Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen
-
12: Sự Thật
Dục vọng của con người rất đa dạng, những thứ càng có thể thỏa mãn dục vọng càng dễ khiến con người bị nghiện.
Nhà trường có nội quy không được mang theo điện thoại, nhưng quy định này chỉ áp dụng cho những ai sẵn sàng tuân thủ.
Bọn con trai trong lớp thường lén giấu một cái điện thoại vào hộc bàn, thường bàn bạc xem nên chơi trò gì, xem trận đấu nào, thậm chí còn thức đêm, không tập trung vào tiết học buổi sáng.
Vương Tư Tề từng cười nhạo Hiểu Thanh vì hai tai đều bị điếc, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì cũng không biết, cô không phản bác vì đó là sự thật.
Thế giới của cô khép kín nhưng đơn giản, nhàm chán nhưng an toàn, giống với thế giới của Trương Bình.
Ở độ tuổi ngoài bốn mươi, việc Trương Bình lúc nào cũng tận tâm làm việc với dây chuyền sản xuất không mang lại cho bà chút chuyện mới mẻ nào, thói quen bảo thủ ngày qua ngày cũng không cho phép bà nhận được sự phản hồi từ thế giới xung quanh thông qua mạng.
Ngay cả ông lão cùng khu nhà cũng sẽ trò chuyện video với con gái, nhưng Trương Bình và Triệu Bân vẫn luôn gọi điện nói chuyện, nói một cách hài hước, trong suốt một khoảng thời gian dài, Wifi của Trương Bình đều là dùng ké ở bên nhà ông lão.
Hiểu Thanh từng sử dụng điện thoại của Trương Bình, nhưng khả năng làm quen với các phần mềm khác nhau của cô còn hạn chế, tuy nhiên, sở dĩ được gọi là điện thoại thông minh là vì chúng dễ sử dụng.
Lúc này, cô kiểm tra Wechat và phần mềm thanh toán của bố nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến ba trăm nghìn tệ, cô kiểm tra lại tin nhắn và danh sách cuộc gọi, chỉ phát hiện ra rằng chúng đã được xóa sạch trong những tháng gần đây.
Tại sao lại như vậy? Hiểu Thanh nghi ngờ, cô muốn mở app ngân hàng nhưng không biết mật khẩu.
Sau khi do dự, cô mở album ảnh ra, trong album ngoài ảnh phong cảnh và nhà cửa còn có rất nhiều ảnh phụ nữ.
Cô phóng to và vuốt nhanh, có đủ loại cao, thấp, béo, gầy, có một số là những cô gái rất trẻ hoặc thậm chí là những cô bé.
Một số người bị lộ mặt, một số thì không, nhưng tất cả đều khoe tay, khoe chân, khoe ngực, có người trực tiếp lộ nửa cơ thể… Quay lại trang chủ, có một bộ sưu tập video và ảnh chụp màn hình, cô bấm vào lần nữa, cảm giác nhục nhã và sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy cô.
Đây là điện thoại của bố ư? Cô thà tin rằng đây là điện thoại đã qua sử dụng được bố mua lại từ một cửa hàng làm ăn không chân chính, nhưng mà rõ ràng bố mua chiếc điện thoại này còn sớm hơn mẹ mua, hơn nữa cho dù đã qua sử dụng, tại sao đến bây giờ ông vẫn chưa xóa những thứ kia đi?
“Hiểu Thanh, con ở trong phòng làm gì vậy?” Trương Bình nhìn cánh cửa đã được đóng lại: “Mẹ đi chợ mua đồ ăn, con đi không?”
“Con không đi.” Hiểu Thanh vội vàng đứng dậy, khóa cửa lại.
“Được, vậy mẹ đi mua nhé.”
Hiểu Thanh buộc mình phải bình tĩnh lại, chuyện này nhất định phải nói cho mẹ biết, nhưng không phải bây giờ.
Cô tiếp tục tìm thứ mình muốn tìm, không ngừng kéo xuống, khó khăn xem lướt qua từng bức ảnh khiêu dâm, cô chợt nhận ra một vài bức trong số đó có dòng chữ “phúc lợi AAA” ở góc dưới bên phải bức hình.
Cô kích động, lại nhớ tới giao diện số liên lạc Wechat, quả nhiên lúc đầu có một số liên lạc trùng tên, nhưng trên trang trò chuyện lại không có gì.
Cô mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, bố quen biết không ít người, hầu hết đều là người trung gian và nhân viên bán hàng.
Cô ấn mở từng người theo thứ tự, xác định những cái rỗng.
Vòng bạn bè của người kia về cơ bản tràn ngập những bức ảnh khiêu dâm tương tự, nhưng tất cả đều được làm mờ.
Ngay khi cô sắp bỏ cuộc, cô cuối cùng cũng tìm ra manh mối - người đó lấy hình đại diện là hoa tươi, tên tài khoản là “Hoa tình yêu”, nhật ký trò chuyện hầu hết đều là cuộc gọi thoại do đối phương chủ động thực hiện, thời gian kéo dài khoảng nửa tiếng, bên bố không biết là đã xóa hay làm sao, lần duy nhất ông chủ động chỉ gửi cho cô gái này một câu: “Gần đây không có tiền, không chơi được”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiểu Thanh không bỏ cuộc, cô tiếp tục lướt lên trên, phát hiện ra họ đã sớm quen biết nhau từ năm ngoái.
Tin nhắn đầu tiên của đối phương là tin nhắn thoại, ấn vào để nghe thì là một giọng nữ quyến rũ: “Chào ông chủ, Hoa Hoa yêu anh.” Mà lướt tới cuối cùng, nhật ký trò chuyện dừng ở chỗ: “Ông chủ, ngày mai gặp nhau ở chỗ cũ nhé.” Còn bố nhắn lại một chữ “Được” lúc đêm khuya, những tin nhắn sau đó gửi đi đều không có phản hồi.
Hiểu Thanh bấm vào hình đại diện của “Hoa tình yêu”, không giống như những người khác, vòng tròn bạn bè của cô gái này chỉ có ảnh và video của cùng một cô gái, và dòng chữ “phúc lợi AAA” cũng được viết ở góc dưới bên phải.
Ngoài những điều này, vòng bạn bè của cô ta còn có các quảng cáo cờ bạc ghi là “buôn một lãi mười”.
Một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu Hiểu Thanh: đầu tiên, bố cô thông qua mạng quen biết được một số người không đứng đắn, sau đó thực hiện một số giao dịch với họ.
Bức ảnh khiêu dâm đầu tiên trong album là từ hai năm trước, vì vậy, bố có thể đã tham gia vào hoạt động bán dâm và cả cờ bạc trong khoảng thời gian này, nhưng mấu chốt của vấn đề là không có ghi chép bố đã trả tiền.
Hiểu Thanh véo thật mạnh đầu ngón tay, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau một lúc do dự, cô dùng chiếc điện thoại mới mua của mình chụp nội dung trong album ảnh và Wechat của bố, thậm chí cô còn bấm vào đoạn video khó coi và quay lại bằng điện thoại mới của mình.
Cô có cảm giác bản thân đang run rẩy, cô hy vọng biết bao bố có thể cho cô một lời giải thích hợp lý, nhưng hành động của cô lại cho thấy cô không muốn cho ông bất kỳ chỗ nào để giải thích.
Làm xong tất cả, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô ngồi đờ đẫn trong phòng, dứt khoát cho đến khi mẹ về mới đi ra ngoài, nói với giọng kiềm chế và hơi run: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Sao vậy?” Trương Bình mang đồ ăn đặt vào trong bếp, thấy sắc mặt con gái trắng bệch: “Con thấy khó chịu ở đâu à?”
Hiểu Thanh kéo bà ngồi xuống ghế sofa, mang những bằng chứng và suy luận của mình kể hết toàn bộ cho mẹ nghe - Trong ánh mắt kinh hoàng và giận dữ của Trương Bình, Hiểu Thanh cảm thấy bản thân như một vị thẩm phán máu lạnh: “Đợi ông ấy trở về, mẹ nhất định phải bắt ông ấy giao ra lịch sử giao dịch.”
“Nhưng, nhưng ông ấy nói với mẹ đã đưa họ tiền mặt…”
“Vậy tiền của mẹ sao lại đến tay ông ấy vậy? Chẳng lẽ ông ấy mang hết tiền mặt đi? Chắc chắn ông ấy đã gửi tiền vào thẻ, cho dù đưa cho kẻ lừa đảo tiền mặt thì cũng sẽ có lịch sử rút tiền.” Hiểu Thanh kìm nén tiếng khóc của mình: “Mẹ ơi, căn bản là không có đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối nào hết, cũng không có người hợp tác làm ăn, là bố đã dùng tiền để chơi cờ bạc, có lẽ không chỉ cờ bạc.”
“Hiểu Thanh.”
“Mẹ nhất định phải hỏi rõ ràng, nhất định phải hỏi ông ấy!” Hiểu Thanh không kìm nén được sự yếu đuối ở trước mặt mẹ: “Ông ấy là người xấu, ông ấy không phải là người cần cù lo cho gia đình như mẹ nói, ông ấy là kẻ khốn khiếp, là người đáng ghê tởm!”
“Hiểu Thanh, mẹ…” Trương Bình bị con gái đột nhiên rơi nước mắt làm cho hoảng sợ: “Mẹ không cố ý, mẹ luôn cho rằng ông ấy ở bên ngoài làm việc rất vất vả, mẹ cho rằng… Xin lỗi con, là mẹ không quản tốt ông ấy.”
“Ông ấy mấy tuổi rồi, sao mẹ phải quản? Trong điện thoại của mẹ sẽ có nhiều thứ ghê tởm như vậy sao?” Hiểu Thanh cắn môi: “Ông ấy không phải bố của con, con không muốn ông ấy làm bố con!”
Trương Bình vừa sốc vừa đau đớn, bà có thể chịu đựng được sự lười biếng và kém cỏi của Triệu Bân, nhưng không thể chịu đựng được sự bẩn thỉu và lừa dối của ông.
Bà dang tay ra nhưng Hiểu Thanh lại từ chối, quay vào phòng đóng sầm cửa lại.
—
Triệu Bân đạp xe được nửa đường, tùy ý tìm một quán mì ngồi xuống.
Ông không thể mua vé, cũng không thể đưa Trương Bình đến nơi ông làm việc.
Ông không báo cảnh sát, không có việc làm ăn nào, cũng không có quen biết người bạn nào cả mà là bị lừa gạt tống tiền hai trăm nghìn tệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuộc sống khi không có phụ nữ thật khó khăn.
Ở công trường có rất nhiều cặp vợ chồng hờ, nhưng ông không ưng ý ai hết, bỏ tiền mua gái mại dâm thì quá bẩn, chỉ có thể vui vẻ qua điện thoại.
Vốn dĩ ông tưởng mọi thứ trên mạng đều là giả, nhưng sau khi làm quen, ông phát hiện có thể gặp nhau ở cùng một thành phố.
Ông không giỏi giao tiếp nhưng đối phương lại rất nhiệt tình và chủ động, còn khẳng định sẽ tuyệt đối giữ bí mật.
Đêm đó, khi lăn từ bàn rượu xuống giường, ông đã tự tát mình hai cái, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể quay đầu lại.
Ông tiếp xúc với cờ bạc thông qua người gọi là “bạn gái” này, ngoại tuyến trực tuyến gì đều có cả, trong vài lần đầu tiên có thể kiếm được một khoản nhỏ khiến sự tự tin của ông tăng lên rất nhiều, kết quả là ông lấy tiền từ Trương Bình, đầu tư một số tiền lớn và liên tục thua hết.
“Bạn gái” dỗ dành ông, trách cứ ông, cuối cùng quấn quýt đến trên giường, ông tức giận đến mức không nhịn được dùng vũ lực, không ngờ đêm khuya hôm đó, chồng của “bạn gái” lại dẫn người đến chặn cửa, đánh đập rồi tống tiền ông.
Bị dọa cho sợ, ông ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn, đợi đến khi tỉnh táo tính toán lại, trước sau đã tổn thất hơn hai trăm nghìn.
Ông vô cùng đau khổ, hối hận đến mức choáng váng muốn nôn mửa, nhưng không thể làm gì được.
Sau khi đám người này tự dưng biến mất, phản ứng đầu tiên của ông không phải là gọi cảnh sát mà là che giấu, ông xóa lịch sử, lấp chỗ hở, đếm số tiền hơn chín mươi nghìn còn lại trên tấm thẻ khác, may mắn thay bản thân chưa chết đói.
Ông không nói cho Trương Bình, nghĩ rằng nếu bà truy cứu thì mình vẫn có thể nói rằng cảnh sát đã thu hồi được một phần số tiền.
Ông cảm thấy kế hoạch của mình không chê vào đâu được nên bèn rời khỏi nơi đau khổ trước.
Nếu hỏi ông có cảm thấy khó chịu hay không, câu trả lời chắc chắn là có, ông có lỗi với Trương Bình, càng có lỗi với Hiểu Thanh, ông không đủ tư cách để làm một người chồng lẫn một người bố.
Ăn xong đĩa mì xào, ông lại gọi thêm một chai bia.
Đợi đến khi thanh toán, ông mới nhớ ra mình chỉ mang ví tiền, điện thoại vẫn còn ở chỗ Hiểu Thanh.
Không biết tại sao, ông hơi bất an.
Ở lại thêm nửa tiếng nữa, ông nghĩ lúc trở về chỉ cần nói không mua được vé, đợi qua Tết liền có thể lấy cớ vụ án do cảnh sát giải quyết có điểm đột phá, nhưng khi ông về nhà với thái độ tự cho mình là đúng, chào đón ông không phải là sự quan tâm của Trương Bình mà là bầu không khí lạnh lùng và những lời chất vấn đầy thất vọng.
Hai mắt của Trương Bình sưng đỏ: “Mở điện thoại ông ra, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Triệu Bân sửng sốt.
“Tôi muốn biết ông mang tiền của tôi đi đâu rồi, có phải mang đi nuôi phụ nữ rồi đúng không? Hay đánh bạc? Triệu Bân, tôi đúng là kẻ ngu ngốc, ông nói gì cũng tin.”
“Trương Bình, bà nghe tôi giải thích…”
“Giải thích cái gì? Hiểu Thanh đã nhìn thấy rồi, chuyện mất mặt của ông Hiểu Thanh đã nhìn thấy rồi!”
Thân thể Triệu Bân chấn động kịch liệt.
Bên ngoài truyền đến tiếng khẩn thiết của bố và giọng nói kích động của mẹ, cùng với tiếng gào thét, tiếng nức nở và tiếng đập vỡ đồ đạc.
Hiểu Thanh trốn trong phòng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trước khi bố trở về, cô vẫn ôm một tia ảo tưởng, hy vọng và cầu nguyện rằng những suy đoán của mình là sai, nhưng sự thật đã chứng minh rằng cô không sai, trước giờ cô thường luôn chiếu đúng tướng.
Cô ở trong phòng rất lâu, đủ lâu cho đến khi cuộc cãi vã lắng xuống mới mở cửa đi ra ngoài, bố đang quỳ trước mặt mẹ cầu xin sự tha thứ.
Hiểu Thanh lau đi nước mắt của mình: “Nếu hai người ly hôn, con muốn theo mẹ.”
Lời này vừa nói ra, Trương Bình và Triệu Bân lập tức kinh ngạc.
Hiểu Thanh đứng ngay cạnh cửa, cảm thấy bọn họ cực kỳ xa lạ, chắc hẳn bọn họ cũng cảm thấy giống như vậy.
Cô đúng là lạnh lùng đến mức đáng ghét, Hiểu Thanh nghĩ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook