Cây Kéo Của Lý Thợ May
-
Chương 7
Editor: Con Dê Bay
Đạo sĩ một đường vội vội vàng vàng hướng về phía nhà bộ đầu mà đi.
Hắn vừa nãy bị Lý thợ may làm kinh sợ, lại từ đó biết Lý thợ may chính là hung thủ giết người trong thành này, cái gì mà gương mặt tuyệt mỹ xuất trần, cái gì bình tĩnh hờ hững đã biến lên chín tầng mây.
Hắn sợ Lý thợ may cầm kéo đuổi theo sau đem hắn diệt khẩu.
Trên đường cây rừng sum suê, ánh nắng ảm đạm, đạo sĩ đi đi bỗng dừng chân lại, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
Con đường này quá yên tĩnh, quá lạnh, quá tối.
Đạo sĩ lập tức tỉnh táo lại, con đường này sợ là có yêu tà tác quái, giơ tay lên muốn phá ma chướng, bỗng nhiên cả kinh, tứ chi chẳng biết lúc nào bị cây mây trói lại, mà hắn nửa điểm cũng không phát hiện.
“Yêu nghiệp phương nào!”
Trong rừng vắn lặng chốc lát, đạo sĩ cũng không dám buông lòng nửa phần, sau đó hắn run người, sợ hãi phát hiện một bàn tay lạnh như băng từ phía sau xoa xoa mặt hắn.
“Yêu nghiệt?” Âm thanh người kia khàn khàn không nặng không nhẹ lẩm bẩm, “Đạo trưởng mới là yêu nghiệt, khuôn mặt này…”
Khí tức băng lãnh ở bên cổ đạo sĩ, hắn không khỏi co rúm một chút, sau đó hắn nhìn lấy một mỹ nhân chậm rãi từ phía sau đi đến trước mặt hắn, mặt không thay đổi nắm cằm hắn mà quan sát một hồi, đôi môi hé mở, con ngươi lạnh lùng nhìn hắn tràn đầy chán ghét.
“Trên người ngươi có mùi vị hắn, hắn chạm qua ngươi.”
Nói xong, mỹ nhân lại gần ngửi một cái, trong giọng mang theo tức giận: “Hắn quả nhiên chạm qua ngươi, hắn thích ngươi sao? Hắn đụng chỗ nào?”
Đạo sĩ ngơ ngác, sau đó nhìn hai mắt mỹ nhân, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo.
Mỹ nhân hai mắt đỏ ngầu, chính là bộ dáng yêu tà nhập ma.
“Ngươi đang nói gì?”
Đạo sĩ vừa nói, một bên âm thầm lấy ngón tay hư không vẽ bùa, nhưng tiếp theo lại bị mỹ nhân chớp mắt tóm gọn, trực tiếp bẻ gãy xương tay.
Đạo sĩ cơ hồ kêu đau thành tiếng, mỹ nhân đem hắn đạp ngã trên mặt đất, khuôn mặt lãnh diễm từ trên cao nhìn xuống hắn, “Đạo sĩ hoa phục* nếu phải dùng tay, ta liền phá hủy đôi tay này cùa ngươi. Hắn chạm qua ngươi ta không thích, cho nên không muốn làm việc dư thừa, ta hiện tại chỉ muốn nghe một chút, hắn chạm vào chỗ nào của ngươi, thích nhất nơi nào của ngươi?”
* Nguyên văn: 华服 mình không hiểu ý chỗ này. Cầu cao nhân chỉ điểm.
Đạo sĩ thống khổ co rút trên đất, “Ngươi nói ai, ta căn bản không hiểu ý ngươi.”
Hắn dù thế nào cũng không hiểu được, hắn là một đạo sĩ, cư nhiên bị một yêu ma không biết từ đâu đến đạp ngã, còn bị hỏi những câu khó hiểu.
Mỹ nhân cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, y nôn nóng nhíu lông mày, nói năng lộn xộn: “Không được, ngươi không được nói, ta chính là không thích nghe tên hắn từ miệng ngươi, hắn yêu thích chính là ta, không, hắn không thích ta, hắn là người cùa ta, không phải người của ngươi… A!”
Mỹ nhân thống khổ bóp trán, “Đau”
Đạo sĩ gãy xương tay so với y còn đau hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bỗng nhiên rõ ràng, minh bạch người mỹ nhân nói là ai.
“Lý thợ may giết người, ngươi, ngươi là cây kéo của hắn!”
“Giết người?” Mỹ nhân lắng xuống quái dị nhìn hắn.
“Lý thợ may chính miệng thừa nhận. Hắn cùng ta nói chuyện của hai ngươi, ta niệm tình ngươi thân bất do kỷ vốn muốn bỏ qua cho ngươi”. Đạo sĩ nhịn đau, nuốt một ngụm nước bọt khuyên giải nói, “Hắn vì ngươi giết nhiều người như vậy, chính là để ngươi cùng hắn sống đến hết đời, ngươi lại giết ta sẽ bị trời phạt.”
Mỹ nhân trầm mặc một hồi, sắc mặt tái nhợt nhìn xa xăm.
“Hắn biết ta sao?”
“Cái gì?” Đạo sĩ mơ hồ.
“Ta không muốn để hắn biết.” Mỹ nhân cuối đầu, con mắt đỏ như máu nhìn về phía đạo sĩ, lẩm bẩm hỏi, “Hắn nói, muốn cùng ta một đời sao?”
Đạo sĩ đang muốn trả lời, mỹ nhân lại cười lạnh một cước đạp lên mặt phải của hắn.
“Đừng nghĩ ta nghe xong sẽ sợ những nguyền rủa của ngươi, hắn chạm qua ngươi, ta không thích, cũng không thích khuôn mặt này của ngươi, có nói dối cũng phải nói dễ nghe chút. Còn nữa, để ta nói cho ngươi biết một chuyện.”
“Những người trong thành đó là ta giết.”
Đạo sĩ một đường vội vội vàng vàng hướng về phía nhà bộ đầu mà đi.
Hắn vừa nãy bị Lý thợ may làm kinh sợ, lại từ đó biết Lý thợ may chính là hung thủ giết người trong thành này, cái gì mà gương mặt tuyệt mỹ xuất trần, cái gì bình tĩnh hờ hững đã biến lên chín tầng mây.
Hắn sợ Lý thợ may cầm kéo đuổi theo sau đem hắn diệt khẩu.
Trên đường cây rừng sum suê, ánh nắng ảm đạm, đạo sĩ đi đi bỗng dừng chân lại, nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
Con đường này quá yên tĩnh, quá lạnh, quá tối.
Đạo sĩ lập tức tỉnh táo lại, con đường này sợ là có yêu tà tác quái, giơ tay lên muốn phá ma chướng, bỗng nhiên cả kinh, tứ chi chẳng biết lúc nào bị cây mây trói lại, mà hắn nửa điểm cũng không phát hiện.
“Yêu nghiệp phương nào!”
Trong rừng vắn lặng chốc lát, đạo sĩ cũng không dám buông lòng nửa phần, sau đó hắn run người, sợ hãi phát hiện một bàn tay lạnh như băng từ phía sau xoa xoa mặt hắn.
“Yêu nghiệt?” Âm thanh người kia khàn khàn không nặng không nhẹ lẩm bẩm, “Đạo trưởng mới là yêu nghiệt, khuôn mặt này…”
Khí tức băng lãnh ở bên cổ đạo sĩ, hắn không khỏi co rúm một chút, sau đó hắn nhìn lấy một mỹ nhân chậm rãi từ phía sau đi đến trước mặt hắn, mặt không thay đổi nắm cằm hắn mà quan sát một hồi, đôi môi hé mở, con ngươi lạnh lùng nhìn hắn tràn đầy chán ghét.
“Trên người ngươi có mùi vị hắn, hắn chạm qua ngươi.”
Nói xong, mỹ nhân lại gần ngửi một cái, trong giọng mang theo tức giận: “Hắn quả nhiên chạm qua ngươi, hắn thích ngươi sao? Hắn đụng chỗ nào?”
Đạo sĩ ngơ ngác, sau đó nhìn hai mắt mỹ nhân, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo.
Mỹ nhân hai mắt đỏ ngầu, chính là bộ dáng yêu tà nhập ma.
“Ngươi đang nói gì?”
Đạo sĩ vừa nói, một bên âm thầm lấy ngón tay hư không vẽ bùa, nhưng tiếp theo lại bị mỹ nhân chớp mắt tóm gọn, trực tiếp bẻ gãy xương tay.
Đạo sĩ cơ hồ kêu đau thành tiếng, mỹ nhân đem hắn đạp ngã trên mặt đất, khuôn mặt lãnh diễm từ trên cao nhìn xuống hắn, “Đạo sĩ hoa phục* nếu phải dùng tay, ta liền phá hủy đôi tay này cùa ngươi. Hắn chạm qua ngươi ta không thích, cho nên không muốn làm việc dư thừa, ta hiện tại chỉ muốn nghe một chút, hắn chạm vào chỗ nào của ngươi, thích nhất nơi nào của ngươi?”
* Nguyên văn: 华服 mình không hiểu ý chỗ này. Cầu cao nhân chỉ điểm.
Đạo sĩ thống khổ co rút trên đất, “Ngươi nói ai, ta căn bản không hiểu ý ngươi.”
Hắn dù thế nào cũng không hiểu được, hắn là một đạo sĩ, cư nhiên bị một yêu ma không biết từ đâu đến đạp ngã, còn bị hỏi những câu khó hiểu.
Mỹ nhân cũng không quan tâm hắn nghĩ gì, y nôn nóng nhíu lông mày, nói năng lộn xộn: “Không được, ngươi không được nói, ta chính là không thích nghe tên hắn từ miệng ngươi, hắn yêu thích chính là ta, không, hắn không thích ta, hắn là người cùa ta, không phải người của ngươi… A!”
Mỹ nhân thống khổ bóp trán, “Đau”
Đạo sĩ gãy xương tay so với y còn đau hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bỗng nhiên rõ ràng, minh bạch người mỹ nhân nói là ai.
“Lý thợ may giết người, ngươi, ngươi là cây kéo của hắn!”
“Giết người?” Mỹ nhân lắng xuống quái dị nhìn hắn.
“Lý thợ may chính miệng thừa nhận. Hắn cùng ta nói chuyện của hai ngươi, ta niệm tình ngươi thân bất do kỷ vốn muốn bỏ qua cho ngươi”. Đạo sĩ nhịn đau, nuốt một ngụm nước bọt khuyên giải nói, “Hắn vì ngươi giết nhiều người như vậy, chính là để ngươi cùng hắn sống đến hết đời, ngươi lại giết ta sẽ bị trời phạt.”
Mỹ nhân trầm mặc một hồi, sắc mặt tái nhợt nhìn xa xăm.
“Hắn biết ta sao?”
“Cái gì?” Đạo sĩ mơ hồ.
“Ta không muốn để hắn biết.” Mỹ nhân cuối đầu, con mắt đỏ như máu nhìn về phía đạo sĩ, lẩm bẩm hỏi, “Hắn nói, muốn cùng ta một đời sao?”
Đạo sĩ đang muốn trả lời, mỹ nhân lại cười lạnh một cước đạp lên mặt phải của hắn.
“Đừng nghĩ ta nghe xong sẽ sợ những nguyền rủa của ngươi, hắn chạm qua ngươi, ta không thích, cũng không thích khuôn mặt này của ngươi, có nói dối cũng phải nói dễ nghe chút. Còn nữa, để ta nói cho ngươi biết một chuyện.”
“Những người trong thành đó là ta giết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook