Cây Sa Kê Lưu Lạc
Chương 3-2: Chia ly hạnh phúc(2)

6.

“Em có già đi cũng không xấu đâu.” Anh nói.

“Sao anh biết?”

“Người đẹp mới có thể thay đổi nhiều.”

“Ý anh là sao?”

“Em đâu phải người đẹp, có già đi cũng sẽ không khác hiện tại là bao.”

“Anh muốn chết sao?”

“Anh đang khen em dễ nhìn mà.”

“Anh có thể khen em là người đẹp dễ nhìn.”

“Nếu anh nói thế em sẽ tin sao?”

“Con gái ấy mà, sẽ không hoài nghi với những lời khen ngợi về mình chút nào đâu.”

Anh cười ha hả: “Anh nghĩ em không giống những cô gái khác.”

“Em cũng rất giống những cô gái khác thôi. Đối với thời gian, tuổi tác, tuổi trẻ và diện mạo của bản thân, em cũng rất mẫn cảm.”

“Được rồi, lúc em già anh sẽ không nói em già rồi.”

“Nếu như em tự nói thì sao?”

“Anh đây sẽ nói: ‘Phải không? Anh không hề nhận ra.’ ”

Tôi cũng cười: “Nhất định phải thực hiện nha!”

Người yêu cũ có cần phải mãi mãi không bao giờ gặp lại hay là có duyên tái ngộ? E rằng, ai cũng đều hi vọng cái mãi mãi không gặp lại là cái mãi mãi không gặp lại có thể lựa chọn, chứ không thể nào lựa chọn đột nhiên ly biệt.

7.

Bài hát cuối cùng đã kết thúc. Từng ngọn đèn trên sân khấu từ từ tắt hết. Cát Mễ Nhi đứng trên giàn giáo, từ từ hạ xuống, dần dần biến mất khỏi sân khấu.

Khán giả nhiệt tình “hát nữa”, cứ như vậy liên tục kêu bảy tám lần “hát nữa”. Bầu không khí có phần không tầm thường.

“Sao cô ấy chưa ra?” Đỗ Vệ Bình nói với tôi.

Tiểu Triết và Con cọp cũng lớn tiếng “hát nữa”. Khán giả chờ mong chiếc giàn kia lại lần nữa nhô lên, nhưng cuối cùng không có. Sau cùng, đèn trong sân vận động cũng bật sáng, đèn ở cửa sân vận động cũng lần lượt sáng lên. Từng đợt hò reo cùng tiếng càu nhàu trong đám người truyền đến, không ai biết tại sao Cát Mễ Nhi không hề đi ra.

8.

Cửa phòng trang điểm trong hậu trường khép hờ. Tôi thấy Cát Mễ Nhi vẫn còn mặc sườn xám qua khe cửa, đưa lưng về phía cửa. Cô ấy ngồi trên ghế tựa, đầu cúi thấp.

“Chị có thể vào không?” Tôi khẽ lên tiếng hỏi.

“Là chị Trình Vận sao?” Cô ấy quay đầu, mỉm cười với tôi.

“Em thế nào rồi?” Tôi hỏi.

Cô ấy đỏ mắt nói: “Vốn vẫn còn hai bài nữa cần phải hát, nhưng mà lúc em định ra ngoài, đầu của em đột nhiên trống rỗng, giống như em không biết mình đang ở đâu. Thậm chí quai hàm của em đã run lên liên tục, không có cách nào phát ra một câu. Mọi người thấy bộ dạng của em đều sợ ngây người, đành phải dìu em xuống dưới.”

“Có phải em khó chịu ở đâu không?”

“Em bây giờ không sao chút nào.”

“Có thể là do em quá mệt mỏi rồi. Đừng quên em đã thực hiện bảy buổi biểu diễn rồi.” Tôi an ủi cô ấy.

“Nhưng mà hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng, em tưởng là sẽ rất hoàn mỹ.”

“Em đã làm rất tốt.”

“Khán giả có la ó không hả chị?” Cô ấy lo lắng hỏi.

“Họ chỉ là có chút không hiểu thôi.”

“Không có một ngôi sao ca nhạc nào là không hát bài hát cuối.” Cô ấy nghẹn ngào nói.

“Chỉ cần em giải thích một chút, tất cả mọi người sẽ hiểu mà.”

“Thật không? Em vốn định hát ‘Hướng hoa nở’.”

“Lần sau biểu diễn có thể hát lại cũng được mà? Đây là ca khúc kinh điển của em, mãi mãi không lỗi thời.”

Rốt cuộc, cô ấy cũng nở nụ cười. Sau đó cô nàng đứng dậy, kéo cánh tay của tôi, nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Không phải chúng ta phải đến tiệc mừng công hay sao? Em đói rồi.” Cô nàng xoa bụng.

9.

Tiệc mừng công được tổ chức tại “nhà hàng Độ Độ”, Cát Mễ Nhi đã sớm ném chuyện không vui ra khỏi đầu. Cô nàng khi thì ôm nhân viên công tác nói chuyện phiếm, khi thì vội vàng giải thích nguyên nhân không hát ca khúc cuối với đám phóng viên. Tất cả mọi người đều không muốn chỉ trích cô ấy. Cô ấy còn đem thức ăn đưa cho những người hâm mộ bên ngoài, dùng camera của mình chụp hình với họ.

Sau đó, cô ấy còn lôi kéo Đỗ Vệ Bình đến bên cạnh tôi, nói: “Em chụp hình cho hai người.”

“Được. Anh chị muốn chụp một bức ảnh quấn khăn choàng cổ để gửi cho Địch Chi.” Đỗ Vệ Bình nói.

Hôm nay, tôi và Đỗ Vệ Bình không hẹn mà cùng choàng chiếc khăn do Địch Chi tặng.

Tôi và Đỗ Vệ Bình dàn hàng đứng hai bên cửa nhà hàng. Cát Mễ Nhi đi đến, kéo cánh tay của Đỗ Vệ Bình đến gần tay tôi, còn đặt tay của tôi lên cánh tay của anh. Sau đó cô nàng đẩy đầu hai chúng tôi tựa vào nhau. Cô nàng nháy mắt với tôi, nói:

“Như vậy mới giống bạn học cũ.”

Vóc dáng của tôi vốn nhỏ bé hơn Đỗ Vệ Bình, bây giờ xem qua giống như co rút trong lòng anh ấy.

“Em cũng muốn chụp.” Cô nàng đem máy ảnh đưa cho tiểu Triết, bước đến đứng ở giữa tôi và Đỗ Vệ Bình, khoác lên tay của chúng tôi. Và cô ấy cười vui vẻ.

Sau khi chụp hình xong, cô ấy nói với tiểu Triết:

“Mau lại đây! Tôi muốn hát ca khúc cuối!”

Hình như là muốn bồi thường một chút bài hát cuối.

“Ngày mai em vẫn nên đến chỗ bác sĩ kiểm tra một chút.” Tôi nói với cô ấy.

Cô nàng mở miệng la: “Bác sĩ chỉ biết nói em quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi là khỏe.”

10.

Mấy ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn mất liên lạc với Cát Mễ Nhi. Cô nàng không ở nhà, điện thoại di động cũng không mở, ngay cả quản lý của cô ấy cũng không biết cô ấy đang ở đâu.

Sau đó có một hôm, khi tiệm sách đến giờ đóng cửa, tôi tắt đèn ở lầu hai, đi xuống cầu thang. Tôi bỗng thấy Cát Mễ Nhi đứng ở dưới cầu thang, sắc mặt của cô vừa tiều tụy vừa trắng bệch. Cái kiểu tái nhợt đó cho dù trong chỗ tăm tối cũng có thể liếc mắt nhận ra.

“Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Chị nhất định sẽ rất đố kỵ với em.” Cô nàng mỉm cười rã rệu, giọng nói có chút khàn đặc.

Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì.

Cô ấy hít sâu một hơi, run run nói:

“Em sẽ đi gặp Lâm Phương Văn sớm thôi.”

Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau đầy đau thương, nước mắt cũng lặng lẽ rơi không ngừng.

11.

Về lại nhà trong khu căn hộ, Đỗ Vệ Bình mỉm cười nói với tôi:

“Em về rồi à?”

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài, không có cách nào mở lời.

“Em sao thế?” Anh thân thiết hỏi.

“Em gặp Cát Mễ Nhi rồi.” Tôi nói.

“Em ấy ở đâu?”

“Bác sĩ phát hiện một khối u ác tính bên não trái của em ấy.”

Anh giật mình nhìn tôi.

Tôi khóc thút thít: “Tại sao những người bên cạnh em đều chết.”

“Anh sẽ không chết!” Anh nói.

Tôi bi thương nhìn anh: “Mỗi người trong chúng ta đều sẽ chết.”

“Anh sẽ không chết nhanh như vậy.” Anh nói.

“Chờ em chết rồi, anh mới có thể chết được không?”

Anh gật đầu.

“Hứa nha?”

Tôi nhìn anh, thứ chúng tôi từng cố gắng tránh đi rồi cuối cùng không có cách nào tránh khỏi đã treo lơ lửng trên không.

“Khối u kia có thể làm phẫu thuật cắt bỏ không?” Anh hỏi.

“Bác sĩ nói, ngoài mặt xem ra là có thể, nhưng tình hình thực tế phải đợi mở não ra mới biết được. Nếu thật sự có thượng đế, có phải thượng đế đã quá tàn nhẫn? Lại dùng cái chết này dằn vặt chúng ta.”

“Em thấy chim chết bao giờ chưa?” Anh nói.

Tôi lắc đầu.

“Chúng ta rất hiếm khi thấy chim chết.” Anh nói.

“Tại sao?”

“Loài chim hình như biết xác chết của chúng sẽ làm bẩn thế giới sống. Cho nên, những con chim sắp chết sẽ bay thẳng đến ở vùng rừng sâu núi thẳm, ở đó đợi chết. Bởi vậy, chúng ta sẽ không thấy hải âu và chim én chết già. Sống chết là quy luật của thiên nhiên, không có tàn nhẫn hay không tàn nhẫn. Có người chết thì có người sinh ra. Cho nên con người sẽ không bị diệt sạch.”

“Lẽ nào chúng ta sống chỉ vì để kéo dài hậu thế sao? Chúng ta chỉ là một mắt xích trong chuỗi sinh vật sao?” Tôi khổ sở nói.

“Thế nhưng, chúng ta cũng là loài chim bay cao nhất.”

Anh nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười kia chứa đầy yêu thương, tựa như trong đêm tối mênh mông phát ra một vòng ánh sáng lớn dẫn đường cho tôi, làm tôi tin tưởng hoàn toàn. Bản thân cũng là cánh chim bay cao nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương