Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
-
Chương 55-2: Sinh nhật ngọt ngào (2)
Đến nhà Dương Dịch là đã 5 giờ, mười ngón tay của hai người đan chặt với nhau, họ đứng ở bên ngoài biệt thự.
Tóc cô được cột lên thật cao, trên tóc cài một cây trâm đơn giản, và mặc một bộ váy ngắn màu xanh lá cây, kết hợp với sợi dây chuyền lấp lánh, cùng với giày thủy tinh, rõ ràng không có trang điểm, nhưng lại toát ra nét đẹp đầy quyến rũ.
Bữa cơm tết Đoan Ngọ, là bữa cơm của gia đình của họ, và cũng là sinh nhật của anh.
Anh dắt cô đi vào biệt thự, hấp dẫn đồng loạt ánh mắt của người nhà họ Dương.
Thật là xứng đôi!
Thật là một đôi đáng yêu!
Thật là mộ đôi trai tài gái sắc!
Đây chính là hình ảnh mà mọi người thấy, giờ phút này trong mắt người đàn ông kia tất cả đều là sự dịu dàng.
Cô chưa bao giờ tham gia tiệc gia đình của người khác, nhưng cô lại không cảm thấy sợ, nhìn tay bị anh nắm chặt, cho nên cái gì cô cũng không sợ, chỉ cần có anh ở đây, thì cô sẽ ứng phó được!
Ngay phía trước là một bà lão lớn tuổi đang ngồi trên ghế, đứng bên cạnh bà lão là một đôi vợ chồng trung niên, không nói thì cô cũng biết đó chính là cha mẹ của Dương Dịch, bọn họ nhìn cô với ánh mắt đầy hài lòng, mà không phải chán ghét.
Ánh mắt của bà lão nhìn cô rất trìu mến, khi nhìn thấy ba ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt cô thì cô biết cô đã thắng.
"Bà nội, cha, mẹ, đây là bạn gái của con - Tiểu Vũ!" Đi tới bên cạnh bà nội, Dương Dịch giới thiệu với bọn họ.
"Bà nội, bác trai, bác gái!" Cô ngoan ngoãn gọi, cô có bản lãnh gọi như thế làm cho Dương Dịch ngạc nhiên, lại có thể gọi ngọt như vậy, xem ra, cô thật sự có thể làm cho người lớn vui vẻ! Việc này anh không cần lo lắng.
Bà nội tươi cười rạng rỡ, không có một chút ý bài xích nào, làm cho người ta có ấn tượng tốt: "Ai yêu, cháu trai Dịch tìm được nàng dâu thật là xinh đẹp, hơn nữa cái miệng nhỏ thật ngọt nha!"
Hạ Thiên Vũ buông tay Dương Dịch ra, mỉm cười đứng bên cạnh bà nội, cô dịu dàng nắm tay bà nội.
Cha Dương quan sát Hạ Thiên Vũ, cũng không nhịn được gật đầu nói: "Tự nhiên thoải mái, biết rõ đạo lý, hiểu lễ tiết, Dịch, con lừa gạt nàng dâu nhỏ này ở đâu vậy?"
"Cha, xem cha nói kìa! Tiểu Vũ là bạn học thời đại học của con!" Dương Dịch cười nhạt.
Mẹ Dương – Doãn Uyển cũng dịu dàng mỉm cười, nói: "Có bạn gái là chuyện tốt, nhớ mang Tiểu Vũ về nhà nhiều một chút để cho bà nội gặp mặt biết không? Con xem bà nội của con gần như là liếc mắt một cái đã thích cô bé này rồi!”
Dương Dịch gật đầu một cái, nói: "Con biết rồi ạ, nhất định thường xuyên đưa cô ấy về nhà!"
Sau một lúc tró chuyện là bắt đầu bữa tiệc, từ lúc bắt đầu bữa tiệc Hạ Thiên Vũ vẫn luôn ở bên cạnh bà nội, còn Dương Dịch bưng ly rượu đi đến đám đông gần đó, nhưng cho dù có nhiều người hơn nữa, cô chỉ nhìn một cái, là có thể tìm được vị trí của anh rồi, hình như tâm ý của hai người tương thông vậy, khi cô nhìn sang, Dương Dịch luôn có thể cảm thấy nhìn lại.
Bà nội nhìn cô luôn cười vui vẻ, cô ấy là cháu gái nha, có phúc khí rồi...!
Cha của Dương Dịch là ông trùm ngành kiến trúc, là chủ tịch công ty xây dựng Dương thị, còn mẹ của Dương Dịch luôn phụ trách chi nhánh công ty bất động sản của gia đình, cha của An Nhan vẫn đi theo Dương Dự, ngày trước còn đã cứu Dương Dự một mạng, cho nên, quan hệ hai nhà rất tốt, An Nhan thích Dương Dịch, cha mẹ Dương Dịch cũng chưa từng can thiệp, bởi họ nghĩ bọn nhỏ có thể tự mình phát triển.
Dương Dự cũng không quan tâm đến xuất thân của con dâu, nhưng bản thân Doãn Uyển thì rất để ý, nhưng sau khi bà nhìn thấy Hạ Thiên Vũ, cảm thấy cô gái xuất thân chắc chắn sẽ không kém, phong cách của cô bé kia được phát ra từ bên trong, làm cho người ta không thể không thích, cho nên nháy mắt Hạ Thiên Vũ trong lòng Doãn Uyển Hạ Thiên Vũ cao hơn An Nhan một tầng.
Khi âm nhạc vang lên, khách khứa ra khỏi vị trí trung tâm,và những người khác bắt đầu khiêu vũ vây quanh trung tâm.
Dương Dịch đi tới bà nội bên cạnh, nói: "Bà nội, cho con mượn Tiểu Vũ một chút nha!"
Bà nội nhìn thấy Dương Dịch đi tới, cũng biết anh muốn làm cái gì, cười ha hả nói: "Được được được, Tiểu Vũ à, con nhanh đi khiêu vũ với cháu Dịch đi, bà nội muốn xem!"
Hạ Thiên Vũ khẽ cười, đặt tay vào trong tay Dương Dịch, mặc anh dẫn cô tới đại sảnh.
"Nhảy cái gì chứ?" Hạ Thiên Vũ hỏi.
"Em muốn nhảy cái gì?" Dương Dịch hỏi ngược lại.
"Chỉ cần anh nhảy được, em đều sẽ nhảy được!" Hạ Thiên Vũ rất có lòng tin gật đầu, làm Dương Dịch không biết làm sao.
"Vậy hay là Waltz đi, anh không sánh bằng em!" Dương Dịch không biết làm sao nói.
Không nghĩ tới Hạ Thiên Vũ lại cười, anh thật sự dễ dàng đã bị cô lừa rồi. Cô đã học qua vũ điệu, hơn nữa, cô rất có thiên phú khiêu vũ, nhưng thật sự cô hiếm khi lấy ra khoe khoang ở nơi công cộng!
Yêu Waltz!
Bởi vì, đây là vũ điệu thuộc về hai người bọn họ!
Cô theo anh múa xoay tròn, lần đầu hai người phối hợp vũ điệu ăn ý và hoàn mỹ như vậy!
Người chung quanh cũng dừng lại khiêu vũ, chuyên tâm nhìn một đôi bích nhân biểu diễn.
Đó là một loại rung động lòng người, một bức tranh tuyệt đẹp, làm cho tất cả mọi người ở đây say mê trong đó rồi.
Một khúc kết thúc, bốn phía yên tĩnh mười giây đồng hồ, ngay sau đó, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên.
Thấy được một cuộc biểu diễn như vậy, thật sự là làm cho lòng người rất rung động!
Bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau cười, bọn họ thành công! Thành công đưa tới sự chú ý của người khác, thành công đặt tình yêu lên một bước.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, cô lại trò chuyện với bà nội, sau đó mới cùng Dương Dịch rời khỏi.
Cô và Dương Dịch nói về khách sạn, Dương Dịch không để cho cô trở về, nhưng vẫn đi một chuyến khách sạn, dọn hết tất cả hành lý của cô đến nhà của anh, anh không muốn cô biến mất trong thế giới của anh! Nếu là chia ra, gặp lại cũng không biết là khi nào.
Sau khi trở về phòng, cô mở máy tính lên để đó, sau đó cô đi tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ.
Đồ ngủ của cô là chiếc váy bằng vải cotton màu trắng, phía trước in một con thỏ nhỏ, chiếc váy dài đến phía trên đầu gối khoảng hai cen-ti-mét.
Cô mang dép nhảy ra từ toilet, anh nhìn cô, cô gái nhỏ này, rốt cuộc muốn giày vò anh thế nào mới được đây, mặc ít như thế, cũng không sợ anh làm chuyện xấu! Nhưng anh chỉ có thể thở dài, ai bảo mình muốn giữ lại chứ, chịu đựng thôi......
Chờ anh tắm xong ra ngoài, cô nằm lỳ ở trên giường chơi game, anh ngồi chơi game ở bàn bên cạnh.
Trên ID của cô, phát hiện mình số bang phái biến thành Thành Bất Dạ, cho nên nghiêng đầu hỏi anh: "Anh thêm ID của em vào bang rồi hả? Em đảm nhiệm lệnh truy sát Nhan Như Mỹ Quyến, anh không sợ gây ra phiền toái?"
Lệnh truy sát này là được ban ra từ rất sớm, cho tới bây giờ cũng không có hủy bỏ, trước khi đại thần bị giết thành cấp một, mặc dù Hạ Thiên Vũ cũng đã nói muốn anh là người tốt, nhưng bởi vì trong thời gian này có quá nhiều chuyện, nên cô quên mất, lại không nghĩ rằng bọn họ vẫn còn nhớ kỹ bọn Thất Thải!
"Em là bà xã của anh đúng không?" Anh nói, cho dù có Lệnh truy sát, cũng là anh và cô cùng nhau gánh chịu!
Cô đang suy nghĩ, bạn tốt Điềm Điềm Mưa Bụi gởi tới tin tức: Tiểu Vũ, hai ngày nay cậu đi đâu vậy?
Mạc Quân Vũ: Ặc, mình ở chỗ của bạn trai o(╯□╰)o
Điềm Điềm Mưa Bụi: ( sắc) Cậu đi tìm Dạ đại thần rồi hả? A a a a a
Mạc Quân Vũ: (ˇ? ˇ)~ Không nói đến chuyện này ~
Điềm Điềm Mưa Bụi: Được rồi được rồi, cậu bận rộn, mình chính là nhớ cậu nên muốn nói chuyện với cậu mà thôi.
Bây giờ, Hạ Thiên Vũ đã quen trực tiếp tắt cuộc nói chuyện với người xa lạ, cô không muốn lại bị người ta chỉ vào mũi mắng, còn không cãi lại, khiến cho cả người buồn bực, giống như, chó cắn cô một cái, cô cũng không tiện đi cắn lại một cái chứ!
Cô mở ra thuộc tính bang phái【 Thành Bất Dạ 】 , trong bang phái có 60 người, mà đang online 52 người, tỷ số online rất cao nha, cô giản lược quét tên nhân vật một lần, thì phát hiện, bang phái có 60 người mà có không ít người được xếp hạng trên bảng PK trong hàng trăm người chơi, mà đẳng cấp của toàn bộ 60 người đều là đứng đầu bảng xếp hạng nhân vật.
Rốt cuộc thì cô đã biết không phải cấp bậc bang phái đứng thứ nhất, ngoài ra còn có những người kia cũng đều đứng thứ nhất.
Cô mở ra kênh bang phái, thật sự yên tĩnh, cũng không có người nói chuyện, vì vậy cô nói chuyện.
【 Bang phái 】Mạc Quân Vũ: Đóa Bảo, gọi Đóa Bảo......
【 Bang phái 】 Đóa Bảo: Oa, Tiểu Vũ, tôi nhớ cậu muốn chết ( hôn gió)
【 Bang phái 】 Say Tây Phong: Tiểu Vũ, cô có thể đến sớm mộ chút, hầu như Đóa Bảo hành hạ tôi đến chết rồi! ( khóc lớn)
【 Bang phái 】 Thượng Đế Chiếc Nhẫn: Ai nha, Tiểu Vũ, cô tới rồi! ( cười to)
【 Bang phái 】Mạc Quân Vũ: Chào mọi người, (*^__^*) hì hì......
【 Bang phái 】 Dạ Diệc Hàn: Bà xã, em làm như anh không tồn tại sao?
【 Bang phái 】 Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn: Này, có phải Thành chủ không vậy? Dấm nhỏ như vậy mà anh cũng muốn ăn? ( khinh bỉ)
【 Bang phái 】 Lặng lẽ: 9494, Thành chủ, tôi nghe bọn họ nói rồi, anh và Thành chủ phu nhân đều đã lăn trên ga giường rồi!
【 Bang phái 】 Đóa Bảo: A a a a a Tiểu Vũ, cậu bị ăn sạch sánh sanh rồi sao ( hoảng sợ)
【 Bang phái 】Mạc Quân Vũ: Được rồi, rốt cuộc nói muốn nói chuyện gì, nòi nhanh đi —_—
【 Bang phái 】 Thanh Sơn ánh nước biếc: chúng tôi nghe trên YY, Thành chủ phu nhân người lên YY đi!
【 Bang phái 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Tất cả mọi người lên YY đi, chúng ta không có việc gì hơn là tâm sự trên YY thôi!
Sau khi xem xong, Hạ Thiên Vũ nghiêng đầu nói với Dương Dịch: "Anh lên YY, em muốn nghe tất cả những gì họ nói!"
Dương Dịch nhìn Hạ Thiên Vũ nổi lên ý nghĩ kỳ quái, bất giác mỉm cười lần nữa, nhưng cũng phỉa nghe lời của cô phân phó, mở YY, vào kênh Thành Bất Dạ mà bọn họ thành lập.
Dương Dịch đăng nhập vào kênh gọi là Thành Bất Dạ, chỉ nghe thấy giọng hát của Triệu Vũ......
Triệu Vũ đang ca...... Hát giống như giết lợn vậy, thật làm cho người không bình tĩnh được mà! Sau đó màn hình công cộng trên YY là tiếng mắng chửi, nhưng Triệu Vũ không để ý tới những người này, hát tiếp, tiếp tục làm nhục lỗ tai mọi người.
Lần này Dương Dịch thật sự nổi nóng rồi, thằng nhóc cậu muốn hát thì cứ hát đi, dọa hỏng người khác còn chưa tính, cố tình hù sợ bà xã dịu dàng hiền thục, thông minh và xinh đẹp của nhà tôi, vì vậy thật xin lỗi nha, anh lấy cái áo lót che hết toàn mạch tự.
Vì vậy thế giới yên tĩnh, anh thay đổi kênh thành một bài phát biểu tự do.
Lúc này Triệu Vũ kêu rên vì bị bị vứt bỏ, người khác cũng không nhìn anh ta.
"Thành Chủ Đại Nhân thật sự nổi giận nha!" Nói chuyện là Đóa Bảo, rõ ràng là giọng nói của cô gái nhỏ, nhưng lại che giấu sự mạnh mẽ.
"Ha ha, nàng dâu Đóa Bảo, giờ cô mới biết sự tức giận này lớn thế nào sao!" Nói chuyện là Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn, giọng nói của cô còn thành thục hơn Đóa Bảo, lại bí mật mang theo đùa giỡn, trong giọng nói mạnh mẽ không thể ít hơn so với Đóa Bảo.
Tóc cô được cột lên thật cao, trên tóc cài một cây trâm đơn giản, và mặc một bộ váy ngắn màu xanh lá cây, kết hợp với sợi dây chuyền lấp lánh, cùng với giày thủy tinh, rõ ràng không có trang điểm, nhưng lại toát ra nét đẹp đầy quyến rũ.
Bữa cơm tết Đoan Ngọ, là bữa cơm của gia đình của họ, và cũng là sinh nhật của anh.
Anh dắt cô đi vào biệt thự, hấp dẫn đồng loạt ánh mắt của người nhà họ Dương.
Thật là xứng đôi!
Thật là một đôi đáng yêu!
Thật là mộ đôi trai tài gái sắc!
Đây chính là hình ảnh mà mọi người thấy, giờ phút này trong mắt người đàn ông kia tất cả đều là sự dịu dàng.
Cô chưa bao giờ tham gia tiệc gia đình của người khác, nhưng cô lại không cảm thấy sợ, nhìn tay bị anh nắm chặt, cho nên cái gì cô cũng không sợ, chỉ cần có anh ở đây, thì cô sẽ ứng phó được!
Ngay phía trước là một bà lão lớn tuổi đang ngồi trên ghế, đứng bên cạnh bà lão là một đôi vợ chồng trung niên, không nói thì cô cũng biết đó chính là cha mẹ của Dương Dịch, bọn họ nhìn cô với ánh mắt đầy hài lòng, mà không phải chán ghét.
Ánh mắt của bà lão nhìn cô rất trìu mến, khi nhìn thấy ba ánh mắt ấy nhìn thẳng vào mắt cô thì cô biết cô đã thắng.
"Bà nội, cha, mẹ, đây là bạn gái của con - Tiểu Vũ!" Đi tới bên cạnh bà nội, Dương Dịch giới thiệu với bọn họ.
"Bà nội, bác trai, bác gái!" Cô ngoan ngoãn gọi, cô có bản lãnh gọi như thế làm cho Dương Dịch ngạc nhiên, lại có thể gọi ngọt như vậy, xem ra, cô thật sự có thể làm cho người lớn vui vẻ! Việc này anh không cần lo lắng.
Bà nội tươi cười rạng rỡ, không có một chút ý bài xích nào, làm cho người ta có ấn tượng tốt: "Ai yêu, cháu trai Dịch tìm được nàng dâu thật là xinh đẹp, hơn nữa cái miệng nhỏ thật ngọt nha!"
Hạ Thiên Vũ buông tay Dương Dịch ra, mỉm cười đứng bên cạnh bà nội, cô dịu dàng nắm tay bà nội.
Cha Dương quan sát Hạ Thiên Vũ, cũng không nhịn được gật đầu nói: "Tự nhiên thoải mái, biết rõ đạo lý, hiểu lễ tiết, Dịch, con lừa gạt nàng dâu nhỏ này ở đâu vậy?"
"Cha, xem cha nói kìa! Tiểu Vũ là bạn học thời đại học của con!" Dương Dịch cười nhạt.
Mẹ Dương – Doãn Uyển cũng dịu dàng mỉm cười, nói: "Có bạn gái là chuyện tốt, nhớ mang Tiểu Vũ về nhà nhiều một chút để cho bà nội gặp mặt biết không? Con xem bà nội của con gần như là liếc mắt một cái đã thích cô bé này rồi!”
Dương Dịch gật đầu một cái, nói: "Con biết rồi ạ, nhất định thường xuyên đưa cô ấy về nhà!"
Sau một lúc tró chuyện là bắt đầu bữa tiệc, từ lúc bắt đầu bữa tiệc Hạ Thiên Vũ vẫn luôn ở bên cạnh bà nội, còn Dương Dịch bưng ly rượu đi đến đám đông gần đó, nhưng cho dù có nhiều người hơn nữa, cô chỉ nhìn một cái, là có thể tìm được vị trí của anh rồi, hình như tâm ý của hai người tương thông vậy, khi cô nhìn sang, Dương Dịch luôn có thể cảm thấy nhìn lại.
Bà nội nhìn cô luôn cười vui vẻ, cô ấy là cháu gái nha, có phúc khí rồi...!
Cha của Dương Dịch là ông trùm ngành kiến trúc, là chủ tịch công ty xây dựng Dương thị, còn mẹ của Dương Dịch luôn phụ trách chi nhánh công ty bất động sản của gia đình, cha của An Nhan vẫn đi theo Dương Dự, ngày trước còn đã cứu Dương Dự một mạng, cho nên, quan hệ hai nhà rất tốt, An Nhan thích Dương Dịch, cha mẹ Dương Dịch cũng chưa từng can thiệp, bởi họ nghĩ bọn nhỏ có thể tự mình phát triển.
Dương Dự cũng không quan tâm đến xuất thân của con dâu, nhưng bản thân Doãn Uyển thì rất để ý, nhưng sau khi bà nhìn thấy Hạ Thiên Vũ, cảm thấy cô gái xuất thân chắc chắn sẽ không kém, phong cách của cô bé kia được phát ra từ bên trong, làm cho người ta không thể không thích, cho nên nháy mắt Hạ Thiên Vũ trong lòng Doãn Uyển Hạ Thiên Vũ cao hơn An Nhan một tầng.
Khi âm nhạc vang lên, khách khứa ra khỏi vị trí trung tâm,và những người khác bắt đầu khiêu vũ vây quanh trung tâm.
Dương Dịch đi tới bà nội bên cạnh, nói: "Bà nội, cho con mượn Tiểu Vũ một chút nha!"
Bà nội nhìn thấy Dương Dịch đi tới, cũng biết anh muốn làm cái gì, cười ha hả nói: "Được được được, Tiểu Vũ à, con nhanh đi khiêu vũ với cháu Dịch đi, bà nội muốn xem!"
Hạ Thiên Vũ khẽ cười, đặt tay vào trong tay Dương Dịch, mặc anh dẫn cô tới đại sảnh.
"Nhảy cái gì chứ?" Hạ Thiên Vũ hỏi.
"Em muốn nhảy cái gì?" Dương Dịch hỏi ngược lại.
"Chỉ cần anh nhảy được, em đều sẽ nhảy được!" Hạ Thiên Vũ rất có lòng tin gật đầu, làm Dương Dịch không biết làm sao.
"Vậy hay là Waltz đi, anh không sánh bằng em!" Dương Dịch không biết làm sao nói.
Không nghĩ tới Hạ Thiên Vũ lại cười, anh thật sự dễ dàng đã bị cô lừa rồi. Cô đã học qua vũ điệu, hơn nữa, cô rất có thiên phú khiêu vũ, nhưng thật sự cô hiếm khi lấy ra khoe khoang ở nơi công cộng!
Yêu Waltz!
Bởi vì, đây là vũ điệu thuộc về hai người bọn họ!
Cô theo anh múa xoay tròn, lần đầu hai người phối hợp vũ điệu ăn ý và hoàn mỹ như vậy!
Người chung quanh cũng dừng lại khiêu vũ, chuyên tâm nhìn một đôi bích nhân biểu diễn.
Đó là một loại rung động lòng người, một bức tranh tuyệt đẹp, làm cho tất cả mọi người ở đây say mê trong đó rồi.
Một khúc kết thúc, bốn phía yên tĩnh mười giây đồng hồ, ngay sau đó, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên.
Thấy được một cuộc biểu diễn như vậy, thật sự là làm cho lòng người rất rung động!
Bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau cười, bọn họ thành công! Thành công đưa tới sự chú ý của người khác, thành công đặt tình yêu lên một bước.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, cô lại trò chuyện với bà nội, sau đó mới cùng Dương Dịch rời khỏi.
Cô và Dương Dịch nói về khách sạn, Dương Dịch không để cho cô trở về, nhưng vẫn đi một chuyến khách sạn, dọn hết tất cả hành lý của cô đến nhà của anh, anh không muốn cô biến mất trong thế giới của anh! Nếu là chia ra, gặp lại cũng không biết là khi nào.
Sau khi trở về phòng, cô mở máy tính lên để đó, sau đó cô đi tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ.
Đồ ngủ của cô là chiếc váy bằng vải cotton màu trắng, phía trước in một con thỏ nhỏ, chiếc váy dài đến phía trên đầu gối khoảng hai cen-ti-mét.
Cô mang dép nhảy ra từ toilet, anh nhìn cô, cô gái nhỏ này, rốt cuộc muốn giày vò anh thế nào mới được đây, mặc ít như thế, cũng không sợ anh làm chuyện xấu! Nhưng anh chỉ có thể thở dài, ai bảo mình muốn giữ lại chứ, chịu đựng thôi......
Chờ anh tắm xong ra ngoài, cô nằm lỳ ở trên giường chơi game, anh ngồi chơi game ở bàn bên cạnh.
Trên ID của cô, phát hiện mình số bang phái biến thành Thành Bất Dạ, cho nên nghiêng đầu hỏi anh: "Anh thêm ID của em vào bang rồi hả? Em đảm nhiệm lệnh truy sát Nhan Như Mỹ Quyến, anh không sợ gây ra phiền toái?"
Lệnh truy sát này là được ban ra từ rất sớm, cho tới bây giờ cũng không có hủy bỏ, trước khi đại thần bị giết thành cấp một, mặc dù Hạ Thiên Vũ cũng đã nói muốn anh là người tốt, nhưng bởi vì trong thời gian này có quá nhiều chuyện, nên cô quên mất, lại không nghĩ rằng bọn họ vẫn còn nhớ kỹ bọn Thất Thải!
"Em là bà xã của anh đúng không?" Anh nói, cho dù có Lệnh truy sát, cũng là anh và cô cùng nhau gánh chịu!
Cô đang suy nghĩ, bạn tốt Điềm Điềm Mưa Bụi gởi tới tin tức: Tiểu Vũ, hai ngày nay cậu đi đâu vậy?
Mạc Quân Vũ: Ặc, mình ở chỗ của bạn trai o(╯□╰)o
Điềm Điềm Mưa Bụi: ( sắc) Cậu đi tìm Dạ đại thần rồi hả? A a a a a
Mạc Quân Vũ: (ˇ? ˇ)~ Không nói đến chuyện này ~
Điềm Điềm Mưa Bụi: Được rồi được rồi, cậu bận rộn, mình chính là nhớ cậu nên muốn nói chuyện với cậu mà thôi.
Bây giờ, Hạ Thiên Vũ đã quen trực tiếp tắt cuộc nói chuyện với người xa lạ, cô không muốn lại bị người ta chỉ vào mũi mắng, còn không cãi lại, khiến cho cả người buồn bực, giống như, chó cắn cô một cái, cô cũng không tiện đi cắn lại một cái chứ!
Cô mở ra thuộc tính bang phái【 Thành Bất Dạ 】 , trong bang phái có 60 người, mà đang online 52 người, tỷ số online rất cao nha, cô giản lược quét tên nhân vật một lần, thì phát hiện, bang phái có 60 người mà có không ít người được xếp hạng trên bảng PK trong hàng trăm người chơi, mà đẳng cấp của toàn bộ 60 người đều là đứng đầu bảng xếp hạng nhân vật.
Rốt cuộc thì cô đã biết không phải cấp bậc bang phái đứng thứ nhất, ngoài ra còn có những người kia cũng đều đứng thứ nhất.
Cô mở ra kênh bang phái, thật sự yên tĩnh, cũng không có người nói chuyện, vì vậy cô nói chuyện.
【 Bang phái 】Mạc Quân Vũ: Đóa Bảo, gọi Đóa Bảo......
【 Bang phái 】 Đóa Bảo: Oa, Tiểu Vũ, tôi nhớ cậu muốn chết ( hôn gió)
【 Bang phái 】 Say Tây Phong: Tiểu Vũ, cô có thể đến sớm mộ chút, hầu như Đóa Bảo hành hạ tôi đến chết rồi! ( khóc lớn)
【 Bang phái 】 Thượng Đế Chiếc Nhẫn: Ai nha, Tiểu Vũ, cô tới rồi! ( cười to)
【 Bang phái 】Mạc Quân Vũ: Chào mọi người, (*^__^*) hì hì......
【 Bang phái 】 Dạ Diệc Hàn: Bà xã, em làm như anh không tồn tại sao?
【 Bang phái 】 Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn: Này, có phải Thành chủ không vậy? Dấm nhỏ như vậy mà anh cũng muốn ăn? ( khinh bỉ)
【 Bang phái 】 Lặng lẽ: 9494, Thành chủ, tôi nghe bọn họ nói rồi, anh và Thành chủ phu nhân đều đã lăn trên ga giường rồi!
【 Bang phái 】 Đóa Bảo: A a a a a Tiểu Vũ, cậu bị ăn sạch sánh sanh rồi sao ( hoảng sợ)
【 Bang phái 】Mạc Quân Vũ: Được rồi, rốt cuộc nói muốn nói chuyện gì, nòi nhanh đi —_—
【 Bang phái 】 Thanh Sơn ánh nước biếc: chúng tôi nghe trên YY, Thành chủ phu nhân người lên YY đi!
【 Bang phái 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Tất cả mọi người lên YY đi, chúng ta không có việc gì hơn là tâm sự trên YY thôi!
Sau khi xem xong, Hạ Thiên Vũ nghiêng đầu nói với Dương Dịch: "Anh lên YY, em muốn nghe tất cả những gì họ nói!"
Dương Dịch nhìn Hạ Thiên Vũ nổi lên ý nghĩ kỳ quái, bất giác mỉm cười lần nữa, nhưng cũng phỉa nghe lời của cô phân phó, mở YY, vào kênh Thành Bất Dạ mà bọn họ thành lập.
Dương Dịch đăng nhập vào kênh gọi là Thành Bất Dạ, chỉ nghe thấy giọng hát của Triệu Vũ......
Triệu Vũ đang ca...... Hát giống như giết lợn vậy, thật làm cho người không bình tĩnh được mà! Sau đó màn hình công cộng trên YY là tiếng mắng chửi, nhưng Triệu Vũ không để ý tới những người này, hát tiếp, tiếp tục làm nhục lỗ tai mọi người.
Lần này Dương Dịch thật sự nổi nóng rồi, thằng nhóc cậu muốn hát thì cứ hát đi, dọa hỏng người khác còn chưa tính, cố tình hù sợ bà xã dịu dàng hiền thục, thông minh và xinh đẹp của nhà tôi, vì vậy thật xin lỗi nha, anh lấy cái áo lót che hết toàn mạch tự.
Vì vậy thế giới yên tĩnh, anh thay đổi kênh thành một bài phát biểu tự do.
Lúc này Triệu Vũ kêu rên vì bị bị vứt bỏ, người khác cũng không nhìn anh ta.
"Thành Chủ Đại Nhân thật sự nổi giận nha!" Nói chuyện là Đóa Bảo, rõ ràng là giọng nói của cô gái nhỏ, nhưng lại che giấu sự mạnh mẽ.
"Ha ha, nàng dâu Đóa Bảo, giờ cô mới biết sự tức giận này lớn thế nào sao!" Nói chuyện là Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn, giọng nói của cô còn thành thục hơn Đóa Bảo, lại bí mật mang theo đùa giỡn, trong giọng nói mạnh mẽ không thể ít hơn so với Đóa Bảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook