"Cô định dẫn Thẩm Diệu ra như thế nào?"

"Chuyện này cậu đừng quản, tập trung lái xe theo đường mà tôi nói đi."

Thiện Minh đã chạy đường núi suốt ba giờ, nhìn trên bản đồ điện tử, bây giờ họ vẫn còn ở Bắc Kinh, tuy nhiên vị trí địa lý đã lệch đi rất xa. Quanh quẩn trong phạm vi mạch núi Linh Sơn, đường núi cực kì hoang vu khó đi, nhất là vào ban đêm, vừa rồi đi qua vài đoạn đường tuy rằng cũng không phải quá vòng khuất, nhưng khi ngẫu nhiên có xe đi ngược chiều vẫn rất nguy hiểm, hơn nữa xe chạy nửa đêm trên đường núi thế này đều là xe vận tải cỡ lớn.

Chẳng qua kiểu lái xe đường núi mạo hiểm này đối với Thiện Minh mà nói chỉ có thể xem như giải trí giết thời gian, hắn nhìn đồng hồ đo, đã vượt qua chín mươi km, cuối cùng Triệu Thanh Linh cũng nhíu mày, "Tôi tin tưởng kỹ thuật điều khiển của cậu, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể chậm lại một chút, nếu cậu dám dùng tốc độ như vậy để lái xe ở Cửu Trại Câu thì đã sớm chết từ lâu rồi."

Thiện Minh bị chị nhắc nhở, tuy rằng không biết là đó là chỗ nào nhưng cũng chạy chậm lại. Trong ngực hắn lúc nào cũng ngưng kết một cơn phiền muộn, đó là một loại cảm xúc do phẫn nộ và không cam lòng hợp thành, từ ngày phải rời xa Thẩm Trường Trạch đã bắt đầu chèn ngang ngực hắn, ép hắn tới mức hắn không thở nổi. Hắn vẫn cố gắng áp lực, dùng đấu tập và huấn luyện thể năng để giải quyết loại cảm xúc hắc ám này. Nhưng hắn biết, cho dù hắn làm mình mệt mỏi đến mức không nâng nổi đầu ngón tay, hay là chạy như không muốn sống trên đường núi cũng đều không giúp hắn được, chỉ có nhìn thấy Thẩm Trường Trạch mới có thể làm hắn thoải mái một chút.

Thiện Minh hỏi: "Chúng ta còn phải đi bao lâu mới đến?"

"Hơn hai km nữa sẽ tới đường ra, rẽ vào chỗ này." Triệu Thanh Linh chỉ vào bản đồ điện tử.

Thiện Minh rẽ theo cái đường ra kia, đoạn đường kế tiếp cực kì hẹp, hơn nữa tu sửa cũng không tốt như đường núi quốc lộ, đến cuối cùng trên cơ bản chỉ có thể đủ một xe thông hành, thỉnh thoảng còn phải đè lên mặt cỏ, cũng may là không có xe nào khác ngược chiều với hắn.

Đoạn đường kế tiếp bản đồ điện tử cũng không biểu hiện được, bởi vì căn bản không có đường, hoàn toàn dựa vào Triệu Thanh Linh chỉ điểm, đến cuối cùng ngay cả một người có cảm giác phương hướng mạnh như Thiện Minh cũng không thể nhớ được đường đã đi.

Thiện Minh nghi hoặc nói: "Thẩm Diệu sẽ ở chỗ này?"

"Đương nhiên không phải, tôi chỉ trở về lấy một thứ."

"Trở về? Nơi này là chỗ nào? Cô muốn lấy cái gì?" Khi đang nói, trước mặt Thiện Minh xuất hiện một căn nhà, nếu không cẩn thận phân biệt, cho dù là xe đang chiếu đèn chiếu xa cực mạnh cũng không thể nhìn ra cái đống đó là một ngôi nhà hai tầng, bởi vì nó nhìn qua đã rất nhiều năm thiếu tu sửa, bị thực vật phủ đầy, gần như toàn bộ đã bị che lại. Nó xuất hiện giữa rừng già sâu thẳm trước không làng sau không xóm, nhìn có vẻ âm trầm đáng sợ.

Ánh mắt Triệu Thanh Linh có chút đau thương, "Trước đây là nhà chúng tôi." Chị nhảy xuống khỏi xe, mở đèn pha ra, chiếu lên ngôi nhà trước mặt.

Thiện Minh cũng xuống xe, "Các người vẫn trốn ở chỗ này?"

"Đúng, từ sau khi sinh Trường Trạch thì luôn luôn ở đây, không ngờ vẫn bị họ tìm được."

"Nơi này còn có thể có cái gì? Những thứ hữu dụng hẳn sớm đã bị cầm đi."

"Trong phòng hẳn là không còn cái gì có giá trị, nhưng cũng có những thứ nhất định họ không tìm thấy."

"Thứ đó có thể dẫn dụ Thẩm Diệu sao?"

Triệu Thanh Linh khẳng định, "Hắn nhất định muốn nó."

Thiện Minh nhíu mày, cảm giác lời nói này không phù hợp logic ,"Vậy vì sao hắn không đích thân đến mà lấy? Chẳng lẽ giấu ở trong nhà mình mà hắn cũng không biết?"

Triệu Thanh Linh đơn giản nói: "Bị tôi trộm đi."

Thiện Minh kinh ngạc nói: "Cô trộm một thứ ra khỏi nhà mình, sau đó lại để luôn trong nhà?"

"Chẳng lẽ đặt ở nơi càng nguy hiểm không phải càng an toàn sao?"

"Được rồi, bây giờ tôi lại càng hiếu kì, thứ đó rốt cuộc là cái gì? Nhưng nếu cô không muốn nói cho tôi biết cũng không sao."

Triệu Thanh Linh rút trên lưng ra một con dao bầu, đưa Thiện Minh đi vào phía trong, "Tôi có thể cho cậu xem, thứ kia cũng chẳng có ý nghĩa gì với cậu, nhưng đối với long huyết nhân lại rất quan trọng."

Thiện Minh giống như chị rút đao chân chó ra thanh lí dây leo và cỏ dại chăng đầy căn nhà.

Cuối cùng họ cũng thanh lí sạch sẽ chướng ngại vật ngoài cửa vào, sau đó Thiện Minh đạp cửa, hai người che miệng mũi lại, chờ trận bụi đất bay lên kia rơi xuống.

Trạng thái trong phòng hoàn toàn tương xứng với bộ dạng bên ngoài của nó, lộn xộn, mọi thứ đều bị phủ một tầng bụi thật dày, bẩn thỉu rách nát. Triệu Thanh Linh cầm đèn pha đứng ở cửa, nhìn quét từng góc nhỏ trong phòng, bất cứ chỗ nào cũng không buông tha.

Thiện Minh lẳng lặng chờ chị đi tìm thứ kia.

Nhưng chị chỉ nhìn qua lại, sau đó chậm rãi bước đến trước bàn, cầm lấy thứ gì đó, Thiện Minh đi tới nhìn xem, là một khung ảnh.

Triệu Thanh Linh lau bụi trên khung ảnh đi, đó là một tấm ảnh gia đình, Thiện Minh thấy được Thẩm Diệu và Triệu Thanh Linh thời trẻ, còn có một Thẩm Trường Trạch bé bỏng đáng yêu.

Đôi vợ chồng này cho dù là chụp ảnh thì biểu cảm cũng đều rất nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc này chỉ là sự uy nghi trời sinh của quân nhân, Thẩm Diệu trong ảnh tuyệt không có vẻ mặt hung ác tàn nhẫn như Thẩm Diệu bây giờ, Triệu Thanh Linh trong ảnh cũng không có nét mặt phủ đầy bi thương không thể xoá nhoà như trước mắt hắn lúc này.


Mà đứa nhỏ, đứa nhỏ vui sướng đang cười thật ngây thơ với ống kính này, trong ánh mắt to tròn của nó tràn đầy sự hiếu kì đối với thế giới, nó từng vì một cái chân sói máu chảy dầm dề mà sợ tới mức run hết cả người, nó từng vì sợ lạnh mà khóc đòi chui vào trong lòng mình, nó từng ôm lấy đùi mình, cầu xin mình dẫn nó rời đi, nó từng vì huấn luyện nặng nề mà khóc lóc oán giận. Gương mặt trong ảnh, Thiện Minh từng quen thuộc đến như vậy, chỉ cần nhớ tới hắn liền nhịn không được mỉm cười một lúc.

Triệu Thanh Linh mở khung ảnh, lấy tấm ảnh ra, cẩn thận nhét vào trong lòng, sau đó đưa Thiện Minh đi ra ngoài cửa.

Thiện Minh hỏi: "Thứ kia không ở trong phòng?"

"Không ở." Triệu Thanh Linh lấy trên xe hai chiếc đèn pha đã bỏ pin và một chiếc xẻng quân công, cũng đưa cho Thiện Minh một chiếc, sau đó đưa hắn đi ra khu rừng phía sau nhà.

Hai người đi bộ hơn nửa vòng, Triệu Thanh Linh không ngừng xác định tọa độ, cuối cùng dừng lại trước một khối đá nhìn không hề nổi bật chút nào.

Chị cắm cái xẻng xuống bên cạnh tảng đá, đào đất cạnh tảng đá ra ngoài, Thiện Minh cũng đào theo. Đào được khoảng mười phút, đất dưới tảng đá cũng buông lỏng dần, hai người cúi người xuống, cố sức đẩy tảng đá mấy trăm cân ra, sau đó lại đào xuống thêm mấy xẻng nữa, rốt cuộc cũng đụng tới thứ gì đó cứng rắn.

Triệu Thanh Linh ném cái xẻng xuống, dùng tay bới, bới vài cái thì kéo từ trong đất ra một thứ gì đó hình chữ nhật, bị vải dầu bao kín thật chặt vài tầng. Thứ đó không lớn, ước chừng rộng 10cm, dài 30-40cm.

Thiện Minh hỏi: "Thứ này rốt cuộc là gì vậy?"

Triệu Thanh Linh tháo từng vòng vải dầu đã đổi màu đến không thể nhìn ra màu vốn có, vải dầu tản mát ra mùi khó ngửi, phỏng chừng đã trải qua xử lý đuổi côn trùng, dưới lớp vải dầu cuối cùng cũng lộ ra một chiếc hộp kim loại, kim loại cũng đã không thể nhìn ra được bộ dạng vốn có.

Triệu Thanh Linh lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng dọc theo cạnh chiếc hộp, sau đó lại nhẹ nhàng nhấn một cái vào chỗ nào đó, chiếc hộp "cạch" một tiếng mở ra. Thiện Minh hiếu kì nhìn vào bên trong chiếc hộp, trong đó hiện lên rõ ràng một thứ gì đó giống như nhung hươu, đại khái dài khoảng 20cm, nhưng Thiện Minh khẳng định đây không phải nhung hươu, vì thứ này lại hơi hơi tản ra ánh sáng màu vàng, nhìn qua tựa như thần vật.

Triệu Thanh Linh cẩn thận vuốt ve, "Cậu hẳn là đoán được đây là cái gì rồi chứ?"

"Đây là...... sừng của long huyết nhân?"

"Không đúng lắm, đây là sừng, nhưng chính là sừng của 'Hải long'."

Hải long? Chính là nguồn gốc của tất cả long huyết nhân, là con cá mà khi khoan giếng dầu ở Nam Hải vô tình bắt được? Chính là con cá kì dị chưa từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại, tạo nên rất nhiều long huyết nhân của ngày nay.

"Làm sao cô lại có được thứ này?"

"Đây là Thẩm Diệu trộm ra từ phòng thí nghiệm, tôi giấu đi."

"Vì sao cô lại muốn làm như vậy? Thứ này có thể dùng làm gì?" Mặc dù Thiện Minh không biết thứ này có khả năng gì, nhưng khẳng định là có tác dụng, máu con cá kia còn có thể sản sinh ra một lượng lớn quái vật, huống chi là sừng mà toàn thân nó chỉ có hai cái.

"Bởi vì tôi không thích Thẩm Diệu cầm nó, thứ này sẽ làm hắn càng sai lầm nhiều hơn, nhưng tôi cũng không có cơ hội trả nó về phòng thí nghiệm."

"Nó có thể phát huy tác dụng gì?"

"Tác dụng nó có thể phát huy tuyệt đối cả đời này tôi cũng không tưởng tượng được, bởi vì nó nhất định còn lợi hại hơn long huyết, nhưng tôi biết một tác dụng của nó, tác dụng này cũng đủ làm Thẩm Diệu vì nó mà không tiếc trả bất cứ giá nào."

"Cái gì?"

"Đơn giản mà nói, nó là thuốc kích thích của long huyết nhân."

"Ý cô là, dùng phương pháp nào đó để sử dụng nó sẽ làm năng lực long huyết nhân được nâng cao cực mạnh trong khoảng thời gian ngắn?"

"Đúng vậy, đây chính là sừng 'Hải long', nó là cơ thể mẹ của tất cả long huyết nhân. Phương pháp sử dụng nó cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng nó dính vào vùng da bị tổn hại của long huyết nhân. Thẩm Diệu từng thí nghiệm qua, tốt nhất là có thể mang một phần nhỏ mài thành bột, bôi lên vùng trán bị thương của long huyết nhân, có thể làm long huyết nhân phát cuồng, nếu là long huyết nhân có độ thuần huyết thấp, trong khoảng thời gian ngắn có thể đề cao 40% độ thuần huyết, thậm chí có thể làm tăng tốc độ phát triển đôi cánh. Nhưng mà, tương tự các loại thuốc kích thích, nó cũng gây ra gánh nặng vô cùng lớn cho thân thể, là một thứ đáng sợ."

Khi Thiện Minh đánh du kích ở châu Phi đã từng nhìn thấy tận mắt lính đánh thuê châu Phi lợi dụng đội quân thiếu niên chúng cướp được như thế nào. Khi gặp chiến tranh, đầu tiên chúng sẽ khắc một dao lên trán hoặc ở mi giác của họ, bôi heroin lên đó, sau đó những thiếu niên này sẽ phát điên, không sợ chết, trong chiến tranh vĩnh viễn xông lên trước nhất, cho dù đối mặt là pháo súng trắng trợn. Đánh nhau trên khắp núi đồi đều là một đám trẻ con, điên cuồng dâng lên như thuỷ triều, dù đối mặt là súng máy bốn nòng vẫn xông thẳng tới, một trận đánh có thể có hơn một ngàn người bị bắn thành thịt vụn, khối lớn nhất cũng chỉ lớn bằng nắm tay. Lính thiếu niên châu Phi nổi tiếng với một cái tên – "Lính kiến", bởi vì mạng của họ so với con kiến còn rẻ mạt hơn, bọn họ đã được dạy rằng — nếu sợ chết, vậy đừng sinh ra.

Tuy rằng một thứ là thuốc phiện, một thứ là bột sừng hải long, nhưng nguyên tắc thì giống nhau, dây thần kinh trên trán và mi giác có phản ứng rất mạnh, chỉ cần kích thích mạnh một chút ở vị trí này có thể phát huy bản năng điên cuồng nhất của một con người.

Năng lực của long huyết nhân đã vô cùng đáng sợ, Thiện Minh không thể tưởng tượng được sau khi sử dụng thứ này sẽ đạt tới trạng thái cao nhất là như thế nào, cũng may Thẩm Diệu không có thứ này, nếu không trong mấy lần trước họ đụng độ Thẩm Diệu, căn bản không có cơ hội sống trở về.

Triệu Thanh Linh vuốt cái sừng hải long kia, "Tôi sẽ không giao nó cho Thẩm Diệu, sau khi chấm dứt mọi chuyện, tôi muốn tiêu hủy nó. Thứ này không thể tồn tại, bản thân nó đã chính là tội ác rồi."

Thiện Minh nhìn cái sừng toả ra ánh sáng màu vàng tự nhiên, nghĩ rằng thứ đáng sợ như thế nên càng sớm tiêu hủy càng tốt.

"Như vậy, bây giờ cô định làm như thế nào? Cô muốn dùng sừng hải long dẫn dụ hắn, cô không sợ bị hắn cướp đi sao?"

"Không lấy thứ này thì làm sao dụ hắn được."

"Tiếp theo cô định làm gì?"

Triệu Thanh Linh đặt cái sừng hải long lên ngực, có vẻ như vậy làm chị cảm thấy cực kì thoải mái, chị nhẹ giọng nói, "Bước thứ hai, chờ hắn mắc câu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương