Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
-
Chương 28
Tô Tiểu Trúc trước khi chết đã nói qua, Tiểu Phỉ họ Trịnh, trừ khi báo được thù, bằng không nó không thể mang họ Tô.
Vì thế, báo thù trở thành chấp niệm lớn nhất của Trịnh Phỉ. Từ lúc Trịnh Phỉ phản tách ra Tiêu gia, Trịnh Liệt vốn phải ý thức được, y vì báo thù đã biến thành một người khác, không còn là đứa bé vì đau mà ôm đùi hắn khóc oa oa nữa. Nhưng mà, trong mộng Trịnh Liệt quá mức tự cho mình là đúng, mãi cho rằng Trịnh Phỉ họ Trịnh, là con nuôi của hắn nên hắn phải che chở. Đó cũng là hắn đã xem nhẹ khả năng Trịnh Phỉ có thể mang đến nguy hiểm tiềm tàng.
Hiện tại Trịnh Phỉ báo thù, vì người nhà chết thảm, đòi lại công đạo cho Tô gia, có thể quang minh chính đại hồi dòng họ của chính mình, Trịnh Liệt cảm giác, đây là thời điểm để buông tay.
Nhất là ngày hôm sau Trịnh Liệt phát hiện khi người của Trịnh Phỉ đưa hắn về Nam Phong thị, nhưng người đón hắn tại Nam Phong thị lại là người của Tiêu Sân, hắn càng hạ quyết tâm cắt đứt triệt để quan hệ giữa Viêm bang và Tiêu gia, mặc kệ Trịnh Phỉ có minh bạch ý tứ đoạn tuyệt của hắn hay không.
Người tới đón Trịnh Liệt là trợ thủ đắc lực nhất của Tiêu Sân, Lâm Hạo. Người này can đảm cẩn trọng, khéo léo, là thủ hạ am hiểu giao thiệp nhất của Tiêu Sân. Bởi vì cũng là dạng dám ngoạn dám nháo, Trịnh Liệt cùng hắn giao tình rất tốt.
“Trịnh thiếu, đã lâu không gặp?” Lâm Hạo cười cười mời Trịnh Liệt lên xe. Đóng cửa xe, hắn nói “Chúc mừng cậu hòa hảo với Sân ca. Tôi đã nói Sân ca sẽ không giận lâu đâu!”
Tiêu Sân và Trịnh Liệt bởi vì chuyện Trịnh Phỉ mà tuyệt giao, Lâm Hạo là một trong số ít người của Tiêu gia vẫn giữ thái độ như cũ với Trịnh Liệt.
“Cảm tạ, lần sau tới Thiên Vương Tinh uống rượu, cứ tính cho tôi!”
Tâm tình Trịnh Liệt vốn đang có chút âm trầm liền tốt lên được một chút.
“Cậu biết rõ tôi sẽ không khách khí!” Lâm Hạo cười ha hả, thấy sắc mặt Trịnh Liệt chuyển tốt, mới đem cằm chỉ chỉ người Viêm bang ngoài cửa xe đang chuẩn bị rời đi “Lần này Tứ thiếu làm ra chuyện lớn, nghe nói chết mấy chục người. Trên báo không đưa con số chính xác, nhưng bên công an cũng có chút động tĩnh.”
Trịnh Liệt nói “Không cần phải xen vào. Nếu có bị bắt được thóp rồi bị nhốt vô khám cũng đáng đời nó.”
Lâm Hạo có chút kinh ngạc nhìn hắn “Trịnh thiếu, cậu rốt cuộc chán làm vú em rồi? Thật đáng mừng nha!”
Trịnh Liệt tức giận trừng mắt liếc hắn “Phải độc mồm như vậy sao?”
Lâm Hạo cười cười, lấy ra di động bắt đầu rung trong túi áo, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Trịnh Liệt “Điện thoại của Sân ca.”
Nhớ tới lời thề son sắt trước đó với Tiêu Sân sẽ không đi gặp Trịnh Phỉ, Trịnh Liệt nhất thời da đầu run lên, do dự một chút mới nhận di động “Sân ca, Trịnh Liệt đây. Xin lỗi, em còn đi gặp Trịnh Phỉ.” Trước tỏ thái độ nhận sai.
Tiêu Sân nói giọng đều đều “Tao biết trước rồi. Vì cái gì lại không cần người của tao mang sang?”
Nhưng Trịnh Liệt vẫn là trong giọng nói của hắn nghe được một chút thản nhiên cùng loại hương vị “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, “chó không bỏ được phân”.
Trịnh Liệt quả thực khóc không ra nước mắt, muốn kêu oan lại không dám kêu trước mặt Lâm Hạo, chỉ có thể nói “Sân ca, trong điện thoại không nói rõ được, em đi gặp anh, có chuyện cùng anh nói.”
“…..Nhờ tao giải quyết chuyện lần này của thằng nhãi nhà mày?” Tiêu Sân âm trầm hỏi.
“Tuyệt đối không phải.” Trịnh Liệt lập tức nói “Chuyện của nó tự nó lo, em không quản.”
Tiêu Sân hừ một tiếng “Buổi tối tám giờ, Thiên Vương Tinh.”
“Em sẽ đến đúng giờ.” Trịnh Liệt nói.
Tiêu Sân dứt khoát lưu loát ngắt điện thoại.
Trịnh Liệt đưa điện thoại trả cho Lâm Hạo. Lâm Hạo tiếp nhận điện thoại đem cất. Hắn vẫn để ý nội dung cuộc nói chuyện giữa Tiêu Sân và Trịnh Liệt, lúc này nhìn Trịnh Liệt cười càng chân thành hơn “Trịnh thiếu, hiện tại cậu muốn đi đâu? Lâm lái xe tùy thời vì cậu phục vụ!”
Cách tám giờ tối còn bảy giờ. Giữa trưa chưa ăn cơm, giờ Trịnh Liệt chọn đi nhà hàng quen thuộc để kiếm thứ lấp bụng.
Lâm Hạo muốn bồi, bị Trịnh Liệt dùng ánh mắt khinh bỉ ngăn cản.
Trịnh hoàn khố dùng một loại ánh mắt ghét bỏ vô cùng khoa trương đánh giá Lâm Hạo từ trên xuống dưới “Nếu anh là một mỹ nữ, tôi không ngại mời anh ba bữa…”
Lời ngầm: nhưng đáng tiếc anh chỉ là một tên đàn ông xấu xí không hợp khẩu vị của tôi, nên anh có thể biến.
Lâm Hạo biết đây là Trịnh Liệt muốn đuổi hắn. Bất quá hắn được Tiêu Sân ra lệnh bảo vệ Trịnh Liệt, hôm nay không thể để Trịnh Liệt ra khỏi tầm mắt hắn.
Đang lúc hắn nghĩ muốn da mặt dày xấu hổ nói “Kỳ thực tôi là Mộc Lan” ánh mắt Trịnh Liệt đã lướt qua nhìn ra sau hắn.
Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp quý khí mang theo một bao hồ sơ đứng cách đó không xa, nhìn Trịnh Liệt với một bộ dáng “không ngờ tới”.
Là loại Trịnh thiếu thích, còn có chút quen mắt, Lâm Hạo sờ cằm nghĩ.
Cuối cùng nam tử kia vẫn đi về phía bọn họ. Thấy trên mặt Trịnh Liệt lộ ra một tia kinh ngạc, Lâm Hạo thức thời đứng lên “Trịnh thiếu, hôm nay tôi về cậu tự lo, đừng để tôi khó xử. Tôi ở cửa chờ cậu.”
“Ừa” Trịnh Liệt không yên lòng phất phất tay, tựa như đuổi muỗi.
Loại biểu hiện trọng sắc khinh bạn khiến Lâm Hạo đau lòng vô cùng a. Hắn vừa rồi nghe Trịnh Liệt với Tiêu Sân nói chuyện điện thoại, còn tưởng rằng Trịnh Liệt rốt cuộc quyết định bỏ Trịnh Phỉ, khó có được mà nhìn Trịnh Liệt với cặp mắt khác xưa. Nhưng hiển nhiên đi một còn có người khác, bên người Trịnh thiếu không thiếu người. Chỉ hy vọng người này sẽ không đem tới cho bọn họ quá nhiều phiền toái.
Lâm Hạo cõi lòng đầy tâm sự rời đi.
Nếu Trịnh Liệt biết Lâm Hạo oán thầm cái gì trog lòng nhất định đưa chân gạt ngã hắn. Kỳ thực hắn chỉ là có chút kinh ngạc ở nơi này gặp được Ân Triệu Lan. Nhà hàng này cách tổng bộ tập đoàn Trung Thiên khá xa, hơn nữa là một trong những nơi ăn cơm quen thuộc của Trịnh Liệt. Lúc Trịnh Liệt và Ân Triệu Lan còn “gắn bó như keo sơn” từng mang Ân Triệu Lan tới đây vài lần, sau này hai người xích mích chia tay, Ân Triệu Lan gần như không để lại dấu vết, trừ khi có công chuyện của công ty, còn không sẽ hạn chế khả năng gặp Trịnh Liệt ở nơi công cộng.
Hiện tại Ân Triệu Lan chẳng những đến đây, còn chủ động đi về phía Trịnh Liệt?
Trời đổ mưa máu, mặt trời mọc đằng tây sao?
Trịnh Liệt không khỏi có chút mất hồn.
Ngay lúc Ân Triệu Lan gần đi đến bàn Trịnh Liệt, một nam tử mặc tây trang mang giày da, tinh anh đầy người đột nhiên bước nhanh từ bên cạnh lại đây, một tay bắt lấy tay Ân Triệu Lan.
“A Lan, em đi đâu vậy?”
Mặt Ân Triệu Lan nháy mắt lạnh đi “Âu Dương tiên sinh, đây là nơi công cộng, mong anh tự trọng.” Y dùng lực gỡ tay của người kia, sửa sang lại cổ áo, cung kính lại dịu ngoan đứng bên người Trịnh Liệt, nhếch môi cười nhẹ nhàng gọi “Cha nuôi…”
Âu Dương tiên sinh kia lập tức nhìn chằm chằm Trịnh Liệt, khí thế sắc bén lập tức ập đến, không hề che giấu sự khinh bỉ.
Trịnh Liệt còn có gì không rõ? Rõ ràng là có người coi trọng Ân Triệu Lan, Ân Triệu Lan không thích, muốn nhờ hắn đuổi người!
Nếu là lúc trước, gặp được loại xin giúp đỡ trăm năm khó gặp của Ân Triệu Lan, phỏng chừng Trịnh Liệt lập tức đánh rắn tùy gậy, ôm lấy y tuyên cáo chủ quyền với đối phương, hơn nữa còn dùng lời lẽ cay độc xỉa xói đối phương không đáng một đồng, khiến hắn ta không dám tơ tưởng tới Ân Triệu Lan nữa.
Nhưng hiện tại…
Trịnh Liệt im lặng tiếp tục cắt miếng beefsteak, hơi hơi nghiêng mặt hỏi Ân Triệu Lan “Tới đây bàn công chuyện?”
Ân Triệu Lan tựa hồ không ngờ phản ứng của hắn bình thản như vậy, độ cong bên khóe môi có chút hạ xuống “Đúng vậy, Âu Dương tiên sinh là đại diện của công ty KHKT Thế Hoa.”
Công ty KHKT Thế Hoa. Âu Dương gia.
Trịnh Liệt cơ hồ nhịn không được cười nhạo một tiếng. Trước khi Ân gia gặp chuyện không may cùng Âu Dương gia có thể nói là có quan hệ thân thiết từ lâu. Nhưng sau khi Ân gia gặp chuyện không may, Âu Dương gia chẳng những không ra tay giúp, còn dùng công ty con Thế Hoa nuốt lấy sản nghiệp Ân gia. Sau khi Ân Triệu Lan lấy lại thế lực, những kẻ từng đối Ân gia bỏ đá xuống giếng đều bị y lột một tầng da.
Xem thái độ của Âu Dương tiên sinh với Ân Triệu Lan, chỉ sợ cả hai đã quen biết từ nhỏ, giao tình cũng không bình thường. Nghe nói gần đây Âu Dương gia nội đấu vô cùng quyết liệt. Cho nên cậu Âu Dương tiên sinh này tới tìm Ân Triệu Lan là muốn ‘gương vỡ lại lành’?
“Là công chuyện gì?” Trịnh Liệt hỏi.
Ân Triệu Lan dừng một chút “Âu Dương tiên sinh muốn mua một loại nhiên liệu của công ty chúng ta.”
“Là loại nhiên liệu mới được chế tạo gần đây?” Chủ lực của tập đoàn Trung Thiên là sản xuất các loại nhiên liệu dùng trong lắp ráp.
“…. đúng vậy.”
“Tổng giám đốc Ân, tuy rằng tôi không biết từ khi nào mà bộ tài vụ lại có thể quản đến cả chuyện mua bán, nhưng cho dù cậu có khả năng, công việc vẫn là công việc, Âu Dương tiên sinh dù là bạn bè cậu, cũng không nên vì thế mà nhượng bộ, ảnh hưởng đến lợi ích của công ty.” Trịnh Liệt dùng một loại ngữ khí ôn hòa mang theo chút cảnh cáo với cấp dưới nói.
Ân Triệu Lan tựa như mắc nghẹn, mắt nhìn Trịnh Liệt lóe lên một tia tức giận.
Âu Dương tiên sinh nghe vậy, nhìn Trịnh Liệt khí thế bức nhân, ánh mắt khẽ biến, đột nhiên mở miệng nói “A Lan, sao không giới thiệu? Xin hỏi vị tiên sinh này là ai?” Hắn nhấn mạnh chữ “A Lan”, như muốn thể hiện quan hệ giữa hắn và Ân Triệu Lan không phải thân thiết bình thường.
Ân Triệu Lan trước mặt hắn đã cố ý gọi Trịnh Liệt là “cha nuôi”, tên này còn không biết thân phận Trịnh Liệt mới là lạ.
Bất quá Trịnh Liệt biết trong mắt một vài thế gia đệ tử, Trịnh gia chỉ là nhà giàu mới nổi gia nhập giới thượng lưu, Trịnh Liệt hắn là hoàn khố công tử mới nhập bàn. Nếu không phải sau lưng có An gia và Tiêu gia âm thầm giúp đỡ, Trịnh gia mà đại biểu là Trịnh Liệt căn bản không đáng giá một đồng?
Nghĩ đến ngược lại cũng tốt, chỉ coi hắn như cái xác chết Âu Dương gia có thể xâu xé bất cứ lúc nào? Hắn đường đường là Trịnh thiếu không để vào mắt.
Trịnh Liệt lãnh đạm nhìn hắn một cái, nói với Ân Triệu Lan “Người tới là khách, cậu chiêu đãi cho tốt. Tôi ăn cơm xong còn có việc.” Hắn mới không nhúng tay vô chuyện lần này, ngây ngốc bị lợi dụng, để Ân Triệu Lan tự mình đối phó tên phiền toái này đi.
“Trịnh Liệt, anh….” Ân Triệu Lan khó có thể tin nhìn hắn, như thế nào cũng không tưởng tượng được hắn sẽ đem y giao cho tên Âu Dương!
Khó có được nhìn thấy Ân Triệu Lan trầm ổn lộ ra biểu tình này, Trịnh Liệt vẫn cảm thấy y vô cùng xinh đẹp. Nhưng hắn đã không còn là hắn của khi trước, thỏa mãn y vô điều kiện, biết làm sao được?
Trịnh Liệt nhìn Ân Triệu Lan, chậm rãi xiên khối beefsteak nhập khẩu. Với giáo dưỡng của y, nên biết không nên quấy rầy người khác đang ăn.
Ân Triệu Lan sắc mặt trầm xuống. Y bình tĩnh nhìn Trịnh Liệt, thản nhiên mím môi.
“A Lan….” Âu Dương tiên sinh thấy Trịnh Liệt một chút cũng không có ý muốn trả lời hắn, nhăn lại mi che đi sự tức giận.
“Câm miệng” Ân Triệu Lan lạnh lùng nói, cầm lấy bao hồ sơ đột nhiên đi ra ngoài, không quay đầu lại.
“A Lan!” Âu Dương tiên sinh sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Trịnh Liệt nhìn bóng dáng Ân Triệu Lan xa dần, vai đang bị băng bó hơi chùng xuống.
— kỳ thực cũng không khó như vậy, không phải sao?
Vì thế, báo thù trở thành chấp niệm lớn nhất của Trịnh Phỉ. Từ lúc Trịnh Phỉ phản tách ra Tiêu gia, Trịnh Liệt vốn phải ý thức được, y vì báo thù đã biến thành một người khác, không còn là đứa bé vì đau mà ôm đùi hắn khóc oa oa nữa. Nhưng mà, trong mộng Trịnh Liệt quá mức tự cho mình là đúng, mãi cho rằng Trịnh Phỉ họ Trịnh, là con nuôi của hắn nên hắn phải che chở. Đó cũng là hắn đã xem nhẹ khả năng Trịnh Phỉ có thể mang đến nguy hiểm tiềm tàng.
Hiện tại Trịnh Phỉ báo thù, vì người nhà chết thảm, đòi lại công đạo cho Tô gia, có thể quang minh chính đại hồi dòng họ của chính mình, Trịnh Liệt cảm giác, đây là thời điểm để buông tay.
Nhất là ngày hôm sau Trịnh Liệt phát hiện khi người của Trịnh Phỉ đưa hắn về Nam Phong thị, nhưng người đón hắn tại Nam Phong thị lại là người của Tiêu Sân, hắn càng hạ quyết tâm cắt đứt triệt để quan hệ giữa Viêm bang và Tiêu gia, mặc kệ Trịnh Phỉ có minh bạch ý tứ đoạn tuyệt của hắn hay không.
Người tới đón Trịnh Liệt là trợ thủ đắc lực nhất của Tiêu Sân, Lâm Hạo. Người này can đảm cẩn trọng, khéo léo, là thủ hạ am hiểu giao thiệp nhất của Tiêu Sân. Bởi vì cũng là dạng dám ngoạn dám nháo, Trịnh Liệt cùng hắn giao tình rất tốt.
“Trịnh thiếu, đã lâu không gặp?” Lâm Hạo cười cười mời Trịnh Liệt lên xe. Đóng cửa xe, hắn nói “Chúc mừng cậu hòa hảo với Sân ca. Tôi đã nói Sân ca sẽ không giận lâu đâu!”
Tiêu Sân và Trịnh Liệt bởi vì chuyện Trịnh Phỉ mà tuyệt giao, Lâm Hạo là một trong số ít người của Tiêu gia vẫn giữ thái độ như cũ với Trịnh Liệt.
“Cảm tạ, lần sau tới Thiên Vương Tinh uống rượu, cứ tính cho tôi!”
Tâm tình Trịnh Liệt vốn đang có chút âm trầm liền tốt lên được một chút.
“Cậu biết rõ tôi sẽ không khách khí!” Lâm Hạo cười ha hả, thấy sắc mặt Trịnh Liệt chuyển tốt, mới đem cằm chỉ chỉ người Viêm bang ngoài cửa xe đang chuẩn bị rời đi “Lần này Tứ thiếu làm ra chuyện lớn, nghe nói chết mấy chục người. Trên báo không đưa con số chính xác, nhưng bên công an cũng có chút động tĩnh.”
Trịnh Liệt nói “Không cần phải xen vào. Nếu có bị bắt được thóp rồi bị nhốt vô khám cũng đáng đời nó.”
Lâm Hạo có chút kinh ngạc nhìn hắn “Trịnh thiếu, cậu rốt cuộc chán làm vú em rồi? Thật đáng mừng nha!”
Trịnh Liệt tức giận trừng mắt liếc hắn “Phải độc mồm như vậy sao?”
Lâm Hạo cười cười, lấy ra di động bắt đầu rung trong túi áo, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Trịnh Liệt “Điện thoại của Sân ca.”
Nhớ tới lời thề son sắt trước đó với Tiêu Sân sẽ không đi gặp Trịnh Phỉ, Trịnh Liệt nhất thời da đầu run lên, do dự một chút mới nhận di động “Sân ca, Trịnh Liệt đây. Xin lỗi, em còn đi gặp Trịnh Phỉ.” Trước tỏ thái độ nhận sai.
Tiêu Sân nói giọng đều đều “Tao biết trước rồi. Vì cái gì lại không cần người của tao mang sang?”
Nhưng Trịnh Liệt vẫn là trong giọng nói của hắn nghe được một chút thản nhiên cùng loại hương vị “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, “chó không bỏ được phân”.
Trịnh Liệt quả thực khóc không ra nước mắt, muốn kêu oan lại không dám kêu trước mặt Lâm Hạo, chỉ có thể nói “Sân ca, trong điện thoại không nói rõ được, em đi gặp anh, có chuyện cùng anh nói.”
“…..Nhờ tao giải quyết chuyện lần này của thằng nhãi nhà mày?” Tiêu Sân âm trầm hỏi.
“Tuyệt đối không phải.” Trịnh Liệt lập tức nói “Chuyện của nó tự nó lo, em không quản.”
Tiêu Sân hừ một tiếng “Buổi tối tám giờ, Thiên Vương Tinh.”
“Em sẽ đến đúng giờ.” Trịnh Liệt nói.
Tiêu Sân dứt khoát lưu loát ngắt điện thoại.
Trịnh Liệt đưa điện thoại trả cho Lâm Hạo. Lâm Hạo tiếp nhận điện thoại đem cất. Hắn vẫn để ý nội dung cuộc nói chuyện giữa Tiêu Sân và Trịnh Liệt, lúc này nhìn Trịnh Liệt cười càng chân thành hơn “Trịnh thiếu, hiện tại cậu muốn đi đâu? Lâm lái xe tùy thời vì cậu phục vụ!”
Cách tám giờ tối còn bảy giờ. Giữa trưa chưa ăn cơm, giờ Trịnh Liệt chọn đi nhà hàng quen thuộc để kiếm thứ lấp bụng.
Lâm Hạo muốn bồi, bị Trịnh Liệt dùng ánh mắt khinh bỉ ngăn cản.
Trịnh hoàn khố dùng một loại ánh mắt ghét bỏ vô cùng khoa trương đánh giá Lâm Hạo từ trên xuống dưới “Nếu anh là một mỹ nữ, tôi không ngại mời anh ba bữa…”
Lời ngầm: nhưng đáng tiếc anh chỉ là một tên đàn ông xấu xí không hợp khẩu vị của tôi, nên anh có thể biến.
Lâm Hạo biết đây là Trịnh Liệt muốn đuổi hắn. Bất quá hắn được Tiêu Sân ra lệnh bảo vệ Trịnh Liệt, hôm nay không thể để Trịnh Liệt ra khỏi tầm mắt hắn.
Đang lúc hắn nghĩ muốn da mặt dày xấu hổ nói “Kỳ thực tôi là Mộc Lan” ánh mắt Trịnh Liệt đã lướt qua nhìn ra sau hắn.
Lâm Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp quý khí mang theo một bao hồ sơ đứng cách đó không xa, nhìn Trịnh Liệt với một bộ dáng “không ngờ tới”.
Là loại Trịnh thiếu thích, còn có chút quen mắt, Lâm Hạo sờ cằm nghĩ.
Cuối cùng nam tử kia vẫn đi về phía bọn họ. Thấy trên mặt Trịnh Liệt lộ ra một tia kinh ngạc, Lâm Hạo thức thời đứng lên “Trịnh thiếu, hôm nay tôi về cậu tự lo, đừng để tôi khó xử. Tôi ở cửa chờ cậu.”
“Ừa” Trịnh Liệt không yên lòng phất phất tay, tựa như đuổi muỗi.
Loại biểu hiện trọng sắc khinh bạn khiến Lâm Hạo đau lòng vô cùng a. Hắn vừa rồi nghe Trịnh Liệt với Tiêu Sân nói chuyện điện thoại, còn tưởng rằng Trịnh Liệt rốt cuộc quyết định bỏ Trịnh Phỉ, khó có được mà nhìn Trịnh Liệt với cặp mắt khác xưa. Nhưng hiển nhiên đi một còn có người khác, bên người Trịnh thiếu không thiếu người. Chỉ hy vọng người này sẽ không đem tới cho bọn họ quá nhiều phiền toái.
Lâm Hạo cõi lòng đầy tâm sự rời đi.
Nếu Trịnh Liệt biết Lâm Hạo oán thầm cái gì trog lòng nhất định đưa chân gạt ngã hắn. Kỳ thực hắn chỉ là có chút kinh ngạc ở nơi này gặp được Ân Triệu Lan. Nhà hàng này cách tổng bộ tập đoàn Trung Thiên khá xa, hơn nữa là một trong những nơi ăn cơm quen thuộc của Trịnh Liệt. Lúc Trịnh Liệt và Ân Triệu Lan còn “gắn bó như keo sơn” từng mang Ân Triệu Lan tới đây vài lần, sau này hai người xích mích chia tay, Ân Triệu Lan gần như không để lại dấu vết, trừ khi có công chuyện của công ty, còn không sẽ hạn chế khả năng gặp Trịnh Liệt ở nơi công cộng.
Hiện tại Ân Triệu Lan chẳng những đến đây, còn chủ động đi về phía Trịnh Liệt?
Trời đổ mưa máu, mặt trời mọc đằng tây sao?
Trịnh Liệt không khỏi có chút mất hồn.
Ngay lúc Ân Triệu Lan gần đi đến bàn Trịnh Liệt, một nam tử mặc tây trang mang giày da, tinh anh đầy người đột nhiên bước nhanh từ bên cạnh lại đây, một tay bắt lấy tay Ân Triệu Lan.
“A Lan, em đi đâu vậy?”
Mặt Ân Triệu Lan nháy mắt lạnh đi “Âu Dương tiên sinh, đây là nơi công cộng, mong anh tự trọng.” Y dùng lực gỡ tay của người kia, sửa sang lại cổ áo, cung kính lại dịu ngoan đứng bên người Trịnh Liệt, nhếch môi cười nhẹ nhàng gọi “Cha nuôi…”
Âu Dương tiên sinh kia lập tức nhìn chằm chằm Trịnh Liệt, khí thế sắc bén lập tức ập đến, không hề che giấu sự khinh bỉ.
Trịnh Liệt còn có gì không rõ? Rõ ràng là có người coi trọng Ân Triệu Lan, Ân Triệu Lan không thích, muốn nhờ hắn đuổi người!
Nếu là lúc trước, gặp được loại xin giúp đỡ trăm năm khó gặp của Ân Triệu Lan, phỏng chừng Trịnh Liệt lập tức đánh rắn tùy gậy, ôm lấy y tuyên cáo chủ quyền với đối phương, hơn nữa còn dùng lời lẽ cay độc xỉa xói đối phương không đáng một đồng, khiến hắn ta không dám tơ tưởng tới Ân Triệu Lan nữa.
Nhưng hiện tại…
Trịnh Liệt im lặng tiếp tục cắt miếng beefsteak, hơi hơi nghiêng mặt hỏi Ân Triệu Lan “Tới đây bàn công chuyện?”
Ân Triệu Lan tựa hồ không ngờ phản ứng của hắn bình thản như vậy, độ cong bên khóe môi có chút hạ xuống “Đúng vậy, Âu Dương tiên sinh là đại diện của công ty KHKT Thế Hoa.”
Công ty KHKT Thế Hoa. Âu Dương gia.
Trịnh Liệt cơ hồ nhịn không được cười nhạo một tiếng. Trước khi Ân gia gặp chuyện không may cùng Âu Dương gia có thể nói là có quan hệ thân thiết từ lâu. Nhưng sau khi Ân gia gặp chuyện không may, Âu Dương gia chẳng những không ra tay giúp, còn dùng công ty con Thế Hoa nuốt lấy sản nghiệp Ân gia. Sau khi Ân Triệu Lan lấy lại thế lực, những kẻ từng đối Ân gia bỏ đá xuống giếng đều bị y lột một tầng da.
Xem thái độ của Âu Dương tiên sinh với Ân Triệu Lan, chỉ sợ cả hai đã quen biết từ nhỏ, giao tình cũng không bình thường. Nghe nói gần đây Âu Dương gia nội đấu vô cùng quyết liệt. Cho nên cậu Âu Dương tiên sinh này tới tìm Ân Triệu Lan là muốn ‘gương vỡ lại lành’?
“Là công chuyện gì?” Trịnh Liệt hỏi.
Ân Triệu Lan dừng một chút “Âu Dương tiên sinh muốn mua một loại nhiên liệu của công ty chúng ta.”
“Là loại nhiên liệu mới được chế tạo gần đây?” Chủ lực của tập đoàn Trung Thiên là sản xuất các loại nhiên liệu dùng trong lắp ráp.
“…. đúng vậy.”
“Tổng giám đốc Ân, tuy rằng tôi không biết từ khi nào mà bộ tài vụ lại có thể quản đến cả chuyện mua bán, nhưng cho dù cậu có khả năng, công việc vẫn là công việc, Âu Dương tiên sinh dù là bạn bè cậu, cũng không nên vì thế mà nhượng bộ, ảnh hưởng đến lợi ích của công ty.” Trịnh Liệt dùng một loại ngữ khí ôn hòa mang theo chút cảnh cáo với cấp dưới nói.
Ân Triệu Lan tựa như mắc nghẹn, mắt nhìn Trịnh Liệt lóe lên một tia tức giận.
Âu Dương tiên sinh nghe vậy, nhìn Trịnh Liệt khí thế bức nhân, ánh mắt khẽ biến, đột nhiên mở miệng nói “A Lan, sao không giới thiệu? Xin hỏi vị tiên sinh này là ai?” Hắn nhấn mạnh chữ “A Lan”, như muốn thể hiện quan hệ giữa hắn và Ân Triệu Lan không phải thân thiết bình thường.
Ân Triệu Lan trước mặt hắn đã cố ý gọi Trịnh Liệt là “cha nuôi”, tên này còn không biết thân phận Trịnh Liệt mới là lạ.
Bất quá Trịnh Liệt biết trong mắt một vài thế gia đệ tử, Trịnh gia chỉ là nhà giàu mới nổi gia nhập giới thượng lưu, Trịnh Liệt hắn là hoàn khố công tử mới nhập bàn. Nếu không phải sau lưng có An gia và Tiêu gia âm thầm giúp đỡ, Trịnh gia mà đại biểu là Trịnh Liệt căn bản không đáng giá một đồng?
Nghĩ đến ngược lại cũng tốt, chỉ coi hắn như cái xác chết Âu Dương gia có thể xâu xé bất cứ lúc nào? Hắn đường đường là Trịnh thiếu không để vào mắt.
Trịnh Liệt lãnh đạm nhìn hắn một cái, nói với Ân Triệu Lan “Người tới là khách, cậu chiêu đãi cho tốt. Tôi ăn cơm xong còn có việc.” Hắn mới không nhúng tay vô chuyện lần này, ngây ngốc bị lợi dụng, để Ân Triệu Lan tự mình đối phó tên phiền toái này đi.
“Trịnh Liệt, anh….” Ân Triệu Lan khó có thể tin nhìn hắn, như thế nào cũng không tưởng tượng được hắn sẽ đem y giao cho tên Âu Dương!
Khó có được nhìn thấy Ân Triệu Lan trầm ổn lộ ra biểu tình này, Trịnh Liệt vẫn cảm thấy y vô cùng xinh đẹp. Nhưng hắn đã không còn là hắn của khi trước, thỏa mãn y vô điều kiện, biết làm sao được?
Trịnh Liệt nhìn Ân Triệu Lan, chậm rãi xiên khối beefsteak nhập khẩu. Với giáo dưỡng của y, nên biết không nên quấy rầy người khác đang ăn.
Ân Triệu Lan sắc mặt trầm xuống. Y bình tĩnh nhìn Trịnh Liệt, thản nhiên mím môi.
“A Lan….” Âu Dương tiên sinh thấy Trịnh Liệt một chút cũng không có ý muốn trả lời hắn, nhăn lại mi che đi sự tức giận.
“Câm miệng” Ân Triệu Lan lạnh lùng nói, cầm lấy bao hồ sơ đột nhiên đi ra ngoài, không quay đầu lại.
“A Lan!” Âu Dương tiên sinh sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Trịnh Liệt nhìn bóng dáng Ân Triệu Lan xa dần, vai đang bị băng bó hơi chùng xuống.
— kỳ thực cũng không khó như vậy, không phải sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook