Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
-
Chương 62: Chúng tôi muốn kết hôn?
Edit: Sun520 –
Quả nhiên, Hạ Thiên Vũ tiếp theo một câu đã hóa giải không khí trong nháy mắt.
"Hoan Hoan đây là chuyện của cha cũ, trước đó mẹ và Dương Dịch đã nói yêu thương rồi!" Có gì xấu hổ khi thừa nhận chứ, cha ruột của Hoan Hoan đã xuất hiện, nếu mình không tìm bạn trai thì cũng không có chỗ nào tốt, mặc dù cha của Hoan Hoan nói giao Hoan Hoan cho Hạ Thiên Vũ, nhưng ai biết được bỗng nhiên anh ta thay đổi hay không, cho nên mình phải có nhiều lợi thế hơn mới được.
Anh ta không phải muốn Hoan Hoan có một gia đình hoàn mỹ hay sao? Vậy bây giờ mình và Dương Dịch cùng một chỗ, Dương Dịch lại không ghét sự tồn tại của Hoan Hoan, mà Hạ Thiên Vũ lại thật sự thích Dương Dịch, cho nên chọn Dương Dịch là ứng viên tốt nhất rồi.
"Tiểu Vũ." Trong mắt Dương Dịch tràn đầy hưng phấn, chẳng những Tiểu Vũ tha thứ cho mình, mà tương lai cha của Hoan Hoan cũng là mình đúng không?
"A, mẹ, được rồi, mẹ tìm cha cho Hoan Hoan mà lại không nói cho Hoan Hoan, hừ!" Hoan Hoan làm bộ tức giận quay mặt đi, nhưng đôi mắt ti hí như hạt châu dừng lại rồi liếc qua liếc lại, chính là muốn nhìn phản ứng của mấy người sau lưng, chỉ là thân người Hoan Hoan nghiêng đi quá nhiều, chỉ chuyển động bằng mắt, Sun520.dcho nên bé hoàn toàn không thể nhìn tình hình phía sau lưng.
Đợi rất lâu sau lưng vẫn không có phản ứng, Hoan Hoan không nhịn được nên quay mặt lại muốn nhìn cho rõ ràng, nhìn thấy chính là mọi người che miệng không lên tiếng, bé xoay người lại thì mẹ bé vậy mà không nhịn được mỉm cười.
"Ha ha, được rồi, Hoan Hoan, là lỗi của mẹ, con không phải vẫn muốn mẹ tìm cha cho Hoan Hoan sao, Sun520.dbây giờ mẹ tìm về tất cả đều cho con nhưng không ngờ con lại không cần, mẹ thật sự đau lòng à, nếu Hoan Hoan không thích lời này thì mẹ cũng không cần chú Dương Dịch nữa, để cho một mình chú Dương Dịch sống qua ngày thì tốt hơn."
Nói xong Hạ Thiên Vũ hất tay Dương Dịch đang nắm tay của mình ra, đi về phía Hoan Hoan.
Hoan Hoan thấy vậy, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, mẹ không phải là nói thật chứ!
Dương Dịch nhìn thấy hành động của Hạ Thiên Vũ, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ lo lắng, anh vẫn đứng ở yên lặng nơi đó, ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn Hoan Hoan, dáng vẻ là bị Hoan Hoan làm hại, nhưng anh không có trách cứ ra miệng, khiến Hoan Hoan thấy lương tâm đầy tội lỗi.
"Mẹ, Hoan Hoan chỉ là đùa giỡn với mẹ thôi mà, Hoan Hoan thích chú Dương Dịch, mẹ và chú Dương Dịch ở chung một chỗ tốt lắm ạ." Thân thể nhỏ bé Hoan Hoan nhanh chóng chạy tới, kéo áo Hạ Thiên Vũ, chân Hạ Thiên Vũ vẫn còn tiếp tục bước đi nên không thể không ngừng lại.
Hoan Hoan không hài lòng khi Hạ Thiên Vũ chỉ ngừng lại, cho nên bé lôi kéo áo của cô chạy về phía Dương Dịch bên kia.
"Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta nên trở về, chẳng lẽ các người định đứng trên đường lớn lâu như vậy sao?" Thiển Hề chắc chắn biết hai người trêu chọc Hoan Hoan, không khỏi lên tiếng giải vây.
"Ha ha, được rồi, được rồi, nếu Hoan Hoan thích chú Dương Dịch, mẹ và chú Dương Dịch sẽ ở chung một chỗ, được rồi, chúng ta vẫn nên về nhà nhanh lên một chút, một mình cha của con đứng ở nơi đó lâu như vậy rồi, Hoan Hoan muốn lạnh nhạt cha con sao?" Lúc này, Hạ Thiên Vũ mới nhìn thấy cha của Hoan Hoan bị ném ở một bên, áy náy cười một tiếng.
Người đàn ông đáp lại nói, sau đó ánh mắt trở về trên người của Hoan Hoan lần nữa, giờ phút này Hoan Hoan nghe lờ nói của Hạ Thiên Vũ sau đó vui sướng chạy về phía người đàn ông.
"Hoan Hoan?"
"Thầy giáo Đinh, làm sao thầy biết ở chỗ này vậy ạ?" Hoan Hoan ngạc nhiên nói, tuyệt đối không nghĩ tới thầy giáo Đinh lại xuất hiện ở đây, chỉ là, Hoan Hoan cẩn thận liếc nhìn Dương Dịch, nhưng mới vừa rồi mẹ và chú Dương Dịch ở chung một chỗ! Xem ra thầy giáo Đinh là không có đùa giỡn rồi, tốt nhưng thật sự đáng tiếc à!
Mặc dù ở trong lòng Hoan Hoan thì thầy giáo Đinh chỉ là một vỏ xe phòng hờ, nhưng vỏ xe phòng hờ này cũng rất tốt, bây giờ không cần dùng vỏ xe phòng hờ này nữa, cho dù thầy giáo Đinh có tốt hơn chú Dương Dịch, Hoan Hoan vẫn cảm thấy rất tiếc.
Trước đó hi vọng có thể cùng đi với thầy giáo Đinh đến đây, nhưng bây giờ Hoan Hoan không hi vọng thầy giáo Đinh xuất hiện ở đây, bởi vì đã có chú Dương Dịch ở đây rồi.
"Thầy giáo Đinh, không ngờ anh cũng sẽ ở nơi này nha!" Hạ Thiên Vũ cũng rất bất ngờ, thế nhưng gặp thầy giáo Đinh ở đây, thật sự là duyên phận nha!
"Tôi tới nơi đây có chút việc, không ngờ lại gặp các người. Vị này là?" Đinh Doãn Dị chỉ vào Dương Dịch hỏi, bởi vì giờ phút này cử chỉ của Dương Dịch và Hạ Thiên Vũ rất thân mật, Đinh Doãn Dị đối với Hạ Thiên Vũ không phải là cảm giác bình thường, lại thêm Hoan Hoan ra sức giới thiệu, cho nên chuyện mà Đinh Doãn Dị muốn hỏi trước nhất chính là về Dương Dịch.
Dương Dịch nhíu nhíu mày, nhưng không có nói gì.
"Đây là bạn tốt của tôi – Thiển Hề, đây là cha ruột của Hoan Hoan, còn đây là bạn trai của tôi – Dương Dịch." Trải qua chuyện mới vừa rồi, giờ phút này Hạ Thiên Vũ giới thiệu đã trở nên rất rõ ràng, tránh khỏi người khác hiểu lầm.
Đinh Doãn Dị nghe Hạ Thiên Vũ vậy mà đã có bạn trai, ánh mắt quan sát toàn thân Dương Dịch một lần, trong lòng không tự chủ bắt đầu trầm xuống, xem ra mình không có hi vọng rồi! Người ta đã có bạn trai, vẫn là đã tới chậm một bước.
Nếu ban đầu tôi theo đuổi em trước, Sun520.dcó phải bây giờ em chính là bạn gái của tôi hay không, và bây giờ vị trí có phải sẽ thay đổi hay không đây?
Những lời này, Đinh Doãn Dịch không dám hỏi mà hỏi cũng không được.
"Thầy giáo Đinh, không phải thầy Sun520.dcòn có chuyện sao?" Hoan Hoan không khỏi nhắc nhở, bé thật sự không muốn hai người kia xuất hiện cùng một nơi trong cùng một lúc!
Lúc trước Hoan Hoan lặp đi lặp lại tất cả ưu điểm của Đinh Doãn Dị với Hạ Thiên Vũ, tuy bé nói ba hoa chích chòe nhưng đó đều là sự thật, thật sự không có phóng đại bao nhiêu, sau đó vừa ép buộc Đinh Doãn Dị đến gần Hạ Thiên Vũ, Đinh Doãn Dị cũng là bị Hoan Hoan ép không có cách nào, cho nên anh tự học kỹ thuật máy tính và sử dụng lổ hổng của Bát Hoang tạo ra được cấp bậc chia đều ID "Đông Lại Tâm", đó cũng chính là lý do tại sao lần đầu tiên Hạ Thiên Vũ gặp phải một người không chơi nhưng lại có ID cấp cao như vậy, người ta còn rỗi rãnh giúp cô hái thuốc.
"A, đúng rồi, tôi còn có chuyện cần phải làm, đi trước đây." Thật ra thì Đinh Doãn Dị đã làm xong chuyện của mình, chỉ là khi biết Hạ Thiên Vũ có bạn trai, Đinh Doãn Dị cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng trong ánh mắt anh nhìn Hạ Thiên Vũ lại có chút lưu luyến.
Dĩ nhiên Dương Dịch chú ý tới phản ứng của Đinh Doãn Dị, khi anh không hỏi người khác trước, lúc anh hỏi mình, Dương Dịch đã nhận ra, bây giờ nhìn thấy ánh mắt của Đinh Doãn Dị, trong lòng Dương Dịch lại cảm thấy vật sở hữu của mình bị người mơ ước, cảm giác này khiến Dương Dịch rất khó chịu.
Bình thường Tiểu Vũ không mặc cũng không lộ ra vẻ đẹp, mà tại sao vẫn hấp dẫn hoa đào chứ?
Nhưng Dương Dịch lại không biết đóa hoa đào này thật ra là Hoan Hoan dẫn đến cho Hạ Thiên Vũ, nếu Hoan Hoan không ra tay thì chắc chắn đóa hoa đào này sẽ không tới, hai người ngay cả mặt mũi cũng không gặp mặt, bởi vì Hoan Hoan mới có thể dẫn tới nhiều hoa đào.
Chỉ là hiển nhiên đóa hoa đào này rất biết điều, biết khó mà lui không giống Lãnh Thần dây dưa lần nữa, nhưng đây cũng là cảnh báo cho Dương Dịch, cô vợ nhỏ của mình là một người thật sự xinh đẹp, làm sao cũng không che giấu được, cách tốt nhất chính là bỏ cô vào trong túi sớm một chút, như vậy mới có thể đánh lui những thứ kia có thể lướt tới nhiều hoa đào.
"Công việc quan trọng hơn, thầy giáo Đinh đi thong thả." Hạ Thiên Vũ cũng không biết suy nghĩ của mấy người đó, nhìn thấy Đinh Doãn Dị là có chuyện muốn làm cũng không giữ lại mặc anh rời đi.
Lại không biết rằng rời đi còn có tim của anh, chỉ là cho dù biết thì trái tim Hạ Thiên Vũ cũng sẽ không chịu nổi áp lực đó, bởi vì cô đã có Dương Dịch rồi.
Cha Hoan Hoan hé miệng cười cười, không ngờ Hạ Thiên Vũ lại ngốc như vậy, Dương Dịch quả nhiên là lợi hại nha, vậy mà anh ta cũng đuổi kịp.
—— Trở về căn nhà nhỏ của Thiển Hề ——
"Dương Dịch, anh đi gọi Tiểu Vũ xuống đi, nhà này hiệu quả cách âm rất tốt, cho nên không gọi được Tiểu Vũ đâu, cơm tối cũng nhanh xong rồi đó!" Thiển Hề rất là lười biếng khi nhìn thấy có Dương Dịch ở đây, lại là người thân với Tiểu Vũ còn hơn so với mình, cho nên cô chẳng muốn đi gọi Hạ Thiên Vũ xuống ăn cơm.
Dương Dịch gật đầu đồng ý, đi vào cửa phòng Hạ Thiên Vũ, nhẹ nhàng đóng cửa, sau khi anh quan sát căn phòng một lần, lúc này Dương Dịch mới đi tới bên giường, nhìn thấy khuôn mặt Hạ Thiên Vũ ngủ thật an tĩnh.
Hạ Thiên Vũ ngày thường và Hạ Thiên Vũ giờ phút này là một người hoàn toàn khác nhau, mặc dù là lạnh nhạt nhưng lại có hai thái độ xa lánh và thân thiết khác xa nhau, nếu vô tình vi phạm vào điều cấm kỵ của cô, sau đó bạn vĩnh viễn sẽ không bước vào trong lòng của cô được, mà giờ phút này Hạ Thiên Vũ mặc kệ ai làm cái gì, cô đều chỉ biết nằm an tĩnh, sẽ không có phản kháng gì.
Dĩ nhiên Dương Dịch sẽ không làm chuyện khiến Hạ Thiên Vũ cảm thấy mất hứng, chỉ là trong đầu cũng không tự giác nhớ tới buổi chiều gặp Đinh Doãn Dị, Dương Dịch nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Vũ và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng Dương Dịch thật sự nhìn thấy tình yêu trong mắt anh ta, điểm này không thể không nghi ngờ được.
Mặc dù Đinh Doãn Dị đã đi rồi, thế nhưng sao nhớ tới Dương Dịch vẫn có chút ghen, có phải Tiểu Sun520.dVũ có sức hấp dẫn hơi nhiều phải không? Đều nói trong mắt người tình là Tây Thi, sợ hãi này chính là Dương Dịch giờ phút này rồi, dù sao bình thường Hạ Thiên Vũ ăn mặc thật sự không làm người khác chú ý cho lắm.
Hạ Thiên Vũ không phải thoải mái lật người, cũng khiến Dương Dịch dừng lại suy nghĩ, vốn là thời tiết tương đối nóng, mà lúc ngủ Hạ Thiên Vũ lại không thích mặc quần áo, cho nên bây giờ trên người cô chỉ mặc đồ lót, đang đắp chăn, cho nên khi cô lật người thì chăn rơi xuống, Hạ Thiên Vũ cũng không nghĩ đến sẽ có người không hỏi cô đồng ý hay không mà đã trực tiếp vào phòng của mình rồi.
Vốn là, nếu Thiển Hề đi vào phòng thì cũng sẽ lễ phép gõ cửa, mà bây giờ quả thật Hạ Thiên Vũ đã quên mất hai người đàn ông trong nhà, cho nên Hạ Thiên Vũ mới có thể yên tâm ngủ như vậy, cũng không nghĩ đến Dương Dịch thế nhưng lại không gõ cửa mà đã đi vào.
Lý trí nói cho anh biết, anh nên đưa mắt dời đi, chỉ là mắt quả thật sự không muốn rời khỏi như vậy, giờ phút này Hạ Thiên Vũ khiến cho sự tự chủ của anh trong nhiều năm tan rã trong nháy mắt, những mảnh vải rất ít ỏi hơn nữa lại tôn lên da thịt trắng nõn càng thêm mê người, ánh mắt không thể kiểm soát được.
Vốn là thân thể ở bên giường từ từ đến gần người ngủ say trên giường: "Tiểu Vũ ~"
Gọi nhỏ Hạ Thiên Vũ, Dương Dịch sợ hù sợ người yêu của mình, càng đến gần môi mềm mại của Hạ Thiên Vũ thì trong mắt anh có vẻ càng mềm mại mê người.
Trong lúc đang đến gần, cuối cùng trí của Dương Dịch chiếm thượng phong đình chỉ lại động tác chuẩn bị tiến thêm một bước, mình chỉ tới gọi Tiểu Vũ ăn cơm, rốt cuộc bây giờ mình đang làm gì đây?
Giờ phút này trong lòng vang lên giọng nói khác, Thiển Hề không phải nói phòng này hiệu quả cách âm rất tốt sao!
Trong khi Dương Dịch do dự không quyết định, hình như Hạ Thiên Vũ nằm mơ thấy đồ ăn ngon, miệng không tự chủ giật giật, lần này quả thật làm cho Dương Dịch hoàn toàn không còn lý trí nữa, chỉ cảm thấy miệng Hạ Thiên Vũ mềm mại đưa tới, đầu lưỡi không tự chủ được mà duỗi vào quấn lấy đầu lưỡi của Hạ Thiên Vũ.
Trong mộng Hạ Thiên Vũ chỉ cảm thấy ngoài miệng có cái gì mềm mại, quả thật cố rất muốn nuốt nó vào trong bụng nhưng với không tới, rất là không hài lòng khiến Hạ Thiên Vũ không tự chủ tỉnh lại, ngay cả khi cảm thấy có người đang gần mình nên cô không tự chủ muốn phản kháng, chỉ là Hạ Thiên Vũ cảm thấy chẳng biết tại sao nụ hôn này cũng không mâu thuẫn, cảm giác không hề giống lúc đầu khi Lãnh Thần hôn mình, khi nhìn thấy người trước mắt là Dương Dịch, Hạ Thiên Vũ bỏ qua chống cự, cô tin tưởng Dương Dịch chắc chắn sẽ không thương tổn tới mình.
Dương Dịch lưu luyến tách ra đôi môi hai người, chỉ là không dập tắt được ngọn lửa trong mắt: "Tiểu Vũ, anh muốn, có được hay không, anh không muốn nhìn thấy người đàn ông khác bên cạnh em, cho dù người đó là cha của Hoan Hoan cũng không được, em biết không, thật ra thì em có sức hấp dẫn rất lớn, lúc đầu anh gây dựng sự nghiệp vẫn luôn nghĩ tới, em có bị người khác cướp đi hay không, nhưng may mắn thay, em vẫn là của anh, Tiểu Vũ!"
Hạ Thiên Vũ vô lực nằm ở trên giường, nghe lời tâm tình của Dương Dịch nhưng trong lòng thì ngọt ngào, chỉ là nơi này chính là nhà của Thiển Hề, chẳng lẽ Dương Dịch không sợ sẽ có người tới sao?
Nghĩ như vậy Hạ Thiên Vũ bắt đầu đẩy tay trên tay mình ra, tính muốn đẩy Dương Dịch ra.
Mà Dương Dịch hiểu hành động này là Hạ Thiên Vũ từ chối, trong nháy mắt ánh mắt đã không còn ánh sáng như trước, thật ra thì Tiểu Vũ vẫn chưa chịu tiếp nhận anh đúng không.
Hạ Thiên Vũ cảm thấy trên tay không còn sức nặng nữa, mắt nhìn về phía Dương Dịch, cô không thể nhẫn tâm đối với sự cô đơn này, sau đó tay cô dừng lại động tác.
"Dương Dịch, đây là nhà của Thiển Hề." Nói tới chỗ này, giọng nói Hạ Thiên Vũ càng ngày càng nhỏ, gần như là không nghe thấy, ý này cũng khiến Dương Dịch hiểu, trong nháy mắt tất cả tâm tình tiêu cực đều biến mất không thấy rồi.
Thân thể ép Hạ Thiên Vũ xuống lần nữa: "Không có chuyện gì, Thiển Hề nói, nơi này cách âm rất tốt." Nói xong Dương Dịch hôn lên đôi môi đỏ mọng chờ đợi đã lâu lần nữa, trong lúc nhất thời Thiên Lôi Câu Địa Hỏa, trong phòng cảnh xuân vô cùng tốt lành, cũng là quên mất ba người ở phòng ăn bên ngoài.
Khi bên ngoài, ba người chờ thật sự không nhịn được nữa, hai người cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng, chỉ là vẻ mặt Hạ Thiên Vũ rõ ràng đỏ, nói rõ với mọi người là cô đang chột dạ.
"Mẹ, làm sao mẹ lâu như vậy mới xuống à! Hoan Hoan đợi mẹ lâu rồi đó, chú Dương Dịch cũng thật là, đi gọi mẹ mà cũng lâu như vậy." Hoan Hoan quyệt miệng giận hờn nói, trên tay không quên gắp thức ăn ăn cơm.
"Hoan Hoan, mẹ chỉ là ngủ quên mà thôi." Một câu nói này không lớn lắm, giọng nói chưa đủ, hơn nữa thái độ Hạ Thiên Vũ uốn éo không thể không khiến Thiển Hề và cha của Hoan Hoan phỏng đoán chuyện xảy ra, chỉ là nhìn vẻ mặt Dương Dịch luôn tươi cười, hai người vẫn còn có chút không biết mình phỏng đoán đến cùng là đúng hay không đúng, chỉ là có thể nhìn ra tâm trạng Dương Dịch rất tốt.
"Được rồi, mọi người không phải đi dạo một ngày, nhanh ăn cơm đi, không ăn cơm sẽ bị cảm lạnh." Dương Dịch nhìn thấy cô vợ nhỏ của còn xấu hổ bên kia, vội vàng đi ra hoà giải dù sao cũng là lỗi của mình, nếu là oán đến trên đầu mình cuộc sống sau này đã có thể khổ ép.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm ăn cơm, hôm nay đúng là mệt chết tôi mà." Dĩ nhiên Thiển Hề sẽ không tin tưởng lý do của Hạ Thiên Vũ, chỉ sợ bọn họ hai người là ở trong phòng làm chuyện mà người khác không thấy được đi!
Nghĩ tới đây, Thiển Hề len lén cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch càng lộ vẻ mập mờ, khiến Hạ Thiên Vũ cảm thấy càng thêm có muốn chui đầu vào trong động.
"Thiển Hề, tôi và Tiểu Vũ cũng nhanh muốn kết hôn rồi đấy, đến lúc đó cô cần phải nhớ tới uống rượu mừng nha!" Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ bị Thiển Hề nhìn chột dạ không dứt, Dương Dịch mỉm cười thả một quả bom, rất tốt dời đi sự chú ý của Thiển Hề, nhưng cũng là sợ Hạ Thiên Vũ quên sự chột dạ trước đó.
"Cái gì, Dương Dịch chúng ta muốn kết hôn khi nào?"
"Tiểu Vũ, nếu Hoan Hoan cũng đã thừa nhận muốn anh làm cha, dĩ nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm đối với mẹ con hai người đúng không?" Lời của Dương Dịch một câu hai nghĩa, khiến Hạ Thiên Vũ không thể nào phản bác.
Đúng vậy! Bây giờ cũng đã cái bộ dáng này rồi, chẳng lẽ còn không sớm một chút kết hôn sao? Hơn nữa, Hoan Hoan cũng muốn cha.
"Woa woa, Tiểu Vũ hai người các cậu sẽ phải kết hôn nhanh như vậy! Vậy mình nhất định phải đi, lúc nào thì? Nơi nào? Mình chắc chắn cho các bạn một bì thư lớn màu đỏ đấy nha." Thiển Hề hưng phấn không thôi, giống như mình chính là người muốn kết hôn vậy, dù sao Hạ Thiên Vũ cũng là bạn thân nhất của cô, dĩ nhiên rồi, nhanh như vậy là có thể tìm được hạnh phúc, thật tốt!
"Thời gian còn chưa có định ra, đây không phải là một quyết định để cho bạn biết!” Dương Dịch biết chuyện này là không thực tế, anh cảm thấy có lỗi khi phải đánh lạc sự chú ý của Thiển Hề.
Mà cha Hoan Hoan nghe tin tức hai người muốn kết hôn, trong lòng cũng là vui mừng, nụ cười trên mặt càng cao, không ngờ thằng nhóc Dương Dịch này phát triển nhanh như vậy.
Còn tưởng rằng tối thiểu phải qua một đoạn thời gian mới có thể giải quyết Hạ Thiên Vũ chứ, thằng nhóc này thật không tệ nha!
"Woa, mẹ mẹ, Hoan Hoan đã có cha? Đây là sự thật sao? Không phải là Hoan Hoan đang nằm mơ chứ?" Hoan Hoan vui mừng nhảy lên tại chỗ, biểu đạt sự vui sướng trong lòng bé, cha Hoan Hoan bị sợ nhanh chóng đi tới che chở bên cạnh Hoan Hoan, chỉ sợ nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ không tốt.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn Hoan Hoan vui mừng, thật sự, đây là muốn lúc mẹ con kết hôn sẽ có quần áo mới mặc sao?" Thiển Hề cười trêu ghẹo, hoàn toàn đã quên mất trước đó đang hoài nghi Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch làm chuyện gì ở bên trong phòng.
Sự thật chứng minh chiêu này thật sự rất có hiệu quả, trong nháy mắt dời sự chú ý của mọi người, hiệu quả không phải là tốt bình thường nha!
"Hoan Hoan, con quên người cha này rồi sao? Cha cũng là cha của con nha! Hoan Hoan nói như vậy khiến cha đau lòng à, Hoan Hoan đây là có cha mới thì quên cha cũ sao?" Cha của Hoan Hoan thấy Hoan Hoan hạnh phúc như vậy cũng không nhịn được chen vào trêu ghẹo, nhiều người đều vui vẻ ở đây bên kia, mình cũng không thể rơi ở phía sau phải không, nếu không thì thật sự có thể bị Hoan Hoan quên lãng ở góc nào rồi.
"Cha, Hoan Hoan làm sao sẽ quên cha chứ, cha là tốt nhất, như vậy Hoan Hoan mới có hai người cha, đến lúc đó Hoan Hoan ốm thì có hai ba đau lòng nha."
Nghe được lời của Hoan Hoan, làm cho tất cả mọi người nở nụ cười.
Quả nhiên, Hạ Thiên Vũ tiếp theo một câu đã hóa giải không khí trong nháy mắt.
"Hoan Hoan đây là chuyện của cha cũ, trước đó mẹ và Dương Dịch đã nói yêu thương rồi!" Có gì xấu hổ khi thừa nhận chứ, cha ruột của Hoan Hoan đã xuất hiện, nếu mình không tìm bạn trai thì cũng không có chỗ nào tốt, mặc dù cha của Hoan Hoan nói giao Hoan Hoan cho Hạ Thiên Vũ, nhưng ai biết được bỗng nhiên anh ta thay đổi hay không, cho nên mình phải có nhiều lợi thế hơn mới được.
Anh ta không phải muốn Hoan Hoan có một gia đình hoàn mỹ hay sao? Vậy bây giờ mình và Dương Dịch cùng một chỗ, Dương Dịch lại không ghét sự tồn tại của Hoan Hoan, mà Hạ Thiên Vũ lại thật sự thích Dương Dịch, cho nên chọn Dương Dịch là ứng viên tốt nhất rồi.
"Tiểu Vũ." Trong mắt Dương Dịch tràn đầy hưng phấn, chẳng những Tiểu Vũ tha thứ cho mình, mà tương lai cha của Hoan Hoan cũng là mình đúng không?
"A, mẹ, được rồi, mẹ tìm cha cho Hoan Hoan mà lại không nói cho Hoan Hoan, hừ!" Hoan Hoan làm bộ tức giận quay mặt đi, nhưng đôi mắt ti hí như hạt châu dừng lại rồi liếc qua liếc lại, chính là muốn nhìn phản ứng của mấy người sau lưng, chỉ là thân người Hoan Hoan nghiêng đi quá nhiều, chỉ chuyển động bằng mắt, Sun520.dcho nên bé hoàn toàn không thể nhìn tình hình phía sau lưng.
Đợi rất lâu sau lưng vẫn không có phản ứng, Hoan Hoan không nhịn được nên quay mặt lại muốn nhìn cho rõ ràng, nhìn thấy chính là mọi người che miệng không lên tiếng, bé xoay người lại thì mẹ bé vậy mà không nhịn được mỉm cười.
"Ha ha, được rồi, Hoan Hoan, là lỗi của mẹ, con không phải vẫn muốn mẹ tìm cha cho Hoan Hoan sao, Sun520.dbây giờ mẹ tìm về tất cả đều cho con nhưng không ngờ con lại không cần, mẹ thật sự đau lòng à, nếu Hoan Hoan không thích lời này thì mẹ cũng không cần chú Dương Dịch nữa, để cho một mình chú Dương Dịch sống qua ngày thì tốt hơn."
Nói xong Hạ Thiên Vũ hất tay Dương Dịch đang nắm tay của mình ra, đi về phía Hoan Hoan.
Hoan Hoan thấy vậy, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, mẹ không phải là nói thật chứ!
Dương Dịch nhìn thấy hành động của Hạ Thiên Vũ, trên mặt cũng không xuất hiện vẻ lo lắng, anh vẫn đứng ở yên lặng nơi đó, ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn Hoan Hoan, dáng vẻ là bị Hoan Hoan làm hại, nhưng anh không có trách cứ ra miệng, khiến Hoan Hoan thấy lương tâm đầy tội lỗi.
"Mẹ, Hoan Hoan chỉ là đùa giỡn với mẹ thôi mà, Hoan Hoan thích chú Dương Dịch, mẹ và chú Dương Dịch ở chung một chỗ tốt lắm ạ." Thân thể nhỏ bé Hoan Hoan nhanh chóng chạy tới, kéo áo Hạ Thiên Vũ, chân Hạ Thiên Vũ vẫn còn tiếp tục bước đi nên không thể không ngừng lại.
Hoan Hoan không hài lòng khi Hạ Thiên Vũ chỉ ngừng lại, cho nên bé lôi kéo áo của cô chạy về phía Dương Dịch bên kia.
"Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta nên trở về, chẳng lẽ các người định đứng trên đường lớn lâu như vậy sao?" Thiển Hề chắc chắn biết hai người trêu chọc Hoan Hoan, không khỏi lên tiếng giải vây.
"Ha ha, được rồi, được rồi, nếu Hoan Hoan thích chú Dương Dịch, mẹ và chú Dương Dịch sẽ ở chung một chỗ, được rồi, chúng ta vẫn nên về nhà nhanh lên một chút, một mình cha của con đứng ở nơi đó lâu như vậy rồi, Hoan Hoan muốn lạnh nhạt cha con sao?" Lúc này, Hạ Thiên Vũ mới nhìn thấy cha của Hoan Hoan bị ném ở một bên, áy náy cười một tiếng.
Người đàn ông đáp lại nói, sau đó ánh mắt trở về trên người của Hoan Hoan lần nữa, giờ phút này Hoan Hoan nghe lờ nói của Hạ Thiên Vũ sau đó vui sướng chạy về phía người đàn ông.
"Hoan Hoan?"
"Thầy giáo Đinh, làm sao thầy biết ở chỗ này vậy ạ?" Hoan Hoan ngạc nhiên nói, tuyệt đối không nghĩ tới thầy giáo Đinh lại xuất hiện ở đây, chỉ là, Hoan Hoan cẩn thận liếc nhìn Dương Dịch, nhưng mới vừa rồi mẹ và chú Dương Dịch ở chung một chỗ! Xem ra thầy giáo Đinh là không có đùa giỡn rồi, tốt nhưng thật sự đáng tiếc à!
Mặc dù ở trong lòng Hoan Hoan thì thầy giáo Đinh chỉ là một vỏ xe phòng hờ, nhưng vỏ xe phòng hờ này cũng rất tốt, bây giờ không cần dùng vỏ xe phòng hờ này nữa, cho dù thầy giáo Đinh có tốt hơn chú Dương Dịch, Hoan Hoan vẫn cảm thấy rất tiếc.
Trước đó hi vọng có thể cùng đi với thầy giáo Đinh đến đây, nhưng bây giờ Hoan Hoan không hi vọng thầy giáo Đinh xuất hiện ở đây, bởi vì đã có chú Dương Dịch ở đây rồi.
"Thầy giáo Đinh, không ngờ anh cũng sẽ ở nơi này nha!" Hạ Thiên Vũ cũng rất bất ngờ, thế nhưng gặp thầy giáo Đinh ở đây, thật sự là duyên phận nha!
"Tôi tới nơi đây có chút việc, không ngờ lại gặp các người. Vị này là?" Đinh Doãn Dị chỉ vào Dương Dịch hỏi, bởi vì giờ phút này cử chỉ của Dương Dịch và Hạ Thiên Vũ rất thân mật, Đinh Doãn Dị đối với Hạ Thiên Vũ không phải là cảm giác bình thường, lại thêm Hoan Hoan ra sức giới thiệu, cho nên chuyện mà Đinh Doãn Dị muốn hỏi trước nhất chính là về Dương Dịch.
Dương Dịch nhíu nhíu mày, nhưng không có nói gì.
"Đây là bạn tốt của tôi – Thiển Hề, đây là cha ruột của Hoan Hoan, còn đây là bạn trai của tôi – Dương Dịch." Trải qua chuyện mới vừa rồi, giờ phút này Hạ Thiên Vũ giới thiệu đã trở nên rất rõ ràng, tránh khỏi người khác hiểu lầm.
Đinh Doãn Dị nghe Hạ Thiên Vũ vậy mà đã có bạn trai, ánh mắt quan sát toàn thân Dương Dịch một lần, trong lòng không tự chủ bắt đầu trầm xuống, xem ra mình không có hi vọng rồi! Người ta đã có bạn trai, vẫn là đã tới chậm một bước.
Nếu ban đầu tôi theo đuổi em trước, Sun520.dcó phải bây giờ em chính là bạn gái của tôi hay không, và bây giờ vị trí có phải sẽ thay đổi hay không đây?
Những lời này, Đinh Doãn Dịch không dám hỏi mà hỏi cũng không được.
"Thầy giáo Đinh, không phải thầy Sun520.dcòn có chuyện sao?" Hoan Hoan không khỏi nhắc nhở, bé thật sự không muốn hai người kia xuất hiện cùng một nơi trong cùng một lúc!
Lúc trước Hoan Hoan lặp đi lặp lại tất cả ưu điểm của Đinh Doãn Dị với Hạ Thiên Vũ, tuy bé nói ba hoa chích chòe nhưng đó đều là sự thật, thật sự không có phóng đại bao nhiêu, sau đó vừa ép buộc Đinh Doãn Dị đến gần Hạ Thiên Vũ, Đinh Doãn Dị cũng là bị Hoan Hoan ép không có cách nào, cho nên anh tự học kỹ thuật máy tính và sử dụng lổ hổng của Bát Hoang tạo ra được cấp bậc chia đều ID "Đông Lại Tâm", đó cũng chính là lý do tại sao lần đầu tiên Hạ Thiên Vũ gặp phải một người không chơi nhưng lại có ID cấp cao như vậy, người ta còn rỗi rãnh giúp cô hái thuốc.
"A, đúng rồi, tôi còn có chuyện cần phải làm, đi trước đây." Thật ra thì Đinh Doãn Dị đã làm xong chuyện của mình, chỉ là khi biết Hạ Thiên Vũ có bạn trai, Đinh Doãn Dị cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng trong ánh mắt anh nhìn Hạ Thiên Vũ lại có chút lưu luyến.
Dĩ nhiên Dương Dịch chú ý tới phản ứng của Đinh Doãn Dị, khi anh không hỏi người khác trước, lúc anh hỏi mình, Dương Dịch đã nhận ra, bây giờ nhìn thấy ánh mắt của Đinh Doãn Dị, trong lòng Dương Dịch lại cảm thấy vật sở hữu của mình bị người mơ ước, cảm giác này khiến Dương Dịch rất khó chịu.
Bình thường Tiểu Vũ không mặc cũng không lộ ra vẻ đẹp, mà tại sao vẫn hấp dẫn hoa đào chứ?
Nhưng Dương Dịch lại không biết đóa hoa đào này thật ra là Hoan Hoan dẫn đến cho Hạ Thiên Vũ, nếu Hoan Hoan không ra tay thì chắc chắn đóa hoa đào này sẽ không tới, hai người ngay cả mặt mũi cũng không gặp mặt, bởi vì Hoan Hoan mới có thể dẫn tới nhiều hoa đào.
Chỉ là hiển nhiên đóa hoa đào này rất biết điều, biết khó mà lui không giống Lãnh Thần dây dưa lần nữa, nhưng đây cũng là cảnh báo cho Dương Dịch, cô vợ nhỏ của mình là một người thật sự xinh đẹp, làm sao cũng không che giấu được, cách tốt nhất chính là bỏ cô vào trong túi sớm một chút, như vậy mới có thể đánh lui những thứ kia có thể lướt tới nhiều hoa đào.
"Công việc quan trọng hơn, thầy giáo Đinh đi thong thả." Hạ Thiên Vũ cũng không biết suy nghĩ của mấy người đó, nhìn thấy Đinh Doãn Dị là có chuyện muốn làm cũng không giữ lại mặc anh rời đi.
Lại không biết rằng rời đi còn có tim của anh, chỉ là cho dù biết thì trái tim Hạ Thiên Vũ cũng sẽ không chịu nổi áp lực đó, bởi vì cô đã có Dương Dịch rồi.
Cha Hoan Hoan hé miệng cười cười, không ngờ Hạ Thiên Vũ lại ngốc như vậy, Dương Dịch quả nhiên là lợi hại nha, vậy mà anh ta cũng đuổi kịp.
—— Trở về căn nhà nhỏ của Thiển Hề ——
"Dương Dịch, anh đi gọi Tiểu Vũ xuống đi, nhà này hiệu quả cách âm rất tốt, cho nên không gọi được Tiểu Vũ đâu, cơm tối cũng nhanh xong rồi đó!" Thiển Hề rất là lười biếng khi nhìn thấy có Dương Dịch ở đây, lại là người thân với Tiểu Vũ còn hơn so với mình, cho nên cô chẳng muốn đi gọi Hạ Thiên Vũ xuống ăn cơm.
Dương Dịch gật đầu đồng ý, đi vào cửa phòng Hạ Thiên Vũ, nhẹ nhàng đóng cửa, sau khi anh quan sát căn phòng một lần, lúc này Dương Dịch mới đi tới bên giường, nhìn thấy khuôn mặt Hạ Thiên Vũ ngủ thật an tĩnh.
Hạ Thiên Vũ ngày thường và Hạ Thiên Vũ giờ phút này là một người hoàn toàn khác nhau, mặc dù là lạnh nhạt nhưng lại có hai thái độ xa lánh và thân thiết khác xa nhau, nếu vô tình vi phạm vào điều cấm kỵ của cô, sau đó bạn vĩnh viễn sẽ không bước vào trong lòng của cô được, mà giờ phút này Hạ Thiên Vũ mặc kệ ai làm cái gì, cô đều chỉ biết nằm an tĩnh, sẽ không có phản kháng gì.
Dĩ nhiên Dương Dịch sẽ không làm chuyện khiến Hạ Thiên Vũ cảm thấy mất hứng, chỉ là trong đầu cũng không tự giác nhớ tới buổi chiều gặp Đinh Doãn Dị, Dương Dịch nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Vũ và anh ta không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng Dương Dịch thật sự nhìn thấy tình yêu trong mắt anh ta, điểm này không thể không nghi ngờ được.
Mặc dù Đinh Doãn Dị đã đi rồi, thế nhưng sao nhớ tới Dương Dịch vẫn có chút ghen, có phải Tiểu Sun520.dVũ có sức hấp dẫn hơi nhiều phải không? Đều nói trong mắt người tình là Tây Thi, sợ hãi này chính là Dương Dịch giờ phút này rồi, dù sao bình thường Hạ Thiên Vũ ăn mặc thật sự không làm người khác chú ý cho lắm.
Hạ Thiên Vũ không phải thoải mái lật người, cũng khiến Dương Dịch dừng lại suy nghĩ, vốn là thời tiết tương đối nóng, mà lúc ngủ Hạ Thiên Vũ lại không thích mặc quần áo, cho nên bây giờ trên người cô chỉ mặc đồ lót, đang đắp chăn, cho nên khi cô lật người thì chăn rơi xuống, Hạ Thiên Vũ cũng không nghĩ đến sẽ có người không hỏi cô đồng ý hay không mà đã trực tiếp vào phòng của mình rồi.
Vốn là, nếu Thiển Hề đi vào phòng thì cũng sẽ lễ phép gõ cửa, mà bây giờ quả thật Hạ Thiên Vũ đã quên mất hai người đàn ông trong nhà, cho nên Hạ Thiên Vũ mới có thể yên tâm ngủ như vậy, cũng không nghĩ đến Dương Dịch thế nhưng lại không gõ cửa mà đã đi vào.
Lý trí nói cho anh biết, anh nên đưa mắt dời đi, chỉ là mắt quả thật sự không muốn rời khỏi như vậy, giờ phút này Hạ Thiên Vũ khiến cho sự tự chủ của anh trong nhiều năm tan rã trong nháy mắt, những mảnh vải rất ít ỏi hơn nữa lại tôn lên da thịt trắng nõn càng thêm mê người, ánh mắt không thể kiểm soát được.
Vốn là thân thể ở bên giường từ từ đến gần người ngủ say trên giường: "Tiểu Vũ ~"
Gọi nhỏ Hạ Thiên Vũ, Dương Dịch sợ hù sợ người yêu của mình, càng đến gần môi mềm mại của Hạ Thiên Vũ thì trong mắt anh có vẻ càng mềm mại mê người.
Trong lúc đang đến gần, cuối cùng trí của Dương Dịch chiếm thượng phong đình chỉ lại động tác chuẩn bị tiến thêm một bước, mình chỉ tới gọi Tiểu Vũ ăn cơm, rốt cuộc bây giờ mình đang làm gì đây?
Giờ phút này trong lòng vang lên giọng nói khác, Thiển Hề không phải nói phòng này hiệu quả cách âm rất tốt sao!
Trong khi Dương Dịch do dự không quyết định, hình như Hạ Thiên Vũ nằm mơ thấy đồ ăn ngon, miệng không tự chủ giật giật, lần này quả thật làm cho Dương Dịch hoàn toàn không còn lý trí nữa, chỉ cảm thấy miệng Hạ Thiên Vũ mềm mại đưa tới, đầu lưỡi không tự chủ được mà duỗi vào quấn lấy đầu lưỡi của Hạ Thiên Vũ.
Trong mộng Hạ Thiên Vũ chỉ cảm thấy ngoài miệng có cái gì mềm mại, quả thật cố rất muốn nuốt nó vào trong bụng nhưng với không tới, rất là không hài lòng khiến Hạ Thiên Vũ không tự chủ tỉnh lại, ngay cả khi cảm thấy có người đang gần mình nên cô không tự chủ muốn phản kháng, chỉ là Hạ Thiên Vũ cảm thấy chẳng biết tại sao nụ hôn này cũng không mâu thuẫn, cảm giác không hề giống lúc đầu khi Lãnh Thần hôn mình, khi nhìn thấy người trước mắt là Dương Dịch, Hạ Thiên Vũ bỏ qua chống cự, cô tin tưởng Dương Dịch chắc chắn sẽ không thương tổn tới mình.
Dương Dịch lưu luyến tách ra đôi môi hai người, chỉ là không dập tắt được ngọn lửa trong mắt: "Tiểu Vũ, anh muốn, có được hay không, anh không muốn nhìn thấy người đàn ông khác bên cạnh em, cho dù người đó là cha của Hoan Hoan cũng không được, em biết không, thật ra thì em có sức hấp dẫn rất lớn, lúc đầu anh gây dựng sự nghiệp vẫn luôn nghĩ tới, em có bị người khác cướp đi hay không, nhưng may mắn thay, em vẫn là của anh, Tiểu Vũ!"
Hạ Thiên Vũ vô lực nằm ở trên giường, nghe lời tâm tình của Dương Dịch nhưng trong lòng thì ngọt ngào, chỉ là nơi này chính là nhà của Thiển Hề, chẳng lẽ Dương Dịch không sợ sẽ có người tới sao?
Nghĩ như vậy Hạ Thiên Vũ bắt đầu đẩy tay trên tay mình ra, tính muốn đẩy Dương Dịch ra.
Mà Dương Dịch hiểu hành động này là Hạ Thiên Vũ từ chối, trong nháy mắt ánh mắt đã không còn ánh sáng như trước, thật ra thì Tiểu Vũ vẫn chưa chịu tiếp nhận anh đúng không.
Hạ Thiên Vũ cảm thấy trên tay không còn sức nặng nữa, mắt nhìn về phía Dương Dịch, cô không thể nhẫn tâm đối với sự cô đơn này, sau đó tay cô dừng lại động tác.
"Dương Dịch, đây là nhà của Thiển Hề." Nói tới chỗ này, giọng nói Hạ Thiên Vũ càng ngày càng nhỏ, gần như là không nghe thấy, ý này cũng khiến Dương Dịch hiểu, trong nháy mắt tất cả tâm tình tiêu cực đều biến mất không thấy rồi.
Thân thể ép Hạ Thiên Vũ xuống lần nữa: "Không có chuyện gì, Thiển Hề nói, nơi này cách âm rất tốt." Nói xong Dương Dịch hôn lên đôi môi đỏ mọng chờ đợi đã lâu lần nữa, trong lúc nhất thời Thiên Lôi Câu Địa Hỏa, trong phòng cảnh xuân vô cùng tốt lành, cũng là quên mất ba người ở phòng ăn bên ngoài.
Khi bên ngoài, ba người chờ thật sự không nhịn được nữa, hai người cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng, chỉ là vẻ mặt Hạ Thiên Vũ rõ ràng đỏ, nói rõ với mọi người là cô đang chột dạ.
"Mẹ, làm sao mẹ lâu như vậy mới xuống à! Hoan Hoan đợi mẹ lâu rồi đó, chú Dương Dịch cũng thật là, đi gọi mẹ mà cũng lâu như vậy." Hoan Hoan quyệt miệng giận hờn nói, trên tay không quên gắp thức ăn ăn cơm.
"Hoan Hoan, mẹ chỉ là ngủ quên mà thôi." Một câu nói này không lớn lắm, giọng nói chưa đủ, hơn nữa thái độ Hạ Thiên Vũ uốn éo không thể không khiến Thiển Hề và cha của Hoan Hoan phỏng đoán chuyện xảy ra, chỉ là nhìn vẻ mặt Dương Dịch luôn tươi cười, hai người vẫn còn có chút không biết mình phỏng đoán đến cùng là đúng hay không đúng, chỉ là có thể nhìn ra tâm trạng Dương Dịch rất tốt.
"Được rồi, mọi người không phải đi dạo một ngày, nhanh ăn cơm đi, không ăn cơm sẽ bị cảm lạnh." Dương Dịch nhìn thấy cô vợ nhỏ của còn xấu hổ bên kia, vội vàng đi ra hoà giải dù sao cũng là lỗi của mình, nếu là oán đến trên đầu mình cuộc sống sau này đã có thể khổ ép.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm ăn cơm, hôm nay đúng là mệt chết tôi mà." Dĩ nhiên Thiển Hề sẽ không tin tưởng lý do của Hạ Thiên Vũ, chỉ sợ bọn họ hai người là ở trong phòng làm chuyện mà người khác không thấy được đi!
Nghĩ tới đây, Thiển Hề len lén cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch càng lộ vẻ mập mờ, khiến Hạ Thiên Vũ cảm thấy càng thêm có muốn chui đầu vào trong động.
"Thiển Hề, tôi và Tiểu Vũ cũng nhanh muốn kết hôn rồi đấy, đến lúc đó cô cần phải nhớ tới uống rượu mừng nha!" Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ bị Thiển Hề nhìn chột dạ không dứt, Dương Dịch mỉm cười thả một quả bom, rất tốt dời đi sự chú ý của Thiển Hề, nhưng cũng là sợ Hạ Thiên Vũ quên sự chột dạ trước đó.
"Cái gì, Dương Dịch chúng ta muốn kết hôn khi nào?"
"Tiểu Vũ, nếu Hoan Hoan cũng đã thừa nhận muốn anh làm cha, dĩ nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm đối với mẹ con hai người đúng không?" Lời của Dương Dịch một câu hai nghĩa, khiến Hạ Thiên Vũ không thể nào phản bác.
Đúng vậy! Bây giờ cũng đã cái bộ dáng này rồi, chẳng lẽ còn không sớm một chút kết hôn sao? Hơn nữa, Hoan Hoan cũng muốn cha.
"Woa woa, Tiểu Vũ hai người các cậu sẽ phải kết hôn nhanh như vậy! Vậy mình nhất định phải đi, lúc nào thì? Nơi nào? Mình chắc chắn cho các bạn một bì thư lớn màu đỏ đấy nha." Thiển Hề hưng phấn không thôi, giống như mình chính là người muốn kết hôn vậy, dù sao Hạ Thiên Vũ cũng là bạn thân nhất của cô, dĩ nhiên rồi, nhanh như vậy là có thể tìm được hạnh phúc, thật tốt!
"Thời gian còn chưa có định ra, đây không phải là một quyết định để cho bạn biết!” Dương Dịch biết chuyện này là không thực tế, anh cảm thấy có lỗi khi phải đánh lạc sự chú ý của Thiển Hề.
Mà cha Hoan Hoan nghe tin tức hai người muốn kết hôn, trong lòng cũng là vui mừng, nụ cười trên mặt càng cao, không ngờ thằng nhóc Dương Dịch này phát triển nhanh như vậy.
Còn tưởng rằng tối thiểu phải qua một đoạn thời gian mới có thể giải quyết Hạ Thiên Vũ chứ, thằng nhóc này thật không tệ nha!
"Woa, mẹ mẹ, Hoan Hoan đã có cha? Đây là sự thật sao? Không phải là Hoan Hoan đang nằm mơ chứ?" Hoan Hoan vui mừng nhảy lên tại chỗ, biểu đạt sự vui sướng trong lòng bé, cha Hoan Hoan bị sợ nhanh chóng đi tới che chở bên cạnh Hoan Hoan, chỉ sợ nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ không tốt.
"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn Hoan Hoan vui mừng, thật sự, đây là muốn lúc mẹ con kết hôn sẽ có quần áo mới mặc sao?" Thiển Hề cười trêu ghẹo, hoàn toàn đã quên mất trước đó đang hoài nghi Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch làm chuyện gì ở bên trong phòng.
Sự thật chứng minh chiêu này thật sự rất có hiệu quả, trong nháy mắt dời sự chú ý của mọi người, hiệu quả không phải là tốt bình thường nha!
"Hoan Hoan, con quên người cha này rồi sao? Cha cũng là cha của con nha! Hoan Hoan nói như vậy khiến cha đau lòng à, Hoan Hoan đây là có cha mới thì quên cha cũ sao?" Cha của Hoan Hoan thấy Hoan Hoan hạnh phúc như vậy cũng không nhịn được chen vào trêu ghẹo, nhiều người đều vui vẻ ở đây bên kia, mình cũng không thể rơi ở phía sau phải không, nếu không thì thật sự có thể bị Hoan Hoan quên lãng ở góc nào rồi.
"Cha, Hoan Hoan làm sao sẽ quên cha chứ, cha là tốt nhất, như vậy Hoan Hoan mới có hai người cha, đến lúc đó Hoan Hoan ốm thì có hai ba đau lòng nha."
Nghe được lời của Hoan Hoan, làm cho tất cả mọi người nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook