Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm
-
Chương 5
Họ đi theo hướng góc bốn mươi lăm độ từ con suối, Grant dừng lại ở vị trí không xa mấy, quan sát xung quanh rồi tháo hai chiếc ba lô ra khỏi vai. “Chúng ta sẽ cắm trại ở đây.”
Jane đứng im, thấy mình lúng túng và vô dụng. Cô nhìn anh mở ba lô và lôi ra một cuộn lều. Grant thành thạo dựng lên một cái trại nhỏ, có cả sàn nhựa tổng hợp và một cửa lều có khóa kéo. Sau khi dựng xong, anh bắt đầu tước dây leo và lá cây để ngụy trang cho nó. Anh gần như phớt lờ Jane, nhưng chỉ một lát sau, cô bắt đầu phụ anh. Lúc này anh mới bắt đầu để mắt đến cô, để cô gom thêm lá trong khi anh phủ chúng lên lều.
Khi xong việc, anh nói, “Chúng ta không thể thắp lửa, vì thế chúng ta sẽ chỉ ăn và ngủ. Sau hôm nay, tôi đã có thể ngủ một chút”.
Jane cũng vậy, nhưng cô sợ chết khiếp với cái ý nghĩ đêm đến. Ánh sáng yếu dần và cô biết trời sẽ tối nhanh thôi. Cô nhớ cảnh đêm tối đen hôm trước và cảm thấy rợn cả người. Thôi nào, Jane không thể làm gì cả, cô phải chịu đựng nó. Cô khom người xuống lục lọi chiếc ba lô và lôi ra hai lon nước cam, ném cho Grant một lon. Anh khéo léo bắt lấy và bực dọc nhìn cái ba lô của cô. “Có bao nhiêu lon trong cái siêu thị di động của cô thế?”, anh hỏi châm biếm.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi. Từ giờ chúng ta phải uống nước. Mấy thanh đồ ăn nhẹ thì thế nào?” Jane đưa nó cho Grant, cố nhịn cái giọng điệu châm chích của anh. Cô mệt, đau, và sẽ phải chịu đựng suốt đêm dài tối tăm, mù mịt. Vì thế, Grant có bực bội cũng chẳng có gì quan trọng. Anh sẽ vượt qua thôi.
Jane đã ăn hết thanh thức ăn của mình nhưng vẫn thấy đói, nên lại lục tìm thứ khác để ăn. “Ăn một ít pho mát và bánh quy không?”, cô đề nghị, rồi lôi mấy thứ đó ra từ dưới ba lô.
Cô ngước lên và thấy anh đang hoài nghi nhìn mình. Jane chia pho mát và bánh quy cho anh. Grant lại nhìn cô, lắc lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được rồi lặng lẽ ăn phần của mình.
Jane còn để dành một chút nước cam, và khi ăn xong cô lại lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Cô mở lọ, dốc một viên thuốc ra lòng bàn tay, lại nhìn qua Grant rồi lấy một viên khác. “Đây này”, cô nói.
Anh nhìn nó, nhưng chả thèm cầm lấy. “Đó là cái quái gì thế?”
“Một viên men.”
“Tại sao tôi cần uống một viên men chứ?”
“Để không bị muỗi và các côn trùng khác đốt.”
“Cô có chắc là không bị đốt không?”
“Chắc chắn đấy! Nhìn tôi này. Tôi không bị côn trùng cắn, nhờ những viên men này cả đấy. Không biết nó tương tác hóa học thế nào đó với da. Thôi nào, uống đi. Nó không hại gì đâu.”
Grant cầm lấy viên men từ tay Jane rồi nhăn nhó khi thấy cô nuốt xuống bằng ngụm nước cam. Cô đưa lon nước cho anh, anh lầm bầm chửi thề trước khi thả viên men vào miệng và dốc hết phần nước cam còn lại.
“Được rồi, đi ngủ thôi”, anh nói, đứng dậy. Grant hất đầu về phía một cái cây. “Kia là nhà vệ sinh của cô nếu cô muốn đi trước khi chúng ta ngủ.”
Jane bước ra sau cái cây. Grant thô lỗ, bất lịch sự và dữ dằn, nhưng anh ta đã cứu cô. Cô không biết nghĩ về anh thế nào. Bất kể anh thô lỗ cỡ nào, thì chỉ cần một cử chỉ ân cần của anh cũng đủ làm cô mềm lòng. Nhưng mà khi giữa họ vừa có chút hòa thuận, thế nào anh cũng châm chích gì đấy, cứ như cố ý cãi vã với cô.
Anh ngồi đợi cô bên cửa lều. “Tôi đã lót mền xuống rồi. Bò vào đi.”
Cô bò vào trong chiếc lều nhỏ xíu. Anh đẩy ba lô của họ vào trong. “Để chúng qua bên kia”, anh chỉ. “Tôi đi giám sát xung quanh một chút.”
Cô đẩy hai cái ba lô vào một góc rồi nằm xuống và căng thẳng nhìn những vách lều mỏng manh. Trời bắt đầu tối, chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ. Trời chưa tối hẳn nhưng những tán lá ngụy trang làm bên trong tối hơn. Anh chui vào rồi kéo khóa lại.
“Cởi giày ra rồi đặt chúng vào góc kế chân cô.”
Cô ngồi dậy làm như anh bảo rồi lại nằm xuống. Cô căng mắt đến đau đớn và cơ thể đông cứng vì sợ. Cô nghe thấy tiếng anh ngáp và cựa mình để tìm tư thế thoải mái.
Chỉ được một lúc là cô không chịu đựng nổi nữa. “Lều xếp được làm thủ công phải không?”, cô căng thẳng buột miệng hỏi, “Nó được làm bằng chất liệu gì thế?”
“Nylon”, anh đáp, rồi lại ngáp. “Rất bền.”
“Nó nặng bao nhiêu?”
“Khoảng một ký rưỡi.”
“Có chống thấm nước không?”
“Có.”
“Có chống muỗi chứ?”
“Chống muỗi luôn”, anh làu bàu.
“Anh nghĩ một con báo có thể….”
“Xem nào, nó chống báo, chống nấm mốc, chống lửa và chống rắn. Tôi đảm bảo với cô nó chống lại mọi thứ ngoại trừ voi, và tôi không nghĩ chúng ta sẽ bị voi giày xéo ở Costa Rica! Còn thứ chết tiệt nào khác mà cô lo lắng không?”, anh bùng nổ. “Nếu không còn gì nữa, sao cô không im lặng đi và để tôi ngủ?”
Jane gồng mình nằm yên và rơi vào im lặng lần nữa. Cô siết chặt nắm tay, nỗ lực kiểm soát chứng sợ tối của mình. Tập trung lắng nghe những thanh âm lộn xộn của thú rừng và cây cối. Cô đã kiệt sức nhưng chắc chắn sẽ không ngủ được từ giờ cho đến rạng sáng, và khi trời hửng sáng thì tên quái vật bên cạnh cô sẽ phát động một chuyến du lịch marathon mới.
Grant hoàn toàn im lặng theo cái cách làm người căng thẳng. Cả hơi thở của anh cô cũng không nghe thấy. Nỗi sợ hãi lại đang lên trong ngực làm Jane khó thở. Có lẽ cô đang ở đây một mình, và đó là điều cô tuyệt dối không thể chịu được.
“Anh từ đâu đến?”
Grant thở dài thườn thượt. “Georgia.”
Đó là lý do tại sao giọng anh nghe cứ lè nhè. Jane nuốt nước bọt, cố gắng làm dịu cổ hỏng khô khốc đang thít chặt của mình. Nếu có thể khiến Grant tiếp tục nói chuyện, cô sẽ không cảm thấy đơn độc. Cô sẽ biết anh luôn ở đây.
“Georgia, nhưng là phía nào?”
“Phía nam. Cô từng nghe đến Okefenokee chưa?”
“Rồi. Đó là một đầm lầy.”
“Tôi lớn lên ở đó. Người nhà của tôi có một nông trại ở rìa đầm lầy.” Thời niên thiếu của anh bình thường như bao người khác, ngoại trừ những kỹ năng Grant học được khi phải sinh tồn ở một đầm lầy đã thay đổi cuộc đời mình, biến anh thành thứ gì đó ít nhân tính hơn. Anh đã chôn vùi những ký ức đó và cách li bản thân. Cứ nghĩ về việc cũ thì được gì chứ.
“Anh là con một à?”
“Tất cả những câu hỏi này là sao?”, anh nạt, khó chịu khi tiết lộ bất cứ thông tin nào về bản thân.
“Tôi chỉ quan tâm thôi.”
Grant đột nhiên nhận ra giọng nói của cô là lạ, nhưng không thể xác định lạ chỗ nào. Anh không thể thấy mặt Jane vì trời tối, anh phải cảm nhận bằng thính giác. Nếu tiếp tục nói chuyện với cô, anh có thể tìm ra lý do cô căng thẳng.
“Tôi có một chị em gái”, cuối cùng anh do dự dự nói.
“Tôi cá là cô ấy nhỏ hơn anh. Anh quá hống hách, anh chắc hẳn là anh trai.”
Anh bỏ qua câu chỉ trích của cô và chỉ nói, “Nó nhỏ hơn tôi bốn tuối”.
“Tôi là con một”, cô tự khai.
“Tôi biết.”
Jane điên cuồng tìm kiếm gì đó để nói, nhưng bóng tối đang làm cô sợ chết khiếp. Cô cảm thấy bản thân mình đang nhích tới gần để túm lấy anh, rồi nhớ ra những gì Grant đã nói về việc làm anh giật mình và đừng ném mình vào anh khi không có ý đó. Cô nghiến chặt răng để nằm yên, nỗ lực quá lớn đến nỗi nước dâng đầy trong mắt. Cô chớp mắt xua nó đi. “Grant”, cô nói bằng giọng run run.
“Chuyện gì?”, anh làu bàu.
“Tôi không muốn anh nghĩ tôi lao vào anh vì tôi thật sự không làm vậy, nhưng anh có phiền không nếu tôi… nắm tay anh?”, cô thì thầm. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi sợ tối, và nếu tôi cảm nhận có người bên cạnh mình thì sẽ đỡ hơn.”
Grant vẫn bất động trong một lúc, rồi cô nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo khi anh nằm nghiêng. “Cô thật sự sợ tối sao?”
Jane cố gắng cười thành tiếng nhưng giọng cô quá run rẩy nên nghe cứ như tiếng nức nở. “Từ ‘kinh hãi’ chưa diễn tả được tôi sợ đến thế nào đâu. Tôi không ngủ được trong bóng tối. Lúc ở cái đồn điền thảm hại đó tôi đã thức suốt đêm, không bao giờ ngủ được cho đến khi trời sáng. Nhưng ít nhất tôi có thể dùng thời gian đó để quan sát những tên canh gác và tìm hiểu lịch trình của chúng. Ngoài ra, ở đó không tối đen như mực thế này.”
“Nếu sợ đến như thế, sao cô chuẩn bị sẵn sàng để chạy vào rừng một mình?”
Trong đầu cô hiện ra một gương mặt đẹp trai nhưng vô cùng tàn nhẫn. “Bởi vì chết trong rừng rậm có lẽ tốt hơn là ở chỗ Turego”, cô lặng lẽ nói.
Grant làu bàu gì đó. Anh có thể hiểu lựa chọn đó, nhưng việc cô nhận thức được hoàn cảnh của mình chứng tỏ cô không tầm thường. Có lẽ cô có lý do để biết rằng Turego là kẻ đáng kinh tởm thế nào. Liệu Turego có cưỡng bức cô? Đó có phải là cưỡng bức không? Với người phụ nữ này thì ai biết được chứ? “Cô có ngủ với hắn không?”
Câu hỏi thẳng thừng làm cô giật mình. “Không. Tôi đã ngăn được hắn, nhưng khi hắn bỏ đi hôm qua… chỉ mới hôm qua thôi phải không? Cứ như đã một năm rồi. Dù thế nào, tôi biết khi hắn ta quay lại, tôi sẽ không thể ngăn hắn được nữa. Tôi không còn thời gian.”
“Làm sao cô chắc chắn về điều đó?”
Jane tự hỏi sẽ nói cho anh biết bao nhiêu, liệu anh biết được bao nhiêu rồi. Nếu có liên quan, Grant hẳn sẽ quen với cái tên Luis, nếu không thì cái tên đó không có ý nghĩ gì với anh. Cô muốn kể cho anh nghe, cô không muốn đơn độc trong cơn ác mộng này nữa. Nhưng Jane nhớ George bảo cô rằng sự kín đáo đồng nghĩa với an toàn nên cô dập tắt ý nghĩ dựa vào vòng tay Grant, nói cho anh biết cô đã sợ hãi và cô đơn thế nào. Nếu chưa dính dáng vào vụ này, anh sẽ an toàn hơn khi không biết gì về nó. Mặt khác, nếu có liên quan, cô sẽ an toàn hơn nếu Grant không nhận ra mình là mảnh ghép quan trọng thế nào. Cuối cùng, để trả lời câu hỏi của anh, cô nói: “Tôi không chắc, tôi chỉ sợ ở lại đó, sợ Turego”.
Anh làu bàu, và cuộc nói chuyện dường như kết thúc ở đó. Jane nghiếm chặt hàm. Trong lều nóng và ẩm thấp, nhưng sự ớn lạnh cứ tăng lên dần và nhấn chìm cô. Sao anh không nói gì hết, nói gì cũng được, nói dối còn tốt hơn là im lặng thế này? Cô cứ như đang ở một mình. Một người yên lặng hoàn toàn như thế thật không bình thường.
“Bố tôi thế nào rồi?”
“Tại sao cô hỏi thế?”
“Tôi chỉ thắc mắc thôi.” Có phải anh đang cố tình lảng tránh? Tại sao Grant không muốn nói về bố cô? Có lẽ không phải bố cô thuê anh và anh không muốn thảo luận về một người mà anh cho là anh đã gặp nhưng thật ra là không.
Sau một khoảng lặng, như thể anh cẩn thận xem xét câu trả lời, anh nói, “Ông ấy lo lắng cho cô đến phát ốm. Ngạc nhiên không?”.
“Không, dĩ nhiên không”, cô nói, giật mình, “Tôi sẽ ngạc nhiên nếu ông ấy không lo lắng”.
“Ông ấy trả cho tôi cả một gia tài nho nhỏ để cứu cô thoát khỏi bàn tay Turego dù cô không hòa thuận với ông ấy, không đáng ngạc nhiên à?”
Anh làm cô bối rối, Jane cảm thấy mình không theo kịp cuộc nói chuyện này, cứ như anh đang nói về ai đó hoàn toàn khác. “Anh đang nói về chuyện gì vậy? Bố con tôi luôn rất hòa thuận.”
Cô không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy anh, nhưng hình như anh đột ngột thay đổi, như thể không khí đang nhiễm điện. Cảm giác có nguy hiểm làm cô dựng tóc gáy. Nguy hiểm đến từ anh. Không biết tại sao, cô dịch người ra xa nhất có thể trong chiếc lều nhỏ bé, nhưng làm sao thoát được. Anh tấn công đột ngột như một con rắn, lăn qua và ghim cô xuống, kéo hai tay cô qua đầu và giữ chặt ở đó làm cổ tay cô đau siết. “Được rồi, Jane, hay Priscilla, hay bất kể cô là ai, chúng ta cần nói chuyện. Tôi sẽ hỏi và cô trả lời, và tốt hơn cô nên trả lời thành thật hoặc là cô sẽ gặp rắc rối đó, Jane yêu quý. Cô là ai?”
Anh ta điên rồi chăng? Jane vùng vẫy vì cổ tay bị nắm chặt nhưng Grant không nới lỏng chút nào. Anh đè lên cả người cô và kiểm soát hoàn toàn. Đôi chân cơ bắp của anh cài vào chân cô để ngăn cô đá anh. “Cái… gì…?”, cô lắp bắp. “Grant, anh làm tôi đau!”
“Trả lời tôi, chết tiệt cô đi! Cô là ai?”
“Jane Greer!”, cô liều mạng, cố tỏ ra hài hước, nhưng nỗ lực đó không thành công lắm.
“Tôi không muốn bị lừa, em yêu.” Giọng Grant mềm như nhung, và âm thanh đó làm Jane ớn lạnh đến tận xương tủy. Thậm chí Turego cũng không làm cô sợ đến thế, Turego là tên nguy hiểm xấu xa, nhưng người đàn ông này là người đáng sợ nhất cô từng biết. Anh ta có thể giết cô bằng tay không, mà không cần dùng đến bất cứ vũ khí nào. Cô hoàn toàn bất lực trước anh ta.
“Tôi không nói dối!”, cô tuyệt vọng kháng cự lại. “Tôi là Priscilla Jane Hamilton Greer.”
“Nếu là vậy cô phải biết James Hamilton đã truất quyền thừa kế của mình cách đây rất nhiều năm rồi. Thế mà cô còn rất hòa thuận với ông ta hả?”
“Phải!”, Jane cố đẩy anh ra, còn Grant cố ý dằn cô xuống, khiến cô muốn thở cũng khó khăn. “Ông làm thế để bảo vệ tôi!”
Một khoảng im lặng dài, cô đợi anh phản ứng. Grant càng im lặng thì cô càng căng thẳng. Sao anh không nói gì đi?
Hơi thở ấm áp của anh phả vào má Jane cho cô biết anh gần mình thế nào, nhưng cô không thể thấy anh trong bóng tối ngạt thở này. “Đó là câu trả lời hay”, cuối cùng Grant cũng đáp lời, và cô chùn lại vì giọng châm biếm lạnh như băng của anh. “Tiếc là tôi không tin. Thử lại đi.”
“Tôi đang nói với anh sự thật! Ông đã làm vậy để tôi ít có nguy cơ trở thành mục tiêu bắt cóc. Đó là ý kiến của tôi, chết tiệt!”
“Chắc chắn rồi”, Grant ngâm nga, và âm thanh nhỏ nhẹ đó làm Jane rúng động dữ dội. “Thôi nào, cô có thể làm khá hơn thế.
Jane nhắm mắt, tuyệt vọng tìm cách chứng minh nhân dạng của mình. Trong đầu cô trống rỗng. Cô không mang giấy chứng minh. Thậm chí hộ chiếu cũng không có vì Turego đã lấy nó.
“À, còn anh thì sao?”, cô thốt ra trong cơn thịnh nộ bất chợt bùng lên. Cô đã chịu đựng Grant quá nhiều mà chẳng phàn nàn câu nào, và giờ thì anh ta đe dọa cô. Cô từng bị dồn vào đường cùng và cũng đã học được cách phản công. “Anh là ai? Làm thế nào tôi biết được bố tôi có thuê anh không? Nếu có thì tại sao anh lại không biết không ai gọi tôi Priscilla? Anh làm việc hơi cẩu thả rồi!”
“Trong trường hợp cô không để ý, em yêu, tôi là người có quyền ở đây. Cô phải trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi đã trả lời rồi nhưng anh không tin tôi”, Jane quát lại. “Xin thứ lỗi, nhưng tôi không có mang thẻ tín dụng American Express. Vì Chúa, trông tôi có giống kẻ khủng bố không? Anh gần như làm gãy tay rồi hạ gục tôi. Chính anh đã dồn tôi như trái banh nhựa, và hằn học cứ như tôi là kẻ nguy hiểm. Lạy Chúa tôi, anh tốt hơn nên khám xét tôi thật kỹ để yên tâm mà ngủ đêm nay. Ai biết được có khi tôi giấu một khẩu bazooka cột trong chân đấy, vì tôi là một nhân vật nguy hiểm mà!”, cô lên giọng giận dữ, và Grant đột ngột cắt ngang cô bằng cách dồn hết trọng lượng cơ thể anh xuống người cô. Khi cô thở gấp anh mới nới ra.
“Không. Cô không có vũ khí. Tôi đã cởi đồ cô, nhớ chứ?”, thậm chí trong bóng tối Jane cũng đỏ mặt khi nhớ đến cách anh hôn và vuốt ve mình, cả cảm giác của cô khi đó nữa. Anh chậm rãi di chuyển trên người cô, làm cô ngưng thở vì sự thân mật khêu gợi của anh. Hơi thở ấm áp của Grant phả vào tóc Jane khi anh hạ thấp đầu xuống gần cô. “Nhưng tôi không muốn làm một quý cô thất vọng. Nếu cô muốn được khám xét, tôi không phiền đâu.”
Jane bốc hỏa, cố gắng giật tay ra nhưng vô ích. Sự thất bại cuối cùng cũng làm đầu óc cô sáng ra, và cô khàn khàn hỏi, “Anh có vào nhà khi bố tôi thuê anh không?”.
Anh vẫn yên lặng, nhưng cô cảm thấy sự quan tâm của anh đột nhiên tăng lên. “Có.”
“Anh có vào phòng làm việc không?”
“Có.”
“Vậy thì một chuyên gia như anh sẽ chú ý thấy bức chân dung sau màn. Anh được huấn luyện chú ý mọi thứ phải không nào? Bức tranh chân dung đó là bà nội của tôi. Bà được vẽ lúc đang ngồi, trên tay cầm một cành hồng. Bây giờ anh hãy nói tôi biết màu áo của bà đi”, cô thách anh.
“Màu đen”, anh nói chậm rãi. “Và hoa hồng màu đỏ tươi.”
Khoảng lặng dày đặc rơi vào giữa họ, rồi anh thả tay Jane ra và rời khỏi người cô. “Được rồi”, cuối cùng anh nói. “Tôi sẽ cho cô biết lợi ích của sự đa nghi…”
“À, thôi được rồi, cảm ơn!”, Jane cáu kỉnh chà cổ tay, cố làm mặt giận dữ dù cô thấy nhẹ nhõm khủng khiếp. Rõ là bố cô thuê anh, nếu không thì sao anh thấy được bức chân dung trong phòng làm việc chứ? Cô vẫn cứ muốn điên tiết với Grant, nhưng biết mình sẽ tha thứ cho anh bởi vì trời còn tối. Dù thế nào thì cô cũng vui mừng khi có anh ở đây. Ngoài ra, cô nhắc mình, tốt hơn là dừng lại ở mặt tốt của người đàn ông này.
“Đừng cảm ơn tôi”, anh nói mệt mỏi. “Chỉ cần im lặng và ngủ đi.”
Ngủ à! Giá mà cô có thể làm thế! Jane biết cô không ở đây một mình, nhưng tiềm thức của cô đòi hỏi các giác quan xác nhận điều đó. Cô cần phải nhìn thấy anh, nghe được tiếng anh, hoặc là chạm vào anh. Nhìn thấy anh thì không được rồi. Cứ cho là Grant có một cái đèn pin, nhưng làm gì có chuyện anh sẽ bật nó suốt đêm. Anh cũng không thức suốt đêm để nói chuyện với cô. Có lẽ nếu cô chỉ đơn thuần chạm vào cánh tay anh… và cổ tay cô lại bị kẹp bầm dập gần như là ngay lập tức.
“Ối!”, Jane kêu ré lên, nhưng anh thả tay cô ra.
“Được rồi, lần này là gì đây?”, giọng Grant rõ ràng là hết kiên nhẫn rồi.
“Tôi chỉ muốn chạm vào anh”, Jane thừa nhận, cô quá mệt mỏi để quan tâm anh sẽ nghĩ sao, “để biết chắc bên cạnh có người”.
Grant làu bàu. “Được rồi. Có vẻ đó là cách duy nhất để tôi được ngủ”, anh đan bàn tay chai sạn vào tay cô. “Bây giờ cô ngủ được rồi chứ?”
“Vâng”, cô thì thầm. “Cảm ơn anh.”
Nắm bàn tay thô cứng nhưng ấm áp của Grant khiến Jane cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ. Cô nhắm mắt lại và dần dần thả lỏng. Bàn tay siết chặt của anh đã đẩy sự sợ hãi ra khỏi tâm trí cô. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô kiệt sức nhanh chóng thiếp đi.
Grant thức dậy trước hừng đông, các giác quan của anh báo động ngay lập tức. Anh biết mình đang ở đâu và hiện là mấy giờ rồi. Sáu giác quan phi thường của anh có thể xác định thời gian chỉ trong vài phút. Nhưng anh lập tức nhận ra có một người ở trong lều với mình. Anh biết mình không thể cử động, và thậm chí biết cả lý do tại sao: Jane đang ngủ trên người anh.
Bị đem ra làm đệm ngủ cũng không phiền lắm. Jane mềm mại và ấm áp, mũi anh được chiêu đãi hương vị nữ tính của cô. Cảm giác khuôn ngực mềm mại của cô tựa vào vòm ngực mình rất tuyệt. Một người đàn ông không bao giờ quên cảm giác đặc biệt này, một khi anh ta đã cảm nhận được sự đầy đặn của một người phụ nữ, cảm giác đó sẽ mãi lượn lờ trong ký ức anh ta. Đã lâu rồi Grant không ngủ với bất cứ người phụ nữ nào, và anh quên mất cảm giác đó tuyệt với ra sao.
Năm vừa qua, anh đặc biệt không muốn bất cứ ai xuất hiện bên cạnh mình. Hầu hết thời gian Grant đều ở một mình, như một con thú nằm liếm láp vết thương, đầu óc và tâm hồn anh đầy cảnh chết chóc. Anh trải qua quá nhiều thời gian trong thế giới đen tối đến nỗi bản thân còn chẳng biết liệu mình có thể sống một cuộc sống bình thường được không, nhưng anh đang cố. Mặt trời Tennessee nóng bỏng, ngọt ngào đang chữa lành cơ thể anh, nhưng bóng tối lạnh băng trong đầu thì chưa.
Ngay cả trong giấc ngủ Grant cũng có nhận thức nhạy bén với môi trường xung quanh, nhưng sao Jane ngủ trên người mà anh không biết? Đây là lần thứ hai cô ở ngay trên người anh nhưng anh không bị báo động, và anh không thích thế. Cách đây một năm, không thể nào có chuyện cô nhúc nhích mà không lay động anh.
Jane trở mình, thờ dài trong giấc ngủ. Cánh tay cô quàng qua cổ, còn gương mặt thì vùi vào ngực Grant, hơi thở ấm áp, lay động những sợi lông trên ngực anh. Cô nằm trên người anh như một con mèo không xương, cơ thể mềm mại uốn theo những cơ bắp săn chắc của anh. Chân đan vào chân, tóc xõa trên vai và cánh tay anh. Cơ thể Grant căng cứng mặc dù anh đang tức giận chính mình, và cánh tay chậm rãi ôm lấy Jane, đôi tay vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô. Anh có thể có cô nếu muốn. Anh được huấn luyện chuyên nghiệp để làm con người đau đớn tột cùng, nhưng anh cũng biết làm thế nào để tạo ra khoái cảm. Grant biết tất cả các điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, biết làm thế nào để kích thích các dây thần kinh của Jane mà cô thậm chí còn không biết nó có tồn tại. Hơn thế nữa, anh biết phải làm thế nào để kiểm soát phản ứng của cơ thể mình, làm thể nào để kéo dài khoái cảm cho đến khi đối phương hoàn toàn thỏa mãn.
Grant biết cô sẽ không từ chối anh, va nhận thức đó đang ăn mòn. Trong đầu anh tưởng tượng rất nhiều hình ảnh và cảm xúc. Trong vòng mười phút anh sẽ khiến Jane phải van xin, và anh sẽ đi vào cô, sẽ được siết chặt trong đôi chân dài mượt mà của một vũ công. Điều duy nhất ngăn anh lại là niềm tin ngây thơ của cô dành cho anh, cuộn người ngủ ngon lành trên người anh. Cô ngủ như thể cảm thấy an toàn tuyệt đối, như thể anh có thể bảo vệ cô và giữ cô an toàn khỏi mọi thứ.
Niềm tin. Cuộc đời anh thiếu thốn niềm tin quá lâu, đến nỗi anh giật mình khi có ai đó tin mình một cách dễ dàng và tuyệt đối. Grant không thoải mái với điều đó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất tuyệt, tuyệt như khi ôm cô trong vòng tay vậy. Vì thế anh nằm mở hai mắt trong bóng tối và ôm Jane ngủ. Suy nghĩ đen tối của anh tương phản với sự ngọt ngào ấm áp của hai cơ thể đang áp vào nhau.
Khi ánh sáng yếu ớt đầu tiên bắt đầu xuyên qua những cành cây, anh lay vai gọi cô dậy. “Jane, thức dậy đi.”
Cô làu bàu gì đó rồi vùi mặt vào cổ anh. Anh nhẹ nhàng nghiêng qua, đặt nhẹ cô xuống tấm mền. Đôi cánh tay cô vẫn quàng chặt trên cổ anh cứ như sợ ngã. “Đợi đã! Đừng đi”, cô vội nói, rồi bị giọng nói của mình đánh thức. Cô chớp mắt nhìn anh. “Ồ, trời sáng rồi sao?”
“Phải, sáng rồi. Cô có nghĩ sẽ để tôi dậy không?”
Jane bối rối nhìn Grant, lúc đó cô mới nhận ra mình vẫn đang bám chặt cổ anh. Cô lật đật buông hai tay như bị bỏng, và dù không nhìn rõ vì trời còn mờ tối, nhưng anh nghĩ má cô đỏ rần rồi. “Tôi xin lỗi”, cô xin lỗi.
Cô đã buông anh ra rồi, nhưng kỳ lạ là anh không muốn rời khỏi cái chòi nhỏ bé của họ, Jane đang gối đầu trên cánh tay trái của anh. Grant bị ham muốn áp đảo lý trí, anh lần tay vào áo sơ mi của cô, không là áo của anh mới đúng. Anh xoa bàn tay lên bụng cô. Bàn tay đắm chìm trên làn da mịn màng, ấm áp của Jane, anh biết sẽ có những khoái cảm tuyệt hơn nếu anh lần tay lên trên và xuống phía dưới vị trí bàn tay anh đang đặt.
Jane thở gấp, nhịp tim của cô tăng điên cuồng so với lúc mới tỉnh giấc. “Grant?”, cô do dự gọi tên anh. Bàn tay anh chỉ để trên bụng, nhưng cô cảm thấy ngực mình siết lại chờ mong. Bên trong cơ thể cô đau đớn không ngừng khuấy động. Cảm giác giống hệt như lúc cô đứng khỏa thân trong vòng tay Grant ở giữa dòng suối, và để anh vuốt ve với sự kích thích nguyên sơ mà cô chưa từng trải qua. Cô hơi sợ nhu cầu đó, và cũng hơi sợ người đàn ông tạo ra cảm xúc ấy bằng những cái vuốt ve, người đang nghiêng mình dựa vào cô lúc này.
Kinh nghiệm tình dục duy nhất của Jane là với chồng cũ. Cuộc hôn nhân không thành công đã hạn chế những gì cô biết về tình dục. Chris không để lại cho cô bất cứ tiêu chuẩn nào, vì vậy cô không thể so sánh giữa chồng cũ của cô, một người tử tế và vui tính, gầy gầy, chỉ cao hơn cô vài centimet, với gã chiến binh to lớn, cứng cỏi và đầy cơ bắp này. Chris là người văn minh lịch sự còn Grant thì không.
Nếu Grant chiếm lấy cô, anh có kiểm soát mạnh mình không, hay là áp đảo cô hoàn toàn? Có lẽ đó là điều Jane sợ nhất, vì cuộc đấu tranh lớn nhất trong đời cô là vì tự do: Thoát khỏi sự sợ hãi và bao bọc của bố mẹ mình. Cô đã đấu tranh cật lực để kiểm soát cuộc đời mình, đến nỗi giờ phải hoàn toàn trông chờ vào lòng tốt của Grant, điều đó làm cô sợ. Không có phương pháp tự vệ nào có thể sử dụng để chống lại anh, cô cũng không có chút phòng bị nào. Tất cả những gì cô có thể làm là tin vào anh.
“Đừng sợ anh”, Grant nói với giọng đều đều. “Anh không phải tội phạm hiếp dâm.”
“Em biết”, một tên sát thủ thì có thể, nhưng một con yêu râu xanh thì không. “Em tin anh”, Jane thì thầm và lần tay lên quai hàm lởm chởm râu của anh.
Anh cười giễu. “Đừng quá tin anh, em yêu. Anh muốn em chết đi được, và thức dậy với em trong vòng tay đang biến mọi dự định tốt đẹp của anh bay mất.” Nhưng anh quay sang hôn nhanh vào đôi bàn tay đang dịu dàng vuốt ve gò má mình. “Thôi nào, chúng ta đi thôi. Trời sáng rồi, ở trong cái lều này chúng ta cứ như mục tiêu không cần nhắm cũng bắn trúng.”
Anh ngồi dậy và với lấy đôi bốt, xỏ chân vào rồi nhanh chóng buộc dây một cách thành thục. Jane chậm chạp ngồi dậy, cả người cô phản kháng, không muốn đứng lên. Cô ngáp dài, đẩy đám tóc rối bù ra sau rồi mạng giày vào. Khi cô mang giày xong thì Grant đã ra khỏi lều, và cô bò theo sau anh. Khi đứng lên đâu ra đấy, cô duỗi thẳng những cơ bắp mỏi nhừ, rồi xoa những ngón chân nhiều lần để khởi động. Trong khi đó, Grant nhanh chóng dỡ lều. Anh làm nhanh đến nỗi Jane chỉ biết chớp mắt kinh ngạc. Chỉ trong một khắc cái lều đã được gấp lại thành một cuộn nhỏ xíu và cất vào ba lô cùng với tấm chăn mỏng được cuộn lại bên cạnh.
“Còn thứ bánh kẹo nào trong cái túi không đáy của em không?”, anh hỏi. “Nếu không có thì chúng ta ăn lương khô vậy.”
“Anh chỉ có thứ kinh tởm đó thôi hả?”
“Phải.”
“Được rồi, để xem nào. Em biết mình không còn nước cam ép nữa…”
Cô mở ba lô ra và lục lọi trong đó. “Ah! Còn hơn hai thanh bánh Granola. Anh có phiền không nếu em lấy cái có dừa? Em không thích nho khô.”
“Chắc chắn rồi”, anh lười biếng đáp. “Sau cùng thì chúng là của em mà.”
Jane bực bội liếc anh. “Chúng là của chúng ta. Đợi đã… có một hộp…”, cô lôi ra một cái hộp và đọc nhãn, rồi mỉm cười hân hoan. “Cá ngừ xông khói! Và vài cái bánh quy. Xin mời ngồi, thưa ngài, chúng ta dùng bữa sáng nào!”
Grant ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy con dao ở thắt lưng và với lấy hộp cá ngừ. Jane giật lại, nhướng mày cao ngạo. “Cho anh biết, đây là bữa ăn cao cấp. Chúng ta không mở hộp bằng con dao đó!”
“Chúng ta không dùng nó sao? Vậy ta dùng cái gì nào, răng chắc?”
Cô hếch cằm lên với anh và lại lục lọi trong ba lô, cuối cùng cũng khai quật được dụng cụ khui hộp. “Nghe nhé”, cô nói, đưa đồ khui cho anh, “Khi em trốn thoát, em làm đúng phong cách mà”.
Cầm lấy dụng cụ, anh bắt đầu mở hộp cá ngừ. “Anh thấy rồi. Em làm thế nào mà lấy được tất cả những thứ linh tinh này? Anh chỉ có thể tưởng tượng là em bảo Turego thu thập cho em mấy thứ cần thiết để em bỏ trốn.”
Jane cười khúc khích, một âm thanh khàn khàn ấm áp khiến anh ngẩng đầu lên, bỏ dở việc đang làm. Đôi mắt vàng sắc bén đó ngắm nhìn cô như thể đang nhìn châu báu. Còn cô đang bận rộn lôi bánh quy ra khỏi ba lô nên đã bỏ lỡ biểu hiện thoáng qua trên mặt anh. “Hầu như là thế. Em luôn luôn ‘đói khát’, dù em hiếm khi nói với Turego. Em chỉ cần nói với đầu bếp một tiếng, anh ta sẽ đem đến những gì em muốn. Em lùng sục nhà bếp và căn cứ của họ hầu như mỗi đêm để tìm đồ.”
“Như cái ba lô này chẳng hạn?”, anh nhìn vào ba lô khi hỏi.
Cô vỗ nhẹ vào nó một cách tự hào. “Một cái ba lô đẹp, không phải sao?”
Grant không trả lời, nhưng đuôi mắt hiện lên một nếp nhăn như thể anh sắp cười. Họ ăn cá ngừ và bánh quy trong im lặng thân tình, rồi uống nước từ bi đông của Grant. Anh ăn luôn thanh Granola của mình, nhưng Jane quyết đinh để dành thanh còn lại.
Jane ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ba lô, lấy ra cái lược và chải đuôi tóc rối bù của mình, sau đó dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt. “Anh muốn một cái không?”, cô lịch sự hỏi Grant, đưa cho anh một gói nhỏ.
Grant cứ nhìn Jane, kinh ngạc không sao tả xiết, nhưng cũng đón lấy gói khăn từ tay cô và mở nó ra. Mảnh giấy ướt có mùi bánh quy làm anh cảm thấy mát mẻ hơn. Với sự ngạc nhiên của mình, những vệt đen mà anh ngụy trang trước khi bắt đầu cuộc tìm kiếm Jane vẫn còn trên mặt. Trông anh hẳn là giống quỷ địa ngục cùng với những sọc vằn trên mặt.
Grant bị thu hút bởi một âm thanh quen thuộc và quay lại nhìn Jane. Một tuýp kem đánh răng nằm trên đất bên cạnh cô, còn cô thì đang chải răng một cách cần mẫn. Anh thấy Jane phun kem ra, rồi lấy một chai gì đấy nho nhỏ và trút vào miệng, súc thứ chất lỏng đó rồi nhổ ra ngoài. Anh sững sờ khi nhận ra cái chai. Nhìn chằm chằm cô mắt năm giây, rồi phịch xuống và bắt đầu cười một cách man dại. Jane đang súc miệng bằng nước khoáng Perrier.
Jane đứng im, thấy mình lúng túng và vô dụng. Cô nhìn anh mở ba lô và lôi ra một cuộn lều. Grant thành thạo dựng lên một cái trại nhỏ, có cả sàn nhựa tổng hợp và một cửa lều có khóa kéo. Sau khi dựng xong, anh bắt đầu tước dây leo và lá cây để ngụy trang cho nó. Anh gần như phớt lờ Jane, nhưng chỉ một lát sau, cô bắt đầu phụ anh. Lúc này anh mới bắt đầu để mắt đến cô, để cô gom thêm lá trong khi anh phủ chúng lên lều.
Khi xong việc, anh nói, “Chúng ta không thể thắp lửa, vì thế chúng ta sẽ chỉ ăn và ngủ. Sau hôm nay, tôi đã có thể ngủ một chút”.
Jane cũng vậy, nhưng cô sợ chết khiếp với cái ý nghĩ đêm đến. Ánh sáng yếu dần và cô biết trời sẽ tối nhanh thôi. Cô nhớ cảnh đêm tối đen hôm trước và cảm thấy rợn cả người. Thôi nào, Jane không thể làm gì cả, cô phải chịu đựng nó. Cô khom người xuống lục lọi chiếc ba lô và lôi ra hai lon nước cam, ném cho Grant một lon. Anh khéo léo bắt lấy và bực dọc nhìn cái ba lô của cô. “Có bao nhiêu lon trong cái siêu thị di động của cô thế?”, anh hỏi châm biếm.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi. Từ giờ chúng ta phải uống nước. Mấy thanh đồ ăn nhẹ thì thế nào?” Jane đưa nó cho Grant, cố nhịn cái giọng điệu châm chích của anh. Cô mệt, đau, và sẽ phải chịu đựng suốt đêm dài tối tăm, mù mịt. Vì thế, Grant có bực bội cũng chẳng có gì quan trọng. Anh sẽ vượt qua thôi.
Jane đã ăn hết thanh thức ăn của mình nhưng vẫn thấy đói, nên lại lục tìm thứ khác để ăn. “Ăn một ít pho mát và bánh quy không?”, cô đề nghị, rồi lôi mấy thứ đó ra từ dưới ba lô.
Cô ngước lên và thấy anh đang hoài nghi nhìn mình. Jane chia pho mát và bánh quy cho anh. Grant lại nhìn cô, lắc lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được rồi lặng lẽ ăn phần của mình.
Jane còn để dành một chút nước cam, và khi ăn xong cô lại lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Cô mở lọ, dốc một viên thuốc ra lòng bàn tay, lại nhìn qua Grant rồi lấy một viên khác. “Đây này”, cô nói.
Anh nhìn nó, nhưng chả thèm cầm lấy. “Đó là cái quái gì thế?”
“Một viên men.”
“Tại sao tôi cần uống một viên men chứ?”
“Để không bị muỗi và các côn trùng khác đốt.”
“Cô có chắc là không bị đốt không?”
“Chắc chắn đấy! Nhìn tôi này. Tôi không bị côn trùng cắn, nhờ những viên men này cả đấy. Không biết nó tương tác hóa học thế nào đó với da. Thôi nào, uống đi. Nó không hại gì đâu.”
Grant cầm lấy viên men từ tay Jane rồi nhăn nhó khi thấy cô nuốt xuống bằng ngụm nước cam. Cô đưa lon nước cho anh, anh lầm bầm chửi thề trước khi thả viên men vào miệng và dốc hết phần nước cam còn lại.
“Được rồi, đi ngủ thôi”, anh nói, đứng dậy. Grant hất đầu về phía một cái cây. “Kia là nhà vệ sinh của cô nếu cô muốn đi trước khi chúng ta ngủ.”
Jane bước ra sau cái cây. Grant thô lỗ, bất lịch sự và dữ dằn, nhưng anh ta đã cứu cô. Cô không biết nghĩ về anh thế nào. Bất kể anh thô lỗ cỡ nào, thì chỉ cần một cử chỉ ân cần của anh cũng đủ làm cô mềm lòng. Nhưng mà khi giữa họ vừa có chút hòa thuận, thế nào anh cũng châm chích gì đấy, cứ như cố ý cãi vã với cô.
Anh ngồi đợi cô bên cửa lều. “Tôi đã lót mền xuống rồi. Bò vào đi.”
Cô bò vào trong chiếc lều nhỏ xíu. Anh đẩy ba lô của họ vào trong. “Để chúng qua bên kia”, anh chỉ. “Tôi đi giám sát xung quanh một chút.”
Cô đẩy hai cái ba lô vào một góc rồi nằm xuống và căng thẳng nhìn những vách lều mỏng manh. Trời bắt đầu tối, chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ. Trời chưa tối hẳn nhưng những tán lá ngụy trang làm bên trong tối hơn. Anh chui vào rồi kéo khóa lại.
“Cởi giày ra rồi đặt chúng vào góc kế chân cô.”
Cô ngồi dậy làm như anh bảo rồi lại nằm xuống. Cô căng mắt đến đau đớn và cơ thể đông cứng vì sợ. Cô nghe thấy tiếng anh ngáp và cựa mình để tìm tư thế thoải mái.
Chỉ được một lúc là cô không chịu đựng nổi nữa. “Lều xếp được làm thủ công phải không?”, cô căng thẳng buột miệng hỏi, “Nó được làm bằng chất liệu gì thế?”
“Nylon”, anh đáp, rồi lại ngáp. “Rất bền.”
“Nó nặng bao nhiêu?”
“Khoảng một ký rưỡi.”
“Có chống thấm nước không?”
“Có.”
“Có chống muỗi chứ?”
“Chống muỗi luôn”, anh làu bàu.
“Anh nghĩ một con báo có thể….”
“Xem nào, nó chống báo, chống nấm mốc, chống lửa và chống rắn. Tôi đảm bảo với cô nó chống lại mọi thứ ngoại trừ voi, và tôi không nghĩ chúng ta sẽ bị voi giày xéo ở Costa Rica! Còn thứ chết tiệt nào khác mà cô lo lắng không?”, anh bùng nổ. “Nếu không còn gì nữa, sao cô không im lặng đi và để tôi ngủ?”
Jane gồng mình nằm yên và rơi vào im lặng lần nữa. Cô siết chặt nắm tay, nỗ lực kiểm soát chứng sợ tối của mình. Tập trung lắng nghe những thanh âm lộn xộn của thú rừng và cây cối. Cô đã kiệt sức nhưng chắc chắn sẽ không ngủ được từ giờ cho đến rạng sáng, và khi trời hửng sáng thì tên quái vật bên cạnh cô sẽ phát động một chuyến du lịch marathon mới.
Grant hoàn toàn im lặng theo cái cách làm người căng thẳng. Cả hơi thở của anh cô cũng không nghe thấy. Nỗi sợ hãi lại đang lên trong ngực làm Jane khó thở. Có lẽ cô đang ở đây một mình, và đó là điều cô tuyệt dối không thể chịu được.
“Anh từ đâu đến?”
Grant thở dài thườn thượt. “Georgia.”
Đó là lý do tại sao giọng anh nghe cứ lè nhè. Jane nuốt nước bọt, cố gắng làm dịu cổ hỏng khô khốc đang thít chặt của mình. Nếu có thể khiến Grant tiếp tục nói chuyện, cô sẽ không cảm thấy đơn độc. Cô sẽ biết anh luôn ở đây.
“Georgia, nhưng là phía nào?”
“Phía nam. Cô từng nghe đến Okefenokee chưa?”
“Rồi. Đó là một đầm lầy.”
“Tôi lớn lên ở đó. Người nhà của tôi có một nông trại ở rìa đầm lầy.” Thời niên thiếu của anh bình thường như bao người khác, ngoại trừ những kỹ năng Grant học được khi phải sinh tồn ở một đầm lầy đã thay đổi cuộc đời mình, biến anh thành thứ gì đó ít nhân tính hơn. Anh đã chôn vùi những ký ức đó và cách li bản thân. Cứ nghĩ về việc cũ thì được gì chứ.
“Anh là con một à?”
“Tất cả những câu hỏi này là sao?”, anh nạt, khó chịu khi tiết lộ bất cứ thông tin nào về bản thân.
“Tôi chỉ quan tâm thôi.”
Grant đột nhiên nhận ra giọng nói của cô là lạ, nhưng không thể xác định lạ chỗ nào. Anh không thể thấy mặt Jane vì trời tối, anh phải cảm nhận bằng thính giác. Nếu tiếp tục nói chuyện với cô, anh có thể tìm ra lý do cô căng thẳng.
“Tôi có một chị em gái”, cuối cùng anh do dự dự nói.
“Tôi cá là cô ấy nhỏ hơn anh. Anh quá hống hách, anh chắc hẳn là anh trai.”
Anh bỏ qua câu chỉ trích của cô và chỉ nói, “Nó nhỏ hơn tôi bốn tuối”.
“Tôi là con một”, cô tự khai.
“Tôi biết.”
Jane điên cuồng tìm kiếm gì đó để nói, nhưng bóng tối đang làm cô sợ chết khiếp. Cô cảm thấy bản thân mình đang nhích tới gần để túm lấy anh, rồi nhớ ra những gì Grant đã nói về việc làm anh giật mình và đừng ném mình vào anh khi không có ý đó. Cô nghiến chặt răng để nằm yên, nỗ lực quá lớn đến nỗi nước dâng đầy trong mắt. Cô chớp mắt xua nó đi. “Grant”, cô nói bằng giọng run run.
“Chuyện gì?”, anh làu bàu.
“Tôi không muốn anh nghĩ tôi lao vào anh vì tôi thật sự không làm vậy, nhưng anh có phiền không nếu tôi… nắm tay anh?”, cô thì thầm. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi sợ tối, và nếu tôi cảm nhận có người bên cạnh mình thì sẽ đỡ hơn.”
Grant vẫn bất động trong một lúc, rồi cô nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo khi anh nằm nghiêng. “Cô thật sự sợ tối sao?”
Jane cố gắng cười thành tiếng nhưng giọng cô quá run rẩy nên nghe cứ như tiếng nức nở. “Từ ‘kinh hãi’ chưa diễn tả được tôi sợ đến thế nào đâu. Tôi không ngủ được trong bóng tối. Lúc ở cái đồn điền thảm hại đó tôi đã thức suốt đêm, không bao giờ ngủ được cho đến khi trời sáng. Nhưng ít nhất tôi có thể dùng thời gian đó để quan sát những tên canh gác và tìm hiểu lịch trình của chúng. Ngoài ra, ở đó không tối đen như mực thế này.”
“Nếu sợ đến như thế, sao cô chuẩn bị sẵn sàng để chạy vào rừng một mình?”
Trong đầu cô hiện ra một gương mặt đẹp trai nhưng vô cùng tàn nhẫn. “Bởi vì chết trong rừng rậm có lẽ tốt hơn là ở chỗ Turego”, cô lặng lẽ nói.
Grant làu bàu gì đó. Anh có thể hiểu lựa chọn đó, nhưng việc cô nhận thức được hoàn cảnh của mình chứng tỏ cô không tầm thường. Có lẽ cô có lý do để biết rằng Turego là kẻ đáng kinh tởm thế nào. Liệu Turego có cưỡng bức cô? Đó có phải là cưỡng bức không? Với người phụ nữ này thì ai biết được chứ? “Cô có ngủ với hắn không?”
Câu hỏi thẳng thừng làm cô giật mình. “Không. Tôi đã ngăn được hắn, nhưng khi hắn bỏ đi hôm qua… chỉ mới hôm qua thôi phải không? Cứ như đã một năm rồi. Dù thế nào, tôi biết khi hắn ta quay lại, tôi sẽ không thể ngăn hắn được nữa. Tôi không còn thời gian.”
“Làm sao cô chắc chắn về điều đó?”
Jane tự hỏi sẽ nói cho anh biết bao nhiêu, liệu anh biết được bao nhiêu rồi. Nếu có liên quan, Grant hẳn sẽ quen với cái tên Luis, nếu không thì cái tên đó không có ý nghĩ gì với anh. Cô muốn kể cho anh nghe, cô không muốn đơn độc trong cơn ác mộng này nữa. Nhưng Jane nhớ George bảo cô rằng sự kín đáo đồng nghĩa với an toàn nên cô dập tắt ý nghĩ dựa vào vòng tay Grant, nói cho anh biết cô đã sợ hãi và cô đơn thế nào. Nếu chưa dính dáng vào vụ này, anh sẽ an toàn hơn khi không biết gì về nó. Mặt khác, nếu có liên quan, cô sẽ an toàn hơn nếu Grant không nhận ra mình là mảnh ghép quan trọng thế nào. Cuối cùng, để trả lời câu hỏi của anh, cô nói: “Tôi không chắc, tôi chỉ sợ ở lại đó, sợ Turego”.
Anh làu bàu, và cuộc nói chuyện dường như kết thúc ở đó. Jane nghiếm chặt hàm. Trong lều nóng và ẩm thấp, nhưng sự ớn lạnh cứ tăng lên dần và nhấn chìm cô. Sao anh không nói gì hết, nói gì cũng được, nói dối còn tốt hơn là im lặng thế này? Cô cứ như đang ở một mình. Một người yên lặng hoàn toàn như thế thật không bình thường.
“Bố tôi thế nào rồi?”
“Tại sao cô hỏi thế?”
“Tôi chỉ thắc mắc thôi.” Có phải anh đang cố tình lảng tránh? Tại sao Grant không muốn nói về bố cô? Có lẽ không phải bố cô thuê anh và anh không muốn thảo luận về một người mà anh cho là anh đã gặp nhưng thật ra là không.
Sau một khoảng lặng, như thể anh cẩn thận xem xét câu trả lời, anh nói, “Ông ấy lo lắng cho cô đến phát ốm. Ngạc nhiên không?”.
“Không, dĩ nhiên không”, cô nói, giật mình, “Tôi sẽ ngạc nhiên nếu ông ấy không lo lắng”.
“Ông ấy trả cho tôi cả một gia tài nho nhỏ để cứu cô thoát khỏi bàn tay Turego dù cô không hòa thuận với ông ấy, không đáng ngạc nhiên à?”
Anh làm cô bối rối, Jane cảm thấy mình không theo kịp cuộc nói chuyện này, cứ như anh đang nói về ai đó hoàn toàn khác. “Anh đang nói về chuyện gì vậy? Bố con tôi luôn rất hòa thuận.”
Cô không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy anh, nhưng hình như anh đột ngột thay đổi, như thể không khí đang nhiễm điện. Cảm giác có nguy hiểm làm cô dựng tóc gáy. Nguy hiểm đến từ anh. Không biết tại sao, cô dịch người ra xa nhất có thể trong chiếc lều nhỏ bé, nhưng làm sao thoát được. Anh tấn công đột ngột như một con rắn, lăn qua và ghim cô xuống, kéo hai tay cô qua đầu và giữ chặt ở đó làm cổ tay cô đau siết. “Được rồi, Jane, hay Priscilla, hay bất kể cô là ai, chúng ta cần nói chuyện. Tôi sẽ hỏi và cô trả lời, và tốt hơn cô nên trả lời thành thật hoặc là cô sẽ gặp rắc rối đó, Jane yêu quý. Cô là ai?”
Anh ta điên rồi chăng? Jane vùng vẫy vì cổ tay bị nắm chặt nhưng Grant không nới lỏng chút nào. Anh đè lên cả người cô và kiểm soát hoàn toàn. Đôi chân cơ bắp của anh cài vào chân cô để ngăn cô đá anh. “Cái… gì…?”, cô lắp bắp. “Grant, anh làm tôi đau!”
“Trả lời tôi, chết tiệt cô đi! Cô là ai?”
“Jane Greer!”, cô liều mạng, cố tỏ ra hài hước, nhưng nỗ lực đó không thành công lắm.
“Tôi không muốn bị lừa, em yêu.” Giọng Grant mềm như nhung, và âm thanh đó làm Jane ớn lạnh đến tận xương tủy. Thậm chí Turego cũng không làm cô sợ đến thế, Turego là tên nguy hiểm xấu xa, nhưng người đàn ông này là người đáng sợ nhất cô từng biết. Anh ta có thể giết cô bằng tay không, mà không cần dùng đến bất cứ vũ khí nào. Cô hoàn toàn bất lực trước anh ta.
“Tôi không nói dối!”, cô tuyệt vọng kháng cự lại. “Tôi là Priscilla Jane Hamilton Greer.”
“Nếu là vậy cô phải biết James Hamilton đã truất quyền thừa kế của mình cách đây rất nhiều năm rồi. Thế mà cô còn rất hòa thuận với ông ta hả?”
“Phải!”, Jane cố đẩy anh ra, còn Grant cố ý dằn cô xuống, khiến cô muốn thở cũng khó khăn. “Ông làm thế để bảo vệ tôi!”
Một khoảng im lặng dài, cô đợi anh phản ứng. Grant càng im lặng thì cô càng căng thẳng. Sao anh không nói gì đi?
Hơi thở ấm áp của anh phả vào má Jane cho cô biết anh gần mình thế nào, nhưng cô không thể thấy anh trong bóng tối ngạt thở này. “Đó là câu trả lời hay”, cuối cùng Grant cũng đáp lời, và cô chùn lại vì giọng châm biếm lạnh như băng của anh. “Tiếc là tôi không tin. Thử lại đi.”
“Tôi đang nói với anh sự thật! Ông đã làm vậy để tôi ít có nguy cơ trở thành mục tiêu bắt cóc. Đó là ý kiến của tôi, chết tiệt!”
“Chắc chắn rồi”, Grant ngâm nga, và âm thanh nhỏ nhẹ đó làm Jane rúng động dữ dội. “Thôi nào, cô có thể làm khá hơn thế.
Jane nhắm mắt, tuyệt vọng tìm cách chứng minh nhân dạng của mình. Trong đầu cô trống rỗng. Cô không mang giấy chứng minh. Thậm chí hộ chiếu cũng không có vì Turego đã lấy nó.
“À, còn anh thì sao?”, cô thốt ra trong cơn thịnh nộ bất chợt bùng lên. Cô đã chịu đựng Grant quá nhiều mà chẳng phàn nàn câu nào, và giờ thì anh ta đe dọa cô. Cô từng bị dồn vào đường cùng và cũng đã học được cách phản công. “Anh là ai? Làm thế nào tôi biết được bố tôi có thuê anh không? Nếu có thì tại sao anh lại không biết không ai gọi tôi Priscilla? Anh làm việc hơi cẩu thả rồi!”
“Trong trường hợp cô không để ý, em yêu, tôi là người có quyền ở đây. Cô phải trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi đã trả lời rồi nhưng anh không tin tôi”, Jane quát lại. “Xin thứ lỗi, nhưng tôi không có mang thẻ tín dụng American Express. Vì Chúa, trông tôi có giống kẻ khủng bố không? Anh gần như làm gãy tay rồi hạ gục tôi. Chính anh đã dồn tôi như trái banh nhựa, và hằn học cứ như tôi là kẻ nguy hiểm. Lạy Chúa tôi, anh tốt hơn nên khám xét tôi thật kỹ để yên tâm mà ngủ đêm nay. Ai biết được có khi tôi giấu một khẩu bazooka cột trong chân đấy, vì tôi là một nhân vật nguy hiểm mà!”, cô lên giọng giận dữ, và Grant đột ngột cắt ngang cô bằng cách dồn hết trọng lượng cơ thể anh xuống người cô. Khi cô thở gấp anh mới nới ra.
“Không. Cô không có vũ khí. Tôi đã cởi đồ cô, nhớ chứ?”, thậm chí trong bóng tối Jane cũng đỏ mặt khi nhớ đến cách anh hôn và vuốt ve mình, cả cảm giác của cô khi đó nữa. Anh chậm rãi di chuyển trên người cô, làm cô ngưng thở vì sự thân mật khêu gợi của anh. Hơi thở ấm áp của Grant phả vào tóc Jane khi anh hạ thấp đầu xuống gần cô. “Nhưng tôi không muốn làm một quý cô thất vọng. Nếu cô muốn được khám xét, tôi không phiền đâu.”
Jane bốc hỏa, cố gắng giật tay ra nhưng vô ích. Sự thất bại cuối cùng cũng làm đầu óc cô sáng ra, và cô khàn khàn hỏi, “Anh có vào nhà khi bố tôi thuê anh không?”.
Anh vẫn yên lặng, nhưng cô cảm thấy sự quan tâm của anh đột nhiên tăng lên. “Có.”
“Anh có vào phòng làm việc không?”
“Có.”
“Vậy thì một chuyên gia như anh sẽ chú ý thấy bức chân dung sau màn. Anh được huấn luyện chú ý mọi thứ phải không nào? Bức tranh chân dung đó là bà nội của tôi. Bà được vẽ lúc đang ngồi, trên tay cầm một cành hồng. Bây giờ anh hãy nói tôi biết màu áo của bà đi”, cô thách anh.
“Màu đen”, anh nói chậm rãi. “Và hoa hồng màu đỏ tươi.”
Khoảng lặng dày đặc rơi vào giữa họ, rồi anh thả tay Jane ra và rời khỏi người cô. “Được rồi”, cuối cùng anh nói. “Tôi sẽ cho cô biết lợi ích của sự đa nghi…”
“À, thôi được rồi, cảm ơn!”, Jane cáu kỉnh chà cổ tay, cố làm mặt giận dữ dù cô thấy nhẹ nhõm khủng khiếp. Rõ là bố cô thuê anh, nếu không thì sao anh thấy được bức chân dung trong phòng làm việc chứ? Cô vẫn cứ muốn điên tiết với Grant, nhưng biết mình sẽ tha thứ cho anh bởi vì trời còn tối. Dù thế nào thì cô cũng vui mừng khi có anh ở đây. Ngoài ra, cô nhắc mình, tốt hơn là dừng lại ở mặt tốt của người đàn ông này.
“Đừng cảm ơn tôi”, anh nói mệt mỏi. “Chỉ cần im lặng và ngủ đi.”
Ngủ à! Giá mà cô có thể làm thế! Jane biết cô không ở đây một mình, nhưng tiềm thức của cô đòi hỏi các giác quan xác nhận điều đó. Cô cần phải nhìn thấy anh, nghe được tiếng anh, hoặc là chạm vào anh. Nhìn thấy anh thì không được rồi. Cứ cho là Grant có một cái đèn pin, nhưng làm gì có chuyện anh sẽ bật nó suốt đêm. Anh cũng không thức suốt đêm để nói chuyện với cô. Có lẽ nếu cô chỉ đơn thuần chạm vào cánh tay anh… và cổ tay cô lại bị kẹp bầm dập gần như là ngay lập tức.
“Ối!”, Jane kêu ré lên, nhưng anh thả tay cô ra.
“Được rồi, lần này là gì đây?”, giọng Grant rõ ràng là hết kiên nhẫn rồi.
“Tôi chỉ muốn chạm vào anh”, Jane thừa nhận, cô quá mệt mỏi để quan tâm anh sẽ nghĩ sao, “để biết chắc bên cạnh có người”.
Grant làu bàu. “Được rồi. Có vẻ đó là cách duy nhất để tôi được ngủ”, anh đan bàn tay chai sạn vào tay cô. “Bây giờ cô ngủ được rồi chứ?”
“Vâng”, cô thì thầm. “Cảm ơn anh.”
Nắm bàn tay thô cứng nhưng ấm áp của Grant khiến Jane cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ. Cô nhắm mắt lại và dần dần thả lỏng. Bàn tay siết chặt của anh đã đẩy sự sợ hãi ra khỏi tâm trí cô. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô kiệt sức nhanh chóng thiếp đi.
Grant thức dậy trước hừng đông, các giác quan của anh báo động ngay lập tức. Anh biết mình đang ở đâu và hiện là mấy giờ rồi. Sáu giác quan phi thường của anh có thể xác định thời gian chỉ trong vài phút. Nhưng anh lập tức nhận ra có một người ở trong lều với mình. Anh biết mình không thể cử động, và thậm chí biết cả lý do tại sao: Jane đang ngủ trên người anh.
Bị đem ra làm đệm ngủ cũng không phiền lắm. Jane mềm mại và ấm áp, mũi anh được chiêu đãi hương vị nữ tính của cô. Cảm giác khuôn ngực mềm mại của cô tựa vào vòm ngực mình rất tuyệt. Một người đàn ông không bao giờ quên cảm giác đặc biệt này, một khi anh ta đã cảm nhận được sự đầy đặn của một người phụ nữ, cảm giác đó sẽ mãi lượn lờ trong ký ức anh ta. Đã lâu rồi Grant không ngủ với bất cứ người phụ nữ nào, và anh quên mất cảm giác đó tuyệt với ra sao.
Năm vừa qua, anh đặc biệt không muốn bất cứ ai xuất hiện bên cạnh mình. Hầu hết thời gian Grant đều ở một mình, như một con thú nằm liếm láp vết thương, đầu óc và tâm hồn anh đầy cảnh chết chóc. Anh trải qua quá nhiều thời gian trong thế giới đen tối đến nỗi bản thân còn chẳng biết liệu mình có thể sống một cuộc sống bình thường được không, nhưng anh đang cố. Mặt trời Tennessee nóng bỏng, ngọt ngào đang chữa lành cơ thể anh, nhưng bóng tối lạnh băng trong đầu thì chưa.
Ngay cả trong giấc ngủ Grant cũng có nhận thức nhạy bén với môi trường xung quanh, nhưng sao Jane ngủ trên người mà anh không biết? Đây là lần thứ hai cô ở ngay trên người anh nhưng anh không bị báo động, và anh không thích thế. Cách đây một năm, không thể nào có chuyện cô nhúc nhích mà không lay động anh.
Jane trở mình, thờ dài trong giấc ngủ. Cánh tay cô quàng qua cổ, còn gương mặt thì vùi vào ngực Grant, hơi thở ấm áp, lay động những sợi lông trên ngực anh. Cô nằm trên người anh như một con mèo không xương, cơ thể mềm mại uốn theo những cơ bắp săn chắc của anh. Chân đan vào chân, tóc xõa trên vai và cánh tay anh. Cơ thể Grant căng cứng mặc dù anh đang tức giận chính mình, và cánh tay chậm rãi ôm lấy Jane, đôi tay vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô. Anh có thể có cô nếu muốn. Anh được huấn luyện chuyên nghiệp để làm con người đau đớn tột cùng, nhưng anh cũng biết làm thế nào để tạo ra khoái cảm. Grant biết tất cả các điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, biết làm thế nào để kích thích các dây thần kinh của Jane mà cô thậm chí còn không biết nó có tồn tại. Hơn thế nữa, anh biết phải làm thế nào để kiểm soát phản ứng của cơ thể mình, làm thể nào để kéo dài khoái cảm cho đến khi đối phương hoàn toàn thỏa mãn.
Grant biết cô sẽ không từ chối anh, va nhận thức đó đang ăn mòn. Trong đầu anh tưởng tượng rất nhiều hình ảnh và cảm xúc. Trong vòng mười phút anh sẽ khiến Jane phải van xin, và anh sẽ đi vào cô, sẽ được siết chặt trong đôi chân dài mượt mà của một vũ công. Điều duy nhất ngăn anh lại là niềm tin ngây thơ của cô dành cho anh, cuộn người ngủ ngon lành trên người anh. Cô ngủ như thể cảm thấy an toàn tuyệt đối, như thể anh có thể bảo vệ cô và giữ cô an toàn khỏi mọi thứ.
Niềm tin. Cuộc đời anh thiếu thốn niềm tin quá lâu, đến nỗi anh giật mình khi có ai đó tin mình một cách dễ dàng và tuyệt đối. Grant không thoải mái với điều đó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất tuyệt, tuyệt như khi ôm cô trong vòng tay vậy. Vì thế anh nằm mở hai mắt trong bóng tối và ôm Jane ngủ. Suy nghĩ đen tối của anh tương phản với sự ngọt ngào ấm áp của hai cơ thể đang áp vào nhau.
Khi ánh sáng yếu ớt đầu tiên bắt đầu xuyên qua những cành cây, anh lay vai gọi cô dậy. “Jane, thức dậy đi.”
Cô làu bàu gì đó rồi vùi mặt vào cổ anh. Anh nhẹ nhàng nghiêng qua, đặt nhẹ cô xuống tấm mền. Đôi cánh tay cô vẫn quàng chặt trên cổ anh cứ như sợ ngã. “Đợi đã! Đừng đi”, cô vội nói, rồi bị giọng nói của mình đánh thức. Cô chớp mắt nhìn anh. “Ồ, trời sáng rồi sao?”
“Phải, sáng rồi. Cô có nghĩ sẽ để tôi dậy không?”
Jane bối rối nhìn Grant, lúc đó cô mới nhận ra mình vẫn đang bám chặt cổ anh. Cô lật đật buông hai tay như bị bỏng, và dù không nhìn rõ vì trời còn mờ tối, nhưng anh nghĩ má cô đỏ rần rồi. “Tôi xin lỗi”, cô xin lỗi.
Cô đã buông anh ra rồi, nhưng kỳ lạ là anh không muốn rời khỏi cái chòi nhỏ bé của họ, Jane đang gối đầu trên cánh tay trái của anh. Grant bị ham muốn áp đảo lý trí, anh lần tay vào áo sơ mi của cô, không là áo của anh mới đúng. Anh xoa bàn tay lên bụng cô. Bàn tay đắm chìm trên làn da mịn màng, ấm áp của Jane, anh biết sẽ có những khoái cảm tuyệt hơn nếu anh lần tay lên trên và xuống phía dưới vị trí bàn tay anh đang đặt.
Jane thở gấp, nhịp tim của cô tăng điên cuồng so với lúc mới tỉnh giấc. “Grant?”, cô do dự gọi tên anh. Bàn tay anh chỉ để trên bụng, nhưng cô cảm thấy ngực mình siết lại chờ mong. Bên trong cơ thể cô đau đớn không ngừng khuấy động. Cảm giác giống hệt như lúc cô đứng khỏa thân trong vòng tay Grant ở giữa dòng suối, và để anh vuốt ve với sự kích thích nguyên sơ mà cô chưa từng trải qua. Cô hơi sợ nhu cầu đó, và cũng hơi sợ người đàn ông tạo ra cảm xúc ấy bằng những cái vuốt ve, người đang nghiêng mình dựa vào cô lúc này.
Kinh nghiệm tình dục duy nhất của Jane là với chồng cũ. Cuộc hôn nhân không thành công đã hạn chế những gì cô biết về tình dục. Chris không để lại cho cô bất cứ tiêu chuẩn nào, vì vậy cô không thể so sánh giữa chồng cũ của cô, một người tử tế và vui tính, gầy gầy, chỉ cao hơn cô vài centimet, với gã chiến binh to lớn, cứng cỏi và đầy cơ bắp này. Chris là người văn minh lịch sự còn Grant thì không.
Nếu Grant chiếm lấy cô, anh có kiểm soát mạnh mình không, hay là áp đảo cô hoàn toàn? Có lẽ đó là điều Jane sợ nhất, vì cuộc đấu tranh lớn nhất trong đời cô là vì tự do: Thoát khỏi sự sợ hãi và bao bọc của bố mẹ mình. Cô đã đấu tranh cật lực để kiểm soát cuộc đời mình, đến nỗi giờ phải hoàn toàn trông chờ vào lòng tốt của Grant, điều đó làm cô sợ. Không có phương pháp tự vệ nào có thể sử dụng để chống lại anh, cô cũng không có chút phòng bị nào. Tất cả những gì cô có thể làm là tin vào anh.
“Đừng sợ anh”, Grant nói với giọng đều đều. “Anh không phải tội phạm hiếp dâm.”
“Em biết”, một tên sát thủ thì có thể, nhưng một con yêu râu xanh thì không. “Em tin anh”, Jane thì thầm và lần tay lên quai hàm lởm chởm râu của anh.
Anh cười giễu. “Đừng quá tin anh, em yêu. Anh muốn em chết đi được, và thức dậy với em trong vòng tay đang biến mọi dự định tốt đẹp của anh bay mất.” Nhưng anh quay sang hôn nhanh vào đôi bàn tay đang dịu dàng vuốt ve gò má mình. “Thôi nào, chúng ta đi thôi. Trời sáng rồi, ở trong cái lều này chúng ta cứ như mục tiêu không cần nhắm cũng bắn trúng.”
Anh ngồi dậy và với lấy đôi bốt, xỏ chân vào rồi nhanh chóng buộc dây một cách thành thục. Jane chậm chạp ngồi dậy, cả người cô phản kháng, không muốn đứng lên. Cô ngáp dài, đẩy đám tóc rối bù ra sau rồi mạng giày vào. Khi cô mang giày xong thì Grant đã ra khỏi lều, và cô bò theo sau anh. Khi đứng lên đâu ra đấy, cô duỗi thẳng những cơ bắp mỏi nhừ, rồi xoa những ngón chân nhiều lần để khởi động. Trong khi đó, Grant nhanh chóng dỡ lều. Anh làm nhanh đến nỗi Jane chỉ biết chớp mắt kinh ngạc. Chỉ trong một khắc cái lều đã được gấp lại thành một cuộn nhỏ xíu và cất vào ba lô cùng với tấm chăn mỏng được cuộn lại bên cạnh.
“Còn thứ bánh kẹo nào trong cái túi không đáy của em không?”, anh hỏi. “Nếu không có thì chúng ta ăn lương khô vậy.”
“Anh chỉ có thứ kinh tởm đó thôi hả?”
“Phải.”
“Được rồi, để xem nào. Em biết mình không còn nước cam ép nữa…”
Cô mở ba lô ra và lục lọi trong đó. “Ah! Còn hơn hai thanh bánh Granola. Anh có phiền không nếu em lấy cái có dừa? Em không thích nho khô.”
“Chắc chắn rồi”, anh lười biếng đáp. “Sau cùng thì chúng là của em mà.”
Jane bực bội liếc anh. “Chúng là của chúng ta. Đợi đã… có một hộp…”, cô lôi ra một cái hộp và đọc nhãn, rồi mỉm cười hân hoan. “Cá ngừ xông khói! Và vài cái bánh quy. Xin mời ngồi, thưa ngài, chúng ta dùng bữa sáng nào!”
Grant ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy con dao ở thắt lưng và với lấy hộp cá ngừ. Jane giật lại, nhướng mày cao ngạo. “Cho anh biết, đây là bữa ăn cao cấp. Chúng ta không mở hộp bằng con dao đó!”
“Chúng ta không dùng nó sao? Vậy ta dùng cái gì nào, răng chắc?”
Cô hếch cằm lên với anh và lại lục lọi trong ba lô, cuối cùng cũng khai quật được dụng cụ khui hộp. “Nghe nhé”, cô nói, đưa đồ khui cho anh, “Khi em trốn thoát, em làm đúng phong cách mà”.
Cầm lấy dụng cụ, anh bắt đầu mở hộp cá ngừ. “Anh thấy rồi. Em làm thế nào mà lấy được tất cả những thứ linh tinh này? Anh chỉ có thể tưởng tượng là em bảo Turego thu thập cho em mấy thứ cần thiết để em bỏ trốn.”
Jane cười khúc khích, một âm thanh khàn khàn ấm áp khiến anh ngẩng đầu lên, bỏ dở việc đang làm. Đôi mắt vàng sắc bén đó ngắm nhìn cô như thể đang nhìn châu báu. Còn cô đang bận rộn lôi bánh quy ra khỏi ba lô nên đã bỏ lỡ biểu hiện thoáng qua trên mặt anh. “Hầu như là thế. Em luôn luôn ‘đói khát’, dù em hiếm khi nói với Turego. Em chỉ cần nói với đầu bếp một tiếng, anh ta sẽ đem đến những gì em muốn. Em lùng sục nhà bếp và căn cứ của họ hầu như mỗi đêm để tìm đồ.”
“Như cái ba lô này chẳng hạn?”, anh nhìn vào ba lô khi hỏi.
Cô vỗ nhẹ vào nó một cách tự hào. “Một cái ba lô đẹp, không phải sao?”
Grant không trả lời, nhưng đuôi mắt hiện lên một nếp nhăn như thể anh sắp cười. Họ ăn cá ngừ và bánh quy trong im lặng thân tình, rồi uống nước từ bi đông của Grant. Anh ăn luôn thanh Granola của mình, nhưng Jane quyết đinh để dành thanh còn lại.
Jane ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ba lô, lấy ra cái lược và chải đuôi tóc rối bù của mình, sau đó dùng khăn giấy ướt lau tay và mặt. “Anh muốn một cái không?”, cô lịch sự hỏi Grant, đưa cho anh một gói nhỏ.
Grant cứ nhìn Jane, kinh ngạc không sao tả xiết, nhưng cũng đón lấy gói khăn từ tay cô và mở nó ra. Mảnh giấy ướt có mùi bánh quy làm anh cảm thấy mát mẻ hơn. Với sự ngạc nhiên của mình, những vệt đen mà anh ngụy trang trước khi bắt đầu cuộc tìm kiếm Jane vẫn còn trên mặt. Trông anh hẳn là giống quỷ địa ngục cùng với những sọc vằn trên mặt.
Grant bị thu hút bởi một âm thanh quen thuộc và quay lại nhìn Jane. Một tuýp kem đánh răng nằm trên đất bên cạnh cô, còn cô thì đang chải răng một cách cần mẫn. Anh thấy Jane phun kem ra, rồi lấy một chai gì đấy nho nhỏ và trút vào miệng, súc thứ chất lỏng đó rồi nhổ ra ngoài. Anh sững sờ khi nhận ra cái chai. Nhìn chằm chằm cô mắt năm giây, rồi phịch xuống và bắt đầu cười một cách man dại. Jane đang súc miệng bằng nước khoáng Perrier.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook