Từ Nhạn thành cổ trấn trở về, Trịnh Liệt cả ngày cố gắng trưng ra bộ mặt tươi cười.

Tần Trăn phản bội khiến hắn vừa phẫn nộ vừa đau đớn. Ở chung nhiều năm, nuôi con mèo con chó cũng phải có cảm tình, huống hồ là một tình nhân có tài có mạo tính cách lại không tệ?

Bất quá chuyện sau đó càng khiến Trịnh Liệt thêm một lần đau. Bởi vì hắn vừa được chuyển khoản một số tiền lớn, mà người gửi là Tần Trăn.

Trịnh Liệt tìm nhân viên tính toán qua, số tiền này phỏng chừng là tổng giá trị quy ra tiền của mấy thứ nhà cửa, lễ vật, xe cộ vân vân mây mây mà mấy năm qua Trịnh Liệt gửi cho Tần Trăn. Tần Trăn mới thành ngôi sao được vài năm, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đã là thập phần kinh người, nếu như y không có bán lại tất cả những thứ Trịnh Liệt đưa cho, số tiền này cơ bản là vét sạch tài sản của y.

Tần Trăn đây không phải là muốn nói cho hắn biết, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải cùng hắn nhất dao lưỡng đoạn, không kéo dài không còn nợ nần gì hay sao? Trịnh Liệt tức đến buốt gan.

Bất quá loại sự tình này rất mất mặt, cho dù là An Thế Duy, Trịnh Liệt cũng không tính nói cho hắn biết, nhịn cơn tức trong lòng tới nội thương.

An Thế Duy biết Trịnh Liệt đi tìm Tần Trăn, nhìn sắc mặt hắn sợ là hai người cuối cùng đã chia tay. An Thế Duy không quá yên tâm, sợ hắn lại giống như lần đó chia tay Ân Triệu Lan, đầu nóng lên đi trụy lạc, đến lúc đó Tiêu Sân nhất định trước đập chết hắn sau mới đập chết Trịnh Liệt.

Bất quá may mắn là Trịnh Liệt chỉ là mặt mũi khó chịu mà thôi – không có làm gì quá khích, nếu không tính tới chuyện đem một đám báo cáo của công ty về nhà xem.

An Thế Duy cũng không dám lại lôi kéo Trịnh Liệt đi câu lạc bộ tìm vui thú, thực tiễn chứng minh hắn không có số làm mai cho Trịnh Liệt. Người mà hắn và Trịnh Liệt để ý tựa hồ đều là mấy kẻ khó trị.

Cho nên khi An Thế Duy tìm đến Trịnh Liệt thì kết quả là: hai hoàn khố thiếu gia ăn chơi sa đọa nay ngồi nhà ngoan ngoãn xem báo cáo.

Phùng Đức là người đem mấy bản báo cáo tới, trước đó nghe được Trịnh Liệt sau mười năm lại có hứng thú với sản nghiệp của chính mình, ông quả thực cảm động tới rơi nước mắt, thiếu điều phóng pháo ăn mừng. Lại nhìn đến bạn hữu thân thiết của Trịnh Liệt là An Thế Duy cư nhiên cũng ở đó, còn bận rộn cùng xem, Phùng Đức bắt đầu hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ.

Này…. Bọn họ cùng xem vậy chứ có hiểu gì không đấy?

Ánh mắt hoài nghi của Phùng Đức khiến An Thế Duy vô cùng khó chịu. Hắn tốt xấu gì cũng là ông chủ một công ty giải trí vô cùng nổi danh nha? Tuy rằng hắn quả thật bị đám số liệu bảng biểu này làm cho đầu óc có điểm choáng váng.

An thiếu khó chịu bắt đầu lộ ra tính thiếu gia, ra lệnh cho Phùng Đức chuẩn bị đồ ăn đồ uống cho hắn. Đồ ăn thì phải ở nhà hàng Lộ gì gì đó, nhà hàng phải tỉ mỉ chế biến như thế nào, còn phải ăn kèm cái này cái kia, không ăn cái gì không thích cái gì. Đồ uống thì phải là ở quán cà phê dùng cà phê tươi nghiền nát mà nấu, sữa cho bao nhiêu ml, đường thì phải dùng loại đường gì, cho bao nhiêu viên đường,… Phùng Đức nghe được sửng sốt, nhìn về phía Trịnh Liệt cầu cứu.

Trịnh Liệt đem xấp báo cáo cuộn lại thành quyển đánh đầu hắn “Xong chưa?”

An Thế Duy bất mãn trừng mắt, nói thầm “Tao buông tay người đẹp làm ấm giường ở nhà, nghĩa khí ở cùng mày xem mấy thứ khô cằn buồn chán này, mày cư nhiên đến cả mấy yêu cầu nhỏ bé này cũng không đáp ứng được?” Hắn đối với báo cáo của S&S còn không có để tâm như vầy!

Trịnh Liệt ngẫm lại cũng đúng, vì thế quay sang hỏi Phùng Đức “Phùng thúc, mấy thứ cậu ta nói ông nhớ kỹ chưa?”

Phản chiến nhanh vậy! Phùng Đức mặt 囧,nhưng chỉ có thể gật đầu “Nhớ kỹ!”

“Vậy ông tìm trợ lý đi chuẩn bị đi! Tôi còn muốn ở đây xem tư liệu một chút, chuyện công ty ông đi về xử lý trước.” Trịnh Liệt nói.

Phùng Đức nói “Khi nào thiếu gia cần giúp đỡ cứ gọi tôi.” An thiếu thoạt nhìn thật không thể tin cậy a!

Trịnh Liệt nói “Tôi có chừng mực. Ông cứ làm theo. Phiền ông, Phùng thúc.”

Phùng Đức chỉ có thể lo lắng ly khai.

Phùng Đức vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Trịnh Liệt và An Thế Duy.

An Thế Duy lấy chân đá đá Trịnh Liệt “Nói đi, phát điên gì mà tự nhiên muốn nỗ lực phấn đấu?”

“Tao nghi ngờ có người động tay động chân ở Trung Thiên.” Trịnh Liệt cũng không giấu diếm, nói thẳng.

Ánh mắt An Thế Duy nhất thời trở nên sắc bén “Như thế nào?”

“Chỉ là có cảm giác. Nên tao muốn tra qua một lần.” Trịnh Liệt cầm lên bản báo cáo. Nói thật, Trịnh Liệt đến cùng có trong tay bao nhiêu tiền chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết tiền của mình tăng rồi lại tăng thôi. Tập đoàn Trung Thiên là sản nghiệp lớn nhất của hắn, ước chừng chiếm một nửa tổng tài sản. Hắn là chủ tịch, nắm trong tay 42% cổ phần, hội đồng quản trị nắm 25% (trong đó Phùng Đức có 3%), Tiêu gia có 5% — này là phần bồi thường mà Trịnh Liệt gửi cho Tiêu gia để ngăn Tiêu gia trả thù Trịnh Phỉ, Ân Triệu Lan tại tập đoàn giữ chức tổng giám đốc tài chính, Trịnh Liệt cho y 5%, An Thế Duy cho hắn 10% cổ phần S&S, Trịnh Liệt có qua có lại, cho hắn 3% cổ phần Trung Thiên, còn lại 20% là do các cổ đông khác nắm.

Tuy rằng 42% cổ phần của Trịnh Liệt không thể khống chế tuyệt đối tập đoàn, nhưng nếu Tiêu gia và An Thế Duy cùng hợp với hắn, Trịnh Liệt tuyệt đối sẽ không giống như trong mộng bị Ân Triệu Lan trục xuất khỏi tập đoàn Trung Thiên. Trách thì chỉ trách khi đó hắn lại xích mích với Tiêu Sân và An Thế Duy. Mà Ân Triệu Lan cũng là hảo thủ đoạn, cư nhiên có thể tập hợp đủ 51% cổ phần, liên hợp đại bộ phận cổ đông đoạt quyền, cuối cùng ngồi lên vị trí tổng tài.

Mất đi vị trí chủ tịch tập đoàn Trung Thiên không làm Trịnh Liệt tổn thất quá nhiều, nhưng lại là tổn hại nặng nề với tự tôn và kiêu ngạo của hắn. Hơn nữa hắn giúp đỡ Ân Triệu Lan nhiều như vậy, dù chia tay vẫn cho y làm việc tại Trung Thiên, y lại vong ân phụ nghĩa cắn ngược lại hắn, lần này Trịnh Liệt tuyệt đối không để y như ý nguyện. Còn có mấy người quản sự tại công ty mà hắn luôn tin tưởng, cư nhiên chỉ trong một thời gian ngắn lại theo phe Ân Triệu Lan, thật là làm Trịnh Liệt cảm thấy lãnh tâm lại tức giận.

Bất quá xúc giác con buôn đặc hữu của Trịnh Liệt khiến hắn không có hành động thiếu suy nghĩ. Hắn đã buông tay sự vụ của tập đoàn một khoảng thời gian dài, giờ phải nghiêm túc xem lại mới có thể hành sự. Trịnh thiếu không phát uy, bọn họ coi hắn là mèo Kitty!

An Thế Duy thu hồi lại sự chú ý, nhăn mi. Trong giới thượng lưu ở Nam Phong thị thì Trịnh Liệt, Tiêu Sân, An Thế Duy có quan hệ mật thiết, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Bất luận là ai trong số họ gặp chuyện không may, hai người còn lại nhất định không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ sau lưng chính là đại diện cho ba đường, thương đạo, hắc đạo, chính đạo, liên hợp lại có thể nói là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Hơn nữa trong ba người, Tiêu Sân và An Thế Duy đều không phải kẻ đứng đầu trong nhà, chỉ có Trịnh Liệt là đương gia làm chủ mọi việc, cho nên so với bọn họ Trịnh Liệt làm việc đều thuận lợi hơn rất nhiều. Tầm quan trọng của Trịnh Liệt với bọn họ không cần nói cũng biết. Trịnh Liệt cùng Tiêu Sân và An Thế Duy xích mích, Trung Thiên và Tiêu gia với An gia không có ngưng hợp tác, chỉ là người thừa kế Tiêu gia và An thiếu tuyệt giao với Trịnh Liệt mà thôi, dù sao chuyện tình cảm cũng bất đồng với việc làm ăn. Nhưng nếu thực sự có người muốn động Trịnh Liệt, thì cũng giống như chọc vào ổ kiến Tiêu Sân và An Thế Duy, hơn nữa, nếu đối phương dám động Trịnh Liệt, chỉ sợ không chỉ nhắm vào mỗi một Trịnh Liệt.

(nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể)

An Thế Duy hoàn khố thì hoàn khố, nhưng với sự tình nghiêm trọng, hắn tuyệt đối không hồ đồ. Bọn hắn là kiểu người, không giống như Ân Triệu Lan, rơi vào cảnh cùng đường mới tỉnh ngộ, sau đó trở tay không kịp.

“Để tao một phần.” An Thế Duy nghiêm mặt nói.

Trịnh Liệt vốn chỉ là hoài nghi Ân Triệu Lan, lại không có nói thẳng cho An Thế Duy. Dù sao người dẫn sói vào nhà là hắn, huống hồ sự tình còn chưa có chứng cứ xác thực.

Bất quá An Thế Duy cũng là cổ đông của Trung Thiên, có sự hỗ trợ của hắn, khả năng làm chơi ăn thật, Trịnh Liệt cũng cảm thấy yên tâm.

Cho nên Trịnh Liệt thực hợp tình hợp lý đem một chồng báo cáo lớn đẩy tới trước mặt An Thế Duy “Không thành vấn đề, này là phần của mày.”

An Thế Duy nhất thời mặt vàng vọt xanh xao. Ý của hắn là để thủ hạ đi thăm dò, không phải muốn tự mình động thủ. Nhưng lời nói ra một cách hùng hồn, không thể lập tức thu lại, vì thế hắn chỉ có thể tiếp tục đau khổ xem tới choáng váng đầu óc.

Ba ngày sau, An Thế Duy rốt cuộc chịu không nổi thừa dịp Trịnh Liệt ngủ say ở sô pha, vụng trộm bỏ trốn.

Hắn vừa đi Trịnh Liệt lập tức mở mắt, nặng nề thở phào một cái.

Bởi vì – kỳ thật hắn cũng chịu không nổi!

Trịnh thiếu quen hưởng lạc nhàn nhã, bình thường nếu không phải du sơn ngoạn thủy thì chính là tận tình thanh sắc, không phải là hắn không học vấn không nghề nghiệp, nhưng thông minh tài trí của hắn chưa hề áp dụng trên sản nghiệp chính mình. Mặc dù hiện tại hắn có nguyện vọng muốn phấn đấu, nhưng một ngụm ăn vô không mập, ngồi xem mấy bản báo cáo nhàm chán vô vị được ba ngày, Trịnh Liệt cảm giác đã đến cực hạn của chính mình. Nếu không phải có An Thế Duy ở bên cùng hắn xem, không muốn mất mặt trước An Thế Duy, phỏng chừng hắn đã sớm xẹp. Không may, đúng là bạn hữu sớm chiều đồng cam cộng khổ, An thiếu và hắn ý tưởng giống nhau như đúc.

May mắn là An Thế Duy so với Trịnh Liệt đầu hàng sớm một bước, chạy trước tiên.

Trịnh Liệt thỏa mãn nhắm mắt lại, lần nữa đi vào giấc ngủ. Hắn quyết định bồi dưỡng tinh thần, tối nay đi tìm thú vui!

Bất quá lúc chạng vạng khi hắn thần thanh khí sảng lôi ra con Bugatti chuẩn bị xuất phát, một cú điện thoại phá vỡ kế hoạch của hắn.

Trịnh Liệt có chút phức tạp nhìn di động đã gác máy, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, đạp chân ga đi hướng khác.

Hình như tác giả có chút nhầm, Trịnh Liệt đã có 42% cổ phần, Tiêu gia 5%, An Thế Duy 3%, tổng đã là 50%, thì làm sao Ân Triệu Lan mót được 51% nhỉ??? Ấy là chưa tính tới 3% của Phùng Đức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương