Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
-
Chương 41: Tháng Tám Ở Phương Bắc
Nhìn cái bộ dáng chăm chú cùng thành khẩn này của con gái, bỗng nhiên mẹ Tề không thể nói nên bất kỳ lời cự tuyệt nào.
Nhắc tới vị bà nội họ Bùi này, kỳ thật trong lòng mẹ Tề vẫn không khỏi cảm kích.
Hai bên cha mẹ của bà cùng chồng mình đều đã qua đời.
Cái ngày còn trẻ tuổi vừa mới có con nhỏ ấy, thật may mắn khi bọn họ có bà nội họ Bùi, nếu không, với hai đứa con nhỏ của nhà mình này, hai vợ chồng bọn họ thật sự chăm sóc không xuể.
Mẹ Tề thở dài.
Bầu không khí lúc này có chút giằng co, đúng lúc đó một tràng tiếng gõ cửa đã phá vỡ sự yên lặng trước mắt này.
Tề Hồng chạy tới mở cửa ra thì thấy mẹ Bùi kéo theo Bùi Thanh Phi đang đứng ở ngoài cửa.
Mỗi lần mẹ Bùi đến nhà họ Tề, cho tới bây giờ, đều vẫn không cần khách sáo như vậy.
Bà lập tức hướng về phía người bạn thân của mình nói to: "Có phải cậu lại đang răn dạy Tề Tranh hay không vậy? Tôi đã nói với bà rồi, lúc này bà không thể phản đối được.
Bởi vì lão Bùi nhà tôi có hạng mục quan trọng nên đi không được, để Thanh Phi đi một mình thì tôi cũng rất lo lắng.
Hiện tại lại có Tề Tranh cùng con bé làm bạn thì không thể tốt hơn rồi, bà không nên mù trộn lẫn nha."
Mẹ Tề im lặng.
Chuyện này làm sao vậy? Bây giờ ngược lại mình mới là người mù trộn lẫn là sao?
Đương nhiên mẹ Bùi biết người bạn bạn thân này của mình quá mức quan tâm, lao lực cùng lo lắng là vì cái gì, nên bà mở miệng làm an lòng người này: "Bà cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Hiện tại lão thái thái cùng chú út đang ở cùng nhau tại vùng nông thôn ở gần thành phố H, nhưng không lâu nữa bọn họ sẽ bước vào tháng tám ngày mùa rồi.
Đến lúc đó hai người bọn họ sẽ phải ra ngoài làm việc, rất cần hai cái nha đầu này làm bạn với lão thái thái, như vậy sẽ để cho bọn họ yên tâm hơn."
Cái mẹ Tề lo sợ chính là Tề Tranh đi chỉ có làm cho người già thêm phiền phức, sau khi nghe xong bạn thân an ủi như vậy liền hỏi: "Thật đúng là như vậy?"
"Hù bà làm cái gì? Đương nhiên là thật rồi.
Đến lúc đó còn phải cảm ơn Tề Tranh nhà bà vì đã hỗ trợ đây." Mẹ Bùi cười cười.
"Vậy thì được." Rút cuộc thì mẹ Tề cũng chịu nhả ra, nhưng bà không quên dặn dò Tề Tranh: "Con phải nhớ lời con vừa nói, sẽ chăm sóc bà nội, chăm sóc Thanh Phi."
Tề Tranh dùng sức gật đầu: "Vâng vâng."
Tề Tranh vui vẻ đi thu dọn hành lý, vào thời điểm này ngày hôm sau thì cô đã cùng với Thanh Phi bay đến thành phố H rồi nha.
Sau khi đem hành lý xếp tràn đầy cả cái va ly, Tề Tranh ngồi lại trên giường để nghỉ ngơi.
Lúc cô dịch chuyển ánh mắt thì bắt gặp hộp quà Bùi Thanh Phi vừa đưa cho mình kia.
Đây là cái gì vậy a?
Tề Tranh có chút tò mò.
Cô cầm cái hộp lên nhẹ nhàng lắc thử vài cái.
Từ bên trong truyền ra tiếng va chạm lục cà lục cục.
Tề Tranh đột nhiên nghĩ, không phải là Bùi Thanh Phi biết cậu ấy phải đi, sợ mình ở lại nhàm chán nên lại đưa một mớ mảnh ghép hình mới cho mình đấy chứ...!
Tuy rằng ghép thành công ba nghìn mảnh ghép hình là một thể nghiệm rất thú vị, chỉ là Tề Tranh thật sự đã không muốn có thêm thể nghiệm lần thứ hai như vậy nữa.
Chỉ cần tưởng tượng đến cái khả năng này, mặt Tề Tranh lập tức trở nên xanh mét.
Sau khi hít vào một hơi để lấy can đảm, Tề Tranh mở nắp hộp ra.
Phần quà tặng này đương nhiên không phải là mảnh ghép hình nữa.
Chẳng qua là, tuy cách làm có khác nhau đấy, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Bởi vì đây là một bộ xếp hình bằng gỗ, đi kèm còn có một bộ bản vẽ, người chơi có thể dùng những module trông khá là đơn giản này ghép thành đủ loại hình dạng.
Đây là loại đồ chơi thuộc về rèn luyện trí não.
Tề Tranh cười khổ.
Quả đúng thật là, thật sự là rất có tính sáng tạo mà!
Cô lại lôi cái va ly đựng hành lý của mình mở ra, đem vài món quần áo cùng giày khả năng không dùng tới bỏ ra ngoài, nhét hộp quà vào chỗ trống.
Sau khi đến nhà bà nội ở nông thôn rồi, nếu trước khi đi ngủ hai người lại cùng nhau lấy cái này ra để chơi đùa một lúc thì hẳn là thật thú vị nha.
Tề Tranh lại sửa sang lại một lần nữa, xong xuôi rồi mới vui vẻ đi ngủ.
Tại sân bay thành phố Lăng Giang.
Cả hai nhà họ Tề và họ Bùi cùng đi tiễn đưa hai cô gái lên đường.
"Đến bên đó con phải nhớ là không được phép chạy loạn, không được phép gây sự."
"Đừng cả ngày cứ ở lại trong phòng, phải đi ra bên ngoài một chút."
"Đừng có mà ở bên ngoài chơi mấy trò điên.
Cũng phải nhớ giúp đỡ bà nội Bùi dọn dẹp trong nhà một chút."
"Lúc nào rỗi rãi thì nhớ cùng bà nội chụp lại một ít bức ảnh, để sau này trở lại còn có cho mẹ và ba con nhìn một chút."
"Đừng có..."
"Nhớ là..."
Tề Tranh vội vàng cắt ngang những lời căn dặn liên hồi của hai vị mẫu thân đại nhân: "Con cùng Thanh Phi đều nghe rõ cả rồi, cũng đều đã hiểu cả rồi.
Con cảm thấy là chỉ cần hai đứa bọn con vẫn ở cùng một chỗ, chỉ cần dung hoà một chút là vạn sự thuận lợi.
Bọn con sẽ chụp ảnh.
Con cũng sẽ đưa cậu ấy đi ra ngoài đi một chút.
Có Thanh Phi ở đó rồi nên con cũng sẽ không chạy đâu xa.
Yên tâm, yên tâm đi! Thời gian cũng không còn nhiều nữa, bọn con cần phải đi qua cửa an ninh rồi."
Nói xong, Tề Tranh kéo Bùi Thanh Phi đi thẳng một mạch về phía trước.
Bùi Thanh Phi có chút bất ngờ trước hành động này của Tề Tranh, thế nhưng cô vẫn cố gắng đuổi kịp bước chân người này.
Tề Tranh cầm tay Bùi Thanh Phi kéo đi, vừa đi cô vừa quay lại nói lời tạm biệt với các bậc phụ huynh.
Cô có cảm giác như trái tim mình như đang bay lên.
Tề Tranh vừa cười vừa chạy về phía trước.
Cô cảm thấy đây là thời khắc vui vẻ nhất, bởi cô đang được cùng Bùi Thanh Phi cùng một chỗ, cùng nghênh đón một kỳ nghỉ thật ý nghĩa.
Nghe Tề Tranh cười cười nói nói như đang reo vui, Bùi Thanh Phi cũng không khỏi bước chân nhanh hơn.
Nãy giờ cô vẫn đang rất cố gắng, vẫn một mực đi theo cho kịp bước chân của Tề Tranh.
Máy bay vừa đáp xuống đất đã có chú út của Bùi Thanh Phi lái xe tới đón hai cô gái.
Chiếc xe suv màu đen chạy rất là ổn định.
Bùi thái thái có tất cả bốn cái đứa con, ba Bùi đứng hàng thứ ba.
Lúc trước nhà họ Bùi cũng không giàu có gì, cho nên bác cả của Bùi Thanh Phi phải sớm bỏ học, ở nhà làm nghề nông, gánh vác trách nhiệm chu cấp nuôi dưỡng đám em trai, em gái ăn học.
Phải nói rằng, sự hi sinh của bác cả nhà họ Bùi cũng đã có được hồi báo, con cái nhà họ Bùi tựa hồ trời sinh ra đã có sở trường học tập.
Tại thời điểm đó trong nhà có đến ba cô cậu sinh viên không nói, ba Bùi còn học một mạch đến đậu luôn tiến sĩ, hơn nữa còn được giữ lại trường đại học đảm nhiệm công việc giảng dạy.
Vốn là chú út của nhà họ Bùi cũng có cơ hội như vậy, nhưng cuối cùng ông lại quyết định buông bỏ.
Bùi Thanh Phi kể là chú út cứ nhao nhao lên muốn đi theo bác cả về nhà làm nghề trồng trọt.
Chuyện như vậy nếu đổi thành con nhà người khác, từ bỏ tiền đồ mà đi làm nghề nông, còn không phải đã bị chặt đi một chân rồi hay sao? Nhưng mà sau khi nghe xong ý định trở về của chú út, người trong nhà họ Bùi lại lập tức vui mừng phấn khởi đồng ý ngay.
Chính trực, lương thiện, bao dung.
Tề Tranh cảm thấy đúng là Bùi Thanh Phi đã được kế thừa toàn bộ ưu điểm của người nhà họ Bùi, nên mới trưởng thành được như ngày hôm nay.
Ngồi trên xe trên đường tiến về nhà họ Bùi, nhìn cánh đồng lúa mạch màu vàng trải rộng vô biên vô hạn trước mắt, Tề Tranh bỗng nhiên hiểu được phần nào lựa chọn lúc trước của chú út nhà họ Bùi.
Chú út nhà họ Bùi lái xe về nhà.
Trên đường đi ông cùng hai cô gái giới thiệu tình huống xung quanh.
Thật ra thì hàng năm Bùi Thanh Phi đều đến nơi đây, chỉ có điều lần nào cũng chỉ là để mừng năm mới.
Thành phố H còn được gọi là Băng Thành, Tuyết Hương, vào khoảng thời gian trước hoặc sau tháng giêng đây là vùng đất phủ đầy băng tuyết, vì vậy mà cô chưa từng gặp qua những gì đang hiện ra trước mắt này.
Tháng tám ở phương bắc đang là giữa mùa hè, vào thời điểm này lúa mì cũng đã cơ bản đã chín rộ.
Những cánh đồng lúa mạch phủ một màu vàng tựa hồ cùng trời đất trải rộng đến không giới hạn.
Mỗi khi có một trận gió thổi qua sẽ tạo nên những sóng lúa màu vàng, lớp lớp gối lên nhau mà đi, cứ thế mãi cho đến đến tận chân trời.
Thỉnh thoảng người ta có thể nhìn thấy một nơi nào đó có một chiếc máy gặt đang ong ong hoạt động.
Cảnh tượng này, nếu như không được tận mắt nhìn thấy, thật sự là Tề Tranh sẽ rất khó khăn khi phải tự tưởng tượng ra cái cảnh thu hoạch này.
"Chú Út." Tề Tranh cũng không cần phải khách khí, cô cũng dùng cách xưng hô giống như Bùi Thanh Phi: "Hết thảy nơi này đều là lúa mạch hay sao?"
Chú út Bùi cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ cười cười.
Trẻ con ở nội thành nha, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ hỏi những nông dân như mình mấy vấn đề chúng cảm thấy thú vị.
Chú kiên nhẫn giải thích: "Đúng vậy đấy! Cả một vùng này đều là cánh đồng lúa mạch.
Đi về phía trước thêm một quãng đường nữa thì tới Hoa Văn, ở đó có trồng lúa, còn có một vài nơi trồng thêm hoa hướng dương.
Chờ đến hôm nào có thời gian chú sẽ đưa hai đứa đi xa hơn một chút, tới chỗ ấy sẽ thấy còn có một vùng lớn trồng hoa cải dầu.
Chỉ tiếc là các con tới đúng vào thời điểm không tốt lắm, không đúng vào mùa hoa cải dầu nở hoa."
Hai con mắt của Tề Tranh lóe sáng.
Sau khi nghe chú út nói xong, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Giang rộng hai tay ra là đã có thể nghe được bên tai tiếng gió xao động, tiếng của cây lúa mạch cọ vào nhau sàn sạt.
Nếu như cẩn thận ngửi một chút tựa hồ còn có mùi hương lúa mạch nhàn nhạt thổi qua.
Cơ hội được tiếp xúc thiên nhiên như vậy, làm sao cho những đứa trẻ sinh trưởng ở cái nơi nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau có thể cảm nhận được đây?
Nơi các cô đang sống, mặc dù có bờ sông, vườn hoa, công viên, lá đỏ ở Sơn Tây, nhưng mà cảnh trời cùng đất mênh mông bát ngát ở trước mắt này, là cảnh phong phú nhất được thiên nhiên ban tặng, ấy thế nhưng các cô lại chưa từng được một lần nhìn thấy.
Xe của chú út cứ thong thả chạy dọc theo con đường nằm giữa cánh đồng lúa mạch như vậy, không bao lâu thì thấy xuất hiện ở trước mặt mấy người một thị trấn nhỏ nhưng rất hiện đại.
Cái thị trấn nhỏ này có tên gọi là thị trấn Long Giang.
Chạy quanh nó một nửa vòng tròn vờn quanh là một con sông có tên là Nhất Loan.
Theo lời kể của người xưa thì nơi đây có một con rồng rất lớn được thai nghén và sinh ra, bởi vì câu chuyện thần thoại này được truyền đi cho nên con sông này còn được gọi là Long Giang.
Một đường thẳng theo hướng bắc tiến vào thị trấn, tận cùng bên trong nhất là ngôi nhà ba gian, đây chính là nơi ở của bà nội Bùi.
Mấy người con của nhà họ Bùi đều rất có tiền đồ, đã rất nhiều lần bọn họ muốn cho bà nội Bùi chuyển sang ở nơi khác, thế nhưng đều bị bà lão cự tuyệt.
Bởi đây là nơi bà cùng với người bạn đời sống bên nhau cả đời, vậy nên dù chỉ là một bước bà cũng nhất định không chịu rời đi.
Trừ đi những năm phải đi giúp các con trông coi cháu nhỏ ra, bà lão Bùi vẫn luôn ở lại trông coi nơi này, nơi nào cũng không chịu đi.
Cho đến sau khi ông nội qua đời, tuổi tác bà nội dần dần lớn hơn, người con lớn nhất cùng người em út thương lượng với các bà vợ rồi dời đến sống nơi này, biến ngôi nhà vốn chỉ có một phòng chính thành ba tòa nhà rộng rãi.
Sau khi xây xong nơi này cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hợp lòng người hẳn.
Chỉ có điều, phần lớn thời gian gia đình nhà bác cả vẫn là ở lại nội thành, chỉ có hai vợ chồng chú út là quanh năm ở lại nơi này.
Xe dừng lại ở trước ở cửa, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi chỉ liếc mắt một cái liền thấy được bà nội Bùi đang đứng ở trong sân, hướng phía các cô vừa cười vừa vẫy tay.
Bà nội Bùi già thật rồi.
Tề Tranh nhìn hai bên tóc mai đã trở thành hoa râm, cái lưng cũng hơi còng xuống của bà nội mà thấy sống mũi cay cay.
Cô kéo tay Bùi Thanh Phi dùng sức cùng vẫy tay đáp lại bà nội.
"Bà nội." Tề Tranh la lớn.
"Ôi!" Cũng đã mấy năm trôi qua rồi, bà nội Bùi chưa từng gặp lại Tề Tranh.
Ngày trước tiểu nha đầu này tròn vo trông như là hạt đậu, cùng với cậu nhóc của nhà họ Tề trời sinh cực kỳ hiếu động.
Vậy mà hôm nay nó cũng đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, nhìn qua còn thấy cùng với nha đầu Thanh Phi nhà mình còn có mấy phần giống nhau.
Cách ăn mặc của hai đứa không khác nhau lắm, thật giống như một đôi chị em vậy.
Tề Tranh kéo theo Thanh Phi chạy vọt tới bên cạnh bà nội Bùi, bà nội cầm lấy tay cả hai cô gái, nhìn nhìn đứa này rồi lại nhìn nhìn đứa kia, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
"Bà nội, gần đây thân thể của bà có tốt không ạ?" Bùi Thanh Phi vùi đầu vào bờ vai của bà nội, cho tới bây giờ Tề Tranh chưa từng thấy Bùi Thanh Phi làm nũng như vậy với ai bao giờ.
Con mắt cong cong, đầy gương mặt là vẻ tươi cười ngọt ngào, âm thanh mềm mại nũng nịu.
Nếu như người này mà cũng lại làm như vậy với mình, nhất định là Tề Tranh sẽ cảm thấy đến xương của mình cũng sẽ mềm nhũn ra mất.
"Tốt, tốt, rất tốt." Bà nội Bùi vừa cười vừa vỗ vỗ lên tay Bùi Thanh Phi.
"Cơm nấu xong cả rồi, mau vào đi, đừng đứng ở đây nữa." Vợ của chú út Bùi là một người sảng khoái, thím mang trên người một cái tạp dề, vừa lau tay thím vừa từ bên trong đi ra chào hỏi mọi người.
Bùi Thanh Phi là con cháu nhà họ Bùi, đương nhiên là được cả nhà họ Bùi tiếp đãi nhiệt tình rồi, nhưng mà bọn họ đối với Tề Tranh là người đi theo cô lại còn nhiệt tình hơn.
Ngay cả cô bé em họ của Bùi Thanh Phi cũng luôn vây quanh ở bên người Tề Tranh, luôn mồm gọi chị ơi chị ời, làm cho người nào đó cũng cảm thấy ấm ức.
Rút cuộc, sau rất nhiều năm Tề Tranh lại được ăn bánh rán nhân hành cùng món sườn chua ngọt của bà nội Bùi.
Bình thường thì cô là người không thích đồ ăn chua ngọt, nhưng trong trí nhớ của cô, món ăn duy nhất có thể khiến cô chảy nước miếng, mãi mãi cũng sẽ chỉ có món ăn này của bà nội Bùi mà thôi.
Tề Tranh ăn đến là vui vẻ.
Đến buổi tối, cô cùng Bùi Thanh Phi, cô em họ Bùi, còn có con chó vàng trong sân kia cùng nhau đi dọc theo con đường ôm lấy vòng cong của con sông để tiêu thực.
Bùi Thanh Phi nói cho cô biết con chó vàng này có tên gọi là Đệ Đệ, đã là con chó thứ ba được nhà họ Bùi nuôi dưỡng.
Từ lúc ba Bùi còn nhỏ trong nhà bắt đầu nuôi một con chó vàng, têncủa nó gọi là Đệ Đệ.
Đây là cái tên do chú út đặt cho nó, bởi vì trong nhà chú út là người nhỏ nhất, vì vậy mới muốn cho con chó vàng làm em của mình.
Đến sau này, khi chú út Bùi học lên trung học thì con chó vì già mà qua đời, trong nhà lại tìm một con chó trông không khác là bao đem về nuôi.
Thế rồi con chó nàycũng sống ở nơi đây cho đến tận khi nó chết đi.
Con Đệ Đệ thứ ba đi tới nhà họ Bùi,cũng chính là con trước mắt này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook