Cây Xoài, Giàn Nho
Quyển 2 - Chương 40: Kết thúc

Một năm nay, tin tức về thành phố N liên tiếp xuất hiện.

Đầu tiên là con dâu cả của vọng tộc họ Mộc nào đó tình nghi dính liếu đến việc cố sát, đã bị mang đi điều tra.

Tiếp theo, gia trưởng của vọng tộc đó bởi vì vu cáo hãm hại phần tử trí thức lão làng mà bị đưa ra kiện tụng.

Trong lúc nhất thời, báo chí tạp san tranh nhau báo cáo những phần tử trí thức đã chịu oan. Trong đó, việc sửa lại án xử sai của một nhà nghệ thuật nào đó rất được xã hội quan tâm. Hậu nhân của ông sau khi thu thập về tất cả tác phẩm và bộ sưu tập của ông lưu lạc bên ngoài thì quyên góp cho quốc gia.

Mỗi một ngày, tin tức về việc bê bối chính trị luôn xuất hiện nhiều vô số kể.

Người xem bấy giờ thổn thức, xem rồi cũng quăng ra sau đầu.

Không có bao nhiêu người sẽ đi truy cứu nỗi xót xa chôn giấu đằng sau.

Nhiều năm trôi qua, Mộc Tiểu Thụ đã dần học được cách bình tĩnh hòa nhã.

Mọi thứ đều chấm dứt, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Hôn lễ của Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm đơn giản mà lãng mạn, chỉ mời mấy người bạn thân, tại biệt thự trước hồ nước chuẩn bị mấy bàn thức ăn.

Nơi tổ chức giản dị ấm cúng, khách khứa vui mừng.

Đêm hôn lễ, Mộc Tiểu Thụ nhận được hai phần quà đặc biệt.

Một phần đến từ Tiêu Thanh Nhượng, một phần đến từ Đan Bá Phi.

Tiêu Thanh Nhượng gửi tới sáu cuộn tranh.

Lối vẽ tỉ mỉ tinh tế vẽ ra phong cảnh ba phường bảy ngõ. Những nét bút này, Mộc Tiểu Thụ quá quen thuộc.

Cô đã không còn mong ước xa vời lấy về những cuộn tranh này từ tay Tiêu Thanh Nhượng. Cô từng nghĩ tới tìm hắn đàm phán, nhưng sau đó cô lại từ bỏ. Nếu vì sáu cuộn tranh này đổi lấy cái giá ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện giờ, đáng chỗ nào chứ?

Đây cũng không phải là điều ông ngoại muốn thấy.

Con người nếu rộng lượng hơn, lúc trước có làm thế nào cũng đi trong mê cung không biết lối ra giờ đây trong nháy mắt sẽ có đường thông.

Đan Bá Phi gửi tới một tấm ảnh đặt trong khung.

Trong tấm ảnh là cánh đồng hoa thanh cúc mênh mông bát ngát, biển hoa màu xanh kéo dài tận cuối chân trời, đẹp đến thu hút hồn người.

Phía sau cánh đồng hoa có một cối xay gió nho nhỏ, trong mảnh sân nằm trước cối xay gió có một cái xích đu nhỏ bé.

Mộc Tiểu Thụ rất quen thuộc với cối xay gió kia. Mở ra cửa sập gỗ sẽ hiện ra một lối đi, tại cuối lối đi là một hầm rượu, bên trong chứa đựng rượu tự ủ của mỗi một chủ nhân nhà họ Đan trước khi lên nắm quyền.

Cô từng cùng Đan Bá Phi ngồi trên xích đu uống rượu chờ bình minh.

Chỉ có một điểm không được hoàn mỹ, mùa đó không thể nhìn thấy một đóa hoa thanh cúc nở rộ.

Hiện giờ, tiếc nuối này đã được đền bù.

Mộc Tiểu Thụ khẽ cười, ngón tay theo bản năng vuốt ve phần đề chữ ở cuối tấm ảnh.

Chúc hạnh phúc.

Bạn: Đan Bá Phi.

Kì Tấn Khiêm đẩy cửa đi vào, mang ánh trăng tiến vào phòng.

“Ngày mai phải đi Áo, đêm nay ngủ sớm thôi.” Anh bồng cô lên, “Quà tặng sau này có thể từ từ xem, không vội xem đêm nay.”

Cô ôm cổ anh, cười nói: “Kì tiên sinh, lúc này mới mấy giờ hả?”

Anh phớt lờ, lập tức ôm cô vào phòng ngủ.

Hai người ngã trên chiếc giường lớn mềm mại.

Anh thành thạo cởi đồ ngủ của cô ra, chỉ nhìn một cái liền sững sờ.

Dưới lớp đồ ngủ là nội y bằng ren màu đen, thiết kế rỗng, làm nổi bật làn da của cô, dưới ánh đèn càng có vẻ óng ánh hơn.

Cô hơi lúng túng, đang muốn kéo đồ ngủ lại thì phát hiện không thể nhúc nhích.

Anh khẽ cười, đầu ngón tay lướt qua bụng cô, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô: “Anh rất thích.”

Nụ hôn của anh dần dần đi xuống, dừng tại khe hở bằng ren.

Cô ngứa ngáy khó chịu, vô thức cất tiếng: “Anh…anh không phải nói đêm nay ngủ sớm sao?”

Anh ậm ờ trả lời: “Làm sớm một chút, làm xong có thể ngủ sớm.”

Cô cứng họng không còn gì để nói.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Tiểu Thụ bị Kì Tấn Khiêm đánh thức.

Cô cực kỳ mệt mỏi, tức tối hất tay anh ra. Quả nhiên không thể tin tưởng anh trong chuyện này, đêm qua bọn họ quấn quýt tới ba giờ sáng. Ngủ sớm gì chứ, tất cả đều là viện cớ.

Anh không khỏi bật cười, nửa kéo nửa ôm cô từ giường ngồi dậy: “Em muốn để Tiểu Bách chờ sao?”

Cô chợt kích động, buồn ngủ mất đi phân nửa.

Mau chóng rửa mặt xong, hai người đi tới sân bay.

Tại cửa lên máy bay, Mộc Tiểu Thụ nhìn thấy Cơ Sùng An.

Sau hôm show diễn thời trang Paris, Cơ Sùng An đưa đơn xin từ chức với Uren. Từ Linh đè nén tin tức anh ta từ chức. Chờ khi tổng bộ Uren biết chuyện này thì đã là nửa năm sau, khi ấy Cơ Sùng An đã ký hợp đồng với TRsam từ trước, chờ khi hợp đồng bên Uren hết hiệu lực thì gia nhập TRsam.

Tổng bộ Uren giận tím mặt, giáng chức một nhân viên, Từ Linh mất hết mọi quyền lực.

Thời gian bay đến Áo vừa đúng lúc, Mộc Tiểu Thụ tới nhà hát âm nhạc lớn trước mười lăm phút.

Bên trong nhà hát đã ngồi đầy khán giả.

Mộc Trạch Bách là người lên sân khấu cuối cùng trong mười nghệ sĩ dương cầm.

Ánh đèn sân khấu chiếu trên người cậu. Cậu mắc chiếc áo đuôi tôm màu đen, càng trông gầy gò yếu ớt.

Mộc Tiểu Thụ theo bản năng nắm chặt tay Kì Tấn Khiêm.

Kì Tấn Khiêm dịu dàng nhìn cô một cái, sau đó nắm tay cô.

Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Thụ xem Mộc Trạch Bách đã trưởng thành đánh đàn dương cầm.

Lúc âm tiết điên cuồng vang lên, ngay cả cô chưa từng học đàn dương cầm cũng nghe ra sự hùng hồn.

Mộc Trạch Bách ngồi trước đàn dương cầm giống như thay đổi thành người khác, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím phát ra khuôn mẫu phức tạp.

Cả người cậu đang run rẩy, giống như một kẻ điên, lại giống như một người hy sinh vì đạo.

Khán giả tại đây bất giác cương cứng cột sống, nín thở lắng nghe khúc đàn dương cầm điên cuồng này.

Không ai biết nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi trên sân khấu từng bị đánh gãy tay.

Tất cả mọi người đang đắm chìm trong ca khúc “Điệu vũ của cái chết”.

Bữa tiệc của bộ xương điên cuồng của Franz Liszt.

Khi nốt nhạc cuối cùng biến mất, khán phòng nhà hát mới vang lên tiếng hít thở.

Tiếng vỗ tay tựa như thủy triều, kéo dài không dứt.

Nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi đứng lên, cúi chào mọi người, rồi lại ngồi xuống bắt đầu ca khúc mới.

Mỗi một nghệ sĩ đàn ba ca khúc, một bài đến từ thế hệ trước, hai bài tự sáng tác cho mình.

Hơn mười năm khổ luyện, chỉ vì đàn ba khúc trên sân khấu này.

Mộc Tiểu Thụ bỗng nhiên nhận ra, ca khúc này viết cho ai.

Chính là nhà thiết kế thời trang thiên tài cương quyết kia không tiếc trả giá tất cả muốn cô giúp đưa bộ thiết kế kia lên sân khấu trình diễn, nghệ sĩ dương cầm gầy gò trên sân khấu đang dùng sinh mệnh đàn tấu hai khúc cuối cùng.

Cơ Sùng An thiết kế ra bộ lễ phục kia, không ai có thể hiểu được ý sâu bên trong. Nhưng Mộc Tiểu Thụ khẳng định, Mộc Trạch Bách nhất định hiểu được. Hơn nữa, cậu nhất định cũng xem buổi diễn kia.

Giờ phút này, Mộc Trạch Bách đàn tấu trên sân khấu, tiếng đàn của cậu được ba ngàn bốn trăm người ở đây lắng nghe, toàn bộ khán giả thế giới chú ý đến hội âm nhạc này cũng nghe được, nhưng thật ra cậu chỉ đàn cho một người nghe.

Khi hội âm nhạc chấm dứt, bầu trời nổi cơn tuyết nhỏ.

Mộc Tiểu Thụ không nhìn thấy Mộc Trạch Bách. Chàng nghệ sĩ như người điên có tài hoa trẻ tuổi kia đã rời khỏi.

Tại quảng trường, Cơ Sùng An ngồi cạnh suối phun nước, mặc bông tuyết bay xuống đầu anh ta.

Mộc Tiểu Thụ đi tới bên cạnh anh ta.

“Anh đã gặp Tiểu Bách chưa?” Cô hỏi.

Anh ta lắc đầu.

“Ca khúc cuối cùng, Tiểu Bách viết cho anh.” Cô nói, “Anh tặng thiết kế cho nó, nó nhất định hiểu.”

Anh ta chẳng nói gì.

Cơn tuyết dần dần nặng hơn, trên quảng đường thắp sáng đèn đường.

Thật lâu sau, anh ta rốt cuộc cất tiếng: “Cậu ấy cho rằng cậu ấy giống cô, là người có thể vì giấc mộng mà bước vào đường cùng. Nhưng thật ra, cậu ấy và cô tuyệt đối không giống nhau. Cậu ấy nhẫn tâm hơn cô nhiều lắm.”

“Cô sẽ vì người mình yêu mà chấp nhận giấc mộng tạm bợ, nhưng cậu ấy vì giấc mộng có thể hy sinh người mình yêu.”

Cô trầm lặng. Chuyện này, từ một số việc nhỏ mà cô đã tìm ra manh mối.

Đêm đó, Mộc Lạc Kỳ thở dài: “Chị đã biết từ trước là Tiểu Bách giả tên Mộc Trạch Tùng viết thư gọi chị trở về, nó hy vọng chị có thể phân tán sự chú ý của mẹ chị.”

“Thật ra nó không cần làm thế, chỉ cần nó mở miệng, chị sẽ trở về. Mộc Trạch Tùng nói Tiểu Bách trở thành một con người đáng sợ, thật ra bản tính của nó không phải như thế, nếu…nếu năm đó chị không dứt khoát bỏ đi, mẹ chị cũng sẽ không dồn ép nó đến vậy, cũng sẽ không…thuê người phế đi bàn tay của nó.”

Người Mộc Trạch Bách lợi dụng đâu chỉ người chị ruột của cậu.

Gió càng lúc càng lớn, trong bông tuyết xen lẫn băng đá.

Cơ Sùng An híp mắt nhìn bầu trời u ám, sau đó đứng dậy, anh ta phủi bụi trên áo khoác ngoài.

“Tôi phải đi, hai tiếng sau sẽ bay.” Anh ta nói, “Ngày mai thời tiết chắc sẽ tốt hơn.”

Mộc Tiểu Thụ thẫn thờ đứng tại chỗ hồi lâu, cho đến khi một chiếc áo khoác choàng trên đầu vai cô.

“Lạnh không?” Kì Tấn Khiêm ôm cô vào lòng, “Chúng ta tìm một cửa hàng nhỏ ấm áp ngồi xuống.”

Cô vươn tay luồn vào trong áo khoác của anh, ôm lấy eo anh: “Kì tiên sinh, em rất may mắn.”

“Ừm.” Anh cọ cọ trên đỉnh đầu cô.

“Thật may mắn ông trời mang anh đến cho em.” Cô tựa đầu kề sát lồng ngực anh.

Nếu không có Kì Tấn Khiêm, Mộc Tiểu Thụ rất có thể sẽ là một Mộc Trạch Bách khác.

Anh nở nụ cười: “Có thưởng không?”

Cô chun mũi, sau đó cũng cười: “Có chứ, rất nhiều phần thưởng. Anh muốn cái nào?”

“Ví dụ như?” Anh hỏi.

Cô nháy mắt mấy cái: “Ví dụ như…sang năm có thêm một đứa bé mang đôi mắt màu xanh, thế nào?”

Anh sửng sốt, trong đôi mắt màu xanh dâng lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng lắng đọng một vẻ lưu luyến.

“Được.” Anh nói, “Có điều anh càng thích đôi mắt của đứa bé mang màu mực.”

Tuyết vẫn bay trên bầu trời.

Quảng trường tĩnh lặng im ắng, thế giới ngừng nhịp đập.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương