Iris ngồi lọt thỏm trên thềm đài phun nước, làn hơi bắn ra khiến vùng không gian xung quanh nó có màu nhàn nhạt. Iris khẽ cười, tỉ mĩ quan sát đồng xu trên tay trước khi vươn tay quẳng nó xuống mặt nước sóng sánh. Một tiếng “bõm” vang lên, và không gian lần nữa lại trở về với vẻ im ắng vốn có của nó.

Thoáng chốc đã 2 năm, mỗi ngày Iris đều đến bên cái hồ này, quẳng xuống 1 đồng xu cùng với lời ước nguyện, dù nó thậm chí còn chẳng bao giờ tin vào sự hiện diện của thượng đế.

Khi con người cảm thấy tuyệt vọng họ thường viện vào những thế lực vô hình mà họ nghĩ có thể che chở cho mình. Và với những đứa như Iris, giả vờ có chút đức tin để bám víu dù sao vẫn còn hơn là không có gì cả.

-Iris, thầy Phong đến rồi.

Giọng Gia Hy í ới từ ngoài cổng khiến Iris vui mừng bật hẳn dậy. Nó nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Dĩnh Phong lững thững đi vào.

-Dĩnh Phong ca.

Dù đã quen với tính cách mưa nắng thất thường của Iris, nhưng gương mặt hớn hở đó vẫn khiến hắn cảnh giác lùi lại. Tự dưng hắn linh cảm có chuyện không hay.

-Ừm, chào em, Iris.

-Hôm nay trông Dĩnh Phong ca rất đẹp trai.

Iris hồn nhiên tiếp. Điều này khiến Dĩnh Phong thích thú và lấy làm tự hào lắm, đã lâu rồi không ai khen hắn đẹp trai. Bất giác hắn xoa xoa chiếc cằm láng bóng đã được tỉa gọt sạch sẽ của mình. Hắn ngượng nghịu, cười hì hì chống chế:

-Đừng có nịnh đó

-Không, Iris nói thật mà. – Iris mở to mắt, đáp một cách thật thà. Hiển nhiên hắn cũng biết Iris nói thật. Trước giờ chẳng ai phải bỏ công khen xã giao những thằng như hắn cả, với Iris càng không.

Hắn hắng giọng:

-Thôi không nhiều lời nữa, về lớp thôi. Hôm nay thầy đã chuẩn bị một bài giảng mà chắc rằng Iris sẽ rất thích.

Iris gật gật, đoạn khoác tay hắn kéo vào lớp. Hắn bị lôi xềnh xệch đi, không ngừng thắc mắc sao con bé lại có thể cười một cách ngờ nghệch đến thế.

.

-Iris, em có thể thôi nhìn chằm chằm vào tôi không?

Hắn quẳng cây bút bảng xuống đất, thốt lên sau hai giờ đồng hồ đánh vật với mớ lý thuyết về hội họa, trong khi Iris ngồi bên dưới vẫn nhìn hắn, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm như bài giảng của hắn là câu chuyện hài. Hắn thở dài, ngồi bệch xuống bàn. Uổng công hắn thức suốt đêm soạn giáo án này, hắn cứ nghĩ Iris sẽ thích, nào ngờ…

-Thôi được rồi –Hắn nói –Giờ Iris nói cho thầy biết đi, em muốn học gì?

Iris không đáp, chỉ tủm tỉm cười, rồi bất thình lình hắn thấy nó rút mảnh giấy trên bàn ra, vo tròn lại. Trước sự ngạc nhiên của hắn, nó ném thẳng mẩu giấy về phía hắn.

-Iris, thầy không giỡn.

Hắn vừa hét lên vừa xoay người né. Nhưng Iris chẳng vì mấy lời đó mà dừng lại, nó vẫn liên tục rút giấy, vò và ném, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích.

-I…

Hắn vừa thò đầu ra khỏi chỗ núp liền lãnh ngay một viên giấy vào đầu. Iris thấy vậy bèn ôm bụng cười ngặt nghẽo. Dĩnh Phong sờ tay vào trán, nơi vừa bị ném trúng thì thấy tay mình dính đầy màu vẽ, màu vung vãi cả trên chiếc áo sơ mi tươm tất duy nhất của hắn.

-IRIS…

Hắn thét lên giận dữ. Dường như thấy mình cũng hơi quá đà, Iris dừng tay lại, mặt nó cúi gầm xuống, tránh cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn.

Bộp.

Iris ngẩng lên, người nó dính đầy màu vẽ từ mấy cái lọ cất ngay ngắn trên kệ tủ. Lúc này thì đến lượt Dĩnh Phong phá lên cười, hắn túm ngay lấy một can màu khác gần đó rồi nấp vào hốc tường vừa kịp lúc một cơn bão… màu khác đổ tới từ phía Iris.



Iris thả người xuống sàn nhà, một hỗn hợp mồ hôi và màu nhầy nhụa phủ trên người nó cũng như dưới chỗ nó nằm. Dĩnh Phong cũng không ở vào tình trạng khá hơn. Hắn ngồi bệch xuống, hàm như tê lại vì cười quá nhiều. Hắn nhìn quang cảnh căn phòng, đoạn thốt lên:

-Gia Hy sẽ giết mình mất

Iris tủm tỉm cười, lết lại ngồi chỗ bàn của nó rồi đập đập tay vào vị trí còn trống bên cạnh, ra hiệu cho Dĩnh Phong ngồi đó. Hắn nhướng mày khó hiểu, nhưng cũng nghe theo.

-Ngồi từ vị trí này, Dĩnh Phong ca thấy thế nào?

Hắn nhìn quanh căn phòng trống dùng cho việc dạy học, cảm thấy ngạc nhiên lạ. Hai tuần qua, mỗi ngày hắn đều đứng trong phòng này, phía trên kia để nhìn xuống. Hắn tưởng hắn rất thân thuộc căn phòng nhỏ bé, vốn chỉ có đúng một chiếc bàn cho Iris. Nhưng giờ, khi ngồi cạnh con bé, hắn chợt nhận ra căn phòng rất rộng, và hóa ra, nhìn lên vị trí vốn dành cho hắn có thể thấy cả bầu trời.

-Khi Dĩnh Phong ca giảng bài, trông anh rất “đẹp” –Iris nói –Cứ như cả vũ trụ này thuộc về anh. Ánh sáng của anh rất lấp lánh. Iris cũng muốn một lần trong đời có thể tỏa sáng như anh.

Hắn nhìn Iris, bỗng dưng quả tim đánh thót một nhịp. Hắn thấy đau, không chỉ vì vẻ mặt long lanh của con bé khi nói những lời đó mà còn là cảm giác thân quen đến lạ. Từng lời từng chữ vừa rồi, cứ như từng xảy ra trong cuộc đời hắn. Hắn cố nghĩ, nhưng dường như nó thuộc về mảng ký ức trước tuổi 18 mà hắn đã cố quên đi. Hắn cười gượng, xoa đầu nó:

-Thỉnh thoảng Iris nói chuyện cứ như lên đồng ấy. Nghe rất đáng sợ…

Dĩnh Phong không nói được hết câu vì Iris đã gạt tay hắn sang một bên, mắt nó nhìn hắn cương quyết:

-Cũng chính vì vậy mà Iris rất thích Dĩnh Phong ca.

Thích Dĩnh Phong ca.

Thích Dĩnh Phong ca.

Thích…

Hắn sững người, cả không gian như quay mòng mòng quanh hắn. Giọng nói của Iris vang vọng quanh bốn bức tường, đập rền rĩ vào màng não. Tự cổ chí kim hắn chỉ thấy con trai tỏ tình với con gái khiến mấy cô nàng khóc hét hoặc mừng quá lăn ra ngất xỉu chứ việc bị một cô gái tỏ tình mà chàng trai muốn xỉu thì đúng là mới lần đầu.

Iris vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra với hắn. Nó đặt tay lên tay hắn, một lần nữa đưa hắn vào thế bị động:

-Còn Dĩnh Phong ca? Anh có thích Iris không?

Hắn lùi lại phía sau để tránh sự tấn công có-chủ-đích của Iris

Hắn.. có thích Iris không?



-Còn Dĩnh Phong ca? Anh có thích Iris không?

Dĩnh Phong nhún chiếc áo sơ mi vào bồn nước, bọt xà phòng vấy lên vung vãi xung quanh, nhưng hắn mặc kệ. Hắn đang mải nghĩ về câu hỏi của Iris.

Hắn… có thích con bé không?

Dĩ nhiên là không, hắn làm sao có thể thích con bé được chứ. Cho dù là Dĩnh Phong của trước đây hay bây giờ, dạng con gái như Iris cũng tuyệt nhiên không thể xuất hiện trong lựa chọn của hắn. Huống chi, hắn đã có Hải Như.

Hắn cười cợt, rút mẩu khăn giấy lau cho khô tay, đoạn túm lấy chiếc áo thun Gia Hy để sẵn ngoài cửa khoác vào. Lúc nãy vừa may Gia Hy xuất hiện, nếu không hắn cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Đầu hắn vẫn còn vang ong ong tiếng thét của cô nàng cũng như hàng tá lời mắng chửi khác khi nhìn thấy hắn và Iris đã biến căn phòng thành bãi chiến trường như thế nào.

Nhưng nếu không có Gia Hy ở đó, liệu hắn sẽ nói gì với con bé?

-Dĩnh Phong! Anh xong chưa?

Tiếng gõ cửa của Gia Hy kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn túm vội chiếc áo cũ. Khi hắn bước ra ngoài, Gia Hy đã đứng vắt chân bên cửa đợi. Hắn nhìn một lượt dò xét, tự dưng cảm thấy có chuyện không hay.

.

-Cái gì? Cô muốn tôi giả vờ quen Iris?

Hắn thốt lên, hồ như không dám tin vào lời đề nghị không tưởng mà Gia Hy vừa nêu. Đáp lại sự kinh ngạc của hắn, Gia Hy vẫn thản nhiên.

-Đừng nhìn tôi như vậy. Đây là một lời đề nghị nghiêm túc. Những gì anh và Iris nói lúc nãy tôi đều đã nghe hết. Tôi xuất hiện, chẳng qua chỉ muốn anh nói ra những điều không nên nói thôi.

-Làm sao cô biết? Cô đứng ngoài à? –Hắn ngẩn người, đột nhiên hiểu ra –Các người gắn camera theo dõi Iris và tôi?

-Không phải theo dõi anh, chỉ là Iris –Hân tiếp –Chúng tôi chỉ muốn con bé an toàn tuyệt đối. Không chỉ phòng học mà tất cả mọi nơi trong căn nhà này đều có thiết bị theo dõi.

Hắn cười cười, tự dưng thấy đắng nghét ở cổ.

-Các người coi Iris như bênh nhân tâm thần sao?

-Là đề phòng bất trắc.

Vẻ ngang nhiên của Gia Hy khiến Dĩnh Phong khó chịu, hắn ráng kèm cự lắm mới không nổi nóng. Hắn khoác tay:

-Tôi không cần biết các người làm gì. Chuyện vừa rồi cô đề cập tôi coi như không hề nghe thấy. Tôi về đây, mai tôi sẽ đến dạy như bình thường.

-30.000 Mỹ kim

Dĩnh Phong xoay người, nhưng Gia Hy một lần nữa lại khiến hắn sững lại, hắn nhìn cô ta trân trối.

-Cô nói gì vậy?

-Hãy cho Iris một tháng. Chỉ cần một tháng thôi, chúng tôi sẽ chuyển cho anh số tiền đó –Gia Hy nói -Tôi biết anh cần tiền. Anh đã mượn bọn xã hội đen một con số không nhỏ. Với 30.000 Mỹ kim, anh không chỉ trả hết nợ mà còn dư dả nữa kìa.

Hắn thở dài.

-Tôi không thể.

-Tại sao?

-Tôi đã có bạn gái rồi. Tôi không thể chấp nhận Iris.

Rốt cuộc Dĩnh Phong cũng nói toạt ra cái điều hắn đang suy nghĩ. Thực tế hắn không phải chê tiền, cũng ko phải từ chối vì thương hại Iris, hắn chẳng qua không thể hy sinh Hải Như. Đối với hắn, cô người yêu mới chính là gia tài lớn nhất.

-Là cô gái trong bệnh viện? –Gia Hy hỏi

-Phải.

-Vậy thì đơn giản thôi. Đừng cho cô ấy biết. Chỉ một tháng thôi. Sau một tháng đó ông chủ tôi sẽ đưa Iris sang Mỹ. Chúng tôi sẽ không có bất cứ liên hệ nào với anh nữa.

Dĩnh Phong cắn nhẹ môi, thật tâm hắn có chút lung lay.

-Như vậy là lừa dối tình cảm của Iris.

-Tôi cũng không bắt anh phải tiếp nhận nó mà –Gia Hy nói –Chỉ cần là anh đừng từ chối nó, hãy cứ để nó hy vọng. Rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy.

Hắn khoanh tay lại nhìn Gia Hy, chần chừ?

Một lời đề nghị không tồi.

Nhưng Gia Hy, cô ta có cái quyền gì xem Iris như con rối mà giật lên giật xuống?

Và hắn, hắn có quyền gì gieo cho con bé một niềm hy vọng hư ảo?

Bất giác, hắn liếc mắt nhìn về phía phòng học, tự hỏi Iris đang làm gì. Rồi cũng tự dưng, hắn thấy đau đau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương