Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm
-
Chương 11
Sau đó Jane ngồi im thin thít, gục đầu xuống gối và nhắm mắt lại. Cảm giác hoang vắng, lạnh giá lan dần trong lòng, choán hết cả người cô, đẩy nỗi lo lắng và sợ hãi qua một bên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không thuyết phục được Grant rằng mình không hề phản bội anh? Với cuộc sống mà anh đã trải qua, thì có lẽ đó là điều mà anh luôn phải đề phòng, vì thế anh thậm chí còn không ngạc nhiên khi bị phản bội. Cô sẽ cố gắng giải thích với Grant lần nữa, dĩ nhiên rồi, cô sẽ không ngừng cố gắng cho đến khi anh thật sự bỏ cô lại.
Nhưng… nếu anh không chịu nghe thì sao? Lúc đó cô sẽ làm sao? Làm cách nào Jane cũng không thể tưởng tượng được tương lai của mình khi không có Grant. Khoảng cách tình cảm giữa họ bây giờ đúng là đau đớn, nhưng cô vẫn có thể ngước lên và nhìn thấy anh, khuây khoả vì sự gần gũi về mặt thân thể này. Cô sẽ làm được gì nếu không có anh ở đây nữa?
Nhiệt độ và độ ẩm đang bắt đầu tăng lên, đẩy lùi bóng râm của nhà kho cũ, và tiếng sấm chớp đang báo hiệu cơn mưa hàng ngày đang đến. Cánh cửa cọt kẹt mở ra và một bà lão khòm lưng đang chầm chậm đi ngang hông căn nhà đến một bãi quây nhỏ, nơi đàn lợn đang ủn ỉn nằm lăn trong bùn để tránh nóng. Grant quan sát bà, đôi mắt cảnh giác và không dao động dù chỉ một chút. Thật sự không có khả năng bà lão có thể nhìn thấy họ, cỏ dại và những bụi rậm mọc cao quá eo người, ở giữa căn nhà và cái kho cũ đó một lối mòn nhỏ thôi. Đàn lợn eng éc kêu lớn tiếng khi bà lão cho chúng ăn, và sau khi trò chuyện bâng quơ với chúng một đỗi, bà cần mẫn quay về trái nhà kia.
Jane không hề động đậy, thậm chí không mở mắt ra khi đàn lợn hò hét bắt đầu đòi ăn. Grant nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lẽo của anh có chút hoang mang. Thật chẳng giống Jane chút nào khi ngồi im thin thít và chả quan tâm đến tiếng ồn ào kia. Dĩ nhiên là cô biết đàn lợn đang ầm ĩ rồi, nhưng chả buồn nhìn lên để xem tại sao chúng lại thét lên eng éc thế kia, hay thậm chí khi bà lão bắt đầu nói chuyện với chúng cô cũng không phản ứng. Bình thường cô tò mò như một con mèo ấy, chĩa mũi vào bất cứ thứ gì dù có liên quan đến mình hay không.
Thật khó để diễn tả cái cách mà Jane cúi đầu, nhưng Grant nghĩ rằng trông cô thật xanh xao, anh nhìn thấy một vài đốm tàn nhan nổi bật một cách rõ ràng trên mặt cô.
Hình ảnh Turego cúi xuống hôn vào môi Jane và cái cách cô đứng yên thụ động đón nhận nụ hôn loé qua trong đầu Grant. Cơn thịnh nộ xoáy dần lên trong anh lần nữa, và nắm tay anh siết chặt lại. Cô nàng chết tiệt này! Sao cô ta có thể để cho tên nhớp nhúa đó chạm vào mình cơ chứ?
Tiếng sấm đến gần và lớn hơn, mùi hơi đất bốc lên trong không khí báo hiệu cơn mưa sắp đến. Gió bắt đầu cuộn lên và thổi qua căn nhà kho mang theo sự mát mẻ, dễ chịu. Không khí sống động, như toả sáng với năng lượng mà sấm mang tới. Đám sinh vật nhỏ bắt đầu tìm chỗ trú mưa, những chú chim đang bay qua bay lại tìm chỗ đậu an toàn nhất để đợi cơn bão qua đi.
Trời mưa là khoảng thời gian tốt nhất để di chuyển tiếp, bởi vì những người khác sẽ trú mưa cho đến khi tạnh mới đi, nhưng cơ thể Grant đau đớn vì những cú đấm mà anh phải chịu, và cánh tay trái vẫn còn rỉ máu. Ở đây, lúc này, họ không bị nguy hiểm, nên anh bằng lòng nghỉ ngơi. Di chuyển vào buổi tối thậm chí còn tốt hơn.
Trời bắt đầu mưa, từ vài giọt lác đác chuyển sang trận đại hồng thuỷ chỉ trong vài giây. Mặt đất không thể ngấm một lượng nước lớn như vậy, và bắt đầu kéo thành dòng chảy qua nhà kho. Grant đứng bật dậy, nén một tiếng rên khi cơ thể cứng nhắc của anh phản kháng, và tìm được chỗ ngồi trên thùng chứa rau quả đã gần thối rữa. Cái thùng nhỏ nhưng chịu được trọng lượng của anh. Jane vẫn ngồi im. Cô không có phản ứng gì cho đến khi nước bắt đầu ngấm qua chiếc quần, lúc đó cô mới ngước lên và nhận ra dòng nước đã vây quanh mình. Cô chẳng buồn nhìn Grant lấy một cái, dù cô chuyển sang một bên để tránh vũng nước. Cô quay lưng lại với anh và ngồi như tư thế cũ, với đầu gối co lên, hai tay khoanh vòng qua gối rồi cúi đầu lên đó.
Grant biết cách chờ đợi, kiên nhẫn là bản năng thứ hai của anh. Anh có thể giữ nguyên một tư thế suốt ngày dài nếu cần thiết, lờ tịt đi mọi nhu cầu tự nhiên cứ như chúng không tồn tại. Nhưng sự im lặng và thiếu cử động trong cái nhà kho tồi tàn này bắt đầu làm Grant điên tiết, bởi vì anh không quen với một cô nàng Jane giống như thế này. Có phải cô đang lên kế hoạch làm gì đó không?
Cuối cùng mưa tạnh, và không khí nóng ẩm ướt bắt đầu quay trở lại. “Có phải chúng ta ngồi đây suốt ngày không?” Sau cùng Jane cũng cáu kỉnh hỏi, phá vỡ sự im lặng của chính mình.
“Cũng có lẽ thế. Tôi chẳng có chuyện gì tốt hơn để làm. Còn cô?”
Jane không trả lời câu hỏi đó, cũng không hỏi câu nào nữa, cô hiểu Grant sẽ chẳng buồn nói cho cô biết bất cứ điều gì. Cô đã đói đến muốn phát bệnh rồi, nhưng chẳng còn chút đồ ăn nào trong ba lô cả, và cô cũng chẳng có ý định phàn nàn với anh điều đó. Lại cúi đầu xuống gối và cố gắng tìm một nơi để chợp mắt một chút, ít nhất lúc đó cô có thể quên được mình khổ sở thế nào.
Jane thật sự đã cố gắng và ngủ được một chút, Grant lắc vai đánh thức cô dậy lúc chạng vạng. “Chúng ta đi nào”, anh nói, kéo cô đứng dậy. Trái tim Jane ngưng đập, vì ở thời khắc đó bàn tay mạnh mẽ của anh chạm vào cô rất dịu dàng, Jane điên cuồng hi vọng anh đã dịu lại và suy nghĩ thấu đáo trong lúc cô ngủ. Nhưng rồi anh buông cánh tay cô ra và bước tránh khỏi cô với khuôn mặt cứng nhắc làm hy vọng của cô chết lịm.
Jane theo anh cứ như con rối, bước theo bước chân anh, dừng khi anh dừng, luôn giữ đúng một khoảng cách đằng sau anh. Grant liều lĩnh đi vào trung tâm thị trấn, bước xuống đường lớn như thể chả có ai đang săn tìm mình, chưa kể là có đến một binh đoàn nhỏ.
Rất nhiều người nhìn họ một cách kỳ quặc, nhưng không ai ngăn họ lại. Jane thấy họ trông hơi lạ: Một người đàn ông cao to, tóc vàng hoe, khuôn mặt sưng phồng, bầm tím với khẩu sung hờ hững trong tay, theo sau là một phụ nữ tóc tai rối tung hoang dại, quần áo bẩn thỉu và một cái ba lô trên lưng đang đung đưa ngang chân khi cô bước đi.
Ờ thì, mọi thứ cũng quái lạ với cô. Jane cảm thấy như thể họ lạc trong video trò chơi, với những ánh đèn neon điên cuồng chiếu vào mình. Sau một lúc cô nhận ra ánh đèn là thật, bảng hiệu quảng cáo của một quán rượu nhỏ chiếu thông điệp của nó bằng ánh đèn neon hồng và xanh.
Anh đang làm gì vậy? Họ đang thu hút quá nhiều sự chú ý đến nỗi Turego sẽ phải nghe nói đã đời nếu hắn ta hỏi bất cứ một câu nào. Theo những gì Grant biết, Turego có thể nhờ lực lượng hành pháp địa phương truy bắt họ với những cáo buộc vô căn cứ. Turego chắc chắn có đủ thẩm quyền để huy động đủ người cho cuộc truy tìm. Trông cứ như Grant muốn Turego tìm ra họ vậy.
Anh rẽ xuống con phố khác và dừng lại bên ngoài một quán rượu nhỏ trong khá tối tăm. “Theo sát tôi, và không được lên tiếng”, anh ra lệnh cụt lủn, rồi bước vào.
Cái quán rượu nhỏ xíu nóng bức, đầy khói thuốc lá, và mùi rượu mạnh pha lẫn mồ hôi lan trong không khí. Ngoại trừ cô phục vụ trông nhếch nhác và hai ả gái điếm đầy nhục cảm, ở đó chẳng có người phụ nữ nào khác. Rất nhiều gã đàn ông nhìn vào Jane rồi suy đoán bằng đôi mắt đen tối của họ, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Grant thì đều quay lại đố uống của mình, hiển nhiên xác định rằng cô không đáng để chuốc phiền toái.
Grant tìm được chỗ ngồi tại một chiếc bàn nhỏ ở phía sâu bên trong. Sau một lúc cô phục vụ đi tới chỗ họ, Grant gọi hai ly rượu tequla mà chẳng buồn hỏi Jane muốn uống gì.
Jane ngăn người phục vụ lại. “Đợi đã… cô có nước chanh không?”, khi cô gái gật đầu, Jane buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. “Một ly nước chanh thay vì tequila nhé, làm ơn.”
Grant mồi một điếu xì gà, khum bàn tay quanh ngọn lửa. “Cô kiêng rượu à?”
“Em không uống rượu lúc bụng đang trống rỗng.”
“Chúng ta sẽ tìm gì đó để ăn sau. Chỗ này không bán thức ăn.”
Cô đợi cho đến khi đồ uống của họ được mang ra trước khi nói chuyện tiếp với anh. “Chúng ta ở đây có nguy hiểm không? Người của Turego cũng có thể thấy chúng ta đi trên đường.”
Mắt Grant nheo lại khi nhìn chằm chằm cô qua khói thuốc. “Sao cô phải lo lắng chứ? Cô không nghĩ hắn ta sẽ dang rộng vòng tay đón mình à?”
Jane chồm về phía trước, mắt cũng nheo lại. “Anh nghe này. Em phải kéo dài thời gian, và đó là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra. Em rất tiếc vì không có thời gian giải thích trước với anh, nhưng em không nghĩ Turego sẽ để cho em bảo ‘tam dựng’ và hội ý với anh! Nếu cũng bị hắn trói lại thì em sẽ không có cách nào giúp anh được!”
“Cảm ơn, em yêu, nhưng tôi có thể làm mà không cần kiểu giúp của cô”, Grant lè nhè, chạm vào mắt trái sưng húp và đỏ bừng.
Cơn giận đang thiêu đốt Jane, cô vô tội và phát mệt vì bị đốt xử như Benedict Arnold(1) rồi. Cô đang nghĩ đến việc hất ly nước chanh vào người anh, nhưng bụng cô đang sôi sục và việc trả thù này chiếm vị trí thứ hai, xa tít so với việc cho thứ gì đó vào bụng, dù đó có là nước chanh đi chăng nữa. Jane ngồi lại ghế của mình và nhập một ngụm, uống càng chậm càng tốt.
(1) Benedict Arnold từng được xưng tụng như người hùng trong chiến tranh dành thuộc địa Anh – Mỹ năm 1777 tại trận Bemis Heights và bị gãy một chân. Nhưng sau đó không lâu ông đã đầu quân cho vua Anh, điều hành quân đội chống lại quê hương của mình. Câu phán xét kinh điển của người Mỹ dành cho Benedict là: “Họ sẽ cắt cái chân đã từng bị thương khi ông đã chiến đấu vẻ vang vị sự nghiệp tự do, và chôn nó với nghi lễ quân đội, còn các phần còn lại của cái xác sẽ bị treo trên giá treo cổ”. Ở Mỹ hiện vẫn còn tượng đài nhỏ cho cái chân của Benedict Arnold như biểu trưng cho sự công bằng kỳ lạ mà người Mỹ dành cho người anh hùng phản bội này.
Từng phút trôi qua và Jane bắt đầu cảm thấy rùng mình ở hai bên vai. Mỗi giây họ ngồi đó càng làm họ gặp nguy hiểm hơn, tạo cho Turego cơ hội thuận lợi hơn để tìm ra họ. Chiếc xe tải bị bỏ lại sẽ không lừa được hắn lâu.
Một gã đàn ông trượt vào chiếc ghế bên cạnh Jane làm cô giật mình, tim cô như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Hắn chỉ nhìn lướt qua cô một cái rồi quay sang Grant. Hắn là một nhân vật khó tả, quần áo cũ rách, khuôn mặt bị che gần hết bởi hàm râu nhiều ngày chưa cạo và mùi rượu ôi khiến Jane nhăn mũi. Nhưng rồi hắn nói gì đó với Grant, quá khẽ đến nỗi cô không thể nghe được họ đang nói gì và Jane bắt đầu lắp ráp được mọi chi tiết ăn khớp với nhau.
Grant lộ diễn khắp nơi không phải vì anh muốn Turego tìm ra mình, mà bởi vì anh muốn ai đó khác tìm ra họ. Đây là một canh bạc may rủi, nhưng nó hiệu quả. Tuy không còn làm việc trong tổ chức nữa, nhưng Grant nổi tiếng và anh tin danh tiếng của mình có thể bắt liên lạc với người khác. Gã đàn ông này có lẽ chỉ là một vai phụ, nhưng hắn có giá trị sử dụng của riêng mình.
“Tôi cần phương tiện di chuyển”, Grant nói. “Trong vòng một giờ nữa. Anh lo liệu được không?”
“Được”, hắn nói, chầm chậm gật đầu khẳng định.
“Tốt. Đậu xe đằng sau Blue Pelican chính xác sau một tiếng nữa tính từ bây giờ. Đặt chìa khoá dưới ghế bên phải, xuống xe và biến đi.”
Hắn gật đầu lần nữa. “Chúc may mắn, anh bạn.”
Môi anh nhếch một nụ cười nửa miệng cứng nhắc. “Cảm ơn. Tôi có thể cần một ít may mắn lúc này đấy.”
Gã lẫn vào đám đông và đi mất. Jane chầm chậm lắc ly nước của mình trong tay, mắt dán xuống bàn. “Giờ anh bắt được liên lạc rồi, không phải ta nên rời khỏi đây sao?”
Grant nâng tequila lên miệng, cổ họng mạnh mẽ của anh phải hoạt động khi anh nuốt cái thứ chất lỏng cay nồng đó. “Chúng ta đợi thêm chút nữa.”
Không, không nên theo sát người khác. George đã luôn dạy cô liên lạc với người khác mà như không sẽ quan trọng ra sao. Người đàn ông đó đã liều lĩnh đến chỗ họ một cách hiên ngang, nhưng rồi sao, rõ ràng Grant cũng liều lĩnh để lộ bản thân anh. Tình hình có vẻ tuyệt vọng quá đi mất, dù trông Grant như thể đang nghĩ không có gì quan trọng hơn việc ngủ một giấc. Anh nằm sõng soài ra trên ghế, mắt lim dim, nếu Jane không để ý tay trái Grant vẫn đặt trên cây súng, cô sẽ nghĩ anh hoàn toàn thư giãn.
“Anh nghĩ chúng ta có thể tìm được một cái nhà tắm không?”, cô hỏi, giữ giọng mình thật khẽ.
“Ở đây à, tôi không tin là có đâu.”
“Bất cứ chỗ nào.”
“Được rồi. Cô uống xong chưa?”, anh uống nốt phần tequila còn lại, Jane cũng làm thế với ly nước chanh của mình. Da cô lại sởn gai ốc, cứ thấy ngứa râm ran phía sau ót và cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn khi Jane đứng dậy.
Họ len lỏi qua các dãy bàn ghế đi ra cửa và ngay khi bước ra ngoài, Jane nói, “Em nghĩ chúng ta đang bị theo dõi.”
“Tôi biết. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ đi theo hướng đối diện Blue Pelican.”
“Blue Pelican là cái quái gì thế? Sao anh biết quá nhiều về thị trấn này vậy? Trước đây anh đã từng đến đây à?”
“Chưa. Nhưng tôi luôn mở mắt quan sát. Blue Pelican là quán rượu đầu tiên chúng ta đi qua.”
Giờ Jane mới nhớ ra. Đó là quán rượu có đèn neon, cái nơi cô cảm thấy không thưc.
Họ đi xuống con hẻm nhỏ, vào trong một cái hang tối như hũ nút. Con đường không trải nhựa, không có một lối đi bộ, không đèn đường, thậm chí chẳng có nổi một ngọn đèn neon để mượn ánh sáng của nó. Mặt đường thì ghồ ghề, mụi chua lè của rác thải bốc lên xung quanh cô. Jane không suy nghĩ gì mà đưa tay vươn tới tóm chặt dây thắt lưng Grant.
Anh khựng lại, rồi tiếp tục bước mà không nói gì. Jane nuốt khan, muộn màng nhận ra rằng mình có thể sẽ lại bị anh tấn công lần nữa, như lần đầu tiên cô tóm lấy anh từ phía sau. Cô sẽ ra sao nếu không có Grant để dựa dẫm trong bóng tối? Ở bên cạnh để xiết chặt tay cô? Cô đã không còn là đứa trẻ con ngồi đó khiếp hãi ngày qua ngày và có lẽ đây là lúc để tiến thêm một bước nữa. Từ từ, thận trọng, Jane thả tay ra khỏi thắt lưng Grant và buông thõng hai cánh tay.
Anh dừng lại và quay sang nhìn cô, bóng tối che phủ mặt anh. “Tôi không phiền chuyện cô nắm dây lưng của mình đâu.”
Jane vẫn im lặng, cảm nhận được sự tò mò, do dự của anh, nhưng cô không thể cho anh bất cứ lời giải thích nào. Tất cả những bước ngoặt trong đời cô là những điều sâu kín, Jane có được do nỗ lực đau đớn, và đấy không phải là điều cô có thể dễ dàng chia sẻ. Thậm trí vị bác sĩ tâm lý dành cho trẻ con giỏi nhất mà bố mẹ dẫn cô đến cũng không thể kéo Jane ra khỏi vụ bắt cóc đó.
Mọi người đều biết về những cơn ác mộng của Jane, sự lấc cấc và chứng sợ tối vô lý của cô, nhưng cô chưa bao giờ kể cho ai những gì mình đã trải qua. Không kể với bố mẹ, thậm chí cả Chris, bạn thân nhất của cô từ lâu trước khi họ cưới nhau.
Trong suốt những năm sau khi bị bắt cóc, cô chỉ kể cho và tin tưởng một người duy nhất. Bây giờ giữa họ có một khoảng cách mà Jane phải cố kết nối, nhưng anh cứ đẩy cô ra. Bất kể cô muốn ném mình vào vòng tay anh đến thế nào, cô vẫn phải đứng một mình, bởi vì sớm thôi, cô sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nỗi sợ phải ở một mình trong bóng tối không là gì so với nỗi sợ phải cô đơn suốt quãng đời còn lại của mình.
Grant đi quanh co, len lỏi ở các lối đi gồ ghề xuyên suốt thị trấn, đi quàng đi xiên rồi lại về lối cũ, thay đổi tuyến đường quá nhiều lần đến nỗi Jane hoàn toàn mất phương hướng. Cô kiên trì đi theo anh sát gót. Grant dừng lại một lần và đứng canh chừng trong khi Jane lẩn vào phía sau một khách sạn bẩn thỉu.
Hệ thống nước ở đây như được lắp từ Thế chiến thứ hai, bóng đèn thì mờ mờ treo trên trần nhà, và có rất nhiều gián chết nằm chỏng gọng trong góc, nhưng Jane chẳng còn hơi sức đâu mà phản đối. Ít nhất thì ống nước cũng hoạt động và khi cô mở nước vào cái chậu nứt nẻ, một dòng nước nhỏ âm ấm tuôn ra. Cô rửa tay, khom xuống khoả nước vào mặt. Chẳng có cái khăn nào nên cô lau tay vào ống quần và để mặt mình tự khô.
Khi cô khẽ khàng rời khỏi toà nhà, Grant bước ra từ chỗ ẩn nấp và nắm lấy cánh tay cô. Họ không cách xa Blue Pelican lắm, vì nó quay hướng ra ngoài, khi rẽ qua góc đường, cô có thể nhìn thấy đèn hiệu màu xanh và hồng phát sáng. Nhưng Grant không bước thẳng đến đó, anh vòng vòng hết cả khu vực, thỉnh thoảng còn đứng yên không động đậy nhiều phút trong khi chờ đợi và quan sát.
Cuối cùng họ cũng đến được chiếc xe Ford cũ kỹ được đậu đằng sau quán rượu, nhưng thậm chí lúc này Grant cũng cảnh giác, anh nâng nắp đầu xe lên và dùng điếu xì gà để kiểm tra động cơ. Jane không hỏi anh đang tìm cái gì, vì cô có một suy đoán đáng sợ. Anh đóng nắp đầu xe lại một cách nhẹ nhàng nhất có thể, chắc chắn rồi.
“Lên xe đi và lấy chìa khoá dưới ghế ngồi ra.”
Cô mở cửa xe. Đèn trần xe không sáng, nhưng chuyện đó chẳng ai mong muốn cả. Tự mình kiểm tra chút xíu, cô nín thở nhìn qua sau ghế, phòng khi thật sự có ai ở đó. Nhưng ván sàn trống rỗng, và cô thở ra nhẹ nhõm.
Cô chồm người qua, quét tay xuống dưới ghế tìm chìa khoá. Cánh cửa bên kia mở ra, và chiếc xe lắc lư vì trọng lượng của Grant. “Nhanh lên”, anh quát.
“Em không tìm được chìa khoá!”, những ngón tay quờ quạng của cô toàn tìm thấy rác bẩn, vài cái ốc vít, một mảnh giấy, nhưng chẳng thấy có cái chìa khoá nào cả. “Có lẽ không phải chiếc xe này.”
“Chắc chắn là nó. Kiểm tra lại nào!”
Cô ngồi xuống sàn và tìm sâu dưới ghế, quét tay qua lại. “Không có gì cả, tìm dưới ghế của anh đi.”
Grant khom người, với tay xuống dưới ghế để tìm. Anh vừa chửi thề vừa lôi ra cái chìa khoá được nối vào một mảnh gỗ nhỏ. Lầm bầm mắng cái kẻ chết tiệt không làm theo nổi vài chỉ dẫn đơn giản, anh ấn chìa khoá và khởi động xe.
Mặc dù đã cũ nhưng động cơ của chiếc xe này khá êm ái. Grant sang số và lái xe ra khỏi con hẻm. Anh không bật đèn trước cho đến khi họ đi xa khỏi Blue Pelican và ra đường chính sáng chưng.
Jane ngồi dựa vào chiếc ghế bốc mùi ẩm mốc, không thể tin được cuối cùng họ cũng an toàn rời đi. Quá nhiều chuyện xảy ra từ buổi sáng hôm đó, đến nỗi cô mất hết khái niệm thời gian. Giờ cũng không hẳn là quá khuya, chắc chỉ khoảng tầm mười giờ, chừng đó thôi. Jane ngắm nhìn đường xá một lúc, bị thôi miên bởi hình ảnh phố xá trải dài dưới ánh đèn xe trước mặt, cô mệt mỏi nhưng không hề chợp mắt được. “Chúng ta vẫn đến Limon chứ?”
“Tại sao? Đó là những gì cô đã bảo với người tình của mình à?”
Jane ngồi im, cắn chặt răng để ngăn cơn điên đang bùng lên. Được rồi, cô sẽ cố gắng một lần nữa. “Hắn không phải là người tình của em, và em chẳng nói với hắn cài gì cả. Tất cả những gì em cố làm là để không bị trói cho đến khi tóm được một gã nào lơ là cảnh giác và giật lấy súng của hắn”, lời nói cứ đều đều tuôn ra từ miệng cô, nhưng ngực thì hổn hển vì cố gắng kìm nén cơn giận của mình. “Chứ anh nghĩ làm thế nào mà em cướp được cây súng mà anh lấy từ trong tay em hả?”
Cô cảm thấy đó là một điểm mà Grant không thể bỏ qua được, nhưng anh đã lờ đi, rũ bỏ nó. “Nghe này, cô không cần phải giải thích mãi thế”, anh nói bằng giọng chán nản, “Tôi không quan tâm…”
“Dừng xe!”, cô hét, điên tiết lên.
“Đừng bắt đầu tung những cú đấm của em”, anh cảnh báo, liếc xéo cô.
Jane nhào qua bánh lái, quá giận dữ để lo đến chuyện họ có thể bị đâm xe. Grant đẩy cô ra chỉ bằng một tay, nguyền rủa đấy báng bổ, nhưng Jane luồn xuống dưới cánh tay anh và tóm lấy bánh lái, giật mạnh về phía mình. Grant đạp thắng, cố dành quyền điều khiển chiếc xe bằng một tay trong khi tay kia đẩy Jane ra. Cô tóm bánh lái lần nữa và giật một phát, chiếc xe xóc lên dữ dội khi va vào lề đường.
Grant buông cô ra và đánh vật với chiếc xe khi nó quay tới quay lui trên con đường hẹp. Anh nhanh chóng phanh lại, cuối cùng làm cho chiếc xe dừng lại hoàn toàn để anh có thể tập trung vào Jane, nhưng cô đã mở cửa xe và nhảy xuống còn trước khi cả chiếc xe dừng hẳn. “Tôi xẽ tự mình thoat khỏi Costa Rica!”, cô hét lên, sập cảnh cửa lại.
Anh bật ra khỏi xe. “Jane, quay lại đây”, anh cảnh cáo khi cô bắt đầu bỏ đi.
“Tôi chẳng có đi với anh thêm một đoạn nào nữa, một centimet cũng không!”
”Cô sẽ đi nếu tôi trói gô cô lại”, anh nói, sải chân đuổi theo cô.
Cô không dừng lại. “Đó là giải pháp của anh cho mọi việc, phải không?”, cô nhạo báng.
Không một lời, anh chạy hết tốc lực. Grant di chuyển quá nhanh đến nỗi Jane không có thời gian để mà chạy. Cô hoảng hốt hét lên, lượn vòng tránh đi khi anh đến chỗ mình, tay anh duỗi ra tóm lấy áo cô và Jane giật ra khi anh ngăn cô lại.
Sự tức giận nhân lên khi biết mình đã bị tóm quá dễ dàng như thế và cùng với cơn thịnh nộ mới Jane giật người khỏi anh, xoay gập cơ thể mềm mại của mình, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Grant. Anh túm lấy cánh tay đang quật loạn xạ của Jane và ghim chặt nó bên hông cô. “Chết tiệt, người phụ nữ này, sao cô phải làm cho mọi chuyện khó khăn hơn vậy hả?”, anh hổn hển.
“Buông… ra!”, cô la hét, nhưng anh đã vòng tay quanh người cô, giữ hai cánh tay cô lại. Jane đá loạn xạ, gào thét, song Grant quá khoẻ, cô chẳng thế làm gì được khi mang cô trở lại xe.
Nhưng Grant phải buông một tay ra để có thể mở cửa xe, và khi anh làm thế cô vặn mạnh người, cùng lúc đó nhón chân lên. Sự kết hợp giữa uốn vặn người với việc anh chỉ giữ cô bằng một tay đã giúp Jane phá được vòng kìm kẹp và trượt khỏi tay anh. Anh móc tay vào đường viền cổ áo và lại túm lấy cô lần nữa. Cái áo Jane đang mặc rách toạc.
Nước mắt tuôn trào khi cô nhặt nhạnh các mảnh vải rách che ngực lại. “Giờ nhìn xem anh đã làm gì hả!” Cô quay mặt đi và bật khóc nức nở, đôi vai run lên từng chập.
Những tiếng nức nở nặng nề, đau buốt thoát ra quá mãnh liệt đến nỗi anh buông thõng cánh tay. Grant mệt mỏi vuốt mặt mình. Sao cô không thể khóc sụt sịt bình thản thôi, thay vì nức nở đến nỗi nghe như bị anh đánh đập thế này? Mặc cho mọi chuyện đã xảy ra, anh muốn ôm cô trong vòng tay, siết chặt vào ngực mình, vuốt ve mái tóc sậm màu đó và thì thầm rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Quay mặt lại, một tay Jane chùi mặt và một tay nắm chặt chiếc áo ngực. “Hãy nghĩ về vài thứ đi!”, cô nói cộc cằn. “Nghĩ xem tôi làm cách nào mà lấy cây súng. Và nghĩ đến Turego xem. Còn nhớ khi hắn đến đằng sau anh với cây súng trường và tôi đã cảnh báo anh không? Anh có để ý trước khi anh bắn hắn, mặt hắn đã nhuốm đầy máu rồi không? Anh có nhớ cảnh mũi hắn chảy máu không? Anh nghĩ hắn chảy máu vì chóng mặt do ở vùng cao hả? Anh, đồ con lừa to xác, ngu ngốc, đần độn!”, Jane gầm lên, nổi cơn tam bành đến nỗi vung nắm tay dưới mũi anh. “Anh là đồ chết tiệt, sao anh không thể nhận ra tôi yêu anh hả?”
Grant chết lặng như đá, không có chút phản ứng nào, nhưng anh cảm thấy mình không thở được nữa, như thể bản thân vừa lãnh một cú đấm vào ngực. Mọi thứ dội vào anh cùng một lúc và Grant lảo đảo dưới sức mạnh của nó. Jane nói đúng. Mặt Turego đẫm máu, nhưng anh chẳng bận tâm đến bất cứ chuyện gì lúc đó.
Anh cực kỳ giận dữ và ghen tuông đến nỗi chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ phản ứng với những cảnh trông như cô đã phản bội mình. Jane không chỉ nhanh trí để tránh bị trói, mà còn chạy đi cứu anh ngay khi có thể, khi Grant nhớ lại dáng vẻ của cô lúc bước qua cánh cửa đó, trắng bệch và hoang dại – những tên đần, người của Turego hẳn là may mắn khi anh lấy lại tự do trước. Cô yêu anh!
Grant nhìn chằm chằm vào Jane, nhìn vào nắm tay nhỏ nhắn đang đong đưa một cách nguy hiểm dưới mũi mình. Cô cực kỳ lộng lẫy, mái tóc rối tung xoã quanh vai, khuôn mặt tràn đầy giận dữ, đốt sạch sự kiềm chế, hét vào mặt anh như nữ thần báo tử. Cô nắm chặt mảnh vải lố bịch đó vào ngực bằng bàn tay không ngắm vào anh. Thật bất khuất. Can đảm. Cáu tiết. Và cực kỳ đáng khao khát đến nỗi Grant đột nhiên run lên vì ham muốn.
Anh túm lấy nắm đấm của Jane và kéo cô vào lòng, ôm chặt đến nỗi cô phải thở hổn hển, mặt anh vùi vào tóc cô.
Jane vẫn còn muốn phản kháng, cô đánh thụm thụp vào lưng anh bằng hai nắm tay và oà khóc lần nữa. “Buông em ra! Xin anh, để em đi.”
“Anh không thể”, Grant thì thầm, và nắm lấy cằm, quay mặt cô lại. Anh nghiền miệng mình xuống môi cô một cách mãnh liệt, Jane như một con mèo bị dồn vào chân tường, cố cắn môi anh. Anh giật đầu lại và bật cười, một niềm hạnh phúc hoang dã chạy xuyên qua người.
Chiếc áo bị rách đã rơi xuống đất, và hai bờ ngực trần của Jane bị ép dẹt vào người Grant, sự đầy đặn, mềm mại của chúng nhắc anh nhớ cảm giác tuyệt vời khi cô không còn chiến đấu với mình. Anh lại hôn Jane một cách dữ dội, khum ngực cô trong lòng bàn tay, ngón tay cái chà xát qua đỉnh nhung mượt mà làm nó xe lại.
Jane rên rỉ dưới sự tấn công mãnh liệt của Grant, cơn giận đã tự trôi tuột đi và cô trở nên mềm mại áp vào anh, bất giác cô nhận ra mình đã khiến anh nhận ra. Cô muốn tiếp tục điên tiết với anh, nhưng không tài nào giữ được sự bực tức đó. Tất cả những gì cô có thể làm là lại hôn anh, hai cánh tay trượt lên vòng quanh cổ Grant.
Bàn tay Grant đang đốt cháy ngực cô, ngón tay đang khuấy động làn da nhạy cảm sâu sắc của cô và bắt đầu siết chặt làn sóng ham muốn cuộn xoắn ở sâu trong nơi nữ tính nhất. Giờ anh không cần phải ghìm cô đứng yên cho mình hôn nữa, thế nên anh trượt tay kia xuống mông và đấy Jane áp vào mình, chứng minh cho cô thấy rằng cô không phải là người duy nhất bị khuấy động.
Grant dời miệng cô, ấn môi mình vào vầng trán của Jane. “Anh thề rằng tính khí của em thật đáng nể”, anh thì thầm, “Tha thứ cho anh nhé?”
Đó là câu hỏi ngớ ngẩn, cô phải nói sao đây khi xét đến việc mình đang treo người trên cơ thể anh cứ như đồ trang trí Noel? “Không”, Jane nói, dụi mặt vào hõm vai anh để tìm kiếm hơi ấm và mùi đàn ông dễ say. “Em sẽ giữ điều này lại để ném vào anh khi lần tới chúng ta cãi nhau.” Cô rất muốn nói, “Trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta”. Dù Grant đang ôm chặt cô trong vòng tay nhưng anh vẫn chưa nói yêu cô. Jane sẽ không thúc dục anh nói những lời đó, cố biết anh không thể.
“Em sẽ làm thế chứ”, anh nói và bật cười. Vòng tay Grant miễn cưỡng nới lỏng, anh nâng tay lên kéo tay Jane ra khỏi cổ mình. “Anh muốn ở đây như thế này, nhưng chúng ta phải đến Limon.” Anh nhin xuống bờ ngực cô, vẻ căng thẳng lướt qua gương mặt méo mó của Grant. “Khi chuyện này kết thúc, anh sẽ dẫn em vào khách sạn và giữ em trên giường cho đến khi không ai trong chúng ta còn bước đi nổi mới thôi.”
Họ quay lại xe và Jane trút bỏ những gì còn sót lại của chiếc áo cánh, nhét nó vào ba lô và mặc chiếc áo sơ mi nguỵ trang của Grant. Nó to gấp hai lần cô, đường nối vai hầu như trượt tới tận khuỷu tay. Cô cuộn tay áo lên hết mức có thể, rồi gom vạt áo cột lại ở eo. Rõ ràng không hợp thời trang cho lắm, Jane nghĩ, nhưng nó che chắn được cho cô.
Chiếc Ford lăn bánh đến Limon vào lúc sáng sớm, dù đường phố vắng tanh nhưng rõ ràng đây là một thành phố cảng đông đúc. Hai bàn tay Jane nắm chặt trên ghế xe. Họ có an toàn không? Liệu Turego có bị lừa vì chiếc xe tải kia không?
“Giờ mình làm gì?”
“Giờ anh sẽ cố liên lạc với ai đó có thể mang chúng ta đi ngay đêm nay. Anh không muốn đợi đến sáng mai.”
Thế có nghĩa là anh nghĩ người của Turego ở quá gần họ. Có phải chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc không? Co ước gì họ vẫn còn trong rừng rậm, ẩn mình sâu trong rừng đến nỗi chẳng ai có thể tìm được.
Rõ ràng Grant đã từng ở Limon trước đây, anh dễ dàng dàn xếp đường đi nước bước. Anh lái xe đến trạm xe lửa và Jane nhìn anh bối rối. “Chúng ta sẽ đón tàu hoả ư?”
“Không, nhưng ở đây có trạm điện thoại. Đi nào.”
Limon không phải một ngôi làng cách ly với rừng rậm, cũng không phải một thị trấn nhỏ ở bìa rừng, nó là một thành phố với những luật lệ riêng biệt. Anh phải để lại cây súng trường lại đằng sau xe, nhưng nhét súng ngắn vào chiếc giày ống. Dù rõ ràng là trông Grant không giống như được trang bị vũ khí, nhưng Jane không tin là họ không gây chú ý ở bất cứ nơi nào họ đến. Cả hai trông cứ như vừa bước ra khỏi một trận chiến, mà thật ra là thế.
Nhân viên phòng vé nhìn họ với vẻ tò mò rõ ràng, nhưng Grant lờ anh ta đi, tiến thẳng tới chỗ chiếc điện thoại. Anh gọi cho ai đó tên Angel và giọng anh sắc sảo khi gặng hỏi một số điện thoại. Anh gác máy, cho thêm đồng xu vào khe máy và quay số khác.
“Anh đang gọi ai thế?”, Jane thì thầm.
“Một người bạn cũ.”
Người bạn cũ đó có tên là Vincente, khuôn mặt Grant ánh lên sự hài lòng sâu sắc khi anh gác máy. “Họ sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây. Trong một giờ nữa chúng ta sẽ tự do về nhà.”
“Ai là ‘họ’ thế?”
“Đừng hỏi quá nhiều.”
Cô quắc mắt nhìn anh, rồi một suy nghĩ khác loé lên trong cô. “Trong khi chờ ở đây, chúng ta có thể tắm rửa một chút không? Trông anh ghê quá.”
Có một nhà tắm công cộng ở đây còn trống, Jane nhìn thấy mà cảm tạ biết mấy. Grant rửa mặt trong lúc Jane vuốt tóc và buộc hờ hững sau lưng. Rồi cô thấm ướt chiếc khăn và cẩn thận lau vết thương trên cánh tay Grant, viên đạn không xuyên thủng qua cánh tay nhưng vết sượt quá sâu và xấu tệ hại. Sau khi rửa bằng xà phòng, cô lôi ra một miếng băng cá nhân từ trong ba lô của mình.
“Một trong những ngày tới anh sẽ xem thử tất cả những thứ em có trong đó,” Grant làu nhàu.
Jane mở nắp một chai rượu nhỏ và đổ lên vết thương. Grant thở hắt ra và lầm bầm to tiếng. “Anh đừng như con nít thế”, Jane rầy rà, “Anh không nhặng xị lên như thế khi bị bắn”.
Cô bôi kem chống khuẩn lên vết thương rồi quấn miếng gạc gọn gàng quanh cánh tay anh và cột lại. Sau khi đặt đồ đạc vào chỗ cũ, Jane quấn lại ba lô quanh thắt lưng.
Grant mở cửa ra, sau đó lập tức lùi lại và đóng cửa. Jane ở ngay sau và tông sầm vào anh khiến cô lảo đảo. Anh chộp lấy cánh tay để giữ cô khỏi ngã. “Turego và vài người của hắn vừa đến nhà ga.” Anh nhìn quanh, đôi mắt nheo lại đầy cảnh giác. “Chúng ta sẽ đi bằng đường cửa sổ.”
Tim cô đập thình thịch, Jane thất kinh nhìn chằm chằm vào hàng cửa sổ nhỏ xíu cao chót vót trong nhà vệ sinh. Chúng cao quá đầu cô. “Em không thể leo lên đó.”
“Chắc chắn em có thể.” Grant khom người xuống và tóm quanh đầu gối, nâng Jane lên đến khi cô với tới cửa sổ. “Mở một cái và đi qua đó. Nhanh lên! Chúng ta chỉ có một phút thôi.”
“Nhưng làm thế nào anh lên được?”
“Anh sẽ lo chuyện đó! Jane, trèo qua cửa sổ!”
Cô vặn chốt và đẩy cửa mở ra. Không cho mình có thời gian để nghĩ ngợi cái cửa cao thế nào so với mặt đất bên ngoài, Jane nắm lấy cạnh dưới khung cửa và đu người qua, nhảy vào bóng tối và hy vọng mình không tự giết bản thân trên đường ray hay đại loại thế. Cô tiếp đất bằng cả tay và đầu gối trên nền đá sỏi, và phải cắn chặt tiếng thét đau đớn khi bị đá cắt vào lòng bàn tay. Cô nhanh nhẹn bò khỏi chỗ đó và một giây sau Grant nhảy xuống bên cạnh cô.
“Em ổn chứ?”, anh hỏi, kéo cô đứng lên.
“Em nghĩ thế. Không gãy cái xương nào.” Cô báo cáo không kịp thở.
Anh bắt đầu chạy dọc toà nhà, kéo cô theo sau anh. Họ nghe thấy tiếng súng đằng sau, nhưng không bước chậm lại cũng không ngoái lại nhìn. Jane vấp chân nhưng tránh được cú ngã nhờ bàn tay Grant nắm chặt cô. “Chúng ta không thể quay lại chỗ chiếc xe Ford phải không?”, cô than thở.
“Không, chúng ta phải đi bộ đến đó.”
“Đi đâu cơ?”
“Đến điểm đón.”
“Nó cách đây bao xa?”
“Không xa lắm đâu.”
“Cho em khoảng cách bằng thước hay bằng dặm ấy”, cô gặng hỏi. Anh tránh xuống đường lớn và kéo cô vào con hẻm tối. Grant cười rộ lên. “Có lẽ là một dặm,” anh nói rồi hôn cô, miệng anh dữ dội và đói khát, lưỡi anh quấn quít không rời trong miệng Jane, ôm siết cô vào lòng.
“Bất kể em đã làm gì Turego, em yêu à! Hắn trông như quỷ ấy.”
“Em nghĩ là mình đã đấm vỡ mũi hắn,” cô thừa nhận.
Grant lại bật cười. “Anh nghĩ thế. Cả khuôn mặt hắn sưng phồng. Hắn sẽ nhớ em một thời gian dài đấy!”
“Không bao giờ, nếu em có thể làm gì đó. Chúng ta sẽ báo với chính phủ về gã,” cô long trọng tuyên bố.
“Để sau, em yêu. Ngay bây giờ chúng ta phải đi khỏi đây.”
Nhưng… nếu anh không chịu nghe thì sao? Lúc đó cô sẽ làm sao? Làm cách nào Jane cũng không thể tưởng tượng được tương lai của mình khi không có Grant. Khoảng cách tình cảm giữa họ bây giờ đúng là đau đớn, nhưng cô vẫn có thể ngước lên và nhìn thấy anh, khuây khoả vì sự gần gũi về mặt thân thể này. Cô sẽ làm được gì nếu không có anh ở đây nữa?
Nhiệt độ và độ ẩm đang bắt đầu tăng lên, đẩy lùi bóng râm của nhà kho cũ, và tiếng sấm chớp đang báo hiệu cơn mưa hàng ngày đang đến. Cánh cửa cọt kẹt mở ra và một bà lão khòm lưng đang chầm chậm đi ngang hông căn nhà đến một bãi quây nhỏ, nơi đàn lợn đang ủn ỉn nằm lăn trong bùn để tránh nóng. Grant quan sát bà, đôi mắt cảnh giác và không dao động dù chỉ một chút. Thật sự không có khả năng bà lão có thể nhìn thấy họ, cỏ dại và những bụi rậm mọc cao quá eo người, ở giữa căn nhà và cái kho cũ đó một lối mòn nhỏ thôi. Đàn lợn eng éc kêu lớn tiếng khi bà lão cho chúng ăn, và sau khi trò chuyện bâng quơ với chúng một đỗi, bà cần mẫn quay về trái nhà kia.
Jane không hề động đậy, thậm chí không mở mắt ra khi đàn lợn hò hét bắt đầu đòi ăn. Grant nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lẽo của anh có chút hoang mang. Thật chẳng giống Jane chút nào khi ngồi im thin thít và chả quan tâm đến tiếng ồn ào kia. Dĩ nhiên là cô biết đàn lợn đang ầm ĩ rồi, nhưng chả buồn nhìn lên để xem tại sao chúng lại thét lên eng éc thế kia, hay thậm chí khi bà lão bắt đầu nói chuyện với chúng cô cũng không phản ứng. Bình thường cô tò mò như một con mèo ấy, chĩa mũi vào bất cứ thứ gì dù có liên quan đến mình hay không.
Thật khó để diễn tả cái cách mà Jane cúi đầu, nhưng Grant nghĩ rằng trông cô thật xanh xao, anh nhìn thấy một vài đốm tàn nhan nổi bật một cách rõ ràng trên mặt cô.
Hình ảnh Turego cúi xuống hôn vào môi Jane và cái cách cô đứng yên thụ động đón nhận nụ hôn loé qua trong đầu Grant. Cơn thịnh nộ xoáy dần lên trong anh lần nữa, và nắm tay anh siết chặt lại. Cô nàng chết tiệt này! Sao cô ta có thể để cho tên nhớp nhúa đó chạm vào mình cơ chứ?
Tiếng sấm đến gần và lớn hơn, mùi hơi đất bốc lên trong không khí báo hiệu cơn mưa sắp đến. Gió bắt đầu cuộn lên và thổi qua căn nhà kho mang theo sự mát mẻ, dễ chịu. Không khí sống động, như toả sáng với năng lượng mà sấm mang tới. Đám sinh vật nhỏ bắt đầu tìm chỗ trú mưa, những chú chim đang bay qua bay lại tìm chỗ đậu an toàn nhất để đợi cơn bão qua đi.
Trời mưa là khoảng thời gian tốt nhất để di chuyển tiếp, bởi vì những người khác sẽ trú mưa cho đến khi tạnh mới đi, nhưng cơ thể Grant đau đớn vì những cú đấm mà anh phải chịu, và cánh tay trái vẫn còn rỉ máu. Ở đây, lúc này, họ không bị nguy hiểm, nên anh bằng lòng nghỉ ngơi. Di chuyển vào buổi tối thậm chí còn tốt hơn.
Trời bắt đầu mưa, từ vài giọt lác đác chuyển sang trận đại hồng thuỷ chỉ trong vài giây. Mặt đất không thể ngấm một lượng nước lớn như vậy, và bắt đầu kéo thành dòng chảy qua nhà kho. Grant đứng bật dậy, nén một tiếng rên khi cơ thể cứng nhắc của anh phản kháng, và tìm được chỗ ngồi trên thùng chứa rau quả đã gần thối rữa. Cái thùng nhỏ nhưng chịu được trọng lượng của anh. Jane vẫn ngồi im. Cô không có phản ứng gì cho đến khi nước bắt đầu ngấm qua chiếc quần, lúc đó cô mới ngước lên và nhận ra dòng nước đã vây quanh mình. Cô chẳng buồn nhìn Grant lấy một cái, dù cô chuyển sang một bên để tránh vũng nước. Cô quay lưng lại với anh và ngồi như tư thế cũ, với đầu gối co lên, hai tay khoanh vòng qua gối rồi cúi đầu lên đó.
Grant biết cách chờ đợi, kiên nhẫn là bản năng thứ hai của anh. Anh có thể giữ nguyên một tư thế suốt ngày dài nếu cần thiết, lờ tịt đi mọi nhu cầu tự nhiên cứ như chúng không tồn tại. Nhưng sự im lặng và thiếu cử động trong cái nhà kho tồi tàn này bắt đầu làm Grant điên tiết, bởi vì anh không quen với một cô nàng Jane giống như thế này. Có phải cô đang lên kế hoạch làm gì đó không?
Cuối cùng mưa tạnh, và không khí nóng ẩm ướt bắt đầu quay trở lại. “Có phải chúng ta ngồi đây suốt ngày không?” Sau cùng Jane cũng cáu kỉnh hỏi, phá vỡ sự im lặng của chính mình.
“Cũng có lẽ thế. Tôi chẳng có chuyện gì tốt hơn để làm. Còn cô?”
Jane không trả lời câu hỏi đó, cũng không hỏi câu nào nữa, cô hiểu Grant sẽ chẳng buồn nói cho cô biết bất cứ điều gì. Cô đã đói đến muốn phát bệnh rồi, nhưng chẳng còn chút đồ ăn nào trong ba lô cả, và cô cũng chẳng có ý định phàn nàn với anh điều đó. Lại cúi đầu xuống gối và cố gắng tìm một nơi để chợp mắt một chút, ít nhất lúc đó cô có thể quên được mình khổ sở thế nào.
Jane thật sự đã cố gắng và ngủ được một chút, Grant lắc vai đánh thức cô dậy lúc chạng vạng. “Chúng ta đi nào”, anh nói, kéo cô đứng dậy. Trái tim Jane ngưng đập, vì ở thời khắc đó bàn tay mạnh mẽ của anh chạm vào cô rất dịu dàng, Jane điên cuồng hi vọng anh đã dịu lại và suy nghĩ thấu đáo trong lúc cô ngủ. Nhưng rồi anh buông cánh tay cô ra và bước tránh khỏi cô với khuôn mặt cứng nhắc làm hy vọng của cô chết lịm.
Jane theo anh cứ như con rối, bước theo bước chân anh, dừng khi anh dừng, luôn giữ đúng một khoảng cách đằng sau anh. Grant liều lĩnh đi vào trung tâm thị trấn, bước xuống đường lớn như thể chả có ai đang săn tìm mình, chưa kể là có đến một binh đoàn nhỏ.
Rất nhiều người nhìn họ một cách kỳ quặc, nhưng không ai ngăn họ lại. Jane thấy họ trông hơi lạ: Một người đàn ông cao to, tóc vàng hoe, khuôn mặt sưng phồng, bầm tím với khẩu sung hờ hững trong tay, theo sau là một phụ nữ tóc tai rối tung hoang dại, quần áo bẩn thỉu và một cái ba lô trên lưng đang đung đưa ngang chân khi cô bước đi.
Ờ thì, mọi thứ cũng quái lạ với cô. Jane cảm thấy như thể họ lạc trong video trò chơi, với những ánh đèn neon điên cuồng chiếu vào mình. Sau một lúc cô nhận ra ánh đèn là thật, bảng hiệu quảng cáo của một quán rượu nhỏ chiếu thông điệp của nó bằng ánh đèn neon hồng và xanh.
Anh đang làm gì vậy? Họ đang thu hút quá nhiều sự chú ý đến nỗi Turego sẽ phải nghe nói đã đời nếu hắn ta hỏi bất cứ một câu nào. Theo những gì Grant biết, Turego có thể nhờ lực lượng hành pháp địa phương truy bắt họ với những cáo buộc vô căn cứ. Turego chắc chắn có đủ thẩm quyền để huy động đủ người cho cuộc truy tìm. Trông cứ như Grant muốn Turego tìm ra họ vậy.
Anh rẽ xuống con phố khác và dừng lại bên ngoài một quán rượu nhỏ trong khá tối tăm. “Theo sát tôi, và không được lên tiếng”, anh ra lệnh cụt lủn, rồi bước vào.
Cái quán rượu nhỏ xíu nóng bức, đầy khói thuốc lá, và mùi rượu mạnh pha lẫn mồ hôi lan trong không khí. Ngoại trừ cô phục vụ trông nhếch nhác và hai ả gái điếm đầy nhục cảm, ở đó chẳng có người phụ nữ nào khác. Rất nhiều gã đàn ông nhìn vào Jane rồi suy đoán bằng đôi mắt đen tối của họ, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Grant thì đều quay lại đố uống của mình, hiển nhiên xác định rằng cô không đáng để chuốc phiền toái.
Grant tìm được chỗ ngồi tại một chiếc bàn nhỏ ở phía sâu bên trong. Sau một lúc cô phục vụ đi tới chỗ họ, Grant gọi hai ly rượu tequla mà chẳng buồn hỏi Jane muốn uống gì.
Jane ngăn người phục vụ lại. “Đợi đã… cô có nước chanh không?”, khi cô gái gật đầu, Jane buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. “Một ly nước chanh thay vì tequila nhé, làm ơn.”
Grant mồi một điếu xì gà, khum bàn tay quanh ngọn lửa. “Cô kiêng rượu à?”
“Em không uống rượu lúc bụng đang trống rỗng.”
“Chúng ta sẽ tìm gì đó để ăn sau. Chỗ này không bán thức ăn.”
Cô đợi cho đến khi đồ uống của họ được mang ra trước khi nói chuyện tiếp với anh. “Chúng ta ở đây có nguy hiểm không? Người của Turego cũng có thể thấy chúng ta đi trên đường.”
Mắt Grant nheo lại khi nhìn chằm chằm cô qua khói thuốc. “Sao cô phải lo lắng chứ? Cô không nghĩ hắn ta sẽ dang rộng vòng tay đón mình à?”
Jane chồm về phía trước, mắt cũng nheo lại. “Anh nghe này. Em phải kéo dài thời gian, và đó là cách duy nhất mà em có thể nghĩ ra. Em rất tiếc vì không có thời gian giải thích trước với anh, nhưng em không nghĩ Turego sẽ để cho em bảo ‘tam dựng’ và hội ý với anh! Nếu cũng bị hắn trói lại thì em sẽ không có cách nào giúp anh được!”
“Cảm ơn, em yêu, nhưng tôi có thể làm mà không cần kiểu giúp của cô”, Grant lè nhè, chạm vào mắt trái sưng húp và đỏ bừng.
Cơn giận đang thiêu đốt Jane, cô vô tội và phát mệt vì bị đốt xử như Benedict Arnold(1) rồi. Cô đang nghĩ đến việc hất ly nước chanh vào người anh, nhưng bụng cô đang sôi sục và việc trả thù này chiếm vị trí thứ hai, xa tít so với việc cho thứ gì đó vào bụng, dù đó có là nước chanh đi chăng nữa. Jane ngồi lại ghế của mình và nhập một ngụm, uống càng chậm càng tốt.
(1) Benedict Arnold từng được xưng tụng như người hùng trong chiến tranh dành thuộc địa Anh – Mỹ năm 1777 tại trận Bemis Heights và bị gãy một chân. Nhưng sau đó không lâu ông đã đầu quân cho vua Anh, điều hành quân đội chống lại quê hương của mình. Câu phán xét kinh điển của người Mỹ dành cho Benedict là: “Họ sẽ cắt cái chân đã từng bị thương khi ông đã chiến đấu vẻ vang vị sự nghiệp tự do, và chôn nó với nghi lễ quân đội, còn các phần còn lại của cái xác sẽ bị treo trên giá treo cổ”. Ở Mỹ hiện vẫn còn tượng đài nhỏ cho cái chân của Benedict Arnold như biểu trưng cho sự công bằng kỳ lạ mà người Mỹ dành cho người anh hùng phản bội này.
Từng phút trôi qua và Jane bắt đầu cảm thấy rùng mình ở hai bên vai. Mỗi giây họ ngồi đó càng làm họ gặp nguy hiểm hơn, tạo cho Turego cơ hội thuận lợi hơn để tìm ra họ. Chiếc xe tải bị bỏ lại sẽ không lừa được hắn lâu.
Một gã đàn ông trượt vào chiếc ghế bên cạnh Jane làm cô giật mình, tim cô như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Hắn chỉ nhìn lướt qua cô một cái rồi quay sang Grant. Hắn là một nhân vật khó tả, quần áo cũ rách, khuôn mặt bị che gần hết bởi hàm râu nhiều ngày chưa cạo và mùi rượu ôi khiến Jane nhăn mũi. Nhưng rồi hắn nói gì đó với Grant, quá khẽ đến nỗi cô không thể nghe được họ đang nói gì và Jane bắt đầu lắp ráp được mọi chi tiết ăn khớp với nhau.
Grant lộ diễn khắp nơi không phải vì anh muốn Turego tìm ra mình, mà bởi vì anh muốn ai đó khác tìm ra họ. Đây là một canh bạc may rủi, nhưng nó hiệu quả. Tuy không còn làm việc trong tổ chức nữa, nhưng Grant nổi tiếng và anh tin danh tiếng của mình có thể bắt liên lạc với người khác. Gã đàn ông này có lẽ chỉ là một vai phụ, nhưng hắn có giá trị sử dụng của riêng mình.
“Tôi cần phương tiện di chuyển”, Grant nói. “Trong vòng một giờ nữa. Anh lo liệu được không?”
“Được”, hắn nói, chầm chậm gật đầu khẳng định.
“Tốt. Đậu xe đằng sau Blue Pelican chính xác sau một tiếng nữa tính từ bây giờ. Đặt chìa khoá dưới ghế bên phải, xuống xe và biến đi.”
Hắn gật đầu lần nữa. “Chúc may mắn, anh bạn.”
Môi anh nhếch một nụ cười nửa miệng cứng nhắc. “Cảm ơn. Tôi có thể cần một ít may mắn lúc này đấy.”
Gã lẫn vào đám đông và đi mất. Jane chầm chậm lắc ly nước của mình trong tay, mắt dán xuống bàn. “Giờ anh bắt được liên lạc rồi, không phải ta nên rời khỏi đây sao?”
Grant nâng tequila lên miệng, cổ họng mạnh mẽ của anh phải hoạt động khi anh nuốt cái thứ chất lỏng cay nồng đó. “Chúng ta đợi thêm chút nữa.”
Không, không nên theo sát người khác. George đã luôn dạy cô liên lạc với người khác mà như không sẽ quan trọng ra sao. Người đàn ông đó đã liều lĩnh đến chỗ họ một cách hiên ngang, nhưng rồi sao, rõ ràng Grant cũng liều lĩnh để lộ bản thân anh. Tình hình có vẻ tuyệt vọng quá đi mất, dù trông Grant như thể đang nghĩ không có gì quan trọng hơn việc ngủ một giấc. Anh nằm sõng soài ra trên ghế, mắt lim dim, nếu Jane không để ý tay trái Grant vẫn đặt trên cây súng, cô sẽ nghĩ anh hoàn toàn thư giãn.
“Anh nghĩ chúng ta có thể tìm được một cái nhà tắm không?”, cô hỏi, giữ giọng mình thật khẽ.
“Ở đây à, tôi không tin là có đâu.”
“Bất cứ chỗ nào.”
“Được rồi. Cô uống xong chưa?”, anh uống nốt phần tequila còn lại, Jane cũng làm thế với ly nước chanh của mình. Da cô lại sởn gai ốc, cứ thấy ngứa râm ran phía sau ót và cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn khi Jane đứng dậy.
Họ len lỏi qua các dãy bàn ghế đi ra cửa và ngay khi bước ra ngoài, Jane nói, “Em nghĩ chúng ta đang bị theo dõi.”
“Tôi biết. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ đi theo hướng đối diện Blue Pelican.”
“Blue Pelican là cái quái gì thế? Sao anh biết quá nhiều về thị trấn này vậy? Trước đây anh đã từng đến đây à?”
“Chưa. Nhưng tôi luôn mở mắt quan sát. Blue Pelican là quán rượu đầu tiên chúng ta đi qua.”
Giờ Jane mới nhớ ra. Đó là quán rượu có đèn neon, cái nơi cô cảm thấy không thưc.
Họ đi xuống con hẻm nhỏ, vào trong một cái hang tối như hũ nút. Con đường không trải nhựa, không có một lối đi bộ, không đèn đường, thậm chí chẳng có nổi một ngọn đèn neon để mượn ánh sáng của nó. Mặt đường thì ghồ ghề, mụi chua lè của rác thải bốc lên xung quanh cô. Jane không suy nghĩ gì mà đưa tay vươn tới tóm chặt dây thắt lưng Grant.
Anh khựng lại, rồi tiếp tục bước mà không nói gì. Jane nuốt khan, muộn màng nhận ra rằng mình có thể sẽ lại bị anh tấn công lần nữa, như lần đầu tiên cô tóm lấy anh từ phía sau. Cô sẽ ra sao nếu không có Grant để dựa dẫm trong bóng tối? Ở bên cạnh để xiết chặt tay cô? Cô đã không còn là đứa trẻ con ngồi đó khiếp hãi ngày qua ngày và có lẽ đây là lúc để tiến thêm một bước nữa. Từ từ, thận trọng, Jane thả tay ra khỏi thắt lưng Grant và buông thõng hai cánh tay.
Anh dừng lại và quay sang nhìn cô, bóng tối che phủ mặt anh. “Tôi không phiền chuyện cô nắm dây lưng của mình đâu.”
Jane vẫn im lặng, cảm nhận được sự tò mò, do dự của anh, nhưng cô không thể cho anh bất cứ lời giải thích nào. Tất cả những bước ngoặt trong đời cô là những điều sâu kín, Jane có được do nỗ lực đau đớn, và đấy không phải là điều cô có thể dễ dàng chia sẻ. Thậm trí vị bác sĩ tâm lý dành cho trẻ con giỏi nhất mà bố mẹ dẫn cô đến cũng không thể kéo Jane ra khỏi vụ bắt cóc đó.
Mọi người đều biết về những cơn ác mộng của Jane, sự lấc cấc và chứng sợ tối vô lý của cô, nhưng cô chưa bao giờ kể cho ai những gì mình đã trải qua. Không kể với bố mẹ, thậm chí cả Chris, bạn thân nhất của cô từ lâu trước khi họ cưới nhau.
Trong suốt những năm sau khi bị bắt cóc, cô chỉ kể cho và tin tưởng một người duy nhất. Bây giờ giữa họ có một khoảng cách mà Jane phải cố kết nối, nhưng anh cứ đẩy cô ra. Bất kể cô muốn ném mình vào vòng tay anh đến thế nào, cô vẫn phải đứng một mình, bởi vì sớm thôi, cô sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nỗi sợ phải ở một mình trong bóng tối không là gì so với nỗi sợ phải cô đơn suốt quãng đời còn lại của mình.
Grant đi quanh co, len lỏi ở các lối đi gồ ghề xuyên suốt thị trấn, đi quàng đi xiên rồi lại về lối cũ, thay đổi tuyến đường quá nhiều lần đến nỗi Jane hoàn toàn mất phương hướng. Cô kiên trì đi theo anh sát gót. Grant dừng lại một lần và đứng canh chừng trong khi Jane lẩn vào phía sau một khách sạn bẩn thỉu.
Hệ thống nước ở đây như được lắp từ Thế chiến thứ hai, bóng đèn thì mờ mờ treo trên trần nhà, và có rất nhiều gián chết nằm chỏng gọng trong góc, nhưng Jane chẳng còn hơi sức đâu mà phản đối. Ít nhất thì ống nước cũng hoạt động và khi cô mở nước vào cái chậu nứt nẻ, một dòng nước nhỏ âm ấm tuôn ra. Cô rửa tay, khom xuống khoả nước vào mặt. Chẳng có cái khăn nào nên cô lau tay vào ống quần và để mặt mình tự khô.
Khi cô khẽ khàng rời khỏi toà nhà, Grant bước ra từ chỗ ẩn nấp và nắm lấy cánh tay cô. Họ không cách xa Blue Pelican lắm, vì nó quay hướng ra ngoài, khi rẽ qua góc đường, cô có thể nhìn thấy đèn hiệu màu xanh và hồng phát sáng. Nhưng Grant không bước thẳng đến đó, anh vòng vòng hết cả khu vực, thỉnh thoảng còn đứng yên không động đậy nhiều phút trong khi chờ đợi và quan sát.
Cuối cùng họ cũng đến được chiếc xe Ford cũ kỹ được đậu đằng sau quán rượu, nhưng thậm chí lúc này Grant cũng cảnh giác, anh nâng nắp đầu xe lên và dùng điếu xì gà để kiểm tra động cơ. Jane không hỏi anh đang tìm cái gì, vì cô có một suy đoán đáng sợ. Anh đóng nắp đầu xe lại một cách nhẹ nhàng nhất có thể, chắc chắn rồi.
“Lên xe đi và lấy chìa khoá dưới ghế ngồi ra.”
Cô mở cửa xe. Đèn trần xe không sáng, nhưng chuyện đó chẳng ai mong muốn cả. Tự mình kiểm tra chút xíu, cô nín thở nhìn qua sau ghế, phòng khi thật sự có ai ở đó. Nhưng ván sàn trống rỗng, và cô thở ra nhẹ nhõm.
Cô chồm người qua, quét tay xuống dưới ghế tìm chìa khoá. Cánh cửa bên kia mở ra, và chiếc xe lắc lư vì trọng lượng của Grant. “Nhanh lên”, anh quát.
“Em không tìm được chìa khoá!”, những ngón tay quờ quạng của cô toàn tìm thấy rác bẩn, vài cái ốc vít, một mảnh giấy, nhưng chẳng thấy có cái chìa khoá nào cả. “Có lẽ không phải chiếc xe này.”
“Chắc chắn là nó. Kiểm tra lại nào!”
Cô ngồi xuống sàn và tìm sâu dưới ghế, quét tay qua lại. “Không có gì cả, tìm dưới ghế của anh đi.”
Grant khom người, với tay xuống dưới ghế để tìm. Anh vừa chửi thề vừa lôi ra cái chìa khoá được nối vào một mảnh gỗ nhỏ. Lầm bầm mắng cái kẻ chết tiệt không làm theo nổi vài chỉ dẫn đơn giản, anh ấn chìa khoá và khởi động xe.
Mặc dù đã cũ nhưng động cơ của chiếc xe này khá êm ái. Grant sang số và lái xe ra khỏi con hẻm. Anh không bật đèn trước cho đến khi họ đi xa khỏi Blue Pelican và ra đường chính sáng chưng.
Jane ngồi dựa vào chiếc ghế bốc mùi ẩm mốc, không thể tin được cuối cùng họ cũng an toàn rời đi. Quá nhiều chuyện xảy ra từ buổi sáng hôm đó, đến nỗi cô mất hết khái niệm thời gian. Giờ cũng không hẳn là quá khuya, chắc chỉ khoảng tầm mười giờ, chừng đó thôi. Jane ngắm nhìn đường xá một lúc, bị thôi miên bởi hình ảnh phố xá trải dài dưới ánh đèn xe trước mặt, cô mệt mỏi nhưng không hề chợp mắt được. “Chúng ta vẫn đến Limon chứ?”
“Tại sao? Đó là những gì cô đã bảo với người tình của mình à?”
Jane ngồi im, cắn chặt răng để ngăn cơn điên đang bùng lên. Được rồi, cô sẽ cố gắng một lần nữa. “Hắn không phải là người tình của em, và em chẳng nói với hắn cài gì cả. Tất cả những gì em cố làm là để không bị trói cho đến khi tóm được một gã nào lơ là cảnh giác và giật lấy súng của hắn”, lời nói cứ đều đều tuôn ra từ miệng cô, nhưng ngực thì hổn hển vì cố gắng kìm nén cơn giận của mình. “Chứ anh nghĩ làm thế nào mà em cướp được cây súng mà anh lấy từ trong tay em hả?”
Cô cảm thấy đó là một điểm mà Grant không thể bỏ qua được, nhưng anh đã lờ đi, rũ bỏ nó. “Nghe này, cô không cần phải giải thích mãi thế”, anh nói bằng giọng chán nản, “Tôi không quan tâm…”
“Dừng xe!”, cô hét, điên tiết lên.
“Đừng bắt đầu tung những cú đấm của em”, anh cảnh báo, liếc xéo cô.
Jane nhào qua bánh lái, quá giận dữ để lo đến chuyện họ có thể bị đâm xe. Grant đẩy cô ra chỉ bằng một tay, nguyền rủa đấy báng bổ, nhưng Jane luồn xuống dưới cánh tay anh và tóm lấy bánh lái, giật mạnh về phía mình. Grant đạp thắng, cố dành quyền điều khiển chiếc xe bằng một tay trong khi tay kia đẩy Jane ra. Cô tóm bánh lái lần nữa và giật một phát, chiếc xe xóc lên dữ dội khi va vào lề đường.
Grant buông cô ra và đánh vật với chiếc xe khi nó quay tới quay lui trên con đường hẹp. Anh nhanh chóng phanh lại, cuối cùng làm cho chiếc xe dừng lại hoàn toàn để anh có thể tập trung vào Jane, nhưng cô đã mở cửa xe và nhảy xuống còn trước khi cả chiếc xe dừng hẳn. “Tôi xẽ tự mình thoat khỏi Costa Rica!”, cô hét lên, sập cảnh cửa lại.
Anh bật ra khỏi xe. “Jane, quay lại đây”, anh cảnh cáo khi cô bắt đầu bỏ đi.
“Tôi chẳng có đi với anh thêm một đoạn nào nữa, một centimet cũng không!”
”Cô sẽ đi nếu tôi trói gô cô lại”, anh nói, sải chân đuổi theo cô.
Cô không dừng lại. “Đó là giải pháp của anh cho mọi việc, phải không?”, cô nhạo báng.
Không một lời, anh chạy hết tốc lực. Grant di chuyển quá nhanh đến nỗi Jane không có thời gian để mà chạy. Cô hoảng hốt hét lên, lượn vòng tránh đi khi anh đến chỗ mình, tay anh duỗi ra tóm lấy áo cô và Jane giật ra khi anh ngăn cô lại.
Sự tức giận nhân lên khi biết mình đã bị tóm quá dễ dàng như thế và cùng với cơn thịnh nộ mới Jane giật người khỏi anh, xoay gập cơ thể mềm mại của mình, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Grant. Anh túm lấy cánh tay đang quật loạn xạ của Jane và ghim chặt nó bên hông cô. “Chết tiệt, người phụ nữ này, sao cô phải làm cho mọi chuyện khó khăn hơn vậy hả?”, anh hổn hển.
“Buông… ra!”, cô la hét, nhưng anh đã vòng tay quanh người cô, giữ hai cánh tay cô lại. Jane đá loạn xạ, gào thét, song Grant quá khoẻ, cô chẳng thế làm gì được khi mang cô trở lại xe.
Nhưng Grant phải buông một tay ra để có thể mở cửa xe, và khi anh làm thế cô vặn mạnh người, cùng lúc đó nhón chân lên. Sự kết hợp giữa uốn vặn người với việc anh chỉ giữ cô bằng một tay đã giúp Jane phá được vòng kìm kẹp và trượt khỏi tay anh. Anh móc tay vào đường viền cổ áo và lại túm lấy cô lần nữa. Cái áo Jane đang mặc rách toạc.
Nước mắt tuôn trào khi cô nhặt nhạnh các mảnh vải rách che ngực lại. “Giờ nhìn xem anh đã làm gì hả!” Cô quay mặt đi và bật khóc nức nở, đôi vai run lên từng chập.
Những tiếng nức nở nặng nề, đau buốt thoát ra quá mãnh liệt đến nỗi anh buông thõng cánh tay. Grant mệt mỏi vuốt mặt mình. Sao cô không thể khóc sụt sịt bình thản thôi, thay vì nức nở đến nỗi nghe như bị anh đánh đập thế này? Mặc cho mọi chuyện đã xảy ra, anh muốn ôm cô trong vòng tay, siết chặt vào ngực mình, vuốt ve mái tóc sậm màu đó và thì thầm rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Quay mặt lại, một tay Jane chùi mặt và một tay nắm chặt chiếc áo ngực. “Hãy nghĩ về vài thứ đi!”, cô nói cộc cằn. “Nghĩ xem tôi làm cách nào mà lấy cây súng. Và nghĩ đến Turego xem. Còn nhớ khi hắn đến đằng sau anh với cây súng trường và tôi đã cảnh báo anh không? Anh có để ý trước khi anh bắn hắn, mặt hắn đã nhuốm đầy máu rồi không? Anh có nhớ cảnh mũi hắn chảy máu không? Anh nghĩ hắn chảy máu vì chóng mặt do ở vùng cao hả? Anh, đồ con lừa to xác, ngu ngốc, đần độn!”, Jane gầm lên, nổi cơn tam bành đến nỗi vung nắm tay dưới mũi anh. “Anh là đồ chết tiệt, sao anh không thể nhận ra tôi yêu anh hả?”
Grant chết lặng như đá, không có chút phản ứng nào, nhưng anh cảm thấy mình không thở được nữa, như thể bản thân vừa lãnh một cú đấm vào ngực. Mọi thứ dội vào anh cùng một lúc và Grant lảo đảo dưới sức mạnh của nó. Jane nói đúng. Mặt Turego đẫm máu, nhưng anh chẳng bận tâm đến bất cứ chuyện gì lúc đó.
Anh cực kỳ giận dữ và ghen tuông đến nỗi chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ phản ứng với những cảnh trông như cô đã phản bội mình. Jane không chỉ nhanh trí để tránh bị trói, mà còn chạy đi cứu anh ngay khi có thể, khi Grant nhớ lại dáng vẻ của cô lúc bước qua cánh cửa đó, trắng bệch và hoang dại – những tên đần, người của Turego hẳn là may mắn khi anh lấy lại tự do trước. Cô yêu anh!
Grant nhìn chằm chằm vào Jane, nhìn vào nắm tay nhỏ nhắn đang đong đưa một cách nguy hiểm dưới mũi mình. Cô cực kỳ lộng lẫy, mái tóc rối tung xoã quanh vai, khuôn mặt tràn đầy giận dữ, đốt sạch sự kiềm chế, hét vào mặt anh như nữ thần báo tử. Cô nắm chặt mảnh vải lố bịch đó vào ngực bằng bàn tay không ngắm vào anh. Thật bất khuất. Can đảm. Cáu tiết. Và cực kỳ đáng khao khát đến nỗi Grant đột nhiên run lên vì ham muốn.
Anh túm lấy nắm đấm của Jane và kéo cô vào lòng, ôm chặt đến nỗi cô phải thở hổn hển, mặt anh vùi vào tóc cô.
Jane vẫn còn muốn phản kháng, cô đánh thụm thụp vào lưng anh bằng hai nắm tay và oà khóc lần nữa. “Buông em ra! Xin anh, để em đi.”
“Anh không thể”, Grant thì thầm, và nắm lấy cằm, quay mặt cô lại. Anh nghiền miệng mình xuống môi cô một cách mãnh liệt, Jane như một con mèo bị dồn vào chân tường, cố cắn môi anh. Anh giật đầu lại và bật cười, một niềm hạnh phúc hoang dã chạy xuyên qua người.
Chiếc áo bị rách đã rơi xuống đất, và hai bờ ngực trần của Jane bị ép dẹt vào người Grant, sự đầy đặn, mềm mại của chúng nhắc anh nhớ cảm giác tuyệt vời khi cô không còn chiến đấu với mình. Anh lại hôn Jane một cách dữ dội, khum ngực cô trong lòng bàn tay, ngón tay cái chà xát qua đỉnh nhung mượt mà làm nó xe lại.
Jane rên rỉ dưới sự tấn công mãnh liệt của Grant, cơn giận đã tự trôi tuột đi và cô trở nên mềm mại áp vào anh, bất giác cô nhận ra mình đã khiến anh nhận ra. Cô muốn tiếp tục điên tiết với anh, nhưng không tài nào giữ được sự bực tức đó. Tất cả những gì cô có thể làm là lại hôn anh, hai cánh tay trượt lên vòng quanh cổ Grant.
Bàn tay Grant đang đốt cháy ngực cô, ngón tay đang khuấy động làn da nhạy cảm sâu sắc của cô và bắt đầu siết chặt làn sóng ham muốn cuộn xoắn ở sâu trong nơi nữ tính nhất. Giờ anh không cần phải ghìm cô đứng yên cho mình hôn nữa, thế nên anh trượt tay kia xuống mông và đấy Jane áp vào mình, chứng minh cho cô thấy rằng cô không phải là người duy nhất bị khuấy động.
Grant dời miệng cô, ấn môi mình vào vầng trán của Jane. “Anh thề rằng tính khí của em thật đáng nể”, anh thì thầm, “Tha thứ cho anh nhé?”
Đó là câu hỏi ngớ ngẩn, cô phải nói sao đây khi xét đến việc mình đang treo người trên cơ thể anh cứ như đồ trang trí Noel? “Không”, Jane nói, dụi mặt vào hõm vai anh để tìm kiếm hơi ấm và mùi đàn ông dễ say. “Em sẽ giữ điều này lại để ném vào anh khi lần tới chúng ta cãi nhau.” Cô rất muốn nói, “Trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta”. Dù Grant đang ôm chặt cô trong vòng tay nhưng anh vẫn chưa nói yêu cô. Jane sẽ không thúc dục anh nói những lời đó, cố biết anh không thể.
“Em sẽ làm thế chứ”, anh nói và bật cười. Vòng tay Grant miễn cưỡng nới lỏng, anh nâng tay lên kéo tay Jane ra khỏi cổ mình. “Anh muốn ở đây như thế này, nhưng chúng ta phải đến Limon.” Anh nhin xuống bờ ngực cô, vẻ căng thẳng lướt qua gương mặt méo mó của Grant. “Khi chuyện này kết thúc, anh sẽ dẫn em vào khách sạn và giữ em trên giường cho đến khi không ai trong chúng ta còn bước đi nổi mới thôi.”
Họ quay lại xe và Jane trút bỏ những gì còn sót lại của chiếc áo cánh, nhét nó vào ba lô và mặc chiếc áo sơ mi nguỵ trang của Grant. Nó to gấp hai lần cô, đường nối vai hầu như trượt tới tận khuỷu tay. Cô cuộn tay áo lên hết mức có thể, rồi gom vạt áo cột lại ở eo. Rõ ràng không hợp thời trang cho lắm, Jane nghĩ, nhưng nó che chắn được cho cô.
Chiếc Ford lăn bánh đến Limon vào lúc sáng sớm, dù đường phố vắng tanh nhưng rõ ràng đây là một thành phố cảng đông đúc. Hai bàn tay Jane nắm chặt trên ghế xe. Họ có an toàn không? Liệu Turego có bị lừa vì chiếc xe tải kia không?
“Giờ mình làm gì?”
“Giờ anh sẽ cố liên lạc với ai đó có thể mang chúng ta đi ngay đêm nay. Anh không muốn đợi đến sáng mai.”
Thế có nghĩa là anh nghĩ người của Turego ở quá gần họ. Có phải chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc không? Co ước gì họ vẫn còn trong rừng rậm, ẩn mình sâu trong rừng đến nỗi chẳng ai có thể tìm được.
Rõ ràng Grant đã từng ở Limon trước đây, anh dễ dàng dàn xếp đường đi nước bước. Anh lái xe đến trạm xe lửa và Jane nhìn anh bối rối. “Chúng ta sẽ đón tàu hoả ư?”
“Không, nhưng ở đây có trạm điện thoại. Đi nào.”
Limon không phải một ngôi làng cách ly với rừng rậm, cũng không phải một thị trấn nhỏ ở bìa rừng, nó là một thành phố với những luật lệ riêng biệt. Anh phải để lại cây súng trường lại đằng sau xe, nhưng nhét súng ngắn vào chiếc giày ống. Dù rõ ràng là trông Grant không giống như được trang bị vũ khí, nhưng Jane không tin là họ không gây chú ý ở bất cứ nơi nào họ đến. Cả hai trông cứ như vừa bước ra khỏi một trận chiến, mà thật ra là thế.
Nhân viên phòng vé nhìn họ với vẻ tò mò rõ ràng, nhưng Grant lờ anh ta đi, tiến thẳng tới chỗ chiếc điện thoại. Anh gọi cho ai đó tên Angel và giọng anh sắc sảo khi gặng hỏi một số điện thoại. Anh gác máy, cho thêm đồng xu vào khe máy và quay số khác.
“Anh đang gọi ai thế?”, Jane thì thầm.
“Một người bạn cũ.”
Người bạn cũ đó có tên là Vincente, khuôn mặt Grant ánh lên sự hài lòng sâu sắc khi anh gác máy. “Họ sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây. Trong một giờ nữa chúng ta sẽ tự do về nhà.”
“Ai là ‘họ’ thế?”
“Đừng hỏi quá nhiều.”
Cô quắc mắt nhìn anh, rồi một suy nghĩ khác loé lên trong cô. “Trong khi chờ ở đây, chúng ta có thể tắm rửa một chút không? Trông anh ghê quá.”
Có một nhà tắm công cộng ở đây còn trống, Jane nhìn thấy mà cảm tạ biết mấy. Grant rửa mặt trong lúc Jane vuốt tóc và buộc hờ hững sau lưng. Rồi cô thấm ướt chiếc khăn và cẩn thận lau vết thương trên cánh tay Grant, viên đạn không xuyên thủng qua cánh tay nhưng vết sượt quá sâu và xấu tệ hại. Sau khi rửa bằng xà phòng, cô lôi ra một miếng băng cá nhân từ trong ba lô của mình.
“Một trong những ngày tới anh sẽ xem thử tất cả những thứ em có trong đó,” Grant làu nhàu.
Jane mở nắp một chai rượu nhỏ và đổ lên vết thương. Grant thở hắt ra và lầm bầm to tiếng. “Anh đừng như con nít thế”, Jane rầy rà, “Anh không nhặng xị lên như thế khi bị bắn”.
Cô bôi kem chống khuẩn lên vết thương rồi quấn miếng gạc gọn gàng quanh cánh tay anh và cột lại. Sau khi đặt đồ đạc vào chỗ cũ, Jane quấn lại ba lô quanh thắt lưng.
Grant mở cửa ra, sau đó lập tức lùi lại và đóng cửa. Jane ở ngay sau và tông sầm vào anh khiến cô lảo đảo. Anh chộp lấy cánh tay để giữ cô khỏi ngã. “Turego và vài người của hắn vừa đến nhà ga.” Anh nhìn quanh, đôi mắt nheo lại đầy cảnh giác. “Chúng ta sẽ đi bằng đường cửa sổ.”
Tim cô đập thình thịch, Jane thất kinh nhìn chằm chằm vào hàng cửa sổ nhỏ xíu cao chót vót trong nhà vệ sinh. Chúng cao quá đầu cô. “Em không thể leo lên đó.”
“Chắc chắn em có thể.” Grant khom người xuống và tóm quanh đầu gối, nâng Jane lên đến khi cô với tới cửa sổ. “Mở một cái và đi qua đó. Nhanh lên! Chúng ta chỉ có một phút thôi.”
“Nhưng làm thế nào anh lên được?”
“Anh sẽ lo chuyện đó! Jane, trèo qua cửa sổ!”
Cô vặn chốt và đẩy cửa mở ra. Không cho mình có thời gian để nghĩ ngợi cái cửa cao thế nào so với mặt đất bên ngoài, Jane nắm lấy cạnh dưới khung cửa và đu người qua, nhảy vào bóng tối và hy vọng mình không tự giết bản thân trên đường ray hay đại loại thế. Cô tiếp đất bằng cả tay và đầu gối trên nền đá sỏi, và phải cắn chặt tiếng thét đau đớn khi bị đá cắt vào lòng bàn tay. Cô nhanh nhẹn bò khỏi chỗ đó và một giây sau Grant nhảy xuống bên cạnh cô.
“Em ổn chứ?”, anh hỏi, kéo cô đứng lên.
“Em nghĩ thế. Không gãy cái xương nào.” Cô báo cáo không kịp thở.
Anh bắt đầu chạy dọc toà nhà, kéo cô theo sau anh. Họ nghe thấy tiếng súng đằng sau, nhưng không bước chậm lại cũng không ngoái lại nhìn. Jane vấp chân nhưng tránh được cú ngã nhờ bàn tay Grant nắm chặt cô. “Chúng ta không thể quay lại chỗ chiếc xe Ford phải không?”, cô than thở.
“Không, chúng ta phải đi bộ đến đó.”
“Đi đâu cơ?”
“Đến điểm đón.”
“Nó cách đây bao xa?”
“Không xa lắm đâu.”
“Cho em khoảng cách bằng thước hay bằng dặm ấy”, cô gặng hỏi. Anh tránh xuống đường lớn và kéo cô vào con hẻm tối. Grant cười rộ lên. “Có lẽ là một dặm,” anh nói rồi hôn cô, miệng anh dữ dội và đói khát, lưỡi anh quấn quít không rời trong miệng Jane, ôm siết cô vào lòng.
“Bất kể em đã làm gì Turego, em yêu à! Hắn trông như quỷ ấy.”
“Em nghĩ là mình đã đấm vỡ mũi hắn,” cô thừa nhận.
Grant lại bật cười. “Anh nghĩ thế. Cả khuôn mặt hắn sưng phồng. Hắn sẽ nhớ em một thời gian dài đấy!”
“Không bao giờ, nếu em có thể làm gì đó. Chúng ta sẽ báo với chính phủ về gã,” cô long trọng tuyên bố.
“Để sau, em yêu. Ngay bây giờ chúng ta phải đi khỏi đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook