Cây Độc Không Trái
-
Chương 1
Cái nắng gay gắt của mùa hè tháng bảy khiến người ta ngột ngạt đến khó thở.
Tôi cầm chiếc que thử thai trên tay mồ hôi cũng túa ra như mưa.
Bên ngoài có tiếng cái Hạnh cất lên:
– Sao rồi? Lâu thế? Tóm lại chị có có hay không?
Mười phút rồi, tôi vẫn trân trân nhìn chiếc que thử chỉ hi vọng có một phép màu để nó thêm một vạch nữa thế nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn chỉ là một vạch vỏn vẹn.
Cả người tôi nhẹ bẫng, càng hi vọng lại càng hụt hẫng.
Mẹ chồng tôi vừa gõ cửa vừa hỏi:
– Xuân, có hay chưa?
Tôi cúi xuống đất, tiếng đập cửa mỗi lúc một dồn dập, mười mấy phút rồi, giây phút này tôi thật sự không còn trốn tránh nữa chỉ biết cúi gằm mặt bước ra.
Khi vừa xoay cánh cửa mẹ chồng tôi đã lao vào đẩy ra rồi hỏi tiếp:
– Sao rồi? Một vạch hay hai vạch?
Còn chưa kịp trả lời cái Hạnh đã giằng lấy que thử trên tay tôi rồi rít lên:
– Một vạch! Trời ạ, thế mà tôi tưởng chị đẻ đến nơi.
Trên mặt mẹ chồng tôi hiện rõ sự thất vọng nặng nề.
Tôi nuốt nước bọt thở dài đi thẳng về phòng mặc kệ đằng sau cái Hạnh vẫn đang thé thé:
– Mỗi việc ăn mới đẻ thôi mà cũng không làm được! Đúng là đàn bà vô dụng mà
Nghe cô em chồng tôi chửi tôi bỗng thấy như có dao cứa.
Đàn bà thế nào là đàn bà vô dụng? Không đẻ được? Không sinh cho nhà chồng được một cô chiêu, cậu ấm nối dõi tông đường?
Người ta bảo kẻ ăn không hết người lần không ra.
Bốn năm chờ đợi tôi vẫn không thể sinh cho chồng một mụn con.
Hoá ra cũng chẳng phải kiếp trước tôi làm ra những chuyện ác, mà có khi chính vì kiếp này tôi ăn ở không tốt thì đúng hơn.
Nếu là trước kia tôi sẵn sàng quay lại cãi tay đôi với nó, có điều giây phút này tôi không còn chút sức lực nào vùi mình trong chăn, có thứ nước mằn mặn chảy ra.
Trong bóng tối tôi không còn thiết tha gì nữa chỉ cảm thấy bản thân giây phút này bị chửi là vô dụng cũng chẳng oan.
Bên ngoài cái Hạnh lại the thé:
– Mẹ xem thế nào mà tính cách khác cho anh Tuấn đi.
Chả lẽ để chị ta làm tuyệt tử tuyệt tôn cái nhà này?
– Mày be bé cái mồm thôi
– Bé gì? Sao phải bé, con cứ nói to đấy.
Đúng là cây độc không trái, gái độc không con chẳng sai.
Mẹ sợ cái quái gì nhỉ?
Tôi nhắm nghiền mắt, bịt chặt tai lại những tiếng của cái Hạnh vẫn văng vẳng bên cạnh.
Cuối cùng không còn chịu được nữa tôi đứng bật dậy cầm túi xách đi ra ngoài.
Khi ra đến cửa cái Hạnh nhìn tôi trố mắt hỏi:
– Chị định đi đâu vậy? Không ở nhà mà lo cơm cháo đi à?
Tôi không đáp lời nó mà quay sang mẹ chồng tôi nói:
– Con xin phép mẹ con ra ngoài một chút.
Mẹ chồng tôi vẻ mặt không mấy vui vẻ đáp lại:
– Ừ! Đi sớm về sớm
Tôi dạ vâng rồi bước ra ngoài cửa.
Mấy ngày rồi cứ rúc trong phòng bí bách vô cùng, giờ mới được ra ngoài hít thở cái bầu không khí tự nhiên này.
Thế nhưng tôi lại chẳng vui nổi, lòng nặng như quả tạ đè lên.
Bao mơ ước, hi vọng vỡ tan ngay ở que thử một vạch.
Tiếng mẹ chồng tôi thở dài bên trong:
– Mấy ngày trước thấy nó nôn khan còn tưởng nó có, ai dè.
Đúng là tốn tiền tốn của, phí không biết bao nhiêu rồi.
– Thế sao mẹ không đuổi quách chị ta đi rước về người khác
– Đuổi dễ lắm à? Dù sao năm ấy cũng là bố nó cho mình vay một khoản
– Cho vay thì cho vay cũng trả đầy đủ rồi có phải không đâu.
Hay mẹ định để anh Tuấn đời này không có con nối dõi luôn
– Từ từ tao tính
– Từ từ gì nữa, bốn năm rồi, đi thụ tinh hai lần rồi vẫn tạch, mất cả mấy chục triệu chứ đùa à? Giờ mà đi cấy nữa thì phải hết vài trăm, tiền nhà mình thừa thãi thế sao?
Tôi nghe xong khẽ thở dài đi ra nhanh ra ngoài bắt taxi đến quán cafe rồi ngồi vào một góc nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Lấy chồng bốn năm, tôi không nhớ cái que thử thai lần này là cái thứ bao nhiêu rồi cuối cùng vẫn là con số không tròn trĩnh.
Thực ra nói sao thì nói tôi cũng khó trách mẹ chồng, đến bản thân tôi còn sốt ruột huống chi là bà.
Lần này là lần thứ hai tôi thực hiện phương pháp Iui (thụ tinh nhân tạo-bơm t*ng trùng vào buồng đáy huyệŧ), cũng chẳng biết phải tiêm bao nhiêu mũi vào người rồi vẫn chẳng thể có được một đứa con với chồng.
Khi còn đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại tới.
Vừa nhấc máy đã nghe tiếng cái Thảo nheo nhéo:
– Sao rồi? Nãy tao bận quá nên chưa gọi được, có hay chưa?
Nghe tiếng cái Thảo tôi không kìm được nữa giọng cũng nghẹn đi:
– Tạch rồi.
– Tạch rồi? Thử lên một vạch à hay thế nào? Qua phòng khám đi tao xét nghiệm máu xem thế nào.
Biết đâu que hỏng.
Tôi thở dài đáp lại:
– Thôi, tao không xét nghiệm nữa đâu, lần trước cũng vậy, còn đổ do que hỏng mà xét nghiệm có ra đâu?
– Thế mày đang ở đâu?
– Vẫn chỗ cũ
– Chờ tí tao ra bây giờ, tao hết bệnh nhân rồi
Chưa đầy năm phút sau cái Thảo đã có mặt, cả người nó vẫn đầy mùi thuốc sát trùng.
Cái Thảo là bạn thân của tôi làm bác sĩ sản trong viện sản nhi tỉnh, lại có một phòng khám tư bên ngoài nên rất bận.
Thế nhưng dù bận cỡ nào mỗi khi tôi có chuyện nó đều có mặt.
Khi thấy tôi đang ngồi thất thần bên trong nó liền đặt túi xách xuống rồi nói:
– Đợt này đừng vội vàng nữa, thư thư ra để nghỉ ngơi.
Tốt nhất tao bảo mày thế này này, mày với anh Tuấn chuẩn bị tiền bạc đợi qua Tết thì làm Ivf, bơm này không ăn thua đâu.
Tôi khuấy li cafe đáp lại:
– Để tao xem thế nào đã.
Ivf kiểu gì chả đôi trăm
– Xem gì nữa, nhà chồng mày thì thiếu gì tiền? Ivf giờ tỉ lệ thành công cao, mày còn trẻ thì làm đi, sau này già càng khó đậu
– Biết rồi.
Cái Thảo thở dài thườn thượt vứt cho tôi hai viên kẹo socola.
Tôi bóc ra cho vào mồm, thứ vị đắng chát tan ngay trên đầu lưỡi.
Mỗi lần thất bại đều cảm thấy tồi tệ vô cùng.
Cái Thảo nhìn tôi nói tiếp:
– Mày ủ rũ thế này tao lo lắm.
Hay mày về nhà bố mẹ mày mấy hôm mà nghỉ ngơi đi.
Xốc lại tinh thần mới chiến đâu được tiếp chứ.
– Ừ để tao xem
– Cái gì cũng xem, rồi không có con khiến mày thành ra con đần thế này à?
– Thế mày nghĩ về đấy ai hoan nghênh? Về rồi lại cãi nhau om củ tỏi với mẹ tao
– Cần gì ai hoan nghênh? Có con Mun hoan nghênh là đủ rồi.
Mày cứ đóng cửa phòng mày với Mun trong đấy là được, mẹ mày nói gì mày ậm ừ qua chuyện cho xong
Tôi nhìn cái Thảo, cũng cả tháng nay tôi chưa về nhà rồi.
Hôm trước cái Mun gọi điện cho tôi nói nhớ, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi quyết định làm theo lời cái Thảo.
Dù gì thời gian này ở nhà chồng cũng ngột ngạt, thôi thì về nhà mình cũng vẫn hơn.
Xế chiều cái Thảo đưa tôi về nhà chồng lấy ít đồ.
Vừa vào nhà đã thấy Tuấn đang xách cặp lên phòng.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi rồi nói:
– Đi về muộn thế? Chị định không cơm nước gì à?
– Mẹ, cả tháng nay con chưa về ngoại rồi, sắp tới lại vào đầu năm học nên con định xin mẹ cho con sang nhà ngoại chơi vài ngày.
Vừa nói xong cái Hạnh đã gắt lên:
– Chị Xuân, sao em thấy chị chả làm được cái tích sự gì thế? Cả tháng nay chị bảo chị đi thụ tinh nên cả nhà đã không bắt chị làm việc nhà, giờ chị không có thai thì làm đi chứ định để ai hầu nữa?
– Cô Cúc đâu?
– Cô ấy về quê rồi, chị vào mà nấu cơm đi
Mẹ chồng tôi thấy vậy thì xua xua tay nói:
– Thôi được rồi, chị đi đi tôi nấu cũng được, đi hai ba ngày rồi về không ông bà ngoại lại bảo nhà tôi khó khăn không cho chị về ngoại
– Vâng, con cảm ơn mẹ
Nói rồi tôi bước thẳng lên phòng mặc cho cái Hạnh phía sau vẫn léo nhéo.
Khi lên đến phòng thấy Tuấn đang nằm trên giường, nhìn thấy tôi anh liền đứng dậy đi về phía tôi thở dài:
– Để anh đưa vợ về ngoại.
Chuyện con cái vợ cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, bao giờ có duyên con sẽ đến
Vốn dĩ dặn mình phải mạnh mẽ, thế nhưng nghe câu này của anh đột nhiên tôi không kìm được nước mắt chảy ra.
Bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu niềm tin tôi và anh gửi gắm cả vào lần này.
Tôi biết anh buồn lắm, tôi biết anh ao ước có con đến nhường nào chứ.
Thấy tôi khóc Tuấn liền đứng dậy đưa tay chạm lên khoé mắt tôi an ủi:
– Đừng khóc nữa, không có con cùng lắm mình nhận con nuôi, không thì hai vợ chồng ở với nhau cũng chả sao.
– Cái Thảo bảo lần sau làm Ivf anh ạ, tỉ lệ thành công sẽ cao
– Thôi, giờ anh chẳng muốn vợ làm gì cả, tiêm chọc bao nhiêu thứ hại cả người.
Có làm thì cũng còn lâu, giờ vợ phải nghỉ ngơi chứ
Càng nghe Tuấn nói tôi lại càng tự thấy mình có lỗi liền nói:
– Hay là anh kiếm cô nào gửi gắm…
Còn chưa dứt lời Tuấn đã quát:
– Điên! Đừng có nói liên thiên, không có con thì thôi anh không gửi gắm ai cả.
Trung tâm bảo trợ thiếu gì trẻ con mà phải gửi với gắm
Tôi nghe vậy lại bật cười vừa nhặt quần áo vừa hỏi:
– Cả đời này em không có con anh cũng chấp nhận à?
– Chứ sao không? Mà giờ khoa học hiện đại, sau này kiểu gì mình cũng có.
Tuấn nói xong tôi cũng nhặt xong quần áo, đang định đưa tôi đi thì anh có điện thoại báo công ti có việc gấp đành phải đi trước.
Lúc tôi xách quần áo xuống dưới nhà, khi đi đến bậc cầu thang chợt nghe tiếng cái Hạnh thì thào:
– Sao mẹ cho chị ta đi dễ thế?
– Nó đi rồi tối còn họp gia đình, chẳng lẽ mày định để nó ở lại nghe nhà mình nói chuyện riêng tư?
Tôi nghe xong câu nói của mẹ chồng bỗng khựng lại.
Cảm giác như mình là kẻ thừa thãi trong nhà.
Mấy năm đầu mới về làm dâu mẹ chồng tôi đối xử với tôi khá tốt, thế nhưng đến năm nay mẹ chồng tôi thay đổi hẳn thái độ.
Tuy không phải cay nghiệt như những bà mẹ chồng trên phim nhưng gần như không còn được như trước.
Tôi cứ đứng tần ngần như vậy đến khi có tiếng chuông của cái Thảo mới vội vàng bước xuống.
Mẹ chồng tôi đánh mắt nhìn tôi, mặt hơi bối rối nói:
– Thôi đi đi kẻo muộn
Tôi gật đầu chào bà rồi đi thẳng ra ngoài.
Cái Thảo chỉ đưa tôi về đến nhà rồi vội vàng đi ra phòng khám.
Làm phiền nó suốt một ngày tôi cũng ngại lắm rồi.
Vào đến trong nhà đúng lúc bố mẹ tôi cũng đang ăn cơm.
Thấy tôi cái Mun liền lao ra ôm chặt lấy cười lớn:
– Chị Xuân về rồi, em nhớ chị quá đi mất
Tôi bế thốc Mun lên thơm vào má nó hỏi lại:
– Nhớ thật không?
– Nhớ thật mà, nhớ chị Xuân nhất trên đời ấy
Tôi nghe xong bật cười cầm túi xách đi vào.
Bố tôi nhìn tôi nói:
– Đang định bảo mẹ con gọi cho con, đêm bố mẹ lên Hà Nội có việc có khi ngày kia mới về.
Con ở đây trông Mun hai ngày nhé
Mẹ tôi vào bếp lấy đôi đũa cái bát đặt lên bàn nói tiếp:
– Cũng đang nghỉ hè mà, không thì mang Mun về trông giúp bố mẹ vài ngày.
Vào ăn cơm đi cho nóng.
Tôi đặt Mun xuống ghế hỏi lại:
– Bố mẹ đi đâu vậy ạ?
– Đi đón anh con.
Nó về mà không báo ai, may cái Phương bạn nó nói mới biết, chả biết về sáng hay chiều gọi không được
Tôi nghe đến đây thì cúi mặt xuống.
Mẹ tôi đưa bát cơm tôi nói tiếp:
– Nó đi biền biệt sáu bảy năm nay rồi, anh em chúng mày có liên lạc gì với nhau không?
Tôi liếc nhìn bố lắc đầu:
– Không ạ
– Mày cũng không gọi hỏi thăm anh à?
– Con rảnh đâu mà gọi chứ
– Rồi cái nhà này chẳng ai hỏi đến ai nữa.
Anh em chúng mày khác gì người dưng nước lã không? Vì mày mà nó phải tha hương cầu thực xứ người kia kìa.
Tôi không đáp nữa mà gắp miếng thịt ăn.
Trong lòng vừa buồn vừa tủi vừa mệt mỏi tột cùng, mẹ tôi thì trong lòng chỉ có Phong Phong Phong mà thôi.
Đêm tôi với Mun về phòng tôi ngủ, con bé năm nay lên lớp một mà như bà cụ già nói liên miệng.
– Chị Xuân ơi chị Xuân, mẹ bảo anh Phong là anh trai em mà sao chả thấy anh ấy về thăm em bao giờ?
– Thì anh ấy sắp về rồi đây
– Xì, em chả thèm, em cần mình chị thôi
– Phét!
– Thật mà.
Chị Xuân của em vừa xinh vừa giỏi, em yêu nhất đời luôn á.
Bao giờ em mới lên cấp hai để chị dạy em nhỉ
– Giờ chị dạy Mun cũng được mà, mà muộn rồi á Mun không ngủ đi mai còn dậy sớm tập thể dục à?
– Ý Mun quên xừ mất, vậy Mun ngủ nhé
Nói rồi Mun rúc vào người tôi, tôi ôm con bé không đáp lại mà nghĩ vẩn vơ cuối cùng mệt quá mà thiếp đi.
Tôi ở nhà bố mẹ hai ngày, vừa trông Mun vừa dọn lại nhà cửa.
Tự dưng tôi lại nghĩ ước gì ba trăm sáu mươi lăm ngày bố mẹ tôi đi đi chỉ có tôi với Mun ở nhà có phải bình yên không.
Nếu không vì em gái có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng muốn bước chân về đây
Sáng sớm sau ngày bố mẹ tôi lên Hà Nội hai ngày khi còn đang say sưa ngủ thì có tiếng xe ô tô của bố tôi ngoài cổng.
Tôi bật dậy vội vàng mặc chiếc áo khoác rồi cầm túi xách ra ngoài.
Trời ban sáng hãy còn sương, tôi không nghĩ bố mẹ tôi lại về giờ này liền mau chóng đi ra cổng.
Mẹ tôi vừa mở cửa xe xuống liền nói:
– Đi đâu thế?
Tôi kéo áo đáp lại:
– Nhà con có việc con về đây
– Anh nó về không chào hỏi một câu tử tế rồi đi đâu thì đi
Tôi liếc nhìn qua kính, không rõ anh tôi trong kia béo gầy ra sao nhưng thật tâm tôi không muốn nhìn bèn trả lời:
– Cái Hạnh bị ngã con phải về gấp.
Nói rồi không để mẹ tôi lên tiếng tôi đã mau chóng bắt taxi về nhà.
Tháng bảy nắng gay gắt, sương vừa xuống cũng tan đi, nắng chiếu thẳng vào lớp kính xe ô tô.
Trên xe tôi cứ suy nghĩ mãi, bao nhiêu chuyện không vui diễn ra khiến tôi nở một nụ cười cũng khó.
Anh trai đi biền biệt sáu bảy năm không về, giờ về rồi đến nhìn mặt tôi cũng không muốn.
Nhà ngoại giờ cũng chẳng phải là chốn tôi nên đến nữa rồi
Khi còn đang suy nghĩ thì xe cũng về đến nhà.
Tôi trả tiền taxi rồi vào nhà, khi vừa mở cánh của tôi thấy mẹ chồng đang ngồi trên bàn gương mặt đầy rạng rỡ, bên cạnh là một cô gái độ hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo cũ kĩ vừa rót trà vừa nói:
– Cô yên tâm, dưới quê cháu còn làm vất vả hơn nhiều ấy
Mẹ chồng tôi thấy tôi bước vào nụ cười cũng tắt ngấm vẻ mặt có chút sượng sùng lên tiếng:
– Sao về sớm thế? Mẹ tưởng chơi mấy ngày.
À đây là cái Thanh cháu cô Cúc, từ giờ con bé sẽ làm giúp việc cho nhà mình
Tôi liếc nhìn cái Thanh, đang độ tuổi xuân thì mơn mởn, ăn mặc tuy có chút mộc mạc nhưng vẫn thấy tràn đầy sức sống, trong lòng tôi bỗng có cảm giác bất an mơ hồ không rõ ràng.
***.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook