Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
-
Chương 43
Trịnh Liệt không thoát khỏi sự dây dưa của Trịnh Phỉ, trong bụng lại mang hỏa khí, không chút lưu tình đè y hung hăng làm một phen, ép buộc đến mức Trịnh tứ thiếu thương thế còn chưa khôi phục hoàn toàn nước mắt chảy ròng ròng, y y ô ô khóc cầu xin tha thứ!
Nhưng cầu xin thì cầu xin, tay chân Trịnh Phỉ từ đầu đến cuối lại không chịu buông Trịnh Liệt, chỉ cần có một chút sức lực là lại quấn lấy, mở ra hai chân dùng động khẩu làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được bao trụ lấy Trịnh Liệt…
Bọn họ trên giường làm một lần, lại lăn đến trên mặt đất làm một lần, cuối cùng tại phòng tắm lại làm một lần!
Đều là đàn ông trưởng thành nghẹn đã lâu, trận này không hề nề hà vận động trên giường khiến bọn họ thống khoái mà phát tiết, cả thể xác lẫn tinh thần đều cực độ thư sướng!
Thành công lên giường với Trịnh Liệt, Trịnh Phỉ tựa như trút bỏ được mọi gánh nặng, ôm tay Trịnh Liệt, kiệt sức mà ngủ, hai má đỏ bừng, trên miệng còn treo một nụ cười thỏa mãn, như chú chó nhỏ vui sướng vì giật lại được đồ chơi.
Trịnh Liệt nhìn gương mặt ngủ say không chút phòng bị của y mà bật cười. Nhưng tiếu ý trên mặt hắn dần biến mất.
Hắn nhẹ nhàng rút về cánh tay bị Trịnh Phỉ ôm lấy.
Trịnh Phỉ mẫn cảm chấn động, mày rậm nhăn lại. Nhưng có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể là do bên người có khí tức Trịnh Liệt khiến y an tâm, y không có mở to mắt tỉnh dậy.
Trịnh Liệt nhặt lên quần áo mỗi cái mỗi chỗ, lần lượt mặc vào. Quần áo hắn trải qua một trận vừa rồi trở nên nhăn nhúm. Nhưng quần áo sạch sáng mai mới được mang tới, hắn cũng không muốn ở trần, không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mặc lại quần áo cũ.
Mặc xong xuôi, Trịnh Liệt đi ra ban công, nhìn trời đêm chậm rãi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa gửi tin nhắn cho An Thế Duy.
[Đang ở đâu?]
An Thế Duy rất nhanh trả lời [Chơi xong rồi? Không qua đêm?]
[Qua đêm nhà mày.]
[Chờ mày ở bãi đậu xe. Mười phút nữa.]
Nhận được tin nhắn, Trịnh Liệt buông di động, chậm rì rì hút xong thuốc, sau đó quay vô phòng, nhặt súng lúc bị ném một bên cắm lại bên hông.
“Ba…” Thanh âm cực độ buồn ngủ vang lên từ phía sau.
Trịnh Phỉ vẫn là bị động tĩnh của Trịnh Liệt làm kinh động, cố gắng gượng mở mí mắt, mơ mơ màng màng nhìn Trịnh Liệt.
“Nếu mày hiện tại theo Sân ca, mọi việc liền nghe Sân ca, đừng làm rộn chuyện.” Trịnh Liệt cảnh cáo nói.
“…Ba đi đâu?” Thanh âm Trịnh Phỉ vì mệt mỏi mà nghe không rõ ràng.
“Tao có việc cần đi một chuyến, mày không cần đi cùng, cứ nghỉ ngơi đi.” Trịnh Liệt nhặt súng của y lên, vỗ vỗ đầu y, đem súng đặt kế bên gối đầu.
Trịnh Phỉ ngốc ngốc hồ hồ nhìn thoáng qua khẩu súng bên cạnh, ngoan ngoãn hiếm thấy thuận theo tay Trịnh Liệt nằm trở về.
“Con về sau, có thể…tìm ba nữa không?” Trịnh Phỉ giống như nói mê hỏi.
Trịnh Liệt gật gật đầu “Lên giường, có thể.” Một lần mười vạn. Coi như khấu trừ nợ đi! Thằng nhóc muộn tao như nó cũng không dễ tìm.
Đầu óc Trịnh Phỉ hiện giờ mê man không rõ. Y thích lên giường với Trịnh Liệt, nghe hắn nói có thể, liền cười ngu một cái, dùng giọng mũi trả lời “….ba…ba vẫn còn muốn con…” Nói xong câu này, y tựa hồ vô cùng an tâm, khóe môi cong cong tiếp tục ngủ.
Trịnh Liệt nhìn y một cái, rời khỏi phòng.
An Thế Duy đứng bên cạnh chiếc Bugatti của Trịnh Liệt chờ hắn, trong lòng nửa đỡ nửa ôm một người.
Nhìn thấy Trịnh Liệt thần thanh khí sảng, quần áo lại nhăn nhúm như dưa muối, An Thế Duy huýt sáo một tiếng, khó nén đố kỵ nói “Mày đến cùng là vì ai đón gió tẩy trần ha?”
Trịnh Liệt đến gần mới nhìn rõ người trong lòng An Thế Duy là Phó Tranh. Thanh niên mặt con nít lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, hai má đỏ như cà chua, hơi thở đầy mùi rượu, cả người mềm nhũn dựa vào An Thế Duy.
Trịnh Liệt cảm thán “Giành trước một bước nha…Người cũng bị đẩy ngã, còn nói không có hứng thú?” Hắn nhìn An Thế Duy cười chế nhạo.
An Thế Duy tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên một tay ném Phó Tranh cho Trịnh Liệt “Mày thích thì có thể đến một hồi! Bị vắt khô rồi sao? Còn dậy nổi không?”
Trịnh Liệt rất có hảo cảm với Phó Tranh, thấy Phó Tranh sắp chúi đầu xuống đất liền vươn tay ra đỡ. Nhưng vừa ôm lấy người còn chưa kịp phản bác An Thế Duy, Phó Tranh đang nhắm mắt mũi liền giật giật, giương quyền đánh Trịnh Liệt!
Trịnh Liệt cảnh giác nghiêng đầu tránh, kinh ngạc nhìn Phó Tranh, tay vẫn còn đặt trên lưng cậu ta.
Phó Tranh đánh một quyền không trúng, lại đánh tiếp quyền thứ hai!
Này thì Trịnh Liệt mặc kệ, khẩn cấp ném người lại cho An Thế Duy.
An Thế Duy bĩu môi, bất đắc dĩ tiếp lấy.
Trở lại trong lòng An Thế Duy, mũi Phó Tranh lại giật giật, rất nhanh trở lại bình thường, mềm nhũn ngoan ngoãn kề bên người hắn.
Trịnh Liệt nhăn mi “…Cậu ta điên rồi? Giả bộ?”
An Thế Duy tựa tiếu phi tiếu, dùng tay nhéo hai má Phó Tranh “Không phải, cậu ta say, uống rượu nhiều tới phát điên.”
Trong phòng VIP, ánh mắt Phó Tranh luôn bám lấy hắn, khiến hắn thấy phiền, dứt khoát đi qua chuốc rượu cậu, ai thích mang đi thì cứ việc mang đi. Phó Tranh tửu lượng kém, mới uống mấy ly đã say tới bất tỉnh nhân sự.
An Thế Duy ném được một cục phiền toái, mừng rỡ vỗ mông muốn đi. Ai biết còn chưa kịp ra khỏi cửa, trong phòng truyền tới tiếng đánh nhau, bằng hữu hắn lập tức kéo hắn về giải quyết.
Hóa ra Phó Tranh say thì say, nhưng căn bản không để ai lại gần. Ai tới gần liền đánh người đó, xuống tay không lưu tình. Bằng hữu An Thế Duy chịu khổ, ăn gan hùm đạp hắn một cước muốn hắn đem người đi.
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, An Thế Duy tới gần Phó Tranh, Phó Tranh lại không công kích hắn. Điều này càng khiến mọi người khẳng định An Thế Duy là đang chọc ghẹo bọn họ. Vì thế hắn chỉ có thể đáng thương khiêng một con ma men bị đuổi ra khỏi phòng.
An Thế Duy vừa xuống máy bay, con xe Aston Martin vẫn còn để ở nhà, không có mang đến. Hắn lại không muốn khiêng Phó Tranh đi kêu taxi, Trịnh Liệt nhắn tin đến vừa lúc giải quyết phiền toái của hắn.
Trịnh Liệt sờ sờ cằm, có ý tứ hàm súc nói “Quả nhiên người của ngươi chính là của người, không phải của ngươi thì không phải là của ngươi. An thiếu, xem ra người ta nhận mày rồi.”
An Thế Duy nheo mắt, trông như rất muốn ném Phó Tranh xuống đất mặc cậu ta tự sinh tự diệt.
“Coi chừng bà ngoại mày.” Trịnh Liệt giả mù sa mưa khuyên một câu. Là bạn bè tốt, phải vui vẻ khi bằng hữu gặp chuyện xui.
Nhớ tới quan hệ tốt đẹp giữa bà ngoại và Phó gia, tay An Thế Duy chuẩn bị ném Phó Tranh dừng lại.
“Nói nhiều, lái xe!” Cuối cùng hắn tức giận đập thân xe Bugatti.
Trịnh Liệt nhún nhún vai, lấy chìa khóa xe đút vào, cửa xe ưu nhã mở lên trên. Trịnh Liệt làm tư thế thỉnh, lại không có ý muốn hỗ trợ.
An Thế Duy hùng hùng hổ hổ đem Phó Tranh ném tới ghế sau.
Từ khi Trịnh Phỉ xuất hiện lại, còn nói việc y để Tiêu Sân bắn mười tám phát đổi lấy sự tha thứ, Trịnh Liệt đã có ý liên lạc với Tiêu Sân. Hắn càng muốn nghe Tiêu Sân giải thích chuyện đã xảy ra.
Nhưng Tiêu Sân không có tiếp điện thoại của Trịnh Liệt. Ngay lúc Trịnh Liệt còn tưởng rằng Tiêu Sân vì chuyện Trịnh Phỉ mà giận hắn, Lý Hướng Nam gọi điện cho hắn, nói Tiêu Sân có việc gấp phải ra ngoài, không thể liên lạc với hắn. Đợi Tiêu Sân trở về, sẽ gọi lại cho hắn. Nghe Lý Hướng Nam giải thích khiến Trịnh Liệt như ăn được thuốc an thần.
Sau đó Trịnh Liệt lại gặp Trịnh Phỉ ở câu lạc bộ Kim Cương. Theo như Trịnh Phỉ nói, là Tiêu Sân muốn y làm phục vụ ở câu lạc bộ Kim Cương. Trịnh Liệt đối với chuyện này sinh ra nghi hoặc. Hắn đã chứng thực với quản lý câu lạc bộ. Quản lý nói đây quả thật là lệnh của Tiêu Sân, mục đích chỉ là trêu cợt Trịnh tứ thiếu một phen, giống như năm đó Tiêu Sân phạt Trịnh Liệt đi hầu rượu ở câu lạc bộ Thiên Vương Tinh. Dù sao trên đường Trịnh Phỉ cũng là nhân vật vang danh khắp chốn. Nếu không phải Tiêu Sân, ai dám kêu y đi làm phục vụ?
Nhưng Trịnh Liệt tin chắc Tiêu Sân không phải là kẻ vì nhàm chán mà làm chuyện như vậy. Trịnh Phỉ không phải Trịnh Liệt, Tiêu Sân đối với Trịnh Phỉ không có nhàn tâm đi trêu cợt.
Trịnh Liệt lại lần nữa liên lạc Tiêu Sân. Mà lúc này hắn rất nhanh được Tiêu Sân trả lời.
Vì đề phòng có người Viêm bang tới cửa quấy rối, Trịnh Liệt không quay về chỗ mình sống. Vốn tính ở khách sạn trực thuộc câu lạc bộ Kim Cương ngủ một đêm, nhưng tính toán này bị Trịnh Phỉ không có mặt mũi cản trở, chỉ có thể đến ngủ ở nhà An Thế Duy. Sáng sớm hôm sau, Trịnh Liệt dậy từ sớm, không đánh tiếng với An Thế Duy mà trực tiếp lái xe tới nhà Tiêu Sân.
Cơ mà hắn quá khẩn cấp, làm khách không mời mà đến.
Ấn chuông rồi gõ cửa mà không có người đáp, Trịnh Liệt gọi điện cho Tiêu Sân. Tiếng chuông vang hai lần mới được bắt máy, truyền đến thanh âm khàn khàn vô lực của Lý Hướng Nam “…A Liệt, cậu đợi xíu, chúng tôi rất nhanh…”
Là kẻ sõi tình trường, thanh âm này khiến Trịnh Liệt nheo mắt.
“…Em dám nói anh nhanh?” Thanh âm Tiêu Sân trầm thấp nguy hiểm. Sau đó là tiếng kinh hô của Lý Hướng Nam, điện thoại bị răng rắc một tiếng cắt đứt.
Trịnh Liệt thành thật, không thể không kiên nhẫn đứng chờ trước cửa, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Lý Hướng Nam.
Ước chừng qua nửa tiếng, đủ để chứng minh Tiêu Sân không “nhanh”, cửa mới mở ra.
Tiêu Sân mặt không chút thay đổi nhìn Trịnh Liệt, mắt đen kịt. Hắn mặc một bộ áo ngủ màu đen, mang dép màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, âm trầm nói “Tao vốn có thể làm một giờ.”
“…Em có thể chờ tiếp.” Trịnh Liệt không dấu vết lui về sau một bước.
Tiêu Sân nói “Hướng Nam muốn xuống làm bữa sáng, tao không cho. Mày sẽ làm bữa sáng, đúng không?”
Hắn có thể nói không sao? Trịnh Liệt trong lòng gào thét.
Bất quá dưới ánh mắt uy hiếp “không làm liền hành hung”, Trịnh thiếu mười ngón tay không dính dương xuân thủy bị buộc vào bếp, trừng mắt nhìn tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn.
“Anh đừng náo loạn.” Lý Hướng Nam đỡ eo đi xuống, nhìn Trịnh Liệt thân hình cao lớn ngồi xổm trước cửa tủ lạnh, một bộ thúc thủ vô sách, vừa buồn cười vừa tức giận nói với Tiêu Sân.
Trịnh Liệt dùng một loại ánh mắt như nhìn thiên sứ nhìn Lý Hướng Nam, cảm giác thanh âm y quả thực là thiên âm, tâm địa thiện lương như Bồ Tát. Sánh duyên với Sân cả quả thực là hoa lài cắm…
Ý tưởng còn lại của Trịnh Liệt bị Tiêu Sân nheo mắt nhìn chằm chằm bay biến.
“Ra ngoài cả đi. A Liệt tìm anh thực khẩn cấp, nhất định là có việc quan trọng.” Lý Hướng Nam đẩy đẩy hai đại nam nhân ra ngoài.
Y mặc quần áo ở nhà, vừa động, cổ áo hạ xuống lộ ra làn da điểm điểm loang lổ sắc xanh tím.
Trịnh Liệt làm bộ như không thấy, đột nhiên cảm giác bản chất Tiêu Sân chính là dã thú muộn tao.
Tiêu Sân đem động tác của hắn thu hết vào mắt, nhướn mày tràn ngập hắc khí “Mày có ý kiến?”
Trịnh Liệt nghiêm túc đứng thẳng “Không có.”
Tiêu Sân nặng nề mà hừ một tiếng “Theo tao.”
Trịnh Liệt cùng Tiêu Sân vào thư phòng.
“Khẩn cấp vậy, ân?” Ngồi xuống rồi, Tiêu Sân nhếch môi “Dính dáng tới thằng nhãi nhà mày, mày liền rối loạn cả lên.”
“Sân ca, oan uổng a! Em chỉ không hiểu anh còn quản Trịnh Phỉ làm gì!” Trịnh Liệt vì chính mình mà ấm ức.
“Nga?”
Trịnh Liệt nhìn thằng Tiêu Sân “Lúc trước em có nói qua, không cần quản nó làm gì! Nó về sau như thế nào cũng không còn can hệ tới chúng ta!” Hắn tuyệt đối không cho phép Trịnh Phỉ hay gây chuyện liên lụy tới Tiêu Sân!
Tiêu Sân tựa tiếu phi tiếu “Mày tối qua không phải còn chơi nó hăng say sao?”
Trịnh Liệt thản nhiên nói “Không phải nó cũng có người khác. Đây là hai chuyện khác nhau.”
Tiêu Sân nghiền ngẫm nhìn Trịnh Liệt, nhưng không che dấu sự vừa lòng trong mắt.
“Yên tâm, tao giữ nó không chỉ vì mày.”
Nhưng cầu xin thì cầu xin, tay chân Trịnh Phỉ từ đầu đến cuối lại không chịu buông Trịnh Liệt, chỉ cần có một chút sức lực là lại quấn lấy, mở ra hai chân dùng động khẩu làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được bao trụ lấy Trịnh Liệt…
Bọn họ trên giường làm một lần, lại lăn đến trên mặt đất làm một lần, cuối cùng tại phòng tắm lại làm một lần!
Đều là đàn ông trưởng thành nghẹn đã lâu, trận này không hề nề hà vận động trên giường khiến bọn họ thống khoái mà phát tiết, cả thể xác lẫn tinh thần đều cực độ thư sướng!
Thành công lên giường với Trịnh Liệt, Trịnh Phỉ tựa như trút bỏ được mọi gánh nặng, ôm tay Trịnh Liệt, kiệt sức mà ngủ, hai má đỏ bừng, trên miệng còn treo một nụ cười thỏa mãn, như chú chó nhỏ vui sướng vì giật lại được đồ chơi.
Trịnh Liệt nhìn gương mặt ngủ say không chút phòng bị của y mà bật cười. Nhưng tiếu ý trên mặt hắn dần biến mất.
Hắn nhẹ nhàng rút về cánh tay bị Trịnh Phỉ ôm lấy.
Trịnh Phỉ mẫn cảm chấn động, mày rậm nhăn lại. Nhưng có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể là do bên người có khí tức Trịnh Liệt khiến y an tâm, y không có mở to mắt tỉnh dậy.
Trịnh Liệt nhặt lên quần áo mỗi cái mỗi chỗ, lần lượt mặc vào. Quần áo hắn trải qua một trận vừa rồi trở nên nhăn nhúm. Nhưng quần áo sạch sáng mai mới được mang tới, hắn cũng không muốn ở trần, không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mặc lại quần áo cũ.
Mặc xong xuôi, Trịnh Liệt đi ra ban công, nhìn trời đêm chậm rãi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa gửi tin nhắn cho An Thế Duy.
[Đang ở đâu?]
An Thế Duy rất nhanh trả lời [Chơi xong rồi? Không qua đêm?]
[Qua đêm nhà mày.]
[Chờ mày ở bãi đậu xe. Mười phút nữa.]
Nhận được tin nhắn, Trịnh Liệt buông di động, chậm rì rì hút xong thuốc, sau đó quay vô phòng, nhặt súng lúc bị ném một bên cắm lại bên hông.
“Ba…” Thanh âm cực độ buồn ngủ vang lên từ phía sau.
Trịnh Phỉ vẫn là bị động tĩnh của Trịnh Liệt làm kinh động, cố gắng gượng mở mí mắt, mơ mơ màng màng nhìn Trịnh Liệt.
“Nếu mày hiện tại theo Sân ca, mọi việc liền nghe Sân ca, đừng làm rộn chuyện.” Trịnh Liệt cảnh cáo nói.
“…Ba đi đâu?” Thanh âm Trịnh Phỉ vì mệt mỏi mà nghe không rõ ràng.
“Tao có việc cần đi một chuyến, mày không cần đi cùng, cứ nghỉ ngơi đi.” Trịnh Liệt nhặt súng của y lên, vỗ vỗ đầu y, đem súng đặt kế bên gối đầu.
Trịnh Phỉ ngốc ngốc hồ hồ nhìn thoáng qua khẩu súng bên cạnh, ngoan ngoãn hiếm thấy thuận theo tay Trịnh Liệt nằm trở về.
“Con về sau, có thể…tìm ba nữa không?” Trịnh Phỉ giống như nói mê hỏi.
Trịnh Liệt gật gật đầu “Lên giường, có thể.” Một lần mười vạn. Coi như khấu trừ nợ đi! Thằng nhóc muộn tao như nó cũng không dễ tìm.
Đầu óc Trịnh Phỉ hiện giờ mê man không rõ. Y thích lên giường với Trịnh Liệt, nghe hắn nói có thể, liền cười ngu một cái, dùng giọng mũi trả lời “….ba…ba vẫn còn muốn con…” Nói xong câu này, y tựa hồ vô cùng an tâm, khóe môi cong cong tiếp tục ngủ.
Trịnh Liệt nhìn y một cái, rời khỏi phòng.
An Thế Duy đứng bên cạnh chiếc Bugatti của Trịnh Liệt chờ hắn, trong lòng nửa đỡ nửa ôm một người.
Nhìn thấy Trịnh Liệt thần thanh khí sảng, quần áo lại nhăn nhúm như dưa muối, An Thế Duy huýt sáo một tiếng, khó nén đố kỵ nói “Mày đến cùng là vì ai đón gió tẩy trần ha?”
Trịnh Liệt đến gần mới nhìn rõ người trong lòng An Thế Duy là Phó Tranh. Thanh niên mặt con nít lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, hai má đỏ như cà chua, hơi thở đầy mùi rượu, cả người mềm nhũn dựa vào An Thế Duy.
Trịnh Liệt cảm thán “Giành trước một bước nha…Người cũng bị đẩy ngã, còn nói không có hứng thú?” Hắn nhìn An Thế Duy cười chế nhạo.
An Thế Duy tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên một tay ném Phó Tranh cho Trịnh Liệt “Mày thích thì có thể đến một hồi! Bị vắt khô rồi sao? Còn dậy nổi không?”
Trịnh Liệt rất có hảo cảm với Phó Tranh, thấy Phó Tranh sắp chúi đầu xuống đất liền vươn tay ra đỡ. Nhưng vừa ôm lấy người còn chưa kịp phản bác An Thế Duy, Phó Tranh đang nhắm mắt mũi liền giật giật, giương quyền đánh Trịnh Liệt!
Trịnh Liệt cảnh giác nghiêng đầu tránh, kinh ngạc nhìn Phó Tranh, tay vẫn còn đặt trên lưng cậu ta.
Phó Tranh đánh một quyền không trúng, lại đánh tiếp quyền thứ hai!
Này thì Trịnh Liệt mặc kệ, khẩn cấp ném người lại cho An Thế Duy.
An Thế Duy bĩu môi, bất đắc dĩ tiếp lấy.
Trở lại trong lòng An Thế Duy, mũi Phó Tranh lại giật giật, rất nhanh trở lại bình thường, mềm nhũn ngoan ngoãn kề bên người hắn.
Trịnh Liệt nhăn mi “…Cậu ta điên rồi? Giả bộ?”
An Thế Duy tựa tiếu phi tiếu, dùng tay nhéo hai má Phó Tranh “Không phải, cậu ta say, uống rượu nhiều tới phát điên.”
Trong phòng VIP, ánh mắt Phó Tranh luôn bám lấy hắn, khiến hắn thấy phiền, dứt khoát đi qua chuốc rượu cậu, ai thích mang đi thì cứ việc mang đi. Phó Tranh tửu lượng kém, mới uống mấy ly đã say tới bất tỉnh nhân sự.
An Thế Duy ném được một cục phiền toái, mừng rỡ vỗ mông muốn đi. Ai biết còn chưa kịp ra khỏi cửa, trong phòng truyền tới tiếng đánh nhau, bằng hữu hắn lập tức kéo hắn về giải quyết.
Hóa ra Phó Tranh say thì say, nhưng căn bản không để ai lại gần. Ai tới gần liền đánh người đó, xuống tay không lưu tình. Bằng hữu An Thế Duy chịu khổ, ăn gan hùm đạp hắn một cước muốn hắn đem người đi.
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, An Thế Duy tới gần Phó Tranh, Phó Tranh lại không công kích hắn. Điều này càng khiến mọi người khẳng định An Thế Duy là đang chọc ghẹo bọn họ. Vì thế hắn chỉ có thể đáng thương khiêng một con ma men bị đuổi ra khỏi phòng.
An Thế Duy vừa xuống máy bay, con xe Aston Martin vẫn còn để ở nhà, không có mang đến. Hắn lại không muốn khiêng Phó Tranh đi kêu taxi, Trịnh Liệt nhắn tin đến vừa lúc giải quyết phiền toái của hắn.
Trịnh Liệt sờ sờ cằm, có ý tứ hàm súc nói “Quả nhiên người của ngươi chính là của người, không phải của ngươi thì không phải là của ngươi. An thiếu, xem ra người ta nhận mày rồi.”
An Thế Duy nheo mắt, trông như rất muốn ném Phó Tranh xuống đất mặc cậu ta tự sinh tự diệt.
“Coi chừng bà ngoại mày.” Trịnh Liệt giả mù sa mưa khuyên một câu. Là bạn bè tốt, phải vui vẻ khi bằng hữu gặp chuyện xui.
Nhớ tới quan hệ tốt đẹp giữa bà ngoại và Phó gia, tay An Thế Duy chuẩn bị ném Phó Tranh dừng lại.
“Nói nhiều, lái xe!” Cuối cùng hắn tức giận đập thân xe Bugatti.
Trịnh Liệt nhún nhún vai, lấy chìa khóa xe đút vào, cửa xe ưu nhã mở lên trên. Trịnh Liệt làm tư thế thỉnh, lại không có ý muốn hỗ trợ.
An Thế Duy hùng hùng hổ hổ đem Phó Tranh ném tới ghế sau.
Từ khi Trịnh Phỉ xuất hiện lại, còn nói việc y để Tiêu Sân bắn mười tám phát đổi lấy sự tha thứ, Trịnh Liệt đã có ý liên lạc với Tiêu Sân. Hắn càng muốn nghe Tiêu Sân giải thích chuyện đã xảy ra.
Nhưng Tiêu Sân không có tiếp điện thoại của Trịnh Liệt. Ngay lúc Trịnh Liệt còn tưởng rằng Tiêu Sân vì chuyện Trịnh Phỉ mà giận hắn, Lý Hướng Nam gọi điện cho hắn, nói Tiêu Sân có việc gấp phải ra ngoài, không thể liên lạc với hắn. Đợi Tiêu Sân trở về, sẽ gọi lại cho hắn. Nghe Lý Hướng Nam giải thích khiến Trịnh Liệt như ăn được thuốc an thần.
Sau đó Trịnh Liệt lại gặp Trịnh Phỉ ở câu lạc bộ Kim Cương. Theo như Trịnh Phỉ nói, là Tiêu Sân muốn y làm phục vụ ở câu lạc bộ Kim Cương. Trịnh Liệt đối với chuyện này sinh ra nghi hoặc. Hắn đã chứng thực với quản lý câu lạc bộ. Quản lý nói đây quả thật là lệnh của Tiêu Sân, mục đích chỉ là trêu cợt Trịnh tứ thiếu một phen, giống như năm đó Tiêu Sân phạt Trịnh Liệt đi hầu rượu ở câu lạc bộ Thiên Vương Tinh. Dù sao trên đường Trịnh Phỉ cũng là nhân vật vang danh khắp chốn. Nếu không phải Tiêu Sân, ai dám kêu y đi làm phục vụ?
Nhưng Trịnh Liệt tin chắc Tiêu Sân không phải là kẻ vì nhàm chán mà làm chuyện như vậy. Trịnh Phỉ không phải Trịnh Liệt, Tiêu Sân đối với Trịnh Phỉ không có nhàn tâm đi trêu cợt.
Trịnh Liệt lại lần nữa liên lạc Tiêu Sân. Mà lúc này hắn rất nhanh được Tiêu Sân trả lời.
Vì đề phòng có người Viêm bang tới cửa quấy rối, Trịnh Liệt không quay về chỗ mình sống. Vốn tính ở khách sạn trực thuộc câu lạc bộ Kim Cương ngủ một đêm, nhưng tính toán này bị Trịnh Phỉ không có mặt mũi cản trở, chỉ có thể đến ngủ ở nhà An Thế Duy. Sáng sớm hôm sau, Trịnh Liệt dậy từ sớm, không đánh tiếng với An Thế Duy mà trực tiếp lái xe tới nhà Tiêu Sân.
Cơ mà hắn quá khẩn cấp, làm khách không mời mà đến.
Ấn chuông rồi gõ cửa mà không có người đáp, Trịnh Liệt gọi điện cho Tiêu Sân. Tiếng chuông vang hai lần mới được bắt máy, truyền đến thanh âm khàn khàn vô lực của Lý Hướng Nam “…A Liệt, cậu đợi xíu, chúng tôi rất nhanh…”
Là kẻ sõi tình trường, thanh âm này khiến Trịnh Liệt nheo mắt.
“…Em dám nói anh nhanh?” Thanh âm Tiêu Sân trầm thấp nguy hiểm. Sau đó là tiếng kinh hô của Lý Hướng Nam, điện thoại bị răng rắc một tiếng cắt đứt.
Trịnh Liệt thành thật, không thể không kiên nhẫn đứng chờ trước cửa, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Lý Hướng Nam.
Ước chừng qua nửa tiếng, đủ để chứng minh Tiêu Sân không “nhanh”, cửa mới mở ra.
Tiêu Sân mặt không chút thay đổi nhìn Trịnh Liệt, mắt đen kịt. Hắn mặc một bộ áo ngủ màu đen, mang dép màu đỏ, hai tay khoanh trước ngực, âm trầm nói “Tao vốn có thể làm một giờ.”
“…Em có thể chờ tiếp.” Trịnh Liệt không dấu vết lui về sau một bước.
Tiêu Sân nói “Hướng Nam muốn xuống làm bữa sáng, tao không cho. Mày sẽ làm bữa sáng, đúng không?”
Hắn có thể nói không sao? Trịnh Liệt trong lòng gào thét.
Bất quá dưới ánh mắt uy hiếp “không làm liền hành hung”, Trịnh thiếu mười ngón tay không dính dương xuân thủy bị buộc vào bếp, trừng mắt nhìn tủ lạnh chất đầy nguyên liệu nấu ăn.
“Anh đừng náo loạn.” Lý Hướng Nam đỡ eo đi xuống, nhìn Trịnh Liệt thân hình cao lớn ngồi xổm trước cửa tủ lạnh, một bộ thúc thủ vô sách, vừa buồn cười vừa tức giận nói với Tiêu Sân.
Trịnh Liệt dùng một loại ánh mắt như nhìn thiên sứ nhìn Lý Hướng Nam, cảm giác thanh âm y quả thực là thiên âm, tâm địa thiện lương như Bồ Tát. Sánh duyên với Sân cả quả thực là hoa lài cắm…
Ý tưởng còn lại của Trịnh Liệt bị Tiêu Sân nheo mắt nhìn chằm chằm bay biến.
“Ra ngoài cả đi. A Liệt tìm anh thực khẩn cấp, nhất định là có việc quan trọng.” Lý Hướng Nam đẩy đẩy hai đại nam nhân ra ngoài.
Y mặc quần áo ở nhà, vừa động, cổ áo hạ xuống lộ ra làn da điểm điểm loang lổ sắc xanh tím.
Trịnh Liệt làm bộ như không thấy, đột nhiên cảm giác bản chất Tiêu Sân chính là dã thú muộn tao.
Tiêu Sân đem động tác của hắn thu hết vào mắt, nhướn mày tràn ngập hắc khí “Mày có ý kiến?”
Trịnh Liệt nghiêm túc đứng thẳng “Không có.”
Tiêu Sân nặng nề mà hừ một tiếng “Theo tao.”
Trịnh Liệt cùng Tiêu Sân vào thư phòng.
“Khẩn cấp vậy, ân?” Ngồi xuống rồi, Tiêu Sân nhếch môi “Dính dáng tới thằng nhãi nhà mày, mày liền rối loạn cả lên.”
“Sân ca, oan uổng a! Em chỉ không hiểu anh còn quản Trịnh Phỉ làm gì!” Trịnh Liệt vì chính mình mà ấm ức.
“Nga?”
Trịnh Liệt nhìn thằng Tiêu Sân “Lúc trước em có nói qua, không cần quản nó làm gì! Nó về sau như thế nào cũng không còn can hệ tới chúng ta!” Hắn tuyệt đối không cho phép Trịnh Phỉ hay gây chuyện liên lụy tới Tiêu Sân!
Tiêu Sân tựa tiếu phi tiếu “Mày tối qua không phải còn chơi nó hăng say sao?”
Trịnh Liệt thản nhiên nói “Không phải nó cũng có người khác. Đây là hai chuyện khác nhau.”
Tiêu Sân nghiền ngẫm nhìn Trịnh Liệt, nhưng không che dấu sự vừa lòng trong mắt.
“Yên tâm, tao giữ nó không chỉ vì mày.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook