“A Hàm, anh làm gì ngoài đó lâu vậy?” Tần Trăn thấy Trần Hàm đẩy cửa bước vào, miễn cưỡng xốc lại tinh thần hỏi.

Lúc này y nửa nằm trên giường giường bệnh, khuôn mặt tinh xảo không có chút huyết sắc, giữa mi gian vẫn còn chút kinh sợ không an ổn lẫn đau đớn, biểu lộ thần thái ốm yếu đáng thương.

Andre ngồi bên cạnh, ánh mắt không hề rời khỏi y.

Chuyện phát sinh đã từ ba giờ trước. Trần Hàm nghĩ tới tình cảnh nguy cấp khi đó mà lòng vẫn còn sợ hãi.

Lúc ấy Lăng Thụy An như phát điên mà tạt bát sulfate vào mặt Tần Trăn, may mắn là Tần Trăn phản ứng nhanh, kịp thời giơ tay lên ngăn trở. Vì thời tiết dần trở lạnh, hơn nữa trước đó còn ngụy trang, nên Tần Trăn mặc quần áo có chút dày, có thể chặn làn da không tiếp xúc trực tiếp với axit. Nhưng dù là vậy, ống tay áo và cả tay Tần Trăn cũng bị ảnh hưởng nặng, tay phải bị bỏng 40%, tay trái ước chừng cũng bị bỏng 10%, có thể thấy axit đặc bao nhiêu. Nếu trực tiếp tiếp xúc với da, chỉ sợ tay Tần Trăn phải phế đi. Trải qua cấp cứu, vết thương đã khống chế được, bất quá lưu lại sẹo, bắt buộc phải dùng giải phẫu cấy da để trừ bỏ.

Phiền toái nữa là, Lăng Thụy An bị bắt vẫn luôn miệng mắng Tần Trăn, cao giọng nói Tần Trăn là thỏ nhị gia được bao dưỡng. Có thể tưởng tượng được ngày mai các tạp chí giải trí sẽ đăng cái gì lên trang bìa. Chuyện này phải xử lý thật cẩn thận, không thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng Tần Trăn.

Kỳ thật Trần Hàm có suy nghĩ nhờ vả Andre. Với sự để ý Andre dành cho Tần Trăn, có thể lợi dụng. Dù sao trong mắt Trần Hàm, Andre là thằng ngốc dư tiền.

Bất quá hắn biết Tần Trăn sẽ không cho phép. Y tránh Andre còn không kịp. Hơn nữa, chuyện Tần Trăn mong chờ nhất, chỉ sợ là Trịnh Liệt sẽ đến thăm mình. Gặp loại sự tình đáng sợ như vậy, rõ ràng Tần Trăn thực khát vọng ái nhân có thể đến bên y, cho y một lý do thích đáng để lộ ra mặt yếu đuối để được ôm ấp.

Nhưng Trần Hàm không mấy lạc quan với việc Trịnh Liệt sẽ đến. Loại thiếu gia lắm tiền như Trịnh Liệt, phiền nhất là tình nhân cũ dây dưa không rõ, không phải sao?

Nhưng thấy Tần Trăn sợ hãi đến mức ngay cả nhắm mắt nghỉ ngơi cũng bất an, lại gắng gượng không muốn ra vẻ yếu thế trước mặt Andre, Trần Hàm lại thấy không đành lòng.

Cho nên hắn nhịn không được gạt Tần Trăn lặng lẽ gọi cho Trịnh Liệt, hy vọng có thể dùng tin giả Tần Trăn sắp chết kích khởi lòng trắc ẩn của Trịnh Liệt. Hắn ở cùng Tần Trăn nhiều năm như vậy, kỹ xảo diễn xuất học được không ít, Trịnh Liệt hẳn là sẽ tin tưởng lý do của hắn. Chỉ cần Trịnh Liệt đến đây, hắn liền kéo Trịnh Liệt vào phòng bệnh với Tần Trăn cho bọn họ gặp mặt một lần.

Nếu ngay cả Tần Trăn sắp chết mà Trịnh Liệt cũng không đến, như vậy Tần Trăn có thể thật sự hết hy vọng. Y cả đời này không có cơ hội khiến Trịnh Liệt quay về.

“Chỉ là gọi điện thoại.” Trần Hàm như không có việc gì nói.

“Gọi cho ai?” Tần Trăn cố nói chuyện, bơ đi ánh mắt nóng rực của Andre.

Trần Hàm nhìn ra tâm tư Tần Trăn, phối hợp tiếp tục nói “Cho Trịnh thiếu.”

Tần Trăn tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Trần Hàm.

Trần Hàm nhìn y thành ra cái dạng này, trong lòng hơi hơi thở dài “Tôi nói cho anh ta biết tin cậu bị thương… anh ta, chắc sẽ đến thăm cậu…” câu cuối cùng hàm hàm hồ hồ.

Tần Trăn nghĩ hắn không muốn nói ra chân tướng khiến y khổ sở. Dù sao khả năng Trịnh Liệt đến thăm y là rất thấp. Khi Trịnh Liệt bị tai nạn, y bởi vì tâm thần không yên mà không quay về thăm, thậm chí ngay cả gọi điện hỏi thăm cũng không, hành động đó nhất định khiến Trịnh Liệt đau lòng. Sau này còn nháo ra chuyện Lăng Thụy An khiến Trịnh Liệt giận dữ, cuối cùng nản lòng mà chia tay… Hiện tại như vậy, Trịnh Liệt như thế nào sẽ đến thăm y?

Trần Hàm gọi điện cho Trịnh Liệt, phỏng chừng Trịnh Liệt không chút do dự cự tuyệt, hoặc là trực tiếp ngắt điện thoại đi?

“Anh ấy sẽ không đến, tôi biết.” Tần Trăn hít sâu một hơi, sắc mặt chua xót “Anh không cần phí công.”

Trần Hàm đột nhiên có chút chột dạ. Vừa rồi hắn lừa Trịnh Liệt không có nghĩ nhiều, nhưng nếu Trịnh Liệt đến đây, phát hiện thương thế Tần Trăn không nghiêm trọng như lời hắn nói, có khi nào Trịnh Liệt lại nghĩ Tần Trăn lừa hắn, càng thêm ghét Tần Trăn hay không?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nói “A Trăn, thực xin lỗi! Tôi lừa Trịnh thiếu là cậu đang trong tình trạng nguy cấp, muốn anh ta tới gặp cậu lần cuối…” Hắn càng nói càng nhỏ, phút chốc ý thức được chủ ý này ngu xuẩn như thế nào!

“Anh nói cái gì?” Tần Trăn mạnh cất cao giọng, tức giận đến cả người đều căng thẳng “Anh sao lại lừa anh ấy? Anh sao có thể…” Dùng loại giả dối hư ảo này đến khiến Trịnh Liệt chú ý thì có ý nghĩa gì? Trịnh Liệt chỉ càng thêm không tha thứ y!

Trần Hàm thấy Tần Trăn gấp đến độ đau xóc hông, mặt đầy hối lỗi, luống ca luống cuống lấy điện thoại “Thực xin lỗi, A Trăn! Tôi, tôi lập tức gọi điện xin lỗi Trịnh thiếu…”

“Không cần, tôi đều nghe được.” Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Trịnh Liệt một mặt lạnh lùng đứng đó, khiến mọi người trong phòng hoảng sợ.

Phó Tranh đi sau hắn, nhìn về phía Trần Hàm với ánh mắt không tán đồng.

“Cha nuôi, anh nghe tôi giải thích!” Tần Trăn gấp gáp, ôm cánh tay băng vải dày, mặt trắng bệch yếu ớt xuống giường.

“Không cần.” Trịnh Liệt ném lại một câu, trực tiếp xoay người bỏ đi. Phó Tranh liếc mắt nhìn Tần Trăn, yên lặng đuổi theo Trịnh Liệt.

“Cha nuôi!” Tần Trăn không màng thương tích, nén đau đuổi theo!

“Cậu điên rồi!” Andre một mực yên lặng nãy giờ lanh tay lẹ mắt ôm y từ phía sau “Cậu đang bị thương!”

“Đau quá!” Tần Trăn kêu to, toàn thân co rút “Anh buông tay! Anh khiến tôi đau!”

Trần Hàm bị biến cố này làm tỉnh mộng, thấy Tần Trăn kêu đau, không chút nghĩ ngợi quát Andre “Anh buông tay ra!”

Andre cũng nghĩ động tác của mình quá thô lỗ động đến vết thương của Tần Trăn, không tự giác buông tay, lui về sau một bước.

“Gọi bác sỹ!” Tần Trăn thống khổ ôm cánh tay nói với Trần Hàm.

“Được! Được…” Trần Hàm vừa nói vừa lao ra khỏi phòng, quên luôn việc trong phòng bệnh có chuông báo khẩn cấp.

Andre lại nhớ rõ. Hắn nghi hoặc nhìn về phía cửa, giây tiếp theo, ngạc nhiên phát hiện thân ảnh Tần Trăn nghiêng ngã lảo đảo lao ra khỏi phòng bệnh!

“Cha nuôi!” Khi Tần Trăn nhìn thấy Trịnh Liệt và Phó Tranh, cửa thang máy đã sắp đóng lại. Y không quan tâm lao tới cánh cửa dần khép.

Trịnh Liệt sửng sốt, nhìn Tần Trăn sắc mặt nhợt nhạt, mặc đồng phục bệnh nhân, hai tay được băng bó thật dày, đầu đầy mồ hôi đuổi tới, một thân chật vật, động tác suy yếu lại bướng bỉnh, nhất thời quên cả phản ứng.

Ngược lại, Phó Tranh thấy cửa thang máy sắp kẹp Tần Trăn tới nơi, ngay lập tức đè lại nút, khiến cửa thang máy mở ra lần nữa.

Tần Trăn nhào vào lòng Trịnh Liệt, cửa thang máy mới chậm rãi khép lại.

Vì không muốn Tần Trăn bị giới truyền thông gây rối, Tần Trăn được trị liệu tại khu thiết lập đặc thù. Trịnh Liệt là hộ khách VIP của bệnh việc này mới có thể dùng thân phận khách tiến vào. Cho nên thang máy to như vậy chỉ có ba người Trịnh Liệt, Tần Trăn và Phó Tranh.

Trịnh Liệt đẩy Tần Trăn ra.

Tần Trăn dù sao cũng là người bị thương, dựa vào ý chí đuổi tới đây đã là nỏ mạnh hết đà, bị Trịnh Liệt đẩy nhẹ thân thể đã lập tức chịu không nổi ngã xuống đất.

Phó Tranh vội vàng đỡ lấy y “Trịnh thiếu, anh làm cái gì vậy? Anh ấy là người bệnh mà!”

Trịnh Liệt mím môi thành một đường thẳng tắp, không nói lời nào.

“Cám ơn, tôi không sao.” Miệng vết thương được tiêm thuốc tê, bởi vậy Tần Trăn không cảm thấy đau, nhưng thân thể bị thương vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Y miễn cưỡng gật đầu cảm tạ Phó Tranh, chống đỡ người đứng thẳng, nhìn Trịnh Liệt “Cha nuôi, tôi vì chuyện Trần Hàm gạt anh giải thích. Nhưng đó thật sự không phải ý của tôi…”

“Không quan trọng.” Trịnh Liệt cứng ngắc nói “Tôi và cậu đã không còn quan hệ. Bị mắc mưu là do tôi ngu xuẩn, không liên quan tới cậu.”

“Cha nuôi!” Có lẽ là do chấn kinh quá mức, hoặc cũng có thể là do bị thương, Tần Trăn đã quên sạch cái tư tưởng tình nguyện bị Trịnh Liệt chán ghét nhưng vẫn nhớ rõ mình. Chính tai nghe được Trịnh Liệt muốn cắt đứt quan hệ với y, y cảm giác rất khổ sở.

Trịnh Liệt nghiêng mặt đi.

“Tôi đã sai… cha nuôi, anh đừng không để ý tôi…” Tần Trăn thấp giọng nói “Anh đuổi đến đây thăm tôi… tôi, tôi thật sự rất vui…” Y giận Trần Hàm lừa dối Trịnh Liệt, nhưng y càng sợ Trịnh Liệt ngay cả khi y sắp chết cũng không chịu tới nhìn y một lần. May mắn là kết quả tồi tệ nhất không có xảy ra. Tần Trăn đối với viễn cảnh có thể khiến Trịnh Liệt hồi tâm chuyển ý càng thêm có hy vọng.

Nghe được sự vui sướng chân thành trong giọng nói của Tần Trăn, Trịnh Liệt lòng hơi hơi động. Sau đó hắn lập tức tự tức giận chính mình!

“Về sau sẽ không.” Hắn lạnh lùng nói.

“Cha nuôi… Tôi sẽ không buông tay…” Tần Trăn nhìn thẳng hắn, không che dấu tình ý trong mắt.

Trịnh Liệt cả người khó chịu.

Sẽ không buông tay? Tình ý? F!

“Cậu tốt nhất buông tay đi. Tôi sẽ không lãnh phí thời gian với cậu! Bởi vì…” Trịnh Liệt đột nhiên kéo Phó Tranh, một tay nắm lấy ót cậu ta, cúi người hôn cậu ta!

Phó Tranh trợn trừng hai mắt!

Ngực Tần Trăn kịch liệt đau xót, giống như bị người ta đóng cọc vào tim, kinh ngạc nhìn Trịnh Liệt và Phó Tranh không để ý tới ai mà hôn môi…

“Bởi vì tôi có tình nhân mới rồi, không cần cậu nữa.” Trịnh Liệt lãnh khốc nói, kéo Phó Tranh hóa ngốc đi ra khỏi thang máy vừa mở cửa.

Tần Trăn chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, cả đầu choáng váng.

Nghe được tiếng kinh hô rối loạn phía sau khiến Trịnh Liệt biết Tần Trăn có thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng hắn tâm địa cứng rắn không quay đầu lại.

“Trịnh, Trịnh thiếu… Anh ta té xỉu…” Phó Tranh quay đầu nhìn, lắp bắp khoa tay múa chân.

“Câm miệng!” Trịnh Liệt quát “Nói nữa tôi liền hôn cậu!” Hắn đang buồn phiền khẩu khí liền không nề hà gì ai.

Phó Tranh lập tức che miệng, hoảng sợ nhìn hắn, bất quá triệt để im lặng.

Lên xe, Trịnh Liệt đánh một quyền vào tay lái xe Bugatti, cảm giác như trong lòng có một cỗ buồn bã không thể phát tiết.

“…Anh cứ như vậy bỏ mặc anh ta sao?” Bugatti chỉ có hai chỗ ngồi, Phó Tranh cố gắng ngồi tránh xa Trịnh Liệt, nhỏ giọng hỏi.

“Cậu thì biết cái gì? Câm miệng!” Trịnh Liệt dọa cậu ta.

Cậu đã 25 tuổi, được không? Phó Tranh vẻ mặt cầu xin, ủy khuất bĩu môi “Anh vô duyên vô cớ hôn tôi, tôi không thể nói một câu sao?”

“Đồ ẻo lả! Cũng không ăn bớt miếng thịt nào trên người cậu!” Trịnh Liệt ghét bỏ nói “Cậu cho rằng hôn cậu sướng lắm sao? Ngốc như tượng gỗ, đến cả…” Hắn im lặng, ảo não đánh một quyền vào tay lái.

“…Anh rõ ràng còn thích anh ta, anh ta cũng thích anh… Vì cái gì anh nhất định muốn khiến sự tình thành như vậy?” Phó Tranh dù đơn thuần, nhưng cũng không phải ngốc. Tình cảm của Trịnh Liệt và Tần Trăn, cậu thấy rõ ràng. Cậu thực buồn bực vì cái gì Trịnh Liệt nhất định khiến quan hệ căng thẳng thành như vậy, nói lời quyết tuyệt làm thương tổn anh chàng xinh đẹp kia.

Người lừa Trịnh Liệt là Trần Hàm kia, không phải Tần Trăn. Kỳ thật, Phó Tranh nhìn Tần Trăn bất chấp thương tích đuổi theo Trịnh Liệt, trong lòng phi thường cảm động.

Trịnh Liệt lộ ra một nụ cười châm chọc với Phó Tranh “Thiên chân gia hỏa! Cậu biết rõ cậu ta là thân phận gì sao? Cậu ta là tình nhân được tôi bao dưỡng, nhưng cậu ta cư nhiên có tình nhân khác sau lưng tôi. Rõ ràng đã chia tay, lại quay đầu đi khắp nơi nhằm vào tôi, vừa rồi còn nói cái chó má gì không buông tay! Thương tích trên người cậu ta cũng là do tình nhân của cậu ta tặng cho! Cậu cho rằng cậu ta là con chim nhỏ tốt lành sao?”

Phó Tranh trầm mặc một lúc, trên giương mặt trẻ con chợt lóa một mạt nghi hoặc khó hiểu “Nhưng cho dù anh ta không phải người tốt, anh cũng để ý anh ta a… Hơn nữa, anh là cha nuôi anh ta, nuôi dạy con không tốt, là lỗi do anh.”

Trịnh Liệt dừng một chút, hừ một tiếng “Cậu cái gì cũng không hiểu…”

Phó Tranh không phục “Ai nói tôi không hiểu? Các người là đang giận dỗi!” Cậu không tin tình cảm với Trịnh Liệt của anh chàng xinh đẹp lại cố chấp kia là giả!

“…Câm miệng! Nói nữa tôi liền bóp chết cậu!”

“Ách! Anh không nói đạo lý!”

“Câm miệng! Nói nữa tôi liền hôn cậu!”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương