Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí
-
Chương 118: Giận đánh vũ sương nhi
Bốp.
Một cái tát vang dội vô cùng hạ xuống, làm chấn động cả Tát Hoàn và Vũ Sương Nhi.
“Ngươi, ngươi…… ” Vũ Sương Nhi ôm gương mặt bị đánh sưng, không dám tin nhìn Lăng Nhược Nhược, đại khái không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ ở trước mặt Tát Hoàn, minh mục trương đảm tát cho mình một bạt tai.
Lăng Nhược Nhược lắc lắc bàn tay vừa đau vừa tê, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Cho ngươi một bạt tai đã là khách khí với ngươi. Hổ dữ không ăn thịt con, vậy còn ngươi? Ta chưa từng gặp qua người mẹ nào ác độc như vậy, ngay cả con ruột của mình cũng hạ thủ được, người như vậy nếu không đánh, thì thiên lôi sẽ đánh xuống.”
Một phen lời lẽ chính nghĩa của nàng lập tức được Tát Hoàn đồng ý, hắn tuyệt không cảm thấy đánh Lăng Nhược Nhược có gì không đúng, ngược lại còn cảm thấy chưa hết giận.
“Nhược Nhi đánh ngươi là đúng, ngươi còn dám có câu oán hận nào với nàng, bổn vương sẽ giết ngươi.” Tát Hoàn tức sùi bọt mép nói, một chút cũng không nghĩ tới có nên nói thay Vũ Sương Nhi hay không.
Vũ Sương Nhi hận chết, nhìn bọn họ nhất trí đối phó mình, trong lòng vừa lạnh vừa tức, xem ra ấn tượng Tát Hoàn đối với nàng đã xấu đến cực điểm, chỉ sợ cuộc sống về sau của nàng chỉ có thể là cô độc.
“Đánh ngươi còn chưa đủ, nhưng sự tình đã không còn có thể sửa đổi. Đại phu nói, Duệ Nhi có khả năng bị si điên, cho dù tỉnh lại, cũng cần thời gian rất dài để tĩnh dưỡng. Ngươi thật đúng là ác độc a, Vũ Sương Nhi.” Lăng Nhược Nhược càng nói càng tức, càng nói càng hận, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, người này thực không thể cứu.
Vũ Sương Nhi nghe xong như ngũ lôi oanh đỉnh, không dám tin, nàng tâm như tro tàn, tê liệt ngã xuống mặt đất, thất thần thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà Tát Hoàn vừa nghe tin đó, tức hận không thôi, đến bên cạnh Vũ Sương Nhi đá thêm mấy cái. “Nữ nhân ác độc này, nếu Duệ Nhi có sơ xuất gì, bổn vương sẽ cho ngươi chôn cùng.” Nói xong, kéo Lăng Nhược Nhược chạy nhanh về phòng Tát Duệ.
“Duệ Nhi, Duệ Nhi…… ” Vũ Sương Nhi không chú ý tới bọn họ đã rời đi, vẫn như cũ thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, thì thào lẩm bẩm một mình.
Thẳng đến thật lâu thật lâu sau, “Ô ô ô, Duệ Nhi, mẫu phi thực xin lỗi con, mẫu phi thực xin lỗi con.” Nàng không còn chút hình tượng, quỳ rạp trên mặt đất, vừa cào đất vừa khóc lớn.
Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược song song đi vào phòng trong, cùng nhau đến bên cạnh giường, nhìn Tát Duệ còn đang hôn mê bất tỉnh, hai người thật lâu không nói nên lời.
“Duệ Nhi, phụ vương thực xin lỗi con.” Tát Hoàn mắt đỏ hoe, cứng rắn gượng nói một câu. Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Tát Duệ, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con mình.
“Vương gia, đừng khổ sở, Duệ Nhi nhất định là cát nhân có thiên tướng, hắn nhất định sẽ bình an vô sự, nhất định sẽ tỉnh lại.” Nàng không biết nên an ủi Tát Hoàn thế nào, nếu thời này có trình độ chữa bệnh như hiện đại, Tát Duệ nhất định sẽ không sao, nhưng ở cổ đại này chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân.
Tát Hoàn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tát Duệ.
Mãi cho đến khi nha hoàn bưng dược vào, hắn mới tránh ra để nha hoàn uy dược cho Tát Duệ, nhưng Tát Duệ căn bản không uống được một giọt nào.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thái y đã đến chưa?” Tát Hoàn sốt ruột, vừa hoảng vừa hận, hận không thể chịu khổ thay cho con.
Lăng Nhược Nhược vội vàng an ủi hắn: “Vương gia đừng gấp, Thái y sẽ đến nhanh thôi, nếu không, ngài trước dùng miệng uy hắn, có thể uống bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Tát Hoàn nghe xong, không nói hai lời liền lấy chén thuốc, hớp lấy một ngụm, nhắm ngay miệng Tát Duệ, cãy mở đổ vào, cũng may lần này chảy ra không nhiều lắm, uống vào rất nhiều.
Lặp đi lặp lại mấy lần, mãi cho đến khi chén dược cạn, Tát Hoàn mới đình chỉ động tác. “Bổn vương sẽ ở đây canh chừng Duệ Nhi, đợi đến khi hắn tỉnh mới thôi.” Cuối cùng, hắn hạ quyết định.
Lăng Nhược Nhược đồng ý gật gật đầu, như vậy tốt nhất, có lẽ nếu Tát Duệ cảm nhận được phụ vương của mình đang ở bên cạnh, không chừng sẽ khỏe lên.
Thái y rốt cuộc chạy tới, ngay cả thở cũng không kịp liền bị Tát Hoàn túm lấy, đem đi bắt mạch cho Tát Duệ. Nhưng, sau một hồi kiểm tra, Thái Y cũng ra kết luận y như vị đại phu trước.
Tát Hoàn thực giận, nhưng không có cách nào, đành phải phó mặc cho số phận, tự mình canh giữ bên giường, hy vọng Tát Duệ có thể an toàn tỉnh lại.
Lăng Nhược Nhược thấy vậy, trong lòng cũng rất đau xót, nghĩ ngợi một hồi, quay sang gọi nha hoàn và thị vệ đến: “Đi mời Tam Vương gia, đến hoàng cung đón Tiểu Vương gia trở về, nói là có việc gấp cần Tiểu Vương gia trở về một chuyến.”
Nha hoàn và thị vệ tuân lệnh, lập tức rời đi, một khắc cũng không dám bỏ lỡ.
Lăng Nhược Nhược cảm thấy nếu có bé ở bên cạnh, có lẽ sẽ có ích với Tát Duệ, biết đâu bé có gọi Tát Duệ tỉnh lại. Nàng không thể trơ mắt nhìn Tát Duệ biến thành như vậy. Mẫu thân của hắn mặc dù có sai, nhưng hắn là vô tội. Hơn nữa, chuyện này nàng cũng có sai, không nên vì trả thù Vũ Sương Nhi mà kéo Tát Duệ vào. Nếu nàng không làm như vậy, Tát Duệ sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nàng ngàn tính vạn tính lại không tính đến Vũ Sương Nhi cư nhiên ngay cả chính con mình cũng có thể hạ độc thủ.
Vũ Sương Nhi không đi vào, ló đầu khẽ liếc mắt nhìn Tát Duệ, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thậm chí không ai muốn quản nàng làm cái gì.
Nửa ngày sau, một cỗ kiệu hoàng gia dừng lại trước cửa Ninh Vương phủ. Từ trong kiệu, một đứa bé đi ra, theo sau là một phụ nhận ung dung đẹp đẽ quý giá, người đó chính là hoàng thái hậu.
“Tham kiến Thái Hậu. Tham kiến Tiểu Vương gia.” Mọi người từ trên xuống dưới trong Ninh Vương phủ đều đi ra, cung kính quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn phượng nghi.
Thái Hậu uy nghiêm nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, mang ai gia đi gặp Tiểu Vương gia.” Bà vừa mới thu được tin tức, lập tức dẫn bé đến. Tát Duệ cũng là hoàng tôn của bà, bà không thể không quản.
Vì thế, tổng quản vội vàng đưa bà và bé tới biệt viện của Vũ Sương Nhi.
“Tham kiến mẫu phi.” Tát Hoàn nghe được tin Thái Hậu đến, vội dẫn Lăng Nhược Nhược chạy ra đón, tất cung tất kính nói.
“Tham kiến Thái Hậu.” Lăng Nhược Nhược cũng cúi người hành lễ với bà, sau đó nhìn thẳng vào bà.
“Mẹ.” Bé thấy Lăng Nhược Nhược, cao hứng buông tay Thái Hậu ra, chạy vội thẳng về phía nàng, lập tức liền bổ nhào vào trong lòng nàng.
Lăng Nhược Nhược ôm bé, có chút kích động, có chút nhớ nhung, nàng rất nhớ cục cưng, rất nhớ rất nhớ. Mẹ con nàng chưa bao giờ tách khỏi nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, nếu không có chuyện khẩn cấp, nàng sẽ không chịu đưa cục cưng vào hoàng cung.
“Cục cưng, cục cưng của mẹ, mẹ rất nhớ con, mẹ rất yêu con.” Nàng ôm hôn bé không ngừng, đầu chôn vào thân thể nhỏ bé của bé, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Bé cũng chu miệng, khóc: “Mẹ, cục cưng nghĩ mẹ không cần cục cưng, cục cưng rất thương tâm, cục cưng rất khổ sở.”
Bé vừa khóc, Lăng Nhược Nhược lại khổ sở, mặt dán lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, an ủi nói: “Dù mẹ không cần ai cũng sẽ không bao giờ không cần cục cưng, cục cưng là bảo bối của mẹ, duy nhất bảo bối của mẹ. Mẹ thực hư quá, mẹ không khoan, cục cưng tha thứ cho mẹ được không?” Nàng thầm tự trách, đã không làm tròn trách nhiệm một người mẹ.
Bé ôm nàng khóc một hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, nũng nịu nói: “Mẹ, cục cưng về sau sẽ không xa mẹ nữa.”
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, nàng cũng sẽ không xa bé nữa.
“Được rồi, mang ai gia đi xem Duệ Nhi đi.” Thái Hậu chờ không kịp, uy nghiêm nói.
Một cái tát vang dội vô cùng hạ xuống, làm chấn động cả Tát Hoàn và Vũ Sương Nhi.
“Ngươi, ngươi…… ” Vũ Sương Nhi ôm gương mặt bị đánh sưng, không dám tin nhìn Lăng Nhược Nhược, đại khái không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ ở trước mặt Tát Hoàn, minh mục trương đảm tát cho mình một bạt tai.
Lăng Nhược Nhược lắc lắc bàn tay vừa đau vừa tê, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Cho ngươi một bạt tai đã là khách khí với ngươi. Hổ dữ không ăn thịt con, vậy còn ngươi? Ta chưa từng gặp qua người mẹ nào ác độc như vậy, ngay cả con ruột của mình cũng hạ thủ được, người như vậy nếu không đánh, thì thiên lôi sẽ đánh xuống.”
Một phen lời lẽ chính nghĩa của nàng lập tức được Tát Hoàn đồng ý, hắn tuyệt không cảm thấy đánh Lăng Nhược Nhược có gì không đúng, ngược lại còn cảm thấy chưa hết giận.
“Nhược Nhi đánh ngươi là đúng, ngươi còn dám có câu oán hận nào với nàng, bổn vương sẽ giết ngươi.” Tát Hoàn tức sùi bọt mép nói, một chút cũng không nghĩ tới có nên nói thay Vũ Sương Nhi hay không.
Vũ Sương Nhi hận chết, nhìn bọn họ nhất trí đối phó mình, trong lòng vừa lạnh vừa tức, xem ra ấn tượng Tát Hoàn đối với nàng đã xấu đến cực điểm, chỉ sợ cuộc sống về sau của nàng chỉ có thể là cô độc.
“Đánh ngươi còn chưa đủ, nhưng sự tình đã không còn có thể sửa đổi. Đại phu nói, Duệ Nhi có khả năng bị si điên, cho dù tỉnh lại, cũng cần thời gian rất dài để tĩnh dưỡng. Ngươi thật đúng là ác độc a, Vũ Sương Nhi.” Lăng Nhược Nhược càng nói càng tức, càng nói càng hận, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha, người này thực không thể cứu.
Vũ Sương Nhi nghe xong như ngũ lôi oanh đỉnh, không dám tin, nàng tâm như tro tàn, tê liệt ngã xuống mặt đất, thất thần thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà Tát Hoàn vừa nghe tin đó, tức hận không thôi, đến bên cạnh Vũ Sương Nhi đá thêm mấy cái. “Nữ nhân ác độc này, nếu Duệ Nhi có sơ xuất gì, bổn vương sẽ cho ngươi chôn cùng.” Nói xong, kéo Lăng Nhược Nhược chạy nhanh về phòng Tát Duệ.
“Duệ Nhi, Duệ Nhi…… ” Vũ Sương Nhi không chú ý tới bọn họ đã rời đi, vẫn như cũ thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, thì thào lẩm bẩm một mình.
Thẳng đến thật lâu thật lâu sau, “Ô ô ô, Duệ Nhi, mẫu phi thực xin lỗi con, mẫu phi thực xin lỗi con.” Nàng không còn chút hình tượng, quỳ rạp trên mặt đất, vừa cào đất vừa khóc lớn.
Tát Hoàn và Lăng Nhược Nhược song song đi vào phòng trong, cùng nhau đến bên cạnh giường, nhìn Tát Duệ còn đang hôn mê bất tỉnh, hai người thật lâu không nói nên lời.
“Duệ Nhi, phụ vương thực xin lỗi con.” Tát Hoàn mắt đỏ hoe, cứng rắn gượng nói một câu. Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Tát Duệ, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con mình.
“Vương gia, đừng khổ sở, Duệ Nhi nhất định là cát nhân có thiên tướng, hắn nhất định sẽ bình an vô sự, nhất định sẽ tỉnh lại.” Nàng không biết nên an ủi Tát Hoàn thế nào, nếu thời này có trình độ chữa bệnh như hiện đại, Tát Duệ nhất định sẽ không sao, nhưng ở cổ đại này chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân.
Tát Hoàn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tát Duệ.
Mãi cho đến khi nha hoàn bưng dược vào, hắn mới tránh ra để nha hoàn uy dược cho Tát Duệ, nhưng Tát Duệ căn bản không uống được một giọt nào.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thái y đã đến chưa?” Tát Hoàn sốt ruột, vừa hoảng vừa hận, hận không thể chịu khổ thay cho con.
Lăng Nhược Nhược vội vàng an ủi hắn: “Vương gia đừng gấp, Thái y sẽ đến nhanh thôi, nếu không, ngài trước dùng miệng uy hắn, có thể uống bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Tát Hoàn nghe xong, không nói hai lời liền lấy chén thuốc, hớp lấy một ngụm, nhắm ngay miệng Tát Duệ, cãy mở đổ vào, cũng may lần này chảy ra không nhiều lắm, uống vào rất nhiều.
Lặp đi lặp lại mấy lần, mãi cho đến khi chén dược cạn, Tát Hoàn mới đình chỉ động tác. “Bổn vương sẽ ở đây canh chừng Duệ Nhi, đợi đến khi hắn tỉnh mới thôi.” Cuối cùng, hắn hạ quyết định.
Lăng Nhược Nhược đồng ý gật gật đầu, như vậy tốt nhất, có lẽ nếu Tát Duệ cảm nhận được phụ vương của mình đang ở bên cạnh, không chừng sẽ khỏe lên.
Thái y rốt cuộc chạy tới, ngay cả thở cũng không kịp liền bị Tát Hoàn túm lấy, đem đi bắt mạch cho Tát Duệ. Nhưng, sau một hồi kiểm tra, Thái Y cũng ra kết luận y như vị đại phu trước.
Tát Hoàn thực giận, nhưng không có cách nào, đành phải phó mặc cho số phận, tự mình canh giữ bên giường, hy vọng Tát Duệ có thể an toàn tỉnh lại.
Lăng Nhược Nhược thấy vậy, trong lòng cũng rất đau xót, nghĩ ngợi một hồi, quay sang gọi nha hoàn và thị vệ đến: “Đi mời Tam Vương gia, đến hoàng cung đón Tiểu Vương gia trở về, nói là có việc gấp cần Tiểu Vương gia trở về một chuyến.”
Nha hoàn và thị vệ tuân lệnh, lập tức rời đi, một khắc cũng không dám bỏ lỡ.
Lăng Nhược Nhược cảm thấy nếu có bé ở bên cạnh, có lẽ sẽ có ích với Tát Duệ, biết đâu bé có gọi Tát Duệ tỉnh lại. Nàng không thể trơ mắt nhìn Tát Duệ biến thành như vậy. Mẫu thân của hắn mặc dù có sai, nhưng hắn là vô tội. Hơn nữa, chuyện này nàng cũng có sai, không nên vì trả thù Vũ Sương Nhi mà kéo Tát Duệ vào. Nếu nàng không làm như vậy, Tát Duệ sẽ không xảy ra chuyện, nhưng nàng ngàn tính vạn tính lại không tính đến Vũ Sương Nhi cư nhiên ngay cả chính con mình cũng có thể hạ độc thủ.
Vũ Sương Nhi không đi vào, ló đầu khẽ liếc mắt nhìn Tát Duệ, ai cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thậm chí không ai muốn quản nàng làm cái gì.
Nửa ngày sau, một cỗ kiệu hoàng gia dừng lại trước cửa Ninh Vương phủ. Từ trong kiệu, một đứa bé đi ra, theo sau là một phụ nhận ung dung đẹp đẽ quý giá, người đó chính là hoàng thái hậu.
“Tham kiến Thái Hậu. Tham kiến Tiểu Vương gia.” Mọi người từ trên xuống dưới trong Ninh Vương phủ đều đi ra, cung kính quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn phượng nghi.
Thái Hậu uy nghiêm nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, mang ai gia đi gặp Tiểu Vương gia.” Bà vừa mới thu được tin tức, lập tức dẫn bé đến. Tát Duệ cũng là hoàng tôn của bà, bà không thể không quản.
Vì thế, tổng quản vội vàng đưa bà và bé tới biệt viện của Vũ Sương Nhi.
“Tham kiến mẫu phi.” Tát Hoàn nghe được tin Thái Hậu đến, vội dẫn Lăng Nhược Nhược chạy ra đón, tất cung tất kính nói.
“Tham kiến Thái Hậu.” Lăng Nhược Nhược cũng cúi người hành lễ với bà, sau đó nhìn thẳng vào bà.
“Mẹ.” Bé thấy Lăng Nhược Nhược, cao hứng buông tay Thái Hậu ra, chạy vội thẳng về phía nàng, lập tức liền bổ nhào vào trong lòng nàng.
Lăng Nhược Nhược ôm bé, có chút kích động, có chút nhớ nhung, nàng rất nhớ cục cưng, rất nhớ rất nhớ. Mẹ con nàng chưa bao giờ tách khỏi nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, nếu không có chuyện khẩn cấp, nàng sẽ không chịu đưa cục cưng vào hoàng cung.
“Cục cưng, cục cưng của mẹ, mẹ rất nhớ con, mẹ rất yêu con.” Nàng ôm hôn bé không ngừng, đầu chôn vào thân thể nhỏ bé của bé, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Bé cũng chu miệng, khóc: “Mẹ, cục cưng nghĩ mẹ không cần cục cưng, cục cưng rất thương tâm, cục cưng rất khổ sở.”
Bé vừa khóc, Lăng Nhược Nhược lại khổ sở, mặt dán lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, an ủi nói: “Dù mẹ không cần ai cũng sẽ không bao giờ không cần cục cưng, cục cưng là bảo bối của mẹ, duy nhất bảo bối của mẹ. Mẹ thực hư quá, mẹ không khoan, cục cưng tha thứ cho mẹ được không?” Nàng thầm tự trách, đã không làm tròn trách nhiệm một người mẹ.
Bé ôm nàng khóc một hồi lâu, dần dần bình tĩnh lại, nũng nịu nói: “Mẹ, cục cưng về sau sẽ không xa mẹ nữa.”
Lăng Nhược Nhược gật gật đầu, nàng cũng sẽ không xa bé nữa.
“Được rồi, mang ai gia đi xem Duệ Nhi đi.” Thái Hậu chờ không kịp, uy nghiêm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook