Có nằm mơ Dĩnh Phong cũng không dám tin quả đất này lại tròn đến thế

Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, vào những ngày xa xưa, khi hắn vẫn còn đó một mái ấm gia đình thì Văn Tường từng là thằng bạn thân nhất của hắn. Nhà Tường chỉ cách nhà hắn mấy bước , lúc nào hắn và cậu ta cũng kè kè nhau như hình với bóng. Nhưng năm hắn 16 tuổi thì Tường theo gia đình sang nước ngoài định cư. Từ đó hắn mất hẳn liên lạc với cậu ta.

-Văn Tường ca, sao mấy tháng rồi anh không về thăm em?

Hắn ngồi chống cằm, lẳng lặng quan sát Iris và Văn Tường. Không thể phủ nhận việc gặp lại bạn cũ, và được Văn Tường nhận ra cũng khiến hắn cũng có đôi chút bồi hồi, nhưng so với việc Iris cứ bám theo cậu ta và ra rả cái điệp khúc Văn Tường ca Văn Tường ca khiến hắn rợn da gà.

Gì chứ? Hóa ra trước giờ không chỉ mình hắn được con bé gọi như thế. Hắn đang ghen tị. Phải không?

-Anh có việc mà. Bù lại Văn Tường ca có mua quà cho Hiểu Đồng nè.

Hắn hơi giật mình khi nghe cái tên đó. Iris vẫn không hay biết gì, nó niềm nở nhận quà của Văn Tường, vui vẻ khui ra. Đôi mắt Tường nhìn hắn có gì đó là lạ. Hắn xoay người, bắt gặp Gia Hy vừa bưng nước vào. Ngay lập tức hắn kéo tay cô ta ra ngoài.

.

-Anh làm cái gì vậy? –Vừa ra khỏi tầm nhìn của Iris và Văn Tường thì Gia Hy lập tức giằng khỏi tay hắn

-Ngay từ đầu cô đã biết, đúng không?

-Biết cái gì? Tôi không hiểu anh nói gì cả

-Những chuyện xảy ra trước đây của tôi, Văn Tường và Hiểu Đồng

Gia Hy ậm ừ, không đáp lời hắn.

-Tại sao cô không nói với tôi Iris chính là Hiểu Đồng?

Dĩnh Phong đã không còn kiềm chế được cơn giận của mình, ánh mắt hắn nhìn Gia Hy tóe lửa khiến cô ta cũng phải lùi lại. Những lúc như thế này trông Dĩnh Phong thật sự rất đáng sợ. Hắn gằn từng tiếng:

-Được rồi, vậy cô nói tôi biết, chuyện 1 tháng đó là sao? Cô bày ra trò chơi này rốt cuộc là có ý gì?

Gia Hy có vẻ lưỡng lự, mắt không ngừng dòm chừng Văn Tường và Iris bên trong.

-Tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho Iris

-Nghĩa là sao?

-Hết tháng này Iris sẽ sang Mỹ. Ông chủ nói với nó là sang đó chữa trị, nhưng thực tế là để cưới Văn Tường –Gia Hy thở dài, giọng ngắt quãng – Ông chủ đang mở rộng thị trường làm ăn, ông ấy muốn liên doanh với cha của Văn Tường để thực hiện nhiều dự án lớn. Cuộc hôn nhân này đã được sắp đặt từ trước.

-Vậy còn Văn Tường?

-Văn Tường đã thích Iris gần 10 năm rồi. Trước đây anh từng là bạn thân của cậu ấy, tôi nghĩ anh cũng biết.

Hắn bất giác dõi mắt vào nhà, Văn Tường và Iris đang cùng nhau săm soi chiếc Ipad mới cáu mà Tường tặng. Tự dưng hắn thấy đắng nghét ở cổ.

-Nhưng Iris trước giờ chỉ coi Văn Tường là anh trai –Hắn nói –Con bé chắc chắn sẽ không đồng ý.

-Vì vậy mà ông chủ mới bắt tôi không được tiết lộ việc này, và cả anh nữa, Dĩnh Phong à. Một tháng của anh sắp hết rồi. Đừng nói gì cả, hãy để Iris ra đi…

Giọng Gia Hy như vọng lại từ nơi nào đó xa lắm. Hắn không nghe, không muốn nghe nữa. Để sự việc đến nước này, hắn thật sự không can tâm.

-Việc chú Tùng đến tìm tôi là do cô sắp đặt, đúng không?

Hắn đã thật sự hy vọng Gia Hy sẽ phản bác, nhưng những gì cô đáp lại lại là một cái gật đầu.

-Phải. Chú Tùng vốn là tài xế của Iris. Tôi biết con bé vẫn luôn tìm anh. 2 năm trước khi vừa trở về nó đã đến biệt thự trước đây anh ở, nhưng mọi cố gắng của nó là vô ích. Iris vẫn chưa bao giờ từ bỏ. Anh là lý do duy nhất khiến nó vượt qua những ngày tháng cô độc khủng khiếp ở Mỹ. Cho đến 2 tháng trước tôi tình cờ gặp anh trong bệnh viên, tôi đã ngờ ngợ. Vì thế tôi bảo chú Tùng điều tra anh và sắp xếp mọi việc. –Gia Hy mỉm cười tiếp –Buồn cười nhất là lần đầu gặp, Iris lại không nhận ra anh. Anh đã thay đổi rất nhiều.

Dĩnh Phong dở khóc dở cười. Hắn đã thay đổi rất nhiều, hắn biết chứ. Nhưng trớ trêu là đến tận bây giờ hắn vẫn không tài nào nhận ra Iris chính là cô nhóc Hiểu Đồng năm xưa, dù nó vẫn giữ cái tính khí thất thường đó, cách nói chuyện như người cõi trên lẫn cách xưng hô ca ca kỳ lạ. Sao hắn lại có thể không nhận ra?



-Dĩnh Phong, để tớ giới thiệu với cậu, đây là Hiểu Đồng. Ba em ấy đang ở nước ngoài nên Hiểu Đồng sẽ ở lại đây một thời gian.

Dĩnh Phong ngờ ngợ nhìn con bé thắt bím đang nép sau lưng Văn Tường. Con bé có đôi mắt sáng tinh nghịch, thằng bé vừa nhìn đã có cảm tình. Nó cười xã giao, chìa tay ra trước mặt con bé:

-Chào em, anh là Dĩnh Phong, bạn thân của Văn Tường. Em không cần phải sợ anh như vậy đâu.

Hiểu Đồng rụt rè tiến đến trước, nó lấm lét nhìn Tường rồi lại nhìn Dĩnh Phong, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh cũng chìa ra.

-Chào anh, em là Hiểu Đồng…

Năm đó hắn 15, còn Hiểu Đồng chỉ vừa bước sang tuổi 12.



-Dĩnh Phong ca, sau này em lớn anh sẽ cưới em nhé

Hiểu Đồng thò đầu ra khỏi tầm nhìn quyển sách mà Dĩnh Phong cầm, nó vừa nói vừa hí hoáy mấy cọng tóc thắt bím gọn gàng. Thằng bé liếc nhìn tên con trai còn lại trong phòng, khẽ cười:

-Ừ, nếu không ai chịu lấy Hiểu Đồng thì anh đành chịu thiệt vậy.



-Dĩnh Phong ca, nếu em sang Mỹ anh sẽ nhớ em chứ?

-Không, anh sẽ nhớ Văn Tường hơn –Thằng bé châm chọc

-Thế em không đi nữa.

-Sao lại không đi? Chẳng phải ba em nói bác sỹ đó có thể chữa khỏi bệnh cho em sao?

-Nhưng nếu đi thì không được gặp Dĩnh Phong ca nữa –Con bé trề môi, nũng nịu.

-Khờ quá, em chữa khỏi bệnh rồi thì ngày nào cũng có thể Dĩnh Phong ca cũng có thể gặp em mà.

-Là anh hứa đó, mình nghéo tay nha…



Những ký ức xưa cũ bỗng dưng lại ùa về trong hắn. Hắn cố cười, nhưng nước mắt cứ lã chã rơi xuống. Ngày trùng phùng không chừng cũng có thể là lúc sắp biệt ly. Xe hắn cứ lao đi trong vô thức, lúc hắn giật mình tỉnh lại thì đã ở trước cổng ngôi nhà cũ.

Iris là Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng là Iris. Nên vui chăng?

Điện thoại hắn bất giác lại reo. Hắn cũng chả buồn bắt máy. Chuông reo hồi dài, rất dài… tưởng như cả thế kỷ trôi qua, cho đến khi hắn nhìn vào màn hình máy.

Là Hải Như…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương