Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm
-
Chương 7
Một lần nữa, Grant thức giấc và nhận ra rằng Jane đang cuộn mình trên người anh, nhưng chuyện này không hề làm phiền anh chút nào, mà anh lại ngủ ngon lành suốt đêm. Nhẹ nhàng trượt bàn tay trên lưng Jane, anh đã chấp nhận sự thật rằng bản năng mãnh liệt thông thường của mình không hề có tí đề phòng nào với cô gái này, bởi vì trong cô tuyệt đối không có một chút nguy hại, ngoại trừ sự nguy hiểm tiềm ẩn nơi cô khiến anh phát cuồng. Cô xoay xở làm điều đó với mỗi nhịp điệu khẽ đung đưa hông của mình.
Say sưa cảm nhận sự động chạm ấm áp của Jane trên suốt chiều dài cơ thể, Grant dịch chuyển bàn tay xuống thấp hơn, cảm nhận vóc dáng thanh mảnh của cô, xương sườn nhỏ bé, sống lưng thanh nhã, chỗ hõm xuống đầy cám dỗ phía cuối lưng, sau đó là đôi gò căng tròn, mềm mại của mông cô. Anh khum lòng bàn tay trên đó, nhũng ngón tay tham lam xoa nắn. Jane khẽ lầm bầm cựa quậy, cô áp sát vào anh, hất lọn tóc xoăn đã rũ xuống mặt. Hai hàng lông mi cong vút của cô rung rinh, sau đó hoàn toàn khép lại một lần nữa.
Grant mỉm cười, thích thú với cách cô từ từ thức dậy, từng chút từng chút một, rên rỉ và càu nhàu trong khi vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ. Jane cau mày và bĩu môi, dịch người sát vào anh như thể gắng chìm sâu vào anh hơn, như không muốn thức dậy. Sau đó cô mở mắt ra, chớp chớp vài lần, và cái bĩu môi nhanh chóng chuyển thành nụ cười. Cô nở nụ cười chầm chậm có thể làm tan chảy cả khối băng với anh.
“Chào buổi sáng”, Jane nói và ngáp một hơi. Cô vươn vai sau đó đột nhiên đông cứng tại chỗ. Cô nhấc đầu lên, nhìn chằm chằm vào Grant hết sức kinh ngạc. “Em đang nằm trên người anh”, cô ngây người.
“Một lần nữa”, anh xác nhận.
“Lần nữa?”
“Em cũng đã nằm lên người anh mà đánh một giấc vào đêm trước. Rõ ràng là nắm tay em trong khi ngủ là không đủ, em nghĩ mình cần phải đè anh xuống.”
Cô trượt khỏi người anh và ngồi dậy trong lều, vuốt lại y phục đã nhăn nhúm, xoắn tít lại. Cô đỏ bừng mặt và nói, “Em xin lỗi, em biết anh đã rất không thoải mái”.
“Đừng xin lỗi, anh đã tận hưởng nó”, Grant lè nhè. “Nếu em thật sự muốn bù đắp cho chuyện đó, vậy thì, tối nay chúng ta sẽ đảo ngược vị trí.”
Hơi thở của Jane như nghẹn lại và cô nhìn chằm chằm vào anh trong ánh sáng mờ mờ. Đôi mắt cô long lanh và tan chảy. Vâng. Mọi thứ trong cô muốn gào lên đồng ý. Cô muốn thuộc về Grant, muốn biết mọi thứ trên cơ thể anh và để anh biết mọi thứ về cô. Cô muốn nói với anh, nhưng không biết làm sao sắp xếp các từ ngữ với nhau. Đôi môi Grant cong lên thành nụ cười. Sau đó anh ngồi dậy và với lấy đôi giày ống, xỏ chân vào rồi buộc dây lại. Hiển nhiên, anh cho rằng sự im lặng của Jane đồng nghĩa với lời từ chối, vì thế anh bỏ qua chủ đề này và bắt đầu nhiệm vụ tháo dỡ lều trại.
“Chúng ta chỉ đủ thức ăn thêm một bữa nữa”, anh nói sau khi ăn xong. “Sau đó anh sẽ bắt đầu đi săn.”
Jane không thích cái ý tưởng đó chút nào cả. Đi săn đồng nghĩa với việc Grant sẽ để cô lại một mình trong khoảng thời gian dài. “Em không ý kiến gì với chế độ ăn chay này đâu”, cô nói đầy hy vọng.
“Có lẽ không đến nỗi vậy đâu. Chúng ta sắp ra khỏi khu rừng. Nếu anh đoán không nhầm chúng ta đã gần đến bìa rừng. Có thể ta sẽ thấy các cánh đồng và những con đường lớn vào hôm nay. Nhưng chúng ta sẽ tránh xa người dân cho đến khi anh chắc chắn mình đủ an toàn, được chứ?”
Cô gật đầu đồng ý.
Đúng như Grant dự đoán, đến giữa trưa họ đột ngột nhận ra là mình đã đến bìa rừng. Họ đứng ở phía trên cao của một vách núi, trải dài bên dưới là thung lũng với những cánh đồng trồng trọt, một mạng lưới nhỏ các con đường, và một ngôi làng ấm cúng nằm tọa lạc ở rìa phía Nam. Jane chớp mắt trong ánh sáng rực rỡ. Cứ như thể họ đang bước sang một thế kỷ khác. Thung lũng trông rất trong lành, xanh tươi và màu mỡ. Nó nhắc cô nhớ rằng Costa Rica là một quốc gia phát triển nhất ở Trung Mỹ, bất chấp sự rậm rạp, dày đặc của khu rừng nguyên sinh phía sau cô.
“Ôi!”, cô thở hắt ra. “Được ngủ trên giường lần nữa sẽ thật tuyện đúng không?”
Grant chỉ làu bàu thay cho sự trả lời, mắt nheo lại quét qua khắp thung lũng để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Jane đứng bên cạnh, chờ anh quyết định. Họ phụ thuộc vào nó.
Đột nhiên Grant chụp lấy tay Jane và giật mạnh, kéo cô lùi lại vào trong tán lá che phủ, ấn cô hụp xuống mặt đất phía sau một bụi cây khổng lồ, chỉ là vừa ngay lúc chiếc trực thăng bất ngờ bay ầm ầm bên trên đầu họ. Nó đang bay là là trên mặt đât, sau những hàng cây, Jane chỉ kịp nhìn thoáng qua trước khi nó mất hút sau những tán cây. Đây là một chiếc trực thăng được trang bị súng liên thanh và đã được sơn ngụy trang.
“Anh có thấy bất cứ dấu hiệu nhận dạng nào không?”, cô buột miệng hỏi, móng tay cắm sâu vào da anh.
“Không. Không có.” Anh nghiến chặt quai hàm lởm chởm râu. “Không có cách nào để biết được nó thuộc về ai, nhưng giờ chúng ta chẳng còn cơ hội nào khác. Giờ thì chúng ta biết là không thể nào thản nhiên đi bộ xuống thung lũng được. Chúng ta sẽ tìm cách xuống và cố gắng tìm ra nhiều chỗ ẩn nấp.”
Nếu có bất cứ điều gì tệ hơn thì đó hẳn là địa hình bây giờ thậm chí còn khó vượt qua gấp bội. Họ đang ở bờ vực của dãy núi lửa và mặt đất dường như được đục trổ bởi bàn tay hung bạo. Không thể nói nó thẳng đứng lên hay xuống được. Bước chân trở nên chậm chạp, đầy đau khổ khi họ trèo xuống con dốc đá thẳng đứng và men lên hẻm núi dốc cao. Khi dừng lại để nghỉ ngơi, có lẽ họ đã đi được ít nhất một phần tư chiều dài thung lũng, và cẳng chân Jane ê ẩm hơn bao giờ hết kể từ ngày đầu tiên họ điên cuồng tháo chạy xuyên rừng.
Như đã được định sẵn, ngay khi vừa ăn xong, họ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm. Grant nhìn xung quanh để tìm chỗ ẩn náu, xem xét mọi mỏm đá trồi ra. Sau đó anh chỉ: “Anh nghĩ cái hang trên kia có lẽ được. Nếu thế thì chúng ta rất thoải mái đấy.”
“Sao cơ?”, Jane hỏi, chau mày lại.
“Ngoan ngoãn ngồi đây”, anh giải thích. “Đây là một nơi cư trú sang trọng nếu so sánh với những gì chúng ta đã trải qua.”
“Trừ khi nó có chủ rồi.”
“Đó là lý do em phải ngồi yên dưới đây trong lúc anh đi kiểm tra.” Grant bám vào những bụi cây, dây leo, rễ cây và bất cứ chỗ bám chân nào mà anh có thể tìm ra để leo lên vách đá phủ đầy dương xỉ của hẻm núi. Hẻm núi khá hẹp và dốc đứng, bao quanh họ cả tứ phía. Hình dáng vách núi rõ ràng đã thu hút sự tò mò của hằng hà sa số cách loài chim bay đến, ríu rít giữa các hàng cây như những đồ trang trí Giáng sinh sống động, chúng tô thêm màu sắc cho hẻm núi bằng những bộ lông rực rỡ. Ngay phía trên đầu là khoảng trời cuồn cuộn những đám mây đen kịt, không như bầu trời quang đãng mà cô vừa thấy chỉ một lúc trước.
Grant đi đến cái hang, sau đó ngay lập tức quay lại và vẫy vẫy cô. “Lên đây đi, nơi này chưa ai chiếm đâu, em lên được không?”
“Em có ngã bao giờ chưa nhỉ?”, cô châm biếm rồi bắt đầu trèo lên, nhưng thật ra Jane đã buộc mình tỏ ra hóm hỉnh. Trong lòng cô mỗi lúc một buồn hơn kể từ khi họ nhìn thấy thung lũng. Đến dần khu dân cư nghĩa là thời gian họ bên cạnh nhau càng lúc càng rút ngắn. Trong lúc còn ở trong rừng, chỉ có hai người bị giam hãm ở nơi hoang vắng, biệt lập, cô không hề cảm nhận được thời gian đang trôi qua.
Giờ thì cô không thể phớt lờ sự thật, rằng sẽ nhanh thôi, trong vài ngày nữa thậm chí ít hơn, những giây phút anh và cô bên nhau sẽ kết thúc. Cô có cảm giác như mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, như thể thứ quý giá nhất sắp vuột khỏi tầm tay rồi mới chợt nhận ra mình đã từng nắm giữ nó. Jane hốt hoảng khi nghĩ mình vừa khám phá ra tình yêu để rồi vuột mất nó ngay sau đó, bởi vì đã không còn đủ thời gian để tình yêu của họ lớn lên.
Grant đưa tay xuống và túm lấy Jane, anh dễ dàng nhấc cô lên ở vài bước cuối. “Em cứ thả lỏng đi, chúng ta sẽ ở đây một lúc. Đây là cơn bão lớn nhất từ trước tới giờ.”
Jane cẩn thận quan sát chỗ trú ẩn của họ. Nó không hẳn là một cái hang động, mà chỉ to hơn một chút so với chỗ hõm trên bề vách đá, sâu khoảng tám feet. Phía trên đầu họ là một mép đá chìa ra cao khoảng mười đến mười một feet ở cửa và chỉ cao tầm năm feet ở cuối hang. Trong hang gồ ghề và có một tảng đá to cỡ một chiếc ghế tình nhân có hình dáng như củ lạc, nằm gần miệng hang. Nhưng nó hoàn toàn khô ráo, và bởi vì hang không sâu nên không tối đen, vì thế Jane thấy mình không cần bới lông tìm vết làm gì nữa.
Đã quen với giác quan ma quái về thời tiết của Grant, Jane không ngạc nhiên khi bắt đầu nghe thấy tiếng mưa rào rào trút xuống cành cây lúc anh vừa trải tấm bạc ở cuối hang. Anh trải nó sau tảng đá lớn, tận dụng nó để che chắn cho họ. Cô ngồi xuống tấm bạc và co chân lên, vòng hai cánh tay quanh đầu gối rồi chống cằm, lắng nghe tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn.
Chẳng mấy chốc ngoài kia như có tấm màn nước dày đặc và ầm ĩ, che khuất cả tầm nhìn của họ, tưởng chừng như họ đang ở dưới một cái thác nước. Jane có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang, và cảm thấy mặt đất bên dưới rung chuyển. Giờ trời đã tối vì màn mưa đã tẩy sạch những tia nắng xuyên qua vòm lá dày đặc. Cô có thể thấy rõ hình dáng Grant đang đứng ở cửa hang, anh đang tựa vai vào vách đá, thỉnh thoảng rít từng hơi thuốc.
Vì cơn mưa làm nhiệt độ không khí giảm xuống nên cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Ghì chặt lấy đôi chân để tìm kiếm chút hơi ấm, Jane nhìn chăm chăm vào hình dáng lờ mờ của bờ vai mạnh mẽ, nổi bật trước màn mưa xám. Grant không phải người đàn ông dễ thấu hiểu. Bản thân anh vốn mờ ảo như rừng rậm nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng lưng vững chãi đó là Jane cảm thấy an toàn và được che chở hơn bao giờ hết. Cô biết anh sẽ bảo vệ mình khỏi bất cứ nguy hiểm nào. Anh đã hơn một lần mạo hiểm cuộc sống của mình như một chuyện hiển nhiên, như thể bị bắn là biến cố xảy ra hằng ngày vậy. Có lẽ với anh là thế, nhưng Jane không dễ dàng tiếp nhận được chuyện này.
Grant hút xong điếu thuốc bèn cuộn nó lại rồi nhét vào bao. Jane không tin là có kẻ nào đó sẽ theo dấu họ suốt cơn mưa, nhưng tính thận trọng đã là bản năng thứ hai của Grant. Anh quay trở lại dáng vẻ điềm tĩnh quan sát cơn bão, lặng yên đứng canh gác trong lúc cô nghỉ ngơi.
Trong lòng cô quặn lại và nhói đau. Anh thật cô độc. Grant là một người đàn ông cứng rắn, lẻ loi, nhưng mọi thứ về anh đều hấp dẫn Jane như một thỏi nam châm mãnh liệt, lôi kéo cả trái tim lẫn thể xác cô.
Mắt Jane mờ nước khi cô ngắm nhìn anh. Khi chuyện này kết thúc, Grant sẽ bước đi như thể những ngày trong khu rừng này chưa hề tồn tại. Tất cả chỉ là công việc thông thường của anh. Những gì cô có thể có và từng có với anh chỉ là hiện tại, cũng có thể là vài ngày nữa trước khi chuyện này kết thúc. Và thế thì không thể nào đủ được.
Jane đang cảm thấy lạnh, run rẩy đến tận xương. Màn mưa dày đặc không ngớt đã mang theo hơi lạnh khủng khiếp. Và chính tâm trạng sâu thẳm trong lòng làm cô cảm thấy lạnh tới tâm can.
Theo bản năng, Jane bước tới bên cạnh Grant, hệt như con mèo lượn lờ tìm kiếm hơi ấm và bị hơi ấm vững chãi cũng như sự khuây khỏa của anh cuốn hút. Cô lặng lẽ trượt tay quanh thắt lưng rắn chắc rồi vùi mặt vào khuôn ngực ấm áp kỳ diệu của Grant. Liếc nhìn xuống cô, lông mày anh nhướng lên dò hỏi nhẹ nhàng. “Em lạnh”, Jane thì thầm, tựa đầu vào anh và trầm ngâm nhìn cơn mưa.
Grant quàng cánh tay xung quanh vai Jane, ôm cô vào lòng và chia sẻ hơi ấm với cô. Cô rùng mình, anh chà sát bàn tay lên cánh tay trần của cô, cảm nhận làn da mát lạnh. Tự cho phép mình tiếp tục lang thang lên trên, vuốt ve xương gò má mượt mà của cô, dịu dàng vuốt lọn tóc rối khỏi khuôn mặt cô. Tâm trạng Jane không vui, cô mèo bé nhỏ ngộ nghĩnh này đang nhìn chăm chú vào màn mưa như thể nó sẽ không bao giờ tạnh, nỗi buồn dâng lên cả cặp mắt mờ nước và đôi môi căng mọng. Khum cằm cô trong bàn tay, anh nghiêng mặt cô để có thể quan sát vẻ mặt trầm lặng của cô. Khóe môi thô cứng của anh nở nụ cười. “Chuyện gì vậy, em yêu? Cơn mưa làm tâm trạng em tuột dốc sao?” Trước khi cô có thể trả lời, Grant đã cuối xuống và hôn cô, sử dụng liệu pháp chữa trị của riêng mình.
Bàn tay Jane vươn tới, níu lấy vai anh làm điểm tựa. Miệng anh thô ráp và đòi hỏi, thật quá ngọt ngào. Những gì cô mong muốn là hương vị của Grant và cảm xúc của anh. Răng cô hé mở, chậm chạp tìm kiếm đầu lưỡi anh. Sâu thẳm bên trong Jane, một ngọn lửa bắt đầu cuộn xoáy, và cô cũng uốn cong người dán chặt lấy Grant trong vô thức, anh đọc được hành động đó ngay tức thì.
Khẽ nhấc môi ra khỏi môi cô, anh thì thào, “Em yêu, hành động này như đang mời gọi anh”.
Đôi mắt đen láy thoáng sửng sốt khi Jane nhìn anh. “Em nghĩ là thế”, cô thì thầm.
Grant buông đôi tay cánh tay xuống và xiết chặt quanh hông Jane, nhấc bổng cô lên ngang với anh. Cô quàng tay quanh cổ anh và hôn anh cháy bỏng, đắm chìm trong hương vị và cảm giác của đôi môi anh, thậm chí không nhận thức được anh đã di chuyển cho đến khi anh đặt mình nằm xuống trên tấm vải bạt. Ánh sáng lờ mờ ở góc hang đã che giấu mọi cảm xúc trong mắt anh, nhưng Jane có thể cảm nhận được cái nhìn mãnh liệt của đôi mắt màu hổ phách trên người mình khi Grant lặng lẽ bắt đầu mở từng khuy áo. Miệng Jane trở nên khô khốc, nhưng những ngón tay run run của cô lần với tới ngực anh và cô cũng lần lượt mở từng cúc áo của anh.
Khi áo của hai đều mở tung, Grant khẽ nhún vai để áo rơi xuống và ném nó trên tấm bạt, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi Jane. Giật mạnh áo ra khỏi lưng quần, anh tóm lấy mép áo và kéo tuột nó ra khỏi đầu. Anh cũng ném nó sang một bên, hoàn toàn phơi bày bộ ngực trần vững chãi. Cũng như ngày trước, thân hình bán khỏa thân của anh đã mê hoặc cô. Ngực Jane đau đớn, chỉ hít thở thôi cũng khó khăn. Sau đó những ngón tay ấm nóng, chai sần bát đầu luồn dưới áo cô, trên bầu ngực cô, nâng niu nó vào vừa khít trong lòng bàn tay anh. Hơi ấm của tay anh tương phản với làn da mát lạnh của Jane, làm cô thở hổn hển trong con choáng váng vì khoái lạc. Khép mắt lại, cô uốn cong người theo tay anh. Ngực anh nhấp nhô trên từng hơi thở sâu, rúng động.
Jane nhận thấy ham muốn căng thẳng phát ra từ anh trong những đợt sóng dữ dội. Không như những người đàn ông khác cô từng biết, Grant làm cô nhận thức sâu sắc bản năng giới tính của anh, của chính mình và những công năng của nó. Cơn nhộn nhạo trống rỗng bắt đầu giày vò giữa hai chân Jane, và theo bản năng cô khép hai chân lại để cố làm dịu đi cơn nhức nhối.
Chân cô chỉ sượt qua một cử động nhẹ nhàng nhưng Grant cũng cảm nhận được. Một bàn tay anh rời khỏi bầu ngực Jane và trượt xuống bên dưới, đi qua bụng và hông rồi đến bắp đùi đang khép chặt của cô. Những ngón tay anh không ngừng vuốt ve Jane và một cơn khoái lạc bùng nổ dọc theo cơ thể cô. Tiếng rên rỉ khe khẽ thoát khỏi đôi môi cô, sau đó cô ưỡn người về phía anh. Grant khám phá cô qua lớp vải quần, tạo nên những đợt sóng khoái lạc, choáng váng đến nỗi đầu gối Jane mềm nhũn và cô rướn mình áp vào anh, bầu ngực trần bị ép phẳng dưới lồng ngực thô ráp sậm lông và vạm vỡ của anh.
Grant nhanh chóng đặt cô nằm xuống trên tấm bạt, quỳ bên cạnh, hai bàn tay anh dữ dội và cấp bách. Anh phải tạm dừng để cởi đôi giày ống của cô, và chỉ trong khoảnh khắc, Jane đã khỏa thân, ngoại trừ chiếc áo sơ mi vẫn khoác hờ trên vai cô. Không khí ẩm ướt làm cô rùng mình, và cô vươn tới anh. “Em lạnh”, Jane rền rĩ khe khẽ, “Sưởi ấm cho em với”.
Cô dâng hiến cho anh quá cởi mở và chân thật, nhưng anh vẫn muốn nhiều hơn nữa. Anh đã ôm Jane lúc cô gần như khỏa thân trong vòng tay vào hôm trước. Trong dòng suối, làn da mịn như nhung đẫm nước đã được trao cho anh, nhưng anh đã không đủ thời gian khám phá cô như anh muốn. Cơ thể cô vẫn là điều bí ẩn đối với Grant, anh muốn chạm vào từng centimet da thịt cô, nếm và thưởng thức làn da lụa là, mềm mại này.
Mắt Jane mở to dò hỏi khi Grant quỳ gối bên cô, giữ bản thân tránh khỏi vòng tay rộng mở của mình. “Vẫn chưa đâu, em yêu”, anh nói, giọng trầm trầm. “Để anh ngắm nhìn anh trước.” Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Jane và ấn chúng xuống tấm bạt phía trên đầu cô, khiến bầu ngực đầy đặn, xinh xắn cong lên như thể khẩn nài miệng anh. Neo giữ cổ tay cô bằng một tay, Grant trượt bàn tay còn lại đến đôi gò bồng đảo đầy cám dỗ đang nhẹ nhàng nhấp nhô theo hơi thở của cô.
Một âm thanh hổn hển khẽ thoát khỏi cổ họng Jane. Tại sao anh giữ tay cô như thê? Bị giữ như thế, trải ra cho anh ngắm nhìn, làm cô cảm thấy bất lực và bị bóc trần một cách kinh khủng, nhưng cùng lúc cô cũng cảm thấy an toàn đến kỳ lạ. Grant gần sát đến nỗi Jane cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ anh, ngửi được mùi xạ hương nam tính của làn da anh. Cô cong người cố gắng áp mình vào làn da ấm áp và đượm mùi xạ hương đó, nhưng anh lại ép cô xuống sàn lần nữa.
Jane thấy mình như đang nằm trên đống lửa, da cô bùng cháy với khoái cảm sắc bén, đắm chìm trong cảm giác ngây ngất và không thể chịu đựng được. Cô quằn quại, ghì chặt đôi chân lại, cố gắng kiềm chế cơn nhức nhối đang đe dọa kiểm soát cô.
Dưới sự vuốt ve của anh, Jane bắt đầu run rẩy mãnh liệt. “Grant”, cô rên rỉ, giọng như van nài, run run, bất lực.
“Từ từ đã nào”, anh dỗ dành, thổi hơi thở ấm nóng qua da thịt cô. Anh muốn cô quá mãnh liệt đến nỗi thấy mình sắp nổ tung, nhưng cùng lúc đó, anh cứ muốn vuốt ve, muốn ngắm nhìn Jane ưỡn cong người càng lúc càng cao hơn nữa vì muốn anh. Anh say đắm da thịt cô và vẫn cố gắng thỏa mãn bản thân.
Jane đã lên đỉnh trong vòng tay anh, ánh mắt bị bao phủ bởi màn sương của cảm xúc chấn động mạnh mẽ đến nỗi cô đã thét lên trong vô thức.
Jane siết chặt tay trên tấm bạt, cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên rỉ khi cơ thể cô được lấp đầy và căng ra vì xúc cảm. Grant dừng lại, cơ thể to lớn của anh run rẩy trên người Jane, anh cho cô thời gian để chấp nhận mình. Lúc này đột nhiên Jane cảm thấy không thể chịu đựng được bất cứ khoảng cách nào giữa họ nữa, cô rướn người lên, đón nhận lấy tất cả của anh, vươn tay ra để kéo anh lại gần.
Cô hoàn toàn không để ý đến những giọt nước mắt đã chảy dài thành vệt lóng lánh hai bên thái dương, nhưng Grant nhận ra chúng và nhẹ nhàng lau đi bằng ngón tay cái thô ráp của mình. Grant bắt đầu chuyển động chầm chậm. Quá gần tới đỉnh điểm của sự bùng nổ đến nỗi sống lưng cũng cảm giác được niềm hạnh phúc bay bổng này, nhưng anh muốn để dành đến cuối cùng. Grant muốn cám dỗ Jane để cô lại bùng nổ thỏa mãn lần nữa, anh muốn nhìn thấy cô điên cuồng trong vòng tay anh.
“Em vẫn ổn chứ?”, anh hỏi, giọng khàn khàn, khẽ nếm giọt nước mắt mới trào khỏi khóe mắt cô. Nếu làm đau Jane thì anh sẽ không kéo dài thêm nữa cho dù dừng lại ngay lúc này sẽ khiến anh như bị xé toạc ra từng mảnh.
“Vâng, em ổn”, Jane thì thào, bàn tay vuốt ve những cơ bắp đang rúng động ở lưng anh. Ổn… đúng là một từ hay để diễn tả cảm giác tuyệt vời một cách hoang dại khi cô được hoàn toàn thuộc về anh. Jane chưa từng mơ có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc như thế này. Cứ như thể cô tìm lại được một nửa kia mà trước đây cô không nhận ra mình đã lạc mất. Cô chưa từng mơ rằng mình có thể có cảm giác như vậy. Những ngón tay của Jane vô thức bấu chặt vào lưng anh khi những chuyển động chậm rãi, kéo dài bắt đầu đố cháy cơ thể cô.
Grant cảm nhận được sự hưởng ứng của Jane và mãnh liệt chôn vùi môi mình vào chỗ hõm nhạy cảm giữa cổ và xương quai xanh của cô, khẽ cắn nhè nhẹ chỉ vừa đủ cho cô cảm nhận nơi anh vừa cắn. Cô rên rỉ, âm thanh mềm mại, dịu dàng mất kiểm soát đó khiến Grant gần như phát cuồng, rồi anh đánh mất tự chủ.
Tại đây, lúc này, Grant không còn nhận thức về thời gian, không còn nghĩ đến những nguy hiểm đang rình rập, anh chỉ còn biết đến người phụ nữ đang nằm bên dưới mình. Khi ở trong vòng tay Jane, anh không còn chút cảm giác về bóng tối băng giá trong trí óc và tâm hồn mình.
Kết thúc cơn lốc mãnh liệt của cảm xúc, họ nằm im lìm, kiệt sức bên nhau. Mỗi người đều do dự không biết phải làm gì vì đều e sợ sẽ phá vỡ sự yên ấm mong manh mà họ đang có. Đôi vai to lớn của Grant như sắp nghiền nát cô, khiến Jane thấy thật khó thở, nhưng cô sẽ rất vui sướng nằm đó với anh trong suố quãng đời còn lại. Những ngón tay của cô chậm rãi vuốt ve mái tóc vàng sẫm đẫm mồ hôi. Grant không rời khỏi cô, mà thay vào đó anh nằm hẳn trên người Jane, ôm ghì chặt cô vào lòng rồi lơ mơ ngủ.
Có lẽ giữa họ đã tiến triển quá nhanh, nhưng Jane không thấy hối hận về điều đó. Cô hạnh phúc mãnh liệt khi dâng hiến bản thân cho Grant. Cô chưa từng yêu bao giờ, chưa từng muốn khám phá những bí ẩn thể xác giữa nam và nữ. Thậm chí cô còn tin chắc rằng mình không phải là người có đam mê thể xác, và đã quyết định hưởng thụ cuộc sống cô độc. Bây giờ thì toàn bộ nhận thức của Jane đã thay đổi, như thể cô đã khám phá ra kho báu bên trong bản thân mình. Sau khi bị bắt cóc, cô đã bắt đầu né tránh mọi người, ngoại trừ một vài người đáng tin cậy mà mình yêu quý như: bố, mẹ, Chris, và vài người bạn.
Ngay cả khi kết hôn với Chris, cô vẫn cô độc, không thể chia sẻ cảm xúc với anh ấy. Có lẽ đó là lý do tại sao cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ, bởi cô đã không sẵn sàng để anh lại đủ gần để trở thành người chồng thật sự. Ồ, họ đã từng có những thân mật vợ chồng, nhưng Jane không đáp lại, và hiển nhiên Chris đã ngừng làm phiền cô. Đó chính xác là những gì cô cảm nhận: Bị làm phiền. Chris xứng đáng có được người vợ tốt hơn. Anh là bạn thân nhất của cô, nhưng chỉ là một người bạn chứ không phải người tình. Chris hạnh phúc hơn rất nhiều với người phụ nữ mà anh đã tái hôn, người phụ nữ đó ấm áp, sẵn sàng đáp lại anh và luôn tôn sùng anh.
Cô quá chân thật với bản thân để vờ rằng cuộc hôn nhân của họ thất bại là do Chris. Đó hoàn toàn là lỗi của cô và Jane biết điều đó. Cô nghĩ mình là người phụ nữ khiếm khuyết. Giờ thì cô đã biết mình cũng có tình cảm nồng nàn, ấm áp của người phụ nữ đang yêu… bởi vì đây là lần đầu tiên cô biết yêu. Cô đã không thể đáp lại những cảm xúc của Chris, vì đơn giản là cô không yêu anh như một người phụ nữ nên yêu một người đàn ông mà cô ta cưới.
Jane đã hai mươi chín tuổi, cô sẽ không giả vờ ra vẻ e thẹn khi bản thân mình không cảm thấy thế. Cô yêu người đàn ông đang nằm trong vòng tay mình, và cô sẽ tận hưởng trọn vẹn nhất bất cứ khoảng thời gian nào mà cô có với anh. Hy vọng là cô sẽ có anh cả cuộc đời này, nhưng nếu số phận không thể như vậy, cô sẽ không để bản tính bẽn lẽn lừa mất bất cứ giây phút nào trong khoảng thời gian mà họ có. Cuộc đời cô hầu như đã trôi dạt đi hai mươi năm trước khi nó thật sự bắt đầu. Cô biết rằng đời người và thời gian quá quý giá để có thể lãng phí.
Có thể việc này đối với Grant không có ý nghĩa gì để trân trọng và yêu thương như đối với cô. Trực giác của Jane mách bảo rằng cuộc đời anh cay đắng hơn cô nhiều, rằng anh đã chứng kiến những thứ làm thay đổi con người mình và đánh cắp niềm vui trong đôi mắt anh. Những trải nghiệm đã làm Grant cứng rắn hơn và để lại trong anh sự cẩn trọng phi thường. Nhưng kể cả khi anh chỉ muốn giải khuây một chút với cô hay cần giải quyết nhu cầu sinh lý, thì tình yêu của cô cũng đủ lớn để có thể trao cho Grant tất cả những gì anh cần từ cô, không hề chất vấn. Jane yêu cũng giống như khi cô làm mọi việc khác, toàn tâm toàn ý và thật dũng cảm.
Grant khẽ cựa mình, nhổm người dậy và nhìn cô chăm chú. Đôi mắt vàng rực của anh vẫn khuất trong bóng tối, nhưng có điều gì đó trong mắt anh khiến trái tim Jane đập nhanh hơn, khi anh nhìn cô theo cái cách mà một người đàn ông nhìn người phụ nữ thuộc về anh ta. “Anh quá nặng so với em.”
“Phải rồi, nhưng em không quan tâm.” Jane siết chặt đôi tay quanh cổ Grant, cố gắng kéo anh nằm xuống lại, nhưng sức anh thật sự lơn hơn cô nhiều, nên hiển nhiên, cô chẳng thể làm anh nhúc nhích nổi.
Anh trao cho cô một nụ hôn thật nhanh và mãnh liệt. “Trời đã tạnh mưa rồi, chúng ta phải đi thôi.”
“Chúng ta không thể ở lại đây đêm nay sao? Chúng ta có an toàn không?”
Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhấc mình lên rồi ngồi dậy, với tay tới đống quần áo, và như thế đã đủ cho một câu trả lời. Cô thở dài, nhưng cũng ngồi dậy và vơ lấy đống quần áo của mình. Tiếng thở dài đột nhiên khựng lại khi Jane bắt đầu nhận thức các vết bầm tím khác nhau mà cô vừa thu hoạch được sau khi làm tình trên mặt đất.
Jane có thể thề là anh không hề nhìn cô, nhưng khả năng nhận thức mọi thứ xung quanh của Grant thật kinh hoàng. Đầu anh giật mạnh một vòng và cau mày lại. “Anh có làm đau em không?”, anh đột nhiên hỏi.
“Không, em không sao mà.” Grant có vẻ không tin lời đảm bảo của cô. Khi họ từ từ tuột dốc đến đáy của hẻm núi, anh đi lên trước cô. Anh nhấc bổng Jane lên vai và ôm cô đi tiếp mấy mét cuối con dốc, mặc kệ cô giật mình rồi sau đó biến thành cáu tiết và phản đối.
Phản kháng lại Grant thật phí thời gian, vì dù gì thì anh cũng chỉ đơn giản lờ tịt cô đi. Khi anh yên lặng đặt cô xuống và bắt đầu bước tiếp, Jane không có lựa chọn nào khác ngoài bước theo anh.
Buổi chiều hôm đó họ nghe thấy tiếng trực thăng hai lần, và cả hai lần Grant đều kéo cô nấp sau bụi rậm, chờ cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất rồi mới bước ra. Thấy Grant mím chặt môi là cô biết anh không nghĩ mấy chiếc trực thăng ngẫu nhiên quần xung quanh đây. Họ đang bị săn đuổi, và nhờ những lùm cây rậm rạp của khu rừng họ mới không bị bắt. Jane căng thẳng khi nghĩ đến việc hai người sắp ra khỏi khu rừng. Cô không chỉ lo sợ bản thân mình, mà còn lo cho cả Grant. Anh đã đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm chỉ vì ở cùng cô. Turego muốn bắt sống cô, nhưng Grant không có giá trị với hắn.
Nếu có thể lựa chọn giữa mạng sống của Grant và việc giao cho Turego thứ hắn muốn, Jane biết cô sẽ chọn Grant. Cô sẽ phải tóm lấy thời cơ với Turego, nhưng bây giờ thì không thể tiếp cận hắn như cách cô đã làm lần đầu. Bây giờ hắn đã biết cô không phải thứ đồ chơi lăng nhăng, quyến rũ những gã giàu có. Cô đã biến hắn thành thằng ngốc và hắn sẽ không đời nào quên.
Grant bước qua thân cây to lớn đổ ngang đường, xoay người ôm lấy thắt lưng và nhấc bổng Jane qua thân một cách nhẹ nhàng. Anh ngừng lại, vén một lọn tóc rối khỏi khuôn mặt cô, dịu dàng một cách đáng kinh ngạc. Cô biết đôi tay đó có thể giết chết người như thế nào. “Em quá trầm lặng”, anh khẽ nói. “Em làm anh nghĩ em đang dự tính kế hoạch gì đó, anh thấy lo rồi đấy.”
“Em chỉ đang suy nghĩ”, cô biện hộ.
“Đó chính là điều anh lo sợ.”
“Nếu Turego bắt được chúng ta…”
“Hắn sẽ không làm được”, anh nói dứt khoác. Nhìn chăm chú vào mặt cô, bây giờ Grant đã thấy nhiều hơn ở người phụ nữ quyến rũ với mắt đen láy ấy. Bây giờ anh đã hiểu Jane, biết sự can đảm và mạnh mẽ, biết cả nỗi sợ hãi bí mật cũng như bản tính lạc quan tỏa sáng của cô. Anh cũng biết cả tính khí nóng nảy của Jane, cô có thể bùng nổ và dịu đi chỉ trong phút chốc.
Lời khuyên của Sabin là thà thủ tiêu cô nhanh gọn còn hơn để Turego bắt được cô, Grant đã chứng kiến đủ kiểu chết tàn bạo nên đã đồng ý với Sabin rằng đó là một lựa chọn mang tính thực tế vào thời điểm đó. Nhưng đó là trước khi anh biết Jane, nếm trải hương vị và cảm nhận làn da lụa là của cô, ngắm nhìn cô trở nên hoang dại bên dưới anh. Bây giờ nhiều thứ đã thay đổi rồi. Grant cũng đã thay đổi, theo cái cách mà anh chẳng hề chào đón cũng như trông đợi, nhưng anh buộc phải thừa nhận. Jane đã trở nên quan trọng đối với anh. Anh không cho phép điều đó xảy ra, nhưng theo thời gian, anh phải chấp nhận nó. Jane có thể là của anh cho đến khi cô an toàn, nhưng không còn lâu nữa. Anh không có chỗ ở ổn định cho một gia đình, bởi anh vẫn không chắc mình có bao giờ sống ngoài ánh sáng một lần nữa được không.
Cũng như Sabin, anh đã lẩn khuất quá lâu trong bóng tối. Những vết u ám trong tâm hồn vẫn còn đó, chúng vẫn hiện ra trong đôi mắt vô cảm của anh. Chúng vẫn nhìn thấy những điều khủng khiếp đến không thể chấp nhận được.
Nếu theo đúng kế hoạch ban đầu, họ đã lên chiếc trực thăng đó và cô sẽ an toàn ở nhà lúc này. Và anh sẽ không bao giờ thật sự hiểu cô, anh sẽ trả Jane về với bố cô và rồi ra đi dễ dàng. Nhưng thay vào đó, họ buộc phải trải qua những ngày chỉ có hai người với nhau. Họ đã ngủ bên cạnh nhau, cùng nhau ăn, cùng chia sẻ những thời khắc hiểm nguy và sự hóm hỉnh. Có lẽ tiếng cười quen thuộc với anh hơn. Grant đã nếm trải nhiều loại nguy hiểm với nhiều người, nhưng sự hài hước thì thật hiếm hoi trong cuộc đời anh.
Quỷ tha ma bắt người phụ nữ như cô đi. Trong khi Grant trông chờ một ả đàn bà hư hỏng, xưng xỉa, thì Jane lại sống động, hiền hậu, và còn rất quyến rũ. Cô thật đáng nguyền rủa vì đã khiến những gã đàn ông ham muốn cô, vì đã làm chính anh ham muốn cô. Lần đầu tiên trong đời, Grant cảm thấy cơn ghen tuông cáu kỉnh dâng lên trong lòng ngực. Anh biết mình sẽ phải rời xa cô, nhưng cho đến lúc đó, anh muốn Jane là của anh, chỉ của riêng mình anh. Nhớ đến cảm giác cơ thể cô bên dưới thân mình, Grant biết rằng anh phải có cô lần nữa. Đôi mắt vàng rực của anh nheo lại khi cảm giác chiếm hữu mãnh liệt đang bóp nghẹt lấy tim anh. Khuôn mặt anh hiện lên biểu cảm hung hăng đã bị kìm nén, đây là nét mặt mà những người quen biết khi thấy sẽ không dám khiêu khích anh. Bình thường Grant Sullivan đã đủ nguy hiểm rồi, lúc giận lên anh thật sự nguy hiểm chết người. Bây giờ Jane là của anh, và mạng sống cô đang bị đe dọa.
Anh đã đánh mất quá nhiều thứ: tuổi trẻ, nụ cười, niềm tin, thậm chí là một phần nhân tính của mình. Grant không thể chịu đựng được việc phải mất thêm bất cứ điều gì khác. Anh tuyệt vọng cố gắng đoạt lại tâm hồn mình. Anh cần tìm lại chàng trai Georgia năm nào dù chỉ một phần nhỏ, chàng trai đã chân trần dạo bước trong bùn lầy ấm áp trên cánh đồng, chàng trai đã học cách sống sót trong đầm lầy bí ẩn mênh mông. Tham gia cuộc chiến ở Đông Dương đã bắt đầu công cuộc phá hủy phần người trong anh, và những năm tháng hoạt động tình báo gần như đã hoàn thành việc đó.
Jane và sự can đảm gàn dở của cô đã trở thành nguồn sống ấm áp duy nhất mà Grant đã cảm nhận được trong những năm qua.
Anh vươn tay ra, những ngón tay mạnh mẽ ngập ngừng chạm nhẹ vào gáy cô. Jane ngạc nhiên, tò mò nhìn anh, và nụ cười mong manh trên môi cô dần xóa tan biểu cảm dữ dội mà anh không kịp che giấu.
“Grant, có chuyện gì không ổn sao?”
Không suy nghĩ, anh kéo Jane đến gần và hôn lên đôi môi căng mọng của cô, đôi môi vẫn còn hơi sưng sau những gì họ đã chia sẻ trong hang đá. Grant tận hưởng đôi môi đó, chậm rãi hôn thật sâu. Cô nức nở vì khoái lạc, quàng cánh tay quanh cổ anh và nhón chân lên để ấn sâu hơn nữa vào anh. Grant cảm nhận được điểm nối mềm mại giữa hai bắp đùi cô và ghì chặt lấy Jane, cơ thể anh run rẩy vì khao khát khi cô tự động điều chỉnh mình cho khớp với phần cứng rắn của anh.
Cô là của anh, như chưa bao giờ thuộc về bất cứ người đàn ông nào khác.
Sự an toàn của Jane phụ thuộc vào việc anh có thể đưa cô ra khỏi đất nước này nhanh đến mức nào, vì anh có cảm giác Turego càng lúc càng đến gần chỗ họ. Hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa lấy được đoạn vi phim. Grant thề sẽ không đời nào để Turego đụng đến Jane thêm lần nào nữa. Rời môi cô ra, anh thì thầm bằng giọng thô ráp, “Giờ em là của anh. Anh sẽ chăm sóc em”.
Jane ngả đầu tựa vào ngực anh. “Em biết”, cô khẽ nói.
Say sưa cảm nhận sự động chạm ấm áp của Jane trên suốt chiều dài cơ thể, Grant dịch chuyển bàn tay xuống thấp hơn, cảm nhận vóc dáng thanh mảnh của cô, xương sườn nhỏ bé, sống lưng thanh nhã, chỗ hõm xuống đầy cám dỗ phía cuối lưng, sau đó là đôi gò căng tròn, mềm mại của mông cô. Anh khum lòng bàn tay trên đó, nhũng ngón tay tham lam xoa nắn. Jane khẽ lầm bầm cựa quậy, cô áp sát vào anh, hất lọn tóc xoăn đã rũ xuống mặt. Hai hàng lông mi cong vút của cô rung rinh, sau đó hoàn toàn khép lại một lần nữa.
Grant mỉm cười, thích thú với cách cô từ từ thức dậy, từng chút từng chút một, rên rỉ và càu nhàu trong khi vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ. Jane cau mày và bĩu môi, dịch người sát vào anh như thể gắng chìm sâu vào anh hơn, như không muốn thức dậy. Sau đó cô mở mắt ra, chớp chớp vài lần, và cái bĩu môi nhanh chóng chuyển thành nụ cười. Cô nở nụ cười chầm chậm có thể làm tan chảy cả khối băng với anh.
“Chào buổi sáng”, Jane nói và ngáp một hơi. Cô vươn vai sau đó đột nhiên đông cứng tại chỗ. Cô nhấc đầu lên, nhìn chằm chằm vào Grant hết sức kinh ngạc. “Em đang nằm trên người anh”, cô ngây người.
“Một lần nữa”, anh xác nhận.
“Lần nữa?”
“Em cũng đã nằm lên người anh mà đánh một giấc vào đêm trước. Rõ ràng là nắm tay em trong khi ngủ là không đủ, em nghĩ mình cần phải đè anh xuống.”
Cô trượt khỏi người anh và ngồi dậy trong lều, vuốt lại y phục đã nhăn nhúm, xoắn tít lại. Cô đỏ bừng mặt và nói, “Em xin lỗi, em biết anh đã rất không thoải mái”.
“Đừng xin lỗi, anh đã tận hưởng nó”, Grant lè nhè. “Nếu em thật sự muốn bù đắp cho chuyện đó, vậy thì, tối nay chúng ta sẽ đảo ngược vị trí.”
Hơi thở của Jane như nghẹn lại và cô nhìn chằm chằm vào anh trong ánh sáng mờ mờ. Đôi mắt cô long lanh và tan chảy. Vâng. Mọi thứ trong cô muốn gào lên đồng ý. Cô muốn thuộc về Grant, muốn biết mọi thứ trên cơ thể anh và để anh biết mọi thứ về cô. Cô muốn nói với anh, nhưng không biết làm sao sắp xếp các từ ngữ với nhau. Đôi môi Grant cong lên thành nụ cười. Sau đó anh ngồi dậy và với lấy đôi giày ống, xỏ chân vào rồi buộc dây lại. Hiển nhiên, anh cho rằng sự im lặng của Jane đồng nghĩa với lời từ chối, vì thế anh bỏ qua chủ đề này và bắt đầu nhiệm vụ tháo dỡ lều trại.
“Chúng ta chỉ đủ thức ăn thêm một bữa nữa”, anh nói sau khi ăn xong. “Sau đó anh sẽ bắt đầu đi săn.”
Jane không thích cái ý tưởng đó chút nào cả. Đi săn đồng nghĩa với việc Grant sẽ để cô lại một mình trong khoảng thời gian dài. “Em không ý kiến gì với chế độ ăn chay này đâu”, cô nói đầy hy vọng.
“Có lẽ không đến nỗi vậy đâu. Chúng ta sắp ra khỏi khu rừng. Nếu anh đoán không nhầm chúng ta đã gần đến bìa rừng. Có thể ta sẽ thấy các cánh đồng và những con đường lớn vào hôm nay. Nhưng chúng ta sẽ tránh xa người dân cho đến khi anh chắc chắn mình đủ an toàn, được chứ?”
Cô gật đầu đồng ý.
Đúng như Grant dự đoán, đến giữa trưa họ đột ngột nhận ra là mình đã đến bìa rừng. Họ đứng ở phía trên cao của một vách núi, trải dài bên dưới là thung lũng với những cánh đồng trồng trọt, một mạng lưới nhỏ các con đường, và một ngôi làng ấm cúng nằm tọa lạc ở rìa phía Nam. Jane chớp mắt trong ánh sáng rực rỡ. Cứ như thể họ đang bước sang một thế kỷ khác. Thung lũng trông rất trong lành, xanh tươi và màu mỡ. Nó nhắc cô nhớ rằng Costa Rica là một quốc gia phát triển nhất ở Trung Mỹ, bất chấp sự rậm rạp, dày đặc của khu rừng nguyên sinh phía sau cô.
“Ôi!”, cô thở hắt ra. “Được ngủ trên giường lần nữa sẽ thật tuyện đúng không?”
Grant chỉ làu bàu thay cho sự trả lời, mắt nheo lại quét qua khắp thung lũng để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Jane đứng bên cạnh, chờ anh quyết định. Họ phụ thuộc vào nó.
Đột nhiên Grant chụp lấy tay Jane và giật mạnh, kéo cô lùi lại vào trong tán lá che phủ, ấn cô hụp xuống mặt đất phía sau một bụi cây khổng lồ, chỉ là vừa ngay lúc chiếc trực thăng bất ngờ bay ầm ầm bên trên đầu họ. Nó đang bay là là trên mặt đât, sau những hàng cây, Jane chỉ kịp nhìn thoáng qua trước khi nó mất hút sau những tán cây. Đây là một chiếc trực thăng được trang bị súng liên thanh và đã được sơn ngụy trang.
“Anh có thấy bất cứ dấu hiệu nhận dạng nào không?”, cô buột miệng hỏi, móng tay cắm sâu vào da anh.
“Không. Không có.” Anh nghiến chặt quai hàm lởm chởm râu. “Không có cách nào để biết được nó thuộc về ai, nhưng giờ chúng ta chẳng còn cơ hội nào khác. Giờ thì chúng ta biết là không thể nào thản nhiên đi bộ xuống thung lũng được. Chúng ta sẽ tìm cách xuống và cố gắng tìm ra nhiều chỗ ẩn nấp.”
Nếu có bất cứ điều gì tệ hơn thì đó hẳn là địa hình bây giờ thậm chí còn khó vượt qua gấp bội. Họ đang ở bờ vực của dãy núi lửa và mặt đất dường như được đục trổ bởi bàn tay hung bạo. Không thể nói nó thẳng đứng lên hay xuống được. Bước chân trở nên chậm chạp, đầy đau khổ khi họ trèo xuống con dốc đá thẳng đứng và men lên hẻm núi dốc cao. Khi dừng lại để nghỉ ngơi, có lẽ họ đã đi được ít nhất một phần tư chiều dài thung lũng, và cẳng chân Jane ê ẩm hơn bao giờ hết kể từ ngày đầu tiên họ điên cuồng tháo chạy xuyên rừng.
Như đã được định sẵn, ngay khi vừa ăn xong, họ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm. Grant nhìn xung quanh để tìm chỗ ẩn náu, xem xét mọi mỏm đá trồi ra. Sau đó anh chỉ: “Anh nghĩ cái hang trên kia có lẽ được. Nếu thế thì chúng ta rất thoải mái đấy.”
“Sao cơ?”, Jane hỏi, chau mày lại.
“Ngoan ngoãn ngồi đây”, anh giải thích. “Đây là một nơi cư trú sang trọng nếu so sánh với những gì chúng ta đã trải qua.”
“Trừ khi nó có chủ rồi.”
“Đó là lý do em phải ngồi yên dưới đây trong lúc anh đi kiểm tra.” Grant bám vào những bụi cây, dây leo, rễ cây và bất cứ chỗ bám chân nào mà anh có thể tìm ra để leo lên vách đá phủ đầy dương xỉ của hẻm núi. Hẻm núi khá hẹp và dốc đứng, bao quanh họ cả tứ phía. Hình dáng vách núi rõ ràng đã thu hút sự tò mò của hằng hà sa số cách loài chim bay đến, ríu rít giữa các hàng cây như những đồ trang trí Giáng sinh sống động, chúng tô thêm màu sắc cho hẻm núi bằng những bộ lông rực rỡ. Ngay phía trên đầu là khoảng trời cuồn cuộn những đám mây đen kịt, không như bầu trời quang đãng mà cô vừa thấy chỉ một lúc trước.
Grant đi đến cái hang, sau đó ngay lập tức quay lại và vẫy vẫy cô. “Lên đây đi, nơi này chưa ai chiếm đâu, em lên được không?”
“Em có ngã bao giờ chưa nhỉ?”, cô châm biếm rồi bắt đầu trèo lên, nhưng thật ra Jane đã buộc mình tỏ ra hóm hỉnh. Trong lòng cô mỗi lúc một buồn hơn kể từ khi họ nhìn thấy thung lũng. Đến dần khu dân cư nghĩa là thời gian họ bên cạnh nhau càng lúc càng rút ngắn. Trong lúc còn ở trong rừng, chỉ có hai người bị giam hãm ở nơi hoang vắng, biệt lập, cô không hề cảm nhận được thời gian đang trôi qua.
Giờ thì cô không thể phớt lờ sự thật, rằng sẽ nhanh thôi, trong vài ngày nữa thậm chí ít hơn, những giây phút anh và cô bên nhau sẽ kết thúc. Cô có cảm giác như mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, như thể thứ quý giá nhất sắp vuột khỏi tầm tay rồi mới chợt nhận ra mình đã từng nắm giữ nó. Jane hốt hoảng khi nghĩ mình vừa khám phá ra tình yêu để rồi vuột mất nó ngay sau đó, bởi vì đã không còn đủ thời gian để tình yêu của họ lớn lên.
Grant đưa tay xuống và túm lấy Jane, anh dễ dàng nhấc cô lên ở vài bước cuối. “Em cứ thả lỏng đi, chúng ta sẽ ở đây một lúc. Đây là cơn bão lớn nhất từ trước tới giờ.”
Jane cẩn thận quan sát chỗ trú ẩn của họ. Nó không hẳn là một cái hang động, mà chỉ to hơn một chút so với chỗ hõm trên bề vách đá, sâu khoảng tám feet. Phía trên đầu họ là một mép đá chìa ra cao khoảng mười đến mười một feet ở cửa và chỉ cao tầm năm feet ở cuối hang. Trong hang gồ ghề và có một tảng đá to cỡ một chiếc ghế tình nhân có hình dáng như củ lạc, nằm gần miệng hang. Nhưng nó hoàn toàn khô ráo, và bởi vì hang không sâu nên không tối đen, vì thế Jane thấy mình không cần bới lông tìm vết làm gì nữa.
Đã quen với giác quan ma quái về thời tiết của Grant, Jane không ngạc nhiên khi bắt đầu nghe thấy tiếng mưa rào rào trút xuống cành cây lúc anh vừa trải tấm bạc ở cuối hang. Anh trải nó sau tảng đá lớn, tận dụng nó để che chắn cho họ. Cô ngồi xuống tấm bạc và co chân lên, vòng hai cánh tay quanh đầu gối rồi chống cằm, lắng nghe tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn.
Chẳng mấy chốc ngoài kia như có tấm màn nước dày đặc và ầm ĩ, che khuất cả tầm nhìn của họ, tưởng chừng như họ đang ở dưới một cái thác nước. Jane có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang, và cảm thấy mặt đất bên dưới rung chuyển. Giờ trời đã tối vì màn mưa đã tẩy sạch những tia nắng xuyên qua vòm lá dày đặc. Cô có thể thấy rõ hình dáng Grant đang đứng ở cửa hang, anh đang tựa vai vào vách đá, thỉnh thoảng rít từng hơi thuốc.
Vì cơn mưa làm nhiệt độ không khí giảm xuống nên cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Ghì chặt lấy đôi chân để tìm kiếm chút hơi ấm, Jane nhìn chăm chăm vào hình dáng lờ mờ của bờ vai mạnh mẽ, nổi bật trước màn mưa xám. Grant không phải người đàn ông dễ thấu hiểu. Bản thân anh vốn mờ ảo như rừng rậm nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng lưng vững chãi đó là Jane cảm thấy an toàn và được che chở hơn bao giờ hết. Cô biết anh sẽ bảo vệ mình khỏi bất cứ nguy hiểm nào. Anh đã hơn một lần mạo hiểm cuộc sống của mình như một chuyện hiển nhiên, như thể bị bắn là biến cố xảy ra hằng ngày vậy. Có lẽ với anh là thế, nhưng Jane không dễ dàng tiếp nhận được chuyện này.
Grant hút xong điếu thuốc bèn cuộn nó lại rồi nhét vào bao. Jane không tin là có kẻ nào đó sẽ theo dấu họ suốt cơn mưa, nhưng tính thận trọng đã là bản năng thứ hai của Grant. Anh quay trở lại dáng vẻ điềm tĩnh quan sát cơn bão, lặng yên đứng canh gác trong lúc cô nghỉ ngơi.
Trong lòng cô quặn lại và nhói đau. Anh thật cô độc. Grant là một người đàn ông cứng rắn, lẻ loi, nhưng mọi thứ về anh đều hấp dẫn Jane như một thỏi nam châm mãnh liệt, lôi kéo cả trái tim lẫn thể xác cô.
Mắt Jane mờ nước khi cô ngắm nhìn anh. Khi chuyện này kết thúc, Grant sẽ bước đi như thể những ngày trong khu rừng này chưa hề tồn tại. Tất cả chỉ là công việc thông thường của anh. Những gì cô có thể có và từng có với anh chỉ là hiện tại, cũng có thể là vài ngày nữa trước khi chuyện này kết thúc. Và thế thì không thể nào đủ được.
Jane đang cảm thấy lạnh, run rẩy đến tận xương. Màn mưa dày đặc không ngớt đã mang theo hơi lạnh khủng khiếp. Và chính tâm trạng sâu thẳm trong lòng làm cô cảm thấy lạnh tới tâm can.
Theo bản năng, Jane bước tới bên cạnh Grant, hệt như con mèo lượn lờ tìm kiếm hơi ấm và bị hơi ấm vững chãi cũng như sự khuây khỏa của anh cuốn hút. Cô lặng lẽ trượt tay quanh thắt lưng rắn chắc rồi vùi mặt vào khuôn ngực ấm áp kỳ diệu của Grant. Liếc nhìn xuống cô, lông mày anh nhướng lên dò hỏi nhẹ nhàng. “Em lạnh”, Jane thì thầm, tựa đầu vào anh và trầm ngâm nhìn cơn mưa.
Grant quàng cánh tay xung quanh vai Jane, ôm cô vào lòng và chia sẻ hơi ấm với cô. Cô rùng mình, anh chà sát bàn tay lên cánh tay trần của cô, cảm nhận làn da mát lạnh. Tự cho phép mình tiếp tục lang thang lên trên, vuốt ve xương gò má mượt mà của cô, dịu dàng vuốt lọn tóc rối khỏi khuôn mặt cô. Tâm trạng Jane không vui, cô mèo bé nhỏ ngộ nghĩnh này đang nhìn chăm chú vào màn mưa như thể nó sẽ không bao giờ tạnh, nỗi buồn dâng lên cả cặp mắt mờ nước và đôi môi căng mọng. Khum cằm cô trong bàn tay, anh nghiêng mặt cô để có thể quan sát vẻ mặt trầm lặng của cô. Khóe môi thô cứng của anh nở nụ cười. “Chuyện gì vậy, em yêu? Cơn mưa làm tâm trạng em tuột dốc sao?” Trước khi cô có thể trả lời, Grant đã cuối xuống và hôn cô, sử dụng liệu pháp chữa trị của riêng mình.
Bàn tay Jane vươn tới, níu lấy vai anh làm điểm tựa. Miệng anh thô ráp và đòi hỏi, thật quá ngọt ngào. Những gì cô mong muốn là hương vị của Grant và cảm xúc của anh. Răng cô hé mở, chậm chạp tìm kiếm đầu lưỡi anh. Sâu thẳm bên trong Jane, một ngọn lửa bắt đầu cuộn xoáy, và cô cũng uốn cong người dán chặt lấy Grant trong vô thức, anh đọc được hành động đó ngay tức thì.
Khẽ nhấc môi ra khỏi môi cô, anh thì thào, “Em yêu, hành động này như đang mời gọi anh”.
Đôi mắt đen láy thoáng sửng sốt khi Jane nhìn anh. “Em nghĩ là thế”, cô thì thầm.
Grant buông đôi tay cánh tay xuống và xiết chặt quanh hông Jane, nhấc bổng cô lên ngang với anh. Cô quàng tay quanh cổ anh và hôn anh cháy bỏng, đắm chìm trong hương vị và cảm giác của đôi môi anh, thậm chí không nhận thức được anh đã di chuyển cho đến khi anh đặt mình nằm xuống trên tấm vải bạt. Ánh sáng lờ mờ ở góc hang đã che giấu mọi cảm xúc trong mắt anh, nhưng Jane có thể cảm nhận được cái nhìn mãnh liệt của đôi mắt màu hổ phách trên người mình khi Grant lặng lẽ bắt đầu mở từng khuy áo. Miệng Jane trở nên khô khốc, nhưng những ngón tay run run của cô lần với tới ngực anh và cô cũng lần lượt mở từng cúc áo của anh.
Khi áo của hai đều mở tung, Grant khẽ nhún vai để áo rơi xuống và ném nó trên tấm bạt, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi Jane. Giật mạnh áo ra khỏi lưng quần, anh tóm lấy mép áo và kéo tuột nó ra khỏi đầu. Anh cũng ném nó sang một bên, hoàn toàn phơi bày bộ ngực trần vững chãi. Cũng như ngày trước, thân hình bán khỏa thân của anh đã mê hoặc cô. Ngực Jane đau đớn, chỉ hít thở thôi cũng khó khăn. Sau đó những ngón tay ấm nóng, chai sần bát đầu luồn dưới áo cô, trên bầu ngực cô, nâng niu nó vào vừa khít trong lòng bàn tay anh. Hơi ấm của tay anh tương phản với làn da mát lạnh của Jane, làm cô thở hổn hển trong con choáng váng vì khoái lạc. Khép mắt lại, cô uốn cong người theo tay anh. Ngực anh nhấp nhô trên từng hơi thở sâu, rúng động.
Jane nhận thấy ham muốn căng thẳng phát ra từ anh trong những đợt sóng dữ dội. Không như những người đàn ông khác cô từng biết, Grant làm cô nhận thức sâu sắc bản năng giới tính của anh, của chính mình và những công năng của nó. Cơn nhộn nhạo trống rỗng bắt đầu giày vò giữa hai chân Jane, và theo bản năng cô khép hai chân lại để cố làm dịu đi cơn nhức nhối.
Chân cô chỉ sượt qua một cử động nhẹ nhàng nhưng Grant cũng cảm nhận được. Một bàn tay anh rời khỏi bầu ngực Jane và trượt xuống bên dưới, đi qua bụng và hông rồi đến bắp đùi đang khép chặt của cô. Những ngón tay anh không ngừng vuốt ve Jane và một cơn khoái lạc bùng nổ dọc theo cơ thể cô. Tiếng rên rỉ khe khẽ thoát khỏi đôi môi cô, sau đó cô ưỡn người về phía anh. Grant khám phá cô qua lớp vải quần, tạo nên những đợt sóng khoái lạc, choáng váng đến nỗi đầu gối Jane mềm nhũn và cô rướn mình áp vào anh, bầu ngực trần bị ép phẳng dưới lồng ngực thô ráp sậm lông và vạm vỡ của anh.
Grant nhanh chóng đặt cô nằm xuống trên tấm bạt, quỳ bên cạnh, hai bàn tay anh dữ dội và cấp bách. Anh phải tạm dừng để cởi đôi giày ống của cô, và chỉ trong khoảnh khắc, Jane đã khỏa thân, ngoại trừ chiếc áo sơ mi vẫn khoác hờ trên vai cô. Không khí ẩm ướt làm cô rùng mình, và cô vươn tới anh. “Em lạnh”, Jane rền rĩ khe khẽ, “Sưởi ấm cho em với”.
Cô dâng hiến cho anh quá cởi mở và chân thật, nhưng anh vẫn muốn nhiều hơn nữa. Anh đã ôm Jane lúc cô gần như khỏa thân trong vòng tay vào hôm trước. Trong dòng suối, làn da mịn như nhung đẫm nước đã được trao cho anh, nhưng anh đã không đủ thời gian khám phá cô như anh muốn. Cơ thể cô vẫn là điều bí ẩn đối với Grant, anh muốn chạm vào từng centimet da thịt cô, nếm và thưởng thức làn da lụa là, mềm mại này.
Mắt Jane mở to dò hỏi khi Grant quỳ gối bên cô, giữ bản thân tránh khỏi vòng tay rộng mở của mình. “Vẫn chưa đâu, em yêu”, anh nói, giọng trầm trầm. “Để anh ngắm nhìn anh trước.” Nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Jane và ấn chúng xuống tấm bạt phía trên đầu cô, khiến bầu ngực đầy đặn, xinh xắn cong lên như thể khẩn nài miệng anh. Neo giữ cổ tay cô bằng một tay, Grant trượt bàn tay còn lại đến đôi gò bồng đảo đầy cám dỗ đang nhẹ nhàng nhấp nhô theo hơi thở của cô.
Một âm thanh hổn hển khẽ thoát khỏi cổ họng Jane. Tại sao anh giữ tay cô như thê? Bị giữ như thế, trải ra cho anh ngắm nhìn, làm cô cảm thấy bất lực và bị bóc trần một cách kinh khủng, nhưng cùng lúc cô cũng cảm thấy an toàn đến kỳ lạ. Grant gần sát đến nỗi Jane cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ anh, ngửi được mùi xạ hương nam tính của làn da anh. Cô cong người cố gắng áp mình vào làn da ấm áp và đượm mùi xạ hương đó, nhưng anh lại ép cô xuống sàn lần nữa.
Jane thấy mình như đang nằm trên đống lửa, da cô bùng cháy với khoái cảm sắc bén, đắm chìm trong cảm giác ngây ngất và không thể chịu đựng được. Cô quằn quại, ghì chặt đôi chân lại, cố gắng kiềm chế cơn nhức nhối đang đe dọa kiểm soát cô.
Dưới sự vuốt ve của anh, Jane bắt đầu run rẩy mãnh liệt. “Grant”, cô rên rỉ, giọng như van nài, run run, bất lực.
“Từ từ đã nào”, anh dỗ dành, thổi hơi thở ấm nóng qua da thịt cô. Anh muốn cô quá mãnh liệt đến nỗi thấy mình sắp nổ tung, nhưng cùng lúc đó, anh cứ muốn vuốt ve, muốn ngắm nhìn Jane ưỡn cong người càng lúc càng cao hơn nữa vì muốn anh. Anh say đắm da thịt cô và vẫn cố gắng thỏa mãn bản thân.
Jane đã lên đỉnh trong vòng tay anh, ánh mắt bị bao phủ bởi màn sương của cảm xúc chấn động mạnh mẽ đến nỗi cô đã thét lên trong vô thức.
Jane siết chặt tay trên tấm bạt, cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên rỉ khi cơ thể cô được lấp đầy và căng ra vì xúc cảm. Grant dừng lại, cơ thể to lớn của anh run rẩy trên người Jane, anh cho cô thời gian để chấp nhận mình. Lúc này đột nhiên Jane cảm thấy không thể chịu đựng được bất cứ khoảng cách nào giữa họ nữa, cô rướn người lên, đón nhận lấy tất cả của anh, vươn tay ra để kéo anh lại gần.
Cô hoàn toàn không để ý đến những giọt nước mắt đã chảy dài thành vệt lóng lánh hai bên thái dương, nhưng Grant nhận ra chúng và nhẹ nhàng lau đi bằng ngón tay cái thô ráp của mình. Grant bắt đầu chuyển động chầm chậm. Quá gần tới đỉnh điểm của sự bùng nổ đến nỗi sống lưng cũng cảm giác được niềm hạnh phúc bay bổng này, nhưng anh muốn để dành đến cuối cùng. Grant muốn cám dỗ Jane để cô lại bùng nổ thỏa mãn lần nữa, anh muốn nhìn thấy cô điên cuồng trong vòng tay anh.
“Em vẫn ổn chứ?”, anh hỏi, giọng khàn khàn, khẽ nếm giọt nước mắt mới trào khỏi khóe mắt cô. Nếu làm đau Jane thì anh sẽ không kéo dài thêm nữa cho dù dừng lại ngay lúc này sẽ khiến anh như bị xé toạc ra từng mảnh.
“Vâng, em ổn”, Jane thì thào, bàn tay vuốt ve những cơ bắp đang rúng động ở lưng anh. Ổn… đúng là một từ hay để diễn tả cảm giác tuyệt vời một cách hoang dại khi cô được hoàn toàn thuộc về anh. Jane chưa từng mơ có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc như thế này. Cứ như thể cô tìm lại được một nửa kia mà trước đây cô không nhận ra mình đã lạc mất. Cô chưa từng mơ rằng mình có thể có cảm giác như vậy. Những ngón tay của Jane vô thức bấu chặt vào lưng anh khi những chuyển động chậm rãi, kéo dài bắt đầu đố cháy cơ thể cô.
Grant cảm nhận được sự hưởng ứng của Jane và mãnh liệt chôn vùi môi mình vào chỗ hõm nhạy cảm giữa cổ và xương quai xanh của cô, khẽ cắn nhè nhẹ chỉ vừa đủ cho cô cảm nhận nơi anh vừa cắn. Cô rên rỉ, âm thanh mềm mại, dịu dàng mất kiểm soát đó khiến Grant gần như phát cuồng, rồi anh đánh mất tự chủ.
Tại đây, lúc này, Grant không còn nhận thức về thời gian, không còn nghĩ đến những nguy hiểm đang rình rập, anh chỉ còn biết đến người phụ nữ đang nằm bên dưới mình. Khi ở trong vòng tay Jane, anh không còn chút cảm giác về bóng tối băng giá trong trí óc và tâm hồn mình.
Kết thúc cơn lốc mãnh liệt của cảm xúc, họ nằm im lìm, kiệt sức bên nhau. Mỗi người đều do dự không biết phải làm gì vì đều e sợ sẽ phá vỡ sự yên ấm mong manh mà họ đang có. Đôi vai to lớn của Grant như sắp nghiền nát cô, khiến Jane thấy thật khó thở, nhưng cô sẽ rất vui sướng nằm đó với anh trong suố quãng đời còn lại. Những ngón tay của cô chậm rãi vuốt ve mái tóc vàng sẫm đẫm mồ hôi. Grant không rời khỏi cô, mà thay vào đó anh nằm hẳn trên người Jane, ôm ghì chặt cô vào lòng rồi lơ mơ ngủ.
Có lẽ giữa họ đã tiến triển quá nhanh, nhưng Jane không thấy hối hận về điều đó. Cô hạnh phúc mãnh liệt khi dâng hiến bản thân cho Grant. Cô chưa từng yêu bao giờ, chưa từng muốn khám phá những bí ẩn thể xác giữa nam và nữ. Thậm chí cô còn tin chắc rằng mình không phải là người có đam mê thể xác, và đã quyết định hưởng thụ cuộc sống cô độc. Bây giờ thì toàn bộ nhận thức của Jane đã thay đổi, như thể cô đã khám phá ra kho báu bên trong bản thân mình. Sau khi bị bắt cóc, cô đã bắt đầu né tránh mọi người, ngoại trừ một vài người đáng tin cậy mà mình yêu quý như: bố, mẹ, Chris, và vài người bạn.
Ngay cả khi kết hôn với Chris, cô vẫn cô độc, không thể chia sẻ cảm xúc với anh ấy. Có lẽ đó là lý do tại sao cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ, bởi cô đã không sẵn sàng để anh lại đủ gần để trở thành người chồng thật sự. Ồ, họ đã từng có những thân mật vợ chồng, nhưng Jane không đáp lại, và hiển nhiên Chris đã ngừng làm phiền cô. Đó chính xác là những gì cô cảm nhận: Bị làm phiền. Chris xứng đáng có được người vợ tốt hơn. Anh là bạn thân nhất của cô, nhưng chỉ là một người bạn chứ không phải người tình. Chris hạnh phúc hơn rất nhiều với người phụ nữ mà anh đã tái hôn, người phụ nữ đó ấm áp, sẵn sàng đáp lại anh và luôn tôn sùng anh.
Cô quá chân thật với bản thân để vờ rằng cuộc hôn nhân của họ thất bại là do Chris. Đó hoàn toàn là lỗi của cô và Jane biết điều đó. Cô nghĩ mình là người phụ nữ khiếm khuyết. Giờ thì cô đã biết mình cũng có tình cảm nồng nàn, ấm áp của người phụ nữ đang yêu… bởi vì đây là lần đầu tiên cô biết yêu. Cô đã không thể đáp lại những cảm xúc của Chris, vì đơn giản là cô không yêu anh như một người phụ nữ nên yêu một người đàn ông mà cô ta cưới.
Jane đã hai mươi chín tuổi, cô sẽ không giả vờ ra vẻ e thẹn khi bản thân mình không cảm thấy thế. Cô yêu người đàn ông đang nằm trong vòng tay mình, và cô sẽ tận hưởng trọn vẹn nhất bất cứ khoảng thời gian nào mà cô có với anh. Hy vọng là cô sẽ có anh cả cuộc đời này, nhưng nếu số phận không thể như vậy, cô sẽ không để bản tính bẽn lẽn lừa mất bất cứ giây phút nào trong khoảng thời gian mà họ có. Cuộc đời cô hầu như đã trôi dạt đi hai mươi năm trước khi nó thật sự bắt đầu. Cô biết rằng đời người và thời gian quá quý giá để có thể lãng phí.
Có thể việc này đối với Grant không có ý nghĩa gì để trân trọng và yêu thương như đối với cô. Trực giác của Jane mách bảo rằng cuộc đời anh cay đắng hơn cô nhiều, rằng anh đã chứng kiến những thứ làm thay đổi con người mình và đánh cắp niềm vui trong đôi mắt anh. Những trải nghiệm đã làm Grant cứng rắn hơn và để lại trong anh sự cẩn trọng phi thường. Nhưng kể cả khi anh chỉ muốn giải khuây một chút với cô hay cần giải quyết nhu cầu sinh lý, thì tình yêu của cô cũng đủ lớn để có thể trao cho Grant tất cả những gì anh cần từ cô, không hề chất vấn. Jane yêu cũng giống như khi cô làm mọi việc khác, toàn tâm toàn ý và thật dũng cảm.
Grant khẽ cựa mình, nhổm người dậy và nhìn cô chăm chú. Đôi mắt vàng rực của anh vẫn khuất trong bóng tối, nhưng có điều gì đó trong mắt anh khiến trái tim Jane đập nhanh hơn, khi anh nhìn cô theo cái cách mà một người đàn ông nhìn người phụ nữ thuộc về anh ta. “Anh quá nặng so với em.”
“Phải rồi, nhưng em không quan tâm.” Jane siết chặt đôi tay quanh cổ Grant, cố gắng kéo anh nằm xuống lại, nhưng sức anh thật sự lơn hơn cô nhiều, nên hiển nhiên, cô chẳng thể làm anh nhúc nhích nổi.
Anh trao cho cô một nụ hôn thật nhanh và mãnh liệt. “Trời đã tạnh mưa rồi, chúng ta phải đi thôi.”
“Chúng ta không thể ở lại đây đêm nay sao? Chúng ta có an toàn không?”
Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhấc mình lên rồi ngồi dậy, với tay tới đống quần áo, và như thế đã đủ cho một câu trả lời. Cô thở dài, nhưng cũng ngồi dậy và vơ lấy đống quần áo của mình. Tiếng thở dài đột nhiên khựng lại khi Jane bắt đầu nhận thức các vết bầm tím khác nhau mà cô vừa thu hoạch được sau khi làm tình trên mặt đất.
Jane có thể thề là anh không hề nhìn cô, nhưng khả năng nhận thức mọi thứ xung quanh của Grant thật kinh hoàng. Đầu anh giật mạnh một vòng và cau mày lại. “Anh có làm đau em không?”, anh đột nhiên hỏi.
“Không, em không sao mà.” Grant có vẻ không tin lời đảm bảo của cô. Khi họ từ từ tuột dốc đến đáy của hẻm núi, anh đi lên trước cô. Anh nhấc bổng Jane lên vai và ôm cô đi tiếp mấy mét cuối con dốc, mặc kệ cô giật mình rồi sau đó biến thành cáu tiết và phản đối.
Phản kháng lại Grant thật phí thời gian, vì dù gì thì anh cũng chỉ đơn giản lờ tịt cô đi. Khi anh yên lặng đặt cô xuống và bắt đầu bước tiếp, Jane không có lựa chọn nào khác ngoài bước theo anh.
Buổi chiều hôm đó họ nghe thấy tiếng trực thăng hai lần, và cả hai lần Grant đều kéo cô nấp sau bụi rậm, chờ cho đến khi âm thanh hoàn toàn biến mất rồi mới bước ra. Thấy Grant mím chặt môi là cô biết anh không nghĩ mấy chiếc trực thăng ngẫu nhiên quần xung quanh đây. Họ đang bị săn đuổi, và nhờ những lùm cây rậm rạp của khu rừng họ mới không bị bắt. Jane căng thẳng khi nghĩ đến việc hai người sắp ra khỏi khu rừng. Cô không chỉ lo sợ bản thân mình, mà còn lo cho cả Grant. Anh đã đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm chỉ vì ở cùng cô. Turego muốn bắt sống cô, nhưng Grant không có giá trị với hắn.
Nếu có thể lựa chọn giữa mạng sống của Grant và việc giao cho Turego thứ hắn muốn, Jane biết cô sẽ chọn Grant. Cô sẽ phải tóm lấy thời cơ với Turego, nhưng bây giờ thì không thể tiếp cận hắn như cách cô đã làm lần đầu. Bây giờ hắn đã biết cô không phải thứ đồ chơi lăng nhăng, quyến rũ những gã giàu có. Cô đã biến hắn thành thằng ngốc và hắn sẽ không đời nào quên.
Grant bước qua thân cây to lớn đổ ngang đường, xoay người ôm lấy thắt lưng và nhấc bổng Jane qua thân một cách nhẹ nhàng. Anh ngừng lại, vén một lọn tóc rối khỏi khuôn mặt cô, dịu dàng một cách đáng kinh ngạc. Cô biết đôi tay đó có thể giết chết người như thế nào. “Em quá trầm lặng”, anh khẽ nói. “Em làm anh nghĩ em đang dự tính kế hoạch gì đó, anh thấy lo rồi đấy.”
“Em chỉ đang suy nghĩ”, cô biện hộ.
“Đó chính là điều anh lo sợ.”
“Nếu Turego bắt được chúng ta…”
“Hắn sẽ không làm được”, anh nói dứt khoác. Nhìn chăm chú vào mặt cô, bây giờ Grant đã thấy nhiều hơn ở người phụ nữ quyến rũ với mắt đen láy ấy. Bây giờ anh đã hiểu Jane, biết sự can đảm và mạnh mẽ, biết cả nỗi sợ hãi bí mật cũng như bản tính lạc quan tỏa sáng của cô. Anh cũng biết cả tính khí nóng nảy của Jane, cô có thể bùng nổ và dịu đi chỉ trong phút chốc.
Lời khuyên của Sabin là thà thủ tiêu cô nhanh gọn còn hơn để Turego bắt được cô, Grant đã chứng kiến đủ kiểu chết tàn bạo nên đã đồng ý với Sabin rằng đó là một lựa chọn mang tính thực tế vào thời điểm đó. Nhưng đó là trước khi anh biết Jane, nếm trải hương vị và cảm nhận làn da lụa là của cô, ngắm nhìn cô trở nên hoang dại bên dưới anh. Bây giờ nhiều thứ đã thay đổi rồi. Grant cũng đã thay đổi, theo cái cách mà anh chẳng hề chào đón cũng như trông đợi, nhưng anh buộc phải thừa nhận. Jane đã trở nên quan trọng đối với anh. Anh không cho phép điều đó xảy ra, nhưng theo thời gian, anh phải chấp nhận nó. Jane có thể là của anh cho đến khi cô an toàn, nhưng không còn lâu nữa. Anh không có chỗ ở ổn định cho một gia đình, bởi anh vẫn không chắc mình có bao giờ sống ngoài ánh sáng một lần nữa được không.
Cũng như Sabin, anh đã lẩn khuất quá lâu trong bóng tối. Những vết u ám trong tâm hồn vẫn còn đó, chúng vẫn hiện ra trong đôi mắt vô cảm của anh. Chúng vẫn nhìn thấy những điều khủng khiếp đến không thể chấp nhận được.
Nếu theo đúng kế hoạch ban đầu, họ đã lên chiếc trực thăng đó và cô sẽ an toàn ở nhà lúc này. Và anh sẽ không bao giờ thật sự hiểu cô, anh sẽ trả Jane về với bố cô và rồi ra đi dễ dàng. Nhưng thay vào đó, họ buộc phải trải qua những ngày chỉ có hai người với nhau. Họ đã ngủ bên cạnh nhau, cùng nhau ăn, cùng chia sẻ những thời khắc hiểm nguy và sự hóm hỉnh. Có lẽ tiếng cười quen thuộc với anh hơn. Grant đã nếm trải nhiều loại nguy hiểm với nhiều người, nhưng sự hài hước thì thật hiếm hoi trong cuộc đời anh.
Quỷ tha ma bắt người phụ nữ như cô đi. Trong khi Grant trông chờ một ả đàn bà hư hỏng, xưng xỉa, thì Jane lại sống động, hiền hậu, và còn rất quyến rũ. Cô thật đáng nguyền rủa vì đã khiến những gã đàn ông ham muốn cô, vì đã làm chính anh ham muốn cô. Lần đầu tiên trong đời, Grant cảm thấy cơn ghen tuông cáu kỉnh dâng lên trong lòng ngực. Anh biết mình sẽ phải rời xa cô, nhưng cho đến lúc đó, anh muốn Jane là của anh, chỉ của riêng mình anh. Nhớ đến cảm giác cơ thể cô bên dưới thân mình, Grant biết rằng anh phải có cô lần nữa. Đôi mắt vàng rực của anh nheo lại khi cảm giác chiếm hữu mãnh liệt đang bóp nghẹt lấy tim anh. Khuôn mặt anh hiện lên biểu cảm hung hăng đã bị kìm nén, đây là nét mặt mà những người quen biết khi thấy sẽ không dám khiêu khích anh. Bình thường Grant Sullivan đã đủ nguy hiểm rồi, lúc giận lên anh thật sự nguy hiểm chết người. Bây giờ Jane là của anh, và mạng sống cô đang bị đe dọa.
Anh đã đánh mất quá nhiều thứ: tuổi trẻ, nụ cười, niềm tin, thậm chí là một phần nhân tính của mình. Grant không thể chịu đựng được việc phải mất thêm bất cứ điều gì khác. Anh tuyệt vọng cố gắng đoạt lại tâm hồn mình. Anh cần tìm lại chàng trai Georgia năm nào dù chỉ một phần nhỏ, chàng trai đã chân trần dạo bước trong bùn lầy ấm áp trên cánh đồng, chàng trai đã học cách sống sót trong đầm lầy bí ẩn mênh mông. Tham gia cuộc chiến ở Đông Dương đã bắt đầu công cuộc phá hủy phần người trong anh, và những năm tháng hoạt động tình báo gần như đã hoàn thành việc đó.
Jane và sự can đảm gàn dở của cô đã trở thành nguồn sống ấm áp duy nhất mà Grant đã cảm nhận được trong những năm qua.
Anh vươn tay ra, những ngón tay mạnh mẽ ngập ngừng chạm nhẹ vào gáy cô. Jane ngạc nhiên, tò mò nhìn anh, và nụ cười mong manh trên môi cô dần xóa tan biểu cảm dữ dội mà anh không kịp che giấu.
“Grant, có chuyện gì không ổn sao?”
Không suy nghĩ, anh kéo Jane đến gần và hôn lên đôi môi căng mọng của cô, đôi môi vẫn còn hơi sưng sau những gì họ đã chia sẻ trong hang đá. Grant tận hưởng đôi môi đó, chậm rãi hôn thật sâu. Cô nức nở vì khoái lạc, quàng cánh tay quanh cổ anh và nhón chân lên để ấn sâu hơn nữa vào anh. Grant cảm nhận được điểm nối mềm mại giữa hai bắp đùi cô và ghì chặt lấy Jane, cơ thể anh run rẩy vì khao khát khi cô tự động điều chỉnh mình cho khớp với phần cứng rắn của anh.
Cô là của anh, như chưa bao giờ thuộc về bất cứ người đàn ông nào khác.
Sự an toàn của Jane phụ thuộc vào việc anh có thể đưa cô ra khỏi đất nước này nhanh đến mức nào, vì anh có cảm giác Turego càng lúc càng đến gần chỗ họ. Hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa lấy được đoạn vi phim. Grant thề sẽ không đời nào để Turego đụng đến Jane thêm lần nào nữa. Rời môi cô ra, anh thì thầm bằng giọng thô ráp, “Giờ em là của anh. Anh sẽ chăm sóc em”.
Jane ngả đầu tựa vào ngực anh. “Em biết”, cô khẽ nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook