Cây Độc Không Trái
-
Chương 17
Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon đến vậy.
Đến khi sáng tỉnh dậy cảm thấy cả người khoan khoái dễ chịu, mái tóc ướŧ áŧ hôm qua bỗng dưng lại bồng bềnh.
Có mùi phở bò bên ngoài phòng khách thơm nghi ngút liền để nguyên bộ quần áo ngủ bước ra.
Vừa ra đến ngoài thấy Phong đang đứng ngoài lan can nói chuyện với ai đó vẻ mặt đầy căng thẳng.
Tôi thấy vậy liền đi vào đánh răng rồi mới quay ra.
Lúc này Phong cũng nói chuyện điện thoại xong, tôi không muốn nhiều chuyện nên cũng không hỏi ai vừa gọi anh chỉ đoán linh tinh có lẽ do công việc nên mới căng thẳng như vậy.
Tôi kéo bát phở về mình, định đổ chai tương ớt vào liền bị Phong giữ lại rồi nói:
– Ăn cay ít thôi.
– Ăn phở mà không cho tương ớt còn gì ngon? Để em ăn một chút chút thôi mà
Phong lắc đầu kiên định đáp:
– Anh bảo không là không.
Anh thấy mình cứ nhu nhược thế này không ổn chút nào, giống hôm qua để em ngâm mình trong bồn tắm lâu như vậy.
– Đó không phải nhu nhược.
Đó là tâm lý, anh là người đàn ông tâm lý nhất trên đời
Phong bật cười đáp:
– Văn vở anh xưa nay kém nên không đôi co được với em.
Nên thôi… anh ném lọ tương này đi đỡ phải cho vào.
Nói xong Phong dứt khoát vứt lọ tương ớt vào sọt rác.
Thực ra tôi cũng biết ăn cay không tốt, thế nhưng biết là vậy nhưng tôi vẫn nhìn lọ tương mà tiếc rẻ.
Phong thấy vậy thì nói:
– Có những thói quen xấu nếu em cứ kiên quyết không bỏ thì sau này sẽ không bỏ nổi đâu.
Giống như khối u, nếu em cứ để trong người không chịu cắt đi, sau này nó càng lúc càng to ra, lúc đấy cắt càng đau đớn
– Ha ha.
Mỗi chuyện chai tương ớt mà anh liên tưởng đến cả khối u.
Anh mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi đấy.
Phong mặc kệ tôi mỉa mai, gắp mấy miếng thịt bò trong bát anh cho tôi nói tiếp:
– Ăn đi rồi anh đưa em về nhà.
Từ lúc biết Mun là con gái anh… anh còn chưa có chút thời gian gặp con nữa.
Tôi nghe xong hơi khựng lại, lúc ở Hà Giang tôi cứ nghĩ sau trận sinh tử ấy sẽ sẵn sàng bên cạnh Phong.
Thế nhưng bây giờ nghĩ đến việc sắp đối mặt với muôn trùng khó khăn lại cảm thấy hơi chùn bước.
Phong không để ý thấy sắc mặt của tôi, vắt nửa quả chanh vào bát tôi rồi hình thản ăn.
Tôi gắp miếng thịt bò vừa ăn vừa cất tiếng:
– Tạm thời anh đừng để cho bố mẹ biết anh đã biết Mun là con anh.
Phong nghe tôi nói, hơi dừng lại ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn tôi đáp lại:
– Nhưng kiểu gì mà chẳng phải biết? Không sớm thì muộn.
– Nhưng giờ em chưa sẵn sàng.
– Được rồi, vậy bao giờ em sẵn sàng thì nói cho anh nghe.
– Vâng.
Ăn sáng xong tôi thay quần áo rồi cùng Phong ra xe.
Khi về đến nhà thấy cả bố mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, tiếng mẹ tôi cất lên nghèn nghẹn:
– Tính đến nay cũng nửa tháng rồi, sao vẫn không thấy tung tích gì của nó chứ?
Bà vừa nói xong bố tôi cũng ngước mặt lên đúng lúc tôi với Phong bước vào.
Vừa thấy tôi bố mẹ đều kinh ngạc há hốc mồm.
Mẹ tôi vừa từ từ đứng dậy vừa lắp bắp nói:
– Xuân… Xuân… con…
Tôi nhìn bố mẹ, tự dưng cũng thấy nghẹn ngào ở cổ đáp:
– Mẹ, con về rồi đây
Mẹ tôi lao ra túm lấy tay tôi, phải rất rất lâu sau mới có thể nói thành lời, giọng cũng lạc đi:
– Xuân, đúng là con rồi.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao con lại về với anh con?
Phong ngồi xuống ghế đáp lại:
– Em ấy được một gia đình dân tộc ở Hà Giang cứu, lúc con lên tìm thì em ấy không sao nhưng bị thương nên phải nằm trên đấy một thời gian.
Giờ bình phục rồi mới quay về
– Quay về là tốt rồi, tốt rồi.
Mẹ còn nghĩ nó đã chết chứ? Tổ tông độ trì, con còn đau chỗ nào không?
Tôi lắc đầu:
– Con không sao ạ, Mun đâu mẹ?
– Nó ở trong phòng kia kìa.
Vào với em đi, mẹ phải nói dối là mày đi công tác đây.
Tôi vội vàng đi vào phòng, bên ngoài bố mẹ tôi vẫn đang bàng hoàng không tin vào sự trở về kì diệu của tôi cứ liên tục tra hỏi Phong.
Khi vào đến phòng thấy Mun cũng vừa thức giấc dậy.
Nhìn con bé tôi bỗng không kìm chế được nỗi xúc động lao vào ôm chặt lấy con.
Mun thấy tôi thì tự dưng cũng oà lên khóc nức nở nói:
– Chị ơi.
– Chị đây, chị đây rồi.
Con bé đưa tay quệt mấy giọt nước mắt ngây ngô nói tiếp:
– Em tưởng chị chết rồi cơ.
Mẹ bảo chị đi công tác, nhưng mà em nghe lén được mẹ nói với bố chị bị lũ cuốn.
Em nhớ thương chị lắm, đêm nào em cũng khóc, em nhớ chị lắm chị Xuân ơi.
Chị đừng chết nhé.
Tôi vừa thương Mun lại vừa buồn cười gật gật đầu đáp:
– Chị không chết đâu, ngốc này, chị về với Mun rồi đây.
– Vậy chị ở đây với em đi, chị đừng đi đâu cả, chị là chị gái em, sao chị lại không sống cùng em?
Nghe Mun hỏi bỗng dưng tôi lại thấy cõi lòng như tan nát.
Câu hỏi ngây thơ nhưng lại khiến tôi thấy xót xa.
Tôi khẽ vuốt vuốt tóc nó thở dài:
– Chị không ở cùng em nhưng mỗi lần Mun muốn chị đều sẵn sàng chạy về bên cạnh Mun
Vừa dứt lời chợt thấy tiếng dép của Phong từ ngoài tiến lại rồi mở cửa phòng.
Tôi nhìn Phong, bỗng dưng thấy mắt anh rưng rưng nhìn Mun chằm chằm.
Con bé dường như vẫn hơi sợ sệt liền lí nhí nói:
– Anh Phong… anh… anh sao vậy?
Phong tiến lại gần, chợt cúi xuống ôm chặt lấy Mun, dường như anh đang rất xúc động, bỗng dưng cái Mun chợt hỏi:
– Anh Phong, sao anh lại khóc?
Tôi nhìn xuống bỗng thấy chiếc áo Mun đang mặc đã ướt cả vai, nước mắt thấm qua từng lớp vải.
Dường như Phong cũng biết Mun sợ nhưng có vẻ anh không kìm chế được nữa.
Mun đưa đôi tay nhỏ bé đặt lên chiếc áo có mùi thuốc sát trùng của Phong khẽ nói:
– Anh Phong… anh đừng….
đừng khóc mà.
Phong vẫn ôm chặt lấy Mun không rời, tôi đứng bên cạnh nhìn thấy trên mặt anh từng giọt nước như những giọt sương rơi xuống.
Hơn bảy năm trước anh có khóc cũng không thế này, chỉ là nước mắt chảy một chút, đôi mắt đỏ hoe lên.
Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc nhiều như vậy.
Cả gương mặt anh ướt đẫm, một lúc sau mới từ từ buông Mun ra rồi nói:
– Con…
Nói đến đây anh như biết mình lỡ lời vội hỏi:
– Mun có còn giận anh không?
Mun lắc lắc đầu cười đáp:
– Không, Mun không giận anh chút nào.
Mun thích và ngưỡng mộ anh Phong cực kì sao mà giận anh được?
Phong lại cúi đầu, tôi cũng hiểu anh nhớ lại những lúc đối xử tệ với con bé nên ngoài nhớ thương còn chất chứa cả ân hận.
Anh lại khóc, Mun bỗng đưa tay chạm vào khoé mắt Phong hỏi:
– Sao anh Phong cứ khóc mãi vậy? Hay anh tưởng chị Xuân chết nên khóc?
Nghe vậy Phong mới bật cười đáp:
– Không phải.
Tại vì anh sợ Mun giận nên khóc thôi
– Không, trời ơi, Mun không có giận anh Phong
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phong cũng vội quệt nước mắt rồi nói:
– Đừng nói cho ai biết chuyện anh khóc nhé.
Anh xấu hổ lắm
Tôi nhìn Mun, tính cách con bé xưa nay tôi hiểu.
Trừ tôi ra đến ngay cả bố mẹ tôi con bé cũng rất ít khi hớt lẻo nên hoàn toàn yên tâm.
Bên ngoài tiếng mẹ tôi vọng vào:
– Xuân, bảo Mun ra ăn sáng đi.
Tôi gật đầu giục Mun đi đánh răng rồi ra ngoài trước.
Vừa thấy tôi mẹ tôi liền nói:
– Xuống bếp mẹ có chuyện muốn hỏi
Tôi nhìn mẹ tôi bặm môi đi theo bà.
Khi chỉ có hai mẹ con dưới bếp mẹ tôi mới hỏi:
– Này.
Nói thật cho mẹ biết mày và thằng Phong là thế nào? Sao tự dưng nó lại đưa mày về?
Tôi hơi chột dạ nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại:
– Thì anh ấy nói anh ấy đi tìm con đây thây.
– Vậy là hai chúng mày ở với nhau suốt từ đấy tời giờ
– Mẹ, mẹ sao thế, con bị thương, được người ta cứu về, anh Phong tìm được con thì ở trên đó hôm trước hôm sau là về rồi
– Sao nó lại đi tìm mày chứ? Chẳng phải mày bảo nó hận mày sao?
– Mẹ bị sao đấy? Con suýt chết trở về mẹ không vui à mà cứ ở đây đi tra khảo con những chuyện này.
Mẹ mong Phong hận con à? Dù sao cũng là người một nhà, anh ấy tìm con thì có sao? Cũng như anh trai đi tìm em gái thay cho bố mẹ vậy thôi
– Có em gái nào lên giường ngủ với anh trai không?
Câu nói của mẹ tôi khiến tôi bỗng dưng không kìm chế được nói lớn:
– Mẹ quá đáng rồi đấy.
Con không nghĩ sự trở về của con lại khiến mẹ khó chịu như vậy.
Hay mẹ mong con chết đi mới hài lòng?
Mẹ tôi đóng sập cửa bếp gắt lên:
– Ai bảo mày tao không lo? Tao lo bạc trắng tóc đi rồi đây này.
Nhưng tao sợ mày lại vấp ngã lần nữa, tao không muốn mày lại chôn đời vào vũng bùn giống trước kia.
Mày muốn bôi tro trát trấu vào mặt tao đến bao giờ? Đừng để bố mày phải nghi ngờ hiểu chứ?
Tôi thở dài đáp:
– Con cho Mun ăn sáng rồi con sẽ về.
Con đến để thăm con bé và để mẹ biết con còn sống thế thôi.
Mẹ ngứa mắt thì con đi cho khuất mắt
– Đi đi, đi luôn đi.
Con với cái, toàn của nợ.
Mà tao nói với mày luôn, mày từng có bất cứ tư tưởng gì với thằng Phong, người như nó mày đừng có vấy bẩn.
Mày qua một đời chồng rồi, không còn nguyên vẹn, cũng không xứng với nó đâu
Tôi nghe mẹ nói cảm giác như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim, tôi định gào lên rằng là ai ép tôi lấy Tuấn? Là ai lấy bà nội tôi ra ép tôi nhưng rồi từng câu chữ nghẹn lại ở cổ phải một lúc mới đáp lại:
– Vâng.
Con không xứng, con đi được chưa?
Không đợi mẹ tôi trả lời tôi cũng lên nhà.
Phong đang ngồi cạnh Mun, vừa mở mấy cuốn tập vẽ của Mun vừa hỏi:
– Sao em vẽ xấu thế? Vẽ anh trông khi con khỉ vậy?
Mun xúc thìa cháo bỏ vào mồm bình thản đáp:
– Em thấy giống anh mà.
– Thế này mà bảo giống? Cả đây nữa, cái kia thì như con khỉ, cái này thì như con vịt, mỏ anh có thế này đâu?
– Ai bảo, lúc anh chửi chị Xuân mỏ anh còn nhọn hơn thế cơ.
Tôi nghe Mun nói, rõ đang bực với mẹ nhưng lại cảm thấy muộn phiền như tan hết.
Ngồi chơi với con bé một lúc tôi cũng xin phép về trước chỉ nhắn Phong ở lại vì tôi biết anh rất nhớ con bé.
Khi về đến căn hộ của Phong tôi không thèm thay quần áo mà ngồi lên ghế sofa.
Cảm giác trở về chỉ có duy nhất Mun và Phong chào đón còn những người khác mang tiếng là ruột thịt cũng khó chịu.
Nằm một lúc tôi mới sực nhớ ra từ lúc về còn chưa báo cáo trường liền bắt taxi lên trường.
Hôm nay thứ bảy, lúc tôi lên đã đến giờ sinh hoạt lớp kết thúc.
Tôi đi thẳng vào phòng ban giám hiệu, khi vừa đến nơi tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt không tin nổi.
Ai cũng hỏi tôi đã trở về thế nào, lúc nghe tôi kể mọi người còn oà lên vì ngỡ như kì tích.
Sau khi nói chuyện với mọi người một lúc tôi lên báo cáo hiệu trưởng để thứ hai có thể quay về làm việc sau đó trở về căn hộ của Phong.
Lúc quay về đã xế chiều, thời tiết tháng chín không còn oi bức mà mát mẻ dễ chịu.
Tôi còn ngỡ Phong vẫn ở bên nhà bố mẹ tôi nhưng lúc mở cửa ra mới biết anh đã về còn đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Dưới ánh đèn âm trần hiu hắt anh ngồi lật từng trang sách không rời mắt.
Thời đại 4.0 rồi nhưng Phong vẫn giữ thói quen thích đọc sách như hồi sinh viên.
Chẳng bù cho Tuấn, lúc ở cạnh tôi đều chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Khi đang đọc sách tôi bỗng thấy Phong dừng lại rồi quay về phía tôi khẽ nói:
– Em về rồi à, em đi đâu về thế? Anh mải đọc sách quá nên không biết em về từ lúc nào
– Em vừa lên trường để báo cáo hiệu trưởng, thứ hai này em đi làm lại
– À.
Em ăn gì chưa?
Lúc này tôi mới sực nhớ ra sau khi cãi nhau với mẹ còn chưa ăn gì.
Thế nhưng không muốn anh lo lắng liền đáp:
– Lúc lên trường em ăn rồi
– Ban nãy em cãi nhau với mẹ à?
Tôi đang tháo giày động tác bỗng dừng lại trả lời:
– Sao anh hỏi vậy?
– Anh đoán thôi.
Thấy em bỏ về nên anh đoán thế.
Mẹ em nói gì em?
– Không có gì đâu ạ.
Em đi tắm đã.
Phong gật đầu gập quyển sách lại rồi đưa cho tôi lọ tinh dầu nói:
– Em tắm lâu lắm, đang ốm tắm nhanh thôi.
Không thì anh tắm cho
Tôi đỏ bừng mặt đẩy anh ra đáp:
– Em tự tắm được
– Sao mặt đỏ thế? Lúc em bất tỉnh anh vẫn tắm cho đây
– Đồ điên này, tránh ra
Nói rồi tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, tắm xong người cũng khoan khoái lạ thường.
Lúc ra đã thấy Phong đứng ngay trước cửa, cả người anh không còn mùi thuốc sát trùng mà chỉ thấy mùi sữa tắm thơm thoảng thoảng.
Phong bất chợt cúi đầu xuống chạm cằm lên đầu tôi, thì thầm:
– Xuân!
Chỉ là gọi tên tôi mà tự dưng tôi lại hơi run lên.
Tay anh siết qua người tôi rồi kéo mạnh tôi vào lòng.
Tôi nghe tiếng tim mình đập rõ mạnh, Phong bất chợt cúi xuống hôn lên môi tôi.
Toàn bộ cơ thể tôi như bất động, hơn bảy năm rồi tôi nhớ mùi hương này đến thế nào, không kìm được những khắc khoải tôi bỗng ôm chặt lấy anh vùi đầu vào lồng ngực ấy.
Từ lúc ở Hà Giang hình như đây là lần đầu tôi đủ tỉnh táo khi gần anh như vậy.
Phong thấy tôi ôm càng đưa chiếc lưỡi vào sâu, hôn mạnh đến mức tôi không thở nổi.
Tôi cũng đáp trả lại mãnh liệt, Phong liền bế thốc tôi vào giường kéo chiếc áo ngủ xuống hôn lên bờ vai tôi thì thầm:
– Anh rất nhớ em.
Bảy năm qua anh không thể yêu thêm ai khác cả
Câu nói của anh khiến tôi như kẻ mất trí cuồng điên bấu lên người anh mà hôn.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc anh đặt nụ hôn xuống bầu ngực căng tròn bỗng dưng lời mẹ tôi vọng về.
Tôi hơi buông anh ra, mắt đã ướt từ bao giờ.
Phải.
Anh là bác sĩ, là phó khoa của một khoa trong bệnh viện lớn, sao tôi có thể vấy bẩn anh được chứ? Tôi hơi đẩy anh ra nói rất nhỏ:
– Phong, buông em ra, chúng ta… đừng thế này
Anh bị tôi đẩy ra ánh mắt vụt lên một tia hụt hẫng.
Thế nhưng anh không những không buông tôi mà còn ghì mạnh hơn đáp lại:
– Vì những lời nói của mẹ em sáng nay à? Em cũng sợ bản thân vấy bẩn anh sao?
Tôi nhìn Phong, anh đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi và mẹ sao? Phong thấy tôi không đáp nói tiếp:
– Đừng nghĩ như vậy, anh đau lòng đấy.
– Nhưng… em… em cũng thấy mình không xứng…
– Xuân.
Bảy năm qua anh không yêu ai là vì gì cơ chứ? Anh không quan tâm đã trải qua những gì, nếu em nghĩ đó là vấy bẩn thì anh cho phép em vấy bẩn anh.
Nói xong Phong lại mãnh liệt mà hôn tôi.
Tôi không thể khước từ nổi những rung cảm mặc kệ cho bản thân chiều theo cảm xúc.
Đời này dài ngắn thế nào? Tương lai ra sao tôi mặc kệ.
Để tôi được ở cạnh anh, trọn vẹn những giây phút này thôi.
Phong hôn lên môi tôi, hơi thở nồng ấm toả ra rồi từ từ hôn xuống xương quai xanh.
Tay tôi bấu lên anh, anh nhích người xuống cuối cùng ngậm lấy bầu ngực đang phập phồng.
Dường như anh cũng đang rất run, đôi tay chạm lên da thịt vừa vuốt ve thi thoảng lại cắn lên nhũ hoa hồng xinh.
Bàn tay anh miết nhẹ từ phía sau lưng rồi từ từ đặt xuống nơi thầm kín bên dưới.
Tôi bị anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ khẽ rên lên, anh thấy vậy khẽ cười, ngón tay thon dài tách nhẹ cánh hoa bên dưới mà nghịch ngợm.
Ngón tay như ma lực nghịch đến đâu tôi lại thấy cả người không chịu nổi đến đấy.
Bên trên miệng anh vẫn ngậm chặt nhũ hoa, bên dưới không ngừng day khiến tôi cong lên đến đấy.
Khi không còn chịu đựng được nữa anh mới từ từ đẩy thân mình vào.
Động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, vật thể cương cứng chạm đúng vào nơi trống rỗng của tôi.
Bảy năm rồi, cảm giác này giống như xa vạn trùng khơi lại gần ngay trước mặt.
Tôi như muốn hoà vào anh bấu lên vai anh khẽ nói:
– Em rất nhớ anh.
Phong cúi xuống hôn lên môi tôi, mồ hôi anh chảy trên trán, bên dưới vẫn nhịp nhàng đưa đẩy đáp lại:
– Buồng trứng còn lại của em hoạt động vẫn rất tốt.
Sinh thêm cho anh một đứa con nữa nhé.
Tôi bật cười hít lấy mùi da thịt anh rồi nhoài người hôn đôi môi mọng kia.
Đến khi có dòng nước ấm chảy ra anh mới dừng lại ôm chặt tôi nói:
– Anh sẽ tìm cách nhận lại Mun, anh sẽ đón con bé về sống cùng chúng ta.
Tôi rúc vào người anh sống mũi cay xè không đáp chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tôi cũng ước như anh, ước được đoàn tụ, ước được Mun gọi tiếng mẹ thân thương.
Phong kéo tôi lên, vuốt mái tóc định nói gì đó chợt có điện thoại.
Anh nhìn vào điện thoại khẽ nói:
– Viện trưởng gọi, anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.
– Vâng ạ.
Phong ra ngoài một lúc sau quay lại nói:
– Viện có ca bệnh cần phẫu thuật, trưởng khoa muốn anh đến để tham khảo ý kiến anh một chút.
Anh vào viện đã, em nghỉ đi nhé
Tôi gật đầu giục anh đi mau rồi nằm xem ảnh Mun.
Xem chán chê tôi cũng ngủ thiếp đi.
Đến khi trời tối sầm nghe tiếng chuông cửa cũng vội bật dậy đi ra ngoài.
Ban đầu còn ngỡ Phong quên thẻ nên phải ấn chuông, thế nhưng khi vừa mở cửa ra tôi bỗng sững sờ lại.
Trước mặt tôi người phụ nữ trung niên sang trọng cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi bối rối nuốt nước bọt nói:
– Dạ, mời… mời bác vào nhà
Người phụ nữ trung niên lạnh nhạt hỏi lại:
– Nhà của cô à?
– Dạ… không… là nhà của anh Phong ạ.
– Vậy cô lấy tư cách gì mời tôi vào?
Tôi cúi gằm mặt chưa biết đáp thế nào lại có tiếng cất lên:
– Hoá ra lại là cô.
Hơn mười năm rồi nhỉ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook