Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen
-
11: Mật Khẩu
Sự im lặng của Hiểu Thanh đã chặn lại lời nói của Trần Kỳ, cậu không chủ động hỏi thêm câu nào nữa, đi một bước quay đầu ba lần quay trở về chỗ xà đơn.
Cậu nhảy lên một cách thuần thục, giữ thanh ngang, thực hiện động tác nâng người mấy lần, rồi chuyển sang xà kép, có lúc cậu dùng tay kéo thả người lên xuống, có lúc sẽ dang rộng hai chân rồi đẩy nhanh động tác.
Cuối cùng, cậu đặt hai chân lên một thanh, đặt mông ngồi lên thanh còn lại, đạt được sự cân bằng thoải mái trong một tư thế khó coi.
Từ vị trí của cậu, nhìn qua phải sẽ thấy đầu cầu thang dẫn lên lầu dành cho học sinh lớp 9, nhìn qua trái sẽ thấy sân vận động trống, à không, không trống, Triệu Hiểu Thanh vẫn đứng đó như một bức tượng điêu khắc.
Từ lâu Trần Kỳ đã cảm thấy Triệu Hiểu Thanh là một kẻ lập dị, ở cái tuổi mà ngay cả việc mát xa mắt và ngủ trưa cũng phải có giáo viên giám sát, cô lại cứng nhắc nghe lời đến mức làm người khác dựng tóc gáy.
Cô không giống chỉ mới mười mấy tuổi, mà giống mấy mươi tuổi hơn, có lần Trần Kỳ từng bất mãn với cái vẻ liều mạng này của cô, cô lý trí, trưởng thành, trong khi cậu thì ấu trĩ, lười biếng, vô tri lại tự đại, điều duy nhất cậu thấy mình mạnh hơn cô, có lẽ là việc cậu có được đặc quyền của độ tuổi này, niềm vui vẻ không sầu lo.
Trần Kỳ không biết sự không vui vừa rồi của Triệu Hiểu Thanh là do cô hay là do người khác gây ra, theo lý mà nói, cô vốn không quan tâm đến suy nghĩ của các bạn cùng lớp, huống chi hôm nay là kỳ nghỉ, không ai gây sự với cô.
Vậy là do bạn bè ở ngoài trường làm cô tức giận? Hay là trong nhà xảy ra chuyện gì đó?
Một lúc sau, một nhóm học sinh các lớp khác từ lớp học đi xuống, có người chào Trần Kỳ, Trần Kỳ mỉm cười ra hiệu với bọn họ, vài học sinh nam cũng đến chơi xà kép.
Trần Kỳ nhảy xuống, nhìn sang bên trái, Hiểu Thanh đã đi dọc theo con đường nhỏ cạnh sân vận động, càng đi càng xa.
Nắng mùa đông dịu dàng hào phóng, bóng của tòa nhà và tán cây đổ xuống cũng đủ che phủ một cô gái mười lăm tuổi.
Hiểu Thanh nhìn những cây long não ven đường, chúng dường như luôn rụng lá, như thể sẽ không bao giờ rụng hết lá của chúng được, nhưng nếu so về sự ngoan cường thì ngôi nhà nhỏ của cô đến một cái cây long não cũng không thắng được, mùa đông của nhà cô đến nhanh hơn một bước so với cơn bão tuyết, cả đêm qua cô không ngủ được, đến bây giờ vẫn đang nghĩ xem mình có thể làm được gì.
Sự bình tĩnh của cô là giả, an ủi mẹ cũng là giả, cô dần dần nhận ra một cách sâu sắc ba trăm nghìn có ý nghĩa như thế nào đối với gia đình mình: cuộc sống thắt lưng buộc bụng sẽ vẫn tiếp tục, áp lực và sự hối hận của mẹ sẽ ngày càng nặng thêm, đây là vấn đề không phải cứ báo cảnh sát là có thể giải quyết được.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, tâm trạng của cô dường như cũng bị giẫm phải: “Cậu còn theo tớ đến đây làm…”
Cô đột nhiên ngừng nói, người trước mặt không phải Trần Kỳ mà là Từ Vĩ Kiệt.
“Tớ… chỉ muốn nói chúc mừng cậu thôi.” Lần này Từ Vĩ Kiệt thi không tốt, cũng không muốn đợi ở cửa phòng học nên xuống lầu đi vòng vòng thì nhìn thấy cô.
Hiểu Thanh không thể nào mặt mày hầm hầm với cậu ấy: “Chẳng có gì đáng chúc mừng cả, khi điểm số được phát ra đã nói rõ rằng nó chỉ là quá khứ.”
“...!Ồ.”
“Cậu thì sao?”
“Rớt hạng khá nhiều, dù cậu có dạy tớ thế nào cũng vô dụng.”
Hiểu Thanh không có khả năng an ủi người khác, chỉ nói: “Vẫn còn cơ hội.”
“Hy vọng là vậy.” Từ Vĩ Kiệt đã quen với sự thờ ơ của cô, không nhận ra có gì khác thường, chỉ cùng cô thả chậm bước chân.
Khoảnh khắc đơn độc như thế này cậu đã từng nhiều lần nghĩ đến, nhưng cậu không thể nghĩ ra được bản thân mình và cô ngoại trừ việc học ra còn có thể nói chuyện gì, sự thật chứng minh đúng là vậy.
Cách đó không xa, Trần Kỳ đang đuổi theo cô thì dừng lại ở cuối đường.
Cậu nhìn họ đi từ con đường nhỏ đến bãi đất trống được đổ bê tông, từ chỗ bóng tối đến nơi có ánh nắng rực rỡ.
Từ Vĩ Kiệt quay sang Hiểu Thanh, không biết cậu ấy nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười chứa sự lo lắng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
—
Buổi họp phụ huynh kết thúc, Hiểu Thanh quay lại lớp đón bố.
“Con giỏi lắm.” Triệu Bân sờ đầu con gái: “Học kỳ này con vất vả rồi.”
Hiểu Thanh nghiêng đầu tránh bàn tay vẫn chưa kịp rút về của ông.
Cô cảm thấy mình rất lạnh lùng, đứa con gái ôm lấy Triệu Bân đòi phần thưởng không còn nữa, Triệu Hiểu Thanh công chính nghiêm minh và tính toán chi li đã quay trở lại.
Cô đợi hai giây vẫn không đợi được câu “đi thôi” của bố, liền ngẩng đầu lên thì thấy ông đang nhìn về phía cửa lớp, Diêu Chương Long đang nói chuyện với một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác dài màu hồng.
“Thật xin lỗi, thầy Diêu, lần sau chúng tôi nhất định sẽ không đến muộn, cảm ơn thầy đã chăm sóc cho Ngọc Linh, chúng tôi nhất định sẽ đốc thúc con bé học hành nghiêm túc.”
“Ngọc Linh rất hiểu chuyện, cũng rất thông minh, chỉ cần tiếp tục kiên trì, năm sau chắc chắn sẽ đạt kết quả tốt.” Diêu Chương Long mỉm cười khá lúng túng.
Diệp Ngọc Linh ở bên cạnh rất vui vẻ, kéo tay mẹ nói: “Mẹ, đừng lãng phí thời gian của thầy nữa, chúng ta về thôi.”
“Được rồi.” Người phụ nữ mỉm cười, đi giày cao gót rời khỏi, bóng lưng yểu điệu, thanh thoát.
Triệu Bân ngây người một lát, cho đến khi Hiểu Thanh cau mày: “Bố ơi!”
“Sao mẹ của bạn con lại trẻ thế?”
“Có tiền thì sẽ trẻ thôi.”
“...” Triệu Bân bị cô đâm chọt, đang định thanh minh thì Hiểu Thanh đã bước vào lớp, nhìn thấy danh sách xếp hạng dán trên bảng đen.
Diệp Ngọc Linh lần này đứng thứ hai trong lớp, tổng điểm chỉ kém cô 3 điểm, Trần Kỳ tụt xuống hạng tư, nhưng môn Toán và Xã hội học đều được điểm tuyệt đối.
“Thằng nhóc này được đó.” Bố Trần xuống lầu, nhìn thấy con trai mình cách đó không xa, ông mỉm cười đi tới, cốc vào đầu cậu một cái: “Trí thông minh này rất giống mẹ con, chắc chắn giống mẹ con.”
Trần Kỳ che đầu: “Lần thi học kỳ trước đó con được hạng nhất cũng chưa từng thấy bố khen con như vậy.”
“Lần trước mẹ con, ông bà nội đều vui mừng đến nhảy lên, nên bố không tham gia góp vui nữa, tránh cho con kiêu ngạo, lần này bố động viên con, nói đi, muốn mua cái gì?”
“Không cần đâu ạ, con không thiếu gì.”
“Sao lại không mua? Bố mẹ khen thưởng là chuyện hiển nhiên.” Mẹ của Diệp Ngọc Linh tình cờ đi ngang qua, nghe vậy liền đến bắt chuyện: “Nếu không phải sau Tết cần học bù, tôi vốn định đưa Linh Linh đi du lịch thả lỏng, bố Trần Kỳ, tuy trẻ con hiểu chuyện nhưng người lớn không thể không hiểu chuyện được, chỉ động viên bằng lời nói thôi là không đủ.”
“Cô nói đúng.” Bố Trần đã trò chuyện với mẹ Diệp Ngọc Linh trong lớp, dù lúc này gặp lại nhưng vẫn chưa thân thiết: “Cô giỏi thật, có thể dạy nên một đứa con gái như vậy.”
“Đâu có, Linh Linh nói Trần Kỳ thường xuyên giúp đỡ nó.”
Diệp Ngọc Linh lễ phép gọi một tiếng chú, giọng nói mềm mại, trong trẻo, ngọt ngào, làm bố Trần cười đến mức khóe miệng cũng sắp vểnh hết lên.
Bầu không khí vừa phải, hai gia đình vui vẻ nói tạm biệt.
Trần Kỳ bắt gặp ánh mắt có chút không nỡ của bố: “Trần Chí Cường, bố đang nhìn gì vậy?”
Bố Trần ngượng ngùng cười: “Mẹ con bé mặc đồ rất đẹp.”
“Hừ, bố xong đời rồi.” Trần Kỳ đứng trước mặt ông, chắn tầm nhìn của ông: “Đồ háo sắc này, con mách mẹ đó.”
“Con mách đi, mách đi.” Bố Trần quay đầu đi, trong lòng cảm thấy áy náy khó tả.
Mẹ của Trần Kỳ gả cho ông đã nhiều năm như vậy, nhưng ngoài ba lượng vàng đính hôn, ông chưa từng tặng bà bất cứ món đồ trang sức nào.
Vợ của người khác đeo vàng đeo bạc, muốn đi du lịch là đi du lịch, còn ông đến việc ra khỏi Lan Thành cũng chưa từng.
Hai bố con rời khỏi cổng trường, phóng xe máy ra chợ mua đồ Tết.
Đèn lồng mới, câu đối mới, Ông Táo mới là những món người già rất xem trọng, hạt dưa, đậu phộng, vừng, đồ ăn vặt và bánh kẹo cũng là những mặt hàng bán chạy nhất.
Hai người đi vòng quanh, về đến nhà rồi tháo dỡ đồ xuống, Trần Chí Cường lại vội vàng đi làm, đến khi màn đêm buông xuống, một nhà năm người lại quây quần bên bàn ăn.
Trần Kỳ lại nhớ đến chuyện sáng nay, cố ý cáo trạng với mẹ: “Bố nhìn mẹ của bạn cùng lớp con, nhìn đến nỗi mắt sắp rớt ra ngoài luôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thật sao?” Mẹ Trần nhéo chồng mình: “Thật đáng đánh! Chương trình TV cũng không đủ cho ông xem à!”
Hai người già đối diện cố nhịn cười.
Sau đó, bố Trần rất tự giác thu dọn bát đũa, rửa được nửa chừng, mẹ Trần đi tới kiểm tra, vừa chạm vào nước trong bồn liền mắng: “Ông muốn chết hả? Không phải tôi đã đun nước nóng cho ông rồi sao? Nước lạnh thế này nứt da thì làm sao?”
“Tôi không phải bà, không nứt được đâu.” Trần Chí Cường huýt sáo: “Khi nào nhà máy của bà nghỉ lễ?”
“Ngày kia.”
Trần Chí Cường: “Bên tôi cũng vậy, vậy ngày kia tôi với bà đi mua quần áo, khu chợ mới mở bên kia có một cửa hàng, hình như là cửa hàng bán đồ hiệu, nhãn hiệu chưa từng nghe qua nhưng nhìn cách trang trí rất cao cấp.”
“Đồ ở cửa hàng bán đồ hiệu đều rất mắc tiền, mua cho Kỳ Kỳ hai bộ là được.”
“Mua cho nó cũng mua cho bà, nếu không chọn được thì chúng ta lên huyện, năm nay nhất định tôi phải mua cho bà một cái áo khoác dài xịn, mặc kệ bao nhiêu tiền, cũng không phải là không mua nổi.”
“Ôi chao, tại sao phải tốn tiền mua quần áo? Cái áo khoác bông giá mấy chục tệ vẫn mặc được mà, trong nhà còn nhiều chỗ cần tốn tiền hơn.” Mẹ Trần từ chối, nhưng trên mặt lại mỉm cười.
Ngoài phòng bếp, Trần Kỳ cầm cái đĩa đựng rau bố bỏ quên đứng bên ngoài nghe một lúc lâu, trợn mắt nhìn bên trong sến rện, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Giỏi lắm Trần Chí Cường, cậu nói thầm trong lòng, những lời nói ngọt ngào cứ tuôn hết câu này đến câu khác, để xem năm nay ông có mua không.
—
Trương Bình bị chuyện ngu ngốc mà Triệu Bân gây ra làm cho đau đầu suốt mấy ngày, cuối cùng không chịu nổi liền bùng nổ.
Dù là nhà máy gia công hay nhà hàng, chỉ cần ở đó có người quen, bà đều nôn ra hết sự cay đắng của mình, nhưng nhận lại phản ứng không gì khác ngoài sự thông cảm.
Triệu Bân sau khi biết được thì tức giận nhưng không dám nói gì, ru rú ở nhà không lộ mặt.
Sáng sớm hôm đó, Trương Bình hỏi Triệu Bân xem phía cảnh sát có tiến triển gì không, Triệu Bân hỏi cái gì cũng không biết, hai người lại cãi nhau một trận lớn.
Hiểu Thanh nghe đến tâm trí rối bời: “Mẹ, hay là hai người đến đó một chuyến?”
“Tôi nhất định phải qua đó.” Trương Bình hạ quyết tâm, thúc giục Triệu Bân đặt vé tàu, lại dặn dò Hiểu Thanh: “Đến lúc đó mẹ mua cho con cái điện thoại, có chuyện gì thì gọi cho mẹ.”
Hiểu Thanh lần này không phản đối, cũng không đi lên huyện, trực tiếp đến cửa hàng trong thị trấn, mua chiếc điện thoại thông minh rẻ nhất.
Sau khi Trương Bình trở về nhà liền hỏi Triệu Bân đã mua vé chưa, Triệu Bân do dự, chỉ nói rằng trong huyện có rất ít chuyến tàu: “Để tôi đến bến xe buýt xem thử xem có thể ngồi xe buýt đến thành phố rồi chuyển sang đi tàu ở đó.”
“Bố.” Hiểu Thanh hỏi xin điện thoại của bố trước khi ông ra ngoài: “Để con thêm Wechat của bố.”
“Đợi bố về rồi thêm giúp con.”
“Không được, con muốn tự mình thêm.”
“Con bé này.” Hiếm khi Triệu Bân nhìn thấy cô hứng thú như vậy, chỉ đành nghe theo.
“Mật khẩu.”
Triệu Bân lấy lại điện thoại, mở ra đưa cho cô.
Mấy ngày nay Hiểu Thanh rất muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng mẹ phải đi làm, chỉ có bố với cô ở nhà, cô lại không dám chủ động nhắc đến, thậm chí không dám đến gần ông.
Lúc này, cô cầm điện thoại di động chạy vào phòng, cô muốn tìm lại ghi chép trò chuyện và chuyển khoản của bố với kẻ lừa đảo, đây đều là bằng chứng, cô chắc chắn rằng bố sẽ không xóa chúng, nhưng đợi đến khi cô phát hiện ra điều bất ngờ từ trong điện thoại của bố, sự nhục nhã và căm phẫn to lớn khiến cô ước gì thà rằng mình chưa từng mở nó ra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook