Cậu Và Bạn Trai Đều Là Vai Ác
Chương 50: Chương 50


Vốn dĩ Tư Tuân muốn tìm một gia sư cho Nguyễn Thu, mỗi ngày dùng máy liên lạc để dạy online, nhưng bị Tập Uyên từ chối.
Hắn giải thích với Nguyễn Thu: "Liên lạc đường dài quá lâu rất dễ bị phát hiện.

Có người trên hành tinh chính và hành tinh Griffin thường xuyên liên lạc với nhau, người khác sẽ nghĩ nhiều."
Khi đó, một tiết học ít nhất cũng nửa giờ, tín hiệu liên lạc sẽ phát ra liên tục, chỉ cần họ tìm kiếm kỹ càng, không chỉ bị phát hiện mà còn có thể bị theo dõi.
Nguyễn Thu nghe thế không dám trò chuyện lâu với Tư Tuân nữa.
Hơn nữa, cậu chợt nhận ra ngoài việc là hai nhân vật phản diện, Tư Tuân và Tập Uyên còn có thân phận trái ngược nhau.
Một người là chủ tịch Liên Minh của hành tinh chính, một người là thủ lĩnh của tinh tặc...!Nếu không có Nguyễn Thu, quân Liên Minh và tinh tặc sẽ không thể hòa thuận.
Vài cảnh trong mơ của Nguyễn Thu cũng không thấy hai người có tiếp xúc gì với nhau.
Nếu mối quan hệ của cậu và Tập Uyên bị người ngoài phát hiện, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến Tư Tuân...
Dù sao Nguyễn Thu mang dòng máu của Tư Huỳnh, cậu còn có một người cậu là chủ tịch Liên Minh.

Với thân phận của cậu thì lẽ ra không nên ở bên cạnh một tên tinh tặc.
Khi trò chuyện với Tư Tuân, Nguyễn Thu khéo léo bày tỏ mối quan ngại của mình.
"Cậu, có ai biết con ở đây không ạ?" Cậu thận trọng hỏi, "Ngày nào con cũng làm lỡ thì giờ của cậu, liệu người ta có phát hiện ra không ạ?"
"Không đâu." Tư Tuân lời ít ý nhiều, "Đừng lo lắng."
Nguyễn Thu vẫn chưa biết rằng kể từ khi cậu đánh thức Bạch Điểu trong buổi đánh giá, một số hãng thông tấn đã hỏi dồn dập.

Dù Tư Tuân không trả lời trực tiếp nhưng khả năng cao Nguyễn Thu chính là con của Tư Huỳnh.
Chuyện này có rất nhiều nghi vấn, bên ngoài đều tò mò chết đi được.
Đường Khiêm đã nhiều lần từ chối lời mời phỏng vấn của hãng thông tấn, Liên Minh trông như đang bảo vệ Nguyễn Thu, phải đợi đến khi tin hết nóng rồi tính sau.
Thế nên, mãi mà Nguyễn Thu vẫn chưa xuất hiện cũng là chuyện hợp lý.
Ngay cả Tư Hạ Phổ chỉ muốn tìm bằng chứng Tư Tuân cấu kết với tinh tặc cũng đâu ngờ Tập Uyên to gan đến nỗi đã đưa cậu về hang ổ luôn rồi.
"Vậy thì tốt," Nguyễn Thu thở phào nhẹ nhõm, không quên dặn, "Cậu nhớ chú ý nhiều hơn nhé, đừng tiếp xúc với những người không rõ lai lịch, ví dụ như nghiên cứu chẳng hạn..."
Dường như cậu để ý chuyện này lắm, Tư Tuân nghi ngờ có khi nào cậu đã biết chuyện về người Incyte rồi không, rồi lại chẳng tài nào hỏi ra.
Y muốn Tập Uyên hỏi, nhưng mãi mà chẳng có tiến triển gì, hắn chỉ gửi cho y một bức chân dung mô phỏng thứ hai.
Tập Uyên nói người này xuất hiện trong mơ của Nguyễn Thu và sẽ khiến cậu sợ, tên là Lục Cực.
Tư Tuân chẳng có tí ấn tượng gì về cậu ta.

Hơn nữa cái tên này rất đại trà, trong thiên hạ có vô số người trùng tên cùng họ, chỉ dựa vào một bức chân dung xiêu vẹo mà muốn tìm người ta thì rất mất thời gian.
Y dịu giọng đáp: "Được, cậu biết rồi."
Nhưng Tư Tuân chỉ dịu dàng với mỗi Nguyễn Thu, khi y nhìn sang Tập Uyên thì chỉ có sự lãnh đạm thôi.
"Cậu nhận được bài tập hôm qua rồi, làm tốt đấy," Y nói, "Dạo này nhớ chú ý nhiều hơn."
Nửa câu sau rõ là nói với Tập Uyên.
Trò chuyện xong, Nguyễn Thu khó hiểu hỏi: "Ý của cậu là sao? Chú ý gì cơ?"
Chẳng lẽ có chuyện gì mà cậu không biết ư?
Tập Uyên cầm lấy máy liên lạc.
Hắn ngồi trên sô pha, ôm Nguyễn Thu.
"Chú ý đúng mực," Tập Uyên nắm cằm hôn Nguyễn Thu một cái, tay kia nhẹ nhàng vuốt v e eo cậu cách một lớp quần áo, "Ông ta sợ anh bắt nạt em."
Mặt Nguyễn Thu đỏ lựng lảng sang chuyện khác: "Em đi đọc sách..."
Tập Uyên đè lại không cho cậu đi: "Đợi xíu nữa đi mà."
Hôm qua Nguyễn Thu đọc sách cả trưa, buổi tối lại làm bài tập nên gần như ngó lơ hắn luôn.

Tập Uyên biết ngay mục đích của Tư Tuân mà, Nguyễn Thu bận đọc sách học hành thì sẽ ít yêu đương hẳn đi.
Hắn khó chịu trong lòng, nhưng chả làm gì được.
Nguyễn Thu lờ mờ nhận ra Tập Uyên không vui, ngoan ngoãn ôm hắn: "Anh đọc sách chung với em nha?"
Mấy ngày nay Tập Uyên có vẻ rảnh rang, cùng lắm chỉ bận gửi vài tin nhắn.
Tập Uyên cân nhắc vài giây rồi đáp: "Được."
Hai người vẫn ôm nhau trên sô pha, Nguyễn Thu cầm màn hình, chuyển chế độ sách điện tử, lướt đến nơi hôm qua đã đọc.
Cậu vừa xem vừa trò chuyện đôi ba câu với Tập Uyên, kể cho hắn nghe nội dung quyển sách.
Tập Uyên ôm cậu từ phía sau, trông như lơ là, thi thoảng ừ đáp cậu.
Dần dần Nguyễn Thu phát hiện trí nhớ của Tập Uyên vô cùng tốt, nhận thức cũng tốt, chỉ cần kể một lần là sẽ nhớ nội dung của quyển sách.
Nguyễn Thu rất ngạc nhiên, cố tình hỏi mấy câu nhưng Tập Uyên trả lời được tất.
Nhưng trong mơ, sau mười lăm, mười sau tuổi thì Tập Uyên không còn đi học nữa kia mà.
Tâm trạng Nguyễn Thu phức tạp, đặt màn hình xuống vui vẻ khen: "Anh giỏi quá, biết đâu làm được bài vở của em luôn đó."
Tập Uyên trầm tư một chốc như đang cân nhắc.
Hắn liếc nhìn màn hình và hỏi: "Muốn anh làm giúp em hả?"
Nguyễn Thu ngạc nhiên, vội lắc đầu: "Không cần, không cần đâu ạ..."
Cậu nghiêng người vùi vào trong ngực Tập Uyên, úp mở hỏi: "Anh, anh nhờ cậu tìm cho anh vài quyển sách nha?"
Tập Uyên đáp ngay: "Không cần đâu."
Đọc sách với Nguyễn Thu thì còn có chút thú vị, bảo hắn đọc sách một mình thì chẳng thà đến sân huấn luyện xem họ đánh nhau còn hơn.
Khi trời sập tối, một cấp dưới bấm chuông cửa, mang đến một chiếc hộp sắt.
Cấp dưới rời đi ngay, Nguyễn Thu tò mò bèn hỏi: "Đây là gì ạ?"
Chiếc hộp không khóa, cậu vừa mở ra thì thấy bên trong có hơn chục ống tiêm.
Tập Uyên đáp: "Thuốc ức chế đấy."
Hắn lấy hộp đi, ném bừa lên bàn: "Anh không còn dùng nó nữa."
Hắn ra ngoài quá lâu, những người trên hành tinh Griffin không biết tình trạng bệnh của hắn nên cứ đưa thuốc ức chế đến như thường lệ.
Nguyễn Thu nhìn hộp sắt, lặng thinh.
Hộp thuốc ức chế khác với loại trong mơ.
Thế nên không phải những thứ này khiến Tập Uyên trong nguyên tác bị nghiện.
Và rồi cậu thấy Tập Uyên gọi cho cấp dưới bảo rằng hãy mang hộp thuốc ức chế đi.
Lại qua một ngày, Tập Uyên bỗng bận rộn hẳn lên.
Sáng nay hắn vẫn mãi gửi tin cho Khang Song Trì và cấp dưới.

Sau bữa trưa thì ra ngoài bận việc.
Nguyễn Thu muốn đi theo hắn nhưng Tập Uyên không cho.
"Đi kiểm tra một lô hàng thôi," Hắn giải thích rằng, "Rồi anh về liền."
Chẳng hiểu sao Nguyễn Thu liên tưởng đến hình ảnh trong mơ, càng lo hơn: "Là hàng gì ạ?"
Tập Uyên ôm cậu dỗ dành: "Mua vài chiếc tinh hạm, anh phải tự đi kiểm tra."
Tư Tuân đưa tinh hạm tới rồi, hắn vẫn phải trả chút tiền vì khoản này thuộc về kênh chính quy, thế nên cũng coi như hắn đã mua.
Để Nguyễn Thu yên tâm, Tập Uyên trả máy liên lạc cho cậu để cậu gọi cho hắn.

Vậy thì hai người có thể nói chuyện bất cứ lúc nào.
Nguyễn Thu không đòi đi nữa, tiễn hắn ra cửa.
Cậu trông Tập Uyên ngồi lên xe robot, đóng cổng lại.
"Anh ơi," Nguyễn Thu xoay người lên lầu, "Em đi làm bài tập trước, chờ anh về thì tụi mình đọc sách chung nha."

Giọng nói của Tập Uyên truyền đến từ đầu bên kia cuộc gọi: "Được."
Nguyễn Thu yên lặng ôn lại bài vở, thi thoảng nói đôi ba câu với Tập Uyên.
Xe robot nhanh chóng lái khỏi khu dân cư, đến biên giới thành phố ngầm.
Ở đó có một lối vào, hiện đang đóng cửa.
Một vài người đứng canh bên ngoài, trông thấy một chùm ánh sáng trắng trên bầu trời ở xa xa.
Chùm ánh sáng trắng mở ra một vết nứt, vết nứt dần mở rộng ra.
Một cấp dưới thông báo: "Đến rồi!"
Cánh cửa ngụy trang trên mặt đất mở ra, tựa như một lỗ hổng trên hành tinh.
Các tinh hạm liên tục bay ra khỏi vết nứt, tạo thành một đường thẳng trên bầu trời, xếp hàng tiến vào cửa ngụy trang.
Có khoảng hai mươi chiếc tinh hạm, xếp đầy khu neo đậu ngoài thành phố ngầm.
Không chỉ thế, có ba bộ cơ giáp cất giữ trên tinh hạm bị đưa đi.
Bên ngoài tinh hạm không có logo, trông như máy bay chi3n đấu không có chủ sở hữu.

Có mấy chiếc thì ngụy trang thành phi thuyền thương vụ, nhưng thực ra bên trong trang bị vũ khí hạng nặng và bom đạn.
Khang Song Trì cực kỳ kích động: "Boss, tổng cộng bao nhiêu tiền thế?"
Tập Uyên không đáp, đứng dựa vào vách tường sau lưng, nhìn tinh hạm đáp xuống từng chiếc một ở đằng xa.
Tư Tuân quả là nói được làm được, hơn nữa mở cả bước nhảy lượng tử để đưa sang một cách nhanh nhất và thuận tiện nhất.
Và lúc hứa hẹn cũng chẳng hề do dự, như thể những thứ này chỉ đáng chút tiền thôi, không đáng nhắc đến.
Đúng là giàu nhất tinh tế mà.
Trên thực tế, Tư Tuân làm thế cũng là nhờ Nguyễn Thu, Nguyễn Thu vẫn đang ở hành tinh Griffin, làm thế Tập Uyên mới có đủ sức mạnh để bảo vệ cậu.
Chẳng mấy chốc, một người chiến sĩ Liên Minh mặc đồ thường đi đến trước mặt Tập Uyên.
"Thủ lĩnh Tập," Anh cầm một bản hợp đồng, "Hợp đồng này đã được làm giả, mời ngài ký tên vào."
Đây là hợp đồng mua bán vải, phải có thủ tục gian lận sổ sách thì mới đủ tiêu chuẩn.
Tập Uyên bảo Khang Song Trì ký tên, quân Liên Minh sắc mặt không đổi nhìn xung quanh.
"Thủ lĩnh Tập," Anh hỏi, "Cậu chủ nhỏ không đi cùng ngài sao?"
Tập Uyên không ngẩng đầu lên đáp: "Em ấy đang làm bài tập."
Hắn cố ý chặn tiếng nói ở đây nên Nguyễn Thu không nghe họ nói gì cả.
Trên thực tế, giao dịch này có rủi ro rất lớn, nhiều tinh hạm tiến vào thành phố ngầm đến thế thì quân Liên Minh có thể nhân cơ hội đánh lén.
Nhưng Tư Tuân đã không làm như vậy.
Anh bị lời của hắn chặn họng, bèn không hỏi nữa, dẫn người của mình quay lại mặt đất, điều khiển phi thuyền khác rời đi.
Đến khi phi thuyền bay vào điểm chuyển tiếp thì vết nứt mới từ từ khép lại.
Khang Song Trì và các thuộc hạ ở đây vẫn đang phấn khởi, suýt thì lái tinh hạm ra ngoài đi dạo một vòng.
Tập Uyên không ở lại lâu, lái xe robot về nhà.
Hành tinh chính Alpha, trong phòng nghị sự.
Cuộc hội nghị vẫn đang diễn ra, người thống lĩnh hành tinh phụ cuối cùng không chịu nổi sự thuyết phục và áp lực nên đã bỏ phiếu tán thành.
Tư Hạ Phổ cười hài lòng, nhìn Tư Tuân: "Chủ tịch thì sao?"
"Nếu đồng ý hết rồi thì tôi phản đối có tác dụng gì nữa đâu?" Tư Tuân bình tĩnh, "Nhưng đúng lúc quân Liên Minh đang tiến hành diễn tập nội bộ, bận mất rồi."
Nghĩa là tạm thời không tham gia cuộc tổng xử lý chứ gì.
Quyết định của Tư Tuân nằm trong dự đoán của Tư Hạ Phổ, ông ta nghiêm mặt nói: "Sao quân Liên Minh có thể vắng mặt trong sự kiện lớn thế được? Ngài vẫn nên hoãn cuộc diễn tập lại đi."
Tư Tuân như đang nghĩ ngợi, rồi bất đắt dĩ đáp: "Thôi được rồi, tôi đành nghe mọi người vậy."

Nhưng quân đội của mỗi hành tinh đều có tướng lĩnh và chỉ huy riêng, đâu thể chỉ nghe một người được, nên cùng lắm chỉ hành động cùng nhau thôi.
Sau khi đề xuất được thông qua, Tư Hạ Phổ trình bày ngay một kế hoạch hành động.
Ông ta định tấn công trực tiếp hành tinh Griffin, một mẻ bắt gọn tất cả những tên tinh tặc trốn trong đó.
Tư Tuân cũng có kế hoạch hành động, y không tán thành đề nghị của Tư Hạ Phổ.
"Hàng năm hành tinh Griffin đều thông qua kiểm tra, lấy danh nghĩa gì mà tấn công?" Y thong thả ung dung phản bác: "Có lẽ họ đã sớm thay đổi hang ổ, hành tinh Griffin chẳng qua chỉ là vỏ bọc với bên ngoài thôi."
Nếu kế hoạch không đạt được hiệu quả mong muốn, nó sẽ trở thành một cuộc tấn công vô lý vào hành tinh có người cư trú, chẳng thể nào giải thích cho dân chúng được.
Ngược lại, kế hoạch hành động của Tư Tuân càng hoàn thiện hơn.

Trong kế hoạch, đầu tiên quân đội sẽ tuần tra các tuyến đường bay ở mọi nơi để bảo vệ phi thuyền thương vụ tránh bị cướp bóc.
Nếu phát hiện tinh hạm khả nghi thì sẽ tăng cường kiểm tra giấy thông hành.
Đến khi tìm thấy bằng chứng xác thực rồi cử người đến hành tinh Griffin cũng chưa muộn.
Sau khi thảo luận, họ chấp nhận kế hoạch hành động của Tư Tuân.
Kết thúc hội nghị, màn hình chiếu của Tư Hạ Phổ vẫn chưa tắt.
Tư Tuân nhấp một ngụm trà nóng mà Đường Khiêm đưa, thở dài bảo: "Sao gần đây thống lĩnh Tư nóng nảy thế? Như thế không ổn đâu."
"Cảm ơn chủ tịch chỉ bảo," Tư Hạ Phổ không muốn nói nhiều với y, dứt lời bèn tắt máy.
Tư Tuân ra khỏi phỏng nghị sự, máy liên lạc trên cổ tay đổ chuông vài tiếng.
Y mở ra xem mới thấy là một tệp tin của Tập Uyên.
Trong tệp là những bức ảnh chụp gần đây về Nguyễn Thu.
Chụp câu đang làm bài tập, ngồi trên sô pha đọc sách, nằm sưởi nắng trên ghế ngoài ban công nhỏ, hay dạo phố trên con đường vắng vẻ.
Tư Tuân xem từng bức ảnh một, gửi luôn cho Đường Khiêm, và lưu riêng những bức ảnh này về.

Trong vài ngày tới, quân đội từ khắp các hành tinh tăng số người tuần tra theo kế hoạch.
Số lượng quân Liên Minh ít nhất, còn dành một đội ở lại hành tinh chính bảo vệ Tư Tuân, những người còn lại đều đi các tuyến đường bay.
Đội quân đồn trú của các hành tinh phụ đến khu vực biên giới thiên hà, điều tra nghiêm ngặt mỗi một phi thuyền đi qua, bắt giữ bất kỳ ai có hành vi trái pháp luật ngay lập tức.
Cách này quả là có hiệu quả, quân đồn trú bắt được hơn chục người của là đoàn lính đánh thuê, họ đang vì tranh giành vật tư mà xảy ra mâu thuẫn, bị phát hiện đánh nhau.
Song, hành tinh Griffin lại chẳng có động tĩnh gì, một đội của Tư Hạ Phổ sắp xếp đợi ở đó vài ngày, mà trên hành tinh chỉ có phi thuyền có người lái và người thường tiến vào, trông bề ngoài, cư dân trên hành tinh cũng rất bình thường.
Tư Hạ Phổ dần mất kiên nhẫn, muốn tìm cách khác để dụ những người trong đó ra ngoài.
Chín giờ tối, quân đồn trú chặn một chiếc phi thuyền chuẩn bị tiến vào hành tinh Griffin, yêu cầu vào điều tra.
Phi thuyền vô cùng phối hợp, chủ động cập bến, mở khu neo đậu nhận phi thuyền loại nhỏ của quân đồn trú.
Sau khi quân đồn trú lục soát từ trong ra ngoài, người trên phi thuyền lấy ra một số tài liệu, có giấy thông hành, cũng có chứng từ mua hàng của phi thuyền.
Quân đồn trú lần lượt kiểm tra, mọi thứ đều chính quy, không phát hiện có gì lạ.
Phó tướng hỏi Tư Hạ Phổ: "Thống lĩnh, để họ về không ạ?"
"Không," Tư Hạ Phổ nói: "Tìm bừa một lí do tịch thu tất cả đồ đạc của họ, bao gồm cả phi thuyền."
Những người sống trên hành tinh Griffin ít nhiều cũng có liên quan đến tinh tặc, chính nhờ những lớp ngụy trang bề ngoài này mà họ mới an ổn cho đến bây giờ.
Hầu hết tinh tặc tính nết tùy tiện độc địa, đồ của họ bị cưỡng chế tịch thu, Tư Hạ Phổ không tin là họ sẽ ngồi yên.
Trong ba ngày tiếp theo, tất cả phi thuyền ra vào hành tinh Griffin đều bị tạm giữ.

Họ bảo rằng có người tố cáo phi thuyền cất giấu hàng cấm, phải tiến hành điều tra nghiêm ngặt, điều tra rõ ràng rồi sẽ trả lại.
Cư dân hành tinh Griffin nén giận, trông như không dám cãi lời quân đội.
Mãi đến đêm ngày thứ tư, quân đồn trú của hành tinh Harlem đang kiểm tra như thường lệ thì chợt nhận được tin của Lan Đạc.
Giọng Lan Đạc gấp gáp hẳn: "Quân Liên Minh bị tấn công, xin hãy đến chi viện!"
Theo lời anh kể, quân Liên Minh bất ngờ bị một tinh hạm lạ tấn công trên một tuyến đường không xa.
Đối thủ chuẩn bị kỹ lưỡng, được trang bị vũ khí tốt, một đội do Lan Đạc chỉ huy bị tấn công đột ngột nên không kịp đánh trả, đã có một chiếc tinh hạm bị rơi.
Bị tấn công gần hành tinh Griffin rất có thể là do tinh tặc, quân đồn trú không nghi ngờ anh, bèn chạy đến ngay.
Khi họ chạy đến tọa độ mà Lan Đạc gửi, họ chỉ thấy một tinh hạm bị mất một cánh, không tìm thấy tinh hạm khả nghi nào khác.
Tinh hạm miễn cưỡng chạy thoát, lơ lửng trong vũ trụ, Lan Đạc gọi video với phó tướng đồn trú.
Trong màn hình chiếu, vai Lan Đạc nhuốm đầy máu, sau lưng là những chiến sĩ Liên Minh đang bị thương, trông không giống giả.
Lan Đạc nói: "Sau khi tấn công chúng tôi họ đã rời đi, tinh hạm bị hư hại nghiêm trọng, chúng tôi không thể tiếp tục đuổi theo."
Phó tướng quân đồn trú thấy nghi nghi, chỉ còn lại một chiếc tinh hạm bị hỏng, tại sao những người đó không đánh tiếp luôn đi? Hơn nữa Lan Đạc nói tinh hạm của họ cũng bị bắn hạ một chiếc, nhưng gần đấy chả tìm thấy tàn tích nào cả.

Lúc này, chuông báo động vang lên.

"Phát hiện đằng trước có nguồn năng lượng lạ, phán đoán sơ bộ là tinh hạm cỡ trung bình, dự đoán vũ khí cấp S trở lên."
Chiến sĩ quân đồn trú trong khoang điều khiển giật mình, vội đối phó khẩn cấp.
Lúc này, tinh hạm của Lan Đạc lặng lẽ chạy về phía xa, nấp sau một tảng thiên thạch khổng lồ đang trôi nổi.
Một, hai, ba, bốn, năm...!Tổng cộng có sáu chiếc tinh hạm tầm trung trở lên bao vây quân đồn trú.
Bên ngoài tinh hạm đen kịt, không có logo, không thể nhận ra đến từ đâu.
Sáu chiếc tinh hạm được huấn luyện bài bản, như thể đang chờ quân đồn trú đến và một mẻ bắt gọn.
Lan Đạc chỉ nói có ba chiếc tinh hạm, không ngờ có đến sáu chiếc...!Quân đồn trú không phản kháng nổi, buộc phải lùi lại.
Điều kỳ lạ là đối thủ không trực tiếp bắn hạ tinh hạm của quân đồn trú mà dồn họ đến một hành tinh bỏ hoang gần đó, sau đó dùng đạn pháo nhỏ phá hỏng cánh và động cơ đuôi tinh hạm, khiến nó không thể lái được nữa.
Họ không giết người, cũng không lộ mặt, làm xong tất thảy rồi cứ thế rời đi.
Vì Lan Đạc trốn kịp nên không sao, đợi người cứu cùng với quân đồn trú.
Sau đó, Tư Hạ Phổ đọc bản báo cáo sự cố lần này, sắc mặt rất âm trầm.
Không rõ lai lịch của đối phương, vì không có thương vong nên thống lĩnh của các hành tinh phụ đều nghĩ rằng không phải tinh tặc làm.
Dù sao thì tinh tặc rất tàn nhẫn, không bao giờ nương tay, sao có thể nương tay quân đồn trú hành tinh Harlem đã tịch thu vài phi thuyền và vật tư của họ được?
Hơn nữa không biết ai đã tung tin hành tinh Harlem cấu kết với tinh tặc, và vụ việc Nguyễn Thu bị tấn công ở học viện Harlem cũng bị hãng thông tấn đưa tin mất rồi.
"Hành tinh Harlem ấy vậy mà bị thế lực nào đó thâm nhập.

Con trai độc nhất của cựu chiến thần Tư Huỳnh bị tấn công và bắt cóc ngay trong học viện.

Chủ tịch Liên Minh tự chỉ huy người đến."
"Quân Liên Minh bị tinh hạm tấn công.

Chỉ có mười người bị thương may mắn sống sót, nhưng quân đồn trú của hành tinh Harlem lại chẳng tổn hại dù chỉ một cọng lông tóc."
Khi nhìn thấy những tin tức này, Tư Hạ Phổ cố gắng lắm mới nhịn được cơn tức điên người, cho người liên lạc với hãng thống tấn để gỡ chúng xuống.
Gì mà chẳng tổn hại dù chỉ một cọng lông tóc, rõ là tinh hạm của quân đồn trú bị phá hỏng toàn bộ, chỉ vì không ai chết nên dồn hết mọi nghi ngờ vào ông ta.
Ông ta nghi rằng tất cả là do Tư Tuân giở trò.
Tư Hạ Phổ phải dập máy biết bao nhiêu cuộc gọi tìm ông ta, những thống lĩnh khác gửi tin nhắn dò hỏi cũng không thèm trả lời.
Ông ta bực mình đến nỗi muốn chặn tín hiệu luôn cho rồi.
Lúc này, một mã liên lạc lạ xuất hiện trên màn hình của ông ta.
[Chào thống lĩnh Tư.

Có lẽ chúng ta có cùng mục tiêu.]
Nửa câu sau đột ngột và kỳ lạ, ngón tay đang định kéo vào danh sách chặn của Tư Hạ Phổ chợt dừng.
Ngay sau đó, lại có thêm một tin nhắn nữa.
[Con của Tư Huỳnh đang ở hành tinh Griffin.]
Tư Hạ Phổ chau mày hỏi đối phương: [Anh là ai? Sao anh biết cậu ấy ở hành tinh Griffin?]
[Tinh thần lực của cậu ấy rất đặc biệt, chúng tôi luôn biết cậu ấy ở đâu.]
Chuyện xảy ra mấy ngày nay Nguyễn Thu chẳng hề hay biết gì cả.
Mỗi ngày cậu đọc sách, làm bài tập đúng hạn rồi gửi cho Tư Tuân kiểm tra.
Sáng hôm nay, Tư Tuân đang bận nên không trả lời tin nhắn của Nguyễn Thu.
Mãi cho đến chiều muộn, Tư Tuân gửi cho Tập Uyên một tệp tin có mật khẩu.
[Đây là thứ mang về từ hành tinh Lorens, có liên quan đến cha của Tiểu Thu.

Cậu hỏi ý kiến của Tiểu Thu trước đi, nếu nó muốn xem thì tôi sẽ đưa nó mật khẩu.]
___
15/8/2023.
19:58:23..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương