Cây Sa Kê Lưu Lạc
-
Chương 4-6: Tình yêu đẹp nhất (6)
28.
Tôi đẩy cửa phòng hóa trang. Beethoven đi đến, liếm liếm người tôi, sau đó quay lại ngồi chồm hổm bên cạnh cạnh Cát Mễ Nhi. Đôi mắt tròn xoe khiến cho người ta mềm lòng của nó, cứ nhìn chằm chặp chủ của nó.
Trong phòng đặt đầy hoa mà bạn bè và người hâm mộ tặng. Tất cả đều là hoa hồng vàng, theo yêu cầu của Cát Mễ Nhi. Hoa màu trắng quá bi thương, hoa màu đen lại quá đau buồn. Chỉ có hoa màu vàng, là màu của biệt ly, cũng là gặp lại.
Lúc này, Cát Mễ Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm, im lặng trầm tư.
“Hi! Em mệt lắm không?” Tôi đến bên cạnh cô ấy.
Cô ấy mở mắt, mỉm cười mang theo nét mệt mỏi: “Có một chút à!”
“Biểu hiện hôm nay của em rất tuyệt.” Tôi ngồi lên bàn trang điểm.
Cô ấy tươi cười sáng sủa: “Em không ngờ em có thể hát hết đó!”
“Chị đã nói chuyện với Lâm Phương Văn rồi chứ?” Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Thế nào?”
Tôi lắc đầu.
“Chị vẫn còn giận anh ấy sao?”
“Không phải anh ấy rất ích kỷ sao? Thời gian qua, mỗi ngày chị đều dùng hồi ức để dằn vặt chính mình. Chị không biết đã bao nhiêu lần khóc trong đêm. Chị không biết chị đã làm thế nào để sống được. Nhưng còn anh ấy lại sống rất vui vẻ, ung dung!”
“Thế nhưng, cuối cùng chị có tổn thất gì sao?” Cô ấy bỗng nói.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, không thể nói gì.
Cô ấy tiếp tục nói: “Chẳng phải chị đã có một cuộc sống mới sao? Hơn nữa cuộc sống này còn thú vị hơn trước đó. Nếu không tưởng rằng Lâm Phương Văn đã chết, chị có lẽ vẫn là Trình Vận như trước đây, cho rằng tình yêu là tất cả trong cuộc sống của chị.”
Tôi tức giận nói: “Em là đứng về phía anh ấy sao?”
Cô ấy mỉm cười, không đáp mà chỉ hỏi: “Chị vẫn còn yêu anh ấy sao?”
“Một chút cũng không.”
“Thật không?” Cô ấy bày ra bộ dạng không tin.
“Chị sẽ không lại ở bên anh ấy nữa.”
“Ai có thể nói được làm được? Chắc chắn?”
“Chị có thể.”
“Chị đã yêu Đỗ Vệ Bình sao?”
“Chị và Lâm Phương Văn, đã là chuyện quá khứ, bây giờ xem ra đã quá xa xôi rồi.”
“Trình Vận,” Cô ấy thở phù một hơi, yếu ớt nói: “Con người cần thành thật với bản thân.”
29.
“Chị lúc nào cũng thành thật với bản thân.” Tôi nghẹn ngào nói, “Lúc này đây, anh ấy cũng không phải trở về vì chị.”
“Đó là bởi vì em sắp chết! Lẽ nào chị muốn đổi chỗ với em sao? Nếu như chị xảy ra chuyện, em tin anh ấy cũng sẽ trở về. Không phải anh ấy bảo chị của anh ấy lấy tiền đưa cho chị sao? Anh ấy vẫn rất quan tâm đến chị.”
“Đã là quá khứ rồi, tụi chị không thể nào nữa rồi.” Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Chị thật sự càng lúc càng cố chấp.”
Tôi cười khổ nói: “Chị là thế.”
Sau đó, cô ấy lại nói: “Sáng hôm nay, em đã gọi điện thoại cho Uy Uy.”
“Sao bây giờ em mới gọi cho anh ấy?”
Cô ấy cười, nói đùa: “Có lẽ em vẫn còn hận anh ấy vì đã ăn con ngỗng mà chúng em cùng nuôi.”
Tôi cũng cười theo: “Anh ấy biểu hiện thế nào?”
“Anh ấy khóc rất nhiều, hỏi em sao không nói sớm cho anh ấy biết.”
“Anh ấy sẽ đến sao?”
“Anh ấy lên chuyến bay buổi trưa rồi.” Giọng cô ấy trở nên khàn đặc.
Tôi vỗ vào vai của cô ấy: “Nhìn xem, anh ấy đối xử tốt với em biết bao!”
“Lâm Phương Văn hẳn là vẫn đang ở bên ngoài, chị ra ngoài nói chuyện với anh ấy đi! Em thay quần áo xong sẽ ra sau. Chúng ta cùng đi ăn món gì đó, em đói lắm rồi!” Cô ấy vừa vuốt ve bụng vừa nói.
“Ừ.” Tôi đứng lên.
Cô ấy đột nhiên hỏi: “Có phải em đã thông báo cho Uy Uy quá muộn không?”
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Không đâu, bay từ Australia đến thẳng đây mất khoảng tám tiếng. Anh ấy hẳn đã đến nơi rồi. Em mau mau thay quần áo đi!”
Cô ấy nhìn lên gương, mỉm cười với tôi qua chiếc gương:
“Em phải hóa trang lại cái đã, lớp trang điểm này quá đậm.”
Tôi kéo cửa, Beethoven đột nhiên chạy đến, cắn ống quần của tôi. Tôi giật mình nhìn nó, muốn nó tha cho. Nhưng nó vẫn cắn chặt không buông, tôi lấy tay đẩy nó ra.
30.
Tôi tựa lưng vào bức tường trên hành lang, từ đáy lòng nổi lên cảm giác sợ hãi. Bị Beethoven cắn, có nghĩa là tôi sẽ gặp chuyện gì bất trắc sao? Tôi quá mê tín rồi, sao lại tin vào chuyện vô căn cứ như vậy.
Lâm Phương Văn ở cùng với người trong dàn nhạc, thấy tôi, anh đi đến.
“Sắc mặt của em tái nhợt, em không sao chứ?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, nói: “Bài hát đó anh viết rất hay, chỉ mong em cũng có một bài ca phúng điếu êm tai như vậy.”
“Anh tình nguyện không cần phải viết ca khúc đó.” Anh nói.
“Uy Uy đang đến đây.” Tôi nói.
“Lâu rồi không gặp anh ta.”
“Em cũng vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, em thấy da anh ấy đen nhẻm, tóc ngắn mà còn xoăn. Em còn tưởng anh ấy là thổ dân.” Tôi cười nói.
“Lúc anh ở trên biển được cứu lên, đã phơi nắng nhiều ngày, mọi người cũng tưởng anh là thổ dân.”
Chúng tôi nhìn nhau cười.
“Khi nào anh trở lại đảo Fiji?” Tôi hỏi.
“Còn chưa quyết định.” Anh đáp.
“Còn đi lặn không?”
“Sao lại không?”
“Anh không sợ chết sao?”
Anh nhìn tôi, cười nói: “Sợ chết thì đã không trở về.”
31.
“Nghe nói bạn gái anh là người Pháp.” Tôi cố nói hờ hững.
“Đúng vậy, cô ấy sinh ra ở Provence.” Anh nói.
“Provence?” Tôi thì thào lặp lại, khó mà tin được chuyện đời lại trùng hợp như thế. Trong những năm tháng chúng tôi xa nhau, dường như lại gặp nhau ở mặt nào đó.
“Em đã đến đó rồi sao?” Anh hỏi.
“Chưa từng đến, nhưng có lẽ sẽ đi.” Tôi nói, “Còn anh?”
Anh lắc đầu.
“Vậy khi nào anh sẽ kết hôn?” Tôi hỏi, “Cô bé kia rất đáng yêu, ba người thoạt nhìn rất giống người một nhà.”
Anh cười ngượng ngùng, lại có chút chật vật.
Cuối cùng chúng tôi đã có thể chung sống hòa bình, nhưng đã không có cách nào quay lại thời gian trước đây.
Trong phòng hóa trang, đột nhiên truyền đến tiếng sủa thảm thiết của Beethoven ngay cạnh cửa, nghe như tiếng khóc. Lâm Phương Văn và tôi chạy ào đến.
Cát Mễ Nhi nằm dài trên bàn trang điểm, trong tay cô ấy vẫn còn cầm một miếng bông tẩy trang, đã không còn hơi thở.
32.
Một con thuyền trắng chở tro cốt của Cát Mễ Nhi xuất phát trong nắng sớm, hướng về hồ rạn san hô Bekaa.
Thuyền ngừng lại, người nhà của cô ấy rải tro cốt của cô ấy xuống biển, đây là nguyện vọng của cô ấy.
Người nghĩ đến, nơi an nghỉ cuối cùng lại là dưới đáy hồ xinh đẹp này, là Cát Mễ Nhi sao?
Tôi ngồi bên cửa sổ, ôm chiếc chuông vào trong lòng. Hôm diễn ra nhạc hội từ biệt, sau khi ca khúc cuối cùng kết thúc, tôi quay đầu lại đã không còn thấy Đỗ Vệ Bình.
Mỗi buổi sáng, khi rời nhà đi làm, rất nhiều người lạ lướt qua người tôi, tôi bỗng nhiên hiểu rõ sự mất mát trong cuộc sống này. Tôi cho rằng tình yêu là chuyện của một người, nỗi nhớ nhung đối với anh lại vô hình quanh quẩn trong lòng tôi bấy lâu.
Anh còn có thể đáp lại lời kêu gọi của tôi hay không? Tôi nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trên tay.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên. Tôi tưởng là anh, vội vã chạy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa, chỉ là một người đưa thư tới phát thư.
33.
Mãi đến tối ngày hôm sau, tôi mới tỉnh dậy sau khi ngủ mê mệt, nghe thấy bên ngoài có âm thanh. Tôi ra khỏi phòng ngủ, thấy Đỗ Vệ Bình đang cắm cúi làm gì đó trên kệ trong phòng bếp. Anh dùng dao tao nhã bổ một nhát lên quả dừa tươi mát.
“Anh về rồi à?” Tôi nhẹ giọng nói.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo nét cười: “Em có đói không? Anh có mua cá và rau, còn có tôm hùm, đợi chút nữa là ăn được rồi.”
Cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Tôi đi đến, bám chặt sau lưng anh. Nước trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút. Anh mở nắp nồi, khéo léo ném vào trong nồi một con tôm hùm to tướng. Sau đó, anh chiên cá, chẳng mấy chút hương thơm tỏa ngát bốn bề, còn nấu một nồi canh rau. Người đàn ông này dịu dàng không gì sánh được, đã nấu cho tôi bàn đầy thức ăn, chúc mừng chúng tôi đoàn tụ.
34.
“Em về đây!” Tiểu Triết nói lớn với tôi.
“Mai gặp!” Tôi cũng đáp lại.
Trên mặt đất bày la liệt sách. Tôi và tiểu Triết cả ngày bận rộn phân loại sách mới đưa đến ngày hôm nay.
Tiểu Triết đi rồi, tôi đóng cửa trên ban công. Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tôi nhắm mắt lại định thần vài giây. Đầu óc tôi trống rỗng, có lẽ là do tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi dựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn ngắm tiệm sách của tôi. Hương thơm của bánh mì và trà hoa cỏ vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Có những lúc như thế này, tôi gần như không thể tin được đây là ước mơ của tôi. Đối với cuộc sống, tôi cũng không nên quá khắc khe chuyện gì cả.
Người đưa thư hôm đó đã đến gửi một hộp quà, trong đó là một cuốn băng ghi hình.
Tôi bỏ cuốn băng vào trong đầu đĩa.
Cát Mễ Nhi đứng trên sân khấu của ngày biểu diễn từ biệt. Cô ấy vẫy tay với màn hình, nói:
“Hi? Chị Trình Vận! Không ngờ còn có thể thấy em đúng không? Chúng em đang ở buổi diễn tập. Bài hát phúng điếu này, Lâm Phương Văn còn có một phiên bản, muốn tặng cho chị làm kỷ niệm.”
Sau đó, không có tiếng đàn piano, không có nhạc dạo violin. Chỉ có Lâm Phương Văn đang ngồi bên cạnh, thổi kèn harmonica, làm nhạc đệm cho Cát Mễ Nhi.
Cát Mễ Nhi hát cho tôi nghe bài hát từ biệt đó:
“Năm tháng trôi qua, phần mộ chỉ là một cửa ải
Có một ngày, chúng ta sẽ giống nhau
Tôi muốn bạn hiểu rằng: Tình yêu đẹp nhất, là thành toàn
Thành toàn bạn đi kiếm tìm hạnh phúc của riêng bạn…”
Trên tay Lâm Phương Văn là chiếc kèn harmonica “Hồ Điệp” mà lúc chúng tôi mới quen nhau, tôi đã đi làm thêm để dành tiền mua cho anh, không ngờ anh vẫn còn giữ bên người.
Nhìn anh cúi đầu, cặm cụi thổi kèn. Những hồi ức trong những năm tháng ngây ngô đột nhiên cứ như vậy mà vượt qua thời gian tái hiện rõ nét trong lòng tôi.
Bài hát kết thúc, anh lại một lần nữa nói tạm biệt với tôi.
Anh vẫn đáng ghét như thế đó, luôn khiến tôi phải khóc.
35.
Năm đó, tại Brittany, khi bông pháo hoa cuối cùng rơi xuống bầu trời đêm, tôi đã ngửa đầu lên bầu trời mờ ảo. Tôi đã khẩn cầu thượng đế, cho phép tôi cầu một điều ước:
Chỉ cần anh còn đến hơi thở cuối cùng,
Tình yêu của tôi chẳng là gì cả,
Có thể bỏ qua bất cứ lúc nào.
Tại thiên đường và trần gian, xin cho con cả gan trao đổi. Chỉ cần anh còn sống trở về, con bằng lòng không yêu anh nữa.
Cho dù chia tay buồn đau, tôi cũng không có cam đảm không tuân thủ lời hứa.
Tình yêu đẹp nhất là thành toàn. Người tôi yêu liệu có biết tôi là cánh chim nhỏ bé, thu hồi đôi cánh bay cao, dùng tiếc nuối của tôi để thành toàn cho sự trở về của anh hay chăng?
Hoàn
Tôi đẩy cửa phòng hóa trang. Beethoven đi đến, liếm liếm người tôi, sau đó quay lại ngồi chồm hổm bên cạnh cạnh Cát Mễ Nhi. Đôi mắt tròn xoe khiến cho người ta mềm lòng của nó, cứ nhìn chằm chặp chủ của nó.
Trong phòng đặt đầy hoa mà bạn bè và người hâm mộ tặng. Tất cả đều là hoa hồng vàng, theo yêu cầu của Cát Mễ Nhi. Hoa màu trắng quá bi thương, hoa màu đen lại quá đau buồn. Chỉ có hoa màu vàng, là màu của biệt ly, cũng là gặp lại.
Lúc này, Cát Mễ Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm, im lặng trầm tư.
“Hi! Em mệt lắm không?” Tôi đến bên cạnh cô ấy.
Cô ấy mở mắt, mỉm cười mang theo nét mệt mỏi: “Có một chút à!”
“Biểu hiện hôm nay của em rất tuyệt.” Tôi ngồi lên bàn trang điểm.
Cô ấy tươi cười sáng sủa: “Em không ngờ em có thể hát hết đó!”
“Chị đã nói chuyện với Lâm Phương Văn rồi chứ?” Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Thế nào?”
Tôi lắc đầu.
“Chị vẫn còn giận anh ấy sao?”
“Không phải anh ấy rất ích kỷ sao? Thời gian qua, mỗi ngày chị đều dùng hồi ức để dằn vặt chính mình. Chị không biết đã bao nhiêu lần khóc trong đêm. Chị không biết chị đã làm thế nào để sống được. Nhưng còn anh ấy lại sống rất vui vẻ, ung dung!”
“Thế nhưng, cuối cùng chị có tổn thất gì sao?” Cô ấy bỗng nói.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, không thể nói gì.
Cô ấy tiếp tục nói: “Chẳng phải chị đã có một cuộc sống mới sao? Hơn nữa cuộc sống này còn thú vị hơn trước đó. Nếu không tưởng rằng Lâm Phương Văn đã chết, chị có lẽ vẫn là Trình Vận như trước đây, cho rằng tình yêu là tất cả trong cuộc sống của chị.”
Tôi tức giận nói: “Em là đứng về phía anh ấy sao?”
Cô ấy mỉm cười, không đáp mà chỉ hỏi: “Chị vẫn còn yêu anh ấy sao?”
“Một chút cũng không.”
“Thật không?” Cô ấy bày ra bộ dạng không tin.
“Chị sẽ không lại ở bên anh ấy nữa.”
“Ai có thể nói được làm được? Chắc chắn?”
“Chị có thể.”
“Chị đã yêu Đỗ Vệ Bình sao?”
“Chị và Lâm Phương Văn, đã là chuyện quá khứ, bây giờ xem ra đã quá xa xôi rồi.”
“Trình Vận,” Cô ấy thở phù một hơi, yếu ớt nói: “Con người cần thành thật với bản thân.”
29.
“Chị lúc nào cũng thành thật với bản thân.” Tôi nghẹn ngào nói, “Lúc này đây, anh ấy cũng không phải trở về vì chị.”
“Đó là bởi vì em sắp chết! Lẽ nào chị muốn đổi chỗ với em sao? Nếu như chị xảy ra chuyện, em tin anh ấy cũng sẽ trở về. Không phải anh ấy bảo chị của anh ấy lấy tiền đưa cho chị sao? Anh ấy vẫn rất quan tâm đến chị.”
“Đã là quá khứ rồi, tụi chị không thể nào nữa rồi.” Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Chị thật sự càng lúc càng cố chấp.”
Tôi cười khổ nói: “Chị là thế.”
Sau đó, cô ấy lại nói: “Sáng hôm nay, em đã gọi điện thoại cho Uy Uy.”
“Sao bây giờ em mới gọi cho anh ấy?”
Cô ấy cười, nói đùa: “Có lẽ em vẫn còn hận anh ấy vì đã ăn con ngỗng mà chúng em cùng nuôi.”
Tôi cũng cười theo: “Anh ấy biểu hiện thế nào?”
“Anh ấy khóc rất nhiều, hỏi em sao không nói sớm cho anh ấy biết.”
“Anh ấy sẽ đến sao?”
“Anh ấy lên chuyến bay buổi trưa rồi.” Giọng cô ấy trở nên khàn đặc.
Tôi vỗ vào vai của cô ấy: “Nhìn xem, anh ấy đối xử tốt với em biết bao!”
“Lâm Phương Văn hẳn là vẫn đang ở bên ngoài, chị ra ngoài nói chuyện với anh ấy đi! Em thay quần áo xong sẽ ra sau. Chúng ta cùng đi ăn món gì đó, em đói lắm rồi!” Cô ấy vừa vuốt ve bụng vừa nói.
“Ừ.” Tôi đứng lên.
Cô ấy đột nhiên hỏi: “Có phải em đã thông báo cho Uy Uy quá muộn không?”
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Không đâu, bay từ Australia đến thẳng đây mất khoảng tám tiếng. Anh ấy hẳn đã đến nơi rồi. Em mau mau thay quần áo đi!”
Cô ấy nhìn lên gương, mỉm cười với tôi qua chiếc gương:
“Em phải hóa trang lại cái đã, lớp trang điểm này quá đậm.”
Tôi kéo cửa, Beethoven đột nhiên chạy đến, cắn ống quần của tôi. Tôi giật mình nhìn nó, muốn nó tha cho. Nhưng nó vẫn cắn chặt không buông, tôi lấy tay đẩy nó ra.
30.
Tôi tựa lưng vào bức tường trên hành lang, từ đáy lòng nổi lên cảm giác sợ hãi. Bị Beethoven cắn, có nghĩa là tôi sẽ gặp chuyện gì bất trắc sao? Tôi quá mê tín rồi, sao lại tin vào chuyện vô căn cứ như vậy.
Lâm Phương Văn ở cùng với người trong dàn nhạc, thấy tôi, anh đi đến.
“Sắc mặt của em tái nhợt, em không sao chứ?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, nói: “Bài hát đó anh viết rất hay, chỉ mong em cũng có một bài ca phúng điếu êm tai như vậy.”
“Anh tình nguyện không cần phải viết ca khúc đó.” Anh nói.
“Uy Uy đang đến đây.” Tôi nói.
“Lâu rồi không gặp anh ta.”
“Em cũng vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, em thấy da anh ấy đen nhẻm, tóc ngắn mà còn xoăn. Em còn tưởng anh ấy là thổ dân.” Tôi cười nói.
“Lúc anh ở trên biển được cứu lên, đã phơi nắng nhiều ngày, mọi người cũng tưởng anh là thổ dân.”
Chúng tôi nhìn nhau cười.
“Khi nào anh trở lại đảo Fiji?” Tôi hỏi.
“Còn chưa quyết định.” Anh đáp.
“Còn đi lặn không?”
“Sao lại không?”
“Anh không sợ chết sao?”
Anh nhìn tôi, cười nói: “Sợ chết thì đã không trở về.”
31.
“Nghe nói bạn gái anh là người Pháp.” Tôi cố nói hờ hững.
“Đúng vậy, cô ấy sinh ra ở Provence.” Anh nói.
“Provence?” Tôi thì thào lặp lại, khó mà tin được chuyện đời lại trùng hợp như thế. Trong những năm tháng chúng tôi xa nhau, dường như lại gặp nhau ở mặt nào đó.
“Em đã đến đó rồi sao?” Anh hỏi.
“Chưa từng đến, nhưng có lẽ sẽ đi.” Tôi nói, “Còn anh?”
Anh lắc đầu.
“Vậy khi nào anh sẽ kết hôn?” Tôi hỏi, “Cô bé kia rất đáng yêu, ba người thoạt nhìn rất giống người một nhà.”
Anh cười ngượng ngùng, lại có chút chật vật.
Cuối cùng chúng tôi đã có thể chung sống hòa bình, nhưng đã không có cách nào quay lại thời gian trước đây.
Trong phòng hóa trang, đột nhiên truyền đến tiếng sủa thảm thiết của Beethoven ngay cạnh cửa, nghe như tiếng khóc. Lâm Phương Văn và tôi chạy ào đến.
Cát Mễ Nhi nằm dài trên bàn trang điểm, trong tay cô ấy vẫn còn cầm một miếng bông tẩy trang, đã không còn hơi thở.
32.
Một con thuyền trắng chở tro cốt của Cát Mễ Nhi xuất phát trong nắng sớm, hướng về hồ rạn san hô Bekaa.
Thuyền ngừng lại, người nhà của cô ấy rải tro cốt của cô ấy xuống biển, đây là nguyện vọng của cô ấy.
Người nghĩ đến, nơi an nghỉ cuối cùng lại là dưới đáy hồ xinh đẹp này, là Cát Mễ Nhi sao?
Tôi ngồi bên cửa sổ, ôm chiếc chuông vào trong lòng. Hôm diễn ra nhạc hội từ biệt, sau khi ca khúc cuối cùng kết thúc, tôi quay đầu lại đã không còn thấy Đỗ Vệ Bình.
Mỗi buổi sáng, khi rời nhà đi làm, rất nhiều người lạ lướt qua người tôi, tôi bỗng nhiên hiểu rõ sự mất mát trong cuộc sống này. Tôi cho rằng tình yêu là chuyện của một người, nỗi nhớ nhung đối với anh lại vô hình quanh quẩn trong lòng tôi bấy lâu.
Anh còn có thể đáp lại lời kêu gọi của tôi hay không? Tôi nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trên tay.
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên. Tôi tưởng là anh, vội vã chạy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa, chỉ là một người đưa thư tới phát thư.
33.
Mãi đến tối ngày hôm sau, tôi mới tỉnh dậy sau khi ngủ mê mệt, nghe thấy bên ngoài có âm thanh. Tôi ra khỏi phòng ngủ, thấy Đỗ Vệ Bình đang cắm cúi làm gì đó trên kệ trong phòng bếp. Anh dùng dao tao nhã bổ một nhát lên quả dừa tươi mát.
“Anh về rồi à?” Tôi nhẹ giọng nói.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo nét cười: “Em có đói không? Anh có mua cá và rau, còn có tôm hùm, đợi chút nữa là ăn được rồi.”
Cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Tôi đi đến, bám chặt sau lưng anh. Nước trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút. Anh mở nắp nồi, khéo léo ném vào trong nồi một con tôm hùm to tướng. Sau đó, anh chiên cá, chẳng mấy chút hương thơm tỏa ngát bốn bề, còn nấu một nồi canh rau. Người đàn ông này dịu dàng không gì sánh được, đã nấu cho tôi bàn đầy thức ăn, chúc mừng chúng tôi đoàn tụ.
34.
“Em về đây!” Tiểu Triết nói lớn với tôi.
“Mai gặp!” Tôi cũng đáp lại.
Trên mặt đất bày la liệt sách. Tôi và tiểu Triết cả ngày bận rộn phân loại sách mới đưa đến ngày hôm nay.
Tiểu Triết đi rồi, tôi đóng cửa trên ban công. Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tôi nhắm mắt lại định thần vài giây. Đầu óc tôi trống rỗng, có lẽ là do tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi dựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn ngắm tiệm sách của tôi. Hương thơm của bánh mì và trà hoa cỏ vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Có những lúc như thế này, tôi gần như không thể tin được đây là ước mơ của tôi. Đối với cuộc sống, tôi cũng không nên quá khắc khe chuyện gì cả.
Người đưa thư hôm đó đã đến gửi một hộp quà, trong đó là một cuốn băng ghi hình.
Tôi bỏ cuốn băng vào trong đầu đĩa.
Cát Mễ Nhi đứng trên sân khấu của ngày biểu diễn từ biệt. Cô ấy vẫy tay với màn hình, nói:
“Hi? Chị Trình Vận! Không ngờ còn có thể thấy em đúng không? Chúng em đang ở buổi diễn tập. Bài hát phúng điếu này, Lâm Phương Văn còn có một phiên bản, muốn tặng cho chị làm kỷ niệm.”
Sau đó, không có tiếng đàn piano, không có nhạc dạo violin. Chỉ có Lâm Phương Văn đang ngồi bên cạnh, thổi kèn harmonica, làm nhạc đệm cho Cát Mễ Nhi.
Cát Mễ Nhi hát cho tôi nghe bài hát từ biệt đó:
“Năm tháng trôi qua, phần mộ chỉ là một cửa ải
Có một ngày, chúng ta sẽ giống nhau
Tôi muốn bạn hiểu rằng: Tình yêu đẹp nhất, là thành toàn
Thành toàn bạn đi kiếm tìm hạnh phúc của riêng bạn…”
Trên tay Lâm Phương Văn là chiếc kèn harmonica “Hồ Điệp” mà lúc chúng tôi mới quen nhau, tôi đã đi làm thêm để dành tiền mua cho anh, không ngờ anh vẫn còn giữ bên người.
Nhìn anh cúi đầu, cặm cụi thổi kèn. Những hồi ức trong những năm tháng ngây ngô đột nhiên cứ như vậy mà vượt qua thời gian tái hiện rõ nét trong lòng tôi.
Bài hát kết thúc, anh lại một lần nữa nói tạm biệt với tôi.
Anh vẫn đáng ghét như thế đó, luôn khiến tôi phải khóc.
35.
Năm đó, tại Brittany, khi bông pháo hoa cuối cùng rơi xuống bầu trời đêm, tôi đã ngửa đầu lên bầu trời mờ ảo. Tôi đã khẩn cầu thượng đế, cho phép tôi cầu một điều ước:
Chỉ cần anh còn đến hơi thở cuối cùng,
Tình yêu của tôi chẳng là gì cả,
Có thể bỏ qua bất cứ lúc nào.
Tại thiên đường và trần gian, xin cho con cả gan trao đổi. Chỉ cần anh còn sống trở về, con bằng lòng không yêu anh nữa.
Cho dù chia tay buồn đau, tôi cũng không có cam đảm không tuân thủ lời hứa.
Tình yêu đẹp nhất là thành toàn. Người tôi yêu liệu có biết tôi là cánh chim nhỏ bé, thu hồi đôi cánh bay cao, dùng tiếc nuối của tôi để thành toàn cho sự trở về của anh hay chăng?
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook