Chu Hàng mang người tới đón Trịnh Liệt không nhiều, nhưng toàn bộ quá trình hiển nhiên đã được bố trí tinh vi. Trong lúc đi đổi tổng cộng năm chiếc xe, ở Nam Phong thị rẽ không biết bao nhiêu khúc cua, ở Lạc Tây thị thì đi vòng vòng chừng hai giờ, rốt cuộc mới tới nơi.

Đích đến lại không phải bệnh viện chính quy lớn, thậm chí còn không phải phòng khám, mà là một nhà dân diện tích ước chừng chỉ có hai trăm mét vuông.

Căn nhà này cũng chẳng phải nhà dân bình thường. Chu Hàng một mình mang Trịnh Liệt tới gõ cửa, một lát sau cửa mở ra từ bên trong, người đi ra là một người phụ nữ ăn mặc hở hang trang điểm xinh đẹp. Bàn tay mập ú mang theo nhẫn ngọc quý vô cùng quen thuộc sờ sờ gương mặt trắng xanh của Chu Hàng, ra vẻ nũng nịu yếu ớt nói “Ai u, Sát Thiên Đao, tới gặp con gái má hở?”

Sắc mặt Chu Hàng vốn khó coi càng trở nên khó coi, hắn cực kỳ nhẫn nại “Ừa” một tiếng.

Người phụ nữ trung niên cười khanh khách như gà tây, ánh mắt nhìn Chu Hàng chằm chằm lộ rõ vẻ trêu tức, nhưng ánh mắt này rơi xuống người Trịnh Liệt lại là xem xét kỹ càng cùng với hàn ý khiến hắn có chút không được tự nhiên mà chấn động.

“Đây là con rể tốt mới tới hở?” Bàn tay mập ú thuận thế muốn đưa qua sờ.

Trước khi Trịnh Liệt cau mày né tránh, Chu Hàng đã bắt lấy tay bà, lắc đầu “Dì Xuân, Tứ thiếu sẽ sinh khí.”

Nữ nhân được gọi là dì Xuân bĩu môi, cụt hứng phất phất tay “Biết rồi biết rồi, vào đi thôi vào đi thôi, không đùa nữa…”

Trịnh Liệt bất động thanh sắc nhìn bà ta một cái, mắt hắn sắc bén nhìn thấy rõ ràng tay dì Xuân di chuyển lóa ra sắc bạc nhợt nhạt, mang theo mùi máu tươi nhè nhẹ.

“Trịnh thiếu, mời đi bên này.” Chu Hàng mặt không chút thay đổi nói.

Trịnh Liệt hơi hơi gật gật đầu, cùng hắn đi vào bên trong.

Bên trong căn nhà được xây theo kiểu phòng cho thuê, tất cả các gian phòng đều cách nhau một khoảng cố định, chia ra hai bên lối đi, thỉnh thoảng có mấy cô gái thân hình thon thả trang điểm kiều diễm ra ra vào vào, nhìn thấy Chu Hàng và Trịnh Liệt liền phóng ra một mị nhãn, nhưng rất có hiểu biết không có tới quấy rầy.

Chu Hàng dẫn Trịnh Liệt tới trước một gian phòng liền dừng lại, gõ gõ cửa.

Một mỹ nữ cao gầy mở cửa, cười tủm tỉm vươn cánh tay như bạch xà câu trên cổ Chu Hàng, đem hắn kéo vào trong, sau đó oành một tiếng đóng cửa lại, để Trịnh Liệt bên ngoài.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, Trịnh Liệt trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, mắt choáng váng.

Một đạo khí tức nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, cách Trịnh Liệt rất gần, trước khi hắn kịp phản ứng, một cái khăn mặt mang theo thuốc gây mê che miệng mũi hắn….

“…..Đồ vô dụng, cha nuôi Tứ thiếu như thế nào vô dụng thế này?”

“Được rồi Tiểu Yêu, anh ta không phải người dưng…. Đây là chuyện của Tứ thiếu, cô đừng lắm miệng….”

“….Hàng ca dẫn anh ta tới làm gì? Anh ta có thể làm cho Tứ thiếu tỉnh lại sao?”

“…… Chỉ là thử xem……”

“…… Tứ thiếu không phải nghiêm cấm……”

“…… Hư……”

“……”

“……”

Xác định bốn phía không có ai, Trịnh Liệt chậm rãi mở mắt. Được Tiêu Sân huấn luyện, sự cảnh giác và phản xạ của hắn so với người thường tốt hơn một chút. Tuy rằng bị tập kích bất ngờ, Trịnh Liệt vẫn là ngừng thở đúng lúc, chỉ hít vào một lượng nhỏ thuốc mê, thời gian hôn mê rất ngắn.

Chu Hàng này không có hảo cảm với hắn, nhưng cũng không có ý muốn hại hắn. Làm như vậy, phỏng chừng là vì muốn an toàn, dù sao Chu Hàng cũng không tin tưởng hắn. Hơn nữa từ hành động này có thể suy ra, trước mắt Viêm bang, nhất là Trịnh Phỉ đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, hết sức căng thẳng, không thể đối phó với bất kỳ tình huống phức tạp nào.

Trong lúc ‘hôn mê’ Trịnh Liệt cảm giác mình được khuân vác vài lần, cũng đứt quãng nghe được lời thì thầm của vài người, cuối cùng hắn bị đẩy vào một căn phòng lớn ngập tràn mùi thuốc.

Trịnh Liệt ngồi dậy, không ngoài ý muốn phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, mà Trịnh Phỉ cũng đang nằm ở một chiếc giường bệnh khác cách hắn một cánh tay, tư thái im lặng an tĩnh mà hắn chưa từng thấy qua.

Tên nhãi con lúc nào ở trước mặt hắn cũng giương nanh múa vuốt, sức sống bắn ra bốn phía, lúc này hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không còn chút huyết sắc, chỉ có mấy vết thương đang kết vảy mang theo chút màu sắc. Trên mũi miệng y đeo bình dưỡng khí, hô hấp mỏng manh, thanh âm của dụng cụ chầm chậm thong thả vang lên, khiến nhân tâm hoảng hốt. Trên đầu y, ***g ngực, trên đùi đều băng mấy vòng vải trắng, cho dù qua nửa tháng, vẫn có thể nhìn ra thương thế y có bao nhiêu nghiêm trọng, có thể tưởng tượng khi đó y sống mái với kẻ thù có bao nhiêu thảm thiết.

Trịnh tứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy trên đường, hiện tại yếu ớt như chỉ cần sờ một cái sẽ tan vỡ, khiến Trịnh Liệt cảm giác xa lạ. Hắn đột nhiên ý thức được, nếu bỏ qua một Trịnh Phỉ “phong quang vĩ tích”, kỳ thực y bất quá chỉ là một thanh niên thấp bé mới hai mươi tuổi đầu, hơn nữa lại còn đang là một bệnh nhân cận kề cái chết…

Trịnh Liệt kéo một cái ghế ngồi bên người y, cằm gác trên tay, nghiêng đầu có chút hiếm lạ nhìn Trịnh Phỉ cuối cùng cũng yên tĩnh được chút. Nhưng nhìn lâu, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp.

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt tái nhợt gầy yếu của Trịnh Phỉ, cúi đầu hỏi “….Là con muốn giết ba sao?”

Trịnh Phỉ vô tri vô giác, đáp lại hắn chỉ là một mảnh lặng im.

Trịnh Liệt trong ngực tầng tầng buồn bã, do dự cả buổi, vẫn là nhẹ nhàng bắt lấy tay y – tên nhóc con này không cao, tay chân cũng không lớn, mềm mềm vô lực, có thể dễ dàng bao lại chặt chẽ.

Hắn biết này chỉ là nhất thời, Trịnh Phỉ rồi sẽ bình an vượt qua. Hắn biết Trịnh Phỉ nhất định sẽ tỉnh lại tiếp tục khiến hắn đau đầu. Hắn biết Trịnh Phỉ sinh mệnh ngoan cường, tinh lực tràn đầy, khỏe mạnh như nghé con, hiện tại suy yếu chỉ là biểu hiện tạm thời…

“….Xú tiểu tử, rời giường mau, cha nuôi mày tới rồi đây!”

“….Đừng giả bộ, tao biết mày tỉnh….”

“…..thằng lùn, ngủ nhiều vậy sẽ không cao nữa!”

“…..nhãi con, mày từ nhỏ đã là khắc tinh của tao…”

“….hiện tại dám đi gặp mẹ mày, mông chuẩn bị nở hoa đi!”

“…..ngủ đến rụng tay ê mông, nhìn mày còn kẹp được eo tao không….”

“…..”

Trịnh Liệt vô ý thức vuốt bàn tay lạnh lẽo của y, tức giận nói chuyện với Trịnh Phỉ nhắm hai mắt không nhúc nhích. Nói đến khi buồn bực, liền vươn tay xoa bóp mấy phân thịt còn lành lặn trên mặt Trịnh Phỉ, lộ ra nụ cười thống khoái lại đắc ý. Khiến cho bọn người Viêm bang nhìn bọn họ qua cửa thủy tinh trợn mắt há hốc mồm, thậm chí có người bất bình bang chủ nhà mình đã hôn mê lại còn bị khi dễ, muốn xông vào giáo huấn Trịnh Liệt một trận, bị ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàng đóng đinh tại chỗ.

Hoàn hảo là bọn họ không nghe được Trịnh Liệt nói cái gì, không thì phỏng chừng cằm bọn họ sớm rớt xuống đất.

Có lẽ không chịu nổi quấy nhiễu, có lẽ là biết nếu tiếp tục để Trịnh Liệt nói, hình tượng bang chủ oai phong trong lòng thủ hạ sẽ sớm tan vỡ, khi Trịnh Liệt đứt quãng nói được nửa ngày, đến mức yết hầu có chút khàn khàn, ngón tay Trịnh Phỉ hơi hơi động.

Thanh âm Trịnh Liệt dừng lại, cúi đầu nhìn ngón tay Trịnh Phỉ. Đợi một hồi lâu, khiến hắn còn tưởng mình ảo giác, ngón tay Trịnh Phỉ lại hơi động.

Trịnh Liệt nở nụ cười, đột nhiên giật mình, dời mắt đến mặt Trịnh Phỉ, đôi mắt đang mê man nhìn thấy hắn liền mở to.

Trịnh Liệt không khỏi cúi người, hôn lên trán y “Con trai, welcome back!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương