Cây Xoài, Giàn Nho
-
Quyển 1 - Chương 11: Nữ dũng sĩ
Tháng mười, trường cao trung phụ thuộc đại học K chào đón đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần.
Đại hội thể dục thể thao hàng năm, khoa Văn với số nữ sinh chiếm đa số lúc nào cũng rất hao tâm tổn trí. Buồn rầu này càng thể hiện rõ ràng hơn tại lớp của Mộc Tiểu Thụ. Ở lớp nam sinh chỉ chiếm một phần tư số nữ sinh, nhất định có rất nhiều hạng mục không ai đăng ký, cũng nhất định có rất nhiều muội tử bị đối xử như hán tử.
Hán tử trầm mặc thoạt nhìn mạnh mẽ như Thái Hòa chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất để lôi đi làm bia đỡ đạn.
Vừa tan học, lớp trưởng liền lẻn đến bàn của Thái Hòa: “Bạn học Thái Hòa, lại đây điền đơn này.”
Thái Hòa chất phác mù mờ ngẩng đầu nhìn lớp trưởng trông rất nhiệt tình, miệng vô thức lên tiếng: “Hả?”
Lớp trưởng nhét bút vào trong tay Thái Hòa: “Đây đây đây, đánh dấu cái này.”
Thái Hòa nghe lời à một tiếng, không hề chú ý mình đánh dấu và cột “Nam 5000 mét”.
Lớp trưởng hài lòng nhìn Thái Hòa, không khỏi mở cờ trong bụng: “Cái này, cái này, còn có cái này nữa, đánh dấu luôn đi.”
Thái Hòa: “Ờ.”
Lớp trưởng cầm đơn đăng ký vui vẻ rời đi.
Trần Tổ Bình ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình Thái Hòa sa chân, cậu ta tấm tắc hiếu kỳ: “Bạn cùng bạn, cậu dễ gạt như vậy sau này làm sao sinh tồn ở trong xã hội phức tạp chứ?”
Mộc Tiểu Thụ trợn mắt nhìn Trần Tổ Bình: “Cậu trơ mắt nhìn bạn nhỏ Thái Hòa bị lừa, tệ quá đi.”
“Cậu biết cái gì? Tôi đang rèn luyện Thái Tiểu Hòa quyết đoán từ chối người khác, muốn cho cậu ấy mau chóng biết rằng ngây ngốc đáp ứng mọi thứ cuối cùng sẽ bị thương.” Trần Tổ Bình thốt lời chính nghĩa, “So với việc để cậu ấy chịu đựng đủ loại ức hiếp trong xã hội, chi bằng bây giờ để cậu ấy chịu khổ một lần. Chịu khổ rồi mới hiểu chuyện, bạn cùng bàn cậu nói đúng không?”
Thái Hòa gật đầu tán thành.
Mộc Tiểu Thụ lặng lẽ gục đầu, quyết định về sau không bao giờ quản chuyện bạn thân người ta vui vẻ.
“Không chỉ mình tôi đâu.” Thái Hòa chầm chậm nói, “Tôi đánh dấu, nhiều lắm.”
“Gì cơ?” Trần Tổ Bình không hiểu.
“Tôi cũng đánh dấu cho cậu luôn rồi.”
Trần Tổ Bình choáng váng bất động tại chỗ, cậu ta đang cố gắng tiêu hóa từng chữ của Thái Hòa.
Mộc Tiểu Thụ đột nhiên tỉnh táo: “Ồ? Cậu cũng đánh dấu cho bá vương hoa tham gia hạng mục à? Ha ha ha, cậu giúp cậu ta đánh dấu cái gì thế nói mau nói mau.”
Thái Hòa nghiêm túc suy nghĩ phút chốc, sau đó đáp: “Tôi đánh dấu, môn ném lao, môn ném tạ.”
“Ha ha ha, cậu ném tạ được sao? Là cậu ném tạ hay là tạ ném cậu đấy?” Mộc Tiểu Thụ cười thỏa thích.
Trần Tổ Bình đen mặt: “Thái Tiểu Hòa, cậu có biết cái gì gọi là dân chủ không? Cái loại hành vi thay bạn cùng bàn quyết định của cậu gọi là độc tài, là thứ bị thế giới hòa bình khinh bỉ, cậu có hiểu không có hiểu không có hiểu không…”
“Bộp” một quyển sách ném trúng trán Trần Tổ Bình, kết thúc tiếng hét của cậu ta.
Cao Linh liếc nhìn cậu ta: “Ồn muốn chết.”
Trần Tổ Bình ôm đầu khóc không ra nước mắt: “Cao mỹ nhân, trái tim tôi bị cậu đập nát rồi!”
Cao Linh lạnh lùng ngẩng đầu, Trần Tổ Bình mau chóng im bặt.
Chỉ chốc lát sau, lớp trưởng lại chạy sang đây, một đống giấy vo tròn nằm trong tay cậu ta.
“Mỗi nữ sinh đều lấy một cái.” Cậu ta cười tủm tỉm nhìn Mộc Tiểu Thụ và Cao Linh.
Mộc Tiểu Thụ cảnh giác nhìn cậu ta: “Lấy cái này làm gì?”
“Cậu lấy trước đi, xong rồi tôi nói cho nghe.”
Mộc Tiểu Thụ hoảng sợ nhìn đống giấy kia: “Có thể không lấy không?”
“À, người nào không làm, lão Hàn nói tìm thầy ấy uống trà.”
“Làm ngay làm ngay, tôi thích làm nhất mà ha ha ha…” Mộc Tiểu Thụ tiện tay lấy ra một cục giấy.
Lớp trưởng mở cục giấy ra nhìn, lập tức cười tươi như hoa: “Chúc mừng bạn học Mộc Tiểu Thụ, phần thi nữ 3000 mét của lớp chúng ta phải nhờ cậu rồi.”
Trước mắt Mộc Tiểu Thụ tối sầm: “Lớp…lớp trưởng, cậu nhất định nhầm rồi, đưa tờ giấy cho tôi xem nào…”
Đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào góc áo của lớp trưởng, cậu ta tựa như một cơn gió, nhẹ nhàng bay đi mất, vạt áo đồng phục tung bay, không mang theo một đám mây.
Trần Tổ Bình không hề kiêng dè mà mở to miệng: “Ha ha ha, quả báo kiếp này sao tới nhanh vậy…”
“Bộp” lần này đập trúng đầu Trần Tổ Bình là một quyển từ điển tiếng Anh.
“Cao mỹ nhân tôi sai rồi…”
Tan học, Mộc Tiểu Thụ trở về nhà họ Mộc, lật đật chạy lên lầu, từ trong ngăn kéo phòng ngủ cô lấy ra một tập giấy viết thư, mở ra rồi viết lên đó. Cô viết ngày hôm nay xui xẻo bị rút trúng chạy 3000 mét, viết hôm nay bị lão Hàn mời đến văn phòng uống trà bởi vì điểm thi toán quá kém…
Từ khi nhận được quà của Kì tiên sinh, Mộc Tiểu Thụ liền hình thành thói quen viết thư mỗi ngày. Cô viết lại đủ chuyện vụn vặt trong cuộc sống, ví dụ như hoa quế đã nở ở sườn núi phía Nam, Mộc Lạc Kỳ người thân gần gũi nhất đã xuất phát đi đại học Columbia tại Mỹ nỗ lực học hành để nhận bằng thạc sĩ ngành tin tức, em họ Mộc Trạch Bách chơi đàn dương cầm càng ngày càng giỏi, môn toán của cô vẫn kém cỏi như vậy…
Đợi khi viết hết tập viết thư này, cô sẽ gửi nó cho Kì tiên sinh ở Anh Quốc.
Còn hai trang nữa sẽ viết xong, cô vui rạo rực khép lại tập giấy viết thư.
Để chuẩn bị cho hôm đại học thể dục thể thao mình không bị chết quá khó coi, mấy ngày nay hôm nào Mộc Tiểu Thụ cũng từ chối ý tốt tiện thể đưa cô một đoạn đường của Tả Trọng, cô đeo cặp sách to chạy hùng hục từ trường về Quỳnh Tạ.
Tả Trọng chạy xe đạp chầm chậm phía sau cô, khinh thường bước chân nhỏ bé của cô: “Cậu lấy tốc độ này, cậu không đứng nhất từ dưới đếm lên thì còn ai nữa.”
Mộc Tiểu Thụ chạy hết sức, ngay cả sức lực phản bác Tả Trọng cũng không có.
Ủy viên thể dục Liêu Chí Cương khi chỉ bảo Mộc Tiểu Thụ có nói: “Hơi thở, quan trọng nhất là ổn định hơi thở.”
Mộc Tiểu Thụ chịu đựng mùi tanh đầy khí quản, khóc không ra nước mắt, ngay cả hơi thở của cô gần sắp cạn kiệt, còn ổn định gì chứ?
Cô giống như con trâu già kéo xe hỏng chạy một vòng, Thái Hòa ở đường thi đấu ngoài cùng mặt không đỏ không thở gấp mà chạy ba vòng. Sự chênh lệch này có cần lớn như vậy hay không…
Lúc chạy đến hố cát gần đó, cô không những phải kiềm chế bước chân trôi nổi, còn phải cảnh giác vật lạ từ trời rơi xuống.
Khi một quả tạ lại rơi xuống bên chân cô, Mộc Tiểu Thụ không nhịn được nữa mà hét lên: “Trần Tiểu Hoa, cậu ném tạ kiểu gì thế hả? Phải ném về phía trước chứ! Cậu muốn ném được vào kỷ lục thấp nhất trong trường sao?”
Trần Tổ Bình tỏ vẻ hiền lành gãi đầu: “Ngại quá ngại quá, tay trượt.”
Nói còn chưa xong, quả tạ trong tay cậu ta không ngờ lại “trượt” tới bên chân cô.
Mộc Tiểu Thụ muốn phun máu, cô đành phải bỏ cuộc, thay đổi nơi tập luyện ra ngoài cùng.
Trong lúc mệt mỏi chuẩn bị thì đại hội thể dục thể thao đã đến.
Sau khi kết thúc nghi thức khai mạc, ngay sau đó bắt đầu tiến hành hạng mục thứ nhất, nữ 100 mét. Chạy cự li dài 3000 mét của Mộc Tiểu Thụ được xếp cuối cùng trong buổi sáng.
Trước khi thi đấu, lão Hàn đi vào đại bản doanh của lớp để ủng hộ sĩ khí. Anh ta mặt đối mặt cổ động từng vận động viên. Lời cổ động ngắn gọn hùng hồn, khiến người ta rất hưng phấn.
Lúc anh ta đi đến trước mặt Mộc Tiểu Thụ, cô hơi chột dạ. Trước khi lão Hàn lên tiếng, cô giành nói trước bảo đảm: “Thưa thầy, em nhất định cố gắng không chạy thứ nhất từ dưới đếm lên.”
Lão Hàn im lặng, sau đó vỗ đầu cô: “Em có thể hoàn thành chặng đường thì tôi hài lòng rồi.”
Mộc Tiểu Thụ: “…”
Ngay sau đó, trên loa phát thanh thông báo nữ 3000 mét đến điểm danh. Mộc Tiểu Thụ khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trần Tổ Bình vỗ mạnh lồng ngực mình nói: “Cậu yên tâm thoải mái chạy đi, tôi sẽ viết bài văn đưa tới loa phát thanh cổ vũ cho cậu.”
Cao Linh bình tĩnh nói: “Tôi đã quan sát rồi, trong nhóm tám nữ sinh cậu gầy nhất, lực cản không khí thấp nhất, chạy về nhất về hai không thành vấn đề.”
Thái Hòa: “Chạy về phía trước là được.”
Liêu Chí Cương: “Hơi thở, tới cuối cùng hơi thở tuyệt đối không thể rối loạn.”
Lớp trưởng: “Phần thi 3000 mét của lớp chúng ta phó thác cho cậu, xin đừng lơ là mà bộc phát tiểu vũ trụ mạnh mẽ của cậu.”
Mộc Tiểu Thụ run rẩy mở miệng: “Các cậu đừng nói nữa, càng nói tôi càng khẩn trương đó.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Thụ dùng thân phận vận động viên đứng trước công chúng. Dưới chân là đường thi đấu màu đỏ, phía trên là một đám quần chúng. Quá khẩn trương làm sao bây giờ đây…
“Pằng” tiếng súng tín hiệu vang lên. Mộc Tiểu Thụ nhắm mắt xông lên.
Vài nữ sinh bên cạnh vóc dáng cường tráng, mau chóng bỏ mặc Mộc Tiểu Thụ một đoạn xa. Trong lòng Mộc Tiểu Thụ lẩm nhẩm, đừng gấp đừng gấp, chạy xong chặng đường là tốt rồi.
Quả nhiên tới vòng thứ ba, mấy nữ sinh chạy trước đã không còn sức lực, từng người từng người rớt lại. Mộc Tiểu Thụ dùng tốc độ ốc sên mà Tả Trọng cười nhạo để tăng tốc về phía trước, chầm chậm từ vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên chạy vượt qua hai người khác.
Mỗi lần chạy qua khán đài, Mộc Tiểu Thụ sẽ nghe được tiếng hò hét của các học sinh.
“Mộc Tiểu Thụ cố lên! Mộc Tiểu Thụ cố lên!”
Cô bỗng nhiên cảm thấy toàn thân được tưới thêm sức mạnh.
Khi chạy tới vòng thứ năm, có ba nữ sinh trước sau bỏ cuộc. Mộc Tiểu Thụ cảm thấy lồng ngực bí hơi đến khó chịu, chân bắt đầu không nghe sai bảo. Cô mau chóng điều chỉnh hơi thở, đồng thời vượt qua một nữ sinh ở đằng trước.
Bầu không khí trên khán đài ngày càng sôi nổi, đội cổ động viên sắp gào thét nát giọng. Trên đường chạy còn lại năm tuyển thủ, Mộc Tiểu Thụ chạy ở vị trí thứ tư. Đã có bốn điểm đầu, bởi vậy cô chỉ cần kiên trì, chạy đủ chặng đường là có thể thắng lợi.
Nhưng mà chân cô bắt đầu phát run, đôi mắt bởi vì đầy mồ hôi mà có chút lờ mờ. Cô không tự đếm được đây là vòng thứ sáu hay là thứ bảy.
“Tiểu Thụ, ổn định hơi thở.” Không biết Liêu Chí Cương chạy bên cạnh cô hồi nào, đang cùng cô chạy.
Vừa định nói cảm ơn lại bị ngăn cản: “Đừng nói chuyện, thả lỏng cánh tay.” Là âm thanh của Thái Hòa.
Cô nghe theo, cảm thấy tứ chi và lồng ngực không khó chịu như vậy.
Bỗng nhiên tiếng nói trong veo của phát thanh viên lấn át tất cả tiếng hoan hô và hò hét.
“Sau đây là bài viết của bạn học Trần Tổ Bình đến từ lớp 11 —— gửi Tiểu Thụ trên đường chạy: mùa thu vàng óng tặng quang đãng, hoa quế tỏa hương, chúng ta nghênh đón…”
Mộc Tiểu Thụ chạy muốn chết suýt nữa không còn hơi thở, Trần Tổ Bình đóa hoa bá vương này rốt cuộc sao chép câu chữ của ai trên mạng, cũng không biết tìm câu nào mới mẻ chút sao? Ai ngờ câu tiếp theo của phát thanh viên hoàn toàn phá vỡ nỗi oán trách trong lòng cô.
“…Nghênh đón mùa xuân của Mộc Tiểu Thụ…”
Fuck! Còn mùa xuân? Ai tới bắn chết đóa hoa bá vương kia đi?
“…Tư thế hiên ngang oai hùng của cậu ở trên đường chạy còn động lòng người hơn cả cô gái đẹp nhất trong cảm nhận của tôi, hai chân cường tráng của cậu còn mạnh mẽ hơn quả tạ mà tôi ném ra ngoài, cánh tay bằng sắt của cậu khi nhéo lỗ tai tôi đã hiện rõ sự cứng cáp phi thường. Giờ đây, bất cứ ngôn ngữ nào cũng đều nhợt nhạt, cho nên —— xin đừng lơ là mà bộc phát tiểu vũ trụ mạnh mẽ của cậu! Vĩnh viễn yêu cậu, đóa hoa bá vương và đóa hoa cao quý.”
Mộc Tiểu Thụ nghe xong, cô thật sự bái phục cách hành văn như thần của Trần Tổ Bình. Cô thầm nói, Trần Tổ Bình cậu dám tùy tiện lấy tên của Cao mỹ nhân đặt ở phần đề tên, chán sống rồi sao? Còn nữa câu cuối cùng thực ra là của lớp trưởng, cậu dám xâm phạm quyền tác giả của cậu ta ư?
Bài viết của Trần Tổ Bình đã làm trào dâng bầu không khí trên khán đài, ai ngờ sau đó trong loa phát thanh truyền ra âm thanh khiến toàn trường sục sôi.
Microphone của phát thanh viên không biết bị người ta giành lấy hồi nào, người kia nói vào microphone: “Thụ Nhi, lấy ra khí phách năm đó làm rớt răng Tả tư lệnh, chạy về phía trước!”
Chuyện gì đây? Tại sao Minh Sùng lại ở trên đài phát thanh?
Đột nhiên microphone lại bị người khác giành lấy, âm thanh của người nọ ngang ngược mà khàn khàn: “Mộc Tiểu Thụ, nếu cậu chạy về nhất, sau này mỗi ngày tôi đều xách cặp cho cậu.”
Lại là Tả Trọng!
Minh Sùng và Tả Trọng đều là thiếu niên tướng mạo xuất chúng, một người ôn hòa một người cứng rắn, được phần lớn nữ sinh cùng cấp công nhận là hoàng tử bạch mã và hoàng tử hắc mã —— tuy rằng Mộc Tiểu Thụ chưa bao giờ thừa nhận danh hiệu này.
Bầu không khí trên khán đài đã không thể kiềm chế, từng đợt ồn ào “Ai là Mộc Tiểu Thụ” “Ai quen Mộc Tiểu Thụ vậy” “Trên đường chạy ai là Mộc Tiểu Thụ”. Ngay cả Mộc Tiểu Thụ trên đường chạy cũng nghe được rõ ràng.
Các người khoa trương như vậy không sợ bị sét đánh hả? Mộc Tiểu Thụ hận không thể tìm một khe hở trốn vào. Sức chú ý của cô đã bị mấy đứa dở hơi phân tán, cảm giác tay chân đau nhức giảm đi không ít. Thấm thoát, cô đã vượt qua một nữ sinh khác, đứng thứ hai.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng hô nhẹ nhàng của Liêu Chí Cương: “Tiến lên.”
Toàn thân Mộc Tiểu Thụ nóng lên, sải bước chạy về trước. Cô hết sức kinh ngạc về sức bật cuối cùng của mình. Nữ sinh đang chạy thứ nhất hiển nhiên không đoán được Mộc Tiểu Thụ còn sức lực tiến lên, trong lúc sửng sốt bị cô vượt qua.
Mộc Tiểu Thụ là người đầu tiên chạy qua vạch đích, cô nhào vào lòng Cao Linh. Hậu cần từ bốn phía mau chóng đỡ cô, rồi đưa nước đưa khăn mặt.
“Lạc Phân cậu giỏi thật đấy! Ngay cả thánh học cũng đi qua xem cậu chạy bộ.”
Mộc Tiểu Thụ giương mắt nhìn, lại là La Dương Dương đầy phấn khởi. Cô hướng về khán đài tìm kiếm, quả nhiên tại bậc thang cô trông thấy Trình Dực Dương cao cao gầy gầy. Cậu ta mỉm cười giơ ngón cái lên về phía cô.
Lão Hàn cười đến mức không thấy mắt đâu: “Mộc Tiểu Thụ, giỏi lắm.”
Cô rất muốn cười làm sao bây giờ, vui sướng dâng đầy trong lòng sắp muốn trào ra.
Đêm dài tĩnh lặng, Mộc Tiểu Thụ nhoài người trên bàn viết lại sự tích vinh quang của ngày hôm nay. Ngoài cửa sổ ánh trăng uốn cong, cực kỳ giống khuôn mặt cô lúc này.
Trong ánh nắng buổi chiều, Kì Tấn Khiêm ngồi trên chiếc ghế tròn trong ngôi nhà cũ tại Luân Đôn, anh lật xem quyển sổ phác họa. Ánh sáng theo khe hở cửa sổ tản ra vầng sáng làm mềm mại đường nét tuấn tú của anh, đôi mắt xanh lam của anh trông đa tình lại thần bí.
Cô trợ lý tóc vàng mắt xanh bưng tới một tách cà phê. Cô ta say đắm dáng vẻ của anh, ngẩn ngơ một hồi lâu mới nhớ tới cà phê trong tay. Để che giấu sự thất thần ban nãy, cô ta nhìn sang bản phác họa trong tay anh.
“Who’s that?” Cô ta kinh ngạc hỏi.
Anh cong khóe miệng: “My little tree.”
Cô ta không hiểu.
Trên tấm phác họa, cảnh nền là một sườn núi nhỏ. Trên sườn núi, một cô gái mặc áo vải bông màu trắng đang vẽ tranh. Cô dựng thẳng chiếc bút chì nhìn về phía xa, ánh mắt chuyên tâm lại khẽ cười.
Đại hội thể dục thể thao hàng năm, khoa Văn với số nữ sinh chiếm đa số lúc nào cũng rất hao tâm tổn trí. Buồn rầu này càng thể hiện rõ ràng hơn tại lớp của Mộc Tiểu Thụ. Ở lớp nam sinh chỉ chiếm một phần tư số nữ sinh, nhất định có rất nhiều hạng mục không ai đăng ký, cũng nhất định có rất nhiều muội tử bị đối xử như hán tử.
Hán tử trầm mặc thoạt nhìn mạnh mẽ như Thái Hòa chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất để lôi đi làm bia đỡ đạn.
Vừa tan học, lớp trưởng liền lẻn đến bàn của Thái Hòa: “Bạn học Thái Hòa, lại đây điền đơn này.”
Thái Hòa chất phác mù mờ ngẩng đầu nhìn lớp trưởng trông rất nhiệt tình, miệng vô thức lên tiếng: “Hả?”
Lớp trưởng nhét bút vào trong tay Thái Hòa: “Đây đây đây, đánh dấu cái này.”
Thái Hòa nghe lời à một tiếng, không hề chú ý mình đánh dấu và cột “Nam 5000 mét”.
Lớp trưởng hài lòng nhìn Thái Hòa, không khỏi mở cờ trong bụng: “Cái này, cái này, còn có cái này nữa, đánh dấu luôn đi.”
Thái Hòa: “Ờ.”
Lớp trưởng cầm đơn đăng ký vui vẻ rời đi.
Trần Tổ Bình ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình Thái Hòa sa chân, cậu ta tấm tắc hiếu kỳ: “Bạn cùng bạn, cậu dễ gạt như vậy sau này làm sao sinh tồn ở trong xã hội phức tạp chứ?”
Mộc Tiểu Thụ trợn mắt nhìn Trần Tổ Bình: “Cậu trơ mắt nhìn bạn nhỏ Thái Hòa bị lừa, tệ quá đi.”
“Cậu biết cái gì? Tôi đang rèn luyện Thái Tiểu Hòa quyết đoán từ chối người khác, muốn cho cậu ấy mau chóng biết rằng ngây ngốc đáp ứng mọi thứ cuối cùng sẽ bị thương.” Trần Tổ Bình thốt lời chính nghĩa, “So với việc để cậu ấy chịu đựng đủ loại ức hiếp trong xã hội, chi bằng bây giờ để cậu ấy chịu khổ một lần. Chịu khổ rồi mới hiểu chuyện, bạn cùng bàn cậu nói đúng không?”
Thái Hòa gật đầu tán thành.
Mộc Tiểu Thụ lặng lẽ gục đầu, quyết định về sau không bao giờ quản chuyện bạn thân người ta vui vẻ.
“Không chỉ mình tôi đâu.” Thái Hòa chầm chậm nói, “Tôi đánh dấu, nhiều lắm.”
“Gì cơ?” Trần Tổ Bình không hiểu.
“Tôi cũng đánh dấu cho cậu luôn rồi.”
Trần Tổ Bình choáng váng bất động tại chỗ, cậu ta đang cố gắng tiêu hóa từng chữ của Thái Hòa.
Mộc Tiểu Thụ đột nhiên tỉnh táo: “Ồ? Cậu cũng đánh dấu cho bá vương hoa tham gia hạng mục à? Ha ha ha, cậu giúp cậu ta đánh dấu cái gì thế nói mau nói mau.”
Thái Hòa nghiêm túc suy nghĩ phút chốc, sau đó đáp: “Tôi đánh dấu, môn ném lao, môn ném tạ.”
“Ha ha ha, cậu ném tạ được sao? Là cậu ném tạ hay là tạ ném cậu đấy?” Mộc Tiểu Thụ cười thỏa thích.
Trần Tổ Bình đen mặt: “Thái Tiểu Hòa, cậu có biết cái gì gọi là dân chủ không? Cái loại hành vi thay bạn cùng bàn quyết định của cậu gọi là độc tài, là thứ bị thế giới hòa bình khinh bỉ, cậu có hiểu không có hiểu không có hiểu không…”
“Bộp” một quyển sách ném trúng trán Trần Tổ Bình, kết thúc tiếng hét của cậu ta.
Cao Linh liếc nhìn cậu ta: “Ồn muốn chết.”
Trần Tổ Bình ôm đầu khóc không ra nước mắt: “Cao mỹ nhân, trái tim tôi bị cậu đập nát rồi!”
Cao Linh lạnh lùng ngẩng đầu, Trần Tổ Bình mau chóng im bặt.
Chỉ chốc lát sau, lớp trưởng lại chạy sang đây, một đống giấy vo tròn nằm trong tay cậu ta.
“Mỗi nữ sinh đều lấy một cái.” Cậu ta cười tủm tỉm nhìn Mộc Tiểu Thụ và Cao Linh.
Mộc Tiểu Thụ cảnh giác nhìn cậu ta: “Lấy cái này làm gì?”
“Cậu lấy trước đi, xong rồi tôi nói cho nghe.”
Mộc Tiểu Thụ hoảng sợ nhìn đống giấy kia: “Có thể không lấy không?”
“À, người nào không làm, lão Hàn nói tìm thầy ấy uống trà.”
“Làm ngay làm ngay, tôi thích làm nhất mà ha ha ha…” Mộc Tiểu Thụ tiện tay lấy ra một cục giấy.
Lớp trưởng mở cục giấy ra nhìn, lập tức cười tươi như hoa: “Chúc mừng bạn học Mộc Tiểu Thụ, phần thi nữ 3000 mét của lớp chúng ta phải nhờ cậu rồi.”
Trước mắt Mộc Tiểu Thụ tối sầm: “Lớp…lớp trưởng, cậu nhất định nhầm rồi, đưa tờ giấy cho tôi xem nào…”
Đầu ngón tay cô còn chưa chạm vào góc áo của lớp trưởng, cậu ta tựa như một cơn gió, nhẹ nhàng bay đi mất, vạt áo đồng phục tung bay, không mang theo một đám mây.
Trần Tổ Bình không hề kiêng dè mà mở to miệng: “Ha ha ha, quả báo kiếp này sao tới nhanh vậy…”
“Bộp” lần này đập trúng đầu Trần Tổ Bình là một quyển từ điển tiếng Anh.
“Cao mỹ nhân tôi sai rồi…”
Tan học, Mộc Tiểu Thụ trở về nhà họ Mộc, lật đật chạy lên lầu, từ trong ngăn kéo phòng ngủ cô lấy ra một tập giấy viết thư, mở ra rồi viết lên đó. Cô viết ngày hôm nay xui xẻo bị rút trúng chạy 3000 mét, viết hôm nay bị lão Hàn mời đến văn phòng uống trà bởi vì điểm thi toán quá kém…
Từ khi nhận được quà của Kì tiên sinh, Mộc Tiểu Thụ liền hình thành thói quen viết thư mỗi ngày. Cô viết lại đủ chuyện vụn vặt trong cuộc sống, ví dụ như hoa quế đã nở ở sườn núi phía Nam, Mộc Lạc Kỳ người thân gần gũi nhất đã xuất phát đi đại học Columbia tại Mỹ nỗ lực học hành để nhận bằng thạc sĩ ngành tin tức, em họ Mộc Trạch Bách chơi đàn dương cầm càng ngày càng giỏi, môn toán của cô vẫn kém cỏi như vậy…
Đợi khi viết hết tập viết thư này, cô sẽ gửi nó cho Kì tiên sinh ở Anh Quốc.
Còn hai trang nữa sẽ viết xong, cô vui rạo rực khép lại tập giấy viết thư.
Để chuẩn bị cho hôm đại học thể dục thể thao mình không bị chết quá khó coi, mấy ngày nay hôm nào Mộc Tiểu Thụ cũng từ chối ý tốt tiện thể đưa cô một đoạn đường của Tả Trọng, cô đeo cặp sách to chạy hùng hục từ trường về Quỳnh Tạ.
Tả Trọng chạy xe đạp chầm chậm phía sau cô, khinh thường bước chân nhỏ bé của cô: “Cậu lấy tốc độ này, cậu không đứng nhất từ dưới đếm lên thì còn ai nữa.”
Mộc Tiểu Thụ chạy hết sức, ngay cả sức lực phản bác Tả Trọng cũng không có.
Ủy viên thể dục Liêu Chí Cương khi chỉ bảo Mộc Tiểu Thụ có nói: “Hơi thở, quan trọng nhất là ổn định hơi thở.”
Mộc Tiểu Thụ chịu đựng mùi tanh đầy khí quản, khóc không ra nước mắt, ngay cả hơi thở của cô gần sắp cạn kiệt, còn ổn định gì chứ?
Cô giống như con trâu già kéo xe hỏng chạy một vòng, Thái Hòa ở đường thi đấu ngoài cùng mặt không đỏ không thở gấp mà chạy ba vòng. Sự chênh lệch này có cần lớn như vậy hay không…
Lúc chạy đến hố cát gần đó, cô không những phải kiềm chế bước chân trôi nổi, còn phải cảnh giác vật lạ từ trời rơi xuống.
Khi một quả tạ lại rơi xuống bên chân cô, Mộc Tiểu Thụ không nhịn được nữa mà hét lên: “Trần Tiểu Hoa, cậu ném tạ kiểu gì thế hả? Phải ném về phía trước chứ! Cậu muốn ném được vào kỷ lục thấp nhất trong trường sao?”
Trần Tổ Bình tỏ vẻ hiền lành gãi đầu: “Ngại quá ngại quá, tay trượt.”
Nói còn chưa xong, quả tạ trong tay cậu ta không ngờ lại “trượt” tới bên chân cô.
Mộc Tiểu Thụ muốn phun máu, cô đành phải bỏ cuộc, thay đổi nơi tập luyện ra ngoài cùng.
Trong lúc mệt mỏi chuẩn bị thì đại hội thể dục thể thao đã đến.
Sau khi kết thúc nghi thức khai mạc, ngay sau đó bắt đầu tiến hành hạng mục thứ nhất, nữ 100 mét. Chạy cự li dài 3000 mét của Mộc Tiểu Thụ được xếp cuối cùng trong buổi sáng.
Trước khi thi đấu, lão Hàn đi vào đại bản doanh của lớp để ủng hộ sĩ khí. Anh ta mặt đối mặt cổ động từng vận động viên. Lời cổ động ngắn gọn hùng hồn, khiến người ta rất hưng phấn.
Lúc anh ta đi đến trước mặt Mộc Tiểu Thụ, cô hơi chột dạ. Trước khi lão Hàn lên tiếng, cô giành nói trước bảo đảm: “Thưa thầy, em nhất định cố gắng không chạy thứ nhất từ dưới đếm lên.”
Lão Hàn im lặng, sau đó vỗ đầu cô: “Em có thể hoàn thành chặng đường thì tôi hài lòng rồi.”
Mộc Tiểu Thụ: “…”
Ngay sau đó, trên loa phát thanh thông báo nữ 3000 mét đến điểm danh. Mộc Tiểu Thụ khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trần Tổ Bình vỗ mạnh lồng ngực mình nói: “Cậu yên tâm thoải mái chạy đi, tôi sẽ viết bài văn đưa tới loa phát thanh cổ vũ cho cậu.”
Cao Linh bình tĩnh nói: “Tôi đã quan sát rồi, trong nhóm tám nữ sinh cậu gầy nhất, lực cản không khí thấp nhất, chạy về nhất về hai không thành vấn đề.”
Thái Hòa: “Chạy về phía trước là được.”
Liêu Chí Cương: “Hơi thở, tới cuối cùng hơi thở tuyệt đối không thể rối loạn.”
Lớp trưởng: “Phần thi 3000 mét của lớp chúng ta phó thác cho cậu, xin đừng lơ là mà bộc phát tiểu vũ trụ mạnh mẽ của cậu.”
Mộc Tiểu Thụ run rẩy mở miệng: “Các cậu đừng nói nữa, càng nói tôi càng khẩn trương đó.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Tiểu Thụ dùng thân phận vận động viên đứng trước công chúng. Dưới chân là đường thi đấu màu đỏ, phía trên là một đám quần chúng. Quá khẩn trương làm sao bây giờ đây…
“Pằng” tiếng súng tín hiệu vang lên. Mộc Tiểu Thụ nhắm mắt xông lên.
Vài nữ sinh bên cạnh vóc dáng cường tráng, mau chóng bỏ mặc Mộc Tiểu Thụ một đoạn xa. Trong lòng Mộc Tiểu Thụ lẩm nhẩm, đừng gấp đừng gấp, chạy xong chặng đường là tốt rồi.
Quả nhiên tới vòng thứ ba, mấy nữ sinh chạy trước đã không còn sức lực, từng người từng người rớt lại. Mộc Tiểu Thụ dùng tốc độ ốc sên mà Tả Trọng cười nhạo để tăng tốc về phía trước, chầm chậm từ vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên chạy vượt qua hai người khác.
Mỗi lần chạy qua khán đài, Mộc Tiểu Thụ sẽ nghe được tiếng hò hét của các học sinh.
“Mộc Tiểu Thụ cố lên! Mộc Tiểu Thụ cố lên!”
Cô bỗng nhiên cảm thấy toàn thân được tưới thêm sức mạnh.
Khi chạy tới vòng thứ năm, có ba nữ sinh trước sau bỏ cuộc. Mộc Tiểu Thụ cảm thấy lồng ngực bí hơi đến khó chịu, chân bắt đầu không nghe sai bảo. Cô mau chóng điều chỉnh hơi thở, đồng thời vượt qua một nữ sinh ở đằng trước.
Bầu không khí trên khán đài ngày càng sôi nổi, đội cổ động viên sắp gào thét nát giọng. Trên đường chạy còn lại năm tuyển thủ, Mộc Tiểu Thụ chạy ở vị trí thứ tư. Đã có bốn điểm đầu, bởi vậy cô chỉ cần kiên trì, chạy đủ chặng đường là có thể thắng lợi.
Nhưng mà chân cô bắt đầu phát run, đôi mắt bởi vì đầy mồ hôi mà có chút lờ mờ. Cô không tự đếm được đây là vòng thứ sáu hay là thứ bảy.
“Tiểu Thụ, ổn định hơi thở.” Không biết Liêu Chí Cương chạy bên cạnh cô hồi nào, đang cùng cô chạy.
Vừa định nói cảm ơn lại bị ngăn cản: “Đừng nói chuyện, thả lỏng cánh tay.” Là âm thanh của Thái Hòa.
Cô nghe theo, cảm thấy tứ chi và lồng ngực không khó chịu như vậy.
Bỗng nhiên tiếng nói trong veo của phát thanh viên lấn át tất cả tiếng hoan hô và hò hét.
“Sau đây là bài viết của bạn học Trần Tổ Bình đến từ lớp 11 —— gửi Tiểu Thụ trên đường chạy: mùa thu vàng óng tặng quang đãng, hoa quế tỏa hương, chúng ta nghênh đón…”
Mộc Tiểu Thụ chạy muốn chết suýt nữa không còn hơi thở, Trần Tổ Bình đóa hoa bá vương này rốt cuộc sao chép câu chữ của ai trên mạng, cũng không biết tìm câu nào mới mẻ chút sao? Ai ngờ câu tiếp theo của phát thanh viên hoàn toàn phá vỡ nỗi oán trách trong lòng cô.
“…Nghênh đón mùa xuân của Mộc Tiểu Thụ…”
Fuck! Còn mùa xuân? Ai tới bắn chết đóa hoa bá vương kia đi?
“…Tư thế hiên ngang oai hùng của cậu ở trên đường chạy còn động lòng người hơn cả cô gái đẹp nhất trong cảm nhận của tôi, hai chân cường tráng của cậu còn mạnh mẽ hơn quả tạ mà tôi ném ra ngoài, cánh tay bằng sắt của cậu khi nhéo lỗ tai tôi đã hiện rõ sự cứng cáp phi thường. Giờ đây, bất cứ ngôn ngữ nào cũng đều nhợt nhạt, cho nên —— xin đừng lơ là mà bộc phát tiểu vũ trụ mạnh mẽ của cậu! Vĩnh viễn yêu cậu, đóa hoa bá vương và đóa hoa cao quý.”
Mộc Tiểu Thụ nghe xong, cô thật sự bái phục cách hành văn như thần của Trần Tổ Bình. Cô thầm nói, Trần Tổ Bình cậu dám tùy tiện lấy tên của Cao mỹ nhân đặt ở phần đề tên, chán sống rồi sao? Còn nữa câu cuối cùng thực ra là của lớp trưởng, cậu dám xâm phạm quyền tác giả của cậu ta ư?
Bài viết của Trần Tổ Bình đã làm trào dâng bầu không khí trên khán đài, ai ngờ sau đó trong loa phát thanh truyền ra âm thanh khiến toàn trường sục sôi.
Microphone của phát thanh viên không biết bị người ta giành lấy hồi nào, người kia nói vào microphone: “Thụ Nhi, lấy ra khí phách năm đó làm rớt răng Tả tư lệnh, chạy về phía trước!”
Chuyện gì đây? Tại sao Minh Sùng lại ở trên đài phát thanh?
Đột nhiên microphone lại bị người khác giành lấy, âm thanh của người nọ ngang ngược mà khàn khàn: “Mộc Tiểu Thụ, nếu cậu chạy về nhất, sau này mỗi ngày tôi đều xách cặp cho cậu.”
Lại là Tả Trọng!
Minh Sùng và Tả Trọng đều là thiếu niên tướng mạo xuất chúng, một người ôn hòa một người cứng rắn, được phần lớn nữ sinh cùng cấp công nhận là hoàng tử bạch mã và hoàng tử hắc mã —— tuy rằng Mộc Tiểu Thụ chưa bao giờ thừa nhận danh hiệu này.
Bầu không khí trên khán đài đã không thể kiềm chế, từng đợt ồn ào “Ai là Mộc Tiểu Thụ” “Ai quen Mộc Tiểu Thụ vậy” “Trên đường chạy ai là Mộc Tiểu Thụ”. Ngay cả Mộc Tiểu Thụ trên đường chạy cũng nghe được rõ ràng.
Các người khoa trương như vậy không sợ bị sét đánh hả? Mộc Tiểu Thụ hận không thể tìm một khe hở trốn vào. Sức chú ý của cô đã bị mấy đứa dở hơi phân tán, cảm giác tay chân đau nhức giảm đi không ít. Thấm thoát, cô đã vượt qua một nữ sinh khác, đứng thứ hai.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng hô nhẹ nhàng của Liêu Chí Cương: “Tiến lên.”
Toàn thân Mộc Tiểu Thụ nóng lên, sải bước chạy về trước. Cô hết sức kinh ngạc về sức bật cuối cùng của mình. Nữ sinh đang chạy thứ nhất hiển nhiên không đoán được Mộc Tiểu Thụ còn sức lực tiến lên, trong lúc sửng sốt bị cô vượt qua.
Mộc Tiểu Thụ là người đầu tiên chạy qua vạch đích, cô nhào vào lòng Cao Linh. Hậu cần từ bốn phía mau chóng đỡ cô, rồi đưa nước đưa khăn mặt.
“Lạc Phân cậu giỏi thật đấy! Ngay cả thánh học cũng đi qua xem cậu chạy bộ.”
Mộc Tiểu Thụ giương mắt nhìn, lại là La Dương Dương đầy phấn khởi. Cô hướng về khán đài tìm kiếm, quả nhiên tại bậc thang cô trông thấy Trình Dực Dương cao cao gầy gầy. Cậu ta mỉm cười giơ ngón cái lên về phía cô.
Lão Hàn cười đến mức không thấy mắt đâu: “Mộc Tiểu Thụ, giỏi lắm.”
Cô rất muốn cười làm sao bây giờ, vui sướng dâng đầy trong lòng sắp muốn trào ra.
Đêm dài tĩnh lặng, Mộc Tiểu Thụ nhoài người trên bàn viết lại sự tích vinh quang của ngày hôm nay. Ngoài cửa sổ ánh trăng uốn cong, cực kỳ giống khuôn mặt cô lúc này.
Trong ánh nắng buổi chiều, Kì Tấn Khiêm ngồi trên chiếc ghế tròn trong ngôi nhà cũ tại Luân Đôn, anh lật xem quyển sổ phác họa. Ánh sáng theo khe hở cửa sổ tản ra vầng sáng làm mềm mại đường nét tuấn tú của anh, đôi mắt xanh lam của anh trông đa tình lại thần bí.
Cô trợ lý tóc vàng mắt xanh bưng tới một tách cà phê. Cô ta say đắm dáng vẻ của anh, ngẩn ngơ một hồi lâu mới nhớ tới cà phê trong tay. Để che giấu sự thất thần ban nãy, cô ta nhìn sang bản phác họa trong tay anh.
“Who’s that?” Cô ta kinh ngạc hỏi.
Anh cong khóe miệng: “My little tree.”
Cô ta không hiểu.
Trên tấm phác họa, cảnh nền là một sườn núi nhỏ. Trên sườn núi, một cô gái mặc áo vải bông màu trắng đang vẽ tranh. Cô dựng thẳng chiếc bút chì nhìn về phía xa, ánh mắt chuyên tâm lại khẽ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook