Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển
-
Chương 6: Ý nghĩa của đôi chân đỏ
"Hả?"
Hạ Nặc vẫn đang cầm miếng giẻ để lau con dao bếp, cậu ta nghe thấy tiếng nói, giật mình, rồi ngẩng đầu lên và nhìn xem ai đang nói.
Cậu ta nhìn thấy một ông già có một mái tóc vàng xuất hiện ngay trước mắt. Ông ta khoác một chiếc áo choàng màu trắng bay lơ lửng phía sau lưng. Nó là thứ làm nổi bật hình dáng ông già. Ông lão có một đôi chân giả bằng gỗ và một bộ râu vàng, chia sang hai bên môi và được buộc bằng một con bướm màu xanh lá.
Nhìn vào hình dáng này, Hạ Nặc có thể dễ dàng nhận ra danh tính của ông lão ấy. Với sự ngạc nhiên tột độ, cậu ta không kiềm chế được mà lắp bắp:
"Triết...Triết Phổ...?"
Trước mắt là đôi chân giả và mái tóc vàng chứ không phải ai khác, cậu ta kinh ngạc nhận ra, đó là One Piece, chủ sở hữu của nhà hàng Bharati, nuôi nấng Sơn Trì lớn lên trên một con tàu cướp biển lớn – Triết Phổ chân đỏ!
"Này tiểu tử thối, sao cứ nhìn chằm chằm ta mãi, không thể cho ta ăn tôm hùm này sao?"
Nhìn thấy Hạ Nặc sững sờ đứng yên tại chỗ, Triết Phổ còn đang nghĩ cậu ta đang do dự điều gì đó, phất phất tay áo, cười to, nói: "Các cậu bé, đừng quá nhỏ mọn như vậy, thức ăn cần được chia sẻ mới ăn ngon được! Làm sao các ngươi có thể không cho ta với chứ? Có đúng không nào?"
Vừa nói, Triết Phổ vừa lấy chiếc đĩa trên bàn, lấy một con tôm hùm, cầm lên và liếm láp nó. Sau đó, mắt sáng lên, không ngần ngại mà đưa hết con tôm vào miệng, không hề bóc vỏ, nhai hết con tôm.
Âm thanh giòn giã vang lên, nước sốt đỏ của tôm hùm tràn ra hai mép miệng của Triết Phổ, dưới bộ râu vàng khè. Khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ mặt thích thú.
Miệng nhai liên tục, nhưng vẫn nói: "Này cậu bé, tay nghề không tồi nhỉ, so với ông già này, còn không biết nấu gì. Đây là món ăn ngon nhất ta từng ăn!"
"Người đến đây tìm chú Ruhr vào buổi sáng là ông ư..."
Hạ Nặc chợt nhớ ra điều gì đó, nheo mắt nhìn Triết Phổ chằm chằm. Khóe miệng cậu ta giật giật, cậu ta lắc đầu bất lực rồi buông tay.
Là một trong những nhân vật trong truyện tranh cướp biển, Triết Phổ, ông ta là một người hiểu biết. Vì người đi xuống từ tàu cướp biển là ông ta, nên không cần phải cảnh giác.
"Xin chào, ông chú tóc vàng, tôi không nhỏ mọn như ông nói đâu, nhưng ông ăn đồ ăn của tôi không xin phép trước, như vậy có quá thô lỗ không?"
Thấy Triết Phổ ăn ngon lành, Hạ Nặc cũng phải nuốt nước bọt. Sau khi đã cho một con tôm vào miệng, ông ta còn lấy thêm hai con tôm cầm sẵn ở hai tay. Hạ Nặc trợn tròn mắt và cảm thấy khó chịu.
"À, đúng là ta đã có chút lỗ mãng, nhưng cậu bé à, cũng là do món ăn cậu nấu quá ngon đấy chứ!"
Khuôn mặt già nua của Triết Phổ đỏ chót, nhưng lời xin lỗi vừa thốt ra, cũng là lúc ông lão nhét con tôm hùm bên tay phải vào miệng.
"Tùy ông thôi..."
Vô lực nhếch mép một cái, Hạ Nặc thở dài, không nói thêm gì với Triết Phổ nữa, tiếp tục cúi đầu xuống dọn lại bàn ăn đang lộn xộn.
Ngay lúc này, cậu ta cảm thấy có chút tự mãn trong lòng.
Thực sự là tài nấu ăn của mình cũng không tệ, để ba cậu bé bị mê hoặc là điều bình thường, nhưng đến một đầu bếp tài ba như Triết Phồ phải khen ngợi quả là không tầm thường.
Tuy nhiên, đấy chỉ là trong phim. Khi những hình ảnh về những tên cướp biển hiện lên trong đầu, vẻ mặt Hạ Nặc chợt nghiêm túc lại và bắt đầu suy nghĩ về thông tin của ông lão Triết Phổ. Những ký ức trong quá khứ ùa về, đôi mắt của cậu ta mở to và lộ ra sự trầm ngâm suy tư.
Theo như những gì mà cậu ta nhớ được từ một tờ báo trước đó, năm hiện tại là năm 1511 theo lịch Hải Nguyên. Nếu nó giống như cốt truyện truyện tranh, Triết Phổ vừa trở về từ biển và trở thành một đầu bếp, sáng lập nên một nhà hàng, Nhóm cướp biển đó cũng chết bởi một cơn bão ngay sau đó.
Kể từ đó, Triết Phổ rửa tay gác kiếm, biển Đông bớt đi một tay cướp biển dữ tợn, bù lại có thêm ông chủ sở hữu một nhà hàng trên biển.
Cứ như vậy...
Hạ Nặc nhớ lại khung cảnh sáng nay, tim cậu ta lại đập mạnh.
Người được Triết Phổ dắt đến dường như là một cậu bé chỉ tầm tám đến chín tuổi. Có phải là Sơn Trì không nhỉ?
Có vẻ như tất cả thời gian và tuổi tác đều trùng hợp.
Boong!
Lúc này, cánh cửa của ngôi nhà gỗ cách đã không xa đột ngột được mở ra, kèm theo những tiếng hò reo vang lên từ bên trong. Đúng như là suy nghĩ của Hạ Nặc:
"Haha, chúng tôi đã xong rồi đây!"
"Nhanh đến đây nào, kẻo tôm hùm nguội mất, nếu như vậy sẽ không ngon nữa."
Tiếng bước chân vang lên từ xa, ngay lập tức ba cậu bé xuất hiện. An Đức Sâm đi ra đầu tiên từ phía cánh cửa và nhìn Hạ Nặc đầy tự mãn. Sau khi khoe bàn tay ướt và đã sạch sẽ. Không thể chờ đợi hơn được nữa, cậu bé chạy nhanh đến bên bàn ăn, nói:
"A tôm hùm!"
Nước bọt tiết ra từ miệng của ba cậu bé. Ngay khi vừa đến bàn ăn, chúng bắt lấy ngay con tôm hùm. Ngay cả Triết Phổ cũng không thể cưỡng lại mà không cần bóc vỏ. Sau khi thử một ngụm nước sốt, cho thẳng con tôm vào miệng.
"Cảm giác tôi như đang bay!"
Cho nước sốt vào miệng, một cảm giác thỏa mãn tỏa ra từ trong trái tim, cho đến khi tôm hùm được cho vào miệng và nhai, ba cậu bé hít một hơi thật thoải mái và lại tiếp tục lấy một con tôm nữa.
Khi vừa nhìn lên, nhìn thấy Triết Phổ cũng đang cầm một con tôm hùm và nhai nhồm nhoàm. Chúng tôi đối mặt với ánh mắt của nhau.
"Ôi chao?"
"Đây là ai vậy? Sao lại ăn tôm hùm của chúng tôi!"
"Này, ông già kia, nhanh đứng lên và đặt con tôm xuống đi."
Sau khi dừng lại một lúc, Bill và La Y lập tức đỏ mặt. Tức giận đứng dậy, dùng bàn tay nhỏ nắm lấy con tôm hùm trong tay Triết Phổ.
Tuy nhiên, Triết Phổ chỉ mỉm cười hiền từ. Sau khi giơ một bàn tay ra chặn lại, ông ta thoải máu liếc hai cậu bé. Sau khi vật lộn không thành, hai cậu bé không thể thắng Triết Phổ, phải dừng lại thở hổn hển.
"Chết tiệt thật!"
La Y thở dài, quên đi chuyện hít hít mũi, cậu bé lại lao sang. Tuy nhiên, khi cậu ta vừa bước đến, một bàn tay bé nhỏ chặn lại.
An Đức Sâm đưa tay ra chặn lại từ khi cậu bé thấy La Y muốn gây sự với Triết Phổ.
"An Đức Sâm? Cậu làm gì vậy? Cậu không thấy ông già hôi hám này đang ăn tôm hùm của chúng ta sao, hãy mau đuổi ông ta đi!"
La Y bối rối, lườm An Đức Sâm.
Tuy nhiên, An Đức Sâm không quan tâm đến La Y, quay đầu nhìn Triết Phổ, gãi đầu và tỏ vẻ khó hiểu:
"Chú Triết Phổ, sao chú không ăn tối ở nhà cháu, mà lại đến nhà Hạ Nặc đại ca?"
"À, cậu bé con của Ruhr."
Triết Phổ dường như cũng nhận ra An Đức Sâm, nhưng ông ta vẫn đang bận ăn tôm hùm, lúc này ông ta mới miễn cưỡng đặt con tôm hùm xuống và chạm vào An Đức Sâm. Ánh mắt ông ta không được hài lòng lắm, sờ đầu cậu bé, cười vui vẻ, nói:
"Đúng là ta nên ở nhà cháu, nhưng mà thức ăn bố cháu nấu thực sự rất khó ăn, nhưng vì nể người bạn cũ nên ta không dám nói."
Chà, có vẻ như khuôn mặt An Đức Sâm tối sầm xuống, miệng của Triết Phổ nghiêng nghiêng rồi nói tiếp: "Tại sao ta lại ở đây và bị thu hút bởi mùi vị tôm hùm này nhỉ, đương nhiên đó là ta đã hoàn thành nhiệm vụ..."
Cậu ta quay lại và nhìn lên khuôn mặt của Hạ Nặc một cách kiêu ngạo, cậu ta nhìn chằm chằm vào bộ râu dài và mỉm cười:
"Vâng, thật là một cậu bé đáng thương của Hạ Nặc!"
Hạ Nặc vẫn đang cầm miếng giẻ để lau con dao bếp, cậu ta nghe thấy tiếng nói, giật mình, rồi ngẩng đầu lên và nhìn xem ai đang nói.
Cậu ta nhìn thấy một ông già có một mái tóc vàng xuất hiện ngay trước mắt. Ông ta khoác một chiếc áo choàng màu trắng bay lơ lửng phía sau lưng. Nó là thứ làm nổi bật hình dáng ông già. Ông lão có một đôi chân giả bằng gỗ và một bộ râu vàng, chia sang hai bên môi và được buộc bằng một con bướm màu xanh lá.
Nhìn vào hình dáng này, Hạ Nặc có thể dễ dàng nhận ra danh tính của ông lão ấy. Với sự ngạc nhiên tột độ, cậu ta không kiềm chế được mà lắp bắp:
"Triết...Triết Phổ...?"
Trước mắt là đôi chân giả và mái tóc vàng chứ không phải ai khác, cậu ta kinh ngạc nhận ra, đó là One Piece, chủ sở hữu của nhà hàng Bharati, nuôi nấng Sơn Trì lớn lên trên một con tàu cướp biển lớn – Triết Phổ chân đỏ!
"Này tiểu tử thối, sao cứ nhìn chằm chằm ta mãi, không thể cho ta ăn tôm hùm này sao?"
Nhìn thấy Hạ Nặc sững sờ đứng yên tại chỗ, Triết Phổ còn đang nghĩ cậu ta đang do dự điều gì đó, phất phất tay áo, cười to, nói: "Các cậu bé, đừng quá nhỏ mọn như vậy, thức ăn cần được chia sẻ mới ăn ngon được! Làm sao các ngươi có thể không cho ta với chứ? Có đúng không nào?"
Vừa nói, Triết Phổ vừa lấy chiếc đĩa trên bàn, lấy một con tôm hùm, cầm lên và liếm láp nó. Sau đó, mắt sáng lên, không ngần ngại mà đưa hết con tôm vào miệng, không hề bóc vỏ, nhai hết con tôm.
Âm thanh giòn giã vang lên, nước sốt đỏ của tôm hùm tràn ra hai mép miệng của Triết Phổ, dưới bộ râu vàng khè. Khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ mặt thích thú.
Miệng nhai liên tục, nhưng vẫn nói: "Này cậu bé, tay nghề không tồi nhỉ, so với ông già này, còn không biết nấu gì. Đây là món ăn ngon nhất ta từng ăn!"
"Người đến đây tìm chú Ruhr vào buổi sáng là ông ư..."
Hạ Nặc chợt nhớ ra điều gì đó, nheo mắt nhìn Triết Phổ chằm chằm. Khóe miệng cậu ta giật giật, cậu ta lắc đầu bất lực rồi buông tay.
Là một trong những nhân vật trong truyện tranh cướp biển, Triết Phổ, ông ta là một người hiểu biết. Vì người đi xuống từ tàu cướp biển là ông ta, nên không cần phải cảnh giác.
"Xin chào, ông chú tóc vàng, tôi không nhỏ mọn như ông nói đâu, nhưng ông ăn đồ ăn của tôi không xin phép trước, như vậy có quá thô lỗ không?"
Thấy Triết Phổ ăn ngon lành, Hạ Nặc cũng phải nuốt nước bọt. Sau khi đã cho một con tôm vào miệng, ông ta còn lấy thêm hai con tôm cầm sẵn ở hai tay. Hạ Nặc trợn tròn mắt và cảm thấy khó chịu.
"À, đúng là ta đã có chút lỗ mãng, nhưng cậu bé à, cũng là do món ăn cậu nấu quá ngon đấy chứ!"
Khuôn mặt già nua của Triết Phổ đỏ chót, nhưng lời xin lỗi vừa thốt ra, cũng là lúc ông lão nhét con tôm hùm bên tay phải vào miệng.
"Tùy ông thôi..."
Vô lực nhếch mép một cái, Hạ Nặc thở dài, không nói thêm gì với Triết Phổ nữa, tiếp tục cúi đầu xuống dọn lại bàn ăn đang lộn xộn.
Ngay lúc này, cậu ta cảm thấy có chút tự mãn trong lòng.
Thực sự là tài nấu ăn của mình cũng không tệ, để ba cậu bé bị mê hoặc là điều bình thường, nhưng đến một đầu bếp tài ba như Triết Phồ phải khen ngợi quả là không tầm thường.
Tuy nhiên, đấy chỉ là trong phim. Khi những hình ảnh về những tên cướp biển hiện lên trong đầu, vẻ mặt Hạ Nặc chợt nghiêm túc lại và bắt đầu suy nghĩ về thông tin của ông lão Triết Phổ. Những ký ức trong quá khứ ùa về, đôi mắt của cậu ta mở to và lộ ra sự trầm ngâm suy tư.
Theo như những gì mà cậu ta nhớ được từ một tờ báo trước đó, năm hiện tại là năm 1511 theo lịch Hải Nguyên. Nếu nó giống như cốt truyện truyện tranh, Triết Phổ vừa trở về từ biển và trở thành một đầu bếp, sáng lập nên một nhà hàng, Nhóm cướp biển đó cũng chết bởi một cơn bão ngay sau đó.
Kể từ đó, Triết Phổ rửa tay gác kiếm, biển Đông bớt đi một tay cướp biển dữ tợn, bù lại có thêm ông chủ sở hữu một nhà hàng trên biển.
Cứ như vậy...
Hạ Nặc nhớ lại khung cảnh sáng nay, tim cậu ta lại đập mạnh.
Người được Triết Phổ dắt đến dường như là một cậu bé chỉ tầm tám đến chín tuổi. Có phải là Sơn Trì không nhỉ?
Có vẻ như tất cả thời gian và tuổi tác đều trùng hợp.
Boong!
Lúc này, cánh cửa của ngôi nhà gỗ cách đã không xa đột ngột được mở ra, kèm theo những tiếng hò reo vang lên từ bên trong. Đúng như là suy nghĩ của Hạ Nặc:
"Haha, chúng tôi đã xong rồi đây!"
"Nhanh đến đây nào, kẻo tôm hùm nguội mất, nếu như vậy sẽ không ngon nữa."
Tiếng bước chân vang lên từ xa, ngay lập tức ba cậu bé xuất hiện. An Đức Sâm đi ra đầu tiên từ phía cánh cửa và nhìn Hạ Nặc đầy tự mãn. Sau khi khoe bàn tay ướt và đã sạch sẽ. Không thể chờ đợi hơn được nữa, cậu bé chạy nhanh đến bên bàn ăn, nói:
"A tôm hùm!"
Nước bọt tiết ra từ miệng của ba cậu bé. Ngay khi vừa đến bàn ăn, chúng bắt lấy ngay con tôm hùm. Ngay cả Triết Phổ cũng không thể cưỡng lại mà không cần bóc vỏ. Sau khi thử một ngụm nước sốt, cho thẳng con tôm vào miệng.
"Cảm giác tôi như đang bay!"
Cho nước sốt vào miệng, một cảm giác thỏa mãn tỏa ra từ trong trái tim, cho đến khi tôm hùm được cho vào miệng và nhai, ba cậu bé hít một hơi thật thoải mái và lại tiếp tục lấy một con tôm nữa.
Khi vừa nhìn lên, nhìn thấy Triết Phổ cũng đang cầm một con tôm hùm và nhai nhồm nhoàm. Chúng tôi đối mặt với ánh mắt của nhau.
"Ôi chao?"
"Đây là ai vậy? Sao lại ăn tôm hùm của chúng tôi!"
"Này, ông già kia, nhanh đứng lên và đặt con tôm xuống đi."
Sau khi dừng lại một lúc, Bill và La Y lập tức đỏ mặt. Tức giận đứng dậy, dùng bàn tay nhỏ nắm lấy con tôm hùm trong tay Triết Phổ.
Tuy nhiên, Triết Phổ chỉ mỉm cười hiền từ. Sau khi giơ một bàn tay ra chặn lại, ông ta thoải máu liếc hai cậu bé. Sau khi vật lộn không thành, hai cậu bé không thể thắng Triết Phổ, phải dừng lại thở hổn hển.
"Chết tiệt thật!"
La Y thở dài, quên đi chuyện hít hít mũi, cậu bé lại lao sang. Tuy nhiên, khi cậu ta vừa bước đến, một bàn tay bé nhỏ chặn lại.
An Đức Sâm đưa tay ra chặn lại từ khi cậu bé thấy La Y muốn gây sự với Triết Phổ.
"An Đức Sâm? Cậu làm gì vậy? Cậu không thấy ông già hôi hám này đang ăn tôm hùm của chúng ta sao, hãy mau đuổi ông ta đi!"
La Y bối rối, lườm An Đức Sâm.
Tuy nhiên, An Đức Sâm không quan tâm đến La Y, quay đầu nhìn Triết Phổ, gãi đầu và tỏ vẻ khó hiểu:
"Chú Triết Phổ, sao chú không ăn tối ở nhà cháu, mà lại đến nhà Hạ Nặc đại ca?"
"À, cậu bé con của Ruhr."
Triết Phổ dường như cũng nhận ra An Đức Sâm, nhưng ông ta vẫn đang bận ăn tôm hùm, lúc này ông ta mới miễn cưỡng đặt con tôm hùm xuống và chạm vào An Đức Sâm. Ánh mắt ông ta không được hài lòng lắm, sờ đầu cậu bé, cười vui vẻ, nói:
"Đúng là ta nên ở nhà cháu, nhưng mà thức ăn bố cháu nấu thực sự rất khó ăn, nhưng vì nể người bạn cũ nên ta không dám nói."
Chà, có vẻ như khuôn mặt An Đức Sâm tối sầm xuống, miệng của Triết Phổ nghiêng nghiêng rồi nói tiếp: "Tại sao ta lại ở đây và bị thu hút bởi mùi vị tôm hùm này nhỉ, đương nhiên đó là ta đã hoàn thành nhiệm vụ..."
Cậu ta quay lại và nhìn lên khuôn mặt của Hạ Nặc một cách kiêu ngạo, cậu ta nhìn chằm chằm vào bộ râu dài và mỉm cười:
"Vâng, thật là một cậu bé đáng thương của Hạ Nặc!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook