Trịnh thiếu u ám nghĩ, hắn đích thực là một tên kỳ quặc!

Hiện tại hắn sâu sắc cảm thấy chính mình chết trong mộng thiệt không oan, tuyệt đối không oan, nếu như kẻ chủ mưu giết hắn thật sự là mấy đứa con nuôi bướng bỉnh này của hắn!

Con mẹ nó nhìn xem tất cả bọn chúng là cái gì!!

Tên này so với tên kia còn thâm hiểm hơn, tên kia so với tên này còn đúng lý hợp tình hơn, toàn bộ đều coi hắn như khỉ con mà đùa bỡn!

Con mẹ nó ánh mắt nhìn người của hắn đúng thật là rác rưởi! Giả sử nếu không có gánh nặng phỏng chừng tên nào cũng cười hắn là kẻ ngu ngốc nhất đi!

Dưới cơn tức giận bùng nổ hắn đem mấy thứ đồ cổ quý giá trong phòng đập bể! Đến khi lấy lại tinh thần nhìn đám mảnh vỡ dưới chân, cho dù là Trịnh Liệt tiêu tiền như nước cũng không khỏi cảm giác có điểm đau trứng.

Hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ cha nuôi con nuôi với bọn họ! Nhưng sợ như vậy còn chưa đủ, chưa đủ xa….

Trước khi hạ quyết định hắn gọi điện cho Trác Thư Nhiên.

“Cha nuôi….” Đầu bên kia rất nhanh bắt máy, thanh âm Trác Thư Nhiên ở một đầu khác điện thoại nghe có chút kinh ngạc lẫn kinh hỉ.

Trịnh Liệt lười cùng y khách sao, đi thẳng vào vấn đề “Tôi là người nuôi dưỡng hợp pháp của Minh Bảo Bảo, tôi muốn đem nó đi, cậu lo chuẩn bị tốt hành lý.” Trịnh Minh Bảo chỉ là đứa bé ngờ nghệch thứ gì cũng không biết, không thể để nó tiếp tục ở cùng Trác Thư Nhiên tâm cơ thâm trầm này.

“….. Cha nuôi, ngay cả anh cũng không cần tôi sao?” trầm mặc trong chốc lát, Trác Thư Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Một từ “cũng” này thật khiến ngực Trịnh Liệt đau đớn như bị ai cào xé. Từ sau khi tỉnh lại từ mộng, hắn thật đã thử tin tưởng Trác Thư Nhiên, nghiêm túc yêu thương y. Nhưng hắn không muốn lại ngu ngơ ném đi tính mạng mình một lần nữa.

“Đừng vòng vo nữa! Giao Minh Bảo Bảo cho tôi, tôi sẽ chăm sóc nó.” Trịnh Liệt quả quyết nói. Kỳ thực hắn nói câu này có điểm chột dạ, nhìn coi Trịnh Phỉ hắn nuôi thành cái dạng gì! Nhưng ở bên Trác Thư Nhiên càng không ổn, hắn không muốn Trịnh Minh Bảo đứa nhỏ ngốc nghếch này gặp chuyện không may.

Trác Thư Nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói “Không, cha nuôi, tôi sẽ không giao nó cho anh, anh cũng không dám một mình chăm sóc nó.”

“Ý cậu là gì?” Trịnh Liệt nhăn mi.

“Biết vì sao anh sinh ra dục vọng với Trịnh Minh Bảo không?” Thanh âm Trác Thư Nhiên khẽ run, mang theo hương vị trấn an và ám chỉ không nói nên lời.

Trịnh Liệt có cảm giác bất hảo “Cậu đã làm gì?”

“Cha nuôi, ngoại trừ việc tinh thông máy tính, tôi còn theo một khóa tâm lý học, đã lấy bằng giáo sư. Trong khóa học này, thứ tôi rành nhất là….” Y kéo dài giọng “…tâm lý ám chỉ.”

“Nói cho rõ ràng!”

“Không biết cha nuôi anh ở một mình với Minh Bảo Bảo, có thể khống chế được tiềm thức ám chỉ mà không chạm nó hay không?” Trác Thư Nhiên cười nói.

“Trác Thư Nhiên thằng khốn!” Trịnh Liệt mắng to!

Trác Thư Nhiên hừ nhẹ một tiếng, cộp một tiếng cúp điện thoại.

Trịnh Liệt trừng mắt nhìn di động, nằm mơ cũng không tưởng được hắn có dục niệm với Minh Bảo Bảo là Trác Thư Nhiên dùng tâm lý ám chỉ! Bất quá, nếu thật sự là do Trác Thư Nhiên động tay động chân, vì sao y lại muốn hắn chạm Minh Bảo Bảo? Rồi lại vì cái gì thuê người tông xe hắn, ngăn trở hắn chạm Minh Bảo Bảo?

Trịnh Liệt hoàn toàn không hiểu nổi Trác Thư Nhiên đến cùng suy nghĩ cái gì! Y thâm tàng bất lộ như vậy, dùng trăm phương ngàn kế đến cùng là vì cái gì?

Trịnh Liệt có loại trực giác, hắn chưa hề nhận thức được Trác Thư Nhiên. Y rất có khả năng chính là mấu chốt của phát đạn kia…

Bất quá cần phải làm rõ ràng mọi chuyện trước mắt –

Trịnh Liệt mặt bình tĩnh, gọi điện thoại cho công ty quản gia chuyên giúp hắn xử lý tạp vụ.

Bắt đầu từ Trịnh Phỉ, hắn lục tục nuôi năm đứa con nuôi, mặc dù chỉ tính là nuôi một nửa, nhưng các mặt “ăn, mặc, ở, đi lại” Trịnh Liệt đều cho người chuyên trách chuẩn bị. Công ty quản gia này phục vụ chủ yếu là các nhà giàu nổi tiếng của giới thượng lưu, phạm vi phục vụ cực lớn, quảng cáo rùm beng tôn chỉ “Chỉ có thứ khách hàng không nghĩ tới, không có thứ bọn họ không làm được.”

Trịnh Liệt là khách hàng lớn của công ty quản gia này, có chuyên gia cung cấp dịch vụ độc nhất vô nhị riêng cho hắn.

Nghe được yêu cầu của Trịnh Liệt, vị chuyên gia chần chờ hỏi “Trịnh tiên sinh, ngài xác định phải làm như vậy?”

Trịnh Liệt nặng nề “Ừ” một tiếng.

“Được, Trịnh tiên sinh, trong một tuần chúng tôi sẽ làm thỏa đáng, thỉnh ngài yêu tâm.” Chuyên gia giải quyết việc chung nói.

“Tốt.”

Vì muốn xả mối hận trong lòng, Trịnh Liệt làm một việc thực không biết xấu hổ.

Hắn bảo công ty quản gia đem những thứ hắn cho mấy đứa con nuôi mấy năm nay, từ nhà cửa, xe cộ, lễ vật, học phí, huấn luyện phí, vân vân và vân vân, toàn bộ thống kê đầy đủ cho mỗi người thành một danh sách.

Hắn lấy danh sách của Trịnh Minh Bảo, vứt qua một bên.

Về bốn người còn lại, trừ phần tài sản Trịnh Liệt đã cho, những tài vật phí dụng khác Trịnh Liệt đều cấp mỗi người một biên lai, định lãi hàng năm 40% tiền phí gốc, có thể trả một lần, cũng có thể trả từng kỳ, nhưng trả từng kỳ thì phải thêm 10% phí thủ tục.

Ngoài ra, hắn còn dựa theo phí bao dưỡng trai bao ở câu lạc bộ Kim Cương, tính phí bao dưỡng của mỗi người một năm là 500 vạn.

Như vậy sau khi trừ đi, kết quả là:

Đại thiếu Ân Triệu Lan, thiếu Trịnh Liệt 6198 vạn (chủ yếu là tiền Trịnh Liệt giúp Ân gia với số cổ phần của Trung Thiên)

Nhị thiếu Tần Trăn, thiếu Trịnh Liệt 200 vạn (vì Tần Trăn trước đó đã hoàn trả một khoản)

Tam thiếu Trác Thư Nhiên, thiếu Trịnh Liệt 1930 vạn (một người thông minh chu đáo rất ít khi dùng tiền Trịnh Liệt)

Tứ thiếu Trịnh Phỉ, thiếu Trịnh Liệt 5200 vạn (chủ yếu là tiền Trịnh Liệt đưa Tiêu gia để giảng hòa)

Ngồi tính toán rồi Trịnh Liệt mới biết được chính mình vung bao nhiêu tiền cho năm đứa con nuôi, mà không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, hắn đưa cho bọn họ tổng cộng bốn biệt thự, sáu xe hơi, toàn bộ trên danh nghĩa vẫn là của Trịnh Liệt, cho dù hắn đã từng sang tên, bọn họ sau đó cũng lấy phương thức chuyển tặng trả ngược lại cho Trịnh Liệt.

Thì ra mấy tên nhãi này ngay từ đầu đã có tính toán muốn cắt đứt quan hệ với hắn! Trịnh Liệt cầm danh sách oán hận nghĩ.

Chẳng lẽ bọn họ tưởng cứ như vậy là có thể không kéo dài không nợ nần sao?

Hắn có phải đã cưng chiều bọn họ quá khiến bọn họ mụ mị đầu óc rồi chăng?

Nếu đều không cần mấy thứ hắn cho bọn họ, hắn liền cho bọn họ trải nghiệm cảm giác được dưỡng như trai bao.

Vì thế bảy ngày sau, trừ Trịnh Phỉ còn đang tránh đầu sóng ngọn gió ở nơi nào không ai biết, Ân Triệu Lan, Tần Trăn, Trác Thư Nhiên đều thu được một danh sách, biên lai, cùng một phong thư đoạn tuyệt quan hệ.

Ân Triệu Lan sau ngày cùng Trác Thư Nhiên ngả bài, mất tích tròn hai ngày, chuyện này được báo lên phòng chủ tịch. Trịnh Liệt lấy lý do y bỏ bê công việc, trừ y ba tháng tiền lương. Ngoài việc đó ra, hắn còn nói chuyện với Trần Đường, cùng ông thương thảo việc khai trừ Ân Triệu Lan.

Trịnh Liệt biết Ân Triệu Lan có thể cho tập đoàn Trung Thiên đang đi vào thời kỳ chững lại lợi ích cực lớn. Nhưng lợi ích cực lớn này cũng đi kèm với phiêu lưu cực đại, hơn nữa hắn vẫn còn hoài nghi lòng trung thành của Ân Triệu Lan.

Trong mộng, hắn bị Ân Triệu Lan trục xuất khỏi tập đoàn Trung Thiên, mất đi vị trí chủ tịch, cùng với quyền ra quyết định sự vụ ở tập đoàn. Tuy rằng số cổ phần hắn nắm không có biến động, tiền của trong tay chỉ tăng không giảm, bình thường không quan tâm công việc nên cũng rất ít khi dùng tới quyền ra quyết định, nhưng lòng tự trọng của Trịnh Liệt vẫn bị tổn thương nặng nề, hơn nữa người phản bội hắn còn là người hắn yêu.

Tỉnh lại từ mộng, Trịnh Liệt tưởng rằng bắt được đuôi Ân Triệu Lan, danh chính ngôn thuận trục xuất y khỏi công ty, cũng tưởng rằng có thể tìm ra có người ngầm tính kế Trung Thiên, tính kế hắn. Nhưng tới bây giờ, Trịnh Liệt không phát hiện Ân Triệu Lan có điểm gì bất thường, mà so ra, Ân Triệu Lan – tổng giám đốc Ân còn cống hiến cho tập đoàn nhiều hơn vị hắn – chủ tịch danh nghĩa.

Trần Đường nghe được nghi ngờ của Trịnh Liệt, trầm tư một lúc, nói thẳng ra “Nếu cậu khẳng định sẽ trở về chủ trì đại cục, an phận làm người lãnh đạo tập đoàn, tôi đối với việc khai trừ Ân Triệu Lan không có ý kiến.” Ông ở Trung Thiên đã nửa đời người, cảm tình dành cho nơi này không đơn giản chỉ là tiền và quyền nữa. Ông hy vọng tập đoàn Trung Thiên có thể tiếp tục hoạt động lâu dài. Mà này đồng thời cũng là nguyện vọng của cha mẹ Trịnh Liệt. Từ sau khi Trịnh Liệt mặc kệ sự vụ, ông vẫn luôn xem xét tìm người thích hợp để tiếp nhận chức vụ, thật vất vả mới chọn được Ân Triệu Lan, hơn nữa còn thuận lợi đạt được sự đồng tình của các quản lý gạo cội khác trong tập đoàn. Bọn họ đều là mấy ông già sắp về hưu, Trịnh Liệt lại bởi vì vài nguyên nhân vô căn cứ muốn khai trừ người bọn họ nhìn trúng, trừ phi Trịnh Liệt khẳng định sẽ trở về tiếp nhận công việc, không thì bọn họ ai cũng sẽ không phục.

Tập đoàn Trung Thiên chỉ là một phần sản nghiệp lớn của Trịnh Liệt. Cho dù mất đi Trung Thiên, chỉ tính những cửa hàng, của cải, cổ phiếu quỹ cùng với một ít thu nhập thượng vàng hạ cám cũng đủ để hắn cơm áo vô ưu một đời. Ngồi một chỗ chăm chỉ nghiêm túc làm việc tuyệt đối không phải tác phong Trịnh Liệt.

Nếu không phải tập đoàn Trung Thiên là tâm huyết của cha mẹ hắn, hơn nữa còn có can hệ tới Tiêu gia, Ân gia, Trịnh Liệt căn bản không nghĩ tới việc lo nghĩ cho tập đoàn.

Thấy Trịnh Liệt không nói lời nào, Trần Đường cũng hiểu rõ ý của hắn. Ông nghĩ nghĩ, hỏi “A Liệt, không còn cách nào khác sao?”

Có. Ví dụ như thu về cổ phiếu, nắm lấy số cổ phần tuyệt đối. Như vậy bất luận là ai muốn đoạt quyền cũng không có khả năng thực hiện.

Nhưng trước mắt mà nói, tập đoàn Trung Thiên phân bố cổ phần tương đối ổn định. Trịnh Liệt nắm 45% số cổ phiếu, so với xí nghiệp bình thường đã tương đối cao. Tập đoàn càng phát triển, cổ phần công ty càng bị phân tán. Mà Ân Triệu Lan làm người tiếp nhận chức vụ, nếu trên tay y không có cổ phần, một là rất khó thu phục mọi người, hai là lòng trung thành của y chỉ sợ cũng vì vậy mà suy giảm, không ai cam tâm tình nguyện làm không công. Hơn nữa lấy công sức y bỏ ra cho công ty, cách xử trí này cũng quá không công bình.

Bỏ qua chuyện tình cảm cá nhân, Ân Triệu Lan vì Trung Thiên nỗ lực như vậy, đã là hiếm có. Y quả thật làm được như lời hứa hẹn lúc cùng Trịnh Liệt chia tay, dùng một loại phương thức khác báo đáp ơn Trịnh Liệt đã giúp đỡ y.

“Trần thúc, ông cảm thấy Ân Triệu Lan thật sự có thể tin tưởng sao?” Trịnh Liệt biết chính mình có thành kiến với Ân Triệu Lan. Nhưng nếu hắn đã không muốn gánh vác trách nhiệm, vậy cũng không thể bỏ qua ý nguyện của người khác mà gây tổn hại cho tập đoàn.

Trần Đường sâu sắc nói “A Liệt, tôi tin Triệu Lan là đứa nhỏ tốt. Nó một đường đi tới đây thực không dễ dàng gì, chúng ta hãy cho nó thêm một cơ hội phát triển.”

Trịnh Liệt nói “Nếu cậu ta là lựa chọn của các người, tôi đây tôn trọng. Nhưng phải đáp ứng hai điều kiện của tôi.”

“Điều kiện gì?”

“Đợi Ân Triệu Lan trở về, chúng ta tổ chức hội nghị nội bộ.” Trịnh Liệt nói.

“Không thành vấn đề.” Trần Đường đáp ứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương