Nhạn thành cổ trấn đã có từ rất lâu, nằm về một phía của bờ sông, có núi non trùng trùng điệp điệp, phong cách cổ xưa thanh nhã, ẩn chứa thi tình họa ý. Trong trấn có một khu phố cổ từ thời dân quốc, kiến trúc nơi đó dù đã qua bao năm vẫn giữ lại được cái hoa mỹ kích tình sống động của thời đại cũ. Đi vào rồi khiến những kẻ không sinh cùng thời có một cảm giác hỗn độn.

Phim điện ảnh ‘Hí tử’ chính là quay tại khu phố này. Vì thế, chính quyền địa phương cùng bàn bạc với nhân viên quan hệ xã hội của S&S, quyết định cho phong tỏa khu phố để quay bí mật, kỳ hạn là một tháng.

Trịnh Liệt vừa tới vùng phụ cận của khu phố thì bị yêu cầu xuống xe, dựa vào giấy công tác mà thuận lợi tiến vào. Hắn không có trực tiếp vào phim trường, mà là một khách sạn cổ kính. Từ lầu ba khách sạn có thể nhìn xuống khu nghỉ ngơi của diễn viên ở phía đối diện cách đó không xa.

Khách sạn này là để cho tổ nhân viên làm phim nghỉ ngơi. Quản lý khách sạn đã được thông báo là sẽ có một Trịnh tiên sinh – nhân vật cấp cao trong công ty tới, thỉnh hắn tiếp đãi. Tên tuổi của S&S vang dội, hiện tại còn đang bao hết khách sạn, quản lý tự nhiên không có từ chối yêu cầu nho nhỏ này. Nhìn thấy Trịnh Liệt, hắn tự mình tiến lên tiếp đón, biểu hiện vô cùng nhiệt tình hiếu khách.

Trịnh Liệt tâm tình khó chịu, không kiên nhẫn nghe hắn hàn huyên hỏi han, miễn cưỡng trả lời vài câu, giữa chân mày hiện ra vẻ đuổi khách vô cùng rõ ràng.

Quản lý cũng là người thông minh, an bài cho hắn phòng ở vị trí tốt nhất, phân phó nhân viên phục vụ chiêu đãi tốt Trịnh Liệt, liền thản nhiên đi làm chuyện khác, vô cùng hợp ý Trịnh Liệt.

Nhân viên phục vụ pha cho Trịnh Liệt một ấm Quân Sơn mao tiêm thượng phẩm. Ấm Tử Sa cổ thủ công được làm khéo léo, chén trà nhỏ, cùng với trà xanh nhạt trong suốt càng làm tăng hương vị, xuân ý dạt dào, hương trà tươi thanh mát ôn nhuận.

Nhìn chén trà xanh, Trịnh Liệt dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ hất đổ chén trà, đem tiền mặt chụp lên bàn, mặt không chút thay đổi nói “Mang đi.”

Nhân viên phục vụ có chút đau đớn. Đây là Quân Sơn mao tiêm thượng phẩm khó có được a! Bất quá tiền là ông chủ bỏ ra, người đàn ông kỳ lạ này vẫn là khách nhân mà mình tiếp đãi, không thể trêu chọc, nhân viên phục vụ chỉ biết u ám cầm lấy ấm và chén trà đi ra.

Bởi vì khu phố bị phong tỏa, tổ nhân viên đều đang vội vội vàng vàng ở bên ngoài, trong khách sạn chỉ có nhân viên phục vụ và Trịnh Liệt. Nhân viên phục vụ đi rồi, Trịnh Liệt liền chỉ còn một mình.

Hắn đứng lên đi đến bên cửa sổ, hai tay chống tại bệ cửa sổ, nhìn xuống khu nghỉ ngơi dành cho diễn viên, kiên nhẫn chờ đợi.

“Cắt! Tốt lắm!” Nghe tiếng đạo diễn hô, các diễn viên đang nhập tâm liền nhất thời buông lỏng, mỉm cười với nhau.

“Tốt lắm A Trăn, cậu trước dẫn người đi xuống! Cảnh tiếp theo chuẩn bị!” Vương đạo diễn tính tình vội vàng hấp tấp không chịu nổi lằng nhằng, phất phất tay đuổi người. Bất quá đối với diễn viên chuyên nghiệp lại có người nâng đỡ Tần Trăn, hắn vẫn là để người ta vài phân mặt mũi.

Chuyện Tần Trăn có người nâng đỡ tại S&S là bí mật bán công khai, thậm chí không ít người biết người nâng đỡ y là cổ đông S&S Trịnh thiếu – cha nuôi y. Bất quá ngoài “vết nhơ” người khác không dám hỏi này, Tần Trăn bên ngoài đều không có gì để nói, nhân phẩm lẫn tác phong làm việc của y rất tốt, cùng với năng lực diễn xuất thiên phú đều khiến cho những người từng hợp tác qua đều nhất trí khen ngợi. Cho nên theo thời gian, tin đồn y dựa vào hậu thuẫn mà nổi tiếng dần biến mất không còn bóng dáng. Nhưng gần đây nhất lại có tin tổng tài S&S An Thế Duy công khai thừa nhận quan hệ không hòa thuận với Tần Trăn, ghét y ra mặt, mà bạn tốt nhất của An Thế Duy là Trịnh Liệt lại đứng ra bảo hộ y. Nhất thời chuyện Tần Trăn là ‘lam nhan họa thủy’ trở thành tin nóng vô cùng huyên náo.

(lam nhan họa thủy: câu gốc là hồng nhan họa thủy – sắc đẹp là mầm mống tai họa, hồng nhan để chỉ mỹ nữ, lam nhan thì chỉ mỹ nam)

Bất quá đương sự Tần Trăn đối với các câu hỏi chất vấn của truyền thông vẫn bảo trì im lặng, sau này nhận được yêu cầu quay phim mới của đạo diễn nổi tiếng, đến vụ tai nạn xe cộ của Trịnh Liệt cũng không có ra mặt.

“Đạo diễn Vương vất vả rồi!” Tần Trăn đối với đạo diễn Vương gật gật đầu, sau đó bị người vây quanh đi về phía khu nghỉ ngơi.

“Tần ca cũng vất vả rồi!”

Nghệ sỹ ở giới giải trí đều là cáo già, trước tình thế chưa rõ ràng sẽ không cùng Tần Trăn tai to mặt lớn đối nghịch. Tổ nhân viên của các diễn viên khác đối với Tần Trăn đều tỏ thái độ vô cùng khách khí.

“Mọi người vất vả.” Tần Trăn cười nói. Y là diễn viên có thiên phú lại chuyên nghiệp, khi quay phim không cẩn thận nhập tâm quá sâu. Lúc này y toàn thân vẫn còn mang theo khí thế của thủ lĩnh mật thám Trần Mân, trang sức chưa tháo, mắt xếch nhướn lên mang theo mị diễm lại sắc bén ngập mùi máu tươi, những người chống lại tầm mắt y trong lòng không khỏi chấn động, cảm thấy vừa kinh diễm lại run rẩy.

“A Trăn, cậu nghỉ ngơi một lát, uống miếng nước đi.” Người đại diện Tần Trăn Trần Hàm đi tới nói.

“Tôi xin thất lễ.” Tần Trăn với tổ nhân viên gật đầu chào, cùng Trần Hàm trở về vị trí nghỉ ngơi của mình.

Tần Trăn ngồi xuống, nhắm hờ mắt hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra. Trần Hàm thấy thế, theo thói quen đưa cho y một chai nước khoáng. Hiệu nước khoáng đặc biệt này giá khá cao, tại Nhạn thành cổ trấn không có bán, này là mang từ Nam Phong thị qua. Không nên thấy Tần Trăn là ngôi sao, thông cáo cuồn cuộn không ngừng, thu nhập cao chót vót rồi đua đòi xa xỉ, y trên thực tế là ngôi sao tiết kiệm nhất mà Trần Hàm từng gặp qua. Trừ bỏ những tiêu phí tất yếu ăn, mặc, ở, đi lại, Tần Trăn cơ hồ không dùng tiền, sinh hoạt khỏe mạnh lại điều độ. Đam mê duy nhất chắc chỉ có thương hiệu nước khoáng này. Bất luận là ở nhà hay xuất ngoại, y đều mang theo bên người, bằng không sẽ nhịn khát đến mất nước, thật giống như nghiện. Đương nhiên, so với việc nghiện mấy thứ độc hại như rượu hay thuốc lá, “nghiện nước khoáng” nghe vẫn đáng yêu lắm. Tuy rằng mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo thì phiền toái một chút nhưng Trần Hàm cũng không có ý kiến gì.

Tần Trăn nhận lấy chai nước, vặn mở nắp uống một ngụm, thần sắc có vẻ nghiêm trọng quả nhiên chậm rãi dịu đi vài phần.

Trần Hàm lắc đầu, nhịn không được nói “Nếu có một ngày loại nước khoáng này ngưng sản xuất, cậu sẽ làm sao?”

Tần Trăn lại uống một ngụm “Chờ lúc ngưng sản xuất hãy nói.”

Trần Hàm bĩu môi “Phim này quay cũng nhanh sẽ xong, sau đó cậu có tính toán gì không?” S&S hôm qua đã chính thức tuyên bố sẽ không tiếp tục gia hạn hợp đồng với Tần Trăn. Thật không hiểu nổi An Thế Duy vì cái gì lại kiên quyết muốn ném cây hái ra tiền Tần Trăn này ra ngoài! Tần Trăn đối với S&S có thể nói là trung thành và tận tâm.

Bất quá đứng ở lập trường của Trần Hàm hắn chính là cầu còn không được. Từ lúc hắn đang cùng đường mạt lộ được Tần Trăn chọn làm người đại diện, hắn liền trung thành với y. Tần Trăn vì S&S đem về nhiều tiền như vậy, An Thế Duy chẳng những không cảm kích, còn âm thầm gây khó dễ, lúc trước thậm chí còn muốn triệt để hạ Tần Trăn, Trần Hàm đối với S&S vô cùng bất mãn, hận không thể đem Tần Trăn sớm rời khỏi nơi này.

Chỉ là Tần Trăn đối với S&S cảm tình quá sâu, từ ngày hôm qua nghe được tin S&S thật sự muốn đuổi mình, tâm tình của y vẫn không tốt.

Tần Trăn không nói gì, nhìn chai nước khoáng trong tay ngẩn người.

“Thiên Âm, Bảo Lợi, công ty địch thủ của S&S – Hoa Huy, còn có Prince đều tìm tới tôi, tỏ vẻ muốn cùng cậu ký hợp đồng, điều kiện tùy ý cậu…” Trần Hàm tiếp tục nói.

Tần Trăn mệt mỏi đè trán “A Hàm, đợi phim quay xong hãy nói.”

Lại là câu này! Trần Hàm thở dài “OK! Cậu là lão đại, tùy cậu! Thật sự đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp… Chuyện ký hợp đồng để tôi trước kéo dài thời gian với họ.”

Tần Trăn cười cảm kích với hắn.

Hai người nhất thời trầm mặc.

Tần Trăn nắm thật chặt chai nước khoáng trong tay, đột nhiên hỏi “… Cha nuôi, ân, Trịnh thiếu bên kia có gọi tới không?”

Trần Hàm sửng sốt, nhăn lại mi “Không có. Bất quá nghe nói đã bình phục xuất viện…” Hắn hạ giọng, không đồng ý nói “A Trăn, nếu cậu đã hạ quyết tâm chia tay, này không phải rất tốt sao? S&S không gia hạn với cậu, nhiều khả năng là do anh ta ngầm đồng ý.” Bằng không, An Thế Duy cũng sẽ không cao giọng tuyên bố muốn đuổi Tần Trăn như vậy.

Đối với quan hệ giữa Trịnh Liệt và Tần Trăn, Trần Hàm vô cùng rõ ràng. Loại sự tình này tại giới giải trí quen thuộc lắm rồi. Hắn không hề có chút khinh bỉ nào với Tần Trăn. Có đại minh tinh nào không phải đạp lên kẻ khác hay dựa vào kẻ khác mà đi lên? Nếu không phải vì tiếng tăm danh tiếng, ai lại muốn cả nửa đời người không thể đường đường chính chính ở bên người yêu, thậm chí còn phải hư tình giả ý với kẻ khác? Đều là vô tâm vô tình, yêu được bỏ được mà thôi!

Trong mắt Trần Hàm, Tần Trăn đã hồi báo Trịnh Liệt quá nhiều, chẳng những mặc hắn tùy ý trên giường, còn lưu lại S&S cày ngày cày đêm đem tiền về trong khi đãi ngộ thì kém, đơn giản chỉ vì Trịnh Liệt là cổ đông của S&S. Nếu không phải S&S đuổi, y vẫn còn muốn ở lại S&S bán mạng.

Bất quá Tần Trăn đã có người thích. Vì hắn, Tần Trăn sớm muộn cũng sẽ chia tay với Trịnh Liệt.

“Tần ca, Trần ca, hai người đang nói gì vậy?” một thanh âm trong trẻo đột nhiên cắt ngang bầu không khí ủ dột giữa Tần Trăn và Trần Hàm.

Nam thứ trong ‘Hí tử’, diễn vai em trai Trần Mân Trần Thanh – Lăng Thụy An mặc trang phục thời dân quốc, một bước nhảy tới bên người Tần Trăn, trên trán đều là mồ hôi.

Tần Trăn nhìn khuôn mặt thiên chân hoạt bát của hắn, không khỏi mỉm cười, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn.

Lăng Thụy An hai má đỏ ửng, vừa cao hứng vừa đắc ý giữ chặt ống tay Tần Trăn, hướng Tần Trăn nháy mắt mấy cái.

“Cảnh hôm nay đều đã quay xong?” Tần Trăn hỏi.

“Ân! Quay một lần! Mọi người đều nói em có tiến bộ!” Lăng Thụy An kiêu ngạo nói, hai mắt tỏa sáng.

“Anh nói em sẽ làm được mà.” Tần Trăn tán thưởng sờ sờ đầu hắn, đuôi mắt xếch hiện lên chút nhu hòa.

“Nhờ có Tần ca cổ vũ!” Lăng Thụy An nhếch mắt, bộ dáng tựa như nếu không có người ngoài, hắn sớm nhào vào người Tần Trăn làm nũng.

Trần Hàm thấp giọng trêu chọc “Nếu thật sự muốn cảm ơn Tần ca, tốt xấu gì cũng phải có chút thành ý! Theo đề nghị của Trần ca ta, cậu trước hôn anh ấy một cái….”

Lăng Thụy An cười khanh khách, nghịch ngợm nháy nháy mắt “Chỉ cần Tần ca muốn, em tùy thời chuẩn bị!”

“Hai người đừng có đùa giỡn!” Tần Trăn bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy khác thường, giống như bị thứ gì đó băng lãnh cuốn lấy, trong lòng run lên.

Y mạnh xoay đầu nhìn về phía sau, lại không phát hiện ra cái gì, không khỏi nhíu mi.

“….Tần ca! Tần ca!”

Lăng Thụy An gọi khiến Tần Trăn quay đầu lại.

“Em vừa nói gì?”

Lăng Thụy An cười nói “Tần ca, anh nhìn cái gì mà như mất hồn vậy? Em nói em khát, em có thể mượn chai nước của anh uống một ít được không?” Hắn chỉ chỉ chai nước trên tay Tần Trăn.

Tần Trăn ngừng một chút nói “Anh đã uống qua rồi, để anh kêu trợ lý rót em ly khác.”

“Còn có loại này sao? Hay thấy Tần ca uống, uống được lắm hả?” Lăng Thụy An trên mặt đầy háo kỳ nóng lòng muốn thử.

“Đã hết mất rồi.” Tần Trăn theo bản năng nói.

“A, thật tiếc quá…” Lăng Thụy An thất vọng kéo dài âm cuối “Tần ca lần sau giữ cho em một chai đi!”

“Lần sau có bao nhiêu đều cho em.” Tần Trăn mặt không đổi sắc nói.

Trần Hàm nghe bọn họ nói chuyện, nhớ tới trong phòng còn có cả một thùng nước khoáng chưa mở với mấy ngăn tủ lạnh đầy ắp nước khoáng trong xe, có chút đăm chiêu nhìn Tần Trăn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương