Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui
-
Chương 1: Cũng vì là Thần Tiên tốt, liền không rửa chân
Thiên triều Thánh Nguyên thứ ba, mùa thu!
Trên cánh đồng rộng lớn bao la rực rớ ánh vàng, Mễ Kinh Kinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, vừa nức nở vừa nghĩ, chẳng lẽ mình bị cha nương vứt bỏ sao?
Chỉ là vừa mới đi lượm một ổ trứng cút, vừa ngẩng đầu cha nương liền biến mất khỏi tầm mắt của mình, trước mắt chỉ có một cánh đồng ngũ cốc rộng bao la, đột nhiên truyền đến mấy tiếng dã thú gầm nhẹ không biết rõ ràng.
Nàng sợ, chỗ ruộng này cách nhà rất xa, chỉ sợ cho dù đi ra ruộng ngũ cốc cũng tìm không được nhà.
Nhìn mấy cái trứng cút đen trắng trong tay mình một chút, có phải là lượm được trứng Thần Điểu trong miệng cha nương thường nói hay không, cho nên mới bị trừng phạt rồi hả? Kinh Kinh sợ hãi, vội thả lại trứng vào trong ổ, sau đó chắp tay thành hình chữ thập, thành kính nói: "Cầu xin Thần Điểu không nên trách tội tiểu nữ tử, xin hãy trả cha nương lại cho ta đi!"
Cha nương nàng chưa có trở về, tuy nhiên từ trên không trung lại rơi xuống một bóng người.
Người này là một nam nhân, lại có dung mạo tương đối xinh đẹp, hình như xa xa hắn nhìn thấy Mễ Kinh Kinh vậy mà từ trên không trung trực tiếp chạy bộ đuổi đi theo, vừa chạy vừa hô lớn: "Đồ nhi đừng chạy, lần này vi sư tuyệt đối sẽ không thả ngươi rời đi nữa."
Mễ Kinh Kinh bị kinh ngạc lớn, mặc dù lúc cuối năm nàng đã từng được xem tạp kĩ đến từ trong thành tới thôn biểu diễn cái gì bước chậm trong không trung rồi hướng về bọn họ xin tiền. Thế nhưng dưới chân người này căn bản là không có sợi dây nào, hơn nữa còn là dùng chân chạy.
Nàng không biết mình nên kêu to hay là chạy trốn, đang do dự cả người đã bị nam nhân kia ôm vào trong ngực.
Nhiệt độ trên người hắn có chút lành lạnh, còn có mùi thơm thoang thoảng, lại gần một chút nhìn gương mặt đó càng thêm đẹp làm cho nàng tưởng rằng tranh tết tiên nữ rơi xuống phàm trần.
Nhưng hắn vừa nam nhân, nam nhân cũng có thể có dáng dấp đẹp như vậy sao? Đầu óc Mễ Kinh Kinh có chút không thể suy nghĩ được, liền thò tay sờ soạng trên mặt nam nhân kia, xác định mình là không phải đang nằm mộng giữa ban ngày.
Bỗng nhiên nam nhân kia nói chuyện, làm cho Mễ Kinh Kinh bị dọa, vội vàng thu hồi móng vuốt của mình, nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn hình như có chút nghi ngờ nói: "Tại sao thu nhỏ lại rồi?" Sau đó hắn đưa mặt lại gần Mễ Kinh Kinh nheo cặp mắt xinh đẹp lại ra sức nhìn một lát, nói: "A, hình như ta nhận lầm người."
Mễ Kinh Kinh đỏ mặt, nàng lớn như vậy ngoại trừ A Cha còn chưa có bị nam nhân khác ôm qua, lần này không chỉ ôm còn đứng gần như vậy. Nhưng nam nhân này lại đột nhiên nói hắn nhận lầm người, điều này làm cho nàng rất không thích.
Vì vậy. . . . . .
Mễ Kinh Kinh đưa tay nhỏ bé, hung hăng quăng một bạt tai cho nam nhân xinh đẹp, non nớt nói: "Lưu manh." Cô nương trong thôn nếu như bị các tiểu tử (con trai) không cẩn thận đụng tới, cũng đều nói như vậy.
Nam nhân đặt nàng trên mặt đất sau đó sờ mặt của mình một cái, uất ức nói: "Ta không phải lưu manh, ta là Thần Tiên."
Mễ Kinh Kinh sao lại chịu tin, nàng chỉ vào chân nam nhân nói: "Thần Tiên là đi chân không sao?"
Nam nhân đột nhiên giơ chân chính mình lên, thiếu chút nữa giơ lên tận mắt. Sau đó thở dài nói: "Đi ra vội quá nên quên xỏ giầy."
Mễ Kinh Kinh nhìn chân của hắn đã dơ bẩn, liền nói: "Thần Tiên cũng không rửa chân sao?"
Nam nhân nói: "Bình thường đều không rửa."
Mễ Kinh Kinh nói: "Vậy Thần Tiên chẳng phải là sẽ khiến cho người ta rất chán ghét?" A nương nói rồi, nữ hài không rửa chân tương lai nhất định sẽ làm cho mọi người ghét, không ai thèm lấy .
Nam nhân vừa nghe hai chữ ‘chán ghét’ thẳng tắp chọc trúng tâm sự của hắn, thế là ngồi xổm xuống khóc lớn nói: "Ta chính là làm cho người ta chán ghét rồi, còn để cho đệ tử của mình chán ghét. Nàng chạy theo nam nhân khác, vứt bỏ ta đi làm sao bây giờ?" Khóc lại tiếp tục kêu khóc om sòm.
Mễ Kinh Kinh cảm thấy một người đàn ông khóc thành như vậy thật đáng thương, nàng vừa rồi không tìm được A Cha, a Nương cũng muốn khóc kia mà, chỉ là cho nhẫn nại đi. Hiện tại nàng nên an ủi hắn một chút, vì vậy đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu của hắn nói: "Chớ khóc chớ khóc, sau này Kinh Kinh cho ngươi đường ăn. . . . . ." Duỗi tay sờ trên người, chẳng biết viên đường rơi mất lúc nào.
Không có đường rồi, đây chẳng phải là không dụ dỗ được sao? Bình thường thời điểm mình khóc, A Cha luôn có thể không biết từ chỗ nào biến ra rất nhiều viên đường, nhưng nàng lại không bản lãnh này.
Suy nghĩ một chút, nói: "Cùng lắm thì ngươi thu thêm một người đồ đệ nữa, vậy thì sẽ không còn một mình nữa?"
Nam nhân vừa nghe thấy cũng đúng, ngẩng đầu lên nói: "Đồ đệ thu có tốt như vậy không, ngươi cho là nên tìm một nữ hài thích hợp. . . . . . Nữ hài? Ngươi là nữ hài phải không?"
Mễ Kinh Kinh gật đầu nói: "A Cha nói ta là nữ hài, tương lai có thể lập gia đình nha!"
Nam nhân ngay lập tức dừng khóc mỉm cười, nói: "Vậy thì tốt, không bằng như vậy ngươi liền làm ta đồ đệ, về sau trưởng thành lại gả cho ta."
Mễ Kinh Kinh nghe vậy liền vội vàng lắc đầu nói: "Lập gia đình phải có tam môi lục sính(*) ."
(*) Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn
ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”
– “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới
+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
– “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất)
+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
+ Lễ Nạp Cát
+ Lễ Nạp Tệ
+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba)
+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)
Nam nhân nói: "Những thứ kia là cách làm của phàm trần, chỉ là nếu ngươi muốn tam môi lục sính cũng được, chờ ngươi trưởng thành sư phụ sẽ tới đón ngươi, như thế nào?"
Mễ Kinh Kinh nói: "Ngươi lớn lên cũng rất đẹp mắt, nhưng a nương nói rồi, sính lễ không tốt có thể không gả."
Nam nhân nắm tóc nói: "Yên tâm, mặc dù hiện tại ta không mang cái gì làm sính lễ tới đây, nhưng là về sau sẽ mang cho ngươi." Sau đó lôi kéo hai tay nhỏ bé của Mễ Kinh Kinh nói: "Đồng ý đi, đồng ý đi!"
Mễ Kinh Kinh suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng yêu, nếu như gả cho hắn nhất định làm cho các nữ hài trong trong thôn hâm mộ chết.
Vì vậy nàng suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Chỉ cần về ngươi sau rửa chân, ta liền đồng ý làm đồ đệ ngươi."
Nam nhân nghe vậy mừng rỡ cười ha ha, nói: "Phong Hoa ta lại thu thêm một đồ đệ, lại còn là nữ đồ đệ, ha ha. . . . . ." Hắn mừng rỡ chạy vòng vo vài vòng trong ruộng ngũ, sau đó vừa bấm Mễ Kinh Kinh nói: "Ngày sau ta sẽ tìm đến ngươi, nhớ phải chờ sư phụ biết không?" Nói xong hôn một cái lến khuôn mặt Mễ Kinh Kinh, vui mừng run rẩy trở lại động Cửu U trên núi Phong Hoa tu luyện.
Mễ Kinh Kinh lau nước miếng của Tiên Nhân trên miệng mình một cái, bây giờ nàng còn đang một mình đứng ở trong ruộng ngũ cốc rực rỡ ánh vàng, không chỉ bị A Cha a Nương vứt bỏ, hôm nay sư phụ mới bái cũng vứt bỏ nàng, cho nên nhìn thấy bóng dáng người kia đã biến mất phía chân trời, nàng khóc oa oa một tiếng, trong lòng lại nghĩ: thì ra là sư phụ một điểm hữu dụng cũng không có!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh sáu tuổi!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh mất đi nụ hôn đầu!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh không giải thích được đính hôn!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh liền bắt đầu ghét Thần Tiên, người nào nhắc tới Thần Tiên thật tốt đẹp nàng liền đánh người đó.
Một năm kia, huynh trưởng Mễ Kinh Kinh đậu thi Hương, Mễ gia từ người nông thôn thành người tâm phúc.
Thiên triều Thánh Nguyên năm thứ mười một, mùa thu!
Một năm này, Mễ Kinh Kinh mười bốn tuổi.
Một năm này, huynh trưởng Mễ Kinh Kinh thi đỗ Trạng Nguyên.
Một năm này, Mễ Kinh Kinh bị huynh trưởng hứa gả cho công tử nhà ân sư làm thê.
Ba tháng sau, Mễ gia mới vừa đến Kinh Thành không lâu liền khua chiêng gõ trống đem Mễ Kinh Kinh lòng không phục đưa vào phủ quốc sư.
Đúng, ân sư năm đó của huynh trưởng Mễ Kinh Kinh chính là quốc sư đại nhân, Diêu Thiên - nhi tử của thân tỷ tỷ của Tiên Đế, Bích Dao công chúa.
Truyền thuyết quốc sư vốn là Bích Dao công chúa trong du ngoạn lúc cùng một vị Tiên Nhân ở hải ngoại sinh ra, cho nên có tài trí hơn người, học sâu hiểu rộng. Bởi vì có hắn là phụ tá nên Thiên Triều người người mới được an nhàn bình an, hàng năm đều được thái bình.
Mà bây giờ Kinh Kinh phải gả đúng là nhi tử của vị danh nhân này, nghe nói còn là con trai độc nhất.
Dĩ nhiên, lấy thân phận nông hộ của nhà nàng mà gả cho nhi tử của một vị đại nhân vật như vậy làm đích phu nhân dĩ nhiên là không thể nào, bởi vì trong đó có nguyên nhân .
Mà nguyên nhân chính xác, là nhi tử của vị quốc sư này trời sanh mắt mù, lại bởi vì khi còn bé bị người cố ý đả thương hai chân, dẫn đến không thể đi đường được.
Như vậy, Mễ gia bọn họ mới có cơ hội bấu víu cành cao, đem nữ nhi gả qua thành thê tử kết tóc.
Tuy là như thế, nhưng cả nhà trên dưới cũng không có vui mừng, đều khóc sướt mướt đưa Kinh Kinh xuất giá, cho đến khi nàng đã đi rất xa, lại vẫn thấy a Nương, nhóm người thẩm tử (thím) đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa khóc, thậm chí còn khóc đến bị ngã. . . . . .
Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng giơ lên cánh tay mập mạp vẫy vẫy với các nàng, trong lòng thì nghĩ: cái này nhìn thế nào lại giống như đội ngũ đưa ma đây?
Dĩ nhiên, trong lòng Mễ Kinh Kinh tự có tính toán.
Tính toán của nàng dĩ nhiên là trốn.
Tuy nói hiện tại không thể liên lạc được với sư phụ chết tiệt kia, nhưng là chỉ cần mang theo pháp bảo hắn cho ở trên người thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể giữ được trong sạch. Sau đó chờ bọn hắn buông lỏng cảnh giác thì mình có thể bỏ chạy đi tìm sư phụ!
Nàng cũng không nghĩ vì tiền đồ huynh trưởng mà hi sinh hạnh phúc cả đời của chính mình, coi như chạy đi luyện song tu với sư phụ cũng hơn là ở chỗ này làm quả phụ.
Về phần luyện song tu như thế nào nàng không hiểu, làm cái gì mà trước kia sư phụ thu 101 người đồ đệ, cũng bởi vì hắn nói muốn luyện song tu mà tất cả đều bị hù chạy là vì cái gì nàng cũng không hiểu. Nhưng là, sư phụ là xinh đẹp, so với nam nhân xa lạ nàng tình nguyện ở chung một chỗ với sư phụ.
Nghĩ như vậy, nàng đã bị lảo đảo nâng vào quốc sư phủ.
Lần này hôn lễ hết sức tráng lệ, thật sự có thể nói là mười dặm hồng trang rồi!
Nhưng là trong lòng Kinh Kinh không vui mừng nổi, bởi vì trượng phu của nàng đi đứng không tốt sẽ không đá cửa kiệu. Nhưng quy củ thì vẫn phải làm, vì vậy có người đá cửa kiệu thay tân lang.
Bị nâng vào lễ đường, Kinh Kinh phát hiện nam nhân đứng ở bên cạnh mình cũng không phải là cao, mà hắn thế nhưng không có mặc hồng y. Đang lúc tức giận, nàng nghe được tiếng gà trống kêu ô ô, nếu như không đoán sai, thậm chí ngay cả bái đường cũng cần phải người khác làm thay?
Thay thì thay đi, dù sao nàng cũng không phải là thật lòng muốn gả.
Kết thúc ba lạy nàng bị đưa vào tân phòng, nghĩ tới lần này dù sao cũng nên nhìn thấy mặt trượng phu của mình đi, kết quả ngồi chờ tận tới khi trời tối.
Kinh Kinh cảm giác hông của nàng cũng sắp không thẳng lên được rồi, đúng lúc này liền nghe hỉ nương nói: "Tân lang nhanh tới vén khăn voan cho tân nương đi."
Tinh thần Kinh Kinh lâm vào chấn động, vội vàng ngồi thẳng người.
Tuy nói nàng là không có ý định sống qua ngày với cái tân lang này, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, dù sao đây chính là đại cô nương lần đầu lên kiệu a!
Chỉ nghe leng keng leng keng, cũng không biết là dùng xe lăn hay là người đỡ vào, tóm lại chỉ chốc lát sau một đôi chân xuất hiện gần hai chân mình, mà đồng thời xuất hiện còn có một cái ghế.
Tâm Kinh Kinh liền nhảy dựng lên, vị này chính là nàng vị tân lang bị mù sao?
Đang chờ hắn vén khăn voan của mình lên thì nhìn trộm bộ dáng của hắn, nếu như thuận mắt thì có thể trải qua cùng hắn! Từ trước đến giờ Kinh Kinh vẫn duy trì cá tính thích ứng theo mọi hoàn cảnh, hơn nữa sư phụ cũng nói qua rồi, hợp liền tới, không hợp thì chia tay. Thần Tiên cũng nói tùy duyên, nàng đương nhiên là muốn xem trước một chút mình có phần duyên này với hắn hay không.
Kết quả, đinh một tiếng can tử (que dùng để vén khăn voan của tân nương) bị ném trên mặt đất.
Vị đại thiếu gia Quốc Sư Phủ chưa từng thấy mặt kia nói: "Ai muốn vén khăn voan cho nàng, ta lại không muốn cưới nàng."
"Nhưng là lão gia. . . . . ." Hỉ nương nhặt can tử lên khổ sở nói.
"Nếu hắn muốn thú tức phụ (cưới vợ) như vậy thì để cho hắn thú a, ta tới chính là muốn nói cho vị tiểu nữ tử này, Diêu Viễn Từ ta cũng không nhận ngươi là thê tử của ta." Nói xong cái ghế kia vừa động thì kêu một tiếng két… két…rồi đi ra.
Trên cánh đồng rộng lớn bao la rực rớ ánh vàng, Mễ Kinh Kinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, vừa nức nở vừa nghĩ, chẳng lẽ mình bị cha nương vứt bỏ sao?
Chỉ là vừa mới đi lượm một ổ trứng cút, vừa ngẩng đầu cha nương liền biến mất khỏi tầm mắt của mình, trước mắt chỉ có một cánh đồng ngũ cốc rộng bao la, đột nhiên truyền đến mấy tiếng dã thú gầm nhẹ không biết rõ ràng.
Nàng sợ, chỗ ruộng này cách nhà rất xa, chỉ sợ cho dù đi ra ruộng ngũ cốc cũng tìm không được nhà.
Nhìn mấy cái trứng cút đen trắng trong tay mình một chút, có phải là lượm được trứng Thần Điểu trong miệng cha nương thường nói hay không, cho nên mới bị trừng phạt rồi hả? Kinh Kinh sợ hãi, vội thả lại trứng vào trong ổ, sau đó chắp tay thành hình chữ thập, thành kính nói: "Cầu xin Thần Điểu không nên trách tội tiểu nữ tử, xin hãy trả cha nương lại cho ta đi!"
Cha nương nàng chưa có trở về, tuy nhiên từ trên không trung lại rơi xuống một bóng người.
Người này là một nam nhân, lại có dung mạo tương đối xinh đẹp, hình như xa xa hắn nhìn thấy Mễ Kinh Kinh vậy mà từ trên không trung trực tiếp chạy bộ đuổi đi theo, vừa chạy vừa hô lớn: "Đồ nhi đừng chạy, lần này vi sư tuyệt đối sẽ không thả ngươi rời đi nữa."
Mễ Kinh Kinh bị kinh ngạc lớn, mặc dù lúc cuối năm nàng đã từng được xem tạp kĩ đến từ trong thành tới thôn biểu diễn cái gì bước chậm trong không trung rồi hướng về bọn họ xin tiền. Thế nhưng dưới chân người này căn bản là không có sợi dây nào, hơn nữa còn là dùng chân chạy.
Nàng không biết mình nên kêu to hay là chạy trốn, đang do dự cả người đã bị nam nhân kia ôm vào trong ngực.
Nhiệt độ trên người hắn có chút lành lạnh, còn có mùi thơm thoang thoảng, lại gần một chút nhìn gương mặt đó càng thêm đẹp làm cho nàng tưởng rằng tranh tết tiên nữ rơi xuống phàm trần.
Nhưng hắn vừa nam nhân, nam nhân cũng có thể có dáng dấp đẹp như vậy sao? Đầu óc Mễ Kinh Kinh có chút không thể suy nghĩ được, liền thò tay sờ soạng trên mặt nam nhân kia, xác định mình là không phải đang nằm mộng giữa ban ngày.
Bỗng nhiên nam nhân kia nói chuyện, làm cho Mễ Kinh Kinh bị dọa, vội vàng thu hồi móng vuốt của mình, nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn hình như có chút nghi ngờ nói: "Tại sao thu nhỏ lại rồi?" Sau đó hắn đưa mặt lại gần Mễ Kinh Kinh nheo cặp mắt xinh đẹp lại ra sức nhìn một lát, nói: "A, hình như ta nhận lầm người."
Mễ Kinh Kinh đỏ mặt, nàng lớn như vậy ngoại trừ A Cha còn chưa có bị nam nhân khác ôm qua, lần này không chỉ ôm còn đứng gần như vậy. Nhưng nam nhân này lại đột nhiên nói hắn nhận lầm người, điều này làm cho nàng rất không thích.
Vì vậy. . . . . .
Mễ Kinh Kinh đưa tay nhỏ bé, hung hăng quăng một bạt tai cho nam nhân xinh đẹp, non nớt nói: "Lưu manh." Cô nương trong thôn nếu như bị các tiểu tử (con trai) không cẩn thận đụng tới, cũng đều nói như vậy.
Nam nhân đặt nàng trên mặt đất sau đó sờ mặt của mình một cái, uất ức nói: "Ta không phải lưu manh, ta là Thần Tiên."
Mễ Kinh Kinh sao lại chịu tin, nàng chỉ vào chân nam nhân nói: "Thần Tiên là đi chân không sao?"
Nam nhân đột nhiên giơ chân chính mình lên, thiếu chút nữa giơ lên tận mắt. Sau đó thở dài nói: "Đi ra vội quá nên quên xỏ giầy."
Mễ Kinh Kinh nhìn chân của hắn đã dơ bẩn, liền nói: "Thần Tiên cũng không rửa chân sao?"
Nam nhân nói: "Bình thường đều không rửa."
Mễ Kinh Kinh nói: "Vậy Thần Tiên chẳng phải là sẽ khiến cho người ta rất chán ghét?" A nương nói rồi, nữ hài không rửa chân tương lai nhất định sẽ làm cho mọi người ghét, không ai thèm lấy .
Nam nhân vừa nghe hai chữ ‘chán ghét’ thẳng tắp chọc trúng tâm sự của hắn, thế là ngồi xổm xuống khóc lớn nói: "Ta chính là làm cho người ta chán ghét rồi, còn để cho đệ tử của mình chán ghét. Nàng chạy theo nam nhân khác, vứt bỏ ta đi làm sao bây giờ?" Khóc lại tiếp tục kêu khóc om sòm.
Mễ Kinh Kinh cảm thấy một người đàn ông khóc thành như vậy thật đáng thương, nàng vừa rồi không tìm được A Cha, a Nương cũng muốn khóc kia mà, chỉ là cho nhẫn nại đi. Hiện tại nàng nên an ủi hắn một chút, vì vậy đưa bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu của hắn nói: "Chớ khóc chớ khóc, sau này Kinh Kinh cho ngươi đường ăn. . . . . ." Duỗi tay sờ trên người, chẳng biết viên đường rơi mất lúc nào.
Không có đường rồi, đây chẳng phải là không dụ dỗ được sao? Bình thường thời điểm mình khóc, A Cha luôn có thể không biết từ chỗ nào biến ra rất nhiều viên đường, nhưng nàng lại không bản lãnh này.
Suy nghĩ một chút, nói: "Cùng lắm thì ngươi thu thêm một người đồ đệ nữa, vậy thì sẽ không còn một mình nữa?"
Nam nhân vừa nghe thấy cũng đúng, ngẩng đầu lên nói: "Đồ đệ thu có tốt như vậy không, ngươi cho là nên tìm một nữ hài thích hợp. . . . . . Nữ hài? Ngươi là nữ hài phải không?"
Mễ Kinh Kinh gật đầu nói: "A Cha nói ta là nữ hài, tương lai có thể lập gia đình nha!"
Nam nhân ngay lập tức dừng khóc mỉm cười, nói: "Vậy thì tốt, không bằng như vậy ngươi liền làm ta đồ đệ, về sau trưởng thành lại gả cho ta."
Mễ Kinh Kinh nghe vậy liền vội vàng lắc đầu nói: "Lập gia đình phải có tam môi lục sính(*) ."
(*) Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn
ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”
– “Tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
+ “Sính thư” thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
+ “Lễ thư” trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới
+ “Nghênh thư” thư dự kiến ngày giờ rước dâu
– “Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
+ Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ sẽ kèm theo lá thư thứ nhất)
+ Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
+ Lễ Nạp Cát
+ Lễ Nạp Tệ
+ Lễ Thỉnh Kỳ (sẽ kèm theo lá thư thứ ba)
+ Lễ Nghênh Thân (Vu Quy)
Nam nhân nói: "Những thứ kia là cách làm của phàm trần, chỉ là nếu ngươi muốn tam môi lục sính cũng được, chờ ngươi trưởng thành sư phụ sẽ tới đón ngươi, như thế nào?"
Mễ Kinh Kinh nói: "Ngươi lớn lên cũng rất đẹp mắt, nhưng a nương nói rồi, sính lễ không tốt có thể không gả."
Nam nhân nắm tóc nói: "Yên tâm, mặc dù hiện tại ta không mang cái gì làm sính lễ tới đây, nhưng là về sau sẽ mang cho ngươi." Sau đó lôi kéo hai tay nhỏ bé của Mễ Kinh Kinh nói: "Đồng ý đi, đồng ý đi!"
Mễ Kinh Kinh suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cảm thấy người đàn ông này thật sự rất đáng yêu, nếu như gả cho hắn nhất định làm cho các nữ hài trong trong thôn hâm mộ chết.
Vì vậy nàng suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Chỉ cần về ngươi sau rửa chân, ta liền đồng ý làm đồ đệ ngươi."
Nam nhân nghe vậy mừng rỡ cười ha ha, nói: "Phong Hoa ta lại thu thêm một đồ đệ, lại còn là nữ đồ đệ, ha ha. . . . . ." Hắn mừng rỡ chạy vòng vo vài vòng trong ruộng ngũ, sau đó vừa bấm Mễ Kinh Kinh nói: "Ngày sau ta sẽ tìm đến ngươi, nhớ phải chờ sư phụ biết không?" Nói xong hôn một cái lến khuôn mặt Mễ Kinh Kinh, vui mừng run rẩy trở lại động Cửu U trên núi Phong Hoa tu luyện.
Mễ Kinh Kinh lau nước miếng của Tiên Nhân trên miệng mình một cái, bây giờ nàng còn đang một mình đứng ở trong ruộng ngũ cốc rực rỡ ánh vàng, không chỉ bị A Cha a Nương vứt bỏ, hôm nay sư phụ mới bái cũng vứt bỏ nàng, cho nên nhìn thấy bóng dáng người kia đã biến mất phía chân trời, nàng khóc oa oa một tiếng, trong lòng lại nghĩ: thì ra là sư phụ một điểm hữu dụng cũng không có!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh sáu tuổi!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh mất đi nụ hôn đầu!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh không giải thích được đính hôn!
Một năm kia, Mễ Kinh Kinh liền bắt đầu ghét Thần Tiên, người nào nhắc tới Thần Tiên thật tốt đẹp nàng liền đánh người đó.
Một năm kia, huynh trưởng Mễ Kinh Kinh đậu thi Hương, Mễ gia từ người nông thôn thành người tâm phúc.
Thiên triều Thánh Nguyên năm thứ mười một, mùa thu!
Một năm này, Mễ Kinh Kinh mười bốn tuổi.
Một năm này, huynh trưởng Mễ Kinh Kinh thi đỗ Trạng Nguyên.
Một năm này, Mễ Kinh Kinh bị huynh trưởng hứa gả cho công tử nhà ân sư làm thê.
Ba tháng sau, Mễ gia mới vừa đến Kinh Thành không lâu liền khua chiêng gõ trống đem Mễ Kinh Kinh lòng không phục đưa vào phủ quốc sư.
Đúng, ân sư năm đó của huynh trưởng Mễ Kinh Kinh chính là quốc sư đại nhân, Diêu Thiên - nhi tử của thân tỷ tỷ của Tiên Đế, Bích Dao công chúa.
Truyền thuyết quốc sư vốn là Bích Dao công chúa trong du ngoạn lúc cùng một vị Tiên Nhân ở hải ngoại sinh ra, cho nên có tài trí hơn người, học sâu hiểu rộng. Bởi vì có hắn là phụ tá nên Thiên Triều người người mới được an nhàn bình an, hàng năm đều được thái bình.
Mà bây giờ Kinh Kinh phải gả đúng là nhi tử của vị danh nhân này, nghe nói còn là con trai độc nhất.
Dĩ nhiên, lấy thân phận nông hộ của nhà nàng mà gả cho nhi tử của một vị đại nhân vật như vậy làm đích phu nhân dĩ nhiên là không thể nào, bởi vì trong đó có nguyên nhân .
Mà nguyên nhân chính xác, là nhi tử của vị quốc sư này trời sanh mắt mù, lại bởi vì khi còn bé bị người cố ý đả thương hai chân, dẫn đến không thể đi đường được.
Như vậy, Mễ gia bọn họ mới có cơ hội bấu víu cành cao, đem nữ nhi gả qua thành thê tử kết tóc.
Tuy là như thế, nhưng cả nhà trên dưới cũng không có vui mừng, đều khóc sướt mướt đưa Kinh Kinh xuất giá, cho đến khi nàng đã đi rất xa, lại vẫn thấy a Nương, nhóm người thẩm tử (thím) đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa khóc, thậm chí còn khóc đến bị ngã. . . . . .
Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng giơ lên cánh tay mập mạp vẫy vẫy với các nàng, trong lòng thì nghĩ: cái này nhìn thế nào lại giống như đội ngũ đưa ma đây?
Dĩ nhiên, trong lòng Mễ Kinh Kinh tự có tính toán.
Tính toán của nàng dĩ nhiên là trốn.
Tuy nói hiện tại không thể liên lạc được với sư phụ chết tiệt kia, nhưng là chỉ cần mang theo pháp bảo hắn cho ở trên người thì trong khoảng thời gian ngắn vẫn có thể giữ được trong sạch. Sau đó chờ bọn hắn buông lỏng cảnh giác thì mình có thể bỏ chạy đi tìm sư phụ!
Nàng cũng không nghĩ vì tiền đồ huynh trưởng mà hi sinh hạnh phúc cả đời của chính mình, coi như chạy đi luyện song tu với sư phụ cũng hơn là ở chỗ này làm quả phụ.
Về phần luyện song tu như thế nào nàng không hiểu, làm cái gì mà trước kia sư phụ thu 101 người đồ đệ, cũng bởi vì hắn nói muốn luyện song tu mà tất cả đều bị hù chạy là vì cái gì nàng cũng không hiểu. Nhưng là, sư phụ là xinh đẹp, so với nam nhân xa lạ nàng tình nguyện ở chung một chỗ với sư phụ.
Nghĩ như vậy, nàng đã bị lảo đảo nâng vào quốc sư phủ.
Lần này hôn lễ hết sức tráng lệ, thật sự có thể nói là mười dặm hồng trang rồi!
Nhưng là trong lòng Kinh Kinh không vui mừng nổi, bởi vì trượng phu của nàng đi đứng không tốt sẽ không đá cửa kiệu. Nhưng quy củ thì vẫn phải làm, vì vậy có người đá cửa kiệu thay tân lang.
Bị nâng vào lễ đường, Kinh Kinh phát hiện nam nhân đứng ở bên cạnh mình cũng không phải là cao, mà hắn thế nhưng không có mặc hồng y. Đang lúc tức giận, nàng nghe được tiếng gà trống kêu ô ô, nếu như không đoán sai, thậm chí ngay cả bái đường cũng cần phải người khác làm thay?
Thay thì thay đi, dù sao nàng cũng không phải là thật lòng muốn gả.
Kết thúc ba lạy nàng bị đưa vào tân phòng, nghĩ tới lần này dù sao cũng nên nhìn thấy mặt trượng phu của mình đi, kết quả ngồi chờ tận tới khi trời tối.
Kinh Kinh cảm giác hông của nàng cũng sắp không thẳng lên được rồi, đúng lúc này liền nghe hỉ nương nói: "Tân lang nhanh tới vén khăn voan cho tân nương đi."
Tinh thần Kinh Kinh lâm vào chấn động, vội vàng ngồi thẳng người.
Tuy nói nàng là không có ý định sống qua ngày với cái tân lang này, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương, dù sao đây chính là đại cô nương lần đầu lên kiệu a!
Chỉ nghe leng keng leng keng, cũng không biết là dùng xe lăn hay là người đỡ vào, tóm lại chỉ chốc lát sau một đôi chân xuất hiện gần hai chân mình, mà đồng thời xuất hiện còn có một cái ghế.
Tâm Kinh Kinh liền nhảy dựng lên, vị này chính là nàng vị tân lang bị mù sao?
Đang chờ hắn vén khăn voan của mình lên thì nhìn trộm bộ dáng của hắn, nếu như thuận mắt thì có thể trải qua cùng hắn! Từ trước đến giờ Kinh Kinh vẫn duy trì cá tính thích ứng theo mọi hoàn cảnh, hơn nữa sư phụ cũng nói qua rồi, hợp liền tới, không hợp thì chia tay. Thần Tiên cũng nói tùy duyên, nàng đương nhiên là muốn xem trước một chút mình có phần duyên này với hắn hay không.
Kết quả, đinh một tiếng can tử (que dùng để vén khăn voan của tân nương) bị ném trên mặt đất.
Vị đại thiếu gia Quốc Sư Phủ chưa từng thấy mặt kia nói: "Ai muốn vén khăn voan cho nàng, ta lại không muốn cưới nàng."
"Nhưng là lão gia. . . . . ." Hỉ nương nhặt can tử lên khổ sở nói.
"Nếu hắn muốn thú tức phụ (cưới vợ) như vậy thì để cho hắn thú a, ta tới chính là muốn nói cho vị tiểu nữ tử này, Diêu Viễn Từ ta cũng không nhận ngươi là thê tử của ta." Nói xong cái ghế kia vừa động thì kêu một tiếng két… két…rồi đi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook