chỉ thấy kinh tởm khuất nhục vì bị Andre cưỡng bức, hoàn toàn không bị người chết dọa, còn trong cơn tức giận đạp vài phát trút giận lên thi thể Andre. Chỉ là y chưa từng trải qua huyết tinh, sau này ngẫu nhiên nhớ tới cảnh tượng giết người sẽ thấy khiếp sợ, nhưng chưa từng có ý định tố giác Trịnh Phỉ giết người, y thấy Andre chết vẫn chưa hết tội.

“Hắn ta chưa chết. Vậy nên yên tâm, Trịnh Phỉ không có giết người.” Chỉ có cậu phế đi bộ phận nào đó trên người hắn ta thôi. Trịnh Liệt khoái trá nghĩ thầm. Lúc đó Tần Trăn mang thiết bị nghe lén trên người, Trịnh Liệt biết rõ Tần Trăn làm gì Andre. Không nghi ngờ gì, Trịnh Liệt rất thống khoái và hài lòng với hành động của Tần Trăn.

Tần Trăn thấp giọng nói “…Tôi không sao. Andre này tâm lý không bình thường, buông tha hắn ta sẽ rất bất lợi cho chúng ta…” Với tâm lý vặn vẹo và thủ đoạn của Andre, nếu hắn đào thoát, về sau bọn họ đừng hòng có ngày nào an ổn.

“Tôi sẽ đem hắn ta giao cho Sân ca.” Tiêu gia có cao thủ hủy thi diệt tích chuyên nghiệp. Trịnh Liệt căn bản chưa từng nghĩ đến việc giữ lại tính mạng Andre. Hắn không phải thánh mẫu, như thế nào sẽ nương tay với kẻ muốn đẩy mình vào chỗ chết?

Tần Trăn đã nghe qua đại danh của Tiêu Sân, kết hợp với tác phong làm việc của đối phương và giao tình của hắn và Trịnh Liệt, nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Trăn cũng không muốn Trịnh Liệt dính dáng đến mấy chuyện máu me này.

“Cậu muốn vào gặp hắn ta không?” Trịnh Liệt hỏi. Đây là cơ hội gặp mặt cuối cùng. Một lát nữa người Tiêu Sân sẽ mang Andre đi.

Ánh mắt Tần Trăn thoáng xẹt qua tia chán ghét, lắc đầu lia lịa “Không cần.” Chỉ cần nghe tới tên Andre đã đủ khiến y nhớ tới tình cảnh y thiếu chút nữa bị Andre cưỡng gian, đã vậy còn bị Trịnh Liệt nghe thấy. Tần Trăn hận Andre không sớm biến mất khỏi trái đất này cho rồi!

Có một người như Andre theo đuổi quả thực là ác mộng với Tần Trăn.

“Vậy cậu đứng ngoài chờ tôi.” Trịnh Liệt vỗ vỗ mặt y, thực vừa lòng với thái độ rõ ràng của y.

Trên thực tế, Andre thật sự thích Tần Trăn. Tần Trăn hết lần này đến lần khác cự tuyệt hắn càng khiến hắn sinh ra chấp niệm với Tần Trăn. Andre cấp bách muốn có được Tần Trăn, ai biết được hắn lại bị gài bẫy sẵn ở khách sạn, khiến hắn đến cả hang ổ cũng bị người của Tiêu gia nhổ tận gốc.

Thêm vào đó bộ phận sinh lý không được ổn làm cảm xúc Andre cực kỳ không ổn định.

Trịnh Liệt đích thực là tên xấu xa, hắn cảm thấy như vậy vẫn còn chưa thấm tháp gì. Hắn đem âm thanh khi Tần Trăn và mình làm tình, ngày ngày phát bên tai Andre cho hắn nghe, khiến hắn ta sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “nghe được nhưng ăn không được”, cái gì gọi là “hữu tâm vô lực”!

Khiến Andre phải oán hận, hận không thể gặm nát từng bộ phận trên cơ thể Trịnh Liệt!

Nhưng tinh thần của Andre bị thứ thanh âm gợi cảm vui thích của Tần Trăn tra tấn tới mức suy sụp hoàn toàn.

Hắn luôn tự khoe khoang bản thân mình xuất sắc hơn Trịnh Liệt, đến khi Tần Trăn nhìn thấu bộ mặt thật của Trịnh Liệt sẽ chịu không nổi mà lao vào vòng tay hắn. Sự không cam nguyện của Tần Trăn này chỉ là tạm thời.

Nhưng thứ thanh âm này, ai cũng có thể nghe ra Tần Trăn có bao nhiêu thích thú trong đó! Huống chi Andre còn là kẻ dày dạn kinh nghiệm trên hoan trường! Tần Trăn là người hắn để tâm, người đó lại cam tâm tình nguyện ở cùng với tên thiếu gia quần là áo lụa nhà giàu mới nổi mà hắn coi thường! Tiếng rên rỉ thâm tình kia khiến Andre không chịu được!

Trịnh Liệt đi vào phòng số 7. Máy ghi âm vẫn đều đặn phát bản ghi tiếng làm tình của hắn và Tần Trăn. Âm sắc vô cùng tốt, nhất là tiếng của Tần Trăn, gợi cảm khàn khàn, chỉ nghe cũng khiến lòng người ngứa ngáy.

Andre bị cột chặt vào ghế, hai má run rẩy, đôi mắt xanh biếc vô thần đờ đẫn.

Trịnh Liệt thực hài lòng với hiệu quả đạt được. Hắn không có cái gì để nói với Andre, chỉ muốn xác định Andre bị tra tấn đến sống không bằng chết, hắn báo được thù chết oan trong mộng, sau đó chuẩn bị rời đi. Chuyện sau đấy tự nhiên có người của Tiêu Sân lo.

“…Đợi đã…” Ngay lúc Trịnh Liệt sắp ra khỏi cửa, giọng ồm ồm khô khốc của Andre vang lên sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương